Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 230: Thuật Sĩ Mạnh Nhất (xong)

Muội Chỉ Ái Cật Nhục

12/06/2019

Edt: Mítt

~~~~~~~

Đêm nay, Bắc Hải vẫn là đỏ.

Máu tươi của thuật sĩ đem một mặt biển kia nhuộm thành màu đỏ, mà đây, chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Hồn thể của Hắc Long vương đã từ trong thân thể Tô Duệ đi ra, hiện tại hắn cũng không dám dễ dàng gọi Tô Duệ là “Tiểu Việt Việt” nữa.

Đờ mờ, bổn vương sống trên vạn năm, chưa từng gặp qua nhân loại hung tàn như vậy!

Trình độ hung tàn quả thực làm người ta giận sôi.

Hắn không chỉ có tự tay giết chết những thuật sĩ đó, còn nô dịch linh hồn bọn họ, sai linh hồn bọn họ đi tàn sát toàn bộ phàm nhân trên thế giới.

Một cái thế giới đang tốt đẹp, trong một đêm trở thành địa ngục nhân gian…

Bao nhiêu người cửa nát nhà tan?

Quá nhiều hồn sống không bằng chết?

Không đủ, còn xa xa không đủ!

Thượng Thanh phái đã từng linh lực tràn đầy, hiện giờ đã trở thành một tòa núi chết, trên núi dưới núi, không có bất kì sinh vật gì tồn tại, hắn đến một con chim đang bay cũng không buông tha.

Hung tàn không có nhân tính như thế, Hắc Long vương chỉ phải cam bái hạ phong ——

Đờ mờ, thế giới nhân loại quá nguy hiểm, bổn vương vẫn là nên lăn trở về Long Uyên tu hành cho thật tốt đi ~

“Tuân Nhiên Đô, ngươi không phải rất thích bắt quỷ sao?”

Ở trong thành thị trống trãi trên một mảnh máu me, Tô Duệ mỉm cười búng tay một cái, lập tức có mấy hồn phách run bần bật bay ra, bọn họ là người thân của Tuân Nhiên Đô.

Hiện giờ, bọn họ bất quá chỉ là hồn thể bị tàn phá mà thôi.

Đương nhiên, bọn họ chết cũng không thảm bao nhiêu, Tô tướng quân người này ấy à, từ trước đến nay không thích tinh tế tra tấn người khác, hắn giống nhau đều là một đao chặt đầu, hoặc là trực tiếp ngũ mã phanh thây.

Lăng trì cái loại chuyện phiền toái này, hắn không thích.

“Mã Việt, ngươi…… Ngươi cái tên súc sinh này!”

Lúc này Tuân Nhiên Đô còn sống, chỉ là linh lực toàn thân của hắn đều bị Tô Duệ phong bế, hiện giờ hắn chỉ là người thường tay không tấc sắt mà thôi.

“Ngươi có thể tận tình mắng, mắng tất cả những lời thô tục ngươi nghĩ ra, Tuân Nhiên Đô ngươi biết không? Ta sống rất lâu, ta đi qua rất nhiều thế giới, ta đã thấy rất nhiều người, ngươi, là người thứ nhất! Người thứ nhất dám ở trước mặt ta ra tay với nữ nhân của ta.”

Khi nói chuyện, mắt đỏ của Tô Duệ chợt lóe, trên mặt lộ ra ý cười thị huyết.

“Ngươi vậy mà muốn cô ấy chết? Ngươi muốn cô ấy chết, ta khiến cho toàn bộ sư môn, toàn bộ gia tộc, tất cả những người có quan hệ với ngươi trên đời này, tất cả đều đi tìm chết!”

Khi nói chuyện, Tô Duệ đột nhiên từ trong lòng ngực móc ra một chồng phù chú, sau đó hắn lại búng tay một cái, lập tức có một đám hồn phách thuật sĩ bị hắn nô dịch tự động hợp thành một cái trận pháp, theo những phù chú đó thiêu đốt, quỷ hồn người nhà của Tuân Nhiên Đô bắt đầu thảm thiết thét chói tai, linh hồn bọn họ đều đang bị thiêu đốt, theo bọn họ bị thiêu đốt, có vô số linh hồn bị triệu hoán đến.

