Chương 393: Tg19: tu chân thí luyện (9)
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
29/09/2020
Edt: Mítt
~~~~~~~~
Thuyền của Tử Dương phái đều là pháp bảo thượng đẳng của Đại Khí Tông, thuyền không chỉ có lực phòng ngự cực cường, còn mang thêm lực công kích vô cùng đáng sợ, cho nên thuyền này chạy ở trên Tây Hải, mấy trăm năm qua chưa bao giờ xảy ra bất cứ sự cố gì, cho dù ngẫu nhiên có hải yêu đui mù lại đây quấy rối cũng sẽ rất nhanh bị đệ tử chấp sự trên thuyền của Tử Dương phái diệt sát.
Tô Vãn và Cưu được sắp xếp ở hai gian thượng phòng liền nhau, lúc này, Tô Vãn đã đặt tiểu loli mà mình bắt cóc đặt lên giường lớn.
Trên giường thiếu nữ sắc mặt hồng nhuận, lông mi khẽ run, thế nhưng lại có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Ách.
Có nên dùng thuật hôn mê để nàng tiếp tục ngủ hay không đây?
Ở thời điểm Tô Vãn chần chờ, tiểu loli trên giường đã đột nhiên mở mắt, một đôi con ngươi thanh triệt thuần tịnh bức người không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Vãn.
Tô Vãn ngẩn ra một chút, không biết vì sao, nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu cùng với đôi mắt thuần tịnh như vậy, nàng lại cảm thấy rất quen thuộc, rất thoải mái.
Đôi mắt như vậy, tiểu loli như vậy, từ khi nào hình như cũng đã từng xuất hiện ở trong sinh mệnh của mình.
Trong thế giới nhiệm vụ nào đó sao? Tô Vãn thế nhưng có chút nghĩ không ra.
“Mẫu thân?”
Tiểu loli chớp chớp mắt, giọng nói non nớt kêu một tiếng.
Tô Vãn một bên lập tức xấu hổ mãnh liệt lắc đầu: “Không không không, ta không phải mẫu thân của ngươi, ta là……”
“Đại tẩu?”
Nữ hài nhi nghiêng nghiêng đầu, khuôn mặt ngây thơ nhìn Tô Vãn: “Ta cảm giác được, trên người của ngươi có hơi thở của ca ca, ngươi là tẩu tẩu của ta đúng không?”
“Ách.”
Tô Vãn xoay chuyển ánh mắt, lập tức mỉm cười với tiểu loli: “Đúng vậy, ta chính là đại tẩu của muội, lần này ca ca muội bảo ta mang muội đi Côn Luân tiên vực bái sư học nghệ, nhưng mà, ngàn vạn lần không thể để cho người ngoài biết thân phận của muội, muội hiểu không?”
“Vâng.”
Nghe Tô Vãn nói, tiểu hài nhi đặc biệt ngoan ngoãn gật gật đầu: “Thiên Nhi biết, những điều đó ca ca đều đã dạy cho ta, tuyệt đối không thể nói cho người khác biết thân phận của chúng ta.”
Thân là hậu đại của chủng tộc kia, tuyệt đối không thể để bất kì kẻ nào phát hiện huyết mạch đặc thù trong cơ thể của mình, nếu không chờ đợi mình và ca ca tuyệt không phải tai họa ngập đầu đơn giản như vậy.
Thì ra tỷ tỷ xinh đẹp này là đại tẩu mình! Ca ca thế nhưng đem bí mật lớn của của bản thân đều nói với nàng?
Lúc này Thiên Nhi đã hoàn toàn tin tưởng Tô Vãn, mà Tô Vãn nhìn thấy muội muội của Công Tử Mạch phối hợp như vậy, nàng cũng nhịn không được mỉm cười: “Được rồi, Thiên Nhi đúng không, muội nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi, chúng ta hiện tại đang ở trên thuyền đi Côn Luân tiên vực, muội nhớ rõ trừ bỏ lời tẩu tẩu nói, đừng tin tưởng bất kì kẻ nào khác, muội nhớ không?”
