Chương 43: Đây chính là Học viện Phép – Võ Remulas
Vụ Thỉ Dực
10/05/2021
Tiếng gió gào thét bên tai, hơi lạnh thẩm thấu rét run người, nhưng tốc độ rơi lại không giảm chút nào, thậm chí cảm giác rơi tự do thế này càng đáng sợ hơn.
Không phải ai cũng đủ dũng cảm nhảy vực, trừ khi chán sống, biết đó là vực sâu mà còn muốn nhảy xuống. Thực rõ ràng, những ai vào được đến đây đều muốn sống cả, nên quả thật chẳng có gì gay go hơn mấy việc như bắt buộc phải nhảy vực, không biết đề thi biến thái này rốt cuộc do giáo viên nào của Học viện Phép – Võ Remulas nghĩ ra.
Giản Lục thả lỏng đầu óc, lờ đi ngũ giác, cậu niệm chú tạo gió nhẹ ổn định cơ thể.
Có lẽ đã thật lâu, cũng có lẽ chỉ mới mười mấy giây ngắn ngủi, hai chân cậu cuối cùng cũng chạm đất, nhưng vì quán tính, Giản Lục chúi người về phía trước, cố gắng lắm mới thăng bằng được cơ thể, không bị ngã quá khó coi.
Sau khi lấy lại thăng bằng, cậu cảm giác bên cạnh có người bèn quay đầu nhìn lại, hóa ra là Hynes cũng đã an toàn tiếp đất, nhưng so với động tác hơi chật vật của cậu, dáng Hynes chạm đất đẹp mắt vô cùng, động tác nhanh gọn lưu loát, có thể thấy thường ngày đã luyện tập không ít, vóc người dẻo dai thẳng tắp như cây tùng.
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai từ trên vọng xuống, Giản Lục và Hynes đồng thời đưa tay đỡ lấy Amelia.
Amelia được hai người túm cánh tay, đứng trên đất bằng rồi mà mặt vẫn tái xanh, tuy trong lòng tự nhủ hai người Giản Lục đều nhảy xuống thì chắc chắn sẽ không ngã chết, nhưng trải nghiệm nhảy vực quá đáng sợ, khoảnh khắc ấy cô thật sự cho rằng mình sắp chết.
Bấy giờ, trong đầu Amelia và Giản Lục cùng nảy ra một suy nghĩ, cảm thấy kỳ kiểm tra nhập học này quá biến thái, quả thực như muốn đùa chết người.
Sau khi đứng vững, việc đầu tiên họ làm là quan sát xung quanh, nhận ra mình đang đứng trên khoảng đất chìa ra từ vách núi, nó nhô ra một khoảng lớn, thế nên dù ngã từ trên xuống cũng không rơi đến đáy vực mà sẽ được nơi này đỡ lấy. Xung quanh là sương mù tràn ngập, một chiếc cầu bằng xích sắt thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương, nối sang vách núi bên kia.
Trong lúc họ đang quan sát, đỉnh đầu lại vọng đến tiếng gào thảm thiết.
Ba người ăn ý cùng lùi ra sau, để lại một khoảng trống.
Sau hai tiếng bịch bịch, một con sư tử và một Người lùn rơi xuống, trông cái dáng tiếp đất bằng mặt kia cũng khá giống với Vương tử Tinh linh lúc ở trong rừng Yêu tinh cây.
Tiếp sau đó Tinh linh cũng rơi xuống, nhưng lúc sắp chạm đất, Tinh linh phẩy tay, dây Tinh linh bám vào một tảng đá nhô ra ngoài vách núi mượn lực, thân người uyển chuyển nhẹ nhàng đáp xuống với tư thế tuyệt đẹp, không hổ là Tinh linh quen di chuyển trong rừng, tay chân rất linh hoạt.
Sau khi Priestley giẫm lên đất, đầu tiên là liếc nhìn ba người Giản Lục, sau đó mới bắt đầu quan sát xung quanh.
“Ôi… lạy Thần Thú trên cao, đáng sợ quá.”
“Lạy Thần Rèn trên cao, đúng là một kỳ kiểm tra nhập học đáng sợ.”
