Chương 239: Ung Dung Ngoài Vòng Pháp Luật (9)
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
12/06/2019
Edt: Mítt
~~~~~~~
Vận mệnh, nói không rõ, nguyên nhân chính là vì nó không thể bị mọi người khống chế, cho nên, nó mới được xưng là vận mệnh.
Hạ Thiên thời niên thiếu bị tình cảm gây thương tích, cô ấy phong bế tâm của chính mình, diễn sinh ra nhân cách thứ hai Hạ Vũ San, Hạ Vũ San sạch sẽ đơn thuần, lại có được âm thanh của tự nhiên, cô thích âm nhạc, cô dùng một bài 《 mùa hè trong mộng 》 chinh phục lỗ tai mọi người.
Mà cô xuất hiện, cũng lại lần nữa chinh phục Từ Tử Minh.
Mười mấy năm, làm cô gái năm đó tự ti tự bế biến thành một người phụ nữ rộng rãi thuần tịnh, Từ Tử Minh căn bản không nhận ra Hạ Vũ San chính là Hạ Thiên.
Mà bị phong bế ký ức của Hạ Thiên, Hạ Vũ San cũng lại lần nữa yêu Từ Tử Minh.
“Từ Tử Minh, là cô giết.”
Tiếu Kim trầm giọng nói ra suy đoán của mình.
“Trong ngày Từ Tử Minh cầu hôn với cô, hắn dùng bài hát kia, thậm chí hắn còn dùng ca từ của bài hát, những ca từ đó làm cô khôi phục ký ức, không, xác thật mà nói, là chủ nhân nhân cách của cô ở một khắc kia thức tỉnh.”
“Cô đối với Từ Tử Minh vì yêu sinh hận, cô không có khả năng lại tin tưởng hắn, cô cố chấp cho rằng hắn không chỉ có huỷ hoại chính cô mà còn huỷ hoại cả Hạ Vũ San, cô không thể để Hạ Vũ San dẫm vào vết xe đổ của mình, cô muốn để cô ấy luôn luôn duy trì một tâm hồn thuần tịnh nhất, giúp đỡ cô nhìn tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới này, mà chịu đựng phản bội cùng lừa gạt, chỉ có chính cô thừa nhận là được rồi, cho nên cô tỉ mỉ lên kế hoạch một trận tai nạn xe cộ.”
“Anh có chứng cứ gì có thể chứng minh là tôi mưu sát Từ Tử Minh?”
Nghe Tiếu Kim nói, Hạ Vũ San vẫn như cũ vẻ mặt đạm nhiên, bộ dáng không chút nào kinh hoảng.
“Tôi không có chứng cứ.”
Tiếu Kim buông tay.
“Mấy năm nay tôi gặp qua không ít người hiềm nghi thông minh, bọn họ dùng hết thủ đoạn muốn chạy thoát chế tài của pháp luật, đáng tiếc lưới trời tuy thưa, bọn họ không ai có thể ung dung ngoài vòng pháp luật, mà án tử này của Từ Tử Minh, lại thật sự làm khó tôi.”
Nói tới đây, Tiếu Kim ngưng con ngươi, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Hạ Vũ San.
“Hạ tiểu thư, cô biết trên đời này án tử khó nhất là cái dạng gì không? Cho dù hung thủ thông minh xảo trá cỡ nào, hắn cũng phải lưu lại sơ hở, lưu lại manh mối, người như vậy tôi luôn có biện pháp đem hắn trừng trị theo pháp luật, mà làm tôi khó xử lại là, khi một án mạng mà người bị hại hắn không màng tất cả liều mạng vì hung thủ hủy diệt chứng cứ giết người của cô ấy, như vậy tôi nên làm cái gì bây giờ?”
Nghe Tiếu Kim nói, sắc mặt Hạ Vũ San rốt cuộc thay đổi, giờ khắc này, sắc mặt cô khó coi đến cực điểm: “Là tôi, là tôi làm.”
Hai mắt cô trống rỗng tựa hồ đang nhìn về quá khứ xa xôi.
“Tử Minh là tôi giết, tôi…… Tôi cho rằng anh ấy lại gạt tôi, tôi không thể, không thể bị anh ấy lừa gạt, ngày đó… ngay từ đầu tôi cũng ở trong xe, là tôi chuốc say anh ấy, là tôi tự tay dựng nên hiện trường tai nạn xe cộ, thật ra ở một khắc cuối cùng kia, anh ấy tỉnh lại, anh ấy tỉnh lại nhưng không có ngăn cản tất cả phát sinh, thậm chí……anh ấy còn cố ý dẫm chân ga.”
