Chương 237: Ung Dung Ngoài Vòng Pháp Luật (7)
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
12/06/2019
Edt: Mítt
~~~~~~~
"Tôi chỉ là một thám tử, trước mắt tôi cũng không tìm được bất kì chứng cứ gì chứng minh Từ Tử Minh là bị mưu sát."
Đối mặt với thần sắc kích động của Tô Vãn, ngữ khí Tiếu Kim thực vững vàng.
"Đương nhiên, tôi cũng không tán đồng cách nói ngoài ý muốn của cảnh sát."
Đây là có ý gì?
Tô Vãn đem đồ đạc thu thập tốt cầm ở trong tay.
"Anh cảm thấy Tử Minh là bị người ta mưu sát, nhưng anh vẫn luôn không tìm thấy chứng cứ, đúng không?"
Tiếu Kim nhún vai.
"Nói đúng ra, là Từ lão tiên sinh vẫn luôn tin tưởng vững chắc con trai mình bị mưu sát, bởi vì...... ừ, có chút việc tư của cố chủ không tiện lộ ra, tóm lại nửa năm qua tuy rằng tôi không thu hoạch được gì, nhưng tôi sẽ đúng hạn thu được tiền thuê của Từ gia, ừm, từng đó tiền đủ để duy trì văn phòng thám tử của tôi, để tôi cáo biệt với mì ăn liền đáng ghét."
Tô Vãn: Ha hả.
Thấy Tô Vãn vẻ mặt hoài nghi nhìn mình, Tiếu Kim chủ động giúp cô đem đồ đạc cầm ở trong tay.
"Cô dường như đang nghi ngờ năng lực phá án của tôi? Tôi muốn nói cho cô biết, Phàn Kha hắn chính là thủ hạ bại tướng của tôi, thời điểm tôi ở cảnh đội có tiếng thần thám thủ đoạn độc ác!"
"Đúng không? Tôi đây có thể hỏi vì sao mà anh bị khai trừ không?"
Tô Vãn nghe Tiếu Kim nói, nhịn không được hỏi lại một câu.
"Ách."
Sắc mặt Tiếu Kim có chút xấu hổ: "Cô làm sao biết tôi là bị khai trừ?"
"Rất nhiều tiểu thuyết trinh thám viết những người làm thám tử đều là bị khai trừ."
Tô Vãn vẻ mặt vô tội nhún nhún vai.
Đờ mờ, quả nhiên nghệ thuật bắt nguồn từ sinh hoạt.
Tiếu Kim hậm hực cười: "Thật ra cũng không có gì, tôi chính là...... Đối với người bị hiềm nghi tiến hành giam cầm phi pháp, ừ, còn đột nhập nhà dân, thuận tiện còn......"
"Được rồi, dừng lại."
Tô Vãn vẻ mặt không tín nhiệm nhìn Tiếu Kim.
"Cho nên thật ra người ngày đó ở cửa bệnh viện giám thị tôi chính là anh? Mạch điện bệnh viện bị hư cũng là do anh phá?"
Đối với thám tử không hề có điểm mấu chốt mà nói, điều đó tuyệt đối đều là khai vị, không phải sao?
"Không, sao có thể, không phải tôi làm."
Tiếu Kim nghiêm trang nhìn Tô Vãn, trên gương mặt cương nghị trầm ổn thoạt nhìn đặc biệt đáng tin cậy, đáng tiếc, Tô Vãn đã đặc biệt nhìn thấu tính chất thực tế của mỗ thám tử, tuyệt đối sẽ không tin tưởng hắn ba hoa chích choè.
"Được rồi, có phải anh hay không cũng đều không sao cả, tôi về nhà, anh không cần tiễn."
Đi đến dưới lầu chung cư, Tô Vãn đem túi mua hàng của mình từ trong tay Tiếu Kim đoạt lại.
"Cái kia...... cô không mời tôi lên lầu ngồi sao?"
Tiếu Kim vẻ mặt mỉm cười nhìn Tô Vãn.
"Tôi cự tuyệt."
Lưu lại ba chữ này, Tô Vãn không chút do dự xoay người rời đi.
