Chương 304: TG14: Tam Phu Tứ Hầu (18)
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
14/07/2019
Edt: Mítt
~~~~~~
Kinh thành, Sở Phong lâu.
“Công tử, người nói trưởng công chúa sẽ cưới ai đây?”
Lâu Ninh thấy chủ tử nhà mình vẫn luôn ngồi ở cạnh cửa sổ lầu ba của Sở Phong lâu ngẩn người, hắn thật sự chịu không nổi chủ tử luôn luôn vui đùa của mình lại có bộ dáng thanh niên văn nghệ như hiện giờ, cho nên nhịn không được tìm chủ đề hỏi một câu.
Kết quả lời vừa ra khỏi miệng, Lâu Ninh liền muốn tự tát mình một cái tát, đờ mờ cái miệng thúi này! Cái hay không nói, nói cái dở!
Quả nhiên, nghe Lâu Ninh nói, vốn dĩ Lâu Tiêu Tiêu đang an vị ở bên cửa sổ đột nhiên sắc mặt đại biến đứng dậy, đôi tay gắt gao bắt lấy lang cang, nửa người trên hầu như toàn bộ đều nhô ra ngoài cửa sổ ——
“Công tử! Công tử người không nên làm điều ngu ngốc!”
Lâu Ninh cho rằng Lâu Tiêu Tiêu muốn tự sát, hắn lập tức duỗi hai tay từ phía sau gắt gao ôm lấy chủ tử nhà mình, một bên ôm còn một bên hô to.
“Công tử! Núi xanh làm sao không có hoa thơm cỏ lạ! Người hà tất phải yêu đơn phương một cành hoa!”
“Công tử, công tử người hãy nghĩ đến chủ mẫu nhà chúng ta……”
Lâu Tiêu Tiêu:……
Đờ mờ, bản công tử không quen biết ngươi, tuyệt đối không quen biết ngươi ~
Bị một trận la to của Lâu Ninh, toàn bộ người ở lầu ba của Sở Phong lâu, ánh mắt đều dừng ở trên người Lâu Tiêu Tiêu.
Hiện tại Lâu Tiêu Tiêu mới thật sự là muốn đi tìm chết!
Em gái ngươi, vốn dĩ ở kinh đô cũng đã nháo đến chẳng ra gì rồi, hiện tại càng không còn mặt mũi để gặp người ~
“Buông tay!”
Lâu Tiêu Tiêu dùng sức tránh đôi tay Lâu Ninh.
“Bản công tử chỉ là đang xem phong cảnh, ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì? Ngươi ngốc à! Ta sẽ vì Tô…… Vì người kia tự sát? Ta lại không có bệnh!”
“Đúng đúng, công tử người không bệnh, là ta đầu óc có bệnh.”
Thấy Lâu Tiêu Tiêu không phải muốn tự sát, Lâu Ninh rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó hắn thăm dò nhìn nhìn bên ngoài cửa sổ, cũng chẳng có phong cảnh gì để xem mà?
Ngoài cửa sổ, tự nhiên không có phong cảnh mê người, vừa rồi bất quá chỉ là Lâu Tiêu Tiêu thấy được xe ngựa phủ trưởng công chúa, nếu hắn không nhìn lầm, nam nhân ngồi trên xe, là Phong Vô Trần đúng không?
Lâu Tiêu Tiêu không tự chủ được nghĩ tới một ngày kia ở cửa lớn phủ trưởng công chúa, một người một kiếm kia, không gì địch nổi.
Một ngày kia, người ở đó đều bị chấn động, Lâu Tiêu Tiêu hắn cũng bị chấn động, hắn chưa bao giờ nghĩ tới một người có thể cường đại đến trình độ thái quá như vậy.
Cái loại cường đại này, cả đời hắn cũng học không được.
Cho nên, người Tô Vãn muốn cưới, chính là Phong Vô Trần sao?