Hạ Thiên, anh yêu em.
Có em ở bên, sinh mệnh anh mới có thể như mùa hè phồn hoa nở rộ.
Đó là……
Lời nhắn trước khi Từ Tử Minh tử vong gửi cho cô.
Ai chưa từng trải qua thời niên thiếu điên cuồng?
Từ Tử Minh mấy năm nay ở trong biển người mênh mang tìm kiếm âm thanh kia, còn có thiếu nữ mỉm cười thẹn thùng dưới cây ngô đồng trong trí nhớ?
Thật ra……
Từ trong bài《 mùa hè trong mộng 》 Từ Tử Minh cũng đã biết, Hạ Vũ San chính là người mà những năm gần đây mình luôn tìm kiếm.
Hạ Thiên, anh thật xin lỗi em, cho anh thêm một lần cơ hội để được yêu em, được không?
Khi sinh mệnh mất đi, biển chết lại nở ra một đóa hoa đỏ tươi, đây là cái gọi là số mệnh.
“Tử Minh đã chết, tôi còn sống, tôi rất thống khổ, tôi rất thống khổ anh biết không?”
Hạ Vũ San đột nhiên đứng dậy mặt đầy nước mắt nhìn Tiếu Kim.
“Tôi là hung thủ giết người, anh bắt tôi đi, anh bắt tôi đi.”
“Tôi chỉ là thám tử, tôi không có quyền bắt cô, hơn nữa…… Nghiêm khắc mà nói cuối cùng dẫm chân ga chính là Từ Tử Minh, hắn là tự sát, hắn không phải cô giết, mà hắn sở dĩ lựa chọn tự sát chính là vì không muốn liên lụy cô, hắn muốn để cô sống sót.”
Tiếu Kim tiến lên một bước, giơ tay dùng sức đè lại bả vai Hạ Vũ San.
“Tôi biết cô rất hối hận, cho nên……cô nghĩ tới cái chết, vết thương trên đầu cô, cô xảy ra một lần tai nạn xe cộ đều là chính cô cố ý làm ra, nhưng……cô chết không thành, cho nên cô lại muốn độc chết chính mình. Sở dĩ lựa chọn dùng thallium, chính là bởi vì trong lòng cô đau, cô hối hận tất cả mọi chuyện mình đã làm.”
“Hạ Thiên, cô hiện tại tên Hạ Vũ San, Hạ Thiên chỉ tồn tại trong quá khứ, chỉ tồn tại trong mộng. Cô phải nhớ kỹ, cô là Hạ Vũ San, cô nên có cuộc sống mới, sinh hoạt mới.”
Tiếu Kim theo án này hơn nửa năm, thật ra sau khi đem người hiềm nghi tỏa định ở trên người Hạ Vũ San, Tiếu Kim liền nghe đi nghe lại bài 《 mùa hè trong mộng 》, hắn không chỉ một lần tự hỏi chính mình, nếu mình tìm ra chân tướng, nếu Hạ Vũ San thừa nhận hành vi phạm tội của bản thân, như vậy hắn nên làm cái gì bây giờ?
Pháp lý không ngoài nhân tình, nếu nhất định phải một mạng đổi một mạng, Từ Tử Minh cũng dùng chính tánh mạng của mình, đổi lấy mạng của Hạ Vũ San.
Cuộc sống mới?
Hạ Vũ San ngơ ngẩn nhìn Tiếu Kim.
“Cho nên, tôi không nên tồn tại, đúng không? Trên đời này đã sớm không còn Hạ Thiên có phải hay không? Đúng vậy, Hạ Thiên nên đi theo Tử Minh rời đi, nếu không, trên đường đến hoàng tuyền Tử Minh sẽ cảm thấy cô độc, anh ấy rất cô độc, tôi muốn đi bồi anh ấy, bồi anh ấy……”
Khi nói chuyện, Hạ Vũ San bỗng nhiên té xỉu ở trong ngực Tiếu Kim.
Nhìn người hôn mê trong ngực mình, Tiếu Kim nhịn không được nâng tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc dài của Hạ Vũ San: “Ngủ đi, khi cô tỉnh dậy tất cả đều sẽ tốt lên, tôi nói rồi…… Có tôi ở đây, không có việc gì.”
Đêm nay, Tiếu Kim vẫn luôn ngồi ở trước giường Hạ Vũ San, cả một đêm, cô đều ngủ thật yên ổn không còn có tỉnh lại một lần.
