Chương 331: Tiểu Thiếp Quân Phiệt (2)
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
29/08/2019
Làm pháo hôi của thế giới này, nguyên chủ Tô Vãn qua đời trước giao thừa năm này.
Ngày nàng rời đi, trời có tuyết rơi thật lớn, Ân Bắc Ca từ quân doanh khoác tinh đuổi nguyệt trở về, cũng chỉ gặp được mặt Tô Vãn lần cuối cùng.
Lúc hấp hối, Tô Vãn lại lần nữa thổ lộ tiếng lòng với Ân Bắc Ca, Ân Bắc Ca lúc này mới chân chính tin tưởng nàng chưa từng phản bội mình, nàng vẫn luôn thật tình yêu mình, đáng tiếc, tất cả đều đã quá muộn.
Sau khi Tô Vãn chết, Ân Bắc Ca lần này đến lần khác chưa gượng dậy nổi, trong một lần chiến đấu cùng giặc cỏ mãng phỉ, Ân Bắc Ca bởi vì bản thân thất thần mà bị trọng thương hơn nữa rơi xuống biển.
Đại nạn không chết Ân Bắc Ca được ngư dân nữ thiện lương Quan Li cứu, dưới sự dốc lòng chăm sóc của Quan Li, thương thế Ân Bắc Ca dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng hắn lại bởi vì phần đầu chịu va chạm mạnh mà mất đi một phần lớn ký ức, hắn không nhớ rõ thân phận của mình, cũng không nhớ rõ những người khác, hắn chỉ nhớ rõ trong đầu mình có một bóng hình xinh đẹp vứt đi không được, cái bóng dáng mơ mơ hồ hồ kia là bóng dáng của một nữ hài nhi, mà nữ hài nhi kia sẽ xướng một đoạn ca dao đặc biệt êm tai.
Ân Bắc Ca cứ như vậy đần độn ở lại làng chài nhỏ, thẳng đến một đêm nọ hắn nửa đêm tỉnh dậy nghe thấy đoạn ca dao quen thuộc kia, Ân Bắc Ca theo tiếng ca đần độn đi qua, liền nhìn thấy thiếu nữ ở dưới ánh trăng sáng bên bờ biển nhẹ giọng ca xướng.
Một ngày kia, Quan Li mặc bạch y đơn bạc, tóc đen phiêu phiêu, ngóng nhìn bờ biển lẳng lặng ca xướng, tiếng ca tràn ngập thương nhớ.
Chính là bài hát này.
Ân Bắc Ca có chút mờ mịt nhìn bóng dáng Quan Li, thân ảnh của nàng thế nhưng có thể dần dần trùng khớp với thân ảnh dưới đáy lòng của mình, rất giống, là nàng sao?
Ân Bắc Ca không biết Quan Li và nữ hài trong đầu mình có phải một người hay không, nhưng từ một khắc kia trở đi, Quan Li ở đáy lòng hắn trở nên không giống với những người khác.
Không sai, Quan Li chính là nữ chủ đại nhân, mà trên thực tế nàng còn là tỷ tỷ cùng mẹ khác cha của Tô Vãn.
Lúc trước mẫu thân thân sinh của Tô Vãn là Điền Mộng Hoa cũng xuất thân ở làng chài nhỏ này, khi đó nàng và trượng phu của mình còn có nữ nhi Quan Li vừa mới sinh ra, gia đình ba người sinh hoạt nghèo khổ, thẳng đến một ngày đội tàu của Tô gia đi vào nơi này thu hàng, Tô lão gia đối với Điền Mộng Hoa nhất kiến chung tình, Điền Mộng Hoa hướng tới thành phố lớn và cuộc sống phú quý nên rời đi làng chài nhỏ, vứt phu bỏ nữ trở thành Tô phu nhân, sau đó không bao lâu nàng liền vì Tô lão gia sinh hạ Tô Vãn.
Khi Tô Vãn còn nhỏ, Điền Mộng Hoa ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ tới một nữ nhi khác của mình, thời điểm tưởng niệm nàng Điền Mộng Hoa sẽ xướng đoạn ca dao mà khi còn nhỏ ở làng chài học được, sau đó Tô Vãn tự nhiên cũng học xong bài hát này, đặc biệt là sau khi Điền Mộng Hoa buồn bực mà chết, Tô Vãn một mình ở nước ngoài thời điểm cô độc tịch mịch liền sẽ ngâm nga đoạn ca dao này.