Ai.
Đêm thu, gió lạnh phất phơ, Tiếu Kim nhìn thân ảnh Tô Vãn biến mất, lại ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà cô sáng đèn, hắn cười lắc lắc đầu xoay người rời đi, trước tiên dùng di động màu đen gửi cho Tô Vãn một tin nhắn, sau đó lại móc ra cái di động dùng trong công việc trực tiếp gọi cho Phàn Kha --
"Tôi hiện tại rất bận, có chuyện nói có rắm phóng."
Giọng nói Phàn Kha đặc biệt nóng nảy.
"Giúp tôi điều tra một chiếc xe."
Tiếu Kim đem bảng số xe nói cho Phàn Kha, cuối cùng còn chậm rì rì bỏ thêm một câu.
"Vừa rồi, Hạ Vũ San xém chút nữa lại xảy ra tai nạn xe cộ."
"Cái gì? Sao lại thế này? Ở đâu......"
"Đô - đô......"
Không chờ Phàn Kha hỏi xong, Tiếu Kim liền chơi xấu cắt đứt điện thoại, đờ mờ, để cậu không vui lão tử mới vui, tôi trị không được cậu ~
Văn phòng đội hình cảnh --
"Đờ mờ! Tiếu Kim cậu có bệnh!"
Phàn Kha hung hăng ném di động của mình, ngay sau đó lại hấp tấp đứng dậy.
"Tiểu Trương, cậu tới đây một chút, lập tức cùng đội giao thông liên hệ, giúp tôi điều ra tư liệu của chiếc xe này, tôi muốn tất cả tin tức của chủ xe, nhanh lên!"
"Rõ."
Tiểu Trương ở một bên nhận lấy dãy số trong tay Phàn Kha lập tức bắt đầu liên hệ đội giao thông......
Phàm Cảnh thiên thành, chung cư lầu 12.
Tô Vãn về đến nhà đem tủ lạnh dọn dẹp một chút, thời điểm một lần nữa trở lại phòng khách, cô theo bản năng đứng ở trước cửa kính phòng khách nhìn nhìn, sau đó không chút do dự kéo màn xuống.
Cho anh rình coi, cho anh rình coi, cái đồ cuồng rình coi ~
Tiếu Kim:......
Đó là yêu cầu nghề nghiệp của người ta có biết không?
Kéo màn xuống, cảm giác được mình sẽ không bị người ta theo dõi, Tô Vãn thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời cô lập tức xoay người trở lại phòng ngủ lấy ra quyển album ban ngày mình xem qua, cô nhanh tay lật xem album, thẳng đến khi lật đến một tấm ảnh chụp, động tác Tô Vãn rốt cuộc ngừng lại, cô theo bản năng lấy di động, đem điện thoại đặt ở bên cạnh bức ảnh kia.
Đây là một tấm ảnh tự chụp ở bờ biển, Hạ Vũ San đối với màn ảnh cười đặc biệt sáng lạn, mà Từ Tử Minh đưa lưng về phía cô, đang ngóng nhìn biển rộng trước mắt.
Bóng dáng, đây là bóng dáng của Từ Tử Minh, cũng là một tấm ảnh duy nhất chụp bóng dáng của hắn trong toàn bộ album.
Tô Vãn nhìn ảnh chụp kia thật lâu, cô lại đem ánh mắt dừng ở trên di động, hình nền di động cũng là bóng dáng của một người đàn ông, nhưng......
Không phải Từ Tử Minh!
Cái bóng dáng kia......
Tô Vãn nhắm mắt lại, nghĩ đến thân ảnh chợt lóe qua trên phố mà mình nhìn thấy.
Cái bóng dáng kia cùng bóng dáng trên màn hình di động của cô chậm rãi chồng lên nhau, cuối cùng phù hợp hoàn mỹ!
Nếu ngày đó người ở bệnh viện giám thị mình là Tiếu Kim, như vậy hôm nay người ở siêu thị cầm đi mì ăn liền của mình lại là ai?
Hắn cùng Hạ Vũ San, là quan hệ gì?
