Chương 315: Yêu Tình Địch (6)
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
01/08/2019
Thời điểm Tô Duệ chạy tới Cửu Lâm Nhai đã nhìn thấy trước quầy hàng của
dì Vương có rất nhiều người vây quanh, những người đó cãi cọ ầm ĩ và
đang tranh luận cái gì đó.
“Nhường đường một chút.”
Tô Duệ đi nhanh chui vào trong đám người, nhìn thấy thân ảnh Tô Duệ, Hứa Đông và Lưu Ảnh lập tức ánh mắt sáng ngời.
“Anh Tiểu Bạch, anh Tiểu Bạch đến rồi! Mau! Anh nhanh nói chuyện với bọn họ đi, bọn họ nói chuyện quá không có đạo lý rồi!”
Sau khi nhìn thấy Tô Duệ, Lưu Ảnh lớn giọng bắt đầu bô bô hô to.
Tô Duệ gật gật đầu với cô ấy và Hứa Đông, ngay sau đó nâng đôi mắt quét mắt nhìn tình cảnh tại hiện trường một cái, dì Vương là một góa phụ bán trái cây, bà không có tiền thuê nhà, ngày thường ở đầu đường Cửu Lâm Nhai bày quán, tất cả mọi người đều biết bà sinh hoạt không dễ, cho nên thường xuyên đi đến chỗ bà mua trái cây, bà cũng rất chân thành thiện lương, trái cây ở quầy hàng không chỉ có hàng ngon giá rẻ hơn nữa chưa bao giờ thiếu cân thiếu lạng.
Lúc này, quầy hàng trái cây của dì Vương đã bị thu đi, trên mặt đất rãi đầy quả táo và quả cam, còn bà lại ngã trên mặt đất không ngừng rên rỉ.
Những bảo vệ đô thị lại đứng ở một bên, trong đó một người còn cầm di động đang không ngừng quay chụp hình ảnh hiện trường.
“Dì Vương, dì không sao chứ?”
Tô Duệ tiến lên, khom người muốn nâng dì Vương dậy, lúc này thanh niên bảo vệ đô thị trẻ tuổi cầm di động nhịn không được cười nhạo liếc mắt nhìn Tô Duệ một cái.
“Anh cũng là thương hộ ở đây? Vị cụ bà này không cho người khác đỡ bà ta, một hai nói là chúng tôi đẩy ngã bà ta, hiện tại là xã hội pháp trị, chúng tôi làm việc văn minh, toàn bộ quá trình tôi đã dùng di động quay phim lại, thấy anh cũng là người có văn hóa không có khả năng giống như bà cụ quê mùa bên cạnh không hiểu pháp luật chứ?”
“A, pháp luật?”
Tô Duệ lần đầu tiên nghe người khác giảng pháp luật với hắn, hắn nhịn không được cười cười, nâng hai tay đem dì Vương trên mặt đất đỡ dậy: “Dì Vương, dì không sao chứ?”
“Tiểu Bạch, là Tiểu Bạch sao?”
Nghe âm thanh Tô Duệ, dì Vương ngưng thần, nâng đôi mắt vẩn đục gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tô Duệ.
Tô Duệ:……
Tiểu Bạch gì đó, nghe làm sao lại khó chịu như vậy ~~【 mỗ Bạch Hổ trăng bạc vượt thời không phát điện mừng tới ~】
“Dì Vương, khụ khụ, là con, con là…… Mộ Bạch.”
Tô Duệ kiên quyết không thừa nhận mình là Tiểu Bạch gì đó.
“Mộ Bạch!"
Nghe Tô Duệ nói, dì Vương lập tức nắm chặt hai tay của hắn, trên mặt lộ ra thần sắc ủy khuất nôn nóng: “Dì lớn tuổi như vậy, cả đời này cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lí! Con xem bọn họ nói hôm nay muốn chỉnh đốn bộ mặt thành phố một hai phải thu cái sạp của dì, bà già như dì không phải không phối hợp công tác của lãnh đạo, nhưng mà hai chân của dì rất yếu, hành động không tiện cho nên động tác dọn hàng chậm một chút, bọn họ không nói hai lời liền động thủ! Đây còn có một chút đạo lý hay không!”