Mà khi đó Ân Bắc Ca thường xuyên nghe Tô Vãn xướng bài hát này, tự nhiên đối với nó có ấn tượng rất sâu.
Cho nên nói làm một cái pháo hôi, sự tồn tại và cái chết của Tô Vãn chỉ là vì thành toàn cho nam chủ cùng nữ chủ mà thôi.
Hai tháng sau Ân Bắc Ca được người Ân gia tìm được hơn nữa cưỡng chế mang đi, mà bởi vì thân phận của Ân Bắc Ca bại lộ, hắn đi rồi toàn bộ làng chài nhỏ bởi vậy mà chịu khổ giặc cỏ tàn sát.
Quan Li đại nạn không chết chạy khỏi làng chài, nàng luôn hiểu lầm Ân Bắc Ca là người giết chết người trong làng, vì thế nàng một đường chạy nạn đi vào Liêu Thành, trà trộn vào Ân gia làm nha hoàn, muốn tùy thời ám sát Ân Bắc Ca báo thù.
Lúc này Ân Bắc Ca đã khôi phục ký ức, mà khi khôi phục ký ức hắn tựa hồ lại quên mất tồn tại của Quan Li.
Thẳng đến có một lần Ân phủ mở tiệc, Ân Bắc Ca uống say, Quan Li nhân cơ hội ám sát hắn, lại bị phó quan của Ân Bắc Ca là Lục An Bách bắt tại chỗ.
Đối với việc Quan Li ám sát, đại soái và phu nhân tự nhiên nổi giận lôi đình, dựa theo quy củ phủ đại soái muốn đem nàng xử tử, mà lúc này Ân Bắc Ca lại đột nhiên nói mình coi trọng Quan Li muốn cưới nàng làm tiểu thiếp ~
Không sai, tiếp theo là phát sinh vở kịch lớn cẩu huyết ngược luyến tình thâm gia đình luân lý ở đại trạch Ân gia.
Mà ở trong tuồng này, trừ bỏ pháo hôi quang vinh Ân Bắc Việt và Tô Vãn, những người khác đều nhiều ít sắm vai nhân vật rất quan trọng ——
Vài vị phu nhân Ân gia ngầm đấu pháp, Diêu Nhược Phương và Quan Li tình địch chém giết, ba vị lão gia Ân gia tranh quyền đoạt thế, Quan Li và Ân Bắc Ca tương ái tương sát, tóm lại vở tuồng này đặc biệt xuất sắc.
Mà ở trong thế giới này còn có hai nam phụ quan trọng.
Một người chính là phó quan của Ân Bắc Ca - Lục An Bách, hắn đối với Quan Li thuộc về nhất kiến chung tình, là một vị nam phụ thâm tình ấm áp điển hình, Lục An Bách vẫn luôn yên lặng thích Quan Li, yên lặng quan tâm trợ giúp nàng, cuối cùng thậm chí vì nàng và Ân Bắc Ca mà vứt bỏ tánh mạng của chính mình.
Còn vị nam phụ khác, chính là vị kia ăn chơi trác táng đến cực điểm của Ân gia - tam gia Ân Minh Dã.
Ân Minh Dã trừ bỏ là một người ăn chơi trác táng, còn là một vị tà mị cuồng quyến xà tinh bệnh, ở thời điểm Quan Li mới vừa tiến vào Ân gia, hắn thường xuyên đùa giỡn nàng, đối mặt với Ân tam gia đùa giỡn, những người khác đều yên lặng chịu đựng, chỉ có một mình Quan Li dám phản kháng.
Nàng càng phản kháng, Ân tam gia càng có hứng thú, ngươi tới ta đi như vậy, số lần nhiều, Ân tam gia thế nhưng cảm thấy chính mình tìm được chân ái! Vì thế, một thế hệ đại thiếu ăn chơi trác táng, cứ như vậy ngạnh sinh trở thành nam phụ khổ bức ~~
Tô Vãn xoa xoa cái đầu đang ẩn ẩn đau của mình, hiện tại Ân Bắc Ca đã mang theo Lục An Bách ở ngoại thành chống lại giặc cỏ, trong khoảng thời gian ngắn không thể trở về.