Cũng chỉ có nam nhân cường đại như vậy mới xứng với nàng, không phải sao?
Trong lúc nhất thời, đáy lòng Lâu Tiêu Tiêu có chút chua xót, nhưng trong giây lát, hắn liền cưỡng bách chính mình đem những chua xót đó đều vứt ra sau đầu ——
Có gì đặc biệt hơn người?
Là nam nhân cường đại nhưng vẫn phải gả cho người khác không phải sao? Có bản lĩnh ngươi đem trưởng công chúa cưới về nhà đi!
Được rồi, thật ra Lâu Tiêu Tiêu vẫn luôn mang tâm nguyện vĩ đại như vậy cho đến bây giờ, khi hắn còn nhỏ, có một lần hắn đi theo mẫu thân mình tiến cung, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu loli trưởng công chúa, hắn liền đối với người ta nhất kiến chung tình, sau đó không biết trời cao đất rộng chuẩn bị muốn đem trưởng công chúa cưới về nhà, ừm, hắn chuẩn bị mười năm, sau đó……
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Trưởng công chúa rốt cuộc muốn — gả, cho, người, khác ~
Đờ mờ, đây thật là một câu chuyện tình yêu bi thương.
“Lâu Ninh, chúng ta trở về đi.”
Lâu Tiêu Tiêu đứng dậy, lẳng lặng xoay người xuống lầu, nhìn bóng dáng cô quạnh của công tử nhà mình, Lâu Ninh cũng thở dài một hơi —
Thật ra công tử người cũng rất tốt, đối đãi với hạ nhân cũng rất khách khí.
Chỉ tiếc hắn trời sinh không phải người tập văn luyện võ, chuyện đó, cũng không phải hắn có thể quyết định!
……
Phủ trưởng công chúa.
Tô Vãn và Tô Duệ ngồi xe ngựa trực tiếp vào sân mới xuống xe, hiện giờ bên ngoài tuy rằng biết Tô Vãn muốn đại hôn, nhưng cũng không biết đối phương chính là Phong Vô Trần, mà Phong gia hiện giờ cũng chỉ có Phong phu nhân biết được tin tức này, đối với việc Tô Vãn muốn gả thấp cho Phong gia, Phong phu nhân quen nhìn sóng to gió lớn ngay từ đầu cũng ngây ra một lúc cuối cùng lại là gắt gao bắt lấy tay Tô Vãn, sau một lúc lâu mới buông ra.
Nhớ năm đó, Phong phu nhân và tiên đế cũng là tỷ muội vô cùng tốt, bởi vì con trai nhỏ của mình thích Tô Mạn, khi đó Phong phu nhân cũng rất thích Tô Mạn, đối với Tô Vãn bà tự nhiên cũng không thích.
Nhưng thế sự vô thường, năm đó bà làm sao nghĩ đến, con trai nhỏ của mình sẽ bởi vì Tô Mạn mà chết, mà con trai lớn của mình thế nhưng có thể đem trưởng công chúa Tô Vãn cưới vào cửa!
Đây, thật là tạo hóa trêu người.
…………
“Vừa rồi đi ngang Sở Phong lâu, ta hình như nhìn thấy Lâu Tiêu Tiêu.”
Mới vừa xuống xe ngựa, Tô Duệ liền nhịn không được nói nhỏ một câu.
“Sao?”
Tô Vãn sửng sốt một chút, cô không có cảm giác mẫn cảm như Tô Duệ, cho nên cũng không có phát hiện thân ảnh Lâu Tiêu Tiêu.
Nhớ tới Lâu Tiêu Tiêu, đáy lòng Tô Vãn nhịn không được lại muốn cảm khái thế sự vô thường ——
Hai người giống nhau đều khát vọng tình yêu, vậy mà cả đời lại không có giao thoa rồi bỏ lỡ nhau.
Nếu có kiếp sau, còn có thể nối lại tiền duyên hay không?
