Chương 96: Hệ Thống Xoay Người Của Nữ Phụ (10)
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
09/06/2019
Edt: Mítt
"Cho nên, anh tính bỏ rơi bọn người Thiết thúc sao? Giống như lúc trước……anh từng bỏ rơi tỷ tỷ của tôi? "
Lời nói của Tô Ngôn tựa như sấm sét ở trong đầu Sở Phi Dương ầm ầm nổ vang, sắc mặt của hắn biến đổi, thân thể theo bản năng lui về phía sau một bước.
Là ai, là ai nói cho cô biết?
Chẳng lẽ là Dương Tử Hi hay là Dương Võ?
“Tô Ngôn, anh không có, mọi chuyện thật ra là……”.
Sở Phi Dương muốn giải thích cái gì, lại nhìn thấy cô bé trước mặt đã sắc mặt xám trắng, hốc mắt đỏ tươi.
“Thì ra đều là sự thật, Sở Phi Dương, anh thật sự bỏ rơi tỷ tỷ? Anh sao lại có thể như vậy? Mệt cho anh còn không biết xấu hổ bảo tôi gọi anh là anh rể! Tôi không có anh rể như anh! Anh căn bản không xứng làm anh rể của tôi! Tôi hận anh! Sở Phi Dương, đừng tưởng rằng anh đối tốt với tôi thì tôi sẽ cảm kích anh, rồi sẽ có một ngày tôi vì tỷ tỷ báo thù!”
Nói xong Tô Ngôn dùng sức đẩy Sở Phi Dương ra, chạy nhanh ra khỏi phòng.
“Tô Ngôn!”
Sở Phi Dương xoay người, muốn đuổi theo, nhưng trước mặt hắn lại đột nhiên xuất hiện thân ảnh cao lớn cường tráng của một người.
“Dương Võ!”
Sở Phi Dương liếc mắt một cái liền nhận ra dị năng giả mặc đồng phục màu đen trước mắt này, đúng là Dương Võ.
“Đã lâu không gặp.”
Dương Võ hướng về phía Sở Phi Dương nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí trầm thấp khuôn mặt đạm mạc.
“Các người muốn làm cái gì?”
Sở Phi Dương nhìn thấy thân ảnh Tô Ngôn sắp biến mất khỏi tầm mắt của mình, nhịn không được nóng nảy.
“Cô bé chỉ là một đứa trẻ! Các người chẳng lẽ ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha sao?”
“Đánh thắng tôi, tôi liền thả anh đi.”
Khi nói chuyện, Dương Võ đã không chút do dự ra tay…….
Thời điểm Tô Ngôn từ trong phòng chạy ra, mặt đã sớm đầy nước mắt.
Quả nhiên……
Buổi tối hôm đó trong lúc vô ý đi ngang qua cửa phòng của Sở Phi Dương, cô nghe được hắn nói mê, từng tiếng “Tiểu Vãn, thực xin lỗi!” làm Tô Ngôn sớm đã sinh nghi, khi đó cô không muốn tin, cô luôn cảm thấy anh rể yêu tỷ tỷ mình như vậy, làm sao sẽ trơ mắt nhìn tỷ ấy chết được chứ?
Nhưng mà……
Hiện thực tàn khốc nói cho cô biết, trên thế giới này, trừ bỏ bản thân mình ra, đều không thể tin tưởng bất luận kẻ nào.
Ba ba, mụ mụ, tỷ tỷ, con rất nhớ mọi người.
Tô Ngôn đi lang thang không có mục tiêu, cô không biết mình đi tới nơi nào, chờ cô phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi mặc một thân trang phục màu đen, mỉm cười đứng trước mặt mình…….
Căn cứ Thương Nhai.
Bóng đêm bao trùm, ở bên ngoài Thương Nhai một mảnh lớn tang thi không bờ bến đang xôn xao bất an hướng về phía thành lũy căn cứ lớn tiếng gầm rú.
Đàn tang thi này hơn mười ngày trước đột nhiên từ trăm dặm ở ngoài tụ tập đến.