Thú nhân và Người lùn ngã đến đầu óc xoay mòng đồng thanh rên rỉ, sư tử còn ngây ra dưới đất hồi lâu mới hóa về hình người. Vừa rồi khi nhảy xuống vực, hắn sợ đến mức biến về nguyên hình, đây là bản năng của Thú nhân, khi gặp nguy hiểm sẽ về lại nguyên hình, vì như vậy mới giúp họ phát huy trăm phần trăm sức chiến đấu.
Sau khi hồi sức, hai người nhìn rõ cảnh vật xung quanh, mặt mày tái mét.
Đừng bảo cầu treo không biết dẫn đến đâu kia chính là đường nhá?
Một cơn gió lớn quét tới, chỗ nối giữa các phần của cầu treo ma sát vào nhau vang lên tiếng kẽo kẹt, khiến người nghe sởn gai ốc, Thú nhân và Người lùn quen sinh hoạt ở vùng bình nguyên và núi non gần như không chịu đựng nổi.
“Đây tất nhiên là đường rồi.” Priestley tàn nhẫn đạp đổ hy vọng của hai người, sung sướng cực kỳ khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của họ.
Dường như bẩm sinh Tinh linh đã không hợp với Người lùn và Thú nhân, dọc đường luôn nhao nhao cãi cọ, ba Nhân loại thấy nhiều cũng quen, hoàn toàn không muốn can dự vào.
May mà họ chỉ cãi mồm, đánh nhau cũng có chừng mực chứ không thật sự chém giết nhau, vậy nên không cần quan tâm nhiều làm gì, dù sao trong truyền thuyết, Người lùn và Tinh linh là hai chủng tộc bất hòa, bắt họ chung sống hòa bình quả thực khó như bảo thế lực bóng tối và thế lực ánh sáng bắt tay giảng hòa vậy.
Giản Lục bước đến trước cầu dây sắt, phóng một luồng sáng qua đó, một tiếng “choeng” vang lên, dây xích chỉ bị cạo mất chút rỉ sét, có thể thấy nó vô cùng chắc chắn. Cậu nhìn về phía bên kia cầu sắt, vì đâu đâu cũng đầy sương mù che khuất tầm nhìn nên không biết tình hình bên kia ra sao.
“Jane, có phát hiện gì à?” Amelia đến gần cùng cậu xem xét cây cầu treo này, nhớ lại những chuyện gặp phải từ khi bị Nicola đạp từ trên trời rơi xuống, sắc mặt Amelia không được tốt cho lắm, đúng là quá mức oái oăm, khiến cô phải hoài nghi tiếp theo đây liệu còn điều gì đang chờ họ nữa hay không.
“Không.” Giản Lục vỗ vào cầu treo: “Chiếc cầu này rất kiên cố.”
Họ là những người tham gia thi nhập học, Học viện muốn tuyển học sinh chứ không phải lấy mạng học sinh, hẳn sẽ không đùa họ đến chết, nên Giản Lục vẫn thấy khá yên tâm về tính mạng của mình, chỉ là có thể sẽ bị giày vò một hồi lâu. Vì vậy khi đến đây, Giản Lục cũng không lo gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Priestley tiến đến, liếc mắt nhìn rồi nói: “Vậy đi thôi.” Sau đó tiên phong bước lên cầu.
Vương tử Tinh linh rất tự tin với thực lực của mình.
Bọn Giản Lục cũng đuổi kịp, đi cuối là Thú nhân và Người lùn nơm nớp lo sợ, họ đều sống ở bình nguyên, có bệnh sợ độ cao, nên khi bước lên cầu, trông sắc mặt họ nhợt nhạt như cha mẹ qua đời vậy, đáng thương biết bao.
Nhưng ngoài dự đoán, đến tận khi đi đến cuối cầu vẫn không xảy ra chuyện gì khác thường, ngoài việc gió hơi lớn suýt nữa đã hất bay họ, may mà lúc đó dây Tinh linh của Priestley kịp thời cuốn lấy mọi người, buộc chung tất cả vào cầu mới không bị gió lớn thổi đi.
