Chương 16: Vương Phi thế thân (xong)
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
04/06/2019
Dịch: Thiên Di
Tiếng hò hét ngoài đại điện dần thu nhỏ lại, chỉ có ánh lửa càng lúc càng lớn, chiếu sáng khắp hoàng thành.
Hiên Viên Khanh đi trong đại điện như tản bộ ở trong sân, từng bước tiến về phía long ỷ. Lúc đi ngang qua Tô Vãn, hắn hơi dừng một chút, sau đó lại tiếp tục mỉm cười tiến lên phía trước.
Hiên Viên Phá ngồi trên long ỷ, ánh mắt nặng nền nhìn Ngũ hoàng tử mà mình luôn không yêu thích, rốt cuộc, sau một hồi im lặng thật lâu, ông ta mới lên tiếng: "Vì vị trí này, ngươi muốn giết cả Phụ hoàng của ngươi sao?"
"Phụ hoàng?"
Hiên Viên Khanh dừng bước, vẻ mặt trào phúng nhìn Hiên Viên Phá: "Nếu ngài đã tàn nhẫn đến độ có thể chém đầu đứa con này, vậy vì sao ta không thể giết ngài? Lúc trước ngài giết ta thì có nhớ tới một chút tình cảm cha con?"
Hiên Viên Phá không nói gì, ánh mắt vẫn nặng nề nhìn Hiên Viên Khanh, lúc này ông ta vẫn hy vọng trong lòng rằng sẽ có người tới cứu giá, rốt cuộc bên ngoài thành còn có Quân thủ thành, Hiên Viên Phá không tin với lực lượng nhỏ nhoi của Hiên Viên Khanh mà có thể đánh hạ toàn bộ Hoàng thành mà không gây ra bất cứ xôn xao, hoài nghi nào.
"Phụ hoàng, sao ngài không nói? Ngài đang đợi gì? Quân thủ thành? Hay ám vệ hoàng gia?"
Nói tới đây, Hiên Viên Khanh lại ngước mắt nhìn tổng quản đại nội An Bình đang đứng bên cạnh long ỷ: "Không bằng để An tổng quản nói cho ngài đáp án này đi, được không?"
An Bình?
Ánh mắt Hiên Viên Phá nhìn tới An Bình đứng bên cạnh, An Bình vẫn luôn cúi đầu, rũ mắt lúc này không hề che giấu nữa, bước nhanh đi xuống bậc thang, quỳ xuống dưới chân Hiên Viên Khanh: "Bệ hạ, đây là Hổ phù điều động Quân thủ thành và mật chỉ vận dụng ám vệ Hoàng gia."
"An Bình! Thì ra là ngươi!"
Lúc này, Hiên Viên Phá cũng nhận ra mình đã bị tâm phúc mà mình tin tưởng nhất bán đứng, nỗi lòng không khỏi kích động, Hiên Viên Phá độc khí công tâm, đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu đen.
Kiếp trước, Hiên Viên Duệ là Ngũ hoàng tử không được yêu thích, nhưng cuối cùng hắn lại ngồi lên được ngai Hoàng đế, ngoại trừ sự ẩn nhẫn, cơ trí ra thì hắn còn mượn được rất nhiều lực lượng bên ngoài, mà trợ lực lớn nhất chính là cùng An Bình ở trong hoàng cung nội ứng ngoại hợp.
Đây là loại phản bội thường thấy trong hoàng thất nhất, cũng là loại phản bội làm người ta tuyệt vọng.
Lúc này, không khí trong đại điện càng thêm quỷ dị, Hiên Viên Khanh như sợ người khác không biết mình là kẻ máu lạnh, hắn đột nhiên rút bảo kiếm ở trong tay thị vệ phía sau ra, đi từng bước lên bậc thang, chĩa bảo kiếm sắc bén vào ngực Hiên Viên Phá.
Hiên Viên Phá làm đế vương nhiều năm, vẫn luôn cao cao tại thượng, giỏi về hưởng thụ, giờ phút này thấy tính mạng mình thật sự bị uy hiếp, hắn bắt đầu khủng hoảng và sợ hãi. "Khanh Nhi, phụ hoàng... Phụ hoàng có thể... Nhường ngôi... Người ngôi... cho..."
Chữ "ngươi" còn chưa nói ra miệng, bảo kiếm của Hiên Viên Khanh đã đâm xuyên qua thân thể Hiên Viên Phá.
Nếu đã đi lên con đường làm phản, Hiên Viên Khanh cũng không cầu danh chính ngôn thuận nữa, nhưng tối nay hắn phải lưu lại trong lòng người khác cảm giác kính sợ tràn ngập.
"Phụ hoàng, lên đường bình an."
Rút thanh kiếm dính đầy máu ra, Hiên Viên Khanh vẫn mỉm cười.
"Còn ai nữa?"
Hiên Viên Khanh kéo trường kiếm, máu tươi nhỏ từng giọt xuống long ỷ, hắn vẫn mỉm cười nhìn chăm chú vào mọi người trong đại điện: "Còn có ai muốn lên đường làm bạn với Tiên hoàng không? Hôm nay trẫm sẽ thành toàn hết!"
Quả nhiên nguyên nam chủ đại nhân vẫn bá khí hơn người, Tô Vãn nghiêng người nhân cơ hội đánh giá Hiên Viên Duệ, giờ phút này, sắc mặt hắn đã khó coi tới mức không có cách nào hình dung được.
Trong nháy mắt, khi Hiên Viên Khanh vừa nói xong, rốt cuộc có mấy thân ảnh không nhịn được vọt ra, trong đó có một người là Tô Ngọc Phong.
"Nghịch tặc to gan! Còn không mau nhận lấy cái chết!"
Vì vị võ tướng trung tâm dưới sự dẫn dắt của Tô Ngọc Phong, mạnh mẽ áp chế độc trong người, vọt tới trước mặt Hiên Viên Khanh. Hiên Viên Khanh chỉ nâng lên bảo kiếm, nhẹ nhàng đảo qua, cứ thấy mấy vị võ tướng cao cao tại thượng đều ngã hết xuống đất.
Nhìn gương mặt tức giận không nhịn được của họ, Hiên Viên Khanh kéo thi thể Hiên Viên Phá xuống khỏi long ỷ, bản thân tự ngồi lên, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn toàn trường, cuối cùng dừng trên người Tô Vãn.
"Biểu muội Tô Vãn, độc dược này của muội thật sự lợi hại đấy."
Tô Vãn liếc nhìn Hiên Viên Khanh một cái, trước ánh mắt không thể tin tưởng được của tất cả mọi người, ung dung đứng dậy, thong thả nói: "Độc lợi hại mà không có An tổng quản hỗ trợ cũng là uổng phí."
"Tiểu Vãn!"
"Tiểu Vãn!"
Tô Ngọc Phong ngã trên đất và Tư Ngự ngồi ở một ghế cách đó không xa không hẹn mà cùng lên tiếng, trong giọng của hai người đàn ông đều mang theo vẻ nghẹn ngào.
Tô Ngọc Phong hoàn toàn không thể tin được con gái mình sẽ cấu kết với phản tặc, mà ánh mắt của Tư Ngự nhìn cô lại càng chuyên chú hơn, như lặng lẽ đặt ra nghi vấn và lên án.
"Hiện tại thứ ta cầm trong tay là giải dược."
Tô Vãn làm lơ ánh mắt của Tư Ngự và Tô Ngọc Phong, đạm nhiên nhìn mọi người trong đại điện: "Chỉ cần các ngươi nguyện ý trung thành với Bệ hạ thì sẽ có được giải dược, thậm chí là thăng thêm một chức quan! Nếu các ngươi không chịu tỏ thái độ, vậy thì ta cũng thành tâm thành ý đưa các ngươi đi ngầm nguyện trung thành với bệ hạ!"
Sau khi Tô Vãn nói xong, không khí trong đại điện hoàn toàn thay đổi.
Hiên Viên Khanh đã cung biến thành công, Bệ hạ cũng đã chết rồi, bọn họ còn biết làm sao bây giờ?
Tiếp tục làm một trung thần không sợ chết hay là...
Trong đại điện, có người tâm động, có người chần chừ, nhưng không ai dám trở thành người đầu tiên lên tiếng.
