Chương 307: TG14: Tam Phu Tứ Hầu (21)
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
14/07/2019
Edt: Mítt
~~~~~~
Mười lăm tháng sáu, ngày mai chính là ngày thành thân của Tô Vãn và Tô Duệ, hiện giờ toàn bộ phủ trưởng công chúa đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả.
Phủ đệ to như vậy nơi chốn đều là đèn đỏ vui mừng.
Đêm lạnh như nước, đèn cung đình màu đỏ lại đem toàn bộ phủ trưởng công chúa chiếu rọi phảng phất giống như ban ngày.
“Quá muộn rồi, hôm nay chàng trở về đi.”
Cửa lớn phủ công chúa, Tô Vãn tự mình đưa Tô Duệ đến cửa, mấy ngày này hắn thường xuyên ở nơi này, nghiễm nhiên đã trở thành nam chủ nhân của cái phủ công chúa này, nhưng mà ngày mai chính là ngày đại hôn, làm sao thì làm Tô Duệ cũng phải trở về Phong gia chuẩn bị một chút.
“Vợ.”
Tô tướng quân lưu luyến nhìn vợ mình: “Không ôm nàng, ta ngủ không được.”
“Ta lại không phải gối ôm.”
Nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn vẻ mặt hắc tuyến, cô liếc mắt nhìn hắn, sau đó chậm rãi tiến lên, tiến đến bên cạnh Tô Duệ, nhón chân nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên mặt hắn.
“Cho chàng cái hôn ngủ ngon, chàng mau trở về đi thôi, ngày mai, còn có một trận đánh ác liệt phải đánh đấy!”
“Ừ ừ.”
Tô Duệ gật gật đầu, liếc thấy phía sau cửa có một bóng dáng màu trắng, ánh mắt Tô tướng quân chợt lóe, giơ tay ôm lấy Tô Vãn, rũ con ngươi lại hung hăng hôn hôn môi cô.
“Vợ, buổi tối nhớ phải nghĩ đến ta.”
Lưu Oanh:…
Thật là đủ rồi! Nô tỳ rốt cuộc có thể thể lĩnh hội được tâm tình dục sinh dục tử của Bích Lạc tỷ tỷ rồi ~
Cầu điện hạ người cũng ban cho ta một nam nhân đi, độc thân thiệt tình chịu không nổi ~
Trong bóng đêm, thẳng đến khi xe ngựa Thái úy phủ hoàn toàn biến mất không thấy, Tô Vãn lúc này mới chậm rãi xoay người hồi phủ, kết quả mới vừa quay người lại liền đối diện với đôi mắt trong sáng ưu thương của Nguyệt Thanh.
Tô Vãn:……
Ngươi dùng loại ánh mắt bi thương ngược thành dòng sông này nhìn bổn cung là có ý gì đó?
Chẳng lẽ ngươi đã quên ngươi là đàn ông có vợ? Mà ta cũng là phụ nữ có chồng?
“Nguyệt công tử, không, bổn cung hẳn nên kêu ngươi là Nguyệt chính quân, đã trễ thế này ngươi làm sao còn chưa đi nghỉ ngơi?”
Tô Vãn nhướng mày liếc mắt nhìn Nguyệt Thanh một cái, ngữ khí lạnh nhạt hỏi một câu.
“Tô Vãn……”
Nguyệt Thanh chần chờ, muốn nói lại thôi nhìn Tô Vãn: “Ta, ta chỉ là ngủ không được, ra đây…… Nhìn nàng.”
“A, bổn cung ở chỗ này, ngươi nhìn cũng nhìn rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong Tô Vãn mang theo Lưu Oanh đi về hướng sân mình.
“Tô Vãn!”
Nguyệt Thanh phía sau đột nhiên lớn tiếng gọi Tô Vãn lại.
Tô Vãn không xoay người, nhưng vẫn dừng lại bước chân của mình.
“Chúc nàng…… Hạnh phúc.”
Ngữ khí Nguyệt Thanh trong đêm khuya có vẻ đặc biệt ưu thương phức tạp.
Ha hả.
Đêm hôm khuya khoắc, giả tình thánh cho ai xem đây?