Tất cả, đều đã qua.
Nhân cách Hạ Thiên sẽ không lại xuất hiện……
Sáng sớm, khi Tô Vãn lần nữa mở mắt, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy con ngươi Tiếu Kim che kín tơ máu.
“Tỉnh?"
Âm thanh đàn ông trầm thấp lại nghẹn ngào.
“Ừ.”
Tô Vãn từ trên giường ngồi dậy, giơ tay sờ sờ trên trán mình còn mang theo miệng vết thương quấn băng gạc, đầu có chút đau, bất quá tối hôm qua cô hẳn là ngủ đến không tồi? Nhưng còn Tiếu Kim…
“Anh thật sự nhìn tôi một buổi tối?”
Tô Vãn trừng lớn con ngươi nhìn khuôn mặt tiều tụy của Tiếu Kim, Tiếu Kim chỉ là không sao cả nhún vai.
“Đây là trách nhiệm của tôi, hơn nữa có tôi ở đây cô rất an toàn.”
“Cảm ơn.”
Tô Vãn vẻ mặt nghiêm túc nói lời cảm tạ với Tiếu Kim...
“Nếu không anh đi ngủ một lát, tôi đi phòng bếp làm chút đồ ăn.”
Nói xong Tô Vãn liền đứng dậy, nhìn bóng dáng cô rời đi, Tiếu Kim cũng nhịn không được lộ ra nụ cười…
Có Tiếu Kim làm bạn, Tô Vãn mấy ngày nay vẫn luôn nghỉ ngơi rất tốt, trong nhà không còn xuất hiện chuyện quỷ dị, hơn nữa cô đã đổi mới di động, cái số điện thoại kì quái kia cũng không có gọi tới nữa.
Mấy ngày Tô Vãn ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương, Phàn Kha mang theo Lưu Vũ có tới tìm Tô Vãn một lần, lúc ấy Phàn Kha cầm trên tay một tấm ảnh chụp, trên ảnh chụp là khuôn mặt tối tăm của một người đàn ông, nghe nói người đàn ông này là người hiềm nghi mưu sát Lâm Lộ Lộ cùng Đồng Hân Dao.
“Tôi đã thấy hắn.”
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp người đàn ông, ánh mắt Tô Vãn đột nhiên trợn to.
“Ngày đó tôi ở trên phố gặp qua bóng dáng hắn, di động của tôi có một tấm hình của hắn, nhưng chỉ là bóng dáng. Bất quá, di động của tôi đã bị mất, hơn nữa…… Tôi thật ra cũng không nhớ rõ có quen một người như vậy.”
Nghe Tô Vãn nói, mặt Phàn Kha lộ vẻ nghi hoặc, mà Tiếu Kim ở một bên dựa vào bên tai Phàn Kha nói nhỏ vài câu, Phàn Kha lúc này mới chần chờ gật gật đầu.
Chờ Phàn Kha mang theo người rời đi, Tô Vãn vẫn như cũ thần sắc u buồn.
“Tiếu Kim, anh nói người kia rốt cuộc là ai chứ? Di động của tôi vì sao sẽ có ảnh chụp bóng dáng hắn, nhưng tôi cũng không quen hắn. ”
Hạ Vũ San không gặp qua, có lẽ Hạ Thiên đã gặp qua người kia?
Hơn nữa, chỉ là một cái bóng dáng, có thể là Hạ Thiên trong lúc vội vàng chụp được hay không?
Có khả năng, hung thủ kia trước đây từng xuất hiện bên cạnh cô ấy, mà cảm giác được nguy hiểm Hạ Thiên theo bản năng chụp được bóng dáng hung thủ lưu lại, mà nhân cách Hạ Vũ San có khả năng đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi xác định Hạ Thiên đã ngủ say, Tiếu Kim cảm thấy mình không cần phải để cho Hạ Vũ San dừng lại ở ân oán trong quá khứ.
“Cô đừng nghĩ nữa, mấy ngày này tôi sẽ tiếp tục bảo vệ cô, thẳng đến khi hung thủ bị bắt về quy án.”
Tiếu Kim mang vẻ mặt lời lẽ chính đáng nhìn Tô Vãn, nghe hắn nói, Tô Vãn cũng an tâm cười cười ——
Thời hạn ba mươi ngày nhiệm vụ, hiện giờ đã qua mười ngày,
Còn hai mươi ngày cuối cùng, Tô Vãn xác thật cũng yêu cầu Tiếu Kim “Bảo vệ” mình……
~~~~~~~
~~~~~~~
Vận mệnh, nói không rõ, nguyên nhân chính là vì nó không thể bị mọi người khống chế, cho nên, nó mới được xưng là vận mệnh.
