Chương 426: Phiên ngoại: Thế Giới Kia (2)
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
26/05/2021
Edt: Mítt
~~~~~~~~
Thời điểm Tô Vãn trở lại biệt thự Tô gia, Tô Khải Kiều và Tần Thi Vịnh đều không ở nhà.
Biệt thự trống rỗng, lạnh lẽo trước sau như một.
“Đại tiểu thư, cô đã về.”
Người hầu ở biệt thự là dì Trương lập tức mỉm cười đi đến cổng lớn giúp Tô Vãn cầm túi xách của cô.
“Đại tiểu thư, Ly thiếu gia đã mời cho cô lão sư nổi tiếng - Từ lão sư, hai người đang ở trong thư phòng đấy.”
“Ly Phỉ tới?”
Nghe dì Trương nói, ánh mắt thanh lãnh của Tô Vãn hiện lên một đạo ánh sáng.
Ly gia cùng Tần gia là thế giao, Ly Phỉ và Tô Vãn cũng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ở trong giới thượng lưu Vân Thành, Ly Phỉ có tiếng quý công tử ôn nhuận, hắn không chỉ có tướng mạo anh tuấn như ngọc, con người cũng ôn tồn lễ độ đặc biệt có phong độ.
Tô Vãn và Ly Phỉ được xem như thanh mai trúc mã, Ly Phỉ cũng là một trong số bạn bè ít ỏi của cô.
“Tôi lên lầu thay quần áo, lát nữa đến thư phòng tìm hắn.”
Tô Vãn lên lầu trở lại phòng mình thay một bộ váy dài rộng thùng thình, thời điểm soi gương chú ý tới vết máu còn dính trên môi, Tô Vãn sửng sốt một chút, không hiểu sao nhớ tới ông chú kì quái trên đường cái kia, còn có ngón tay hắn cọ qua môi mình.
Phi phi phi.
Tô Vãn lập tức liều mạng rửa mặt, quả nhiên, bên người Tô Du không có một người tốt.
Chờ đến khi Tô Vãn sửa soạn tốt, lúc đi đến cửa thư phòng lầu hai nghe được âm thanh trò truyện vui vẻ truyền ra từ trong thư phòng.
A?
Rất ít khi thấy Ly Phỉ vui vẻ như vậy, xem ra Từ lão sư nổi tiếng kia rất hợp gu với hắn.
“Em đã về.”
Tô Vãn đẩy cửa thư phòng, hai người đàn ông trong phòng đang chuyện trò vui vẻ đều ngừng nói chuyện, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cửa.
“Đã về rồi à.”
Ly Phỉ hướng về phía Tô Vãn nhàn nhạt cười: “Tới tới tới, xem anh mời cho em lão sư mới, anh ấy tên là Từ Sách.”
Từ Sách?
Tô Vãn sửng sốt, nhìn người ngồi bên cạnh Ly Phỉ nhịn không được có chút kinh ngạc.
Nếu nói Ly Phỉ là một vị công tử ôn nhuận như ngọc, như vậy vị Từ lão sư trước mắt này chính là thần tiên bước ra từ trong tranh thuỷ mặc.
Có thể không dính khói lửa phàm tục như thế, ung dung như ngọc, thật đúng là làm Tô Vãn có chút ghé mắt.
“Chào Từ lão sư.”
Cô phục hồi tinh thần cười cười với Từ Sách, có thể làm bạn bè thân thiết của Ly Phỉ, nói vậy chắc chắn cũng là người đặc biệt ôn nhu rồi.
“Chào cô.”
Từ Sách nhìn Tô Vãn niên thiếu trước mắt, nhịn không được cong khóe môi cười cười ——
Thời điểm hắn và cô lần đầu tiên tương ngộ.
Cô là pháo hôi tràn ngập cừu hận, mà hắn là nhiệm vụ giả tiến đến cứu vớt cốt truyện.