Trước tiên Thương Nhai căn cứ mở ra cảnh giới phòng thủ cao độ, toàn bộ căn cứ nơi nơi lòng người hoảng sợ, tuy rằng thủ lĩnh căn cứ Lư Cần đã sớm phái Sở Phi Dương đi ra ngoài cầu viện, nhưng thật ra trong lòng Lư Cần cũng rất rõ ràng, ngay lúc này sẽ không có người nào đồng ý trợ giúp bọn họ.
Căn cứ Thương Nhai chỉ là một căn cứ nhỏ trong mạt thế này, tuy rằng hiện tại bọn họ trong căn cứ không lo ăn mặc, nhưng cùng những căn cứ lớn chân chính, bao nhiêu vật tư này của bọn họ, quả thật có thể nói là bé nhỏ không đáng kể.
Ngay từ đầu Lư Cần đã ôm quyết tâm phải chết, hắn lúc trước một tay thành lập căn cứ này, chính là muốn để cho mọi người đang lang bạc khắp nơi có một chỗ ở an ổn, hiện giờ tang thi vây thành, cùng lắm thì mọi người cùng nhau chết trận!
Chỉ là làm mọi người không nghĩ tới đó là đàn tang thi kia đi vào dưới thành nhưng lại không công kích, chỉ là vây quanh căn cứ Thương Nhai, ngày đêm gầm rú, hình như đang kêu gọi cái gì đó……
Trong căn cứ, sắc mặt Lý Đào cực kì không tốt.
Lúc đầu hắn cách hai ngày là có thể trộm ra bên ngoài cùng vợ và con trai gặp mặt, kết quả sau khi bị tang thi vây thành, hắn đã hơn mười ngày không đi ra ngoài được.
“Kẽo kẹt”.
Trong đêm tối, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, Lý Đào cảnh giác cầm lấy chủy thủ bên người.
“Là ai?”
“Là tôi.”
Trả lời hắn lại là thanh âm mang tính trẻ con.
“Cậu chủ!”
Trong giọng nói Lý Đào tràn đầy kinh hỉ.
“Cậu chủ, có phải cậu có biện pháp ra khỏi thành hay không?”.
“Tôi đương nhiên là có biện pháp.”
Ngữ khí Ngạn Vũ thực nghiêm túc, mấy ngày nay cậu đã thử dùng tinh thần lực cùng những tang thi đó giao tiếp.
Lúc đầu cậu còn tưởng rằng những tang thi này là thuộc hạ của một con tang thi biến dị cao cấp, nhưng kết quả của việc giao tiếp tinh thần cho thấy, những tang thi này là có người cố tình xua đuổi đến đây, mà người xua đuổi bọn chúng hình như muốn ở chỗ này tìm kiếm người nào đó.
Xác định chúng nó cũng không có nguy hiểm trí mạng gì, Ngạn Vũ dự tính tối nay vào giữa đêm sẽ đi ra ngoài, tìm bọn người Tô Vãn nghiên cứu một chút chuyện về những tang thi này.
Nửa giờ sau, Ngạn Vũ cùng Lý Đào đã thần không biết quỷ không hay ra khỏi căn cứ, dưới sự quấy nhiễu từ tinh thần lực của Ngạn Vũ, những tang thi đó sẽ không chủ động công kích bọn họ, hai người một đường thuận lợi ở trong đàn tang thi đi xuyên qua, chỉ là vừa mới đi ra ngoài một đoạn đã bị hai thân ảnh ngăn cản đường đi.
“Là một tiểu quỷ hệ tinh thần?”
Nam nhân trẻ tuổi mặc áo khoác màu trắng vẻ mặt hứng thú nhìn Ngạn Vũ, đôi mắt thon dài hơi nheo lại.
“Mặc Ẩn, đem nó bắt về, đưa cho tiến sĩ nghiên cứu được không?”
Nam nhân mặc áo đen ở một bên được hắn gọi là Mặc Ẩn nhịn không được bĩu môi.
“Cậu trước tiên tìm được tiến sĩ rồi nói sau!”
“Tôi có thể cảm giác được hơi thở của tiến sĩ, ngài ấy nhất định đang ở gần đây.”
Nam nhân áo khoác trắng biểu tình chắc chắn.