“Đừng nghĩ đến hắn.”
Tô Vãn rũ con ngươi, giơ tay kéo tay Tô Duệ.
“Lưu Oanh đã đem áo choàng đặt may cho ngày đại hôn trở lại, ta mang chàng về phòng thử một chút.”
“Được.”
Thời điểm phủ trưởng công chúa khẩn trương lại thần bí chuẩn bị cho đại hôn, xa xa tại hành cung Tô Mạn tự nhiên cũng thu được tin tức Tô Vãn muốn đại hôn, sau khi biết tin tức này, Tô Mạn cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó nàng nhìn thoáng qua Nguyệt Thanh cũng đang sững sờ.
“Nguyệt Thanh, chàng nói xem Tô Vãn đây là muốn làm cái gì? Nàng muốn cưới ai? Chàng có thể đoán được không? Không phải là Lâu Tiêu Tiêu chứ?”
Nói tới đây, Tô Mạn còn nhịn không được cười cười.
Nhưng trên mặt Nguyệt Thanh lại không có vẻ tươi cười, ngón tay thon dài của hắn theo bản năng nắm chặt túi gấm bên hông, trong đó chính là hồng lụa mà một ngày kia Tô Vãn dùng tầm long chủy thủ cắt đứt ——
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nam nhân của Tô Mạn, mà Tô Vãn ta, một ngày nào đó cũng sẽ tìm được một nam nhân thuộc về ta, ta không cầu hắn đại phú đại quý, cũng không cầu hắn văn thao võ lược, chỉ cần hắn yêu ta, ta liền vì hắn vượt lửa qua sông!”
Ngày đó, là ngày đại hôn của hắn.
Mỗi một câu nói của Tô Vãn vẫn còn khắc sâu ở trong đầu Nguyệt Thanh vô cùng rõ ràng.
Khi đó, hắn có cảm giác, tâm của hắn thương nàng, nhưng, khi đó cũng chỉ là thương tiếc và đau lòng.
Nhưng, hiện giờ lại nhớ đến những lời này, trong lòng Nguyệt Thanh lại là một tư vị khác.
Tô Vãn muốn cùng người khác thành thân.
Cùng người kia, nhất sinh nhất thế, nhất song nhân sao?
Nguyệt Thanh đột nhiên có chút hâm mộ, có chút ghen ghét, hắn…… Hối hận.
Ngón tay gắt gao nắm chặt túi gấm kia, đầu ngón tay đã ghim vào thịt ——
Cả đời không chiếm được, hiển nhiên là làm cho người ta nhớ nhất.
Mà những thứ ngươi có được rồi lại mất đi, hơn nữa sau này sẽ không bao giờ tìm lại được, mới có thể trở thành vết sẹo sâu nhất đời này của ngươi.
“Nguyệt Thanh?”
Thấy Nguyệt Thanh nãy giờ không nói gì, Tô Mạn một bên nhịn không được lại lần nữa mở miệng gọi hắn một tiếng.
“Hửm?”
Thần sắc Nguyệt Thanh có chút hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt liếc mắt nhìn Tô Mạn một cái: “Bệ hạ, ta có chút không thoải mái, ta về tẩm cung nghỉ ngơi trước.”
Nói xong, Nguyệt Thanh đứng dậy, có chút vội vàng tông cửa xông ra.
Trong đại điện Tô Mạn không tự chủ được nheo nheo mắt ——
Nguyệt Thanh, chẳng lẽ thật sự…… Trong lòng chàng còn có nàng ta sao?
“Lãnh Dạ.”
Tô Mạn thấp giọng gọi một tiếng, một thân ảnh màu đen lập tức quỷ mị bay ra.
“Bệ hạ!”
“Đi theo Nguyệt Thanh, giám thị hắn.”