“Không cần ngươi chúc phúc, ta cũng sẽ thật hạnh phúc."
Tô Vãn nói nhỏ một tiếng, bước nhanh rời đi, nhìn bóng dáng nàng dần dần đi xa, Nguyệt Thanh rũ đôi mắt ——
Tô Vãn, trong lòng nàng còn đang trách ta sao?
Không thể không nói mỗi một tra nam đều cho rằng mình chính là tình thánh.
Trong tình yêu, hắn xoay người rời đi, hắn cho rằng mình tuyệt đối là bất đắc dĩ.
Mà sau khi hắn rời đi, hắn còn vọng tưởng ngươi sẽ vẫn luôn ở tại chỗ chờ hắn.
Trách ngươi?
Đại ca, ngươi cho rằng ngươi là cái cọng hành gì chứ?
Đêm nay, Tô Vãn sớm đã trở lại trong phòng ngủ của mình, Bích Lạc và Lục Trường Ca đã chờ ở nơi đó.
“Điện hạ, tất cả đều đã ổn thoả.”
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Lúc này biểu tình của Lục Trường Ca vô cùng trịnh trọng, ngày đó đại hôn của hắn cùng với Bích Lạc, phủ công chúa đã chết nhiều huynh đệ như vậy, các bá tánh vô tội trong kinh thành cũng đã uổng mạng rất nhiều người, hiện giờ rốt cuộc tới thời điểm tổng kết, ngày mai hắn sẽ vì những người đã chết đi báo thù, tuyệt đối không để cho người ở sau màn độc thủ này phá hủy đại hôn của công chúa điện hạ……
Đêm nay, rất nhiều người đều phải trằn trọc khó ngủ.
Hoàng thành, thâm cung.
Khi Liễu Lạc nhìn thấy thân ảnh Tô Mạn, trên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn lập tức lộ ra một tia biểu tình như trút được gánh nặng.
"Bệ hạ, người rốt cuộc đã trở lại!”
“Ừ, mấy ngày này vất vả cho chàng, Liễu Lạc!”
Ngữ khí Tô Mạn rất trầm thấp, nàng đã lưu lạc bên ngoài nhiều ngày, còn có thương tích trong người, ngày tháng trải qua đúng là gian khổ vô cùng. Nhưng ít ra Lãnh Dạ vẫn luôn không rời không bỏ chăm sóc mình, cái gọi là bên trong sinh tử thấy chân tình, Tô Mạn cũng ở ngay lúc này mới biết được Lãnh Dạ vẫn luôn ái mộ mình, chỉ là ngại với thân phận thị vệ của hắn, hắn vẫn luôn không dám cho mình biết mà thôi.
Tô Mạn vốn dĩ đã nghĩ kỹ sau khi hồi kinh nhất định phải cho Lãnh Dạ một cái đáp án, nhưng làm nàng không nghĩ tới chính là……trước khi Liễu Huyền dẫn người tìm được mình, mình cùng Lãnh Dạ lại gặp phải một đám mai phục, mà ở trong lần ám sát này, Lãnh Dạ vì bảo vệ mình mà chết.
Lãnh Dạ……
Nghĩ đến nam nhân kia trước khi chết còn liều mạng che chở cho mình, ánh mắt Tô Mạn chậm rãi trở nên lạnh băng mà hung ác.
“Liễu Lạc, mấy ngày này chàng ở kinh thành có tra được chuyện gì không?”
Tô Mạn quay đầu nhìn về phía Liễu Lạc, nàng tin tưởng năng lực của Liễu Lạc, hơn nữa mình ở kinh thành bày ra những ám cọc đó Liễu Lạc cũng đều biết rõ.
“Bệ hạ.”
Nghe Tô Mạn nói, thần sắc Liễu Lạc hơi đổi.
“Nguyệt Thanh mấy ngày trước liền bí mật hồi kinh, hiện giờ đang ở trong phủ trưởng công chúa!”
“Cái gì?”
Tô Mạn nghe Liễu Lạc nói, sắc mặt lập tức có sương mù: “Tu La bên kia có tin tức gì mới?”
“Có.”