Mà Lý Đào một bên thừa dịp hai người kia không chút để ý đối thoại, đang muốn trộm phát động dị năng của mình, người được gọi là Mặc Ẩn đột nhiên từ bên hông rút ra một cây súng lục tạo hình kỳ lạ.
“Đừng lộn xộn, nếu không, có hại nhất định chính là các người!”
Linh năng thủ thương (súng), là sản phẩm của viện nghiên cứu Lục Diệp, chuyên dành để khắc chế các loại dị năng.
Cây súng này……
Ngạn Vũ nhấp nhấp môi, sắc mặt lãnh đạm mở miệng.
“Tôi biết người mà hai người muốn tìm ở nơi nào.”
“A?”
Hai nam nhân đều ngoài ý muốn nhìn Ngạn Vũ, nam nhân áo khoác trắng nhịn không được cười cười.
"Tiểu quỷ, mi ngàn vạn lần không cần lừa gạt bọn ta! Bằng không ca ca sẽ tức giận đó!”
“Tôi vì cái gì muốn gạt các người? Tôi cũng vừa lúc muốn đi tìm hắn, tin tôi thì đi theo tôi!”
“Được, mi đi phía trước dẫn đường!”
Mặc Ẩn thu hồi thương (súng), ánh mắt nặng nề nhìn Ngạn Vũ.
Bị hắn nhìn làm Ngạn Vũ có chút hoảng hốt, nhưng trong lòng nghĩ đến tỷ tỷ cùng anh rể của mình, Ngạn Vũ lập tức cảm thấy tự tin tràn đầy....
Anh rể đã từng nói, trong thế giới này, vốn không có gì đáng sợ.
Vẫn luôn sợ hãi bất an, chỉ là tâm của chính mình..
“Đi theo tôi!”
Ngạn Vũ hít sâu một hơi, mang theo Lý Đào cùng hai người khác hướng về nơi bọn người Tô Vãn mà đi.
Lúc này đêm đã khuya, mẹ con Trương Á Mai đã sớm ngủ say, mà Tô Duệ cùng Tô Vãn cũng vừa mới nghỉ ngơi. Khi Ngạn Vũ mang theo ba người bọn họ chậm rãi đến, Tô Vãn cùng Tô Duệ lập tức bừng tỉnh..
“Là Ngạn Vũ trở lại.”
Tô Vãn liếc mắt nhìn Tô Duệ một cái.
“Nó còn mang theo khách tới, là tới tìm anh sao?”.
Thật ra hơn mười ngày trước lần đầu tiên hai người kia xuất hiện Tô Vãn đã cảm nhận được, nhưng Tô Duệ nói không cần để ý tới bọn họ, Tô Vãn tự nhiên cũng thuận theo tự nhiên xem bọn họ như không tồn tại.
Lúc này, Ngạn Vũ đã chạy tới bên ngoài phế tích nơi bọn họ nghỉ ngơi.
“Anh rể, anh ở đâu? Có hai người muốn gặp anh!”
Ngạn Vũ không có đi vào, ngược lại ở bên ngoài hô to một tiếng.
Hai người phía sau:…….
Anh rể là cái quỷ gì?
Ở thời điểm hai người không thể hiểu được, liền nhìn thấy một nam một nữ hai con tang thi chậm rãi từ trong phế tích đi ra.
Đây là……
Hơi thở quen thuộc trong nháy mắt ập vào mặt, làm hai người đều trợn mắt há hốc mồm sững sờ tại chỗ....
Đây là chuyện gì xảy ra?
Con tang thi nam này làm sao hơi thở lại giống tiến sĩ nhà chúng ta như vậy?
Khụ khụ! Không đúng, tiến sĩ làm sao sẽ biến thành tang thi?
Mà nếu như tiến sĩ thật sự biến thành tang thi, thì đó cũng tuyệt đối là tang thi soái nhất thế giới nha!
Nhưng còn, tang thi trên mặt loạn thất bát tao này là cái quỷ gì vậy?
“Trì Dực, tôi biết cậu đang phun tào tôi.”
Tô Duệ đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh nhạt như băng.
“Tiến, tiến sĩ!”