Cho nên nói, nếu Tô Duệ là Lục An Bách mà nói, như vậy mình phải chờ hắn thêm mấy ngày, nhưng…… Nếu Tô Duệ là Ân tam gia thì sao?
Đờ mờ, cái tuồng này thật sự trở thành niên độ luân lý ~
“Đại thiếu phu nhân!”
Tô Vãn đang nghĩ ngợi chưa tới đâu, Thục Ninh không lâu trước đây được cô phân phó đi đột nhiên vội vội vàng vàng về tới phòng.
“Thục Ninh, ngươi làm sao trở lại nhanh như vậy?”
Tô Vãn có chút kinh ngạc nhìn Thục Ninh, nàng vừa mới phân phó Thục Ninh đi phường thuốc phố cách vách hốt thuốc, nha đầu này cũng trở về quá nhanh rồi?
Nói cho cùng Ân phủ đặc biệt lớn, mà Tô Vãn làm đại thiếu phu nhân ở goá nên nàng cũng chỉ có thể ở lại trong thiên viện.
Từ thiên viện này đến cửa sau Ân phủ cũng phải đi thật lâu.
“Đại thiếu phu nhân, cái kia…… Tam, tam gia tới!”
Lúc này trong giọng nói Thục Ninh tràn ngập hoảng sợ vô hạn.
Vốn dĩ nàng dựa theo phân phó của Tô Vãn tính đi từ cửa sau, ai biết còn chưa đi ra hậu viện liền thấy được Ân tam gia mặt âm trầm.
Đờ mờ, tam gia người ngày thường không trầm khuôn mặt cũng đủ biến thái đủ đáng sợ rồi, hiện tại quả thực muốn đem người ta dọa tới tiểu ra quần có biết không?
Nói đến nha hoàn tỳ nữ ở Ân phủ này sợ hãi nhất không phải đại phu nhân cũng không phải nhị phu nhân, mà là vị Ân tam gia vẫn luôn không lập gia đình!
Vị tam gia này không chỉ có tiếng hoa hoa công tử ở Liêu Thành, hơn nữa trên tay hắn những món đồ chơi biến thái cũng không ít, quanh năm suốt tháng thiếu nữ đàng hoàng bị hắn đạp hư rồi bức tử không có một trăm cũng có mấy chục.
Tóm lại, tam gia vừa ra phố, toàn bộ trên đường đến một con gà mái cũng sẽ không nhìn thấy ~
Liêu Thành, từng nhà phàm là có nữ nhi đều mỗi đêm phòng cháy, phòng trộm, phòng tam gia!
Nói tiếp sau khi Thục Ninh theo Tô Vãn gả vào Ân gia, bởi vì thân phận Tô Vãn đặc thù hai người vẫn luôn ở trong thiên viện, bởi vậy nàng thật sự rất ít khi nhìn thấy vị tam gia này……
“Mang ta đi gặp đại thiếu phu nhân.".
Lúc ấy tam gia đến con ngươi cũng chưa nâng liền lạnh lùng phân phó một câu, nghe Ân Minh Dã nói, Thục Ninh chân cũng mềm, nhưng nghĩ đến đây là Ân gia, tiểu thư nhà mình nói thế nào cũng là đại thiếu phu nhân Ân gia, ngày thường còn có nhị thiếu gia giúp đỡ, tam gia này cho dù lại đây làm bậy, cũng không thể làm gì người đúng không?
Cho nên Thục Ninh cuối cùng vẫn là nghe lời ngoan ngoãn về thiên viện.
Lúc này, Thục Ninh vào buồng trong lập tức kinh hoảng hội báo một câu với Tô Vãn, giọng nói nàng còn chưa có lạc, phía sau liền truyền đến một âm thanh lạnh băng đến cực điểm: “Cút!”
Thục Ninh:……
Đại thiếu phu nhân, cứu mạng!
“A.”
Tô Vãn nhịn không được cười khẽ một tiếng, sau đó giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay Thục Ninh trấn an: “Không có việc gì, Thục Ninh ngươi đi xuống pha trà trước đi, ta và…… Tam thúc, trò chuyện.”
