Chương 399: TG19: Tu Chân Thí Luyện (15)
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
16/10/2020
Edt: Mítt
~~~~~~~~
Manh mối thế giới nhiệm vụ......
Vũ Văn Tiếu nghe Công Tử Mạch nói, liền biết mình đã thật sự đụng tới hàng cứng rồi, đờ mờ, người mạnh như vậy nếu không phải Từ Sách thì nhất định là......
"Tô Duệ?"
Vũ Văn Tiếu híp mắt cười hì hì nhìn Công Tử Mạch trước mắt: "Ngươi là Tô Duệ đúng không! Đừng làm loạn, đều là người một nhà."
Nói rồi Vũ Văn Tiếu đánh một cái thủ thế, thủ thế rất nhỏ nhưng lại là ám ngữ bí mật thủ thế trong bộ môn của Từ Sách, chỉ có người trong bộ môn của bọn họ mới biết.
Ừ, trên nguyên tắc hẳn là như vậy.
Nhưng mà nhìn thấy thủ thế của Vũ Văn Tiếu, ánh mắt Công Tử Mạch lạnh hơn: "Xem ra ngươi không muốn sống rồi."
Khi nói chuyện hắn liền giơ tay đem Vũ Văn Tiếu không có sức phản kháng nâng ở giữa không trung.
Lúc này Vũ Văn Tiếu trúng độc không hề có sức phản kháng, so với Đổng Khanh Tú thoạt nhìn càng thê thảm hơn, hơn nữa...... Hắn còn chưa có đến Nguyên Anh kỳ, muốn tự bạo thân thể Nguyên Anh xuất khiếu cũng làm không được.
Thật là hố cha mà!
"Được, ngươi thắng! Ta nói, ta nói còn không được sao?"
Vũ Văn Tiếu vẻ mặt buồn bực nhìn người trước mắt mình..
"Đây, tiểu bạch kiểm nằm bên cạnh ta chính là nam chủ Hàn Vũ của thế giới này, trên người hắn có một kiện pháp bảo nghịch thiên, ta không biết là cái gì, nhưng tuyệt đối đã cùng hắn hợp hai làm một, người khác nhớ thương không được, hắn có một thanh mai trúc mã đang ở Thái Nhất môn, lần này chúng ta đi qua nơi này chính là định tiện đường đi Thái Nhất môn gặp thanh mai trúc mã Lê Nhược Tuyết của hắn, kết quả đi đến đây liền đụng phải chuyện này."
Đây thật đúng là đi theo nam chủ phiền toái luôn xuất hiện, rất có tiết tấu căn bản dừng không được mà!
Lúc này Vũ Văn Tiếu thật hối hận, đờ mờ, mình lúc trước không nên làm cái quyết định vô cùng hố cha này, hiện tại thì tốt rồi, nam chủ còn tốt, mà mình lại sắp trở thành pháo hôi.
Nam chủ, Hàn Vũ?
Công Tử Mạch rũ mắt nhìn Hàn Vũ hôn mê, căn cốt, linh căn pha tạp lộn xộn, người như vậy ngộ tính cũng không cao, hắn nếu có thể được lựa chọn làm nam chủ, có lẽ là người có nghị lực lớn hoặc vận khí lớn?
Nhưng nam chủ thì làm sao?
"A, nam chủ."
Công Tử Mạch khinh thường cười lạnh: "Đây thật là một tin tức vô dụng, bởi vì ta chỉ cần động một ngón tay, thế giới này liền phải đổi nam chủ!"
Vũ Văn Tiếu:......
Quá hung tàn rồi nha! Nam chủ đại nhân người ta cái gì cũng chưa có làm đâu, ngươi lại muốn huỷ hoại đỉnh nhân sinh của người ta!
Ách, lại nói tiếp mình trước kia làm sao lại không nghĩ tới chứ?
Đổi một nam chủ hình như cũng không phải quá khó?
Lúc này, Vũ Văn Tiếu vì chỉ số thông minh của chính mình cảm giác được dày đặc ưu thương.
"Được rồi. Nếu như vậy, ngươi có thể an tâm đi chết rồi!"
Vũ Văn Tiếu: "Từ từ, tình huống gì đây...... Ngươi, ngươi nói chuyện không giữ lời!"
Vũ Văn Tiếu còn chưa kịp phản ứng lại, liền cảm giác được ngực mình chợt lạnh, máu tươi vẩy ra, hắn nhìn thấy nam nhân ôn nhuận đối diện trên mặt hiện lên lãnh mị tuyệt tình băng hàn.
Tô Duệ......
Ngươi chờ!
