Chương 347: Tg16: tiểu thiếp quân phiệt (18)
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
17/10/2019
Edt: Mítt
~~~~~~
Sáng sớm, sương trắng mênh mông.
Quan Li từ trong căn phòng nhỏ của mình ra tới, ở trong sân duỗi duỗi cánh tay, một ngày mới lại bắt đầu.
Từ lúc cô tiến vào Liêu Thành đã được hai tháng, hiện giờ cô đang làm công ở một quán rượu nhỏ tại Liêu Thành, vẫn luôn chưa tìm được cơ hội có thể trà trộn vào Ân gia.
“Tiểu Li!”
Lúc này cửa một gian sương phòng khác trong viện bị người đẩy ra, một thiếu nữ mặt tròn bước nhanh ra, nhìn thấy Quan Li trong viện, thiếu nữ kia thần bí hề hề kéo cô đến bên người mình: “Tiểu Li, không phải em vẫn luôn muốn đi Ân gia làm công sao?”
“Đúng vậy.”
Nghe thiếu nữ kia nói, ánh mắt Quan Li sáng ngời: “Chị Nguyệt Nguyệt, chị có biện pháp?"
Nhìn thấy Quan Li hai mắt tỏa sáng, Lâm Nguyệt Nguyệt hơi mỉm cười: “Chị có một người chị họ làm đại nha hoàn ở Ân gia, chủ tử nhà chị ấy gần đây muốn tìm một nha đầu biết nấu cơm ở trong sân hỗ trợ, chị đây người đầu tiên nghĩ đến còn không phải là em sao? Chị nếu biết nấu cơm, chị cũng sẽ tự mình đi, đáng tiếc chị không có phúc phận đó đâu.”
Nghe Lâm Nguyệt Nguyệt nói, Quan Li mặt mày đều là vui mừng, thật tốt quá, đợi hai tháng cô rốt cuộc cũng chờ tới cơ hội này!
Cô muốn đi Ân gia, muốn đi gặp nam nhân kia hỏi hắn một chút vì sao phải tàn nhẫn giết hại thôn dân làng chài của cô như thế!……
Một tháng sau ——
Tô Vãn không nghĩ tới mình sẽ ở đại viện Ân gia nhìn thấy Quan Li, hơn nữa còn là ở dưới tình huống phức tạp như vậy.
Lúc này, Hoa Dao Lan sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường lớn, Diêu Bạch Tiêm vẻ mặt quan tâm ngồi ở bên giường cô.
Sáng hôm nay, Hoa Dao Lan giống như ngày thường uống một chén canh dự định nghỉ ngơi thật tốt một chút, ai biết không bao lâu cô liền đau bụng khó nhịn, chờ đến khi đại phu đến, đứa nhỏ trong bụng cô đã giữ không nổi!
Chuyện này không chỉ làm Diêu Bạch Tiêm nổi trận lôi đình, thậm chí còn kinh động đến đại soái đang làm việc ở phủ đại soái, Ân Thuận đã hạ lệnh nhất định phải tra rõ chuyện này, quét sạch con sâu làm rầu nồi canh ở hậu viện Ân gia.
Mà trải qua bước đầu điều tra, tỏa định người có hiềm nghi nhất thế nhưng là một nha đầu vừa đến Ân gia, Quan Li.
Lúc này Tô Vãn nghe tin tới, đầu tiên là an ủi Hoa Dao Lan vài câu, sau đó lại nhìn Quan Li quỳ trên trên mặt đất sắc mặt trắng bệch, lúc này mới ngước mắt nhìn Diêu Bạch Tiêm dò hỏi một câu: “Đại tẩu, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
“Ai."
Nghe Tô Vãn nói, Diêu Bạch Tiêm thở dài một hơi: “Đại phu nói chén canh Dao Lan uống bị người ta hạ thuốc, mà chén canh này chính là do nha đầu mới tới tự tay làm."
“Phải không?”
Tô Vãn giống như là sửng sốt, rũ mắt nhìn Quan Li trên mặt đất: “Nha đầu này nhìn lạ mắt, là mới tới hay sao?”
“Vâng.”