Cuối cùng cũng bình an sang phía bên kia, sau khi chân chạm đất, ai nấy đều thở phào, Thú nhân và Người lùn nằm nhoài ra, miệng than rằng sau này sẽ không bao giờ làm những việc như vậy nữa, có thể nói đợt kiểm tra lần này đã để lại ám ảnh trong lòng họ, từ đó đâm ra kính sợ Học viện Phép – Võ Remulas.
Đặt chân lên vách núi đối diện tựa như một hành động kéo ra bức màn ảo, mọi thứ hiện ra trước mắt một cách chân thực.
Trước mặt họ là một khoảng rừng tĩnh lặng nở đầy hoa, những đóa hoa với đủ sắc màu rực rỡ phủ kín đất như khu vườn cổ tích khổng lồ, trong bụi hoa văng vẳng tiếng cười đùa vui vẻ, dường như có những bé Yêu tinh đang nô đùa nhau trong lùm cây xanh, điểm tô thêm sắc thái huyền ảo như thế giới cổ tích của cảnh vật tươi đẹp nơi này…
Không phải dường như, mà đây là những bé Yêu tinh thật.
Chúng cũng như loài Yêu tinh đời trước Giản Lục từng nhìn thấy trong cổ tích, có lớn có nhỏ, trên lưng mọc một đôi cánh trong suốt, bấy giờ hoặc đang nô đùa qua những khóm hoa, hay nấp ở đâu đó nhìn trộm những kẻ đột nhập.
“Đây là Yêu tinh hoa.” Priestley kinh ngạc nói: “Đã… lâu lắm rồi ta không nhìn thấy Yêu tinh hoa nữa, chúng là loài sinh linh rất yếu ớt, không có chút sức mạnh nào, nhưng nơi nào có chúng, chứng tỏ nơi đó là vùng đất tràn đầy phúc lành được Thần Tinh linh chúc phúc, bóng tối và cái ác không thể xâm phạm.”
Nghe Tinh linh giải thích, ai nấy đều ngỡ ngàng, không ngờ bên kia vách núi lại là một nơi thế này.
Đây là rừng Yêu tinh hoa đầy mộng ảo.
Có lẽ do ảnh hưởng từ các Yêu tinh hoa, vẻ mặt Priestley rất thư thái, thậm chí đã không còn nét kiêu ngạo ngày thường, hắn là người đầu tiên bước vào rừng Yêu tinh hoa, vì trên người hắn nhiều nguyên tố hệ mộc nên các Yêu tinh hoa rất thân thiện với hắn, thử lại gần, thấy hắn không làm hại mình thì tíu tít bay múa xung quanh, con đậu trên tóc, con thì đáp xuống vai hoặc sẽ kéo quần áo hắn, dưới ánh mặt trời, đôi cánh trong suốt của Yêu tinh hoa ánh lên sắc màu rạng ngời huyền ảo.
Khi Giản Lục và Amelia đến gần cũng bị nhóm Yêu tinh hoa vây quanh, chúng vô cùng tinh nghịch, không kéo tóc thì cũng kéo quần áo, hoặc sẽ rắc cánh hoa lên người họ.
Giản Lục vươn tay, một Yêu tinh hoa tóc xanh đậu lên ngón tay cậu cất tiếng cười trong trẻo, Yêu tinh hoa nọ mở to đôi mắt biếc xanh trong vắt nhìn cậu, cười thật hồn nhiên.
Sinh linh nhỏ bé yếu ớt lại ngây thơ khiến trái tim người ta tan chảy.
“Ôi không công bằng chút nào, sao chúng lại đánh ta?”
Giọng nói ai oán vang lên, Giản Lục quay đầu nhìn thì thấy nhóm Yêu tinh hoa đang dùng gậy gỗ đuổi đánh Hynes, Taylor và Người lùn. Nét mặt Hynes vẫn không thay đổi, toàn thân được đấu khí bao bọc, Yêu tinh hoa chỉ có thể bay xung quanh y, cầm vũ khí là chiếc gậy gỗ hô hoán. Còn Taylor thì biến về nguyên hình, toàn thân phủ lông vàng, Yêu tinh hoa đánh không trúng được hắn, chỉ có Người lùn là đáng thương, hắn múa may rìu lớn trong tay xua đuổi những Yêu tinh hoa đang tấn công mình.