Liễu Lạc nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Mạn, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: “Tu La truyền tin tức, trưởng công chúa bên kia thường xuyên điều động, hắn nói lần ám sát này…… Chính là trưởng công chúa tự tay lập kế hoạch!”
“Hay, hay cho một Tô Vãn! Hay cho một Nguyệt Thanh!”
Tô Mạn giận quá đến cười, ánh mắt lạnh lẽo liên tục.
“Trì tướng, Liễu tướng! Phong tỏa tin tức trẫm hồi cung, Trì tướng! Ngươi lập tức điều động nhân mã, ngày mai đại hôn của trưởng công chúa, trẫm muốn cho nàng ta một đại lễ!”
“Bệ hạ, chẳng lẽ người……”
Trì Tuyết Diên một bên nghe Tô Mạn nói, lập tức thần sắc khẽ biến, khẩn trương truy vấn một câu.
“A.”
Tô Mạn lạnh lùng nhướng mày, ngữ khí lạnh lẽo chưa bao giờ có: “Trẫm muốn mang binh —— san bằng phủ công chúa!”
Nghe Tô Mạn nói, Liễu Lạc hơi nhíu mày, hắn cảm thấy chỗ nào có chút không đúng.
Mà Trì Tuyết Diên lại sững sờ tại chỗ, điều đầu tiên nàng nghĩ đến thế nhưng là an nguy của Phong Vô Trần.
San bằng phủ công chúa?
Nghe lời nói hùng hồn của Tô Mạn, Liễu Huyền cúi đầu, khóe môi chợt lóe lên nụ cười lạnh ——
Ngày mai, hươu chết về tay ai, thật đúng là một ẩn số chưa biết.
.....
Mười sáu tháng sáu.
Ánh mặt trời tảng sáng, trước phủ trưởng công chúa sớm đã bị bá tánh kinh thành vây chật như nêm cối. Vị công chúa điện hạ đầu tiên trong lịch sự của Loan Phượng quốc hạ mình gả thấp, đây là thịnh thế trăm năm khó gặp, những bá tánh thích xem náo nhiệt tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Lúc này thị vệ phủ công chúa đều mặc chế phục màu đỏ vui mừng từ trong phủ công chúa nối đuôi nhau mà ra, hơn hai mươi thị vệ chia làm hai bên, ngay ngắn trật tự duy trì trật tự ở cổng lớn.
Theo thời gian chậm rãi qua đi, từng đợt hỉ nhạc từ xa tới gần, đội ngũ đón dâu của phủ Thái úy đã tới rồi.
Người phủ Thái úy cũng đều thống nhất mặc quần áo đỏ tươi, người cầm đầu cưỡi hãn huyết bảo mã, thình lình chính là đương triều Thái úy đại nhân Phong Vô Trần.
Đối với Phong Vô Trần tự mình tới đón tiếp trưởng công chúa mọi người cũng cảm thấy không có gì đáng trách, khi đội ngũ Phong gia vừa đến, cổng lớn phủ trưởng công chúa lập tức châm ngòi pháo trúc vui mừng, ở trong một trận tiếng vang bùm bùm, Tô Vãn mặc phượng bào bằng tơ vàng được Lưu Oanh cùng Bích Lạc trái phải dìu đi, chậm rãi đi ra cổng lớn phủ công chúa.
Lúc này, trên phố dài từ đầu phố hướng về phủ công chúa, lọt vào trong tầm mắt, lại là một mảnh đỏ tươi.
Tại một mảnh đỏ tươi quay cuồng, đột nhiên, từ phương hướng hoàng thành vọt tới một mảnh mây đen, nhìn kỹ lại, là một đám quân cận vệ hoàng gia, tất cả mọi người mặc áo giáp màu đen, nghiêm túc mà thị huyết.
Ngày đại hôn, cường địch đột kích.
Tô Duệ lập tức hơi ngước mắt, hắn đã cảm nhận được trong không khí, tư vị mỹ diệu của tử vong——
Rất tốt.
Lúc này đây, hắn muốn cho toàn bộ kinh thành phủ kín màu máu đỏ tươi, chứng kiến trận đại hôn trong lịch sử Loan Phượng quốc này, để cho người người khó quên……
~~~~~~~
Sẽ có cảnh máu me.. Mọi người cẩn thận...