“Vâng vâng.”
Thiên Nhi dùng sức gật gật đầu: “Tẩu tẩu yên tâm, Thiên Nhi đều nhớ kỹ!”
Ngoan, thật là đứa trẻ ngoan!
Thấy Thiên Nhi lại ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ, Tô Vãn lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tốt, tiểu loli này dễ dỗ, thuyền này còn phải đi thêm vài ngày mới có thể đến Côn Luân tiên vực, trên nửa đường này cũng không thể xảy ra bất kì sai lầm gì, Tô Vãn không muốn nhanh như vậy đã bị loại trừ!
Nàng còn có chuyện rất quan trọng chưa làm nữa cơ mà.
Tưởng tượng đến đây, Tô Vãn lại cảm thấy trong đầu rối bời một chút, nàng mặc niệm vài câu thanh tâm chú mới dần dần tĩnh tâm lại.
Ở phía trên Tây Hải gió êm sóng lặng, một đêm vô mộng.
Ngày hôm sau, thời điểm Tô Vãn tỉnh lại, Thiên Nhi đã tỉnh, nàng đang nháy mắt to ngây thơ nhìn Tô Vãn: “Đại tẩu, ta có phải ngủ thật lâu rồi hay không, ca ca hiện tại có khỏe không?”
Ký ức Thiên Nhi vẫn luôn dừng lại ở năm mình bảy tuổi, thời điểm nàng hôn mê thần thức khi thì thanh tỉnh, khi thì trầm tịch, cho nên nàng thật sự không biết mình ngủ bao lâu, nàng chỉ là mơ hồ cảm giác được đây hẳn là thế giới của rất nhiều năm sau.
Nghe vấn đề của Thiên Nhi, Tô Vãn ôn hòa xoa xoa tóc đen trên đỉnh đầu nàng: “Thiên Nhi ngoan, muội ngủ không lâu lắm, ca ca muội rất khỏe, không bao lâu nữa muội có thể nhìn thấy huynh ấy.”
“Vâng.”
Nghe Tô Vãn nói, Thiên Nhi lập tức dùng sức gật gật đầu.
Mà Tiểu Mai Hoa vẫn luôn ở bộ dáng cây trâm giờ phút này đang lặng lẽ đánh giá Tô Vãn và Thiên Nhi ——
Con rắn nhỏ hình như rất tốt với muội muội của Công Tử Mạch nha.
Đúng rồi, Cưu tỷ tỷ nói, nữ nhân đều là động vật khẩu thị tâm phi, con rắn nhỏ nàng có phải thích Công Tử Mạch hay không?
Nhưng nàng là rắn mà, rắn không phải động vật máu lạnh sao?
Tiểu Mai Hoa cảm thấy thế giới này thật sự là quá phức tạp, trong nháy mắt như vậy nàng thậm chí đã nghĩ không muốn tu luyện thành người nữa……
Nhìn thấy Thiên Nhi thế nhưng lúc này thức tỉnh, Cưu là người vui mừng nhất, nàng vẫn luôn muốn tiếp cận Thiên Nhi, đáng tiếc đến cuối cùng đều tốn công vô ích.
Thiên Nhi hình như chỉ tin tưởng Tô Vãn, nàng căn bản không tin mình là người hầu của ca ca nàng ——
“Ngươi không phải là người bên cạnh ca ca, trên người ngươi không có hơi thở của ca ca!”
Đối với điểm này, tiểu Thiên Nhi tin tưởng vững chắc.
Cưu:……
Đây là cái đạo lý gì? Mình đi theo bên người chủ nhân nhiều năm như vậy, làm sao lại không có hơi thở của chủ nhân được?
Cho dù mình thật sự không có hơi thở của chủ nhân, cái con rắn nhỏ kia làm sao lại dính được hơi thở của chủ nhân chứ? Hừ hừ hừ! Cưu phát hiện hình như mình đã khám phá ra được một bí mật to lớn khó lường ——
Con rắn nhỏ cùng với chủ nhân, rốt cuộc đã ở sau lưng mình và Tiểu Mai Hoa làm chuyện gì đó?
