Chương 302: TG14: Tam Phu Tứ Hầu (16)
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
14/07/2019
Edt: Mítt
~~~~~~
Nhìn thấy Tô Duệ bị thương, tuy rằng biết rõ hắn cố ý, nhưng ánh mắt Tô Vãn vẫn lập tức lạnh lẽo xuống ——
Thật sự nghĩ Tô Vãn cô ăn chay sao? Những người này dám ở cửa lớn phủ trưởng công chúa làm càn bừa bãi như thế!
Thân thể hai người ở giữa không trung rơi xuống, Tô Vãn quay người đỡ Tô Duệ: “Thái úy đại nhân, ngươi đừng lộn xộn, bổn cung……”
“Điện hạ.”
Tô Duệ cười phất tay với Tô Vãn.
"Đừng để đám binh tôm tướng cua này làm ô uế tay điện hạ.”
Khi nói chuyện, tay Tô Duệ đã nắm chặt trường kiếm trong tay mình, một cổ kiếm khí không thể địch nổi lập tức phóng lên cao!
Chốc lát sau, cát bay đá chạy, sát khí bốn phía……
Khi Lục Trường Ca đuổi tới phủ công chúa, nhìn thấy chính là thi thể đầy đất, huyết sắc tươi đẹp đem đá xanh ở cửa phủ công chúa đều nhuộm thành màu đỏ.
Bởi vì một hồi hỗn chiến, áo cưới trên người Bích Lạc đã có chút tơi tả, trên cánh tay nàng thậm chí còn có máu.
“Bích Lạc!”
Lục Trường Ca nhìn thấy Bích Lạc bị thương lập tức từ trên ngựa nhảy xuống chạy như bay đến trước người nàng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Điện hạ đâu?”
“Điện hạ không có việc gì, nhưng … Thái úy đại nhân vì bảo hộ điện hạ nên bị trọng thương.”
Nói xong, ánh mắt Bích Lạc thâm thúy nhìn cửa lớn phủ trưởng công chúa.
Không bao lâu cửa lớn rộng mở, Tô Vãn đã thay đổi một thân cung trang, vẻ mặt lạnh lùng đi ra.
“Công chúa điện hạ!”
Những người vẫn còn tụ tập ở trên đường cái nhìn thấy Tô Vãn xuất hiện tất cả đều cung kính gọi tên cô.
Mắt phượng Tô Vãn ngưng lại, quét mắt nhìn đám người ở đây một cái, giơ tay rút ra bảo kiếm của mình ——
“Tranh” một tiếng, mũi kiếm của bảo kiếm đâm thật sâu vào trên tảng đá đang dính máu.
“Các vị hương thân phụ lão, hôm nay vốn là hỉ sự của phủ công chúa, nhưng lại biến thành bộ dáng hiện giờ, không chỉ có chậm trễ giờ lành thành thân, còn liên luỵ rất nhiều bá tánh vô tội uổng mạng, hôm nay những người bị liên lụy, phí mai táng và phí an gia bổn cung sẽ lo hết! Đương nhiên, mọi người yên tâm! Bổn cung chắc chắn sẽ vì mọi người đòi lại một cái công đạo! Tất cả mọi người sẽ không chết vô ích, máu cũng không thể chảy vô ích! Hôm nay bổn cung ở chỗ này lập lời thề với kiếm —— một ngày nào đó tra ra hung thủ phía sau, tất yếu sẽ để hắn trả giá gấp mười lần! Nợ máu phải trả bằng máu!”
“Nợ máu trả bằng máu!”
Bọn thị vệ phủ công chúa lập tức kêu gọi theo.
“Nợ máu trả bằng máu!”
Nhóm quần chúng vây xem tất cả đều kích động kêu gọi theo nhóm thị vệ, có một số người mất đi thân nhân thậm chí đã kích động đến đỏ hốc mắt.
“Điện hạ!”
Lúc này Bích Lạc đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Tô Vãn.
“Điện hạ, thuộc hạ không gả nữa! Thuộc hạ cũng muốn vì nhóm huynh đệ tỷ uổng mạng báo thù rửa hận!”
“Bích Lạc!”
Ánh mắt Tô Vãn ngưng lại, hơi kinh ngạc nhìn Bích Lạc.
“Trưởng công chúa điện hạ!” Lúc này, Lục Trường Ca cũng quỳ một gối xuống đất cùng với Bích Lạc.
“Nếu điện hạ không chê, Trường Ca nguyện ý đi theo điện hạ, chờ đến khi báo thù cho mọi người xong, ta và Bích Lạc lại thành thân!”