“Vị dì này, dì nói chuyện phải có chứng cứ, không được tùy tiện vu khống chúng tôi!”
Lúc này nghe dì Vương nói, bảo vệ đô thị trẻ tuổi ở một bên lập tức sắc mặt nghiêm túc, huơ huơ di động trong tay mình một chút.
"Quá trình làm việc chúng tôi đều có quay video lại chính là phòng những người già như bà thích ngã xuống đất không nói đạo lý!”
“Video? Có thể cho tôi nhìn một chút không?”
Nghe bảo vệ kia nói, Tô Duệ đột nhiên nâng đôi mắt, lạnh lùng mở miệng.
“Chuyện này……”
Bảo vệ kia bị khí lạnh của Tô Duệ làm cho kinh sợ một chút, chờ hắn phục hồi tinh thần lại mới phát hiện di động của mình đã tới trong tay Tô Duệ.
“Anh……”
“Đừng khẩn trương, tôi không xóa đồ của các người.”
Tô Duệ mỉm cười mở video xem từ đầu đến cuối, video phát tới ba phút mười một giây, ánh mắt hắn chợt lóe, ấn nút tạm dừng.
“Anh có thể giải thích với tôi hình ảnh này là chuyện như thế nào không?”
Hình ảnh lúc này ngừng ở một phút trước khi dì Vương bị đẩy ngã, một phút kia trong video rất loạn, bởi vì xe trái cây của mình bị đổ khi đó hình như dì Vương cong lưng muốn đỡ xe, mà lúc này phía sau bà đột nhiên xuất hiện một cái chân vướng bà một chút làm bà trọng tâm không vững cả người lập tức ngã quỵ trên mặt đất.
Đây là……
Cẩn thận phân biệt hình ảnh trong video, nhìn thấy cái chân vướng dì Vương, bảo vệ trẻ tuổi kia cũng lập tức mơ hồ.
“Làm sao lại như vậy?”
“Chính là như vậy! Nhìn xem! Nhìn xem! Rốt cuộc là ai đang nói dối?”
“Đến một người già mà các người cũng xuống tay được! Thật là quá đáng!”
Người chung quanh sau khi được Tô Duệ nhắc nhở cũng đều thấy được cái chân tội ác kia ở trong một mảnh hỗn loạn bị bỏ qua, lúc này, ánh mắt Tô Duệ lần nữa đảo qua trong đám người, lập tức tìm được chủ nhân của cái chân kia, đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng người mập mạp sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn là biết không phải người tốt lành gì.
Chú ý tới ánh mắt Tô Duệ, người nọ sắc mặt khẽ biến nhưng ngay sau đó hắn lại đổi sắc mặt đứng thẳng thân thể: “Ồn ào cái gì? Nhìn cái gì?”
“Đội trưởng.”
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Bảo vệ đô thị trẻ tuổi kia nghe được người đàn ông trung niên nói lập tức vẻ mặt xấu hổ nhìn hắn: “Đội trưởng, chuyện này……”
“Đó thì làm sao? Video có thể chứng minh cái gì? Vừa rồi hiện trường loạn như vậy, cho dù có người nào lỡ vướng chân bà ấy thì cũng không nhất định là cố ý, hơn nữa nói không chừng là người đi ngang qua vướng trúng, chỉ nhìn thấy một cái chân mơ hồ việc này ai có thể nói được rõ ràng? Được rồi giải tán hết đi, hôm nay chúng tôi cũng không làm khó bà, bà nhanh chóng dọn quán về nhà! Miễn cho người khác nói bảo vệ đô thị chúng tôi vô nhân tính!”
Nói xong đội trưởng trung niên kia vẫy tay một cái, người một bên lập tức động tác nhanh chóng đem xe và trái cây của dì Vương đều ném qua một bên.