Trên thực tế, Tô Vãn cũng rất buồn bực, vì sao muội muội Công Tử Mạch một mực chắc chắn trên người mình mới có hơi thở của Công Tử Mạch.
Nàng dựa vào đâu để phán đoán chứ?
Cưu không rõ ràng lắm, Tô Vãn cũng không hiểu, chỉ có Thiên Nhi hiểu, trên đời này đã từng có một chủng tộc, bọn họ xem người chưa bao giờ xem bề ngoài, xem chính là linh hồn của người kia.
Thiên Nhi mấy năm nay tuy rằng luôn hôn mê, nhưng thần thức của nàng vẫn còn, nàng cảm giác được linh hồn của ca ca, tuy rằng…… linh hồn kia ở mười năm trước đã phát sinh dao động quá kịch liệt, nhưng, Thiên Nhi biết ca ca chính là ca ca.
Mà thiếu nữ áo lục trước mắt này, linh hồn của nàng khắc lên hương vị của ca ca.
Thiên Nhi nhớ rõ phụ thân mình từng nói qua, chỉ có thời điểm nảy sinh tình cảm chân thành coi đối phương như là sinh mạng của mình, hơi thở hai người mới có thể giao hòa lẫn nhâu, khắc sâu lên chỗ sâu nhất trong linh hồn lẫn nhau, điểm này tuyệt đối không sai.
Cho nên, lúc Cưu hoàn toàn rối tinh rối mù thì tiểu Thiên Nhi trên thực tế lại nhìn thấu tất cả……
Đối mặt với tiểu Thiên Nhi lần nữa kháng cự, Cưu cuối cùng vẫn hết hy vọng, dù sao tới Côn Luân tiên vực, con rắn nhỏ cùng với Tiểu Mai Hoa liền cao chạy xa bay, mình mang theo vị tiểu tổ tông này trở về báo cáo kết quả công tác là được rồi, mặt khác, ai, bổn tọa không tính nổi đâu!
Ngày thứ ba trên thuyền, bọn họ tao ngộ một đám hải yêu hung mãnh tập kích, ở thời điểm đối kháng với hải yêu, tu sĩ trên thuyền cứu được hai người tu chân bị thương ở trong biển.
“Cưu tiểu thư.”
Biết Cưu là người của Dược Cốc, chấp sự trên thuyền lập tức tìm nàng, biểu tình cung kính thỉnh nàng đến khoang hạ tầng xem hai người bị thương kia.
Đối với điểm này, Cưu đành phải đáp ứng.
Nhưng, nàng thân là một đóa hoa ăn thịt người bá khí ngoại lộ, nàng chỉ biết ăn thịt người nơi nào hiểu được cứu người chứ? Chỉ là hiện giờ tại trên thuyền này, nàng đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, nếu lúc này phủ nhận thân phận của mình, đờ mờ, nàng cùng với con rắn nhỏ tuyệt đối sẽ bị mọi người hoài nghi, nói không chừng còn sẽ bị những tên tu sĩ đó ném xuống Tây Hải nuôi hải yêu nữa, ngẫm lại cũng hơi sợ.
“Con rắn nhỏ, con rắn nhỏ, ngươi phải giúp ta đó! Ngươi với công tử quan hệ tốt như vậy, ngươi nhất định hiểu được phương pháp trị bệnh cứu người đúng không?”
Cưu mang theo Tô Vãn cùng đi khoang thuyền hạ tầng, vừa đi còn một bên âm thầm truyền âm với nàng.
Tô Vãn: Cái gì kêu ta cùng với công tử quan hệ tốt? Hắn muốn giết ta, ngươi mắt mù sao?
Khụ khụ, được rồi. Xem ở chỗ chúng ta lên cùng thuyền rồi, chỉ có thể giúp đỡ ngươi cùng nhau lừa dối qua thôi.