Đây, là Mã gia gọi linh chi thuật, đốt cháy linh hồn của người thân, triệu hoán những nhóm anh linh khác hôn mê dưới mặt đất. (quá tàn nhẫn, tổ tiên người ta cũng không tha :((.)

Những hồn thể đó có một số đã ngủ yên trăm năm, lúc này đây lại bị triệu hoán lên, toàn bộ Tuân gia, người xuất hiện trên gia phả, hầu như đều xuất hiện ở nơi này……

“Họa không kịp thê nhi, tội bất quá tam đại.”

Lúc này hai mắt Tuân Nhiên Đô đã đỏ như máu.

“Mã Việt, Tuân Nhiên Đô ta cả đời này đi theo sư phụ học nghệ nhập Huyền môn, chưa từng giết oan một con quỷ nào, ngày đó ta dùng bói toán chi thuật thấy tương lai xuất hiện huyết hồng, suy tính ra tận thế của nhân loại buông xuống, ta cũng là vì thiên hạ thương sinh, mới không thể không động thân mà ra. Ngay cả như vậy ở trong đêm hôm đó ta cũng không có giết Tô Chân Chân, ta cũng không lạm sát kẻ vô tội, có lẽ ngày đó ta thật sự tính sai, nhưng cô ta là quỷ ngươi là người, ngươi vì cô ta hủy diệt tất cả thế gian này, bực này tội lỗi ngươi gánh vác nổi sao?”

“Tội lỗi? Tội gì mà ta gánh vác không nổi?”

Tô Duệ nghe Tuân Nhiên Đô nói, chỉ là vẻ mặt trào phúng nhìn hắn.

"Người được trời giao trọng trách, Tuân Nhiên Đô, ngươi là vai chính được trời cao lựa chọn, đáng tiếc, ngươi mệnh không tốt, thế nhưng để ngươi gặp Tô Chân Chân, à không, cô ta nhất định nói với ngươi cô ta là Tô Vãn, cô ta làm sao xứng với cái tên này? Cô ta bất quá chỉ là cô hồn dã quỷ ở thế giới khác nhập loạn mà thôi.”

Nói xong, Tô Duệ vung bàn tay lên, quỷ hồn Tô Chân Chân lập tức xuất hiện ở trước mặt hai người, mất đi thân thể Tô Vãn, hồn thể của cô ta hiện ra chính là diện mạo vốn có.

Cô ta chỉ là một cô gái bình thường không thể bình thường hơn, tuổi thậm chí muốn lớn hơn Tuân Nhiên Đô một con giáp.

“Tại sao lại như vậy?”

Nhìn linh hồn hoàn toàn xa lạ, nhìn một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, Tuân Nhiên Đô tâm thần chấn động.



“Tô Chân Chân” mới là Tô Vãn chân chính, mà thê tử “Tô Vãn” của mình lại là Tô Chân Chân, cô hồn dã quỷ?

Cô ta chiếm cứ thân thể Tô Vãn, lấy danh nghĩa của cô ấy lừa gạt mình.

“Vì sao, vì sao muốn gạt chúng ta?”

Lúc này, giống Tuân Nhiên Đô bị Tô Duệ lưu lại cuối cùng nữ chủ Diệp Ngọc Kỳ hai mắt chảy máu nhìn Tô Chân Chân.

Bọn họ đều bị cô ta lừa, cô ta nói Tô tiểu thư đi theo Mã sư huynh là nữ quỷ!

Nhưng, cô ta mới là cô hồn dã quỷ chân chính!.

Diệp Ngọc Kỳ cả đời này ghét cái ác như kẻ thù, tuy rằng đáy lòng cô vẫn luôn luyến mộ Mã sư huynh, nhưng cô cũng không nghĩ tới muốn chia rẽ người khác hoặc là cưỡng cầu cái gì, cô chỉ là nghe nói Tô tiểu thư kia là nữ quỷ, bản năng cảm thấy Mã sư huynh bị nữ quỷ mê hoặc, cô chỉ muốn cứu hắn mà thôi.

Diệp Ngọc Kỳ chưa bao giờ nghĩ tới tất cả sẽ có kết cục như thế này……

“Đêm nay vừa lúc huyết sắc, ta cho hai người nói chuyện xưa.”