Một đời kia, Từ Sách dùng thân phận Ly Phỉ, cho nên đối với tất cả yêu thích và thói quen của Ly Phỉ, hắn đều rõ như lòng bàn tay, lúc này đây cũng là căn cứ vào điều kiện tiện lợi như vậy, Từ Sách rất nhanh liền trở thành bạn tốt với Ly Phỉ, hơn nữa thuận lợi đi tới Tô gia.
Hiện giờ, Tô Vãn vừa mới 18 tuổi.
Tô Du cũng vừa mới trở lại Tô gia.
Tất cả, đều còn chưa bắt đầu, tất cả đều còn kịp……
Hai người gặp mặt thật vui sướng, bởi vì Ly Phỉ cũng ở đây, cho nên hôm nay Từ Sách cũng không tính dạy Tô Vãn học, ba người ở trong thư phòng hàn huyên một hồi, tới giờ cơm chiều Ly Phỉ và Từ Sách đều lưu lại ăn cơm cùng Tô Vãn.
Bàn ăn thật dài rốt cuộc cũng có người ngồi ăn chung, điều này làm cho khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của Tô Vãn cũng khó khi lộ ra vài nụ cười.
Ban ngày chuyện của Tô Du và Hình Dật cũng tạm thời bị cô đè ở đáy lòng……
“Uy, anh đừng đi nhanh như vậy, anh từ từ đợi tôi với!”
Lúc này, ở dưới ngọn đèn đường, Tô Du đang vội vã đuổi theo bước chân Tô Duệ.
Thật sự không thể nhịn được nữa Tô tướng quân không thể không dừng lại, xoay người nhìn khuôn mặt quen thuộc phía sau...
“Cô có việc?”
“Tôi…… Tôi……”
Tô Du chần chờ một chút, nháy đôi mắt vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Duệ..
“Tôi muốn...muốn cảm ơn anh! Cảm ơn anh giúp tôi giải vây!”
Em gái cô chứ, cô đuổi theo cả một buổi chiều chỉ vì nói chuyện này sao? Cô không có bệnh chứ.?
Tôi nếu biết cô là chị Tô Vãn, tôi tuyệt đối sẽ chỉnh chết cô.
Tô Duệ sắc mặt lạnh nhạt nhìn Tô Du.
“Cô nói xong? Nói xong có thể cút!”
Thấy thái độ Tô Duệ đối với mình vô cùng không tốt, ánh mắt Tô Du chợt lóe..
“Anh có phải tức giận Tiểu Vãn hay không? Trước kia anh cũng quen biết em ấy sao? Em ấy là em gái tôi, em gái tôi tuy là tùy hứng bá đạo một chút, nhưng thật ra em ấy là một đứa nhỏ ngoan, nếu anh……”
“Dừng dừng dừng.”
Tô Duệ nhịn không được đánh gãy Tô Du đang thao thao bất tuyệt.
“Cô ấy thế nào không ai hiểu rõ hơn tôi, hiện tại đã khuya, tôi muốn tìm chỗ qua đêm, cô hiểu không?”
“Ách.”
Tô Du nghe xong Tô Duệ, không rõ nguyên do chớp chớp mắt: “Nhưng mà nếu tiếp tục đi về phía trước thì chính là vùng ngoại thành không có khách sạn.”
Khách sạn cái con khỉ!
Tô tướng quân lúc này không xu dính túi, hắn hôm nay có chút mệt tâm, không muốn đi tìm Từ Sách, cho nên tính trước tiên ở bên ngoài tìm chỗ trú tạm một đêm.
Dù sao hắn có nội lực, ở nơi nào đả tọa tu luyện cũng đều có thể qua đêm được.
“Tôi không có tiền thuê khách sạn.”
Nói xong Tô Duệ xoay người muốn rời đi.
Nghe Tô Duệ nói, tâm đồng tình tràn lan Tô Du nhịn không được giơ tay kéo ống tay áo hắn lại: “Anh đừng đi! Cái kia…… Nhà tôi cách nơi này không xa, biệt thự còn có rất nhiều phòng cho khách, nếu không anh đến đó ở tạm một đêm đi?”