Hắn cùng cái chết của Từ Tử Minh lại có liên quan hay không?
Tô Vãn bình tĩnh nhìn di động, lúc này, di động có cuộc gọi đến, là số * đó lần thứ hai vang lên!
Là...... Hắn sao?
Tô Vãn lập tức nhanh tay bắt máy.
Giống như lần trước, trong điện thoại chỉ có tiếng hít thở trầm trọng, hô hấp dồn dập mà khẩn trương.
"Là anh sao?"
Tô Vãn làm cho giọng nói của mình đặc biệt trầm trọng.
Tiếng hít thở đầu bên kia điện thoại cứng lại.
"Đô đô đô"
Điện thoại lại lần nữa vô tình cắt đứt.
Là hắn.
Lúc này đây, Tô Vãn đã xác định vô cùng rõ ràng, người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại hẳn là chủ nhân của bóng dáng mà đêm nay mình nhìn thấy, cũng chính là...... người đàn ông trên hình nền điện thoại của Hạ Vũ San.
Thế giới này thật đúng là càng ngày càng thú vị.
Tay Tô Vãn nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp khuôn mặt Hạ Vũ San -- thì ra, cô cũng là người có bí mật sao.
Trong thế giới này, mỗi người đều có quá khứ nghĩ lại mà kinh, mỗi người, đều có bí mật không muốn người khác biết đến......
Đi vào thế giới này đến buổi tối ngày thứ ba, Tô Vãn thật ra ngủ cực kỳ an ổn.
Vừa cảm giác được hừng đông, thời điểm Tô Vãn tỉnh lại cả người đều thật thoải mái, cô mơ mơ màng màng giơ tay muốn cầm di động, kết quả lại chạm vào một ly nước thủy tinh.
Tô Vãn trong nháy mắt tỉnh ngủ, cô đột nhiên đứng dậy, bình tĩnh nhìn ly nước ở đầu giường, đó là ly nước sôi để nguội.
Tối hôm qua, trước khi đi ngủ cô rõ ràng đem điện thoại đặt ở nơi này.
Làm sao lại......
Tô Vãn rút tay lại, không dám lại chạm vào cái ly pha lê kia.
Di động đâu?
Cô ở trong phòng ngủ tìm tìm, di động sao lại mất tích? Chẳng lẽ nó còn có thể mọc chân chạy sao?
Tô Vãn mặc áo ngủ chạy tới phòng khách, một phen kéo ra bức màn dày nặng, sau đó cô liền đứng ở trước cửa sổ liều mạng xua tay.
Không bao lâu, ngoài cửa phòng rốt cuộc truyền đến tiếng đập cửa.
"Hạ Vũ San mở cửa, tôi là Tiếu Kim!"
Cám ơn trời đất, nam chủ đại nhân luôn là người tới nhanh hơn cảnh sát, điểm này thật nên cho ba mươi hai câu khen ngợi.
Tô Vãn nhanh chân chạy đến cửa nôn nóng mở cửa phòng.
"Tiếu Kim, anh mau, mau đến phòng ngủ của tôi, ly nước kia, ly nước kia......"
Tiếu Kim thấy Tô Vãn hoang mang lo sợ, hắn dường như an ủi vỗ vỗ bả vai cô, ngay sau đó bước nhanh đi vào phòng ngủ Tô Vãn, nhìn thấy ly nước sôi để nguội kia trên tủ đầu giường, Tiếu Kim lập tức từ trong túi móc ra một đôi bao tay trắng, sau khi mang xong bao tay, hắn mới chậm rãi đi đến trước giường, cầm lấy cái ly pha lê kia, để ở dưới mũi của mình ngửi ngửi, không có bất kì hương vị đặc thù gì.
Nhưng là một thám tử, trực giác nói cho Tiếu Kim biết chén nước này có vấn đề, có vấn đề rất lớn!
~~~~~~~
Ấyda hết quyển 1 rồi nha các tềnh yêuu..
Sáng mai ta up quyển 2 nha các tềnh yêuu..
Chứ TG này ta edit xong rồi. Sáng mai ta up qua quyển 2..