~~~~~~~~
Thuyền của Tử Dương phái đều là pháp bảo thượng đẳng của Đại Khí Tông, thuyền không chỉ có lực phòng ngự cực cường, còn mang thêm lực công kích vô cùng đáng sợ, cho nên thuyền này chạy ở trên Tây Hải, mấy trăm năm qua chưa bao giờ xảy ra bất cứ sự cố gì, cho dù ngẫu nhiên có hải yêu đui mù lại đây quấy rối cũng sẽ rất nhanh bị đệ tử chấp sự trên thuyền của Tử Dương phái diệt sát.
Tô Vãn và Cưu được sắp xếp ở hai gian thượng phòng liền nhau, lúc này, Tô Vãn đã đặt tiểu loli mà mình bắt cóc đặt lên giường lớn.
Trên giường thiếu nữ sắc mặt hồng nhuận, lông mi khẽ run, thế nhưng lại có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Ách.
Có nên dùng thuật hôn mê để nàng tiếp tục ngủ hay không đây?
Ở thời điểm Tô Vãn chần chờ, tiểu loli trên giường đã đột nhiên mở mắt, một đôi con ngươi thanh triệt thuần tịnh bức người không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Vãn.
Tô Vãn ngẩn ra một chút, không biết vì sao, nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu cùng với đôi mắt thuần tịnh như vậy, nàng lại cảm thấy rất quen thuộc, rất thoải mái.
Đôi mắt như vậy, tiểu loli như vậy, từ khi nào hình như cũng đã từng xuất hiện ở trong sinh mệnh của mình.
Trong thế giới nhiệm vụ nào đó sao? Tô Vãn thế nhưng có chút nghĩ không ra.
“Mẫu thân?”
Tiểu loli chớp chớp mắt, giọng nói non nớt kêu một tiếng.
Tô Vãn một bên lập tức xấu hổ mãnh liệt lắc đầu: “Không không không, ta không phải mẫu thân của ngươi, ta là……”
“Đại tẩu?”
Nữ hài nhi nghiêng nghiêng đầu, khuôn mặt ngây thơ nhìn Tô Vãn: “Ta cảm giác được, trên người của ngươi có hơi thở của ca ca, ngươi là tẩu tẩu của ta đúng không?”
“Ách.”
Tô Vãn xoay chuyển ánh mắt, lập tức mỉm cười với tiểu loli: “Đúng vậy, ta chính là đại tẩu của muội, lần này ca ca muội bảo ta mang muội đi Côn Luân tiên vực bái sư học nghệ, nhưng mà, ngàn vạn lần không thể để cho người ngoài biết thân phận của muội, muội hiểu không?”
“Vâng.”
Nghe Tô Vãn nói, tiểu hài nhi đặc biệt ngoan ngoãn gật gật đầu: “Thiên Nhi biết, những điều đó ca ca đều đã dạy cho ta, tuyệt đối không thể nói cho người khác biết thân phận của chúng ta.”
Thân là hậu đại của chủng tộc kia, tuyệt đối không thể để bất kì kẻ nào phát hiện huyết mạch đặc thù trong cơ thể của mình, nếu không chờ đợi mình và ca ca tuyệt không phải tai họa ngập đầu đơn giản như vậy.
Thì ra tỷ tỷ xinh đẹp này là đại tẩu mình! Ca ca thế nhưng đem bí mật lớn của của bản thân đều nói với nàng?
Lúc này Thiên Nhi đã hoàn toàn tin tưởng Tô Vãn, mà Tô Vãn nhìn thấy muội muội của Công Tử Mạch phối hợp như vậy, nàng cũng nhịn không được mỉm cười: “Được rồi, Thiên Nhi đúng không, muội nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi, chúng ta hiện tại đang ở trên thuyền đi Côn Luân tiên vực, muội nhớ rõ trừ bỏ lời tẩu tẩu nói, đừng tin tưởng bất kì kẻ nào khác, muội nhớ không?”