Nghe phân phó của Tô Mạn, Lãnh Dạ lập tức gật gật đầu, sau đó lại lần nữa lắc mình biến mất……
~~~~~~
Kinh thành, Sở Phong lâu.
“Công tử, người nói trưởng công chúa sẽ cưới ai đây?”
Lâu Ninh thấy chủ tử nhà mình vẫn luôn ngồi ở cạnh cửa sổ lầu ba của Sở Phong lâu ngẩn người, hắn thật sự chịu không nổi chủ tử luôn luôn vui đùa của mình lại có bộ dáng thanh niên văn nghệ như hiện giờ, cho nên nhịn không được tìm chủ đề hỏi một câu.
Kết quả lời vừa ra khỏi miệng, Lâu Ninh liền muốn tự tát mình một cái tát, đờ mờ cái miệng thúi này! Cái hay không nói, nói cái dở!
Quả nhiên, nghe Lâu Ninh nói, vốn dĩ Lâu Tiêu Tiêu đang an vị ở bên cửa sổ đột nhiên sắc mặt đại biến đứng dậy, đôi tay gắt gao bắt lấy lang cang, nửa người trên hầu như toàn bộ đều nhô ra ngoài cửa sổ ——
“Công tử! Công tử người không nên làm điều ngu ngốc!”
Lâu Ninh cho rằng Lâu Tiêu Tiêu muốn tự sát, hắn lập tức duỗi hai tay từ phía sau gắt gao ôm lấy chủ tử nhà mình, một bên ôm còn một bên hô to.
“Công tử! Núi xanh làm sao không có hoa thơm cỏ lạ! Người hà tất phải yêu đơn phương một cành hoa!”
“Công tử, công tử người hãy nghĩ đến chủ mẫu nhà chúng ta……”
Lâu Tiêu Tiêu:……
Đờ mờ, bản công tử không quen biết ngươi, tuyệt đối không quen biết ngươi ~
Bị một trận la to của Lâu Ninh, toàn bộ người ở lầu ba của Sở Phong lâu, ánh mắt đều dừng ở trên người Lâu Tiêu Tiêu.
Hiện tại Lâu Tiêu Tiêu mới thật sự là muốn đi tìm chết!
Em gái ngươi, vốn dĩ ở kinh đô cũng đã nháo đến chẳng ra gì rồi, hiện tại càng không còn mặt mũi để gặp người ~
“Buông tay!”
Lâu Tiêu Tiêu dùng sức tránh đôi tay Lâu Ninh.
“Bản công tử chỉ là đang xem phong cảnh, ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì? Ngươi ngốc à! Ta sẽ vì Tô…… Vì người kia tự sát? Ta lại không có bệnh!”
“Đúng đúng, công tử người không bệnh, là ta đầu óc có bệnh.”
Thấy Lâu Tiêu Tiêu không phải muốn tự sát, Lâu Ninh rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó hắn thăm dò nhìn nhìn bên ngoài cửa sổ, cũng chẳng có phong cảnh gì để xem mà?
Ngoài cửa sổ, tự nhiên không có phong cảnh mê người, vừa rồi bất quá chỉ là Lâu Tiêu Tiêu thấy được xe ngựa phủ trưởng công chúa, nếu hắn không nhìn lầm, nam nhân ngồi trên xe, là Phong Vô Trần đúng không?
Lâu Tiêu Tiêu không tự chủ được nghĩ tới một ngày kia ở cửa lớn phủ trưởng công chúa, một người một kiếm kia, không gì địch nổi.
Một ngày kia, người ở đó đều bị chấn động, Lâu Tiêu Tiêu hắn cũng bị chấn động, hắn chưa bao giờ nghĩ tới một người có thể cường đại đến trình độ thái quá như vậy.
Cái loại cường đại này, cả đời hắn cũng học không được.
Cho nên, người Tô Vãn muốn cưới, chính là Phong Vô Trần sao?
Cũng chỉ có nam nhân cường đại như vậy mới xứng với nàng, không phải sao?