Nghe Tô Vãn dò hỏi, Trân Lam một bên lập tức cung kính trả lời: “Hồi tam phu nhân, đây là nha đầu sai sử mà nô tỳ vừa mới tuyển vào phủ hầu hạ ăn uống cho Hoa phu nhân, nô tỳ thấy cô ta có gia cảnh trong sạch, là người thành thật, lúc này mới yên tâm tuyển vào, không nghĩ tới lúc này mới một tháng đã xảy ra chuyện như vậy!”
“Một nha đầu mới tới đã có lá gan hạ độc chủ tử mình, lá gan này không khỏi quá lớn rồi? Rốt cuộc là ai cho cô ta cái lá gan này?”
Wattpad: HBNmoemoe
Người chưa tới, tiếng tới trước.
Bộ Ngưng San một thân váy dài hoa lệ chầm chậm đi đến, vừa đi vừa cười nhẹ nhàng nhìn Tô Vãn và Diêu Bạch Tiêm trong phòng: “Đại tẩu, em dâu, theo tôi thấy việc này không đơn giản như vậy.”
Khi nói chuyện, Bộ Ngưng San đi tới bên người Quan Li, nâng chân dùng giày cao gót của mình đạp cô một cái.
Quan Li bị Bộ Ngưng San gạt ngã trên mặt đất, cô cau mày, vẻ mặt tức giận nhìn nữ nhân trước mắt.
Người Ân gia, quả nhiên không có một người tốt!
“Ui, còn rất có cá tính?”
Liếc thấy đáy mắt phẫn hận của Quan Li, Bộ Ngưng San hơi nhướng mi: “Nói đi, là ai sai sử ngươi? Nếu không nói thật, một lát nữa ngươi không được dễ chịu đâu!”
“Không có người sai sử tôi, tôi bị oan, độc không phải tôi hạ!”
Quan Li từ trên mặt đất bò dậy, ánh mắt quật cường nhìn Diêu Bạch Tiêm ở mép giường: “Nô tỳ chỉ là một nha hoàn mới tới, không oán không thù với Hoa phu nhân vì sao phải hại cô ấy? Đại viện Ân gia lớn như vậy, người muốn hại cô ấy chỉ sợ là một người hoàn toàn khác!”
“Làm càn!”
Nghe Quan Li nói, ánh mắt Diêu Bạch Tiêm lập tức lạnh lùng: “Hiện giờ bằng chứng như núi ngươi còn không chịu thừa nhận? Thế nhưng còn mưu toan làm lẫn lộn nghe nhìn? Trân Lam, vả miệng nó cho ta!”
“Vâng!"
Trân Lam bước nhanh đi đến trước mặt Quan Li, chỉ huy nha hoàn hai bên giữ chặt đôi tay Quan Li, cố định thân mình của cô, sau đó không chút do dự cho vài cái tát tới.
Bạch bạch bạch!
Nghe âm thanh kia, Tô Vãn cũng cảm thấy đau, Trân Lam cũng không phải là ăn chay, xuống tay tuyệt đối đủ tàn nhẫn.
Chỉ chốc lát sau, hai bên mặt Quan Li đều sưng to lên, khóe miệng đều là vết máu, muốn nói cái gì cũng không nói ra được.
Nhìn thấy động tác Trân Lam, Bộ Ngưng San một bên chỉ là khinh thường cười cười, sau đó liền không chút để ý tìm vị trí ngồi xuống.
Diêu Bạch Tiêm đây là tính vu oan giá họa nha! Đến cơ hội biện giải cũng không cho nha đầu này, gấp gáp muốn tìm một con dê thế tội, chân tướng sau lưng đã rõ như ban ngày.
Hừ, chút chuyện này ở đại viện Ân gia ai không biết là ai làm?
Diêu Nhược Phương này cũng thật là thông minh, thế nhưng có thể nghĩ đến lợi dụng nha đầu mới tới.
Mà lúc này đây Diêu Bạch Tiêm cũng thật là ra một nước cờ kém, bà ta cho rằng kêu Trân Lam tìm một ít nha đầu mới tới chăm sóc Hoa Dao Lan sẽ vạn vô nhất thất*, không nghĩ tới lại làm cho Diêu Nhược Phương ở giữa được như ý muốn.
*tuyệt đối không có sai lầm
Hiện tại xảy ra loại chuyện này, cho dù là vì mặt mũi Ân gia, hay là mặt mũi Diêu gia, Diêu Bạch Tiêm đều phải cố gắng, thật ra trong lòng bà ta cũng đã sớm hận muốn chết? Lại cố tình còn phải ở trước mặt mọi người giữ lại Diêu Nhược Phương được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều kia.
Tưởng tượng đến điều đó, tâm tình Bộ Ngưng San liền cực kỳ sung sướng!
Hừ hừ, con của Ân Bắc Ca không còn thì tính là cái gì? Bà còn ước gì một mạch của lão đại tuyệt hậu mới tốt đấy!
“Ngô, ô ô…… Ô ô”
Lúc này Quan Li trên mặt đất giãy giụa, muốn nói cái gì nhưng lại sớm nói không ra lời.
Ở ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, Ân Bắc Ca mặc quân trang sải bước đi đến.
“Nương, Dao Lan thế nào?”
Vừa vào cửa Ân Bắc Ca liền hỏi thân thể Hoa Dao Lan.
Nghe Ân Bắc Ca hỏi chuyện, ánh mắt Diêu Bạch Tiêm chợt tắt, mà Hoa Dao Lan trên giường nghĩ ngơi hồi lâu trong nháy mắt rơi lệ: “Thiếu soái, thiếu soái! Em thực xin lỗi anh! Em không giữ được con của chúng ta! Để em chết đi, để em chết là được, em muốn chết cùng đứa nhỏ!”
Nói xong, Hoa Dao Lan liền giãy giụa muốn đâm đầu vào lan can đầu giường.
Tô Vãn:……
Em gái ngoan, kỹ thuật diễn này cũng không cần phải tốt như vậy.
“Dao Lan, con làm gì vậy?”
Diêu Bạch Tiêm ở mép giường bị hoảng sợ, mà Tô Vãn ngồi ở cái ghế dưới giường gần nhất cũng lập tức đứng dậy muốn đi ngăn cản Hoa Dao Lan.
Chỉ là có một người còn nhanh hơn cô.
Ân Bắc Ca nhanh chân tiến lên, dùng hai tay gắt gao giữ chặt thân thể Hoa Dao Lan: “Đủ rồi! Em đừng xằng bậy, thân thể quan trọng! Con…… Về sau còn sẽ có.”
“Thiếu soái……”
Rốt cuộc được những lời này của Ân Bắc Ca, hai mắt đẫm lệ của Hoa Dao Lan chớp nhẹ, cái đầu liền chui vào trong lòng ngực Ân Bắc Ca: “Thiếu soái, anh phải vì đứa nhỏ còn chưa chào đời của chúng ta báo thù! Là ai nhẫn tâm như vậy, đến một đứa nhỏ cũng không chịu buông tha! Thiếu soái, con của chúng ta chết thật là thảm!”
Âm thanh của Hoa Dao Lan vốn là linh hoạt kỳ ảo như tiếng trời, hiện giờ âm thanh của cô ấy tình cảm dạt dào, quả thật là làm người nghe thương tâm đến rơi lệ!
Quả nhiên, nghe Hoa Dao Lan khóc lóc kể lể, Ân Bắc Ca vốn ánh mắt lạnh nhạt càng thêm âm lãnh: “Nương, chuyện này hung thủ tra được chưa?"
“Chính là tiện tì kia.”
Diêu Bạch Tiêm sắc mặt âm trầm chỉ chỉ Quan Li trên mặt đất.
“Ô ô, ô ô."
Quan Li bị đè nặng quỳ trên mặt đất, cô liều mạng lắc đầu, ánh mắt gắt gao dừng ở trên người Ân Bắc Ca.
Tại một khắc này, cô hy vọng Ân Bắc Ca có thể nhớ lại mình, nói cho cùng mình chính là ân nhân cứu mạng của hắn!
Đáng tiếc……
Hiện giờ Quan Li vẻ mặt sưng đỏ bộ dáng tóc tai bù xù, Ân Bắc Ca thế nhưng hoàn toàn không nhận ra cô……
~~~~~~
Sáng sớm, sương trắng mênh mông.