~~~~~~
Mười lăm tháng sáu, ngày mai chính là ngày thành thân của Tô Vãn và Tô Duệ, hiện giờ toàn bộ phủ trưởng công chúa đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả.
Phủ đệ to như vậy nơi chốn đều là đèn đỏ vui mừng.
Đêm lạnh như nước, đèn cung đình màu đỏ lại đem toàn bộ phủ trưởng công chúa chiếu rọi phảng phất giống như ban ngày.
“Quá muộn rồi, hôm nay chàng trở về đi.”
Cửa lớn phủ công chúa, Tô Vãn tự mình đưa Tô Duệ đến cửa, mấy ngày này hắn thường xuyên ở nơi này, nghiễm nhiên đã trở thành nam chủ nhân của cái phủ công chúa này, nhưng mà ngày mai chính là ngày đại hôn, làm sao thì làm Tô Duệ cũng phải trở về Phong gia chuẩn bị một chút.
“Vợ.”
Tô tướng quân lưu luyến nhìn vợ mình: “Không ôm nàng, ta ngủ không được.”
“Ta lại không phải gối ôm.”
Nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn vẻ mặt hắc tuyến, cô liếc mắt nhìn hắn, sau đó chậm rãi tiến lên, tiến đến bên cạnh Tô Duệ, nhón chân nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên mặt hắn.
“Cho chàng cái hôn ngủ ngon, chàng mau trở về đi thôi, ngày mai, còn có một trận đánh ác liệt phải đánh đấy!”
“Ừ ừ.”
Tô Duệ gật gật đầu, liếc thấy phía sau cửa có một bóng dáng màu trắng, ánh mắt Tô tướng quân chợt lóe, giơ tay ôm lấy Tô Vãn, rũ con ngươi lại hung hăng hôn hôn môi cô.
“Vợ, buổi tối nhớ phải nghĩ đến ta.”
Lưu Oanh:…
Thật là đủ rồi! Nô tỳ rốt cuộc có thể thể lĩnh hội được tâm tình dục sinh dục tử của Bích Lạc tỷ tỷ rồi ~
Cầu điện hạ người cũng ban cho ta một nam nhân đi, độc thân thiệt tình chịu không nổi ~
Trong bóng đêm, thẳng đến khi xe ngựa Thái úy phủ hoàn toàn biến mất không thấy, Tô Vãn lúc này mới chậm rãi xoay người hồi phủ, kết quả mới vừa quay người lại liền đối diện với đôi mắt trong sáng ưu thương của Nguyệt Thanh.
Tô Vãn:……
Ngươi dùng loại ánh mắt bi thương ngược thành dòng sông này nhìn bổn cung là có ý gì đó?
Chẳng lẽ ngươi đã quên ngươi là đàn ông có vợ? Mà ta cũng là phụ nữ có chồng?
“Nguyệt công tử, không, bổn cung hẳn nên kêu ngươi là Nguyệt chính quân, đã trễ thế này ngươi làm sao còn chưa đi nghỉ ngơi?”
Tô Vãn nhướng mày liếc mắt nhìn Nguyệt Thanh một cái, ngữ khí lạnh nhạt hỏi một câu.
“Tô Vãn……”
Nguyệt Thanh chần chờ, muốn nói lại thôi nhìn Tô Vãn: “Ta, ta chỉ là ngủ không được, ra đây…… Nhìn nàng.”
“A, bổn cung ở chỗ này, ngươi nhìn cũng nhìn rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong Tô Vãn mang theo Lưu Oanh đi về hướng sân mình.
“Tô Vãn!”
Nguyệt Thanh phía sau đột nhiên lớn tiếng gọi Tô Vãn lại.
Tô Vãn không xoay người, nhưng vẫn dừng lại bước chân của mình.
“Chúc nàng…… Hạnh phúc.”
Ngữ khí Nguyệt Thanh trong đêm khuya có vẻ đặc biệt ưu thương phức tạp.
Ha hả.
Đêm hôm khuya khoắc, giả tình thánh cho ai xem đây?
“Không cần ngươi chúc phúc, ta cũng sẽ thật hạnh phúc."