Nhìn trái cây bị văng đầy đất, đôi mắt vẩn đục của dì Vương đều đỏ, nhìn đám người kia dần dần đi xa, ánh mắt Tô Duệ lạnh lùng đang muốn bước đi lại bị Hứa Đông bên cạnh kéo lại: “Anh Tiểu Bạch đừng cứng đối cứng với bọn họ, không đáng giá đâu, chúng ta giúp dì Vương gom trái cây lại đi!”
Hửm?
Động tác Tô Duệ ngừng một chút, lúc này bảo vệ độ thị trẻ tuổi vừa rồi cầm di động ghi hình lại đột nhiên xoay người chạy trở về, hắn nhanh chóng móc trong túi của mình ra hai trăm nhét vào trong lòng bàn tay dì Vương.
“Cái kia, dì à, thật xin lỗi là tôi hiểu lầm dì, số tiền này coi như là tiền tôi mua trái cây hôm nay của dì! Hôm nay thật sự mở cuộc kiểm tra lớn, dì nhanh thu quán về nhà đi.”
Nói xong, cũng không đợi dì Vương phản ứng thì bảo vệ trẻ tuổi kia đã lập tức xoay người nhanh chân đuổi kịp đồng đội của mình.
“Ai? Đứa nhỏ này!”
Dì Vương nắm chặt tiền trong tay, do dự mà lại thở dài một hơi.
Lúc này người xem náo nhiệt đã tan hơn phân nửa, hàng xóm chung quanh bao gồm Hứa Đông và Lưu Ảnh cũng đã ngồi xổm xuống bắt đầu giúp đỡ nhặt trái cây.
“Đầu năm nay, ai cũng không dễ dàng!”
Hứa Đông thở dài một hơi, Lưu Ảnh một bên nhịn không được nói tiếp.
“Đúng vậy đúng vậy, dân thường như chúng ta mỗi ngày mở mắt ra đều bận bận rộn rộn, quanh năm suốt tháng kiếm tiền cũng không đủ đại phú hào người ta ăn một bữa cơm, nói cho cùng đầu thai là một môn kỹ thuật sống đấy, bếu ba tôi là một CEO thì tôi liền mua toàn bộ Cửu Lâm Nhai, mọi người tùy tiện buôn bán không thu tiền thuê của các người!”
Hứa Đông:……
Cô nha xem tiểu thuyết tổng tài nhiều quá rồi đúng không? Tùy tiện mua một cái phố, cô cho rằng dễ ăn lắm sao? Cho dù cô có 10 tỷ nhưng chính phủ không bán cho cô, cô cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Nghe mọi người nghị luận, nhìn thấy bóng dáng đám bảo vệ đi xa, Tô Duệ đứng ở tại chỗ nửa ngày cũng chưa nói chuyện ——
Từ sau khi hắn biến thành một nhiệm vụ giả, từ lúc bắt đầu học theo tiểu thuyết để làm nhiệm vụ cho đến bây giờ hắn đã có thể dễ dàng hoàn thành bất kì nhiệm vụ sắm vai nhân vật gì.
Tô tướng quân vẫn luôn cho rằng, mình đã từ một NPC trong thế giới biến thành một người thật, có máu có thịt, nhưng hiện tại tới thế giới này, ở bên cạnh những người bình thường sống ở tầng chót nhất của xã hội Tô Duệ đột nhiên cảm thấy mình sống quá hư ảo và không chân thật.
…………
“Anh Tiểu Bạch, ngẩn người làm gì đấy?”
Hứa Đông một bên nhìn thấy Tô Duệ phát ngốc, giơ tay dùng lực chụp bờ vai của hắn một chút.
Tô Duệ lúc này mới phục hồi tinh thần lại cười cười với Hứa Đông: “Đông Tử, chúng ta đưa dì Vương về đi!”
Lúc sáng Tô tướng quân đã quyết định muốn đóng cửa hàng của Nhan Mộ Bạch, sau đó lấy tiền tạo dựng sự nghiệp của chính mình, nhưng hiện tại Tô Duệ lại thay đổi chủ ý ——
Hắn phải làm một người bán hàng rong, khi một người bán được hàng rong lại ra được chiến trường, đó mới là nhiệm vụ giả chân chính ——
Trải nghiệm trăm vị nhân gian, nếm hết nóng lạnh nhân tình.