Ai muốn đi nhà cô chứ?
Một cô gái như cô nhìn thấy một người đàn ông đến tên cũng không biết cũng dám dẫn về nhà, cô nha chính là có bao nhiêu não tàn chứ?
Ách.
Truyện đăng duy nhất trên Wattpad HBNmoemoe. Chỗ khác đều là reup:)
Không đúng.
Lại nói tiếp nhà Tô Du, còn không phải là nhà Tô Vãn sao?
“Nhà cô thật sự ở gần đây? Em gái cô cũng ở đó?”
Tô Duệ vừa xoay đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Du.
“Này…… Tiểu Vãn cũng ở đó, nhưng anh yên tâm, em ấy sẽ không đuổi anh đi, thật sự, em ấy thật ra rất lương thiện!”
Cho rằng Tô Duệ đang lo lắng sẽ bị Tô Vãn đuổi đi, Tô Du lập tức khẩn trương giải thích vài câu.
“Được, tôi đây chỉ đành cố gắng đến đó ở một đêm vậy.”
Tô Duệ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, trên thực tế trong lòng lại đang nở hoa ——
Tô đại tỷ cô thật là xinh đẹp, xem phần giúp đỡ này của cô, tôi quyết định tạm thời không chỉnh chết cô.
Nếu Tô Du biết tâm lí hoạt động giờ này khắc này của Tô tướng quân, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Lại nói tiếp, Từ Sách cũng xem như không quá đáng, hắn giúp Tô Duệ thiết trí "Điểm sinh ra” xác thực cách biệt thự Tô gia không xa, nơi đó cũng là đường về nhà nhất định phải đi qua của Tô Vãn.
“Đúng rồi, tôi còn không biết anh tên là gì.”
Mắt thấy sắp đến cổng lớn biệt thự Tô gia, Tô Du rốt cuộc nhớ tới mình còn không biết tên đối phương.
“Tôi kêu Tô Duệ.”
Tô Duệ lạnh lùng trả lời một câu.
“Anh cũng họ Tô?” Nghe Tô Duệ trả lời, Tô Du hình như rất vui vẻ: “Thật là trùng hợp, tôi cũng họ Tô, tôi kêu Tô Du.”
“Tôi biết.”
Tô Du:……
Có chút cẩn thận nhìn người đàn ông bên cạnh mình, thấy hắn vẫn là vẻ mặt lạnh như băng, Tô Du nhịn không được ngậm miệng lại.
Người này thật sự có chút kỳ quái.
Chờ hai người trở lại biệt thự đã là 7 giờ tối, từ phòng dương cầm trên lầu truyền ra từng đợt tiếng đàn du dương.
Tô Duệ đứng ở trong phòng khách nhịn không được ngưng thần lắng nghe.
“Là em gái tôi đang luyện đàn, em ấy chính là thiên tài của Tô gia chúng tôi đấy.”
Nói tới đây, trong ánh mắt Tô Du hiện lên một tia hâm mộ, từ nhỏ lớn lên ở Tô gia, Tô Vãn cái gì cũng biết, chuyện gì cũng đều có thể làm tốt, so sánh với em ấy, mình thật là kém cỏi.
Thiếu nữ thiên tài của Tô gia.
Nghe Tô Du nói, Tô Duệ không tự chủ được cười cười, nụ cười này hơi mang theo một tia chua xót ——
Thật là một bi kịch được người ta sắp đặt trước.
Sớm đã bị quyết định vận mệnh.
Cho dù là thiên tài thì như thế nào?
Tiểu Vãn, anh không biết ở một đời kia em rốt cuộc đã trải qua cái gì, nhưng ở chỗ này, cho dù chỉ là một hồi hư ảo, anh cũng muốn bù đắp cho em.
Anh sẽ không làm em khóc.