Ngày nàng rời đi, trời có tuyết rơi thật lớn, Ân Bắc Ca từ quân doanh khoác tinh đuổi nguyệt trở về, cũng chỉ gặp được mặt Tô Vãn lần cuối cùng.
Lúc hấp hối, Tô Vãn lại lần nữa thổ lộ tiếng lòng với Ân Bắc Ca, Ân Bắc Ca lúc này mới chân chính tin tưởng nàng chưa từng phản bội mình, nàng vẫn luôn thật tình yêu mình, đáng tiếc, tất cả đều đã quá muộn.
Sau khi Tô Vãn chết, Ân Bắc Ca lần này đến lần khác chưa gượng dậy nổi, trong một lần chiến đấu cùng giặc cỏ mãng phỉ, Ân Bắc Ca bởi vì bản thân thất thần mà bị trọng thương hơn nữa rơi xuống biển.
Đại nạn không chết Ân Bắc Ca được ngư dân nữ thiện lương Quan Li cứu, dưới sự dốc lòng chăm sóc của Quan Li, thương thế Ân Bắc Ca dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng hắn lại bởi vì phần đầu chịu va chạm mạnh mà mất đi một phần lớn ký ức, hắn không nhớ rõ thân phận của mình, cũng không nhớ rõ những người khác, hắn chỉ nhớ rõ trong đầu mình có một bóng hình xinh đẹp vứt đi không được, cái bóng dáng mơ mơ hồ hồ kia là bóng dáng của một nữ hài nhi, mà nữ hài nhi kia sẽ xướng một đoạn ca dao đặc biệt êm tai.
Ân Bắc Ca cứ như vậy đần độn ở lại làng chài nhỏ, thẳng đến một đêm nọ hắn nửa đêm tỉnh dậy nghe thấy đoạn ca dao quen thuộc kia, Ân Bắc Ca theo tiếng ca đần độn đi qua, liền nhìn thấy thiếu nữ ở dưới ánh trăng sáng bên bờ biển nhẹ giọng ca xướng.
Một ngày kia, Quan Li mặc bạch y đơn bạc, tóc đen phiêu phiêu, ngóng nhìn bờ biển lẳng lặng ca xướng, tiếng ca tràn ngập thương nhớ.
Chính là bài hát này.
Ân Bắc Ca có chút mờ mịt nhìn bóng dáng Quan Li, thân ảnh của nàng thế nhưng có thể dần dần trùng khớp với thân ảnh dưới đáy lòng của mình, rất giống, là nàng sao?
Ân Bắc Ca không biết Quan Li và nữ hài trong đầu mình có phải một người hay không, nhưng từ một khắc kia trở đi, Quan Li ở đáy lòng hắn trở nên không giống với những người khác.
Không sai, Quan Li chính là nữ chủ đại nhân, mà trên thực tế nàng còn là tỷ tỷ cùng mẹ khác cha của Tô Vãn.
Lúc trước mẫu thân thân sinh của Tô Vãn là Điền Mộng Hoa cũng xuất thân ở làng chài nhỏ này, khi đó nàng và trượng phu của mình còn có nữ nhi Quan Li vừa mới sinh ra, gia đình ba người sinh hoạt nghèo khổ, thẳng đến một ngày đội tàu của Tô gia đi vào nơi này thu hàng, Tô lão gia đối với Điền Mộng Hoa nhất kiến chung tình, Điền Mộng Hoa hướng tới thành phố lớn và cuộc sống phú quý nên rời đi làng chài nhỏ, vứt phu bỏ nữ trở thành Tô phu nhân, sau đó không bao lâu nàng liền vì Tô lão gia sinh hạ Tô Vãn.
Khi Tô Vãn còn nhỏ, Điền Mộng Hoa ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ tới một nữ nhi khác của mình, thời điểm tưởng niệm nàng Điền Mộng Hoa sẽ xướng đoạn ca dao mà khi còn nhỏ ở làng chài học được, sau đó Tô Vãn tự nhiên cũng học xong bài hát này, đặc biệt là sau khi Điền Mộng Hoa buồn bực mà chết, Tô Vãn một mình ở nước ngoài thời điểm cô độc tịch mịch liền sẽ ngâm nga đoạn ca dao này.