Các tềnh yêu nhớ qua đó hóng tiếp nghennn. Chụt chụt
~~~~~~~
"Tôi chỉ là một thám tử, trước mắt tôi cũng không tìm được bất kì chứng cứ gì chứng minh Từ Tử Minh là bị mưu sát."
Đối mặt với thần sắc kích động của Tô Vãn, ngữ khí Tiếu Kim thực vững vàng.
"Đương nhiên, tôi cũng không tán đồng cách nói ngoài ý muốn của cảnh sát."
Đây là có ý gì?
Tô Vãn đem đồ đạc thu thập tốt cầm ở trong tay.
"Anh cảm thấy Tử Minh là bị người ta mưu sát, nhưng anh vẫn luôn không tìm thấy chứng cứ, đúng không?"
Tiếu Kim nhún vai.
"Nói đúng ra, là Từ lão tiên sinh vẫn luôn tin tưởng vững chắc con trai mình bị mưu sát, bởi vì...... ừ, có chút việc tư của cố chủ không tiện lộ ra, tóm lại nửa năm qua tuy rằng tôi không thu hoạch được gì, nhưng tôi sẽ đúng hạn thu được tiền thuê của Từ gia, ừm, từng đó tiền đủ để duy trì văn phòng thám tử của tôi, để tôi cáo biệt với mì ăn liền đáng ghét."
Tô Vãn: Ha hả.
Thấy Tô Vãn vẻ mặt hoài nghi nhìn mình, Tiếu Kim chủ động giúp cô đem đồ đạc cầm ở trong tay.
"Cô dường như đang nghi ngờ năng lực phá án của tôi? Tôi muốn nói cho cô biết, Phàn Kha hắn chính là thủ hạ bại tướng của tôi, thời điểm tôi ở cảnh đội có tiếng thần thám thủ đoạn độc ác!"
"Đúng không? Tôi đây có thể hỏi vì sao mà anh bị khai trừ không?"
Tô Vãn nghe Tiếu Kim nói, nhịn không được hỏi lại một câu.
"Ách."
Sắc mặt Tiếu Kim có chút xấu hổ: "Cô làm sao biết tôi là bị khai trừ?"
"Rất nhiều tiểu thuyết trinh thám viết những người làm thám tử đều là bị khai trừ."
Tô Vãn vẻ mặt vô tội nhún nhún vai.
Đờ mờ, quả nhiên nghệ thuật bắt nguồn từ sinh hoạt.
Tiếu Kim hậm hực cười: "Thật ra cũng không có gì, tôi chính là...... Đối với người bị hiềm nghi tiến hành giam cầm phi pháp, ừ, còn đột nhập nhà dân, thuận tiện còn......"
"Được rồi, dừng lại."
Tô Vãn vẻ mặt không tín nhiệm nhìn Tiếu Kim.
"Cho nên thật ra người ngày đó ở cửa bệnh viện giám thị tôi chính là anh? Mạch điện bệnh viện bị hư cũng là do anh phá?"
Đối với thám tử không hề có điểm mấu chốt mà nói, điều đó tuyệt đối đều là khai vị, không phải sao?
"Không, sao có thể, không phải tôi làm."
Tiếu Kim nghiêm trang nhìn Tô Vãn, trên gương mặt cương nghị trầm ổn thoạt nhìn đặc biệt đáng tin cậy, đáng tiếc, Tô Vãn đã đặc biệt nhìn thấu tính chất thực tế của mỗ thám tử, tuyệt đối sẽ không tin tưởng hắn ba hoa chích choè.
"Được rồi, có phải anh hay không cũng đều không sao cả, tôi về nhà, anh không cần tiễn."
Đi đến dưới lầu chung cư, Tô Vãn đem túi mua hàng của mình từ trong tay Tiếu Kim đoạt lại.
"Cái kia...... cô không mời tôi lên lầu ngồi sao?"
Tiếu Kim vẻ mặt mỉm cười nhìn Tô Vãn.
"Tôi cự tuyệt."
Lưu lại ba chữ này, Tô Vãn không chút do dự xoay người rời đi.
Ai.