Hạ Thiên thời niên thiếu bị tình cảm gây thương tích, cô ấy phong bế tâm của chính mình, diễn sinh ra nhân cách thứ hai Hạ Vũ San, Hạ Vũ San sạch sẽ đơn thuần, lại có được âm thanh của tự nhiên, cô thích âm nhạc, cô dùng một bài 《 mùa hè trong mộng 》 chinh phục lỗ tai mọi người.
Mà cô xuất hiện, cũng lại lần nữa chinh phục Từ Tử Minh.
Mười mấy năm, làm cô gái năm đó tự ti tự bế biến thành một người phụ nữ rộng rãi thuần tịnh, Từ Tử Minh căn bản không nhận ra Hạ Vũ San chính là Hạ Thiên.
Mà bị phong bế ký ức của Hạ Thiên, Hạ Vũ San cũng lại lần nữa yêu Từ Tử Minh.
“Từ Tử Minh, là cô giết.”
Tiếu Kim trầm giọng nói ra suy đoán của mình.
“Trong ngày Từ Tử Minh cầu hôn với cô, hắn dùng bài hát kia, thậm chí hắn còn dùng ca từ của bài hát, những ca từ đó làm cô khôi phục ký ức, không, xác thật mà nói, là chủ nhân nhân cách của cô ở một khắc kia thức tỉnh.”
“Cô đối với Từ Tử Minh vì yêu sinh hận, cô không có khả năng lại tin tưởng hắn, cô cố chấp cho rằng hắn không chỉ có huỷ hoại chính cô mà còn huỷ hoại cả Hạ Vũ San, cô không thể để Hạ Vũ San dẫm vào vết xe đổ của mình, cô muốn để cô ấy luôn luôn duy trì một tâm hồn thuần tịnh nhất, giúp đỡ cô nhìn tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới này, mà chịu đựng phản bội cùng lừa gạt, chỉ có chính cô thừa nhận là được rồi, cho nên cô tỉ mỉ lên kế hoạch một trận tai nạn xe cộ.”
“Anh có chứng cứ gì có thể chứng minh là tôi mưu sát Từ Tử Minh?”
Nghe Tiếu Kim nói, Hạ Vũ San vẫn như cũ vẻ mặt đạm nhiên, bộ dáng không chút nào kinh hoảng.
“Tôi không có chứng cứ.”
Tiếu Kim buông tay.
“Mấy năm nay tôi gặp qua không ít người hiềm nghi thông minh, bọn họ dùng hết thủ đoạn muốn chạy thoát chế tài của pháp luật, đáng tiếc lưới trời tuy thưa, bọn họ không ai có thể ung dung ngoài vòng pháp luật, mà án tử này của Từ Tử Minh, lại thật sự làm khó tôi.”
Nói tới đây, Tiếu Kim ngưng con ngươi, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Hạ Vũ San.
“Hạ tiểu thư, cô biết trên đời này án tử khó nhất là cái dạng gì không? Cho dù hung thủ thông minh xảo trá cỡ nào, hắn cũng phải lưu lại sơ hở, lưu lại manh mối, người như vậy tôi luôn có biện pháp đem hắn trừng trị theo pháp luật, mà làm tôi khó xử lại là, khi một án mạng mà người bị hại hắn không màng tất cả liều mạng vì hung thủ hủy diệt chứng cứ giết người của cô ấy, như vậy tôi nên làm cái gì bây giờ?”
Nghe Tiếu Kim nói, sắc mặt Hạ Vũ San rốt cuộc thay đổi, giờ khắc này, sắc mặt cô khó coi đến cực điểm: “Là tôi, là tôi làm.”
Hai mắt cô trống rỗng tựa hồ đang nhìn về quá khứ xa xôi.
“Tử Minh là tôi giết, tôi…… Tôi cho rằng anh ấy lại gạt tôi, tôi không thể, không thể bị anh ấy lừa gạt, ngày đó… ngay từ đầu tôi cũng ở trong xe, là tôi chuốc say anh ấy, là tôi tự tay dựng nên hiện trường tai nạn xe cộ, thật ra ở một khắc cuối cùng kia, anh ấy tỉnh lại, anh ấy tỉnh lại nhưng không có ngăn cản tất cả phát sinh, thậm chí……anh ấy còn cố ý dẫm chân ga.”