Cũng sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào làm em rơi lệ.
~~~~~~
~~~~~~~~
Thời điểm Tô Vãn trở lại biệt thự Tô gia, Tô Khải Kiều và Tần Thi Vịnh đều không ở nhà.
Biệt thự trống rỗng, lạnh lẽo trước sau như một.
“Đại tiểu thư, cô đã về.”
Người hầu ở biệt thự là dì Trương lập tức mỉm cười đi đến cổng lớn giúp Tô Vãn cầm túi xách của cô.
“Đại tiểu thư, Ly thiếu gia đã mời cho cô lão sư nổi tiếng - Từ lão sư, hai người đang ở trong thư phòng đấy.”
“Ly Phỉ tới?”
Nghe dì Trương nói, ánh mắt thanh lãnh của Tô Vãn hiện lên một đạo ánh sáng.
Ly gia cùng Tần gia là thế giao, Ly Phỉ và Tô Vãn cũng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ở trong giới thượng lưu Vân Thành, Ly Phỉ có tiếng quý công tử ôn nhuận, hắn không chỉ có tướng mạo anh tuấn như ngọc, con người cũng ôn tồn lễ độ đặc biệt có phong độ.
Tô Vãn và Ly Phỉ được xem như thanh mai trúc mã, Ly Phỉ cũng là một trong số bạn bè ít ỏi của cô.
“Tôi lên lầu thay quần áo, lát nữa đến thư phòng tìm hắn.”
Tô Vãn lên lầu trở lại phòng mình thay một bộ váy dài rộng thùng thình, thời điểm soi gương chú ý tới vết máu còn dính trên môi, Tô Vãn sửng sốt một chút, không hiểu sao nhớ tới ông chú kì quái trên đường cái kia, còn có ngón tay hắn cọ qua môi mình.
Phi phi phi.
Tô Vãn lập tức liều mạng rửa mặt, quả nhiên, bên người Tô Du không có một người tốt.
Chờ đến khi Tô Vãn sửa soạn tốt, lúc đi đến cửa thư phòng lầu hai nghe được âm thanh trò truyện vui vẻ truyền ra từ trong thư phòng.
A?
Rất ít khi thấy Ly Phỉ vui vẻ như vậy, xem ra Từ lão sư nổi tiếng kia rất hợp gu với hắn.
“Em đã về.”
Tô Vãn đẩy cửa thư phòng, hai người đàn ông trong phòng đang chuyện trò vui vẻ đều ngừng nói chuyện, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cửa.
“Đã về rồi à.”
Ly Phỉ hướng về phía Tô Vãn nhàn nhạt cười: “Tới tới tới, xem anh mời cho em lão sư mới, anh ấy tên là Từ Sách.”
Từ Sách?
Tô Vãn sửng sốt, nhìn người ngồi bên cạnh Ly Phỉ nhịn không được có chút kinh ngạc.
Nếu nói Ly Phỉ là một vị công tử ôn nhuận như ngọc, như vậy vị Từ lão sư trước mắt này chính là thần tiên bước ra từ trong tranh thuỷ mặc.
Có thể không dính khói lửa phàm tục như thế, ung dung như ngọc, thật đúng là làm Tô Vãn có chút ghé mắt.
“Chào Từ lão sư.”
Cô phục hồi tinh thần cười cười với Từ Sách, có thể làm bạn bè thân thiết của Ly Phỉ, nói vậy chắc chắn cũng là người đặc biệt ôn nhu rồi.
“Chào cô.”
Từ Sách nhìn Tô Vãn niên thiếu trước mắt, nhịn không được cong khóe môi cười cười ——
Thời điểm hắn và cô lần đầu tiên tương ngộ.
Cô là pháo hôi tràn ngập cừu hận, mà hắn là nhiệm vụ giả tiến đến cứu vớt cốt truyện.
Một đời kia, Từ Sách dùng thân phận Ly Phỉ, cho nên đối với tất cả yêu thích và thói quen của Ly Phỉ, hắn đều rõ như lòng bàn tay, lúc này đây cũng là căn cứ vào điều kiện tiện lợi như vậy, Từ Sách rất nhanh liền trở thành bạn tốt với Ly Phỉ, hơn nữa thuận lợi đi tới Tô gia.
Hiện giờ, Tô Vãn vừa mới 18 tuổi.
Tô Du cũng vừa mới trở lại Tô gia.
Tất cả, đều còn chưa bắt đầu, tất cả đều còn kịp……
Hai người gặp mặt thật vui sướng, bởi vì Ly Phỉ cũng ở đây, cho nên hôm nay Từ Sách cũng không tính dạy Tô Vãn học, ba người ở trong thư phòng hàn huyên một hồi, tới giờ cơm chiều Ly Phỉ và Từ Sách đều lưu lại ăn cơm cùng Tô Vãn.
Bàn ăn thật dài rốt cuộc cũng có người ngồi ăn chung, điều này làm cho khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của Tô Vãn cũng khó khi lộ ra vài nụ cười.
Ban ngày chuyện của Tô Du và Hình Dật cũng tạm thời bị cô đè ở đáy lòng……
“Uy, anh đừng đi nhanh như vậy, anh từ từ đợi tôi với!”
Lúc này, ở dưới ngọn đèn đường, Tô Du đang vội vã đuổi theo bước chân Tô Duệ.
Thật sự không thể nhịn được nữa Tô tướng quân không thể không dừng lại, xoay người nhìn khuôn mặt quen thuộc phía sau...
“Cô có việc?”
“Tôi…… Tôi……”
Tô Du chần chờ một chút, nháy đôi mắt vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Duệ..
“Tôi muốn...muốn cảm ơn anh! Cảm ơn anh giúp tôi giải vây!”
Em gái cô chứ, cô đuổi theo cả một buổi chiều chỉ vì nói chuyện này sao? Cô không có bệnh chứ.?
Tôi nếu biết cô là chị Tô Vãn, tôi tuyệt đối sẽ chỉnh chết cô.
Tô Duệ sắc mặt lạnh nhạt nhìn Tô Du.
“Cô nói xong? Nói xong có thể cút!”
Thấy thái độ Tô Duệ đối với mình vô cùng không tốt, ánh mắt Tô Du chợt lóe..
“Anh có phải tức giận Tiểu Vãn hay không? Trước kia anh cũng quen biết em ấy sao? Em ấy là em gái tôi, em gái tôi tuy là tùy hứng bá đạo một chút, nhưng thật ra em ấy là một đứa nhỏ ngoan, nếu anh……”
“Dừng dừng dừng.”
Tô Duệ nhịn không được đánh gãy Tô Du đang thao thao bất tuyệt.
“Cô ấy thế nào không ai hiểu rõ hơn tôi, hiện tại đã khuya, tôi muốn tìm chỗ qua đêm, cô hiểu không?”
“Ách.”
Tô Du nghe xong Tô Duệ, không rõ nguyên do chớp chớp mắt: “Nhưng mà nếu tiếp tục đi về phía trước thì chính là vùng ngoại thành không có khách sạn.”
Khách sạn cái con khỉ!
Tô tướng quân lúc này không xu dính túi, hắn hôm nay có chút mệt tâm, không muốn đi tìm Từ Sách, cho nên tính trước tiên ở bên ngoài tìm chỗ trú tạm một đêm.
Dù sao hắn có nội lực, ở nơi nào đả tọa tu luyện cũng đều có thể qua đêm được.
“Tôi không có tiền thuê khách sạn.”
Nói xong Tô Duệ xoay người muốn rời đi.
Nghe Tô Duệ nói, tâm đồng tình tràn lan Tô Du nhịn không được giơ tay kéo ống tay áo hắn lại: “Anh đừng đi! Cái kia…… Nhà tôi cách nơi này không xa, biệt thự còn có rất nhiều phòng cho khách, nếu không anh đến đó ở tạm một đêm đi?”