"Đinh! Ấm áp nhắc nhở, hiện giờ thế giới nhiệm vụ còn tồn tại mười tám vị nhiệm vụ giả, thỉnh mọi người tiếp tục nỗ lực!"
Khi âm thanh nhắc nhở này xuất hiện ở trong đầu của mười tám nhiệm vụ giả, tổng bộ Thời Không Thất Lạc, thanh niên nào đó từ trong khoang của mình hùng hổ đi ra --
"Khiếu nại, bổn thiếu gia muốn khiếu nại Tô Duệ!"
"Khụ khụ, Diệp đại thiếu, cậu nhanh như vậy đã ra rồi à?"
Trả lời Diệp Kham Hoan thế nhưng là âm thanh Thích Việt tràn đầy trêu đùa.
"Ách, cậu làm sao lại ở chỗ này?"
Diệp Kham Hoan trừng mắt nhìn Thích Việt trước mắt vẻ mặt kinh ngạc, con hàng này không phải không được Từ Sách mang đến dự thi sao?
"Lão đại bọn họ đều không ở trong bộ môn, cho nên tôi tới tổng bộ trình một ít tài liệu!"
Nói rồi Thích Việt cười tủm tỉm giơ giơ tư liệu trong tay mình: "Ai nha nha, bộ môn chúng tôi còn tồn tại toàn bộ đấy! Hơn nữa những nhiệm vụ giả bị đào thải ra có hơn phân nửa đều là bị nhiệm vụ giả của bộ môn chúng tôi xử lý! Ai, vô địch thật tịch mịch nha!"
Vô địch cái đầu cậu!
Ba người dự thi của bộ môn các người, hai tên đại biến bật hack, dư lại một người còn là quân sư lão luyện thành thục, đờ mờ, còn có thể để cho người ta vui sướng chơi đùa hay không!
Diệp Kham Hoan quyết định mình vẫn nên đi phòng nghỉ tổng bộ ăn hai bao que cay bình tĩnh một chút.
Trong thế giới nhiệm vụ, thành Tử Dương, bên trong trạm dịch.
Khi âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Tô Vãn đột nhiên mở mắt, còn có mười tám cá nhân, nàng nhớ rõ thời điểm mình còn ở núi Vạn Yêu còn hơn ba mươi nhiệm vụ giả, mà hơn một tháng qua lập tức giảm mạnh còn mười tám cá nhân, điều này chứng minh cái gì?
Có mãnh hổ rời núi!
Không sai! Người tới không có ý tốt!
Tô Vãn lập tức tĩnh tâm điều tức, mười tám cá nhân, trừ bỏ mình còn mười bảy người. Đến bây giờ người mình gặp được cũng không nhiều, nhiệm vụ giả hư hư thực thực cũng không dám phán đoán bừa, ở Tu Chân giới cá lớn nuốt cá bé này, muốn đại sát tứ phương, ngươi nhất định phải phải có thực lực tuyệt đối mới được.
Tu vi, xuất thân, là sự không may của Tô Vãn.
Làm sao để nhanh chóng tăng tu vi của chính mình, lại còn không khiến cho người khác hoài nghi?
Nhất định có biện pháp, có lối tắt.
Tô Vãn nói với chính mình phải bình tĩnh, nghịch cảnh như vậy mình không phải lần đầu tiên trải qua, tuyệt đối có biện pháp nghịch tập.
Trạm dịch phòng số 98.
Ở thời điểm Tô Vãn thức tỉnh, Diệp Thừa phòng 98 cũng mở mắt.
Còn có mười bảy người, không, trừ mình và người trong bộ môn còn mười lăm người mới đúng.
So với mình dự đoán còn nhanh hơn nhiều! Nhưng mà...... Dư lại càng ít thì càng khó bị phát hiện, đối với tình huống này, Diệp Thừa sớm đã có dự đoán, hắn biết nhiệm vụ giả chân chính trầm ổn đều hiểu được ẩn núp, tu chân vô năm tháng, có đôi khi vài thập niên mấy trăm năm cũng chỉ trong nháy mắt.
Con đường tương lai, còn rất dài, có thể đi đến cuối cùng, mới là đối thủ chân chính.
Đêm nay, có bao nhiêu người trằn trọc khó ngủ đây?
Trong Tử Dương phái, người nào đó ngước mắt nhìn sao trời, tiếp tục đả tọa tu luyện. Mà trong Thiên Vận tông, người nào đó mặc đệ tử bào màu xám cầm mai rùa bói cho chính mình một quẻ "Ừ, phương bắc đại hung." Hắn tính trở về tìm sư phụ xin một chút tài nguyên sau đó đi bế quan, bế quan mười năm trở ra, ừ, cứ như vậy vui sướng quyết định.