Trong lúc nhất thời, đáy lòng Lâu Tiêu Tiêu có chút chua xót, nhưng trong giây lát, hắn liền cưỡng bách chính mình đem những chua xót đó đều vứt ra sau đầu ——
Có gì đặc biệt hơn người?
Là nam nhân cường đại nhưng vẫn phải gả cho người khác không phải sao? Có bản lĩnh ngươi đem trưởng công chúa cưới về nhà đi!
Được rồi, thật ra Lâu Tiêu Tiêu vẫn luôn mang tâm nguyện vĩ đại như vậy cho đến bây giờ, khi hắn còn nhỏ, có một lần hắn đi theo mẫu thân mình tiến cung, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu loli trưởng công chúa, hắn liền đối với người ta nhất kiến chung tình, sau đó không biết trời cao đất rộng chuẩn bị muốn đem trưởng công chúa cưới về nhà, ừm, hắn chuẩn bị mười năm, sau đó……
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Trưởng công chúa rốt cuộc muốn — gả, cho, người, khác ~
Đờ mờ, đây thật là một câu chuyện tình yêu bi thương.
“Lâu Ninh, chúng ta trở về đi.”
Lâu Tiêu Tiêu đứng dậy, lẳng lặng xoay người xuống lầu, nhìn bóng dáng cô quạnh của công tử nhà mình, Lâu Ninh cũng thở dài một hơi —
Thật ra công tử người cũng rất tốt, đối đãi với hạ nhân cũng rất khách khí.
Chỉ tiếc hắn trời sinh không phải người tập văn luyện võ, chuyện đó, cũng không phải hắn có thể quyết định!
……
Phủ trưởng công chúa.
Tô Vãn và Tô Duệ ngồi xe ngựa trực tiếp vào sân mới xuống xe, hiện giờ bên ngoài tuy rằng biết Tô Vãn muốn đại hôn, nhưng cũng không biết đối phương chính là Phong Vô Trần, mà Phong gia hiện giờ cũng chỉ có Phong phu nhân biết được tin tức này, đối với việc Tô Vãn muốn gả thấp cho Phong gia, Phong phu nhân quen nhìn sóng to gió lớn ngay từ đầu cũng ngây ra một lúc cuối cùng lại là gắt gao bắt lấy tay Tô Vãn, sau một lúc lâu mới buông ra.
Nhớ năm đó, Phong phu nhân và tiên đế cũng là tỷ muội vô cùng tốt, bởi vì con trai nhỏ của mình thích Tô Mạn, khi đó Phong phu nhân cũng rất thích Tô Mạn, đối với Tô Vãn bà tự nhiên cũng không thích.
Nhưng thế sự vô thường, năm đó bà làm sao nghĩ đến, con trai nhỏ của mình sẽ bởi vì Tô Mạn mà chết, mà con trai lớn của mình thế nhưng có thể đem trưởng công chúa Tô Vãn cưới vào cửa!
Đây, thật là tạo hóa trêu người.
…………
“Vừa rồi đi ngang Sở Phong lâu, ta hình như nhìn thấy Lâu Tiêu Tiêu.”
Mới vừa xuống xe ngựa, Tô Duệ liền nhịn không được nói nhỏ một câu.
“Sao?”
Tô Vãn sửng sốt một chút, cô không có cảm giác mẫn cảm như Tô Duệ, cho nên cũng không có phát hiện thân ảnh Lâu Tiêu Tiêu.
Nhớ tới Lâu Tiêu Tiêu, đáy lòng Tô Vãn nhịn không được lại muốn cảm khái thế sự vô thường ——
Hai người giống nhau đều khát vọng tình yêu, vậy mà cả đời lại không có giao thoa rồi bỏ lỡ nhau.
Nếu có kiếp sau, còn có thể nối lại tiền duyên hay không?
“Đừng nghĩ đến hắn.”