“Hồ nháo!”
Tô Vãn dùng sức vẫy vẫy ống tay áo, mắt phượng một mảnh lạnh lùng.
“Hôm nay người sau màn này chính là muốn cản trở hôn sự của các ngươi, bổn cung cố tình không cho hắn như ý! Mọi người, đều thu hồi nước mắt cho ta, hôm nay vẫn như cũ là ngày đại hỉ! Bổn cung chính là muốn đạp máu tươi đưa Bích Lạc xuất giá!” Khi nói chuyện Tô Vãn đã vỗ vỗ tay, Lưu Oanh lập tức từ trong phủ trưởng công chúa bước nhanh đi ra, trên tay nàng cầm một cái khay, trên khay là một kiện áo choàng đỏ tươi.
Tô Vãn cầm lấy áo choàng trực tiếp khoác tới trên vai Bích Lạc.
“Bích Lạc, nếu ngươi và Trường Ca nguyện ý đi theo bổn cung, bổn cung tùy thời hoan nghênh, nhưng hôm nay là ngày ngươi xuất giá, nhất định phải an tâm mà thành hôn! Có bổn cung ở đây, trên đời này không có người nào có thể phá hoại trận hôn sự này!”
“Người đâu, tấu nhạc!”
Theo một tiếng ra lệnh của Tô Vãn, bên ngoài phủ công chúa lập tức lại vang lên tiếng hỉ nhạc vang trời.
Đội ngũ đưa dâu tiếp tục đi tới, Lục Trường Ca mặc áo choàng đỏ tươi phóng ngựa đi theo, từ phủ trưởng công chúa đến Lục phủ, phố dài mười dặm, tất cả bá tánh đều một đường đi theo, bọn họ cũng muốn chính mắt chứng kiến buổi hôn lễ này.
Truyện được đăng duy nhất trên wattpad
[HBNmoemoe]
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Loan Phượng Quốc, một vị nữ quan tam phẩm gả thấp!
Trận đại hôn này, bị máu tươi nhiễm đỏ, chấn kinh toàn bộ kinh đô, cũng chấn động những tầng lớp bình dân sinh hoạt ở tầng chót nhất, từ nay về sau “Trưởng công chúa” cái danh hiệu này, không bao giờ còn là hoàng tộc cao cao tại thượng không thể chạm đến, mà là đại danh từ ánh sáng có tình có nghĩa nhất trong mắt bá tánh……
Ban đêm, nhà nhà đều đốt đèn.
Hậu viện Phong phủ.
Khi Trì Tuyết Diên từ trong hoàng thành vội vàng chạy tới Phong gia đã là ban đêm, nàng dưới sự dẫn dắt của quản gia Phong gia đi tới phòng ngủ của Phong Vô Trần, còn chưa có vào cửa liền ngửi được một trận hương vị dược liệu nồng đậm.
Trì Tuyết Diên bước chân không khỏi nhanh hơn, chờ đến khi nàng đi vào trong phòng, cả người đều ngây ngẩn.
Phong Vô Trần đang nằm trên giường, lộ ra toàn bộ phía sau lưng, trên lưng có hai đạo vết kiếm, đan xen, đặc biệt dữ tợn.
Lúc này, Tô Vãn đang ngồi ở mép giường, cầm kim sang dược cẩn thận thay thuốc cho hắn.
Nghe tiếng bước chân, Tô Vãn hơi nghiêng người ngước mắt, nhìn thấy Trì Tuyết Diên ở cửa, cô nhịn không được hơi mỉm cười: “Trì tướng, ngươi đã đến rồi?”
“Ách, điện hạ! Ta…… Ta đến xem biểu ca.”
“Suỵt.”
Tô Vãn hướng về phía Trì Tuyết Diên làm cái thủ thế im tiếng.
“Hắn mới vừa uống thuốc nên ngủ rồi, ta giúp hắn thay thuốc phía sau lưng một chút, ngươi tùy tiện ngồi đi.”
Trì Tuyết Diên:……
Vì sao lại có cảm giác đang ở phủ công chúa nhỉ?
Nơi này chẳng lẽ không phải Phong gia?
“Điện hạ, biểu ca huynh ấy…… không sao chứ?”
Thấy Phong Vô Trần trên giường vẫn không nhúc nhích hình như thật sự ngủ rồi, Trì Tuyết Diên cũng nhịn không được nói nhỏ lại, chuyện phát sinh sáng nay ở cửa lớn phủ công chúa, nàng tự nhiên cũng biết, chỉ là ban ngày Phong Vô Trần luôn ở trong phủ trưởng công chúa, nàng không tiện đi xem, mà buổi tối bệ hạ lại vội vã truyền mình vào cung, Trì Tuyết Diên giải quyết xong tất cả mới vội vàng chạy tới đây.