Trong Đại Khí Tông, bởi vì một lúc phân thần, làm cho pháp bảo mình đúc luyện bảy ngày bảy đêm hủy trong một sớm, nhưng người nọ lại không có đau lòng, chỉ là ánh mắt có chút phức tạp ngơ ngác nhìn một chỗ đến xuất thần......
Tình huống đồng dạng còn rất nhiều, phân bố khắp nơi trên Thương Nguyệt đại lục, tâm tình khác nhau, rồi lại trong lòng đều biết rõ. Bọn họ biết từ giờ trở đi, bọn họ có lẽ cũng chỉ có thể một mình chiến đấu mà thôi --
Còn lại mười mấy người, sẽ có đồng bạn sao?
Các tiếng lóng của mỗi bộ môn tuy rằng phức tạp, nhưng vẫn có thể bắt chước học trộm, cho nên, cho dù gặp đồng bạn, ngươi dám xác định hắn thật sự là bạn sao?
Không được tin tưởng bất luận kẻ nào, không được lộ ra bất kì dấu vết gì, không được để bất luận kẻ nào hoài nghi và tìm thấy.
Người lộ ra dấu vết trước, người bị người khác tìm được trước, sẽ chết.
Hiện tại, là lúc để mọi người khảo nghiệm thực lực chân chính -- xuất thân không tốt? Không quan trọng, ngươi chỉ cần qua mặt được những người khác, ngươi có dư thời gian để tu luyện.
Môn phái không tốt? Cũng không sợ, chỉ cần ngươi có thể thể hiện ra thiên phú kinh người, một giây sau sẽ được nhất phẩm tông môn thu nhận! Xuất thân và thiên phú đều không tốt? Vậy cũng không quan trọng, thế giới nhiệm vụ là sống, trừ ra mười mấy nhiệm vụ giả, hàng ngàn hàng vạn tu sĩ khác trên đại lục cũng không phải vật trang trí!
Chỉ cần ngươi có bản lĩnh làm cho vô số tu sĩ vì ngươi bán mạng, như vậy cho dù ngươi chỉ là một người bình thường không thể tu luyện, ngươi vẫn có thể hô mưa gọi gió!
.~~~~~~~~~
~~~~~~~~
Manh mối thế giới nhiệm vụ......
Vũ Văn Tiếu nghe Công Tử Mạch nói, liền biết mình đã thật sự đụng tới hàng cứng rồi, đờ mờ, người mạnh như vậy nếu không phải Từ Sách thì nhất định là......
"Tô Duệ?"
Vũ Văn Tiếu híp mắt cười hì hì nhìn Công Tử Mạch trước mắt: "Ngươi là Tô Duệ đúng không! Đừng làm loạn, đều là người một nhà."
Nói rồi Vũ Văn Tiếu đánh một cái thủ thế, thủ thế rất nhỏ nhưng lại là ám ngữ bí mật thủ thế trong bộ môn của Từ Sách, chỉ có người trong bộ môn của bọn họ mới biết.
Ừ, trên nguyên tắc hẳn là như vậy.
Nhưng mà nhìn thấy thủ thế của Vũ Văn Tiếu, ánh mắt Công Tử Mạch lạnh hơn: "Xem ra ngươi không muốn sống rồi."
Khi nói chuyện hắn liền giơ tay đem Vũ Văn Tiếu không có sức phản kháng nâng ở giữa không trung.
Lúc này Vũ Văn Tiếu trúng độc không hề có sức phản kháng, so với Đổng Khanh Tú thoạt nhìn càng thê thảm hơn, hơn nữa...... Hắn còn chưa có đến Nguyên Anh kỳ, muốn tự bạo thân thể Nguyên Anh xuất khiếu cũng làm không được.
Thật là hố cha mà!
"Được, ngươi thắng! Ta nói, ta nói còn không được sao?"
Vũ Văn Tiếu vẻ mặt buồn bực nhìn người trước mắt mình..
"Đây, tiểu bạch kiểm nằm bên cạnh ta chính là nam chủ Hàn Vũ của thế giới này, trên người hắn có một kiện pháp bảo nghịch thiên, ta không biết là cái gì, nhưng tuyệt đối đã cùng hắn hợp hai làm một, người khác nhớ thương không được, hắn có một thanh mai trúc mã đang ở Thái Nhất môn, lần này chúng ta đi qua nơi này chính là định tiện đường đi Thái Nhất môn gặp thanh mai trúc mã Lê Nhược Tuyết của hắn, kết quả đi đến đây liền đụng phải chuyện này."