"Các ngươi chỉ có thời gian suy nghĩ là nửa nén hương!"
Tô Vãn phất phất tay, An Bình lập tức đốt hương đã được chuẩn bị tốt lên.
Mọi người đều bị ép buộc, vừa rồi còn không ai nguyện ý làm chim đầu đàn, nhưng vừa thấy thời gian càng lúc càng ít, rốt cuộc có người không nhịn được đã nhảy ra nguyện ý trung thành với Hiên Viên Khanh. Có người đầu tiên sẽ có người thứ hai, trong nháy mắt, đã có hơn phân nửa người quỳ gối ở giữa đại điện, mà lúc này, nửa nén hương cũng đã cháy xong.
"Còn ai không?"
Tô Vãn lại nhìn xung quanh một vòng nữa, ánh mắt dừng lại trên những người còn lại một chút.
Dư lại chỉ có các huynh đệ của Hiên Viên Khanh và một ít Hoàng thất tông thân cùng các trung thần lương tướng.
"Hẳn là không còn ai?" Tô Vãn quay đầu liếc nhìn Hiên Viên Khanh một cái, Hiên Viên Khanh gật đầu với cô.
"Các ngươi đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng."
Tô Vãn lầm bầm tự nói một câu, sau đó mở bình dược trong tay mình ra, đặt vào tay mỗi người một viên giải dược, những quan viên và gia quyến kia lập tức uống vào một cách gấp gáp.
Khóe môi Tô Vãn rốt cuộc cũng lộ ra ý cười, mà Tư Ngự vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của cô nhìn thấy được liền hít sâu một hơi, sau đó sắc mặt trở nên mừng rỡ, hương vị này là...
Giết chết Hiên Viên Phá, lên ngôi hoàng đế, giờ lại thu phục được một nửa đại thần, hiện tại tâm tình của Hiên Viên Khanh rất tốt, hắn mỉm cười nhìn một đám người không chịu thua trên đại điện, trong đó còn có mấy huynh đệ khác của hắn.
Vài người này cũng thông minh, biết hắn sẽ không bao giờ buông tha bọn họ nên giờ phút này ai nấy đều vẻ mặt rất xấu ngồi cạnh nhau, đối diện với Hiên Viên Khanh.
"Nếu các ngươi không chịu phụ tá trẫm, vậy thì trẫm chỉ có..."
"Chờ một chút!"
Thấy Hiên Viên Khanh chuẩn bị ra lệnh cho Ngự lâm quân động thủ, một giọng nói vang lên ngắt lời hắn.
Tư Ngự lắc lư đứng dậy, tuy rằng nói với Hiên Viên Khanh nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Tô Vãn: "Ngũ hoàng tử, ta có thể hỏi Tiểu Quận chúa một chuyện được không?"
Hửm?
Hiên Viên Khanh hoàn toàn không để ý xưng hô của Tư Ngự với mình, kỳ thật hắn cũng không tính toán lấy mạng Tư Ngự. Tư Ngự là một nhân tài, lại có tình cảm sâu sắc với Tô Vãn, đây là một người có thể lợi dụng và thu phục.
"Tư đại nhân, xin cứ tự nhiên."
Hiên Viên Khanh đã đoán được Tư Ngự muốn hỏi Tô Vãn điều gì, kỳ thật Hiên Viên Khanh cũng rất hiếu kỳ, Tô Vãn sẽ trả lời Tư Ngự thế nào, nàng có thể khuyên Tư Ngự đầu phục, trung thành với hắn không?
Tư Ngự bước từng bước một đi tới trước mặt Tô Vãn, nhìn thẳng vào mắt cô, hai người trầm mặc nhìn nhau rất lâu.
Đến khi Tô Vãn bởi vì đứng bất động quá lâu nhẹ đưa tay xoa xoa bả vai mình, Tư Ngự mới chậm rãi mở miệng: "Tiểu Vãn, trợ giúp Ngũ hoàng tử mưu phản, muội tự nguyện ư?"
Nghe Tư Ngự hỏi như thế, Tô Vãn liếc nhìn hắn một cái, lại theo bản năng nhìn Tô Ngọc Phong khóe miệng còn đang rỉ ra máu tươi.
"Đương nhiên là muội..."
Tô Vãn hơi dừng một chút, sau đó giọng nói cao vút lên: "Không phải tự nguyện."
"Tô Vãn!"
Hiên Viên Duệ ngồi trên long ỷ, vẻ mặt hung dữ nhìn Tô Vãn, hắn còn đang suy tư Tô Vãn nói vậy là ý gì thì một đoàn tinh binh nhảy vào đại điện, bao vây đám người Hiên Viên Khanh.
"Hiên Viên Khanh, ngươi thành thích vua, giết cha, ai cũng có thể giết chết!"
Một thanh âm trầm thấp vang lên trong đám người, sau đó mọi người kinh ngạc khi thấy Tứ hoàng tử Hiên Viên Dã vẫn luôn yên ắng ngồi một chỗ, hiện tại lại đứng dậy.
Đây là...
Lúc Hiên Viên Khanh còn đang tỏ vẻ khiếp sợ, trên đại điện lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những đại thần vừa rồi ăn giải dược lập tức mặt mũi tím ngắt, sùi bọt mép liên tiếp ngã xuống.
Cái gọi là biến đổi bất ngờ cũng chỉ như thế này mà thôi.
Tư Ngự nhìn Tô Vãn, lại nhìn bình thuốc trong tay cô, nói: "Trong này mới đúng là kịch độc, ta nói đúng không?"
Tô Vãn cười không nói gì, đúng thế, thứ trong tay cô đây mới là độc dược, mà giải dược chân chính kỳ thật đã bị Tô Vãn trộn lẫn vào nén hương vừa đốt lên kia rồi.
"Tô Vãn!" Hiên Viên Khanh nhìn về phía Tô Vãn, đến bây giờ hắn vẫn chưa tin được chính mình lại bị Tô Vãn bề ngoài nhu nhu nhược nhược chơi cho một bài.
Nhìn thẳng vào ánh mắt của Hiên Viên Khanh, Tô Vãn vẫn tỏ vẻ vô tội: "Ngũ biểu ca, huynh dùng tính mạng của A Duệ uy hiếp ta, ta bị buộc bất đắc dĩ mới thỏa hiệp với huynh. Nhưng ta không ngờ huynh lại thực sự dám thương tổn Bệ hạ, huynh thật đáng sợ! Nếu... nếu ta sớm biết huynh sẽ gây bất lợi cho Bệ hạ, ta... cho dù chết cũng sẽ không thỏa hiệp với huynh!"
Nsoi ra mấy câu kia, Tô Vãn liền lập tức tẩy trắng sạch sẽ cho mình, dù người khác tin hay không, chính cô tin là được.
Quả nhiên...
Nghe được lý do thoái thác của Tô Vãn, lòng Hiên Viên Khanh liền lạnh xuống.
Tô Vãn vẫn luôn lừa bịp hắn, chân chính đồng bọn của Tô Vãn là...
"Tứ hoàng huynh, ngươi thật sự là sâu không thấy đáy nha!"
Hiên Viên Khanh nhìn Tô Vãn rồi lại nhìn Hiên Viên Dã, ánh mắt sắc bén dần dần sầm xuống: "Ta thua, ta nhận."
...
Cái gọi là nước một ngày không thể không có vua, sau khi Hiên Viên Dã hoàn toàn khống chế binh mã và hoàng thành, những đại thần sống sót sau tai nạn cũng cam chịu nhận mệnh, đề cử Hiên Viên Dã lên làm tân đế!
Ba ngày sau khi tân đế đăng cơ, Hiên Viên Khanh và một đám đồng đảng bị chém đầu thị chúng, đầu của đám người Hiên Viên Khanh, Diệp Tri Cẩn bị treu ở trên ngọ môn khiến cho đám đạo chích cũng phải kinh sợ, lần này bọn họ đã thật sự chết không thể chết lại nữa.
Sau khi Tân đế đăng cơ, triều đình được rửa sạch và chỉnh đốn một trận, không lâu sau, vài vị hoàng tử bị khép vào các tội danh khác nhau, kẻ đáng sung quân thì sung quân, kẻ đáng bị giam thì bị giam, còn có những người phạm tội ác nghiêm trọng bị giao cho Đại Lý Tự thẩm vấn rồi chém đầu thị chúng.