“Vâng vâng.”
Thiên Nhi dùng sức gật gật đầu: “Tẩu tẩu yên tâm, Thiên Nhi đều nhớ kỹ!”
Ngoan, thật là đứa trẻ ngoan!
Thấy Thiên Nhi lại ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ, Tô Vãn lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tốt, tiểu loli này dễ dỗ, thuyền này còn phải đi thêm vài ngày mới có thể đến Côn Luân tiên vực, trên nửa đường này cũng không thể xảy ra bất kì sai lầm gì, Tô Vãn không muốn nhanh như vậy đã bị loại trừ!
Nàng còn có chuyện rất quan trọng chưa làm nữa cơ mà.
Tưởng tượng đến đây, Tô Vãn lại cảm thấy trong đầu rối bời một chút, nàng mặc niệm vài câu thanh tâm chú mới dần dần tĩnh tâm lại.
Ở phía trên Tây Hải gió êm sóng lặng, một đêm vô mộng.
Ngày hôm sau, thời điểm Tô Vãn tỉnh lại, Thiên Nhi đã tỉnh, nàng đang nháy mắt to ngây thơ nhìn Tô Vãn: “Đại tẩu, ta có phải ngủ thật lâu rồi hay không, ca ca hiện tại có khỏe không?”
Ký ức Thiên Nhi vẫn luôn dừng lại ở năm mình bảy tuổi, thời điểm nàng hôn mê thần thức khi thì thanh tỉnh, khi thì trầm tịch, cho nên nàng thật sự không biết mình ngủ bao lâu, nàng chỉ là mơ hồ cảm giác được đây hẳn là thế giới của rất nhiều năm sau.
Nghe vấn đề của Thiên Nhi, Tô Vãn ôn hòa xoa xoa tóc đen trên đỉnh đầu nàng: “Thiên Nhi ngoan, muội ngủ không lâu lắm, ca ca muội rất khỏe, không bao lâu nữa muội có thể nhìn thấy huynh ấy.”
“Vâng.”
Nghe Tô Vãn nói, Thiên Nhi lập tức dùng sức gật gật đầu.
Mà Tiểu Mai Hoa vẫn luôn ở bộ dáng cây trâm giờ phút này đang lặng lẽ đánh giá Tô Vãn và Thiên Nhi ——
Con rắn nhỏ hình như rất tốt với muội muội của Công Tử Mạch nha.
Đúng rồi, Cưu tỷ tỷ nói, nữ nhân đều là động vật khẩu thị tâm phi, con rắn nhỏ nàng có phải thích Công Tử Mạch hay không?
Nhưng nàng là rắn mà, rắn không phải động vật máu lạnh sao?
Tiểu Mai Hoa cảm thấy thế giới này thật sự là quá phức tạp, trong nháy mắt như vậy nàng thậm chí đã nghĩ không muốn tu luyện thành người nữa……
Nhìn thấy Thiên Nhi thế nhưng lúc này thức tỉnh, Cưu là người vui mừng nhất, nàng vẫn luôn muốn tiếp cận Thiên Nhi, đáng tiếc đến cuối cùng đều tốn công vô ích.
Thiên Nhi hình như chỉ tin tưởng Tô Vãn, nàng căn bản không tin mình là người hầu của ca ca nàng ——
“Ngươi không phải là người bên cạnh ca ca, trên người ngươi không có hơi thở của ca ca!”
Đối với điểm này, tiểu Thiên Nhi tin tưởng vững chắc.
Cưu:……
Đây là cái đạo lý gì? Mình đi theo bên người chủ nhân nhiều năm như vậy, làm sao lại không có hơi thở của chủ nhân được?
Cho dù mình thật sự không có hơi thở của chủ nhân, cái con rắn nhỏ kia làm sao lại dính được hơi thở của chủ nhân chứ? Hừ hừ hừ! Cưu phát hiện hình như mình đã khám phá ra được một bí mật to lớn khó lường ——
Con rắn nhỏ cùng với chủ nhân, rốt cuộc đã ở sau lưng mình và Tiểu Mai Hoa làm chuyện gì đó?