“Đừng tấn công chúng.” Priestley quát: “Yêu tinh hoa chỉ thân thiện với sinh linh có tâm hồn thanh khiết, sinh linh không thuần khiết sẽ bị chúng ghét bỏ, nhưng nếu các cậu tấn công chúng, các cậu sẽ bị khu rừng Yêu tinh hoa đuổi đi.” Dứt lời, hắn chậm rãi đưa mắt nhìn những người ở đây.
Hynes và Thú nhân, Người lùn bị nhóm Yêu tinh hoa tấn công, hắn không lấy làm lạ, chỉ không ngờ Giản Lục và Amelia lại được chúng yêu mến, nếu không phải đã xác nhận Giản Lục không mang huyết thống Tinh linh, thì lúc này hắn rất hoài nghi cậu là hậu duệ của Tinh linh. Còn Amelia, khi vừa gặp họ, nhờ bí thuật Tinh linh nên hắn biết Amelia là con cháu của Tinh linh với Nhân loại, có điều dòng máu Tinh linh trên người cô quá loãng, bị dòng máu Nhân loại áp đảo, khiến cô không còn những đặc điểm của Tinh linh, chỉ giữ lại gương mặt xinh đẹp như Tinh linh mà thôi.
“Hynes, đừng làm hại chúng.” Giản Lục bảo với Hynes.
Hynes sầm mặt thu đấu khí lại, trong lòng thấy hơi khó chịu. Y dè dặt liếc nhìn Giản Lục, từ nét mặt không nhìn ra cậu nghĩ thế nào về lời Priestley vừa nói, nhưng nó vẫn khiến y bức bối.
Y lo Giản Lục bị những lời kia ảnh hưởng, cho rằng y là người không thuần khiết, y biết Giản Lục đặt nhiều kỳ vọng ở y, mong y trở thành một Thánh kỵ sĩ tam quan ngay thẳng, tuy y khinh thường cái gọi là tam quan này.
Rừng Yêu tinh hoa không lớn, họ đi khoảng hai giờ thì trông thấy một tòa thành hùng vĩ được xây dựng ngay trong khu rừng.
Không, nói đúng hơn, đó không phải một tòa thành, mà là một ngôi trường với diện tích lớn như một tòa thành.
Học viện Phép – Võ Remulas.
Không phải ai cũng đủ dũng cảm nhảy vực, trừ khi chán sống, biết đó là vực sâu mà còn muốn nhảy xuống. Thực rõ ràng, những ai vào được đến đây đều muốn sống cả, nên quả thật chẳng có gì gay go hơn mấy việc như bắt buộc phải nhảy vực, không biết đề thi biến thái này rốt cuộc do giáo viên nào của Học viện Phép – Võ Remulas nghĩ ra.
Giản Lục thả lỏng đầu óc, lờ đi ngũ giác, cậu niệm chú tạo gió nhẹ ổn định cơ thể.
Có lẽ đã thật lâu, cũng có lẽ chỉ mới mười mấy giây ngắn ngủi, hai chân cậu cuối cùng cũng chạm đất, nhưng vì quán tính, Giản Lục chúi người về phía trước, cố gắng lắm mới thăng bằng được cơ thể, không bị ngã quá khó coi.
Sau khi lấy lại thăng bằng, cậu cảm giác bên cạnh có người bèn quay đầu nhìn lại, hóa ra là Hynes cũng đã an toàn tiếp đất, nhưng so với động tác hơi chật vật của cậu, dáng Hynes chạm đất đẹp mắt vô cùng, động tác nhanh gọn lưu loát, có thể thấy thường ngày đã luyện tập không ít, vóc người dẻo dai thẳng tắp như cây tùng.
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai từ trên vọng xuống, Giản Lục và Hynes đồng thời đưa tay đỡ lấy Amelia.
Amelia được hai người túm cánh tay, đứng trên đất bằng rồi mà mặt vẫn tái xanh, tuy trong lòng tự nhủ hai người Giản Lục đều nhảy xuống thì chắc chắn sẽ không ngã chết, nhưng trải nghiệm nhảy vực quá đáng sợ, khoảnh khắc ấy cô thật sự cho rằng mình sắp chết.