Trong đám hoàng tử bị vấn tội cũng có Hiên Viên Duệ, chỉ là tội hắn không đáng chết, bị giam cầm ở một viện tối trong Hoàng gia, nơi này còn tiêu điều, quạnh quẽ hơn lãnh uyển mà Tô Vãn từng ở, trong sân cũng không có ai hầu hạ, ngoại trừ Hiên Viên Duệ thì cũng chỉ có Diệp Tri Họa mà thôi.
Hai người bị cấm túc trong viện, không có cẩm y ngọc thực, cũng không có người hầu hạ, thời gian qua lâu, tính cách của Hiên Viên Duệ càng thêm táo bạo, Diệp Tri Họa chỉ có thể hết sức nhẫn nhịn hắn.
Tháng thứ hai sau khi Hiên Viên Duệ bị giam cầm, u viện đón khách thứ nhất tới thăm, đó là một nội thị trong hoàng thành, hắn đưa tới một chút vật liệu may mặc tinh xảo và điểm tâm ngon, nghe nói là Bệ hạ sắp cử hành đại điển phong hậu, cả nước chúc mừng, cố ý ban thưởng xuống dưới. Mới đầu, Hiên Viên Duệ cũng không để ý lời nói của nội thị, nhưng đến lúc đi, nội thị đó lại giao một bức thư mà Hoàng hậu nương nương tự tay viết cho Hiên Viên Duệ, lúc này sắc mặt hắn mới thay đổi hẳn.
Thì ra Hoàng hậu mà Hiên Viên Dã cưới chính là Tô Vãn.
Kỳ thực, Hiên Viên Duệ là người cuối cùng biết tin này. Lúc này, toàn bộ kinh thành đã biết Bệ hạ muốn cưới Tô Vãn làm Hoàng hậu, toàn bộ Tô Phủ trước đó còn chìm trong khói mù, hiện tại lại bừng bừng sinh cơ.
Tuy nói sự tình của Hiên Viên Khanh, Tô Vãn không làm ổn thỏa, nhưng giờ Hiên Viên Dã đã khống chế cả vương triều, không ai dám lấy sự kiện kia làm lý do thoái thác nữa, ngược lại, sau một lần tẩy rửa triều dã, địa vị của Tô gia lại càng tăng lên, điều này khiến tất cả mọi người đều nhìn ra, bệ hạ thật sự muốn hướng tới quận chúa Tô Vãn. Hiện giờ, hôn sự của hai người truyền ra, cũng không có quá nhiều người ngoài ý muốn.
Đầu tiên, Tô Ngọc Phong còn vì chuyện Tiên đế mà canh cánh trong lòng, sau đó ở trong ngự thư phòng nói chuyện với Hiên Viên Dã vài lần, cuối cùng cũng bị Tân hoàng thuyết phục, tuy rằng không hiểu tại sao Tô Vãn lại lựa chọn từ bỏ Tư Ngự, chọn Hiên Viên Dã, nhưng đây là quyết định của Tô Vãn, Tô Ngọc Phong không có quyền ngăn cản.
Khi Tư Ngự một lần nữa tới Tô phủ, chỉ cảm thấy như đã qua mấy đời.
Vẫn ở căn phòng đó, vẫn là con người đó, vậy mà Tư Ngự lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá xa xôi, xa tới mức như ở hai đầu thế giới.
"Huynh đã tới rồi?"
Tô Vãn thấy Tư Ngự đến vẫn rất bình thản.
"Hôm nay ta tới chỉ muốn hỏi muội..."
"Không cần hỏi. Chưa từng yêu..."
Tô Vãn lạnh lùng ngắt lời Tư Ngự.
Ba chữ chưa từng yêu được nói ra cực kỳ lưu loát và dứt khoát.
Trái tim Tư Ngự căng thẳng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười: "Kỳ thực, ta muốn hỏi là..."
"Đừng hỏi, chính huynh tưởng như vậy, ngay từ đâu ta và Tứ biểu ca đã ở bên nhau tính kế mọi người, bao gồm cả huynh và Hiên Viên Khanh."
Tô Vãn lại một lần nữa ngắt lời hắn, phá hủy tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng Tư Ngự.
Nụ cười trên mặt Tư Ngự rốt cuộc không duy trì được nữa, sống lưng cứng đờ: "Vì... vì sao?"
"Vì sao ư?"
Tô Vãn nghiêm túc nhìn vào mặt Tư Ngự: "Bởi vì... huynh ngốc, huynh dễ bị lừa!"
Lừa ngươi, đơn giản là vì ngươi dễ bị lừa!
Lý do này thật tốt. Kỳ thực, còn có một lý do nữa mà Tô Vãn không nói ra, thiệt tình cô không hề có tý hảo cảm nào với đám đàn ông Tom Sue* hay mềm lòng.
*Tom Sue: giống Mary Sue (Thánh mẫu) – thánh phụ
Tuy rằng Tư Ngự cũng thật lòng hỗ trợ cô không ít, nhưng nếu đổi là nữ nhân khác, hắn cũng có thể vượt lửa vượt sông được như thế, chỉ vì trong mắt hắn chỉ có "thiện lương" và "yếu đuối".
Tình yêu tràn lan như thế, Tô Vãn không chịu nổi.
Tư Ngự đi vào Tô Phủ phải cố lấy bao nhiêu dũng khí thì sau khi gặp Tô Vãn rồi, cả người hắn hoang mang lo sợ, hồn bay phách lạc...
Một ngày trước đại hôn của Tô Vãn và Hiên Viên Dã, toàn bộ kinh thành đều treo lụa đỏ, lụa hoa rực rỡ, nhạc khúc vui mừng truyền từng ngóc ngách trong kinh thành.
Hiên Viên Duệ ở trong u viện cũng nghe thấy thanh âm đó, thấy được một mảnh đỏ tươi trước mắt, hắn lại nghĩ tới một năm kia của mình, toàn thân tràn đầy nhiệt huyết, khí phách, gióng trống khua chiêng, tâm tình kích động cưới Tô Vãn về phủ.
Chỉ chớp mắt, không tới 5 năm thời gian, nàng đã thành Hoàng hậu, mà Hoàng đế không phải hắn.
Hết thảy, rốt cuộc là sai ở đâu?
Tô Vãn vốn là Vương phi của hắn, hiện tại lại trở thành Hoàng hậu, hắn đáng lẽ phải là Hoàng đế, đáng lẽ hắn phải là người quân lâm thiên hạ mới đúng.
Trong tiếng hỉ nhạc, ánh mắt Hiên Viên Duệ trở nên hoảng hốt, sắc mặt cực kỳ thống khổ.
"Vương gia!"
Đúng lúc này, Diệp Tri Họa vất vả dậy nấu cơm từ sáng sớm vừa vặn gọi Hiên Viên Duệ về phòng ăn cơm. Nghe thấy giọng nói của nàng ta, Hiên Viên Duệ như trúng kích thích thật lớn, hắn đứng bật dậy, đi tới trước mặt Diệp Tri Họa, dùng tay bóp chặt cổ nàng ta: "Là ngươi, đều bởi vì ngươi!"
"Vương... Vương gia..." Diệp Tri Họa vốn đã tiều tụy không chịu nổi, lúc này vẻ mặt nhanh chóng tái nhợt, ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Duệ, tại một khắc này, nàng ta chỉ cảm thấy thất vọng và buồn bã.
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, trước mắt Diệp Tri Họa là một mảnh ký ức, nàng ta như thấy được kiếp trước, vào ngày xuân đó, ở một rừng tràn ngập hoa đào, lần đầu tiên nhìn thấy Tam hoàng tử phong lưu tiêu sái. Khi đó tim nàng ta đập thình thịch, cảm thấy chính mình đã tìm được người đàn ông đáng để kỳ vọng, nhưng cuối cùng thì sao?
Kiếp trước, nàng ta và Hiên Viên Duệ vô duyên, chính mình cũng bị người thân hại chết.