Nhìn thấy huyết lệ của Diệp Ngọc Kỳ, ánh mắt Tô Duệ chợt lóe, cười nhẹ chậm rãi mở miệng.

“Câu chuyện này tên gọi là [ thuật sĩ mạnh nhất ] ……”

Tô Duệ dùng âm thanh lãnh khốc từ từ giảng lại nguyên cốt truyện, không chỉ là Diệp Ngọc Kỳ cùng Tuân Nhiên Đô, đến Tô Chân Chân cùng Hắc Long vương một bên cũng đều ngây ngẩn cả người.

Tô Chân Chân thẳng đến giờ khắc này mới biết được, thì ra nắm giữ bàn tay vàng biết được cốt truyện không chỉ có một mình cô ta.

“Chính là như vậy.”

Giảng xong tất cả, Tô Duệ ngước mắt nhìn Tuân Nhiên Đô cùng Diệp Ngọc Kỳ.

“Biết vì sao đem hai người các ngươi lưu đến cuối cùng không? Bởi vì các người là vai chính của thế giới này, hiện tại thế giới này đã sắp hủy diệt, chỉ cần hai người các ngươi chết đi, pháp tắc liền sẽ lập tức sụp đổ.”

“Huynh giết tôi đi, Mã sư huynh.”

Cha đã chết, đồng môn cũng đều đã chết, báo thù vô vọng Diệp Ngọc Kỳ gắt gao nhắm hai mắt ——

Cái gì nữ chính?

Cô tình nguyện mình chỉ là một người bình thường, làm một thuật sĩ bình thường, có thể hàng yêu trừ ma.

Nếu làm chủ đại giới chính là phải trải qua rất nhiều trắc trở cùng suy sụp mà người khác không cần trải qua, cô tình nguyện mình cái gì cũng không biết là một người qua đường Giáp.

“Như cô mong muốn.”

Linh kiếm trong tay Tô Duệ vung lên lập tức đâm xuyên qua thân thể Diệp Ngọc Kỳ.

Trong không khí, mùi máu tươi càng đậm.

“Tuân Nhiên Đô, chỉ còn lại ngươi, nhìn người khác từng người kêu rên chết đi, ngươi sợ không? A, đúng rồi, ngươi là nam chủ, ngươi là thuật sĩ mạnh nhất, ngươi nghị lực kinh người, ngươi làm sao sẽ sợ hãi?”

Tô Duệ giơ tay lấy ra chủy thủ ngự linh của mình ở trong lòng bàn tay xoay mấy cái.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Lúc này, Tuân Nhiên Đô đã sớm từ trong lời nói cùng thái độ của Tô Duệ suy đoán ra một ít manh mối.

“Ngươi không phải Mã Việt.”

“Đúng vậy, ta không phải Mã Việt.”

Tô Duệ gật gật đầu, hắn giơ tay đem chân hỏa phù từ Mã gia có được tất cả đều bậc lửa, trước mắt lập tức xuất hiện một mảnh địa ngục chi hỏa.

Là linh hồn đều bị thiêu đốt.

“Nhiên Đô, cứu em! Cứu em!”

Hồn phách Tô Chân Chân ở trong nghiệp hỏa kia không ngừng giãy giụa, đau khổ cầu xin.

Mà Tuân Nhiên Đô vẫn chỉ nhìn chằm chằm Tô Duệ, con ngươi có hận ý khắc cốt minh tâm.

“Nói cho ta tên của ngươi, ta cho dù tan thành tro bụi cũng sẽ ở muôn đời sau tìm ngươi báo thù!”

“Ta tên…… Tô Duệ.”

Chủy thủ của Tô Duệ dừng ở trên cánh tay của Tuân Nhiên Đô, vẽ ra một đạo vết máu



“Ngươi biết không, ta sợ nhất phiền toái, nhưng ta không ngại đem ngươi băm, thi, vạn, đoạn.”

“A, ha hả. "

Nghe Tô Duệ nói, cảm giác được máu thịt trong thân thể bị hắn cắt xuống từng khối từng khối, ánh mắt Tuân Nhiên Đô càng ngày càng lạnh.

“Ta, nhớ kỹ ngươi.”

“Ta không cần.”

Tô Duệ nhướng mày, cong thân mình nhìn Tuân Nhiên Đô.