Tuy rằng lần trước ở Phong gia mình cùng biểu ca tan rã trong không vui, nhưng Trì Tuyết Diên vẫn luôn nhớ đến phần tình cảm kia, lúc này đây biết Phong Vô Trần đã xảy ra chuyện, nàng so với bất kì kẻ nào càng khẩn trương hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt Trì Tuyết Diên thật sự quan tâm, Tô Vãn nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Ngự y đã xem qua cho hắn, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phỏng chừng phải nằm trên giường nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nghe Phong Vô Trần không có việc gì, Trì Tuyết Diên nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mà lúc này, Tô Vãn đã giúp Tô Duệ thay thuốc xong, cô cầm lấy vải bố trắng ở một bên thuần thục giúp Tô Duệ đem miệng vết thương băng bó lại, nhìn Tô Vãn cúi người ở trên người Phong Vô Trần dường như một chút cũng không xa lạ, Trì Tuyết Diên ở một bên đáy lòng có chút không thoải mái, giống như là món đồ chơi mình luôn yêu thích đột nhiên bị người khác đoạt mất.
“Công chúa điện hạ, hay là để ta làm đi!”
Trì Tuyết Diên tiến lên một bước muốn hỗ trợ, lại bị Tô Vãn lạnh lùng cự tuyệt: “Không cần phiền Trì tướng ngươi, Vô Trần hắn không thích người ngoài chạm vào hắn.”
Người ngoài?.
Động tác Trì Tuyết Diên cứng lại ở giữa không trung.
Nàng và biểu ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, nàng từ khi nào đã trở thành người ngoài rồi?
“Điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân, vì thanh danh của điện hạ ngài……”
Ánh mắt Trì Tuyết Diên chợt lóe, ngữ khí nghiêm túc lại lần nữa mở miệng, nhưng không chờ nàng nói xong, Tô Vãn trên giường đã mỉm cười đánh gãy lời nói của nàng.
“Vô Trần cứu mạng bổn cung, từ giờ trở đi hắn chính là nam nhân của bổn cung, bổn cung chăm sóc cho nam nhân của mình, ai dám nhiều lời?”
~~~~~~
Nhìn thấy Tô Duệ bị thương, tuy rằng biết rõ hắn cố ý, nhưng ánh mắt Tô Vãn vẫn lập tức lạnh lẽo xuống ——
Thật sự nghĩ Tô Vãn cô ăn chay sao? Những người này dám ở cửa lớn phủ trưởng công chúa làm càn bừa bãi như thế!
Thân thể hai người ở giữa không trung rơi xuống, Tô Vãn quay người đỡ Tô Duệ: “Thái úy đại nhân, ngươi đừng lộn xộn, bổn cung……”
“Điện hạ.”
Tô Duệ cười phất tay với Tô Vãn.
"Đừng để đám binh tôm tướng cua này làm ô uế tay điện hạ.”
Khi nói chuyện, tay Tô Duệ đã nắm chặt trường kiếm trong tay mình, một cổ kiếm khí không thể địch nổi lập tức phóng lên cao!
Chốc lát sau, cát bay đá chạy, sát khí bốn phía……
Khi Lục Trường Ca đuổi tới phủ công chúa, nhìn thấy chính là thi thể đầy đất, huyết sắc tươi đẹp đem đá xanh ở cửa phủ công chúa đều nhuộm thành màu đỏ.
Bởi vì một hồi hỗn chiến, áo cưới trên người Bích Lạc đã có chút tơi tả, trên cánh tay nàng thậm chí còn có máu.
“Bích Lạc!”
Lục Trường Ca nhìn thấy Bích Lạc bị thương lập tức từ trên ngựa nhảy xuống chạy như bay đến trước người nàng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Điện hạ đâu?”
“Điện hạ không có việc gì, nhưng … Thái úy đại nhân vì bảo hộ điện hạ nên bị trọng thương.”
Nói xong, ánh mắt Bích Lạc thâm thúy nhìn cửa lớn phủ trưởng công chúa.
Không bao lâu cửa lớn rộng mở, Tô Vãn đã thay đổi một thân cung trang, vẻ mặt lạnh lùng đi ra.
“Công chúa điện hạ!”
Những người vẫn còn tụ tập ở trên đường cái nhìn thấy Tô Vãn xuất hiện tất cả đều cung kính gọi tên cô.