Bấy giờ, trong đầu Amelia và Giản Lục cùng nảy ra một suy nghĩ, cảm thấy kỳ kiểm tra nhập học này quá biến thái, quả thực như muốn đùa chết người.
Sau khi đứng vững, việc đầu tiên họ làm là quan sát xung quanh, nhận ra mình đang đứng trên khoảng đất chìa ra từ vách núi, nó nhô ra một khoảng lớn, thế nên dù ngã từ trên xuống cũng không rơi đến đáy vực mà sẽ được nơi này đỡ lấy. Xung quanh là sương mù tràn ngập, một chiếc cầu bằng xích sắt thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương, nối sang vách núi bên kia.
Trong lúc họ đang quan sát, đỉnh đầu lại vọng đến tiếng gào thảm thiết.
Ba người ăn ý cùng lùi ra sau, để lại một khoảng trống.
Sau hai tiếng bịch bịch, một con sư tử và một Người lùn rơi xuống, trông cái dáng tiếp đất bằng mặt kia cũng khá giống với Vương tử Tinh linh lúc ở trong rừng Yêu tinh cây.
Tiếp sau đó Tinh linh cũng rơi xuống, nhưng lúc sắp chạm đất, Tinh linh phẩy tay, dây Tinh linh bám vào một tảng đá nhô ra ngoài vách núi mượn lực, thân người uyển chuyển nhẹ nhàng đáp xuống với tư thế tuyệt đẹp, không hổ là Tinh linh quen di chuyển trong rừng, tay chân rất linh hoạt.
Sau khi Priestley giẫm lên đất, đầu tiên là liếc nhìn ba người Giản Lục, sau đó mới bắt đầu quan sát xung quanh.
“Ôi… lạy Thần Thú trên cao, đáng sợ quá.”
“Lạy Thần Rèn trên cao, đúng là một kỳ kiểm tra nhập học đáng sợ.”
Thú nhân và Người lùn ngã đến đầu óc xoay mòng đồng thanh rên rỉ, sư tử còn ngây ra dưới đất hồi lâu mới hóa về hình người. Vừa rồi khi nhảy xuống vực, hắn sợ đến mức biến về nguyên hình, đây là bản năng của Thú nhân, khi gặp nguy hiểm sẽ về lại nguyên hình, vì như vậy mới giúp họ phát huy trăm phần trăm sức chiến đấu.
Sau khi hồi sức, hai người nhìn rõ cảnh vật xung quanh, mặt mày tái mét.
Đừng bảo cầu treo không biết dẫn đến đâu kia chính là đường nhá?
Một cơn gió lớn quét tới, chỗ nối giữa các phần của cầu treo ma sát vào nhau vang lên tiếng kẽo kẹt, khiến người nghe sởn gai ốc, Thú nhân và Người lùn quen sinh hoạt ở vùng bình nguyên và núi non gần như không chịu đựng nổi.
“Đây tất nhiên là đường rồi.” Priestley tàn nhẫn đạp đổ hy vọng của hai người, sung sướng cực kỳ khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của họ.
Dường như bẩm sinh Tinh linh đã không hợp với Người lùn và Thú nhân, dọc đường luôn nhao nhao cãi cọ, ba Nhân loại thấy nhiều cũng quen, hoàn toàn không muốn can dự vào.
May mà họ chỉ cãi mồm, đánh nhau cũng có chừng mực chứ không thật sự chém giết nhau, vậy nên không cần quan tâm nhiều làm gì, dù sao trong truyền thuyết, Người lùn và Tinh linh là hai chủng tộc bất hòa, bắt họ chung sống hòa bình quả thực khó như bảo thế lực bóng tối và thế lực ánh sáng bắt tay giảng hòa vậy.
Giản Lục bước đến trước cầu dây sắt, phóng một luồng sáng qua đó, một tiếng “choeng” vang lên, dây xích chỉ bị cạo mất chút rỉ sét, có thể thấy nó vô cùng chắc chắn. Cậu nhìn về phía bên kia cầu sắt, vì đâu đâu cũng đầy sương mù che khuất tầm nhìn nên không biết tình hình bên kia ra sao.