Kiếp này, hết thảy đều thay đổi, nàng ta được gả cho Hiên Viên Duệ theo ý nguyện, nhưng giờ nàng ta lại được cái gì chứ?
Ngoại trừ ngọt ngào ngắn ngủi, hắn chỉ cho nàng ta càng nhiều hơn sự ngờ vực, lãnh đạm và tổn thương.
Diệp Tri Họa chậm rãi nhắm mắt lại, nàng ta bắt đầu hối hận.
Ông trời ưu ái cho nàng ta sống lại một đời, nàng ta lại dùng hết thảy trợ giúp cho Hiên Viên Duệ.
Thật là ngu xuẩn!
Kiếp trước Hiên Viên Duệ đã không bằng người, kiếp này chính nàng ta trợ giúp hắn đối phó Hiên Viên Khanh rồi thì sao chứ? Vẫn không phải bị Hiên Viên Dã một gậy đập cho rơi vào bụi rậm ư?
Chẳng lẽ ông trời để nàng ta trọng sinh vẫn là để nàng ta nhận mệnh sao?
Không, không nên là cái dạng này! Nếu có thể, nếu có thể quay lại một lần, nàng ta sẽ tình nguyện gả cho Hiên Viên Khanh...
Diệp Tri Họa vĩnh viễn nhắm mắt lại, mang theo vô tận hối hận và tiếc nuối.
Nàng ta không biết, dù là trời cao thiên vị thì cũng chỉ có một lần cơ hội mà thôi, nàng ta sẽ không bao giờ có được cơ hội thứ hai nữa...
Diệp Tri Họa chết, bị Hiên Viên Duệ bóp chết ngay tại chỗ. Nhìn thi thể dưới chân mất đi hơi thở, Hiên Viên Duệ không có bất cứ biểu tình nào, hắn dùng sức đá thi thể còn ấm, lớn tiếng phẫn nộ quát: "Nô tỳ lớn mật! Nhìn thấy trẫm còn không hành lễ vấn an!"
Hắn không thừa nhận mình là kẻ thất bại, ở trong lòng hắn, hắn mới là người thắng.
Là một người coi quyền lực và địa vị là toàn bộ nhân sinh, khi mất đi hết thảy sẽ vừa hối hận, vừa điên cuồng, cái này còn đau khổ hơn trực tiếp giết chết hắn đi.
Khi Diệp Tri Họa chết trong tay Hiên Viên Duệ nổi điên, Tô Vãn cũng ngồi lên kiệu phượng dành cho Hoàng Hậu về hoàng cung.
Cảm ứng được nhiệm vụ của mình đã hoàn thành một cách viên mãn, Tô Vãn mặc phượng bào đỏ thẫm, nhìn thoáng qua phong cảnh bên ngoài, sau đó lập tức liên hệ với Tổng bộ ở trong lòng...
Số 003 đã hoàn thành nhiệm vụ, xin được trở về! Xin được trở về!
Tổng bộ đã nhận được! Đang truyền tin tức...
Thời gian mỗi lần trở về tổng bộ đều không giống nhau, có đôi khi tin tức truyền đi rất nhanh, sẽ nhanh chóng rời khỏi thế giới này, thân thể của nguyên chủ cũng sẽ biến mất vì không còn linh hồn nữa.
Mà đôi khi, tin tức chậm sẽ đình chỉ một, hai giờ, nhưng chậm nhất cũng không vượt quá 12 tiếng đồng hồ.
Nghĩ đến hôm nay chính là đại hôn của mình, Tô Vãn nghĩ mình nên biến mất luôn thì hơn, hoặc là muộn một chút, chờ cử hành hôn lẽ xong thì biến mất trong tẩm cung, nếu biến mất đúng lúc đang hành lễ, vậy thật sự... không có cách nào.
Trong quá khứ, ở các thế giới hiện đại, sau khi làm xong nhiệm vụ, Tô Vãn luôn tìm một địa điểm an toàn, sau đó lẳng lặng bốc hơi khỏi thế gian, nhưng hiện tại cô đang được một đám tinh binh, thị vệ bảo vệ, xem ra muốn rời đi quả thực là người si nói mộng.
Đúng lúc Tô Vãn đang rối rắm vì thời gian rời đi, đội ngũ trở về Hoàng cung lại đột nhiên ngừng lại, sau đó là một trận tiếng đánh nhau ầm ĩ.
Lại có người dám cản Phượng giá của Hoàng hậu nương nương ở ngay kinh thành.
Phải to gan lớn mật tới mức nào chứ?
To gan lớn mật?
Tô Vãn bỗng rùng mình, cô giơ tay nhấc mành che trước mặt, mành che màu đỏ bị vén lên một góc, một khuôn mặt tuấn tú và quen thuộc rơi vào mắt cô.
"Tô Duệ!"
Tô Vãn có chút ngoài ý muốn. Buổi sáng, lúc cô trang điểm, Tô Duệ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh ở biệt viện của mình, sao đột nhiên lại...
Nhìn vào mắt Tô Vãn, Tô Duệ đáp lại cô một nụ cười âm ngoan và quỷ dị, sau đó thân ảnh hắn lóe lên, ngay lập tức đi tới gần kiệu của Tô Vãn.
Lẳng lặng nhìn Tô Vãn một thân hồng trang, Tô Duệ nheo nheo mắt, biểu tình từ âm ngoan trở thành dịu dàng: "Nàng mặc quần áo này nhìn thật xinh đẹp."
Hix, lại thế rồi.
Tô Vãn mặt không đổi sắc nhìn Tô Duệ: "Ngươi đã sớm tỉnh?"
"Không."
Tô Duệ lắc đầu, nếu hắn đã sớm tỉnh thì Hiên Viên Dã tuyệt đối không thể sống tới hôm nay.
"Vậy ngươi..."
"Ta nói rồi..."
Tô Duệ tiến tới trước mặt Tô Vãn, ngắt lời cô: "Ta nói rồi, nàng muốn gả cho ai, ta liền băm hắn ra nuôi chó, Hiên Viên Dã cũng không ngoại lệ."
"Vậy ngươi đi mà băm."
Tô Vãn nhướng mày nhìn Tô Duệ.
"Nàng muốn dụ ta rời đi?"
Tô Duệ vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Tô Vãn, vào một khắc kia, Tô Vãn bỗng nhiên có cảm giác bị người nhìn thấu.
Sao hắn có thể...
Tích tích!
Tin tức đã truyền xong.
Trong đầu Tô Vãn vang lên thanh âm của Tổng bộ...
Hiện tại bắt đầu tiến hành truyền linh hồn.
"Tô Vãn!"
Mắt Tô Duệ đỏ lên, hắn dường như phát cuồng, ôm chặt Tô Vãn vào trong lòng: "Nàng phải đi? Nàng không được đi! Ta không cho nàng đi!"
Hắn cảm giác được nàng muốn rời đi.
Tựa như ngày đó, hắn cảm giác được nguy hiểm nên lập tức tỉnh lại, ôm nàng thật chặt ở dưới thân theo bản năng.
Tựa như hôm nay, hắn cảm giác được mình sắp mất nàng, vì thế tại một khắc khi đội ngũ đón dâu rời khỏi Tô phủ, hắn liền tỉnh lại.
Tựa như hiện tại, hắn cảm giác được nàng sẽ rời đi, sẽ vĩnh viễn rời khỏi cuộc đời hắn.
Tô Vãn không ngờ thiếu niên trước mắt này lại có được tinh thần lực khủng bố mà người thường không có được như thế.
Là một hạt giống thật tốt!
Nếu cô có thể mang hắn về Tổng bộ, chậc chậc...
Tô Vãn có chút tiếc nuối, bởi vì giờ phút này, thân thể của cô đã bắt đầu trở nên trong suốt.
Tô Duệ hoàn toàn vô cảm với trường hợp kinh khủng đang xảy ra trước mắt, hắn chỉ cố chấp ôm Tô Vãn, cho đến khi Tô Vãn hoàn toàn biến mất trong lòng hắn.
Ôm ấp, trống rỗng.
Không nghĩ tới nàng vẫn phải rời đi.
Đúng là nữ nhân nhẫn tâm.
Ánh mắt Tô Duệ càng lúc càng sâu, sâu tới bức bắt đầu trào lên sự điên cuồng và cố chấp.