Tô Vãn nói nhỏ một tiếng, bước nhanh rời đi, nhìn bóng dáng nàng dần dần đi xa, Nguyệt Thanh rũ đôi mắt ——
Tô Vãn, trong lòng nàng còn đang trách ta sao?
Không thể không nói mỗi một tra nam đều cho rằng mình chính là tình thánh.
Trong tình yêu, hắn xoay người rời đi, hắn cho rằng mình tuyệt đối là bất đắc dĩ.
Mà sau khi hắn rời đi, hắn còn vọng tưởng ngươi sẽ vẫn luôn ở tại chỗ chờ hắn.
Trách ngươi?
Đại ca, ngươi cho rằng ngươi là cái cọng hành gì chứ?
Đêm nay, Tô Vãn sớm đã trở lại trong phòng ngủ của mình, Bích Lạc và Lục Trường Ca đã chờ ở nơi đó.
“Điện hạ, tất cả đều đã ổn thoả.”
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Lúc này biểu tình của Lục Trường Ca vô cùng trịnh trọng, ngày đó đại hôn của hắn cùng với Bích Lạc, phủ công chúa đã chết nhiều huynh đệ như vậy, các bá tánh vô tội trong kinh thành cũng đã uổng mạng rất nhiều người, hiện giờ rốt cuộc tới thời điểm tổng kết, ngày mai hắn sẽ vì những người đã chết đi báo thù, tuyệt đối không để cho người ở sau màn độc thủ này phá hủy đại hôn của công chúa điện hạ……
Đêm nay, rất nhiều người đều phải trằn trọc khó ngủ.
Hoàng thành, thâm cung.
Khi Liễu Lạc nhìn thấy thân ảnh Tô Mạn, trên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn lập tức lộ ra một tia biểu tình như trút được gánh nặng.
"Bệ hạ, người rốt cuộc đã trở lại!”
“Ừ, mấy ngày này vất vả cho chàng, Liễu Lạc!”
Ngữ khí Tô Mạn rất trầm thấp, nàng đã lưu lạc bên ngoài nhiều ngày, còn có thương tích trong người, ngày tháng trải qua đúng là gian khổ vô cùng. Nhưng ít ra Lãnh Dạ vẫn luôn không rời không bỏ chăm sóc mình, cái gọi là bên trong sinh tử thấy chân tình, Tô Mạn cũng ở ngay lúc này mới biết được Lãnh Dạ vẫn luôn ái mộ mình, chỉ là ngại với thân phận thị vệ của hắn, hắn vẫn luôn không dám cho mình biết mà thôi.
Tô Mạn vốn dĩ đã nghĩ kỹ sau khi hồi kinh nhất định phải cho Lãnh Dạ một cái đáp án, nhưng làm nàng không nghĩ tới chính là……trước khi Liễu Huyền dẫn người tìm được mình, mình cùng Lãnh Dạ lại gặp phải một đám mai phục, mà ở trong lần ám sát này, Lãnh Dạ vì bảo vệ mình mà chết.
Lãnh Dạ……
Nghĩ đến nam nhân kia trước khi chết còn liều mạng che chở cho mình, ánh mắt Tô Mạn chậm rãi trở nên lạnh băng mà hung ác.
“Liễu Lạc, mấy ngày này chàng ở kinh thành có tra được chuyện gì không?”
Tô Mạn quay đầu nhìn về phía Liễu Lạc, nàng tin tưởng năng lực của Liễu Lạc, hơn nữa mình ở kinh thành bày ra những ám cọc đó Liễu Lạc cũng đều biết rõ.
“Bệ hạ.”
Nghe Tô Mạn nói, thần sắc Liễu Lạc hơi đổi.
“Nguyệt Thanh mấy ngày trước liền bí mật hồi kinh, hiện giờ đang ở trong phủ trưởng công chúa!”
“Cái gì?”
Tô Mạn nghe Liễu Lạc nói, sắc mặt lập tức có sương mù: “Tu La bên kia có tin tức gì mới?”
“Có.”
Liễu Lạc nhìn chằm chằm đôi mắt Tô Mạn, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: “Tu La truyền tin tức, trưởng công chúa bên kia thường xuyên điều động, hắn nói lần ám sát này…… Chính là trưởng công chúa tự tay lập kế hoạch!”