Hạ Thiên, anh yêu em.
Có em ở bên, sinh mệnh anh mới có thể như mùa hè phồn hoa nở rộ.
Đó là……
Lời nhắn trước khi Từ Tử Minh tử vong gửi cho cô.
Ai chưa từng trải qua thời niên thiếu điên cuồng?
Từ Tử Minh mấy năm nay ở trong biển người mênh mang tìm kiếm âm thanh kia, còn có thiếu nữ mỉm cười thẹn thùng dưới cây ngô đồng trong trí nhớ?
Thật ra……
Từ trong bài《 mùa hè trong mộng 》 Từ Tử Minh cũng đã biết, Hạ Vũ San chính là người mà những năm gần đây mình luôn tìm kiếm.
Hạ Thiên, anh thật xin lỗi em, cho anh thêm một lần cơ hội để được yêu em, được không?
Khi sinh mệnh mất đi, biển chết lại nở ra một đóa hoa đỏ tươi, đây là cái gọi là số mệnh.
“Tử Minh đã chết, tôi còn sống, tôi rất thống khổ, tôi rất thống khổ anh biết không?”
Hạ Vũ San đột nhiên đứng dậy mặt đầy nước mắt nhìn Tiếu Kim.
“Tôi là hung thủ giết người, anh bắt tôi đi, anh bắt tôi đi.”
“Tôi chỉ là thám tử, tôi không có quyền bắt cô, hơn nữa…… Nghiêm khắc mà nói cuối cùng dẫm chân ga chính là Từ Tử Minh, hắn là tự sát, hắn không phải cô giết, mà hắn sở dĩ lựa chọn tự sát chính là vì không muốn liên lụy cô, hắn muốn để cô sống sót.”
Tiếu Kim tiến lên một bước, giơ tay dùng sức đè lại bả vai Hạ Vũ San.
“Tôi biết cô rất hối hận, cho nên……cô nghĩ tới cái chết, vết thương trên đầu cô, cô xảy ra một lần tai nạn xe cộ đều là chính cô cố ý làm ra, nhưng……cô chết không thành, cho nên cô lại muốn độc chết chính mình. Sở dĩ lựa chọn dùng thallium, chính là bởi vì trong lòng cô đau, cô hối hận tất cả mọi chuyện mình đã làm.”
“Hạ Thiên, cô hiện tại tên Hạ Vũ San, Hạ Thiên chỉ tồn tại trong quá khứ, chỉ tồn tại trong mộng. Cô phải nhớ kỹ, cô là Hạ Vũ San, cô nên có cuộc sống mới, sinh hoạt mới.”
Tiếu Kim theo án này hơn nửa năm, thật ra sau khi đem người hiềm nghi tỏa định ở trên người Hạ Vũ San, Tiếu Kim liền nghe đi nghe lại bài 《 mùa hè trong mộng 》, hắn không chỉ một lần tự hỏi chính mình, nếu mình tìm ra chân tướng, nếu Hạ Vũ San thừa nhận hành vi phạm tội của bản thân, như vậy hắn nên làm cái gì bây giờ?
Pháp lý không ngoài nhân tình, nếu nhất định phải một mạng đổi một mạng, Từ Tử Minh cũng dùng chính tánh mạng của mình, đổi lấy mạng của Hạ Vũ San.
Cuộc sống mới?
Hạ Vũ San ngơ ngẩn nhìn Tiếu Kim.
“Cho nên, tôi không nên tồn tại, đúng không? Trên đời này đã sớm không còn Hạ Thiên có phải hay không? Đúng vậy, Hạ Thiên nên đi theo Tử Minh rời đi, nếu không, trên đường đến hoàng tuyền Tử Minh sẽ cảm thấy cô độc, anh ấy rất cô độc, tôi muốn đi bồi anh ấy, bồi anh ấy……”
Khi nói chuyện, Hạ Vũ San bỗng nhiên té xỉu ở trong ngực Tiếu Kim.
Nhìn người hôn mê trong ngực mình, Tiếu Kim nhịn không được nâng tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc dài của Hạ Vũ San: “Ngủ đi, khi cô tỉnh dậy tất cả đều sẽ tốt lên, tôi nói rồi…… Có tôi ở đây, không có việc gì.”
Đêm nay, Tiếu Kim vẫn luôn ngồi ở trước giường Hạ Vũ San, cả một đêm, cô đều ngủ thật yên ổn không còn có tỉnh lại một lần.