Trên thực tế, Tô Vãn cũng rất buồn bực, vì sao muội muội Công Tử Mạch một mực chắc chắn trên người mình mới có hơi thở của Công Tử Mạch.
Nàng dựa vào đâu để phán đoán chứ?
Cưu không rõ ràng lắm, Tô Vãn cũng không hiểu, chỉ có Thiên Nhi hiểu, trên đời này đã từng có một chủng tộc, bọn họ xem người chưa bao giờ xem bề ngoài, xem chính là linh hồn của người kia.
Thiên Nhi mấy năm nay tuy rằng luôn hôn mê, nhưng thần thức của nàng vẫn còn, nàng cảm giác được linh hồn của ca ca, tuy rằng…… linh hồn kia ở mười năm trước đã phát sinh dao động quá kịch liệt, nhưng, Thiên Nhi biết ca ca chính là ca ca.
Mà thiếu nữ áo lục trước mắt này, linh hồn của nàng khắc lên hương vị của ca ca.
Thiên Nhi nhớ rõ phụ thân mình từng nói qua, chỉ có thời điểm nảy sinh tình cảm chân thành coi đối phương như là sinh mạng của mình, hơi thở hai người mới có thể giao hòa lẫn nhâu, khắc sâu lên chỗ sâu nhất trong linh hồn lẫn nhau, điểm này tuyệt đối không sai.
Cho nên, lúc Cưu hoàn toàn rối tinh rối mù thì tiểu Thiên Nhi trên thực tế lại nhìn thấu tất cả……
Đối mặt với tiểu Thiên Nhi lần nữa kháng cự, Cưu cuối cùng vẫn hết hy vọng, dù sao tới Côn Luân tiên vực, con rắn nhỏ cùng với Tiểu Mai Hoa liền cao chạy xa bay, mình mang theo vị tiểu tổ tông này trở về báo cáo kết quả công tác là được rồi, mặt khác, ai, bổn tọa không tính nổi đâu!
Ngày thứ ba trên thuyền, bọn họ tao ngộ một đám hải yêu hung mãnh tập kích, ở thời điểm đối kháng với hải yêu, tu sĩ trên thuyền cứu được hai người tu chân bị thương ở trong biển.
“Cưu tiểu thư.”
Biết Cưu là người của Dược Cốc, chấp sự trên thuyền lập tức tìm nàng, biểu tình cung kính thỉnh nàng đến khoang hạ tầng xem hai người bị thương kia.
Đối với điểm này, Cưu đành phải đáp ứng.
Nhưng, nàng thân là một đóa hoa ăn thịt người bá khí ngoại lộ, nàng chỉ biết ăn thịt người nơi nào hiểu được cứu người chứ? Chỉ là hiện giờ tại trên thuyền này, nàng đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, nếu lúc này phủ nhận thân phận của mình, đờ mờ, nàng cùng với con rắn nhỏ tuyệt đối sẽ bị mọi người hoài nghi, nói không chừng còn sẽ bị những tên tu sĩ đó ném xuống Tây Hải nuôi hải yêu nữa, ngẫm lại cũng hơi sợ.
“Con rắn nhỏ, con rắn nhỏ, ngươi phải giúp ta đó! Ngươi với công tử quan hệ tốt như vậy, ngươi nhất định hiểu được phương pháp trị bệnh cứu người đúng không?”
Cưu mang theo Tô Vãn cùng đi khoang thuyền hạ tầng, vừa đi còn một bên âm thầm truyền âm với nàng.
Tô Vãn: Cái gì kêu ta cùng với công tử quan hệ tốt? Hắn muốn giết ta, ngươi mắt mù sao?
Khụ khụ, được rồi. Xem ở chỗ chúng ta lên cùng thuyền rồi, chỉ có thể giúp đỡ ngươi cùng nhau lừa dối qua thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.