Đêm thu, gió lạnh phất phơ, Tiếu Kim nhìn thân ảnh Tô Vãn biến mất, lại ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà cô sáng đèn, hắn cười lắc lắc đầu xoay người rời đi, trước tiên dùng di động màu đen gửi cho Tô Vãn một tin nhắn, sau đó lại móc ra cái di động dùng trong công việc trực tiếp gọi cho Phàn Kha --
"Tôi hiện tại rất bận, có chuyện nói có rắm phóng."
Giọng nói Phàn Kha đặc biệt nóng nảy.
"Giúp tôi điều tra một chiếc xe."
Tiếu Kim đem bảng số xe nói cho Phàn Kha, cuối cùng còn chậm rì rì bỏ thêm một câu.
"Vừa rồi, Hạ Vũ San xém chút nữa lại xảy ra tai nạn xe cộ."
"Cái gì? Sao lại thế này? Ở đâu......"
"Đô - đô......"
Không chờ Phàn Kha hỏi xong, Tiếu Kim liền chơi xấu cắt đứt điện thoại, đờ mờ, để cậu không vui lão tử mới vui, tôi trị không được cậu ~
Văn phòng đội hình cảnh --
"Đờ mờ! Tiếu Kim cậu có bệnh!"
Phàn Kha hung hăng ném di động của mình, ngay sau đó lại hấp tấp đứng dậy.
"Tiểu Trương, cậu tới đây một chút, lập tức cùng đội giao thông liên hệ, giúp tôi điều ra tư liệu của chiếc xe này, tôi muốn tất cả tin tức của chủ xe, nhanh lên!"
"Rõ."
Tiểu Trương ở một bên nhận lấy dãy số trong tay Phàn Kha lập tức bắt đầu liên hệ đội giao thông......
Phàm Cảnh thiên thành, chung cư lầu 12.
Tô Vãn về đến nhà đem tủ lạnh dọn dẹp một chút, thời điểm một lần nữa trở lại phòng khách, cô theo bản năng đứng ở trước cửa kính phòng khách nhìn nhìn, sau đó không chút do dự kéo màn xuống.
Cho anh rình coi, cho anh rình coi, cái đồ cuồng rình coi ~
Tiếu Kim:......
Đó là yêu cầu nghề nghiệp của người ta có biết không?
Kéo màn xuống, cảm giác được mình sẽ không bị người ta theo dõi, Tô Vãn thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời cô lập tức xoay người trở lại phòng ngủ lấy ra quyển album ban ngày mình xem qua, cô nhanh tay lật xem album, thẳng đến khi lật đến một tấm ảnh chụp, động tác Tô Vãn rốt cuộc ngừng lại, cô theo bản năng lấy di động, đem điện thoại đặt ở bên cạnh bức ảnh kia.
Đây là một tấm ảnh tự chụp ở bờ biển, Hạ Vũ San đối với màn ảnh cười đặc biệt sáng lạn, mà Từ Tử Minh đưa lưng về phía cô, đang ngóng nhìn biển rộng trước mắt.
Bóng dáng, đây là bóng dáng của Từ Tử Minh, cũng là một tấm ảnh duy nhất chụp bóng dáng của hắn trong toàn bộ album.
Tô Vãn nhìn ảnh chụp kia thật lâu, cô lại đem ánh mắt dừng ở trên di động, hình nền di động cũng là bóng dáng của một người đàn ông, nhưng......
Không phải Từ Tử Minh!
Cái bóng dáng kia......
Tô Vãn nhắm mắt lại, nghĩ đến thân ảnh chợt lóe qua trên phố mà mình nhìn thấy.
Cái bóng dáng kia cùng bóng dáng trên màn hình di động của cô chậm rãi chồng lên nhau, cuối cùng phù hợp hoàn mỹ!
Nếu ngày đó người ở bệnh viện giám thị mình là Tiếu Kim, như vậy hôm nay người ở siêu thị cầm đi mì ăn liền của mình lại là ai?
Hắn cùng Hạ Vũ San, là quan hệ gì?
Hắn cùng cái chết của Từ Tử Minh lại có liên quan hay không?