“Hay, hay cho một Tô Vãn! Hay cho một Nguyệt Thanh!”
Tô Mạn giận quá đến cười, ánh mắt lạnh lẽo liên tục.
“Trì tướng, Liễu tướng! Phong tỏa tin tức trẫm hồi cung, Trì tướng! Ngươi lập tức điều động nhân mã, ngày mai đại hôn của trưởng công chúa, trẫm muốn cho nàng ta một đại lễ!”
“Bệ hạ, chẳng lẽ người……”
Trì Tuyết Diên một bên nghe Tô Mạn nói, lập tức thần sắc khẽ biến, khẩn trương truy vấn một câu.
“A.”
Tô Mạn lạnh lùng nhướng mày, ngữ khí lạnh lẽo chưa bao giờ có: “Trẫm muốn mang binh —— san bằng phủ công chúa!”
Nghe Tô Mạn nói, Liễu Lạc hơi nhíu mày, hắn cảm thấy chỗ nào có chút không đúng.
Mà Trì Tuyết Diên lại sững sờ tại chỗ, điều đầu tiên nàng nghĩ đến thế nhưng là an nguy của Phong Vô Trần.
San bằng phủ công chúa?
Nghe lời nói hùng hồn của Tô Mạn, Liễu Huyền cúi đầu, khóe môi chợt lóe lên nụ cười lạnh ——
Ngày mai, hươu chết về tay ai, thật đúng là một ẩn số chưa biết.
.....
Mười sáu tháng sáu.
Ánh mặt trời tảng sáng, trước phủ trưởng công chúa sớm đã bị bá tánh kinh thành vây chật như nêm cối. Vị công chúa điện hạ đầu tiên trong lịch sự của Loan Phượng quốc hạ mình gả thấp, đây là thịnh thế trăm năm khó gặp, những bá tánh thích xem náo nhiệt tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Lúc này thị vệ phủ công chúa đều mặc chế phục màu đỏ vui mừng từ trong phủ công chúa nối đuôi nhau mà ra, hơn hai mươi thị vệ chia làm hai bên, ngay ngắn trật tự duy trì trật tự ở cổng lớn.
Theo thời gian chậm rãi qua đi, từng đợt hỉ nhạc từ xa tới gần, đội ngũ đón dâu của phủ Thái úy đã tới rồi.
Người phủ Thái úy cũng đều thống nhất mặc quần áo đỏ tươi, người cầm đầu cưỡi hãn huyết bảo mã, thình lình chính là đương triều Thái úy đại nhân Phong Vô Trần.
Đối với Phong Vô Trần tự mình tới đón tiếp trưởng công chúa mọi người cũng cảm thấy không có gì đáng trách, khi đội ngũ Phong gia vừa đến, cổng lớn phủ trưởng công chúa lập tức châm ngòi pháo trúc vui mừng, ở trong một trận tiếng vang bùm bùm, Tô Vãn mặc phượng bào bằng tơ vàng được Lưu Oanh cùng Bích Lạc trái phải dìu đi, chậm rãi đi ra cổng lớn phủ công chúa.
Lúc này, trên phố dài từ đầu phố hướng về phủ công chúa, lọt vào trong tầm mắt, lại là một mảnh đỏ tươi.
Tại một mảnh đỏ tươi quay cuồng, đột nhiên, từ phương hướng hoàng thành vọt tới một mảnh mây đen, nhìn kỹ lại, là một đám quân cận vệ hoàng gia, tất cả mọi người mặc áo giáp màu đen, nghiêm túc mà thị huyết.
Ngày đại hôn, cường địch đột kích.
Tô Duệ lập tức hơi ngước mắt, hắn đã cảm nhận được trong không khí, tư vị mỹ diệu của tử vong——
Rất tốt.
Lúc này đây, hắn muốn cho toàn bộ kinh thành phủ kín màu máu đỏ tươi, chứng kiến trận đại hôn trong lịch sử Loan Phượng quốc này, để cho người người khó quên……
~~~~~~~
Sẽ có cảnh máu me.. Mọi người cẩn thận...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.