“Ta biết, Trương ẩn sĩ đã dạy ngươi một loại bí thuật có thể giữ cho linh hồn ngươi bất diệt, nhưng… Ngươi hình như đã quên ta vừa mới nói qua, khi ngươi chết, vị diện này liền sụp đổ. Nó sẽ từ trong muôn vàn vị diện biến mất vô hình, cho dù ngươi lợi hại cỡ nào, linh hồn ngươi, tất cả đều chỉ có thể bị vùi lấp theo.”

Trừ khi……

Trừ khi ngươi cũng có thể trở thành nhiệm vụ giả.

Đáng tiếc…… Ta sẽ không cho ngươi cơ hội này.

Nghe Tô Duệ nói, sắc mặt Tuân Nhiên Đô rốt cuộc thay đổi, mà lúc này, nghiệp hỏa ngập trời kia đã sắp đốt cháy hết.

Linh hồn Tô Chân Chân đã thoi thóp: “Ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi cái đồ ma quỷ! Ngươi cùng Tô Vãn sẽ không có kết cục tốt, các ngươi tất cả đều chết không được tử tế! Chết không được tử tế!”

Chết không được tử tế sao?

Ánh mắt Tô Duệ lạnh một chút, giơ tay một đạo linh lực liền xuyên qua hồn thể Tô Chân Chân, làm cô ta lập tức tan thành tro bụi ——

Hắn và Tô Vãn cũng không phải là người tốt, bọn họ cũng đã sớm làm tốt chuẩn bị cái chết khó lường.

Chỉ là, thật đáng tiếc, tới hiện tại bọn họ vẫn còn tồn tại.

Đây, chẳng lẽ là cái gọi là người tốt không trường mệnh, tai họa sống ngàn năm?

Khi nghiệp hỏa tắt, khắp nơi đã không còn thấy một hồn thể.

Chủy thủ trong tay Tô Duệ tung bay, ở trên người Tuân Nhiên Đô lần lượt cắt xuống.

Cái gọi là băm thây vạn đoạn, tuyệt đối là cái kỹ thuật sống.

“Thế giới này thật sự muốn sụp đổ, ta cảm giác được nó kêu rên.”

Hắc Long vương thở dài thật sâu một hơi, quay đầu nhìn Trì Nhất Bộ một bên vẫn luôn ngồi xếp bằng cùng cùng Tô Vãn bên cạnh hắn vẫn đang hôn mê.

“Hòa thượng, bổn vương phải về Long Uyên, ông thì sao? Về Thiên giới của ông sao?”

Thiên giới……

Trì Nhất Bộ chậm rãi mở mắt, hơi thở dài ——

Hủy diệt thế giới này rốt cuộc là Tô Duệ tàn bạo, hay là Tô Chân Chân tự cho mình là đúng, hay là vận mệnh?

Khi Tuân Nhiên Đô chảy hết giọt máu cuối cùng trong thân thể, toàn bộ thế giới đều đang lay động.

Hắc Long vương hóa thành một con cự long bay lên không mà đi, mà Trì Nhất Bộ cũng mặc niệm phật hiệu, cả người hóa thành một mảnh kim quang biến mất vô hình.

Huyết sắc dưới bầu trời, chỉ có một mình Tô Duệ cô đơn đứng ở nơi đó, chủy thủ trong lòng bàn tay hắn vẫn còn đang không ngừng chảy máu.

“Phong!”

Ở ngay lúc này, phía sau hắn đột nhiên truyền đến một âm thanh.

Tô Duệ vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy Tô Vãn không biết đã tỉnh lại từ khi nào, cô đang dùng linh lực của mình, đem hồn phách đang tán loạn của Tuân Nhiên Đô ở trong khắp khu vực đều phong ấn lại.

“Như vậy, cho dù hắn có thể chết mà sống lại, cũng chỉ có thể chìm nghỉm làm bạn với thế giới này."

Tô Vãn hướng về phía Tô Duệ nhàn nhạt nói, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt hắn, gắt gao cầm tay hắn: “Anh chờ em, em sẽ cứu anh.”

“Ừ.”

Tô Duệ gật gật đầu, khi toàn bộ thế giới sụp đổ, ý thức của hắn cũng lâm vào một mảnh hắc ám……

~~~~~

End TG10...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook