Chương 22: Thủ tịch satan đừng xằng bậy (22)
Tiểu Thỏ Biệt Lãng
17/03/2022
Edit: Vân Hinh Du
Nhìn thấy Lăng Vân Tiêu như vậy, nhớ tới đoạn thời điểm trước bị Lăng Vân Tiêu phái người đánh gãy chân, Lăng Phi Phàm có chút khiếp đảm.
Nhưng hắn nghĩ rằng có Lăng Tịch Nhan ở đây, Lăng Tịch Nhan sẽ không để bất cứ kẻ nào xúc phạm tới hắn, chút khiếp đảm kia cũng phai nhạt.
"Tịch Nhan, em gần đây đã đi đâu, anh tìm khắp nơi đều không thấy em, em có biết anh rất lo lắnh cho em không, anh còn cho rằng em đã xảy ra chuyện gì." Lăng Phi Phàm vẻ mặt lo lắng nhìn chăm chú Hạ Tịch Nhan, làm ra một bộ dáng thâm tình chân thành. . Truyện Teen Hay
"......" Hạ Tịch Nhan khóe miệng trừu trừu.
Gia hỏa này là chán sống sao
Không phát hiện sắc mặt của đại Boss à!
"Lăng Phi Phàm, đôi mắt của mày không cần nữa đúng không." Lăng Vân Tiêu lạnh lẽo thanh âm vang lên.
Lăng Phi Phàm sắc mặt trắng nhợt, trong mắt hiện lên sợ hãi, sau đó trên mặt lại treo nụ cười dối trá, "Tao chỉ là quan tâm Tịch Nhan, hơn nữa đây là chuyện của tao cùng Tịch Nhan, mày không thể xen vào."
Cái gì gọi là chuyện cùng Tịch Nhan, chính hắn tìm đường chết, đừng kéo theo cô a, cô còn chưa có sống đủ!
"Cảm ơn anh quan tâm tôi như vậy, bất quá về sau vẫn là bỏ đi, tôi bị thứ xấu xí nhớ thương sẽ buồn nôn." Chỉ khi Hạ Tịch Nhan đối mặt với Boss hắc hóa, miệng sẽ thu liễm, đối những người khác cô cũng thật sẽ không khách khí.
Huống chi người này đang đào hố cho cô.
Khi Lăng Phi Phàm thấy Hạ Tịch Nhan mở miệng, hắn khiêu khích mà nhìn thoáng qua Lăng Vân Tiêu, kết quả sau khi nghe được Hạ Tịch Nhan nói, hắn vô cùng khiếp sợ mà nhìn về phía Hạ Tịch Nhan.
Hạ Tịch Nhan khóe miệng gợi lên trào phúng tươi cười, đừng tưởng rằng người khác đều là đầu đất, bị hắn đùa bỡn vờn trong lòng bàn tay.
Lăng Phi Phàm khiếp sợ qua đi, trên mặt tất cả đều là bi thương, "Tịch Nhan, em có phải bị người nào đó uy hiếp hay không, mới có thể nói như vậy." Khi hắn đang nói đến nào đó người, còn sâu kín nhìn thoáng qua Lăng Vân Tiêu.
"......" Hạ Tịch Nhan, người này thật đúng là sẽ tìm cho chính hắn bậc thang đi xuống.
Lăng Vân Tiêu buông Hạ Tịch Nhan ra, đi lên phía trước trực tiếp một quyền đánh vào mặt Lăng Phi Phàm.
Lăng Vân Tiêu ngày thường thực thích rèn luyện, Lăng Phi Phàm như con gà luộc tự nhiên không phải đối thủ.
Lăng Phi Phàm bị đánh ngã xuống đất, oa oa kêu to, làm trò hề, nào còn có hình tượng thân sĩ hắn ngày thường ngụy trang ra tới.
Hạ Tịch Nhan đứng ở một bên, khoanh tay trước ngực, vui rạo rực mà nhìn Lăng Phi Phàm bị đánh.
Vừa mới bắt đầu Lăng Phi Phàm còn nhìn về phía Hạ Tịch Nhan bên kia cầu cứu, thấy cô không có ý tứ muốn giúp hắn, hắn nhìn về phía Hạ Tịch Nhan, ánh mắt nhiều thêm vài phần oán độc.
Lăng Phi Phàm vừa sang Hạ Tịch Nhan bên kia, Lăng Vân Tiêu liền đánh ác hơn, lúc sau Lăng Phi Phàm cũng không dám liếc mắt nhìn Hạ Tịch Nhan nữa.
Lăng Phi Phàm bị đánh đến bò không đứng dậy nổi, Lăng Vân Tiêu mới bằng lòng bỏ qua.
Lăng Vân Tiêu móc ra khăn tay chà lau đôi tay, hắn lạnh băng mà nhìn chằm chằm Lăng Phi Phàm đang nằm trên mặt đất mặt mũi bầm dập, "Miễn phí dạy mày làm người, nhớ kỹ, không phải đồ vật của mày, tốt nhất không cần mơ ước, nếu không lần sau mày không phải là nằm trên mặt đất, mà là nằm ở nhà tang lễ."
Hạ Tịch Nhan sợ tra nam xuất hiện mình sẽ bị liên lụy, cô tiến lên lấy lòng đối Lăng Vân Tiêu nói, "Thân thủ của anh thật lợi hại, em biết anh nhất định sẽ thắng."
Lăng Vân Tiêu trào phúng mà nhìn chăm chú vào Hạ Tịch Nhan, "Em liền không đau lòng."
Hạ Tịch Nhan tự nhiên biết ý tứ của Lăng Vân Tiêu, nhưng cô giả ngu, cười hì hì nắm lấy tay Lăng Vân Tiêu, "Đau lòng tay của anh."
Tức giận trên mặt Lăng Vân Tiêu tiêu tán, con ngươi lạnh băng cũng ấm lại, ngữ khí ôn hòa rất nhiều, "Nghịch ngợm."
Lăng Vân Tiêu ném xuống khăn tay, nắm tay Hạ Tịch Nhan rời đi.
Lăng Phi Phàm nằm trên sàn nhà nhìn về phía bóng dáng hai người, oán độc mà rống, "Lăng Vân Tiêu! Liền tính mày trói Tịch Nhan ở bên cạnh thì lại như thế nào, người Tịch Nhan yêu trước sau đều là tao, mày cả đời đều sẽ không chiếm được tâm của cô ấy."
Lăng Vân Tiêu dừng bước chân, mặt mới vừa hòa hoãn lại trở nên âm trầm.
"Đinh!
Nam chủ trước mắt độ hảo cảm: 40,
Giá trị hắc hóa: 80,
Ký chủ, mau nghĩ cách vãn hồi, nếu giá trị hắc hóa của nam chủ đạt tới 100, không chỉ có nam phụ gặp nguy hiểm, cô cũng sẽ có nguy hiểm."
3/12/2020
- --------------------------
Min: Gần trường tui có f1 nên tui bị "mất dạy" rồi mấy nàng ơi huhu=((
Phải tới hết tuần sau tui mới có thể đi học lại hiccc, tui sẽ nhớ mấy đứa bạn mất nết của tui lắm=((
Nhmà nhờ vậy mà tui có thời gian ngồi edit cho các nàng nè~
Vote mà cứ tụt hoài là tui buồn tui edit chậm á nha <(`^')>
Đùa thui nhmà nhớ vote cho tui để tui có động lực ngồi edit tiếp nha~ mãi iu~
Nhìn thấy Lăng Vân Tiêu như vậy, nhớ tới đoạn thời điểm trước bị Lăng Vân Tiêu phái người đánh gãy chân, Lăng Phi Phàm có chút khiếp đảm.
Nhưng hắn nghĩ rằng có Lăng Tịch Nhan ở đây, Lăng Tịch Nhan sẽ không để bất cứ kẻ nào xúc phạm tới hắn, chút khiếp đảm kia cũng phai nhạt.
"Tịch Nhan, em gần đây đã đi đâu, anh tìm khắp nơi đều không thấy em, em có biết anh rất lo lắnh cho em không, anh còn cho rằng em đã xảy ra chuyện gì." Lăng Phi Phàm vẻ mặt lo lắng nhìn chăm chú Hạ Tịch Nhan, làm ra một bộ dáng thâm tình chân thành. . Truyện Teen Hay
"......" Hạ Tịch Nhan khóe miệng trừu trừu.
Gia hỏa này là chán sống sao
Không phát hiện sắc mặt của đại Boss à!
"Lăng Phi Phàm, đôi mắt của mày không cần nữa đúng không." Lăng Vân Tiêu lạnh lẽo thanh âm vang lên.
Lăng Phi Phàm sắc mặt trắng nhợt, trong mắt hiện lên sợ hãi, sau đó trên mặt lại treo nụ cười dối trá, "Tao chỉ là quan tâm Tịch Nhan, hơn nữa đây là chuyện của tao cùng Tịch Nhan, mày không thể xen vào."
Cái gì gọi là chuyện cùng Tịch Nhan, chính hắn tìm đường chết, đừng kéo theo cô a, cô còn chưa có sống đủ!
"Cảm ơn anh quan tâm tôi như vậy, bất quá về sau vẫn là bỏ đi, tôi bị thứ xấu xí nhớ thương sẽ buồn nôn." Chỉ khi Hạ Tịch Nhan đối mặt với Boss hắc hóa, miệng sẽ thu liễm, đối những người khác cô cũng thật sẽ không khách khí.
Huống chi người này đang đào hố cho cô.
Khi Lăng Phi Phàm thấy Hạ Tịch Nhan mở miệng, hắn khiêu khích mà nhìn thoáng qua Lăng Vân Tiêu, kết quả sau khi nghe được Hạ Tịch Nhan nói, hắn vô cùng khiếp sợ mà nhìn về phía Hạ Tịch Nhan.
Hạ Tịch Nhan khóe miệng gợi lên trào phúng tươi cười, đừng tưởng rằng người khác đều là đầu đất, bị hắn đùa bỡn vờn trong lòng bàn tay.
Lăng Phi Phàm khiếp sợ qua đi, trên mặt tất cả đều là bi thương, "Tịch Nhan, em có phải bị người nào đó uy hiếp hay không, mới có thể nói như vậy." Khi hắn đang nói đến nào đó người, còn sâu kín nhìn thoáng qua Lăng Vân Tiêu.
"......" Hạ Tịch Nhan, người này thật đúng là sẽ tìm cho chính hắn bậc thang đi xuống.
Lăng Vân Tiêu buông Hạ Tịch Nhan ra, đi lên phía trước trực tiếp một quyền đánh vào mặt Lăng Phi Phàm.
Lăng Vân Tiêu ngày thường thực thích rèn luyện, Lăng Phi Phàm như con gà luộc tự nhiên không phải đối thủ.
Lăng Phi Phàm bị đánh ngã xuống đất, oa oa kêu to, làm trò hề, nào còn có hình tượng thân sĩ hắn ngày thường ngụy trang ra tới.
Hạ Tịch Nhan đứng ở một bên, khoanh tay trước ngực, vui rạo rực mà nhìn Lăng Phi Phàm bị đánh.
Vừa mới bắt đầu Lăng Phi Phàm còn nhìn về phía Hạ Tịch Nhan bên kia cầu cứu, thấy cô không có ý tứ muốn giúp hắn, hắn nhìn về phía Hạ Tịch Nhan, ánh mắt nhiều thêm vài phần oán độc.
Lăng Phi Phàm vừa sang Hạ Tịch Nhan bên kia, Lăng Vân Tiêu liền đánh ác hơn, lúc sau Lăng Phi Phàm cũng không dám liếc mắt nhìn Hạ Tịch Nhan nữa.
Lăng Phi Phàm bị đánh đến bò không đứng dậy nổi, Lăng Vân Tiêu mới bằng lòng bỏ qua.
Lăng Vân Tiêu móc ra khăn tay chà lau đôi tay, hắn lạnh băng mà nhìn chằm chằm Lăng Phi Phàm đang nằm trên mặt đất mặt mũi bầm dập, "Miễn phí dạy mày làm người, nhớ kỹ, không phải đồ vật của mày, tốt nhất không cần mơ ước, nếu không lần sau mày không phải là nằm trên mặt đất, mà là nằm ở nhà tang lễ."
Hạ Tịch Nhan sợ tra nam xuất hiện mình sẽ bị liên lụy, cô tiến lên lấy lòng đối Lăng Vân Tiêu nói, "Thân thủ của anh thật lợi hại, em biết anh nhất định sẽ thắng."
Lăng Vân Tiêu trào phúng mà nhìn chăm chú vào Hạ Tịch Nhan, "Em liền không đau lòng."
Hạ Tịch Nhan tự nhiên biết ý tứ của Lăng Vân Tiêu, nhưng cô giả ngu, cười hì hì nắm lấy tay Lăng Vân Tiêu, "Đau lòng tay của anh."
Tức giận trên mặt Lăng Vân Tiêu tiêu tán, con ngươi lạnh băng cũng ấm lại, ngữ khí ôn hòa rất nhiều, "Nghịch ngợm."
Lăng Vân Tiêu ném xuống khăn tay, nắm tay Hạ Tịch Nhan rời đi.
Lăng Phi Phàm nằm trên sàn nhà nhìn về phía bóng dáng hai người, oán độc mà rống, "Lăng Vân Tiêu! Liền tính mày trói Tịch Nhan ở bên cạnh thì lại như thế nào, người Tịch Nhan yêu trước sau đều là tao, mày cả đời đều sẽ không chiếm được tâm của cô ấy."
Lăng Vân Tiêu dừng bước chân, mặt mới vừa hòa hoãn lại trở nên âm trầm.
"Đinh!
Nam chủ trước mắt độ hảo cảm: 40,
Giá trị hắc hóa: 80,
Ký chủ, mau nghĩ cách vãn hồi, nếu giá trị hắc hóa của nam chủ đạt tới 100, không chỉ có nam phụ gặp nguy hiểm, cô cũng sẽ có nguy hiểm."
3/12/2020
- --------------------------
Min: Gần trường tui có f1 nên tui bị "mất dạy" rồi mấy nàng ơi huhu=((
Phải tới hết tuần sau tui mới có thể đi học lại hiccc, tui sẽ nhớ mấy đứa bạn mất nết của tui lắm=((
Nhmà nhờ vậy mà tui có thời gian ngồi edit cho các nàng nè~
Vote mà cứ tụt hoài là tui buồn tui edit chậm á nha <(`^')>
Đùa thui nhmà nhớ vote cho tui để tui có động lực ngồi edit tiếp nha~ mãi iu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.