Đây làm sao không phải một loại tu hành?
“Nhường đường một chút.”
Tô Duệ đi nhanh chui vào trong đám người, nhìn thấy thân ảnh Tô Duệ, Hứa Đông và Lưu Ảnh lập tức ánh mắt sáng ngời.
“Anh Tiểu Bạch, anh Tiểu Bạch đến rồi! Mau! Anh nhanh nói chuyện với bọn họ đi, bọn họ nói chuyện quá không có đạo lý rồi!”
Sau khi nhìn thấy Tô Duệ, Lưu Ảnh lớn giọng bắt đầu bô bô hô to.
Tô Duệ gật gật đầu với cô ấy và Hứa Đông, ngay sau đó nâng đôi mắt quét mắt nhìn tình cảnh tại hiện trường một cái, dì Vương là một góa phụ bán trái cây, bà không có tiền thuê nhà, ngày thường ở đầu đường Cửu Lâm Nhai bày quán, tất cả mọi người đều biết bà sinh hoạt không dễ, cho nên thường xuyên đi đến chỗ bà mua trái cây, bà cũng rất chân thành thiện lương, trái cây ở quầy hàng không chỉ có hàng ngon giá rẻ hơn nữa chưa bao giờ thiếu cân thiếu lạng.
Lúc này, quầy hàng trái cây của dì Vương đã bị thu đi, trên mặt đất rãi đầy quả táo và quả cam, còn bà lại ngã trên mặt đất không ngừng rên rỉ.
Những bảo vệ đô thị lại đứng ở một bên, trong đó một người còn cầm di động đang không ngừng quay chụp hình ảnh hiện trường.
“Dì Vương, dì không sao chứ?”
Tô Duệ tiến lên, khom người muốn nâng dì Vương dậy, lúc này thanh niên bảo vệ đô thị trẻ tuổi cầm di động nhịn không được cười nhạo liếc mắt nhìn Tô Duệ một cái.
“Anh cũng là thương hộ ở đây? Vị cụ bà này không cho người khác đỡ bà ta, một hai nói là chúng tôi đẩy ngã bà ta, hiện tại là xã hội pháp trị, chúng tôi làm việc văn minh, toàn bộ quá trình tôi đã dùng di động quay phim lại, thấy anh cũng là người có văn hóa không có khả năng giống như bà cụ quê mùa bên cạnh không hiểu pháp luật chứ?”
“A, pháp luật?”
Tô Duệ lần đầu tiên nghe người khác giảng pháp luật với hắn, hắn nhịn không được cười cười, nâng hai tay đem dì Vương trên mặt đất đỡ dậy: “Dì Vương, dì không sao chứ?”
“Tiểu Bạch, là Tiểu Bạch sao?”
Nghe âm thanh Tô Duệ, dì Vương ngưng thần, nâng đôi mắt vẩn đục gắt gao nhìn chằm chằm mặt Tô Duệ.
Tô Duệ:……
Tiểu Bạch gì đó, nghe làm sao lại khó chịu như vậy ~~【 mỗ Bạch Hổ trăng bạc vượt thời không phát điện mừng tới ~】
“Dì Vương, khụ khụ, là con, con là…… Mộ Bạch.”
Tô Duệ kiên quyết không thừa nhận mình là Tiểu Bạch gì đó.
“Mộ Bạch!"
Nghe Tô Duệ nói, dì Vương lập tức nắm chặt hai tay của hắn, trên mặt lộ ra thần sắc ủy khuất nôn nóng: “Dì lớn tuổi như vậy, cả đời này cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lí! Con xem bọn họ nói hôm nay muốn chỉnh đốn bộ mặt thành phố một hai phải thu cái sạp của dì, bà già như dì không phải không phối hợp công tác của lãnh đạo, nhưng mà hai chân của dì rất yếu, hành động không tiện cho nên động tác dọn hàng chậm một chút, bọn họ không nói hai lời liền động thủ! Đây còn có một chút đạo lý hay không!”