Quan Li từ trong căn phòng nhỏ của mình ra tới, ở trong sân duỗi duỗi cánh tay, một ngày mới lại bắt đầu.
Từ lúc cô tiến vào Liêu Thành đã được hai tháng, hiện giờ cô đang làm công ở một quán rượu nhỏ tại Liêu Thành, vẫn luôn chưa tìm được cơ hội có thể trà trộn vào Ân gia.
“Tiểu Li!”
Lúc này cửa một gian sương phòng khác trong viện bị người đẩy ra, một thiếu nữ mặt tròn bước nhanh ra, nhìn thấy Quan Li trong viện, thiếu nữ kia thần bí hề hề kéo cô đến bên người mình: “Tiểu Li, không phải em vẫn luôn muốn đi Ân gia làm công sao?”
“Đúng vậy.”
Nghe thiếu nữ kia nói, ánh mắt Quan Li sáng ngời: “Chị Nguyệt Nguyệt, chị có biện pháp?"
Nhìn thấy Quan Li hai mắt tỏa sáng, Lâm Nguyệt Nguyệt hơi mỉm cười: “Chị có một người chị họ làm đại nha hoàn ở Ân gia, chủ tử nhà chị ấy gần đây muốn tìm một nha đầu biết nấu cơm ở trong sân hỗ trợ, chị đây người đầu tiên nghĩ đến còn không phải là em sao? Chị nếu biết nấu cơm, chị cũng sẽ tự mình đi, đáng tiếc chị không có phúc phận đó đâu.”
Nghe Lâm Nguyệt Nguyệt nói, Quan Li mặt mày đều là vui mừng, thật tốt quá, đợi hai tháng cô rốt cuộc cũng chờ tới cơ hội này!
Cô muốn đi Ân gia, muốn đi gặp nam nhân kia hỏi hắn một chút vì sao phải tàn nhẫn giết hại thôn dân làng chài của cô như thế!……
Một tháng sau ——
Tô Vãn không nghĩ tới mình sẽ ở đại viện Ân gia nhìn thấy Quan Li, hơn nữa còn là ở dưới tình huống phức tạp như vậy.
Lúc này, Hoa Dao Lan sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường lớn, Diêu Bạch Tiêm vẻ mặt quan tâm ngồi ở bên giường cô.
Sáng hôm nay, Hoa Dao Lan giống như ngày thường uống một chén canh dự định nghỉ ngơi thật tốt một chút, ai biết không bao lâu cô liền đau bụng khó nhịn, chờ đến khi đại phu đến, đứa nhỏ trong bụng cô đã giữ không nổi!
Chuyện này không chỉ làm Diêu Bạch Tiêm nổi trận lôi đình, thậm chí còn kinh động đến đại soái đang làm việc ở phủ đại soái, Ân Thuận đã hạ lệnh nhất định phải tra rõ chuyện này, quét sạch con sâu làm rầu nồi canh ở hậu viện Ân gia.
Mà trải qua bước đầu điều tra, tỏa định người có hiềm nghi nhất thế nhưng là một nha đầu vừa đến Ân gia, Quan Li.
Lúc này Tô Vãn nghe tin tới, đầu tiên là an ủi Hoa Dao Lan vài câu, sau đó lại nhìn Quan Li quỳ trên trên mặt đất sắc mặt trắng bệch, lúc này mới ngước mắt nhìn Diêu Bạch Tiêm dò hỏi một câu: “Đại tẩu, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
“Ai."
Nghe Tô Vãn nói, Diêu Bạch Tiêm thở dài một hơi: “Đại phu nói chén canh Dao Lan uống bị người ta hạ thuốc, mà chén canh này chính là do nha đầu mới tới tự tay làm."
“Phải không?”
Tô Vãn giống như là sửng sốt, rũ mắt nhìn Quan Li trên mặt đất: “Nha đầu này nhìn lạ mắt, là mới tới hay sao?”
“Vâng.”