Nam nhân áo khoác trắng hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, trừng mắt nhìn Tô Duệ cách đó không xa, trong giọng nói tràn đầy kích động.
“Tiến sĩ, người thật là tiến sĩ? Tiến sĩ người làm sao biến thành cái dạng này? Người đang thể nghiệm sinh hoạt sao? A! Tiến sĩ, chẳng lẽ người lấy thân thử độc? Ô ô ô, tiến sĩ người thật là quá vĩ đại, tôi……”
“Mặc Ẩn, làm hắn im miệng!”
Tô Duệ lạnh lùng phân phó một câu.
“Rõ!”
Mặc Ẩn ở một bên lập tức như được huấn luyện vòng một tay qua cổ Trì Dực, dùng bàn tay gắt gao bưng kín hắn miệng.
Trì Dực: Ngô ngô…… Ngô ngô……
Thế giới này cuối cùng an tĩnh!.
“Anh rể!”
Cuối cùng cũng có cơ hội, Ngạn Vũ lập tức chạy như bay bổ nhào vào bên người Tô Vãn cùng Tô Duệ.
“Anh rể, cái người mặc áo khoác màu trắng đó, hắn không phải người tốt!”
Trì Dực: Ngô ngô…… Ngô ngô……
Lão tử rốt cuộc phạm tội gì a?
Thấy Tô Duệ không có phản ứng gì, Ngạn Vũ chuyển ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Tô Vãn bên cạnh.
“Tỷ tỷ, người phải giúp em giáo huấn bọn họ, bọn họ vừa rồi còn cầm súng chỉa vào Lý Đào.”
Trì Dực / Mặc Ẩn:……
Nữ tang thi gì đó thế nhưng là tỷ tỷ mi!!!
Ba cái dấu chấm than cũng không cách nào thuyết minh được đáy lòng khiếp sợ của hai người...
Tiến sĩ nhà chúng ta vì thể nghiệm sinh hoạt tang thi, thế nhưng còn cưới một tang thi lão bà!
Ở ngay lúc này, bị động tĩnh bên ngoài làm bừng tỉnh, tiểu Lý Tưởng cũng lung lay từ phế tích đi ra, nhìn thấy hai người xa lạ mà nguy hiểm, cậu bé theo bản năng tránh ở phía sau Tô Vãn cùng Tô Duệ, hai tay nhỏ gắt gao nắm lấy hai cái quần của bọn họ.
Trì Dực / Mặc Ẩn: con tiểu tang thi này lại là sao nữa đây? Đừng nói cho chúng ta đây là con của tiến sĩ nhé?
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủn, tam quan của hai người đã được lần lượt đổi mới!
Nhìn thấy biểu tình hai người dại ra đến không biết nói gì, Tô Vãn nhịn không được cười cười, cô giơ tay sờ đầu Ngạn Vũ, thấp giọng nói.
“Nhóc thật là nhỏ mà lanh, bọn họ là…… thủ hạ của anh rể nhóc, ừ, về sau cũng là thủ hạ của nhóc, nhóc muốn giáo huấn bọn họ thế nào, về sau tự mình ra tay là được rồi!”
Trì Dực: Nữ tang thi này vậy mà có thể nói? Từ từ! Cô ấy vừa rồi hình như nói chuyện gì đó khó lường? Cô ấy vậy mà muốn để cho chúng ta làm thủ hạ của tiểu quỷ kia? Đùa cái gì vậy? Lão tử chính là tinh anh trong tinh anh nha!
Mặc Ẩn:……
Khi Mặc Ẩn cùng Trì Dực dường như đang xin giúp đỡ từ phía Tô Duệ, lại nhìn thấy Tô Duệ quay đầu hướng về phía Ngạn Vũ cười nói.
“Tỷ tỷ nhóc nói đúng, về sau bọn họ sẽ do nhóc chỉ huy!”
Mặc Ẩn:……
Trì Dực: Tiến sĩ! Đã nói trước là cả đời phải làm một cấp trên tốt cho chúng tôi đâu?
Tô Duệ: Sao?.
Trì Dực: Được thôi, cũng không cần cả đời.