“Jane, có phát hiện gì à?” Amelia đến gần cùng cậu xem xét cây cầu treo này, nhớ lại những chuyện gặp phải từ khi bị Nicola đạp từ trên trời rơi xuống, sắc mặt Amelia không được tốt cho lắm, đúng là quá mức oái oăm, khiến cô phải hoài nghi tiếp theo đây liệu còn điều gì đang chờ họ nữa hay không.
“Không.” Giản Lục vỗ vào cầu treo: “Chiếc cầu này rất kiên cố.”
Họ là những người tham gia thi nhập học, Học viện muốn tuyển học sinh chứ không phải lấy mạng học sinh, hẳn sẽ không đùa họ đến chết, nên Giản Lục vẫn thấy khá yên tâm về tính mạng của mình, chỉ là có thể sẽ bị giày vò một hồi lâu. Vì vậy khi đến đây, Giản Lục cũng không lo gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Priestley tiến đến, liếc mắt nhìn rồi nói: “Vậy đi thôi.” Sau đó tiên phong bước lên cầu.
Vương tử Tinh linh rất tự tin với thực lực của mình.
Bọn Giản Lục cũng đuổi kịp, đi cuối là Thú nhân và Người lùn nơm nớp lo sợ, họ đều sống ở bình nguyên, có bệnh sợ độ cao, nên khi bước lên cầu, trông sắc mặt họ nhợt nhạt như cha mẹ qua đời vậy, đáng thương biết bao.
Nhưng ngoài dự đoán, đến tận khi đi đến cuối cầu vẫn không xảy ra chuyện gì khác thường, ngoài việc gió hơi lớn suýt nữa đã hất bay họ, may mà lúc đó dây Tinh linh của Priestley kịp thời cuốn lấy mọi người, buộc chung tất cả vào cầu mới không bị gió lớn thổi đi.
Cuối cùng cũng bình an sang phía bên kia, sau khi chân chạm đất, ai nấy đều thở phào, Thú nhân và Người lùn nằm nhoài ra, miệng than rằng sau này sẽ không bao giờ làm những việc như vậy nữa, có thể nói đợt kiểm tra lần này đã để lại ám ảnh trong lòng họ, từ đó đâm ra kính sợ Học viện Phép – Võ Remulas.
Đặt chân lên vách núi đối diện tựa như một hành động kéo ra bức màn ảo, mọi thứ hiện ra trước mắt một cách chân thực.
Trước mặt họ là một khoảng rừng tĩnh lặng nở đầy hoa, những đóa hoa với đủ sắc màu rực rỡ phủ kín đất như khu vườn cổ tích khổng lồ, trong bụi hoa văng vẳng tiếng cười đùa vui vẻ, dường như có những bé Yêu tinh đang nô đùa nhau trong lùm cây xanh, điểm tô thêm sắc thái huyền ảo như thế giới cổ tích của cảnh vật tươi đẹp nơi này…
Không phải dường như, mà đây là những bé Yêu tinh thật.
Chúng cũng như loài Yêu tinh đời trước Giản Lục từng nhìn thấy trong cổ tích, có lớn có nhỏ, trên lưng mọc một đôi cánh trong suốt, bấy giờ hoặc đang nô đùa qua những khóm hoa, hay nấp ở đâu đó nhìn trộm những kẻ đột nhập.
“Đây là Yêu tinh hoa.” Priestley kinh ngạc nói: “Đã… lâu lắm rồi ta không nhìn thấy Yêu tinh hoa nữa, chúng là loài sinh linh rất yếu ớt, không có chút sức mạnh nào, nhưng nơi nào có chúng, chứng tỏ nơi đó là vùng đất tràn đầy phúc lành được Thần Tinh linh chúc phúc, bóng tối và cái ác không thể xâm phạm.”
Nghe Tinh linh giải thích, ai nấy đều ngỡ ngàng, không ngờ bên kia vách núi lại là một nơi thế này.
Đây là rừng Yêu tinh hoa đầy mộng ảo.