Nghe Tô Vãn dò hỏi, Trân Lam một bên lập tức cung kính trả lời: “Hồi tam phu nhân, đây là nha đầu sai sử mà nô tỳ vừa mới tuyển vào phủ hầu hạ ăn uống cho Hoa phu nhân, nô tỳ thấy cô ta có gia cảnh trong sạch, là người thành thật, lúc này mới yên tâm tuyển vào, không nghĩ tới lúc này mới một tháng đã xảy ra chuyện như vậy!”
“Một nha đầu mới tới đã có lá gan hạ độc chủ tử mình, lá gan này không khỏi quá lớn rồi? Rốt cuộc là ai cho cô ta cái lá gan này?”
Wattpad: HBNmoemoe
Người chưa tới, tiếng tới trước.
Bộ Ngưng San một thân váy dài hoa lệ chầm chậm đi đến, vừa đi vừa cười nhẹ nhàng nhìn Tô Vãn và Diêu Bạch Tiêm trong phòng: “Đại tẩu, em dâu, theo tôi thấy việc này không đơn giản như vậy.”
Khi nói chuyện, Bộ Ngưng San đi tới bên người Quan Li, nâng chân dùng giày cao gót của mình đạp cô một cái.
Quan Li bị Bộ Ngưng San gạt ngã trên mặt đất, cô cau mày, vẻ mặt tức giận nhìn nữ nhân trước mắt.
Người Ân gia, quả nhiên không có một người tốt!
“Ui, còn rất có cá tính?”
Liếc thấy đáy mắt phẫn hận của Quan Li, Bộ Ngưng San hơi nhướng mi: “Nói đi, là ai sai sử ngươi? Nếu không nói thật, một lát nữa ngươi không được dễ chịu đâu!”
“Không có người sai sử tôi, tôi bị oan, độc không phải tôi hạ!”
Quan Li từ trên mặt đất bò dậy, ánh mắt quật cường nhìn Diêu Bạch Tiêm ở mép giường: “Nô tỳ chỉ là một nha hoàn mới tới, không oán không thù với Hoa phu nhân vì sao phải hại cô ấy? Đại viện Ân gia lớn như vậy, người muốn hại cô ấy chỉ sợ là một người hoàn toàn khác!”
“Làm càn!”
Nghe Quan Li nói, ánh mắt Diêu Bạch Tiêm lập tức lạnh lùng: “Hiện giờ bằng chứng như núi ngươi còn không chịu thừa nhận? Thế nhưng còn mưu toan làm lẫn lộn nghe nhìn? Trân Lam, vả miệng nó cho ta!”
“Vâng!"
Trân Lam bước nhanh đi đến trước mặt Quan Li, chỉ huy nha hoàn hai bên giữ chặt đôi tay Quan Li, cố định thân mình của cô, sau đó không chút do dự cho vài cái tát tới.
Bạch bạch bạch!
Nghe âm thanh kia, Tô Vãn cũng cảm thấy đau, Trân Lam cũng không phải là ăn chay, xuống tay tuyệt đối đủ tàn nhẫn.
Chỉ chốc lát sau, hai bên mặt Quan Li đều sưng to lên, khóe miệng đều là vết máu, muốn nói cái gì cũng không nói ra được.
Nhìn thấy động tác Trân Lam, Bộ Ngưng San một bên chỉ là khinh thường cười cười, sau đó liền không chút để ý tìm vị trí ngồi xuống.
Diêu Bạch Tiêm đây là tính vu oan giá họa nha! Đến cơ hội biện giải cũng không cho nha đầu này, gấp gáp muốn tìm một con dê thế tội, chân tướng sau lưng đã rõ như ban ngày.
Hừ, chút chuyện này ở đại viện Ân gia ai không biết là ai làm?
Diêu Nhược Phương này cũng thật là thông minh, thế nhưng có thể nghĩ đến lợi dụng nha đầu mới tới.
Mà lúc này đây Diêu Bạch Tiêm cũng thật là ra một nước cờ kém, bà ta cho rằng kêu Trân Lam tìm một ít nha đầu mới tới chăm sóc Hoa Dao Lan sẽ vạn vô nhất thất*, không nghĩ tới lại làm cho Diêu Nhược Phương ở giữa được như ý muốn.