Mặc Ẩn: Có cộng sự ngu xuẩn như vậy, ta cũng say.
~~~~~~
"Cho nên, anh tính bỏ rơi bọn người Thiết thúc sao? Giống như lúc trước……anh từng bỏ rơi tỷ tỷ của tôi? "
Lời nói của Tô Ngôn tựa như sấm sét ở trong đầu Sở Phi Dương ầm ầm nổ vang, sắc mặt của hắn biến đổi, thân thể theo bản năng lui về phía sau một bước.
Là ai, là ai nói cho cô biết?
Chẳng lẽ là Dương Tử Hi hay là Dương Võ?
“Tô Ngôn, anh không có, mọi chuyện thật ra là……”.
Sở Phi Dương muốn giải thích cái gì, lại nhìn thấy cô bé trước mặt đã sắc mặt xám trắng, hốc mắt đỏ tươi.
“Thì ra đều là sự thật, Sở Phi Dương, anh thật sự bỏ rơi tỷ tỷ? Anh sao lại có thể như vậy? Mệt cho anh còn không biết xấu hổ bảo tôi gọi anh là anh rể! Tôi không có anh rể như anh! Anh căn bản không xứng làm anh rể của tôi! Tôi hận anh! Sở Phi Dương, đừng tưởng rằng anh đối tốt với tôi thì tôi sẽ cảm kích anh, rồi sẽ có một ngày tôi vì tỷ tỷ báo thù!”
Nói xong Tô Ngôn dùng sức đẩy Sở Phi Dương ra, chạy nhanh ra khỏi phòng.
“Tô Ngôn!”
Sở Phi Dương xoay người, muốn đuổi theo, nhưng trước mặt hắn lại đột nhiên xuất hiện thân ảnh cao lớn cường tráng của một người.
“Dương Võ!”
Sở Phi Dương liếc mắt một cái liền nhận ra dị năng giả mặc đồng phục màu đen trước mắt này, đúng là Dương Võ.
“Đã lâu không gặp.”
Dương Võ hướng về phía Sở Phi Dương nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí trầm thấp khuôn mặt đạm mạc.
“Các người muốn làm cái gì?”
Sở Phi Dương nhìn thấy thân ảnh Tô Ngôn sắp biến mất khỏi tầm mắt của mình, nhịn không được nóng nảy.
“Cô bé chỉ là một đứa trẻ! Các người chẳng lẽ ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha sao?”
“Đánh thắng tôi, tôi liền thả anh đi.”
Khi nói chuyện, Dương Võ đã không chút do dự ra tay…….
Thời điểm Tô Ngôn từ trong phòng chạy ra, mặt đã sớm đầy nước mắt.
Quả nhiên……
Buổi tối hôm đó trong lúc vô ý đi ngang qua cửa phòng của Sở Phi Dương, cô nghe được hắn nói mê, từng tiếng “Tiểu Vãn, thực xin lỗi!” làm Tô Ngôn sớm đã sinh nghi, khi đó cô không muốn tin, cô luôn cảm thấy anh rể yêu tỷ tỷ mình như vậy, làm sao sẽ trơ mắt nhìn tỷ ấy chết được chứ?
Nhưng mà……
Hiện thực tàn khốc nói cho cô biết, trên thế giới này, trừ bỏ bản thân mình ra, đều không thể tin tưởng bất luận kẻ nào.
Ba ba, mụ mụ, tỷ tỷ, con rất nhớ mọi người.
Tô Ngôn đi lang thang không có mục tiêu, cô không biết mình đi tới nơi nào, chờ cô phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi mặc một thân trang phục màu đen, mỉm cười đứng trước mặt mình…….
Căn cứ Thương Nhai.
Bóng đêm bao trùm, ở bên ngoài Thương Nhai một mảnh lớn tang thi không bờ bến đang xôn xao bất an hướng về phía thành lũy căn cứ lớn tiếng gầm rú.
Đàn tang thi này hơn mười ngày trước đột nhiên từ trăm dặm ở ngoài tụ tập đến.