Tiếng hò hét ngoài đại điện dần thu nhỏ lại, chỉ có ánh lửa càng lúc càng lớn, chiếu sáng khắp hoàng thành.
Hiên Viên Khanh đi trong đại điện như tản bộ ở trong sân, từng bước tiến về phía long ỷ. Lúc đi ngang qua Tô Vãn, hắn hơi dừng một chút, sau đó lại tiếp tục mỉm cười tiến lên phía trước.
Hiên Viên Phá ngồi trên long ỷ, ánh mắt nặng nền nhìn Ngũ hoàng tử mà mình luôn không yêu thích, rốt cuộc, sau một hồi im lặng thật lâu, ông ta mới lên tiếng: "Vì vị trí này, ngươi muốn giết cả Phụ hoàng của ngươi sao?"
"Phụ hoàng?"
Hiên Viên Khanh dừng bước, vẻ mặt trào phúng nhìn Hiên Viên Phá: "Nếu ngài đã tàn nhẫn đến độ có thể chém đầu đứa con này, vậy vì sao ta không thể giết ngài? Lúc trước ngài giết ta thì có nhớ tới một chút tình cảm cha con?"
Hiên Viên Phá không nói gì, ánh mắt vẫn nặng nề nhìn Hiên Viên Khanh, lúc này ông ta vẫn hy vọng trong lòng rằng sẽ có người tới cứu giá, rốt cuộc bên ngoài thành còn có Quân thủ thành, Hiên Viên Phá không tin với lực lượng nhỏ nhoi của Hiên Viên Khanh mà có thể đánh hạ toàn bộ Hoàng thành mà không gây ra bất cứ xôn xao, hoài nghi nào.
"Phụ hoàng, sao ngài không nói? Ngài đang đợi gì? Quân thủ thành? Hay ám vệ hoàng gia?"
Nói tới đây, Hiên Viên Khanh lại ngước mắt nhìn tổng quản đại nội An Bình đang đứng bên cạnh long ỷ: "Không bằng để An tổng quản nói cho ngài đáp án này đi, được không?"
An Bình?
Ánh mắt Hiên Viên Phá nhìn tới An Bình đứng bên cạnh, An Bình vẫn luôn cúi đầu, rũ mắt lúc này không hề che giấu nữa, bước nhanh đi xuống bậc thang, quỳ xuống dưới chân Hiên Viên Khanh: "Bệ hạ, đây là Hổ phù điều động Quân thủ thành và mật chỉ vận dụng ám vệ Hoàng gia."
"An Bình! Thì ra là ngươi!"
Lúc này, Hiên Viên Phá cũng nhận ra mình đã bị tâm phúc mà mình tin tưởng nhất bán đứng, nỗi lòng không khỏi kích động, Hiên Viên Phá độc khí công tâm, đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu đen.
Kiếp trước, Hiên Viên Duệ là Ngũ hoàng tử không được yêu thích, nhưng cuối cùng hắn lại ngồi lên được ngai Hoàng đế, ngoại trừ sự ẩn nhẫn, cơ trí ra thì hắn còn mượn được rất nhiều lực lượng bên ngoài, mà trợ lực lớn nhất chính là cùng An Bình ở trong hoàng cung nội ứng ngoại hợp.
Đây là loại phản bội thường thấy trong hoàng thất nhất, cũng là loại phản bội làm người ta tuyệt vọng.
Lúc này, không khí trong đại điện càng thêm quỷ dị, Hiên Viên Khanh như sợ người khác không biết mình là kẻ máu lạnh, hắn đột nhiên rút bảo kiếm ở trong tay thị vệ phía sau ra, đi từng bước lên bậc thang, chĩa bảo kiếm sắc bén vào ngực Hiên Viên Phá.
Hiên Viên Phá làm đế vương nhiều năm, vẫn luôn cao cao tại thượng, giỏi về hưởng thụ, giờ phút này thấy tính mạng mình thật sự bị uy hiếp, hắn bắt đầu khủng hoảng và sợ hãi. "Khanh Nhi, phụ hoàng... Phụ hoàng có thể... Nhường ngôi... Người ngôi... cho..."
Chữ "ngươi" còn chưa nói ra miệng, bảo kiếm của Hiên Viên Khanh đã đâm xuyên qua thân thể Hiên Viên Phá.
Nếu đã đi lên con đường làm phản, Hiên Viên Khanh cũng không cầu danh chính ngôn thuận nữa, nhưng tối nay hắn phải lưu lại trong lòng người khác cảm giác kính sợ tràn ngập.
"Phụ hoàng, lên đường bình an."
Rút thanh kiếm dính đầy máu ra, Hiên Viên Khanh vẫn mỉm cười.
"Còn ai nữa?"
Hiên Viên Khanh kéo trường kiếm, máu tươi nhỏ từng giọt xuống long ỷ, hắn vẫn mỉm cười nhìn chăm chú vào mọi người trong đại điện: "Còn có ai muốn lên đường làm bạn với Tiên hoàng không? Hôm nay trẫm sẽ thành toàn hết!"
Quả nhiên nguyên nam chủ đại nhân vẫn bá khí hơn người, Tô Vãn nghiêng người nhân cơ hội đánh giá Hiên Viên Duệ, giờ phút này, sắc mặt hắn đã khó coi tới mức không có cách nào hình dung được.
Trong nháy mắt, khi Hiên Viên Khanh vừa nói xong, rốt cuộc có mấy thân ảnh không nhịn được vọt ra, trong đó có một người là Tô Ngọc Phong.
"Nghịch tặc to gan! Còn không mau nhận lấy cái chết!"
Vì vị võ tướng trung tâm dưới sự dẫn dắt của Tô Ngọc Phong, mạnh mẽ áp chế độc trong người, vọt tới trước mặt Hiên Viên Khanh. Hiên Viên Khanh chỉ nâng lên bảo kiếm, nhẹ nhàng đảo qua, cứ thấy mấy vị võ tướng cao cao tại thượng đều ngã hết xuống đất.
Nhìn gương mặt tức giận không nhịn được của họ, Hiên Viên Khanh kéo thi thể Hiên Viên Phá xuống khỏi long ỷ, bản thân tự ngồi lên, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn toàn trường, cuối cùng dừng trên người Tô Vãn.
"Biểu muội Tô Vãn, độc dược này của muội thật sự lợi hại đấy."
Tô Vãn liếc nhìn Hiên Viên Khanh một cái, trước ánh mắt không thể tin tưởng được của tất cả mọi người, ung dung đứng dậy, thong thả nói: "Độc lợi hại mà không có An tổng quản hỗ trợ cũng là uổng phí."
"Tiểu Vãn!"
"Tiểu Vãn!"
Tô Ngọc Phong ngã trên đất và Tư Ngự ngồi ở một ghế cách đó không xa không hẹn mà cùng lên tiếng, trong giọng của hai người đàn ông đều mang theo vẻ nghẹn ngào.
Tô Ngọc Phong hoàn toàn không thể tin được con gái mình sẽ cấu kết với phản tặc, mà ánh mắt của Tư Ngự nhìn cô lại càng chuyên chú hơn, như lặng lẽ đặt ra nghi vấn và lên án.
"Hiện tại thứ ta cầm trong tay là giải dược."
Tô Vãn làm lơ ánh mắt của Tư Ngự và Tô Ngọc Phong, đạm nhiên nhìn mọi người trong đại điện: "Chỉ cần các ngươi nguyện ý trung thành với Bệ hạ thì sẽ có được giải dược, thậm chí là thăng thêm một chức quan! Nếu các ngươi không chịu tỏ thái độ, vậy thì ta cũng thành tâm thành ý đưa các ngươi đi ngầm nguyện trung thành với bệ hạ!"
Sau khi Tô Vãn nói xong, không khí trong đại điện hoàn toàn thay đổi.
Hiên Viên Khanh đã cung biến thành công, Bệ hạ cũng đã chết rồi, bọn họ còn biết làm sao bây giờ?
Tiếp tục làm một trung thần không sợ chết hay là...
Trong đại điện, có người tâm động, có người chần chừ, nhưng không ai dám trở thành người đầu tiên lên tiếng.