Có lẽ do ảnh hưởng từ các Yêu tinh hoa, vẻ mặt Priestley rất thư thái, thậm chí đã không còn nét kiêu ngạo ngày thường, hắn là người đầu tiên bước vào rừng Yêu tinh hoa, vì trên người hắn nhiều nguyên tố hệ mộc nên các Yêu tinh hoa rất thân thiện với hắn, thử lại gần, thấy hắn không làm hại mình thì tíu tít bay múa xung quanh, con đậu trên tóc, con thì đáp xuống vai hoặc sẽ kéo quần áo hắn, dưới ánh mặt trời, đôi cánh trong suốt của Yêu tinh hoa ánh lên sắc màu rạng ngời huyền ảo.
Khi Giản Lục và Amelia đến gần cũng bị nhóm Yêu tinh hoa vây quanh, chúng vô cùng tinh nghịch, không kéo tóc thì cũng kéo quần áo, hoặc sẽ rắc cánh hoa lên người họ.
Giản Lục vươn tay, một Yêu tinh hoa tóc xanh đậu lên ngón tay cậu cất tiếng cười trong trẻo, Yêu tinh hoa nọ mở to đôi mắt biếc xanh trong vắt nhìn cậu, cười thật hồn nhiên.
Sinh linh nhỏ bé yếu ớt lại ngây thơ khiến trái tim người ta tan chảy.
“Ôi không công bằng chút nào, sao chúng lại đánh ta?”
Giọng nói ai oán vang lên, Giản Lục quay đầu nhìn thì thấy nhóm Yêu tinh hoa đang dùng gậy gỗ đuổi đánh Hynes, Taylor và Người lùn. Nét mặt Hynes vẫn không thay đổi, toàn thân được đấu khí bao bọc, Yêu tinh hoa chỉ có thể bay xung quanh y, cầm vũ khí là chiếc gậy gỗ hô hoán. Còn Taylor thì biến về nguyên hình, toàn thân phủ lông vàng, Yêu tinh hoa đánh không trúng được hắn, chỉ có Người lùn là đáng thương, hắn múa may rìu lớn trong tay xua đuổi những Yêu tinh hoa đang tấn công mình.
“Đừng tấn công chúng.” Priestley quát: “Yêu tinh hoa chỉ thân thiện với sinh linh có tâm hồn thanh khiết, sinh linh không thuần khiết sẽ bị chúng ghét bỏ, nhưng nếu các cậu tấn công chúng, các cậu sẽ bị khu rừng Yêu tinh hoa đuổi đi.” Dứt lời, hắn chậm rãi đưa mắt nhìn những người ở đây.
Hynes và Thú nhân, Người lùn bị nhóm Yêu tinh hoa tấn công, hắn không lấy làm lạ, chỉ không ngờ Giản Lục và Amelia lại được chúng yêu mến, nếu không phải đã xác nhận Giản Lục không mang huyết thống Tinh linh, thì lúc này hắn rất hoài nghi cậu là hậu duệ của Tinh linh. Còn Amelia, khi vừa gặp họ, nhờ bí thuật Tinh linh nên hắn biết Amelia là con cháu của Tinh linh với Nhân loại, có điều dòng máu Tinh linh trên người cô quá loãng, bị dòng máu Nhân loại áp đảo, khiến cô không còn những đặc điểm của Tinh linh, chỉ giữ lại gương mặt xinh đẹp như Tinh linh mà thôi.
“Hynes, đừng làm hại chúng.” Giản Lục bảo với Hynes.
Hynes sầm mặt thu đấu khí lại, trong lòng thấy hơi khó chịu. Y dè dặt liếc nhìn Giản Lục, từ nét mặt không nhìn ra cậu nghĩ thế nào về lời Priestley vừa nói, nhưng nó vẫn khiến y bức bối.
Y lo Giản Lục bị những lời kia ảnh hưởng, cho rằng y là người không thuần khiết, y biết Giản Lục đặt nhiều kỳ vọng ở y, mong y trở thành một Thánh kỵ sĩ tam quan ngay thẳng, tuy y khinh thường cái gọi là tam quan này.
Rừng Yêu tinh hoa không lớn, họ đi khoảng hai giờ thì trông thấy một tòa thành hùng vĩ được xây dựng ngay trong khu rừng.
Không, nói đúng hơn, đó không phải một tòa thành, mà là một ngôi trường với diện tích lớn như một tòa thành.
Học viện Phép – Võ Remulas.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.