Tất cả, đều đã qua.
Nhân cách Hạ Thiên sẽ không lại xuất hiện……
Sáng sớm, khi Tô Vãn lần nữa mở mắt, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy con ngươi Tiếu Kim che kín tơ máu.
“Tỉnh?"
Âm thanh đàn ông trầm thấp lại nghẹn ngào.
“Ừ.”
Tô Vãn từ trên giường ngồi dậy, giơ tay sờ sờ trên trán mình còn mang theo miệng vết thương quấn băng gạc, đầu có chút đau, bất quá tối hôm qua cô hẳn là ngủ đến không tồi? Nhưng còn Tiếu Kim…
“Anh thật sự nhìn tôi một buổi tối?”
Tô Vãn trừng lớn con ngươi nhìn khuôn mặt tiều tụy của Tiếu Kim, Tiếu Kim chỉ là không sao cả nhún vai.
“Đây là trách nhiệm của tôi, hơn nữa có tôi ở đây cô rất an toàn.”
“Cảm ơn.”
Tô Vãn vẻ mặt nghiêm túc nói lời cảm tạ với Tiếu Kim...
“Nếu không anh đi ngủ một lát, tôi đi phòng bếp làm chút đồ ăn.”
Nói xong Tô Vãn liền đứng dậy, nhìn bóng dáng cô rời đi, Tiếu Kim cũng nhịn không được lộ ra nụ cười…
Có Tiếu Kim làm bạn, Tô Vãn mấy ngày nay vẫn luôn nghỉ ngơi rất tốt, trong nhà không còn xuất hiện chuyện quỷ dị, hơn nữa cô đã đổi mới di động, cái số điện thoại kì quái kia cũng không có gọi tới nữa.
Mấy ngày Tô Vãn ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương, Phàn Kha mang theo Lưu Vũ có tới tìm Tô Vãn một lần, lúc ấy Phàn Kha cầm trên tay một tấm ảnh chụp, trên ảnh chụp là khuôn mặt tối tăm của một người đàn ông, nghe nói người đàn ông này là người hiềm nghi mưu sát Lâm Lộ Lộ cùng Đồng Hân Dao.
“Tôi đã thấy hắn.”
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp người đàn ông, ánh mắt Tô Vãn đột nhiên trợn to.
“Ngày đó tôi ở trên phố gặp qua bóng dáng hắn, di động của tôi có một tấm hình của hắn, nhưng chỉ là bóng dáng. Bất quá, di động của tôi đã bị mất, hơn nữa…… Tôi thật ra cũng không nhớ rõ có quen một người như vậy.”
Nghe Tô Vãn nói, mặt Phàn Kha lộ vẻ nghi hoặc, mà Tiếu Kim ở một bên dựa vào bên tai Phàn Kha nói nhỏ vài câu, Phàn Kha lúc này mới chần chờ gật gật đầu.
Chờ Phàn Kha mang theo người rời đi, Tô Vãn vẫn như cũ thần sắc u buồn.
“Tiếu Kim, anh nói người kia rốt cuộc là ai chứ? Di động của tôi vì sao sẽ có ảnh chụp bóng dáng hắn, nhưng tôi cũng không quen hắn. ”
Hạ Vũ San không gặp qua, có lẽ Hạ Thiên đã gặp qua người kia?
Hơn nữa, chỉ là một cái bóng dáng, có thể là Hạ Thiên trong lúc vội vàng chụp được hay không?
Có khả năng, hung thủ kia trước đây từng xuất hiện bên cạnh cô ấy, mà cảm giác được nguy hiểm Hạ Thiên theo bản năng chụp được bóng dáng hung thủ lưu lại, mà nhân cách Hạ Vũ San có khả năng đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi xác định Hạ Thiên đã ngủ say, Tiếu Kim cảm thấy mình không cần phải để cho Hạ Vũ San dừng lại ở ân oán trong quá khứ.
“Cô đừng nghĩ nữa, mấy ngày này tôi sẽ tiếp tục bảo vệ cô, thẳng đến khi hung thủ bị bắt về quy án.”
Tiếu Kim mang vẻ mặt lời lẽ chính đáng nhìn Tô Vãn, nghe hắn nói, Tô Vãn cũng an tâm cười cười ——
Thời hạn ba mươi ngày nhiệm vụ, hiện giờ đã qua mười ngày,
Còn hai mươi ngày cuối cùng, Tô Vãn xác thật cũng yêu cầu Tiếu Kim “Bảo vệ” mình……
~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.