"Các ngươi chỉ có thời gian suy nghĩ là nửa nén hương!"
Tô Vãn phất phất tay, An Bình lập tức đốt hương đã được chuẩn bị tốt lên.
Mọi người đều bị ép buộc, vừa rồi còn không ai nguyện ý làm chim đầu đàn, nhưng vừa thấy thời gian càng lúc càng ít, rốt cuộc có người không nhịn được đã nhảy ra nguyện ý trung thành với Hiên Viên Khanh. Có người đầu tiên sẽ có người thứ hai, trong nháy mắt, đã có hơn phân nửa người quỳ gối ở giữa đại điện, mà lúc này, nửa nén hương cũng đã cháy xong.
"Còn ai không?"
Tô Vãn lại nhìn xung quanh một vòng nữa, ánh mắt dừng lại trên những người còn lại một chút.
Dư lại chỉ có các huynh đệ của Hiên Viên Khanh và một ít Hoàng thất tông thân cùng các trung thần lương tướng.
"Hẳn là không còn ai?" Tô Vãn quay đầu liếc nhìn Hiên Viên Khanh một cái, Hiên Viên Khanh gật đầu với cô.
"Các ngươi đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng."
Tô Vãn lầm bầm tự nói một câu, sau đó mở bình dược trong tay mình ra, đặt vào tay mỗi người một viên giải dược, những quan viên và gia quyến kia lập tức uống vào một cách gấp gáp.
Khóe môi Tô Vãn rốt cuộc cũng lộ ra ý cười, mà Tư Ngự vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của cô nhìn thấy được liền hít sâu một hơi, sau đó sắc mặt trở nên mừng rỡ, hương vị này là...
Giết chết Hiên Viên Phá, lên ngôi hoàng đế, giờ lại thu phục được một nửa đại thần, hiện tại tâm tình của Hiên Viên Khanh rất tốt, hắn mỉm cười nhìn một đám người không chịu thua trên đại điện, trong đó còn có mấy huynh đệ khác của hắn.
Vài người này cũng thông minh, biết hắn sẽ không bao giờ buông tha bọn họ nên giờ phút này ai nấy đều vẻ mặt rất xấu ngồi cạnh nhau, đối diện với Hiên Viên Khanh.
"Nếu các ngươi không chịu phụ tá trẫm, vậy thì trẫm chỉ có..."
"Chờ một chút!"
Thấy Hiên Viên Khanh chuẩn bị ra lệnh cho Ngự lâm quân động thủ, một giọng nói vang lên ngắt lời hắn.
Tư Ngự lắc lư đứng dậy, tuy rằng nói với Hiên Viên Khanh nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Tô Vãn: "Ngũ hoàng tử, ta có thể hỏi Tiểu Quận chúa một chuyện được không?"
Hửm?
Hiên Viên Khanh hoàn toàn không để ý xưng hô của Tư Ngự với mình, kỳ thật hắn cũng không tính toán lấy mạng Tư Ngự. Tư Ngự là một nhân tài, lại có tình cảm sâu sắc với Tô Vãn, đây là một người có thể lợi dụng và thu phục.
"Tư đại nhân, xin cứ tự nhiên."
Hiên Viên Khanh đã đoán được Tư Ngự muốn hỏi Tô Vãn điều gì, kỳ thật Hiên Viên Khanh cũng rất hiếu kỳ, Tô Vãn sẽ trả lời Tư Ngự thế nào, nàng có thể khuyên Tư Ngự đầu phục, trung thành với hắn không?
Tư Ngự bước từng bước một đi tới trước mặt Tô Vãn, nhìn thẳng vào mắt cô, hai người trầm mặc nhìn nhau rất lâu.
Đến khi Tô Vãn bởi vì đứng bất động quá lâu nhẹ đưa tay xoa xoa bả vai mình, Tư Ngự mới chậm rãi mở miệng: "Tiểu Vãn, trợ giúp Ngũ hoàng tử mưu phản, muội tự nguyện ư?"
Nghe Tư Ngự hỏi như thế, Tô Vãn liếc nhìn hắn một cái, lại theo bản năng nhìn Tô Ngọc Phong khóe miệng còn đang rỉ ra máu tươi.
"Đương nhiên là muội..."
Tô Vãn hơi dừng một chút, sau đó giọng nói cao vút lên: "Không phải tự nguyện."
"Tô Vãn!"
Hiên Viên Duệ ngồi trên long ỷ, vẻ mặt hung dữ nhìn Tô Vãn, hắn còn đang suy tư Tô Vãn nói vậy là ý gì thì một đoàn tinh binh nhảy vào đại điện, bao vây đám người Hiên Viên Khanh.
"Hiên Viên Khanh, ngươi thành thích vua, giết cha, ai cũng có thể giết chết!"
Một thanh âm trầm thấp vang lên trong đám người, sau đó mọi người kinh ngạc khi thấy Tứ hoàng tử Hiên Viên Dã vẫn luôn yên ắng ngồi một chỗ, hiện tại lại đứng dậy.
Đây là...
Lúc Hiên Viên Khanh còn đang tỏ vẻ khiếp sợ, trên đại điện lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những đại thần vừa rồi ăn giải dược lập tức mặt mũi tím ngắt, sùi bọt mép liên tiếp ngã xuống.
Cái gọi là biến đổi bất ngờ cũng chỉ như thế này mà thôi.
Tư Ngự nhìn Tô Vãn, lại nhìn bình thuốc trong tay cô, nói: "Trong này mới đúng là kịch độc, ta nói đúng không?"
Tô Vãn cười không nói gì, đúng thế, thứ trong tay cô đây mới là độc dược, mà giải dược chân chính kỳ thật đã bị Tô Vãn trộn lẫn vào nén hương vừa đốt lên kia rồi.
"Tô Vãn!" Hiên Viên Khanh nhìn về phía Tô Vãn, đến bây giờ hắn vẫn chưa tin được chính mình lại bị Tô Vãn bề ngoài nhu nhu nhược nhược chơi cho một bài.
Nhìn thẳng vào ánh mắt của Hiên Viên Khanh, Tô Vãn vẫn tỏ vẻ vô tội: "Ngũ biểu ca, huynh dùng tính mạng của A Duệ uy hiếp ta, ta bị buộc bất đắc dĩ mới thỏa hiệp với huynh. Nhưng ta không ngờ huynh lại thực sự dám thương tổn Bệ hạ, huynh thật đáng sợ! Nếu... nếu ta sớm biết huynh sẽ gây bất lợi cho Bệ hạ, ta... cho dù chết cũng sẽ không thỏa hiệp với huynh!"
Nsoi ra mấy câu kia, Tô Vãn liền lập tức tẩy trắng sạch sẽ cho mình, dù người khác tin hay không, chính cô tin là được.
Quả nhiên...
Nghe được lý do thoái thác của Tô Vãn, lòng Hiên Viên Khanh liền lạnh xuống.
Tô Vãn vẫn luôn lừa bịp hắn, chân chính đồng bọn của Tô Vãn là...
"Tứ hoàng huynh, ngươi thật sự là sâu không thấy đáy nha!"
Hiên Viên Khanh nhìn Tô Vãn rồi lại nhìn Hiên Viên Dã, ánh mắt sắc bén dần dần sầm xuống: "Ta thua, ta nhận."
...
Cái gọi là nước một ngày không thể không có vua, sau khi Hiên Viên Dã hoàn toàn khống chế binh mã và hoàng thành, những đại thần sống sót sau tai nạn cũng cam chịu nhận mệnh, đề cử Hiên Viên Dã lên làm tân đế!
Ba ngày sau khi tân đế đăng cơ, Hiên Viên Khanh và một đám đồng đảng bị chém đầu thị chúng, đầu của đám người Hiên Viên Khanh, Diệp Tri Cẩn bị treu ở trên ngọ môn khiến cho đám đạo chích cũng phải kinh sợ, lần này bọn họ đã thật sự chết không thể chết lại nữa.
Sau khi Tân đế đăng cơ, triều đình được rửa sạch và chỉnh đốn một trận, không lâu sau, vài vị hoàng tử bị khép vào các tội danh khác nhau, kẻ đáng sung quân thì sung quân, kẻ đáng bị giam thì bị giam, còn có những người phạm tội ác nghiêm trọng bị giao cho Đại Lý Tự thẩm vấn rồi chém đầu thị chúng.