Trước tiên Thương Nhai căn cứ mở ra cảnh giới phòng thủ cao độ, toàn bộ căn cứ nơi nơi lòng người hoảng sợ, tuy rằng thủ lĩnh căn cứ Lư Cần đã sớm phái Sở Phi Dương đi ra ngoài cầu viện, nhưng thật ra trong lòng Lư Cần cũng rất rõ ràng, ngay lúc này sẽ không có người nào đồng ý trợ giúp bọn họ.
Căn cứ Thương Nhai chỉ là một căn cứ nhỏ trong mạt thế này, tuy rằng hiện tại bọn họ trong căn cứ không lo ăn mặc, nhưng cùng những căn cứ lớn chân chính, bao nhiêu vật tư này của bọn họ, quả thật có thể nói là bé nhỏ không đáng kể.
Ngay từ đầu Lư Cần đã ôm quyết tâm phải chết, hắn lúc trước một tay thành lập căn cứ này, chính là muốn để cho mọi người đang lang bạc khắp nơi có một chỗ ở an ổn, hiện giờ tang thi vây thành, cùng lắm thì mọi người cùng nhau chết trận!
Chỉ là làm mọi người không nghĩ tới đó là đàn tang thi kia đi vào dưới thành nhưng lại không công kích, chỉ là vây quanh căn cứ Thương Nhai, ngày đêm gầm rú, hình như đang kêu gọi cái gì đó……
Trong căn cứ, sắc mặt Lý Đào cực kì không tốt.
Lúc đầu hắn cách hai ngày là có thể trộm ra bên ngoài cùng vợ và con trai gặp mặt, kết quả sau khi bị tang thi vây thành, hắn đã hơn mười ngày không đi ra ngoài được.
“Kẽo kẹt”.
Trong đêm tối, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, Lý Đào cảnh giác cầm lấy chủy thủ bên người.
“Là ai?”
“Là tôi.”
Trả lời hắn lại là thanh âm mang tính trẻ con.
“Cậu chủ!”
Trong giọng nói Lý Đào tràn đầy kinh hỉ.
“Cậu chủ, có phải cậu có biện pháp ra khỏi thành hay không?”.
“Tôi đương nhiên là có biện pháp.”
Ngữ khí Ngạn Vũ thực nghiêm túc, mấy ngày nay cậu đã thử dùng tinh thần lực cùng những tang thi đó giao tiếp.
Lúc đầu cậu còn tưởng rằng những tang thi này là thuộc hạ của một con tang thi biến dị cao cấp, nhưng kết quả của việc giao tiếp tinh thần cho thấy, những tang thi này là có người cố tình xua đuổi đến đây, mà người xua đuổi bọn chúng hình như muốn ở chỗ này tìm kiếm người nào đó.
Xác định chúng nó cũng không có nguy hiểm trí mạng gì, Ngạn Vũ dự tính tối nay vào giữa đêm sẽ đi ra ngoài, tìm bọn người Tô Vãn nghiên cứu một chút chuyện về những tang thi này.
Nửa giờ sau, Ngạn Vũ cùng Lý Đào đã thần không biết quỷ không hay ra khỏi căn cứ, dưới sự quấy nhiễu từ tinh thần lực của Ngạn Vũ, những tang thi đó sẽ không chủ động công kích bọn họ, hai người một đường thuận lợi ở trong đàn tang thi đi xuyên qua, chỉ là vừa mới đi ra ngoài một đoạn đã bị hai thân ảnh ngăn cản đường đi.
“Là một tiểu quỷ hệ tinh thần?”
Nam nhân trẻ tuổi mặc áo khoác màu trắng vẻ mặt hứng thú nhìn Ngạn Vũ, đôi mắt thon dài hơi nheo lại.
“Mặc Ẩn, đem nó bắt về, đưa cho tiến sĩ nghiên cứu được không?”
Nam nhân mặc áo đen ở một bên được hắn gọi là Mặc Ẩn nhịn không được bĩu môi.
“Cậu trước tiên tìm được tiến sĩ rồi nói sau!”
“Tôi có thể cảm giác được hơi thở của tiến sĩ, ngài ấy nhất định đang ở gần đây.”
Nam nhân áo khoác trắng biểu tình chắc chắn.