“Vị dì này, dì nói chuyện phải có chứng cứ, không được tùy tiện vu khống chúng tôi!”
Lúc này nghe dì Vương nói, bảo vệ đô thị trẻ tuổi ở một bên lập tức sắc mặt nghiêm túc, huơ huơ di động trong tay mình một chút.
"Quá trình làm việc chúng tôi đều có quay video lại chính là phòng những người già như bà thích ngã xuống đất không nói đạo lý!”
“Video? Có thể cho tôi nhìn một chút không?”
Nghe bảo vệ kia nói, Tô Duệ đột nhiên nâng đôi mắt, lạnh lùng mở miệng.
“Chuyện này……”
Bảo vệ kia bị khí lạnh của Tô Duệ làm cho kinh sợ một chút, chờ hắn phục hồi tinh thần lại mới phát hiện di động của mình đã tới trong tay Tô Duệ.
“Anh……”
“Đừng khẩn trương, tôi không xóa đồ của các người.”
Tô Duệ mỉm cười mở video xem từ đầu đến cuối, video phát tới ba phút mười một giây, ánh mắt hắn chợt lóe, ấn nút tạm dừng.
“Anh có thể giải thích với tôi hình ảnh này là chuyện như thế nào không?”
Hình ảnh lúc này ngừng ở một phút trước khi dì Vương bị đẩy ngã, một phút kia trong video rất loạn, bởi vì xe trái cây của mình bị đổ khi đó hình như dì Vương cong lưng muốn đỡ xe, mà lúc này phía sau bà đột nhiên xuất hiện một cái chân vướng bà một chút làm bà trọng tâm không vững cả người lập tức ngã quỵ trên mặt đất.
Đây là……
Cẩn thận phân biệt hình ảnh trong video, nhìn thấy cái chân vướng dì Vương, bảo vệ trẻ tuổi kia cũng lập tức mơ hồ.
“Làm sao lại như vậy?”
“Chính là như vậy! Nhìn xem! Nhìn xem! Rốt cuộc là ai đang nói dối?”
“Đến một người già mà các người cũng xuống tay được! Thật là quá đáng!”
Người chung quanh sau khi được Tô Duệ nhắc nhở cũng đều thấy được cái chân tội ác kia ở trong một mảnh hỗn loạn bị bỏ qua, lúc này, ánh mắt Tô Duệ lần nữa đảo qua trong đám người, lập tức tìm được chủ nhân của cái chân kia, đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng người mập mạp sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn là biết không phải người tốt lành gì.
Chú ý tới ánh mắt Tô Duệ, người nọ sắc mặt khẽ biến nhưng ngay sau đó hắn lại đổi sắc mặt đứng thẳng thân thể: “Ồn ào cái gì? Nhìn cái gì?”
“Đội trưởng.”
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Bảo vệ đô thị trẻ tuổi kia nghe được người đàn ông trung niên nói lập tức vẻ mặt xấu hổ nhìn hắn: “Đội trưởng, chuyện này……”
“Đó thì làm sao? Video có thể chứng minh cái gì? Vừa rồi hiện trường loạn như vậy, cho dù có người nào lỡ vướng chân bà ấy thì cũng không nhất định là cố ý, hơn nữa nói không chừng là người đi ngang qua vướng trúng, chỉ nhìn thấy một cái chân mơ hồ việc này ai có thể nói được rõ ràng? Được rồi giải tán hết đi, hôm nay chúng tôi cũng không làm khó bà, bà nhanh chóng dọn quán về nhà! Miễn cho người khác nói bảo vệ đô thị chúng tôi vô nhân tính!”
Nói xong đội trưởng trung niên kia vẫy tay một cái, người một bên lập tức động tác nhanh chóng đem xe và trái cây của dì Vương đều ném qua một bên.
Nhìn trái cây bị văng đầy đất, đôi mắt vẩn đục của dì Vương đều đỏ, nhìn đám người kia dần dần đi xa, ánh mắt Tô Duệ lạnh lùng đang muốn bước đi lại bị Hứa Đông bên cạnh kéo lại: “Anh Tiểu Bạch đừng cứng đối cứng với bọn họ, không đáng giá đâu, chúng ta giúp dì Vương gom trái cây lại đi!”