Tô Vãn bình tĩnh nhìn di động, lúc này, di động có cuộc gọi đến, là số * đó lần thứ hai vang lên!
Là...... Hắn sao?
Tô Vãn lập tức nhanh tay bắt máy.
Giống như lần trước, trong điện thoại chỉ có tiếng hít thở trầm trọng, hô hấp dồn dập mà khẩn trương.
"Là anh sao?"
Tô Vãn làm cho giọng nói của mình đặc biệt trầm trọng.
Tiếng hít thở đầu bên kia điện thoại cứng lại.
"Đô đô đô"
Điện thoại lại lần nữa vô tình cắt đứt.
Là hắn.
Lúc này đây, Tô Vãn đã xác định vô cùng rõ ràng, người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại hẳn là chủ nhân của bóng dáng mà đêm nay mình nhìn thấy, cũng chính là...... người đàn ông trên hình nền điện thoại của Hạ Vũ San.
Thế giới này thật đúng là càng ngày càng thú vị.
Tay Tô Vãn nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp khuôn mặt Hạ Vũ San -- thì ra, cô cũng là người có bí mật sao.
Trong thế giới này, mỗi người đều có quá khứ nghĩ lại mà kinh, mỗi người, đều có bí mật không muốn người khác biết đến......
Đi vào thế giới này đến buổi tối ngày thứ ba, Tô Vãn thật ra ngủ cực kỳ an ổn.
Vừa cảm giác được hừng đông, thời điểm Tô Vãn tỉnh lại cả người đều thật thoải mái, cô mơ mơ màng màng giơ tay muốn cầm di động, kết quả lại chạm vào một ly nước thủy tinh.
Tô Vãn trong nháy mắt tỉnh ngủ, cô đột nhiên đứng dậy, bình tĩnh nhìn ly nước ở đầu giường, đó là ly nước sôi để nguội.
Tối hôm qua, trước khi đi ngủ cô rõ ràng đem điện thoại đặt ở nơi này.
Làm sao lại......
Tô Vãn rút tay lại, không dám lại chạm vào cái ly pha lê kia.
Di động đâu?
Cô ở trong phòng ngủ tìm tìm, di động sao lại mất tích? Chẳng lẽ nó còn có thể mọc chân chạy sao?
Tô Vãn mặc áo ngủ chạy tới phòng khách, một phen kéo ra bức màn dày nặng, sau đó cô liền đứng ở trước cửa sổ liều mạng xua tay.
Không bao lâu, ngoài cửa phòng rốt cuộc truyền đến tiếng đập cửa.
"Hạ Vũ San mở cửa, tôi là Tiếu Kim!"
Cám ơn trời đất, nam chủ đại nhân luôn là người tới nhanh hơn cảnh sát, điểm này thật nên cho ba mươi hai câu khen ngợi.
Tô Vãn nhanh chân chạy đến cửa nôn nóng mở cửa phòng.
"Tiếu Kim, anh mau, mau đến phòng ngủ của tôi, ly nước kia, ly nước kia......"
Tiếu Kim thấy Tô Vãn hoang mang lo sợ, hắn dường như an ủi vỗ vỗ bả vai cô, ngay sau đó bước nhanh đi vào phòng ngủ Tô Vãn, nhìn thấy ly nước sôi để nguội kia trên tủ đầu giường, Tiếu Kim lập tức từ trong túi móc ra một đôi bao tay trắng, sau khi mang xong bao tay, hắn mới chậm rãi đi đến trước giường, cầm lấy cái ly pha lê kia, để ở dưới mũi của mình ngửi ngửi, không có bất kì hương vị đặc thù gì.
Nhưng là một thám tử, trực giác nói cho Tiếu Kim biết chén nước này có vấn đề, có vấn đề rất lớn!
~~~~~~~
Ấyda hết quyển 1 rồi nha các tềnh yêuu..
Sáng mai ta up quyển 2 nha các tềnh yêuu..
Chứ TG này ta edit xong rồi. Sáng mai ta up qua quyển 2..
Các tềnh yêu nhớ qua đó hóng tiếp nghennn. Chụt chụt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.