Tô Vãn rũ con ngươi, giơ tay kéo tay Tô Duệ.
“Lưu Oanh đã đem áo choàng đặt may cho ngày đại hôn trở lại, ta mang chàng về phòng thử một chút.”
“Được.”
Thời điểm phủ trưởng công chúa khẩn trương lại thần bí chuẩn bị cho đại hôn, xa xa tại hành cung Tô Mạn tự nhiên cũng thu được tin tức Tô Vãn muốn đại hôn, sau khi biết tin tức này, Tô Mạn cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó nàng nhìn thoáng qua Nguyệt Thanh cũng đang sững sờ.
“Nguyệt Thanh, chàng nói xem Tô Vãn đây là muốn làm cái gì? Nàng muốn cưới ai? Chàng có thể đoán được không? Không phải là Lâu Tiêu Tiêu chứ?”
Nói tới đây, Tô Mạn còn nhịn không được cười cười.
Nhưng trên mặt Nguyệt Thanh lại không có vẻ tươi cười, ngón tay thon dài của hắn theo bản năng nắm chặt túi gấm bên hông, trong đó chính là hồng lụa mà một ngày kia Tô Vãn dùng tầm long chủy thủ cắt đứt ——
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nam nhân của Tô Mạn, mà Tô Vãn ta, một ngày nào đó cũng sẽ tìm được một nam nhân thuộc về ta, ta không cầu hắn đại phú đại quý, cũng không cầu hắn văn thao võ lược, chỉ cần hắn yêu ta, ta liền vì hắn vượt lửa qua sông!”
Ngày đó, là ngày đại hôn của hắn.
Mỗi một câu nói của Tô Vãn vẫn còn khắc sâu ở trong đầu Nguyệt Thanh vô cùng rõ ràng.
Khi đó, hắn có cảm giác, tâm của hắn thương nàng, nhưng, khi đó cũng chỉ là thương tiếc và đau lòng.
Nhưng, hiện giờ lại nhớ đến những lời này, trong lòng Nguyệt Thanh lại là một tư vị khác.
Tô Vãn muốn cùng người khác thành thân.
Cùng người kia, nhất sinh nhất thế, nhất song nhân sao?
Nguyệt Thanh đột nhiên có chút hâm mộ, có chút ghen ghét, hắn…… Hối hận.
Ngón tay gắt gao nắm chặt túi gấm kia, đầu ngón tay đã ghim vào thịt ——
Cả đời không chiếm được, hiển nhiên là làm cho người ta nhớ nhất.
Mà những thứ ngươi có được rồi lại mất đi, hơn nữa sau này sẽ không bao giờ tìm lại được, mới có thể trở thành vết sẹo sâu nhất đời này của ngươi.
“Nguyệt Thanh?”
Thấy Nguyệt Thanh nãy giờ không nói gì, Tô Mạn một bên nhịn không được lại lần nữa mở miệng gọi hắn một tiếng.
“Hửm?”
Thần sắc Nguyệt Thanh có chút hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt liếc mắt nhìn Tô Mạn một cái: “Bệ hạ, ta có chút không thoải mái, ta về tẩm cung nghỉ ngơi trước.”
Nói xong, Nguyệt Thanh đứng dậy, có chút vội vàng tông cửa xông ra.
Trong đại điện Tô Mạn không tự chủ được nheo nheo mắt ——
Nguyệt Thanh, chẳng lẽ thật sự…… Trong lòng chàng còn có nàng ta sao?
“Lãnh Dạ.”
Tô Mạn thấp giọng gọi một tiếng, một thân ảnh màu đen lập tức quỷ mị bay ra.
“Bệ hạ!”
“Đi theo Nguyệt Thanh, giám thị hắn.”
Nghe phân phó của Tô Mạn, Lãnh Dạ lập tức gật gật đầu, sau đó lại lần nữa lắc mình biến mất……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.