Hửm?
Động tác Tô Duệ ngừng một chút, lúc này bảo vệ độ thị trẻ tuổi vừa rồi cầm di động ghi hình lại đột nhiên xoay người chạy trở về, hắn nhanh chóng móc trong túi của mình ra hai trăm nhét vào trong lòng bàn tay dì Vương.
“Cái kia, dì à, thật xin lỗi là tôi hiểu lầm dì, số tiền này coi như là tiền tôi mua trái cây hôm nay của dì! Hôm nay thật sự mở cuộc kiểm tra lớn, dì nhanh thu quán về nhà đi.”
Nói xong, cũng không đợi dì Vương phản ứng thì bảo vệ trẻ tuổi kia đã lập tức xoay người nhanh chân đuổi kịp đồng đội của mình.
“Ai? Đứa nhỏ này!”
Dì Vương nắm chặt tiền trong tay, do dự mà lại thở dài một hơi.
Lúc này người xem náo nhiệt đã tan hơn phân nửa, hàng xóm chung quanh bao gồm Hứa Đông và Lưu Ảnh cũng đã ngồi xổm xuống bắt đầu giúp đỡ nhặt trái cây.
“Đầu năm nay, ai cũng không dễ dàng!”
Hứa Đông thở dài một hơi, Lưu Ảnh một bên nhịn không được nói tiếp.
“Đúng vậy đúng vậy, dân thường như chúng ta mỗi ngày mở mắt ra đều bận bận rộn rộn, quanh năm suốt tháng kiếm tiền cũng không đủ đại phú hào người ta ăn một bữa cơm, nói cho cùng đầu thai là một môn kỹ thuật sống đấy, bếu ba tôi là một CEO thì tôi liền mua toàn bộ Cửu Lâm Nhai, mọi người tùy tiện buôn bán không thu tiền thuê của các người!”
Hứa Đông:……
Cô nha xem tiểu thuyết tổng tài nhiều quá rồi đúng không? Tùy tiện mua một cái phố, cô cho rằng dễ ăn lắm sao? Cho dù cô có 10 tỷ nhưng chính phủ không bán cho cô, cô cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Nghe mọi người nghị luận, nhìn thấy bóng dáng đám bảo vệ đi xa, Tô Duệ đứng ở tại chỗ nửa ngày cũng chưa nói chuyện ——
Từ sau khi hắn biến thành một nhiệm vụ giả, từ lúc bắt đầu học theo tiểu thuyết để làm nhiệm vụ cho đến bây giờ hắn đã có thể dễ dàng hoàn thành bất kì nhiệm vụ sắm vai nhân vật gì.
Tô tướng quân vẫn luôn cho rằng, mình đã từ một NPC trong thế giới biến thành một người thật, có máu có thịt, nhưng hiện tại tới thế giới này, ở bên cạnh những người bình thường sống ở tầng chót nhất của xã hội Tô Duệ đột nhiên cảm thấy mình sống quá hư ảo và không chân thật.
…………
“Anh Tiểu Bạch, ngẩn người làm gì đấy?”
Hứa Đông một bên nhìn thấy Tô Duệ phát ngốc, giơ tay dùng lực chụp bờ vai của hắn một chút.
Tô Duệ lúc này mới phục hồi tinh thần lại cười cười với Hứa Đông: “Đông Tử, chúng ta đưa dì Vương về đi!”
Lúc sáng Tô tướng quân đã quyết định muốn đóng cửa hàng của Nhan Mộ Bạch, sau đó lấy tiền tạo dựng sự nghiệp của chính mình, nhưng hiện tại Tô Duệ lại thay đổi chủ ý ——
Hắn phải làm một người bán hàng rong, khi một người bán được hàng rong lại ra được chiến trường, đó mới là nhiệm vụ giả chân chính ——
Trải nghiệm trăm vị nhân gian, nếm hết nóng lạnh nhân tình.
Đây làm sao không phải một loại tu hành?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.