Mà khi đó Ân Bắc Ca thường xuyên nghe Tô Vãn xướng bài hát này, tự nhiên đối với nó có ấn tượng rất sâu.
Cho nên nói làm một cái pháo hôi, sự tồn tại và cái chết của Tô Vãn chỉ là vì thành toàn cho nam chủ cùng nữ chủ mà thôi.
Hai tháng sau Ân Bắc Ca được người Ân gia tìm được hơn nữa cưỡng chế mang đi, mà bởi vì thân phận của Ân Bắc Ca bại lộ, hắn đi rồi toàn bộ làng chài nhỏ bởi vậy mà chịu khổ giặc cỏ tàn sát.
Quan Li đại nạn không chết chạy khỏi làng chài, nàng luôn hiểu lầm Ân Bắc Ca là người giết chết người trong làng, vì thế nàng một đường chạy nạn đi vào Liêu Thành, trà trộn vào Ân gia làm nha hoàn, muốn tùy thời ám sát Ân Bắc Ca báo thù.
Lúc này Ân Bắc Ca đã khôi phục ký ức, mà khi khôi phục ký ức hắn tựa hồ lại quên mất tồn tại của Quan Li.
Thẳng đến có một lần Ân phủ mở tiệc, Ân Bắc Ca uống say, Quan Li nhân cơ hội ám sát hắn, lại bị phó quan của Ân Bắc Ca là Lục An Bách bắt tại chỗ.
Đối với việc Quan Li ám sát, đại soái và phu nhân tự nhiên nổi giận lôi đình, dựa theo quy củ phủ đại soái muốn đem nàng xử tử, mà lúc này Ân Bắc Ca lại đột nhiên nói mình coi trọng Quan Li muốn cưới nàng làm tiểu thiếp ~
Không sai, tiếp theo là phát sinh vở kịch lớn cẩu huyết ngược luyến tình thâm gia đình luân lý ở đại trạch Ân gia.
Mà ở trong tuồng này, trừ bỏ pháo hôi quang vinh Ân Bắc Việt và Tô Vãn, những người khác đều nhiều ít sắm vai nhân vật rất quan trọng ——
Vài vị phu nhân Ân gia ngầm đấu pháp, Diêu Nhược Phương và Quan Li tình địch chém giết, ba vị lão gia Ân gia tranh quyền đoạt thế, Quan Li và Ân Bắc Ca tương ái tương sát, tóm lại vở tuồng này đặc biệt xuất sắc.
Mà ở trong thế giới này còn có hai nam phụ quan trọng.
Một người chính là phó quan của Ân Bắc Ca - Lục An Bách, hắn đối với Quan Li thuộc về nhất kiến chung tình, là một vị nam phụ thâm tình ấm áp điển hình, Lục An Bách vẫn luôn yên lặng thích Quan Li, yên lặng quan tâm trợ giúp nàng, cuối cùng thậm chí vì nàng và Ân Bắc Ca mà vứt bỏ tánh mạng của chính mình.
Còn vị nam phụ khác, chính là vị kia ăn chơi trác táng đến cực điểm của Ân gia - tam gia Ân Minh Dã.
Ân Minh Dã trừ bỏ là một người ăn chơi trác táng, còn là một vị tà mị cuồng quyến xà tinh bệnh, ở thời điểm Quan Li mới vừa tiến vào Ân gia, hắn thường xuyên đùa giỡn nàng, đối mặt với Ân tam gia đùa giỡn, những người khác đều yên lặng chịu đựng, chỉ có một mình Quan Li dám phản kháng.
Nàng càng phản kháng, Ân tam gia càng có hứng thú, ngươi tới ta đi như vậy, số lần nhiều, Ân tam gia thế nhưng cảm thấy chính mình tìm được chân ái! Vì thế, một thế hệ đại thiếu ăn chơi trác táng, cứ như vậy ngạnh sinh trở thành nam phụ khổ bức ~~
Tô Vãn xoa xoa cái đầu đang ẩn ẩn đau của mình, hiện tại Ân Bắc Ca đã mang theo Lục An Bách ở ngoại thành chống lại giặc cỏ, trong khoảng thời gian ngắn không thể trở về.