Mà Lý Đào một bên thừa dịp hai người kia không chút để ý đối thoại, đang muốn trộm phát động dị năng của mình, người được gọi là Mặc Ẩn đột nhiên từ bên hông rút ra một cây súng lục tạo hình kỳ lạ.
“Đừng lộn xộn, nếu không, có hại nhất định chính là các người!”
Linh năng thủ thương (súng), là sản phẩm của viện nghiên cứu Lục Diệp, chuyên dành để khắc chế các loại dị năng.
Cây súng này……
Ngạn Vũ nhấp nhấp môi, sắc mặt lãnh đạm mở miệng.
“Tôi biết người mà hai người muốn tìm ở nơi nào.”
“A?”
Hai nam nhân đều ngoài ý muốn nhìn Ngạn Vũ, nam nhân áo khoác trắng nhịn không được cười cười.
"Tiểu quỷ, mi ngàn vạn lần không cần lừa gạt bọn ta! Bằng không ca ca sẽ tức giận đó!”
“Tôi vì cái gì muốn gạt các người? Tôi cũng vừa lúc muốn đi tìm hắn, tin tôi thì đi theo tôi!”
“Được, mi đi phía trước dẫn đường!”
Mặc Ẩn thu hồi thương (súng), ánh mắt nặng nề nhìn Ngạn Vũ.
Bị hắn nhìn làm Ngạn Vũ có chút hoảng hốt, nhưng trong lòng nghĩ đến tỷ tỷ cùng anh rể của mình, Ngạn Vũ lập tức cảm thấy tự tin tràn đầy....
Anh rể đã từng nói, trong thế giới này, vốn không có gì đáng sợ.
Vẫn luôn sợ hãi bất an, chỉ là tâm của chính mình..
“Đi theo tôi!”
Ngạn Vũ hít sâu một hơi, mang theo Lý Đào cùng hai người khác hướng về nơi bọn người Tô Vãn mà đi.
Lúc này đêm đã khuya, mẹ con Trương Á Mai đã sớm ngủ say, mà Tô Duệ cùng Tô Vãn cũng vừa mới nghỉ ngơi. Khi Ngạn Vũ mang theo ba người bọn họ chậm rãi đến, Tô Vãn cùng Tô Duệ lập tức bừng tỉnh..
“Là Ngạn Vũ trở lại.”
Tô Vãn liếc mắt nhìn Tô Duệ một cái.
“Nó còn mang theo khách tới, là tới tìm anh sao?”.
Thật ra hơn mười ngày trước lần đầu tiên hai người kia xuất hiện Tô Vãn đã cảm nhận được, nhưng Tô Duệ nói không cần để ý tới bọn họ, Tô Vãn tự nhiên cũng thuận theo tự nhiên xem bọn họ như không tồn tại.
Lúc này, Ngạn Vũ đã chạy tới bên ngoài phế tích nơi bọn họ nghỉ ngơi.
“Anh rể, anh ở đâu? Có hai người muốn gặp anh!”
Ngạn Vũ không có đi vào, ngược lại ở bên ngoài hô to một tiếng.
Hai người phía sau:…….
Anh rể là cái quỷ gì?
Ở thời điểm hai người không thể hiểu được, liền nhìn thấy một nam một nữ hai con tang thi chậm rãi từ trong phế tích đi ra.
Đây là……
Hơi thở quen thuộc trong nháy mắt ập vào mặt, làm hai người đều trợn mắt há hốc mồm sững sờ tại chỗ....
Đây là chuyện gì xảy ra?
Con tang thi nam này làm sao hơi thở lại giống tiến sĩ nhà chúng ta như vậy?
Khụ khụ! Không đúng, tiến sĩ làm sao sẽ biến thành tang thi?
Mà nếu như tiến sĩ thật sự biến thành tang thi, thì đó cũng tuyệt đối là tang thi soái nhất thế giới nha!
Nhưng còn, tang thi trên mặt loạn thất bát tao này là cái quỷ gì vậy?
“Trì Dực, tôi biết cậu đang phun tào tôi.”
Tô Duệ đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh nhạt như băng.
“Tiến, tiến sĩ!”