Mắt phượng Tô Vãn ngưng lại, quét mắt nhìn đám người ở đây một cái, giơ tay rút ra bảo kiếm của mình ——
“Tranh” một tiếng, mũi kiếm của bảo kiếm đâm thật sâu vào trên tảng đá đang dính máu.
“Các vị hương thân phụ lão, hôm nay vốn là hỉ sự của phủ công chúa, nhưng lại biến thành bộ dáng hiện giờ, không chỉ có chậm trễ giờ lành thành thân, còn liên luỵ rất nhiều bá tánh vô tội uổng mạng, hôm nay những người bị liên lụy, phí mai táng và phí an gia bổn cung sẽ lo hết! Đương nhiên, mọi người yên tâm! Bổn cung chắc chắn sẽ vì mọi người đòi lại một cái công đạo! Tất cả mọi người sẽ không chết vô ích, máu cũng không thể chảy vô ích! Hôm nay bổn cung ở chỗ này lập lời thề với kiếm —— một ngày nào đó tra ra hung thủ phía sau, tất yếu sẽ để hắn trả giá gấp mười lần! Nợ máu phải trả bằng máu!”
“Nợ máu trả bằng máu!”
Bọn thị vệ phủ công chúa lập tức kêu gọi theo.
“Nợ máu trả bằng máu!”
Nhóm quần chúng vây xem tất cả đều kích động kêu gọi theo nhóm thị vệ, có một số người mất đi thân nhân thậm chí đã kích động đến đỏ hốc mắt.
“Điện hạ!”
Lúc này Bích Lạc đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Tô Vãn.
“Điện hạ, thuộc hạ không gả nữa! Thuộc hạ cũng muốn vì nhóm huynh đệ tỷ uổng mạng báo thù rửa hận!”
“Bích Lạc!”
Ánh mắt Tô Vãn ngưng lại, hơi kinh ngạc nhìn Bích Lạc.
“Trưởng công chúa điện hạ!” Lúc này, Lục Trường Ca cũng quỳ một gối xuống đất cùng với Bích Lạc.
“Nếu điện hạ không chê, Trường Ca nguyện ý đi theo điện hạ, chờ đến khi báo thù cho mọi người xong, ta và Bích Lạc lại thành thân!”
“Hồ nháo!”
Tô Vãn dùng sức vẫy vẫy ống tay áo, mắt phượng một mảnh lạnh lùng.
“Hôm nay người sau màn này chính là muốn cản trở hôn sự của các ngươi, bổn cung cố tình không cho hắn như ý! Mọi người, đều thu hồi nước mắt cho ta, hôm nay vẫn như cũ là ngày đại hỉ! Bổn cung chính là muốn đạp máu tươi đưa Bích Lạc xuất giá!” Khi nói chuyện Tô Vãn đã vỗ vỗ tay, Lưu Oanh lập tức từ trong phủ trưởng công chúa bước nhanh đi ra, trên tay nàng cầm một cái khay, trên khay là một kiện áo choàng đỏ tươi.
Tô Vãn cầm lấy áo choàng trực tiếp khoác tới trên vai Bích Lạc.
“Bích Lạc, nếu ngươi và Trường Ca nguyện ý đi theo bổn cung, bổn cung tùy thời hoan nghênh, nhưng hôm nay là ngày ngươi xuất giá, nhất định phải an tâm mà thành hôn! Có bổn cung ở đây, trên đời này không có người nào có thể phá hoại trận hôn sự này!”
“Người đâu, tấu nhạc!”
Theo một tiếng ra lệnh của Tô Vãn, bên ngoài phủ công chúa lập tức lại vang lên tiếng hỉ nhạc vang trời.
Đội ngũ đưa dâu tiếp tục đi tới, Lục Trường Ca mặc áo choàng đỏ tươi phóng ngựa đi theo, từ phủ trưởng công chúa đến Lục phủ, phố dài mười dặm, tất cả bá tánh đều một đường đi theo, bọn họ cũng muốn chính mắt chứng kiến buổi hôn lễ này.
Truyện được đăng duy nhất trên wattpad
[HBNmoemoe]
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Loan Phượng Quốc, một vị nữ quan tam phẩm gả thấp!
Trận đại hôn này, bị máu tươi nhiễm đỏ, chấn kinh toàn bộ kinh đô, cũng chấn động những tầng lớp bình dân sinh hoạt ở tầng chót nhất, từ nay về sau “Trưởng công chúa” cái danh hiệu này, không bao giờ còn là hoàng tộc cao cao tại thượng không thể chạm đến, mà là đại danh từ ánh sáng có tình có nghĩa nhất trong mắt bá tánh……
Ban đêm, nhà nhà đều đốt đèn.
Hậu viện Phong phủ.
Khi Trì Tuyết Diên từ trong hoàng thành vội vàng chạy tới Phong gia đã là ban đêm, nàng dưới sự dẫn dắt của quản gia Phong gia đi tới phòng ngủ của Phong Vô Trần, còn chưa có vào cửa liền ngửi được một trận hương vị dược liệu nồng đậm.
Trì Tuyết Diên bước chân không khỏi nhanh hơn, chờ đến khi nàng đi vào trong phòng, cả người đều ngây ngẩn.
Phong Vô Trần đang nằm trên giường, lộ ra toàn bộ phía sau lưng, trên lưng có hai đạo vết kiếm, đan xen, đặc biệt dữ tợn.
Lúc này, Tô Vãn đang ngồi ở mép giường, cầm kim sang dược cẩn thận thay thuốc cho hắn.
Nghe tiếng bước chân, Tô Vãn hơi nghiêng người ngước mắt, nhìn thấy Trì Tuyết Diên ở cửa, cô nhịn không được hơi mỉm cười: “Trì tướng, ngươi đã đến rồi?”
“Ách, điện hạ! Ta…… Ta đến xem biểu ca.”
“Suỵt.”
Tô Vãn hướng về phía Trì Tuyết Diên làm cái thủ thế im tiếng.
“Hắn mới vừa uống thuốc nên ngủ rồi, ta giúp hắn thay thuốc phía sau lưng một chút, ngươi tùy tiện ngồi đi.”
Trì Tuyết Diên:……
Vì sao lại có cảm giác đang ở phủ công chúa nhỉ?
Nơi này chẳng lẽ không phải Phong gia?
“Điện hạ, biểu ca huynh ấy…… không sao chứ?”
Thấy Phong Vô Trần trên giường vẫn không nhúc nhích hình như thật sự ngủ rồi, Trì Tuyết Diên cũng nhịn không được nói nhỏ lại, chuyện phát sinh sáng nay ở cửa lớn phủ công chúa, nàng tự nhiên cũng biết, chỉ là ban ngày Phong Vô Trần luôn ở trong phủ trưởng công chúa, nàng không tiện đi xem, mà buổi tối bệ hạ lại vội vã truyền mình vào cung, Trì Tuyết Diên giải quyết xong tất cả mới vội vàng chạy tới đây.
Tuy rằng lần trước ở Phong gia mình cùng biểu ca tan rã trong không vui, nhưng Trì Tuyết Diên vẫn luôn nhớ đến phần tình cảm kia, lúc này đây biết Phong Vô Trần đã xảy ra chuyện, nàng so với bất kì kẻ nào càng khẩn trương hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt Trì Tuyết Diên thật sự quan tâm, Tô Vãn nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Ngự y đã xem qua cho hắn, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phỏng chừng phải nằm trên giường nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nghe Phong Vô Trần không có việc gì, Trì Tuyết Diên nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mà lúc này, Tô Vãn đã giúp Tô Duệ thay thuốc xong, cô cầm lấy vải bố trắng ở một bên thuần thục giúp Tô Duệ đem miệng vết thương băng bó lại, nhìn Tô Vãn cúi người ở trên người Phong Vô Trần dường như một chút cũng không xa lạ, Trì Tuyết Diên ở một bên đáy lòng có chút không thoải mái, giống như là món đồ chơi mình luôn yêu thích đột nhiên bị người khác đoạt mất.
“Công chúa điện hạ, hay là để ta làm đi!”
Trì Tuyết Diên tiến lên một bước muốn hỗ trợ, lại bị Tô Vãn lạnh lùng cự tuyệt: “Không cần phiền Trì tướng ngươi, Vô Trần hắn không thích người ngoài chạm vào hắn.”
Người ngoài?.
Động tác Trì Tuyết Diên cứng lại ở giữa không trung.
Nàng và biểu ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, nàng từ khi nào đã trở thành người ngoài rồi?
“Điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân, vì thanh danh của điện hạ ngài……”
Ánh mắt Trì Tuyết Diên chợt lóe, ngữ khí nghiêm túc lại lần nữa mở miệng, nhưng không chờ nàng nói xong, Tô Vãn trên giường đã mỉm cười đánh gãy lời nói của nàng.
“Vô Trần cứu mạng bổn cung, từ giờ trở đi hắn chính là nam nhân của bổn cung, bổn cung chăm sóc cho nam nhân của mình, ai dám nhiều lời?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.