Cho nên nói, nếu Tô Duệ là Lục An Bách mà nói, như vậy mình phải chờ hắn thêm mấy ngày, nhưng…… Nếu Tô Duệ là Ân tam gia thì sao?
Đờ mờ, cái tuồng này thật sự trở thành niên độ luân lý ~
“Đại thiếu phu nhân!”
Tô Vãn đang nghĩ ngợi chưa tới đâu, Thục Ninh không lâu trước đây được cô phân phó đi đột nhiên vội vội vàng vàng về tới phòng.
“Thục Ninh, ngươi làm sao trở lại nhanh như vậy?”
Tô Vãn có chút kinh ngạc nhìn Thục Ninh, nàng vừa mới phân phó Thục Ninh đi phường thuốc phố cách vách hốt thuốc, nha đầu này cũng trở về quá nhanh rồi?
Nói cho cùng Ân phủ đặc biệt lớn, mà Tô Vãn làm đại thiếu phu nhân ở goá nên nàng cũng chỉ có thể ở lại trong thiên viện.
Từ thiên viện này đến cửa sau Ân phủ cũng phải đi thật lâu.
“Đại thiếu phu nhân, cái kia…… Tam, tam gia tới!”
Lúc này trong giọng nói Thục Ninh tràn ngập hoảng sợ vô hạn.
Vốn dĩ nàng dựa theo phân phó của Tô Vãn tính đi từ cửa sau, ai biết còn chưa đi ra hậu viện liền thấy được Ân tam gia mặt âm trầm.
Đờ mờ, tam gia người ngày thường không trầm khuôn mặt cũng đủ biến thái đủ đáng sợ rồi, hiện tại quả thực muốn đem người ta dọa tới tiểu ra quần có biết không?
Nói đến nha hoàn tỳ nữ ở Ân phủ này sợ hãi nhất không phải đại phu nhân cũng không phải nhị phu nhân, mà là vị Ân tam gia vẫn luôn không lập gia đình!
Vị tam gia này không chỉ có tiếng hoa hoa công tử ở Liêu Thành, hơn nữa trên tay hắn những món đồ chơi biến thái cũng không ít, quanh năm suốt tháng thiếu nữ đàng hoàng bị hắn đạp hư rồi bức tử không có một trăm cũng có mấy chục.
Tóm lại, tam gia vừa ra phố, toàn bộ trên đường đến một con gà mái cũng sẽ không nhìn thấy ~
Liêu Thành, từng nhà phàm là có nữ nhi đều mỗi đêm phòng cháy, phòng trộm, phòng tam gia!
Nói tiếp sau khi Thục Ninh theo Tô Vãn gả vào Ân gia, bởi vì thân phận Tô Vãn đặc thù hai người vẫn luôn ở trong thiên viện, bởi vậy nàng thật sự rất ít khi nhìn thấy vị tam gia này……
“Mang ta đi gặp đại thiếu phu nhân.".
Lúc ấy tam gia đến con ngươi cũng chưa nâng liền lạnh lùng phân phó một câu, nghe Ân Minh Dã nói, Thục Ninh chân cũng mềm, nhưng nghĩ đến đây là Ân gia, tiểu thư nhà mình nói thế nào cũng là đại thiếu phu nhân Ân gia, ngày thường còn có nhị thiếu gia giúp đỡ, tam gia này cho dù lại đây làm bậy, cũng không thể làm gì người đúng không?
Cho nên Thục Ninh cuối cùng vẫn là nghe lời ngoan ngoãn về thiên viện.
Lúc này, Thục Ninh vào buồng trong lập tức kinh hoảng hội báo một câu với Tô Vãn, giọng nói nàng còn chưa có lạc, phía sau liền truyền đến một âm thanh lạnh băng đến cực điểm: “Cút!”
Thục Ninh:……
Đại thiếu phu nhân, cứu mạng!
“A.”
Tô Vãn nhịn không được cười khẽ một tiếng, sau đó giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay Thục Ninh trấn an: “Không có việc gì, Thục Ninh ngươi đi xuống pha trà trước đi, ta và…… Tam thúc, trò chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.