Ai muốn đi nhà cô chứ?
Một cô gái như cô nhìn thấy một người đàn ông đến tên cũng không biết cũng dám dẫn về nhà, cô nha chính là có bao nhiêu não tàn chứ?
Ách.
Truyện đăng duy nhất trên Wattpad HBNmoemoe. Chỗ khác đều là reup:)
Không đúng.
Lại nói tiếp nhà Tô Du, còn không phải là nhà Tô Vãn sao?
“Nhà cô thật sự ở gần đây? Em gái cô cũng ở đó?”
Tô Duệ vừa xoay đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Du.
“Này…… Tiểu Vãn cũng ở đó, nhưng anh yên tâm, em ấy sẽ không đuổi anh đi, thật sự, em ấy thật ra rất lương thiện!”
Cho rằng Tô Duệ đang lo lắng sẽ bị Tô Vãn đuổi đi, Tô Du lập tức khẩn trương giải thích vài câu.
“Được, tôi đây chỉ đành cố gắng đến đó ở một đêm vậy.”
Tô Duệ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, trên thực tế trong lòng lại đang nở hoa ——
Tô đại tỷ cô thật là xinh đẹp, xem phần giúp đỡ này của cô, tôi quyết định tạm thời không chỉnh chết cô.
Nếu Tô Du biết tâm lí hoạt động giờ này khắc này của Tô tướng quân, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Lại nói tiếp, Từ Sách cũng xem như không quá đáng, hắn giúp Tô Duệ thiết trí "Điểm sinh ra” xác thực cách biệt thự Tô gia không xa, nơi đó cũng là đường về nhà nhất định phải đi qua của Tô Vãn.
“Đúng rồi, tôi còn không biết anh tên là gì.”
Mắt thấy sắp đến cổng lớn biệt thự Tô gia, Tô Du rốt cuộc nhớ tới mình còn không biết tên đối phương.
“Tôi kêu Tô Duệ.”
Tô Duệ lạnh lùng trả lời một câu.
“Anh cũng họ Tô?” Nghe Tô Duệ trả lời, Tô Du hình như rất vui vẻ: “Thật là trùng hợp, tôi cũng họ Tô, tôi kêu Tô Du.”
“Tôi biết.”
Tô Du:……
Có chút cẩn thận nhìn người đàn ông bên cạnh mình, thấy hắn vẫn là vẻ mặt lạnh như băng, Tô Du nhịn không được ngậm miệng lại.
Người này thật sự có chút kỳ quái.
Chờ hai người trở lại biệt thự đã là 7 giờ tối, từ phòng dương cầm trên lầu truyền ra từng đợt tiếng đàn du dương.
Tô Duệ đứng ở trong phòng khách nhịn không được ngưng thần lắng nghe.
“Là em gái tôi đang luyện đàn, em ấy chính là thiên tài của Tô gia chúng tôi đấy.”
Nói tới đây, trong ánh mắt Tô Du hiện lên một tia hâm mộ, từ nhỏ lớn lên ở Tô gia, Tô Vãn cái gì cũng biết, chuyện gì cũng đều có thể làm tốt, so sánh với em ấy, mình thật là kém cỏi.
Thiếu nữ thiên tài của Tô gia.
Nghe Tô Du nói, Tô Duệ không tự chủ được cười cười, nụ cười này hơi mang theo một tia chua xót ——
Thật là một bi kịch được người ta sắp đặt trước.
Sớm đã bị quyết định vận mệnh.
Cho dù là thiên tài thì như thế nào?
Tiểu Vãn, anh không biết ở một đời kia em rốt cuộc đã trải qua cái gì, nhưng ở chỗ này, cho dù chỉ là một hồi hư ảo, anh cũng muốn bù đắp cho em.
Anh sẽ không làm em khóc.
Cũng sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào làm em rơi lệ.
~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.