Trong đám hoàng tử bị vấn tội cũng có Hiên Viên Duệ, chỉ là tội hắn không đáng chết, bị giam cầm ở một viện tối trong Hoàng gia, nơi này còn tiêu điều, quạnh quẽ hơn lãnh uyển mà Tô Vãn từng ở, trong sân cũng không có ai hầu hạ, ngoại trừ Hiên Viên Duệ thì cũng chỉ có Diệp Tri Họa mà thôi.
Hai người bị cấm túc trong viện, không có cẩm y ngọc thực, cũng không có người hầu hạ, thời gian qua lâu, tính cách của Hiên Viên Duệ càng thêm táo bạo, Diệp Tri Họa chỉ có thể hết sức nhẫn nhịn hắn.
Tháng thứ hai sau khi Hiên Viên Duệ bị giam cầm, u viện đón khách thứ nhất tới thăm, đó là một nội thị trong hoàng thành, hắn đưa tới một chút vật liệu may mặc tinh xảo và điểm tâm ngon, nghe nói là Bệ hạ sắp cử hành đại điển phong hậu, cả nước chúc mừng, cố ý ban thưởng xuống dưới. Mới đầu, Hiên Viên Duệ cũng không để ý lời nói của nội thị, nhưng đến lúc đi, nội thị đó lại giao một bức thư mà Hoàng hậu nương nương tự tay viết cho Hiên Viên Duệ, lúc này sắc mặt hắn mới thay đổi hẳn.
Thì ra Hoàng hậu mà Hiên Viên Dã cưới chính là Tô Vãn.
Kỳ thực, Hiên Viên Duệ là người cuối cùng biết tin này. Lúc này, toàn bộ kinh thành đã biết Bệ hạ muốn cưới Tô Vãn làm Hoàng hậu, toàn bộ Tô Phủ trước đó còn chìm trong khói mù, hiện tại lại bừng bừng sinh cơ.
Tuy nói sự tình của Hiên Viên Khanh, Tô Vãn không làm ổn thỏa, nhưng giờ Hiên Viên Dã đã khống chế cả vương triều, không ai dám lấy sự kiện kia làm lý do thoái thác nữa, ngược lại, sau một lần tẩy rửa triều dã, địa vị của Tô gia lại càng tăng lên, điều này khiến tất cả mọi người đều nhìn ra, bệ hạ thật sự muốn hướng tới quận chúa Tô Vãn. Hiện giờ, hôn sự của hai người truyền ra, cũng không có quá nhiều người ngoài ý muốn.
Đầu tiên, Tô Ngọc Phong còn vì chuyện Tiên đế mà canh cánh trong lòng, sau đó ở trong ngự thư phòng nói chuyện với Hiên Viên Dã vài lần, cuối cùng cũng bị Tân hoàng thuyết phục, tuy rằng không hiểu tại sao Tô Vãn lại lựa chọn từ bỏ Tư Ngự, chọn Hiên Viên Dã, nhưng đây là quyết định của Tô Vãn, Tô Ngọc Phong không có quyền ngăn cản.
Khi Tư Ngự một lần nữa tới Tô phủ, chỉ cảm thấy như đã qua mấy đời.
Vẫn ở căn phòng đó, vẫn là con người đó, vậy mà Tư Ngự lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá xa xôi, xa tới mức như ở hai đầu thế giới.
"Huynh đã tới rồi?"
Tô Vãn thấy Tư Ngự đến vẫn rất bình thản.
"Hôm nay ta tới chỉ muốn hỏi muội..."
"Không cần hỏi. Chưa từng yêu..."
Tô Vãn lạnh lùng ngắt lời Tư Ngự.
Ba chữ chưa từng yêu được nói ra cực kỳ lưu loát và dứt khoát.
Trái tim Tư Ngự căng thẳng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười: "Kỳ thực, ta muốn hỏi là..."
"Đừng hỏi, chính huynh tưởng như vậy, ngay từ đâu ta và Tứ biểu ca đã ở bên nhau tính kế mọi người, bao gồm cả huynh và Hiên Viên Khanh."
Tô Vãn lại một lần nữa ngắt lời hắn, phá hủy tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng Tư Ngự.
Nụ cười trên mặt Tư Ngự rốt cuộc không duy trì được nữa, sống lưng cứng đờ: "Vì... vì sao?"
"Vì sao ư?"
Tô Vãn nghiêm túc nhìn vào mặt Tư Ngự: "Bởi vì... huynh ngốc, huynh dễ bị lừa!"
Lừa ngươi, đơn giản là vì ngươi dễ bị lừa!
Lý do này thật tốt. Kỳ thực, còn có một lý do nữa mà Tô Vãn không nói ra, thiệt tình cô không hề có tý hảo cảm nào với đám đàn ông Tom Sue* hay mềm lòng.
*Tom Sue: giống Mary Sue (Thánh mẫu) – thánh phụ
Tuy rằng Tư Ngự cũng thật lòng hỗ trợ cô không ít, nhưng nếu đổi là nữ nhân khác, hắn cũng có thể vượt lửa vượt sông được như thế, chỉ vì trong mắt hắn chỉ có "thiện lương" và "yếu đuối".
Tình yêu tràn lan như thế, Tô Vãn không chịu nổi.
Tư Ngự đi vào Tô Phủ phải cố lấy bao nhiêu dũng khí thì sau khi gặp Tô Vãn rồi, cả người hắn hoang mang lo sợ, hồn bay phách lạc...
Một ngày trước đại hôn của Tô Vãn và Hiên Viên Dã, toàn bộ kinh thành đều treo lụa đỏ, lụa hoa rực rỡ, nhạc khúc vui mừng truyền từng ngóc ngách trong kinh thành.
Hiên Viên Duệ ở trong u viện cũng nghe thấy thanh âm đó, thấy được một mảnh đỏ tươi trước mắt, hắn lại nghĩ tới một năm kia của mình, toàn thân tràn đầy nhiệt huyết, khí phách, gióng trống khua chiêng, tâm tình kích động cưới Tô Vãn về phủ.
Chỉ chớp mắt, không tới 5 năm thời gian, nàng đã thành Hoàng hậu, mà Hoàng đế không phải hắn.
Hết thảy, rốt cuộc là sai ở đâu?
Tô Vãn vốn là Vương phi của hắn, hiện tại lại trở thành Hoàng hậu, hắn đáng lẽ phải là Hoàng đế, đáng lẽ hắn phải là người quân lâm thiên hạ mới đúng.
Trong tiếng hỉ nhạc, ánh mắt Hiên Viên Duệ trở nên hoảng hốt, sắc mặt cực kỳ thống khổ.
"Vương gia!"
Đúng lúc này, Diệp Tri Họa vất vả dậy nấu cơm từ sáng sớm vừa vặn gọi Hiên Viên Duệ về phòng ăn cơm. Nghe thấy giọng nói của nàng ta, Hiên Viên Duệ như trúng kích thích thật lớn, hắn đứng bật dậy, đi tới trước mặt Diệp Tri Họa, dùng tay bóp chặt cổ nàng ta: "Là ngươi, đều bởi vì ngươi!"
"Vương... Vương gia..." Diệp Tri Họa vốn đã tiều tụy không chịu nổi, lúc này vẻ mặt nhanh chóng tái nhợt, ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Duệ, tại một khắc này, nàng ta chỉ cảm thấy thất vọng và buồn bã.
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, trước mắt Diệp Tri Họa là một mảnh ký ức, nàng ta như thấy được kiếp trước, vào ngày xuân đó, ở một rừng tràn ngập hoa đào, lần đầu tiên nhìn thấy Tam hoàng tử phong lưu tiêu sái. Khi đó tim nàng ta đập thình thịch, cảm thấy chính mình đã tìm được người đàn ông đáng để kỳ vọng, nhưng cuối cùng thì sao?
Kiếp trước, nàng ta và Hiên Viên Duệ vô duyên, chính mình cũng bị người thân hại chết.
Kiếp này, hết thảy đều thay đổi, nàng ta được gả cho Hiên Viên Duệ theo ý nguyện, nhưng giờ nàng ta lại được cái gì chứ?