*tuyệt đối không có sai lầm
Hiện tại xảy ra loại chuyện này, cho dù là vì mặt mũi Ân gia, hay là mặt mũi Diêu gia, Diêu Bạch Tiêm đều phải cố gắng, thật ra trong lòng bà ta cũng đã sớm hận muốn chết? Lại cố tình còn phải ở trước mặt mọi người giữ lại Diêu Nhược Phương được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều kia.
Tưởng tượng đến điều đó, tâm tình Bộ Ngưng San liền cực kỳ sung sướng!
Hừ hừ, con của Ân Bắc Ca không còn thì tính là cái gì? Bà còn ước gì một mạch của lão đại tuyệt hậu mới tốt đấy!
“Ngô, ô ô…… Ô ô”
Lúc này Quan Li trên mặt đất giãy giụa, muốn nói cái gì nhưng lại sớm nói không ra lời.
Ở ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, Ân Bắc Ca mặc quân trang sải bước đi đến.
“Nương, Dao Lan thế nào?”
Vừa vào cửa Ân Bắc Ca liền hỏi thân thể Hoa Dao Lan.
Nghe Ân Bắc Ca hỏi chuyện, ánh mắt Diêu Bạch Tiêm chợt tắt, mà Hoa Dao Lan trên giường nghĩ ngơi hồi lâu trong nháy mắt rơi lệ: “Thiếu soái, thiếu soái! Em thực xin lỗi anh! Em không giữ được con của chúng ta! Để em chết đi, để em chết là được, em muốn chết cùng đứa nhỏ!”
Nói xong, Hoa Dao Lan liền giãy giụa muốn đâm đầu vào lan can đầu giường.
Tô Vãn:……
Em gái ngoan, kỹ thuật diễn này cũng không cần phải tốt như vậy.
“Dao Lan, con làm gì vậy?”
Diêu Bạch Tiêm ở mép giường bị hoảng sợ, mà Tô Vãn ngồi ở cái ghế dưới giường gần nhất cũng lập tức đứng dậy muốn đi ngăn cản Hoa Dao Lan.
Chỉ là có một người còn nhanh hơn cô.
Ân Bắc Ca nhanh chân tiến lên, dùng hai tay gắt gao giữ chặt thân thể Hoa Dao Lan: “Đủ rồi! Em đừng xằng bậy, thân thể quan trọng! Con…… Về sau còn sẽ có.”
“Thiếu soái……”
Rốt cuộc được những lời này của Ân Bắc Ca, hai mắt đẫm lệ của Hoa Dao Lan chớp nhẹ, cái đầu liền chui vào trong lòng ngực Ân Bắc Ca: “Thiếu soái, anh phải vì đứa nhỏ còn chưa chào đời của chúng ta báo thù! Là ai nhẫn tâm như vậy, đến một đứa nhỏ cũng không chịu buông tha! Thiếu soái, con của chúng ta chết thật là thảm!”
Âm thanh của Hoa Dao Lan vốn là linh hoạt kỳ ảo như tiếng trời, hiện giờ âm thanh của cô ấy tình cảm dạt dào, quả thật là làm người nghe thương tâm đến rơi lệ!
Quả nhiên, nghe Hoa Dao Lan khóc lóc kể lể, Ân Bắc Ca vốn ánh mắt lạnh nhạt càng thêm âm lãnh: “Nương, chuyện này hung thủ tra được chưa?"
“Chính là tiện tì kia.”
Diêu Bạch Tiêm sắc mặt âm trầm chỉ chỉ Quan Li trên mặt đất.
“Ô ô, ô ô."
Quan Li bị đè nặng quỳ trên mặt đất, cô liều mạng lắc đầu, ánh mắt gắt gao dừng ở trên người Ân Bắc Ca.
Tại một khắc này, cô hy vọng Ân Bắc Ca có thể nhớ lại mình, nói cho cùng mình chính là ân nhân cứu mạng của hắn!
Đáng tiếc……
Hiện giờ Quan Li vẻ mặt sưng đỏ bộ dáng tóc tai bù xù, Ân Bắc Ca thế nhưng hoàn toàn không nhận ra cô……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.