Nam nhân áo khoác trắng hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, trừng mắt nhìn Tô Duệ cách đó không xa, trong giọng nói tràn đầy kích động.
“Tiến sĩ, người thật là tiến sĩ? Tiến sĩ người làm sao biến thành cái dạng này? Người đang thể nghiệm sinh hoạt sao? A! Tiến sĩ, chẳng lẽ người lấy thân thử độc? Ô ô ô, tiến sĩ người thật là quá vĩ đại, tôi……”
“Mặc Ẩn, làm hắn im miệng!”
Tô Duệ lạnh lùng phân phó một câu.
“Rõ!”
Mặc Ẩn ở một bên lập tức như được huấn luyện vòng một tay qua cổ Trì Dực, dùng bàn tay gắt gao bưng kín hắn miệng.
Trì Dực: Ngô ngô…… Ngô ngô……
Thế giới này cuối cùng an tĩnh!.
“Anh rể!”
Cuối cùng cũng có cơ hội, Ngạn Vũ lập tức chạy như bay bổ nhào vào bên người Tô Vãn cùng Tô Duệ.
“Anh rể, cái người mặc áo khoác màu trắng đó, hắn không phải người tốt!”
Trì Dực: Ngô ngô…… Ngô ngô……
Lão tử rốt cuộc phạm tội gì a?
Thấy Tô Duệ không có phản ứng gì, Ngạn Vũ chuyển ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Tô Vãn bên cạnh.
“Tỷ tỷ, người phải giúp em giáo huấn bọn họ, bọn họ vừa rồi còn cầm súng chỉa vào Lý Đào.”
Trì Dực / Mặc Ẩn:……
Nữ tang thi gì đó thế nhưng là tỷ tỷ mi!!!
Ba cái dấu chấm than cũng không cách nào thuyết minh được đáy lòng khiếp sợ của hai người...
Tiến sĩ nhà chúng ta vì thể nghiệm sinh hoạt tang thi, thế nhưng còn cưới một tang thi lão bà!
Ở ngay lúc này, bị động tĩnh bên ngoài làm bừng tỉnh, tiểu Lý Tưởng cũng lung lay từ phế tích đi ra, nhìn thấy hai người xa lạ mà nguy hiểm, cậu bé theo bản năng tránh ở phía sau Tô Vãn cùng Tô Duệ, hai tay nhỏ gắt gao nắm lấy hai cái quần của bọn họ.
Trì Dực / Mặc Ẩn: con tiểu tang thi này lại là sao nữa đây? Đừng nói cho chúng ta đây là con của tiến sĩ nhé?
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủn, tam quan của hai người đã được lần lượt đổi mới!
Nhìn thấy biểu tình hai người dại ra đến không biết nói gì, Tô Vãn nhịn không được cười cười, cô giơ tay sờ đầu Ngạn Vũ, thấp giọng nói.
“Nhóc thật là nhỏ mà lanh, bọn họ là…… thủ hạ của anh rể nhóc, ừ, về sau cũng là thủ hạ của nhóc, nhóc muốn giáo huấn bọn họ thế nào, về sau tự mình ra tay là được rồi!”
Trì Dực: Nữ tang thi này vậy mà có thể nói? Từ từ! Cô ấy vừa rồi hình như nói chuyện gì đó khó lường? Cô ấy vậy mà muốn để cho chúng ta làm thủ hạ của tiểu quỷ kia? Đùa cái gì vậy? Lão tử chính là tinh anh trong tinh anh nha!
Mặc Ẩn:……
Khi Mặc Ẩn cùng Trì Dực dường như đang xin giúp đỡ từ phía Tô Duệ, lại nhìn thấy Tô Duệ quay đầu hướng về phía Ngạn Vũ cười nói.
“Tỷ tỷ nhóc nói đúng, về sau bọn họ sẽ do nhóc chỉ huy!”
Mặc Ẩn:……
Trì Dực: Tiến sĩ! Đã nói trước là cả đời phải làm một cấp trên tốt cho chúng tôi đâu?
Tô Duệ: Sao?.
Trì Dực: Được thôi, cũng không cần cả đời.
Mặc Ẩn: Có cộng sự ngu xuẩn như vậy, ta cũng say.
~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.