Đây thật đúng là đi theo nam chủ phiền toái luôn xuất hiện, rất có tiết tấu căn bản dừng không được mà!
Lúc này Vũ Văn Tiếu thật hối hận, đờ mờ, mình lúc trước không nên làm cái quyết định vô cùng hố cha này, hiện tại thì tốt rồi, nam chủ còn tốt, mà mình lại sắp trở thành pháo hôi.
Nam chủ, Hàn Vũ?
Công Tử Mạch rũ mắt nhìn Hàn Vũ hôn mê, căn cốt, linh căn pha tạp lộn xộn, người như vậy ngộ tính cũng không cao, hắn nếu có thể được lựa chọn làm nam chủ, có lẽ là người có nghị lực lớn hoặc vận khí lớn?
Nhưng nam chủ thì làm sao?
"A, nam chủ."
Công Tử Mạch khinh thường cười lạnh: "Đây thật là một tin tức vô dụng, bởi vì ta chỉ cần động một ngón tay, thế giới này liền phải đổi nam chủ!"
Vũ Văn Tiếu:......
Quá hung tàn rồi nha! Nam chủ đại nhân người ta cái gì cũng chưa có làm đâu, ngươi lại muốn huỷ hoại đỉnh nhân sinh của người ta!
Ách, lại nói tiếp mình trước kia làm sao lại không nghĩ tới chứ?
Đổi một nam chủ hình như cũng không phải quá khó?
Lúc này, Vũ Văn Tiếu vì chỉ số thông minh của chính mình cảm giác được dày đặc ưu thương.
"Được rồi. Nếu như vậy, ngươi có thể an tâm đi chết rồi!"
Vũ Văn Tiếu: "Từ từ, tình huống gì đây...... Ngươi, ngươi nói chuyện không giữ lời!"
Vũ Văn Tiếu còn chưa kịp phản ứng lại, liền cảm giác được ngực mình chợt lạnh, máu tươi vẩy ra, hắn nhìn thấy nam nhân ôn nhuận đối diện trên mặt hiện lên lãnh mị tuyệt tình băng hàn.
Tô Duệ......
Ngươi chờ!
"Đinh! Ấm áp nhắc nhở, hiện giờ thế giới nhiệm vụ còn tồn tại mười tám vị nhiệm vụ giả, thỉnh mọi người tiếp tục nỗ lực!"
Khi âm thanh nhắc nhở này xuất hiện ở trong đầu của mười tám nhiệm vụ giả, tổng bộ Thời Không Thất Lạc, thanh niên nào đó từ trong khoang của mình hùng hổ đi ra --
"Khiếu nại, bổn thiếu gia muốn khiếu nại Tô Duệ!"
"Khụ khụ, Diệp đại thiếu, cậu nhanh như vậy đã ra rồi à?"
Trả lời Diệp Kham Hoan thế nhưng là âm thanh Thích Việt tràn đầy trêu đùa.
"Ách, cậu làm sao lại ở chỗ này?"
Diệp Kham Hoan trừng mắt nhìn Thích Việt trước mắt vẻ mặt kinh ngạc, con hàng này không phải không được Từ Sách mang đến dự thi sao?
"Lão đại bọn họ đều không ở trong bộ môn, cho nên tôi tới tổng bộ trình một ít tài liệu!"
Nói rồi Thích Việt cười tủm tỉm giơ giơ tư liệu trong tay mình: "Ai nha nha, bộ môn chúng tôi còn tồn tại toàn bộ đấy! Hơn nữa những nhiệm vụ giả bị đào thải ra có hơn phân nửa đều là bị nhiệm vụ giả của bộ môn chúng tôi xử lý! Ai, vô địch thật tịch mịch nha!"
Vô địch cái đầu cậu!
Ba người dự thi của bộ môn các người, hai tên đại biến bật hack, dư lại một người còn là quân sư lão luyện thành thục, đờ mờ, còn có thể để cho người ta vui sướng chơi đùa hay không!
Diệp Kham Hoan quyết định mình vẫn nên đi phòng nghỉ tổng bộ ăn hai bao que cay bình tĩnh một chút.
Trong thế giới nhiệm vụ, thành Tử Dương, bên trong trạm dịch.
Khi âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Tô Vãn đột nhiên mở mắt, còn có mười tám cá nhân, nàng nhớ rõ thời điểm mình còn ở núi Vạn Yêu còn hơn ba mươi nhiệm vụ giả, mà hơn một tháng qua lập tức giảm mạnh còn mười tám cá nhân, điều này chứng minh cái gì?