Ngoại trừ ngọt ngào ngắn ngủi, hắn chỉ cho nàng ta càng nhiều hơn sự ngờ vực, lãnh đạm và tổn thương.
Diệp Tri Họa chậm rãi nhắm mắt lại, nàng ta bắt đầu hối hận.
Ông trời ưu ái cho nàng ta sống lại một đời, nàng ta lại dùng hết thảy trợ giúp cho Hiên Viên Duệ.
Thật là ngu xuẩn!
Kiếp trước Hiên Viên Duệ đã không bằng người, kiếp này chính nàng ta trợ giúp hắn đối phó Hiên Viên Khanh rồi thì sao chứ? Vẫn không phải bị Hiên Viên Dã một gậy đập cho rơi vào bụi rậm ư?
Chẳng lẽ ông trời để nàng ta trọng sinh vẫn là để nàng ta nhận mệnh sao?
Không, không nên là cái dạng này! Nếu có thể, nếu có thể quay lại một lần, nàng ta sẽ tình nguyện gả cho Hiên Viên Khanh...
Diệp Tri Họa vĩnh viễn nhắm mắt lại, mang theo vô tận hối hận và tiếc nuối.
Nàng ta không biết, dù là trời cao thiên vị thì cũng chỉ có một lần cơ hội mà thôi, nàng ta sẽ không bao giờ có được cơ hội thứ hai nữa...
Diệp Tri Họa chết, bị Hiên Viên Duệ bóp chết ngay tại chỗ. Nhìn thi thể dưới chân mất đi hơi thở, Hiên Viên Duệ không có bất cứ biểu tình nào, hắn dùng sức đá thi thể còn ấm, lớn tiếng phẫn nộ quát: "Nô tỳ lớn mật! Nhìn thấy trẫm còn không hành lễ vấn an!"
Hắn không thừa nhận mình là kẻ thất bại, ở trong lòng hắn, hắn mới là người thắng.
Là một người coi quyền lực và địa vị là toàn bộ nhân sinh, khi mất đi hết thảy sẽ vừa hối hận, vừa điên cuồng, cái này còn đau khổ hơn trực tiếp giết chết hắn đi.
Khi Diệp Tri Họa chết trong tay Hiên Viên Duệ nổi điên, Tô Vãn cũng ngồi lên kiệu phượng dành cho Hoàng Hậu về hoàng cung.
Cảm ứng được nhiệm vụ của mình đã hoàn thành một cách viên mãn, Tô Vãn mặc phượng bào đỏ thẫm, nhìn thoáng qua phong cảnh bên ngoài, sau đó lập tức liên hệ với Tổng bộ ở trong lòng...
Số 003 đã hoàn thành nhiệm vụ, xin được trở về! Xin được trở về!
Tổng bộ đã nhận được! Đang truyền tin tức...
Thời gian mỗi lần trở về tổng bộ đều không giống nhau, có đôi khi tin tức truyền đi rất nhanh, sẽ nhanh chóng rời khỏi thế giới này, thân thể của nguyên chủ cũng sẽ biến mất vì không còn linh hồn nữa.
Mà đôi khi, tin tức chậm sẽ đình chỉ một, hai giờ, nhưng chậm nhất cũng không vượt quá 12 tiếng đồng hồ.
Nghĩ đến hôm nay chính là đại hôn của mình, Tô Vãn nghĩ mình nên biến mất luôn thì hơn, hoặc là muộn một chút, chờ cử hành hôn lẽ xong thì biến mất trong tẩm cung, nếu biến mất đúng lúc đang hành lễ, vậy thật sự... không có cách nào.
Trong quá khứ, ở các thế giới hiện đại, sau khi làm xong nhiệm vụ, Tô Vãn luôn tìm một địa điểm an toàn, sau đó lẳng lặng bốc hơi khỏi thế gian, nhưng hiện tại cô đang được một đám tinh binh, thị vệ bảo vệ, xem ra muốn rời đi quả thực là người si nói mộng.
Đúng lúc Tô Vãn đang rối rắm vì thời gian rời đi, đội ngũ trở về Hoàng cung lại đột nhiên ngừng lại, sau đó là một trận tiếng đánh nhau ầm ĩ.
Lại có người dám cản Phượng giá của Hoàng hậu nương nương ở ngay kinh thành.
Phải to gan lớn mật tới mức nào chứ?
To gan lớn mật?
Tô Vãn bỗng rùng mình, cô giơ tay nhấc mành che trước mặt, mành che màu đỏ bị vén lên một góc, một khuôn mặt tuấn tú và quen thuộc rơi vào mắt cô.
"Tô Duệ!"
Tô Vãn có chút ngoài ý muốn. Buổi sáng, lúc cô trang điểm, Tô Duệ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh ở biệt viện của mình, sao đột nhiên lại...
Nhìn vào mắt Tô Vãn, Tô Duệ đáp lại cô một nụ cười âm ngoan và quỷ dị, sau đó thân ảnh hắn lóe lên, ngay lập tức đi tới gần kiệu của Tô Vãn.
Lẳng lặng nhìn Tô Vãn một thân hồng trang, Tô Duệ nheo nheo mắt, biểu tình từ âm ngoan trở thành dịu dàng: "Nàng mặc quần áo này nhìn thật xinh đẹp."
Hix, lại thế rồi.
Tô Vãn mặt không đổi sắc nhìn Tô Duệ: "Ngươi đã sớm tỉnh?"
"Không."
Tô Duệ lắc đầu, nếu hắn đã sớm tỉnh thì Hiên Viên Dã tuyệt đối không thể sống tới hôm nay.
"Vậy ngươi..."
"Ta nói rồi..."
Tô Duệ tiến tới trước mặt Tô Vãn, ngắt lời cô: "Ta nói rồi, nàng muốn gả cho ai, ta liền băm hắn ra nuôi chó, Hiên Viên Dã cũng không ngoại lệ."
"Vậy ngươi đi mà băm."
Tô Vãn nhướng mày nhìn Tô Duệ.
"Nàng muốn dụ ta rời đi?"
Tô Duệ vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Tô Vãn, vào một khắc kia, Tô Vãn bỗng nhiên có cảm giác bị người nhìn thấu.
Sao hắn có thể...
Tích tích!
Tin tức đã truyền xong.
Trong đầu Tô Vãn vang lên thanh âm của Tổng bộ...
Hiện tại bắt đầu tiến hành truyền linh hồn.
"Tô Vãn!"
Mắt Tô Duệ đỏ lên, hắn dường như phát cuồng, ôm chặt Tô Vãn vào trong lòng: "Nàng phải đi? Nàng không được đi! Ta không cho nàng đi!"
Hắn cảm giác được nàng muốn rời đi.
Tựa như ngày đó, hắn cảm giác được nguy hiểm nên lập tức tỉnh lại, ôm nàng thật chặt ở dưới thân theo bản năng.
Tựa như hôm nay, hắn cảm giác được mình sắp mất nàng, vì thế tại một khắc khi đội ngũ đón dâu rời khỏi Tô phủ, hắn liền tỉnh lại.
Tựa như hiện tại, hắn cảm giác được nàng sẽ rời đi, sẽ vĩnh viễn rời khỏi cuộc đời hắn.
Tô Vãn không ngờ thiếu niên trước mắt này lại có được tinh thần lực khủng bố mà người thường không có được như thế.
Là một hạt giống thật tốt!
Nếu cô có thể mang hắn về Tổng bộ, chậc chậc...
Tô Vãn có chút tiếc nuối, bởi vì giờ phút này, thân thể của cô đã bắt đầu trở nên trong suốt.
Tô Duệ hoàn toàn vô cảm với trường hợp kinh khủng đang xảy ra trước mắt, hắn chỉ cố chấp ôm Tô Vãn, cho đến khi Tô Vãn hoàn toàn biến mất trong lòng hắn.
Ôm ấp, trống rỗng.
Không nghĩ tới nàng vẫn phải rời đi.
Đúng là nữ nhân nhẫn tâm.
Ánh mắt Tô Duệ càng lúc càng sâu, sâu tới bức bắt đầu trào lên sự điên cuồng và cố chấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.