Có mãnh hổ rời núi!
Không sai! Người tới không có ý tốt!
Tô Vãn lập tức tĩnh tâm điều tức, mười tám cá nhân, trừ bỏ mình còn mười bảy người. Đến bây giờ người mình gặp được cũng không nhiều, nhiệm vụ giả hư hư thực thực cũng không dám phán đoán bừa, ở Tu Chân giới cá lớn nuốt cá bé này, muốn đại sát tứ phương, ngươi nhất định phải phải có thực lực tuyệt đối mới được.
Tu vi, xuất thân, là sự không may của Tô Vãn.
Làm sao để nhanh chóng tăng tu vi của chính mình, lại còn không khiến cho người khác hoài nghi?
Nhất định có biện pháp, có lối tắt.
Tô Vãn nói với chính mình phải bình tĩnh, nghịch cảnh như vậy mình không phải lần đầu tiên trải qua, tuyệt đối có biện pháp nghịch tập.
Trạm dịch phòng số 98.
Ở thời điểm Tô Vãn thức tỉnh, Diệp Thừa phòng 98 cũng mở mắt.
Còn có mười bảy người, không, trừ mình và người trong bộ môn còn mười lăm người mới đúng.
So với mình dự đoán còn nhanh hơn nhiều! Nhưng mà...... Dư lại càng ít thì càng khó bị phát hiện, đối với tình huống này, Diệp Thừa sớm đã có dự đoán, hắn biết nhiệm vụ giả chân chính trầm ổn đều hiểu được ẩn núp, tu chân vô năm tháng, có đôi khi vài thập niên mấy trăm năm cũng chỉ trong nháy mắt.
Con đường tương lai, còn rất dài, có thể đi đến cuối cùng, mới là đối thủ chân chính.
Đêm nay, có bao nhiêu người trằn trọc khó ngủ đây?
Trong Tử Dương phái, người nào đó ngước mắt nhìn sao trời, tiếp tục đả tọa tu luyện. Mà trong Thiên Vận tông, người nào đó mặc đệ tử bào màu xám cầm mai rùa bói cho chính mình một quẻ "Ừ, phương bắc đại hung." Hắn tính trở về tìm sư phụ xin một chút tài nguyên sau đó đi bế quan, bế quan mười năm trở ra, ừ, cứ như vậy vui sướng quyết định.
Trong Đại Khí Tông, bởi vì một lúc phân thần, làm cho pháp bảo mình đúc luyện bảy ngày bảy đêm hủy trong một sớm, nhưng người nọ lại không có đau lòng, chỉ là ánh mắt có chút phức tạp ngơ ngác nhìn một chỗ đến xuất thần......
Tình huống đồng dạng còn rất nhiều, phân bố khắp nơi trên Thương Nguyệt đại lục, tâm tình khác nhau, rồi lại trong lòng đều biết rõ. Bọn họ biết từ giờ trở đi, bọn họ có lẽ cũng chỉ có thể một mình chiến đấu mà thôi --
Còn lại mười mấy người, sẽ có đồng bạn sao?
Các tiếng lóng của mỗi bộ môn tuy rằng phức tạp, nhưng vẫn có thể bắt chước học trộm, cho nên, cho dù gặp đồng bạn, ngươi dám xác định hắn thật sự là bạn sao?
Không được tin tưởng bất luận kẻ nào, không được lộ ra bất kì dấu vết gì, không được để bất luận kẻ nào hoài nghi và tìm thấy.
Người lộ ra dấu vết trước, người bị người khác tìm được trước, sẽ chết.
Hiện tại, là lúc để mọi người khảo nghiệm thực lực chân chính -- xuất thân không tốt? Không quan trọng, ngươi chỉ cần qua mặt được những người khác, ngươi có dư thời gian để tu luyện.
Môn phái không tốt? Cũng không sợ, chỉ cần ngươi có thể thể hiện ra thiên phú kinh người, một giây sau sẽ được nhất phẩm tông môn thu nhận! Xuất thân và thiên phú đều không tốt? Vậy cũng không quan trọng, thế giới nhiệm vụ là sống, trừ ra mười mấy nhiệm vụ giả, hàng ngàn hàng vạn tu sĩ khác trên đại lục cũng không phải vật trang trí!
Chỉ cần ngươi có bản lĩnh làm cho vô số tu sĩ vì ngươi bán mạng, như vậy cho dù ngươi chỉ là một người bình thường không thể tu luyện, ngươi vẫn có thể hô mưa gọi gió!
.~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.