Chương 53: Ơ đã bảo không có hầm ngầm rồi mà? Chơi tôi à?
Vụ Thỉ Dực
10/05/2021
Cầu thang xoắn ốc đã lâu năm không được tu sửa, khi giẫm lên phát ra tiếng kẽo kẹt, trong lâu đài yên tĩnh, âm thanh ấy như được phóng to gấp mấy lần.
Giản Lục thấy tiếng động kỳ lạ trên lầu có vẻ giống do động vật tạo ra.
Theo kinh nghiệm chơi game giết quái của cậu, lâu đài này có tổng cộng bảy tầng, dưới cùng là Vong linh cấp thấp nhất, càng lên trên cấp bậc Vong linh càng cao, có lẽ khó mà tiêu diệt được Vong linh ở tầng cao nhất, cậu phải chuẩn bị sẵn tinh thần.
Quả nhiên, vừa lên đến tầng trên, một làn gió đã ập vào mặt.
Hynes phản ứng cực nhanh, y vung thanh kiếm trên tay, thân kiếm kéo theo ánh vàng, mỗi tiếng bốp vang lên lại có thêm một đống xương bị chém gãy, hình thù của mấy bộ xương trông rất giống xương mèo, trắng hơn nhẵn hơn lính xương dưới lầu một, hẳn là thú Vong linh cấp ba.
Đang nghĩ ngợi, chợt có tiếng bước chân uyển chuyển tới gần, hai người ngẩng đầu, bấy giờ hành lang đã đông nghịt thú Vong linh, có mèo, có chó, cũng có cả ma thú, nhìn màu xương của chúng thì đều là Vong linh cấp ba.
Hynes tiến lên trước, giơ chân đạp bay Vong linh sói muốn vồ Giản Lục, khiến nó đập vào vách tường rồi gãy nát. Nhưng dù đã đứt lìa, chỉ cần không bị nghiền thành bột thì chúng vẫn có thể tập hợp lại, lê cái chân thiếu mất một khúc xương đùi lao lên.
Hai tay Giản Lục nhanh nhẹn tạo ấn quyết, miệng động đậy nhưng không phát ra tiếng, ngay sau đó một phép thuật cỡ lớn nhanh chóng hình thành, ánh sáng thánh khiết chói lòa, hễ là nơi ánh sáng đi qua, thú Vong linh đều hóa thành bột vụn rơi đầy đất, tạo thành một lớp bột trắng dày.
Xử lý đội quân động vật tầng hai xong, năng lượng phép thuật của Giản Lục cũng cạn kiệt, cậu vội uống thuốc phép đã chuẩn bị từ trước để bổ sung lại.
“Anh muốn minh tưởng không?” Hynes săn sóc hỏi, y hiểu rõ thực lực của Giản Lục hơn chính bản thân cậu, bởi ngày nào y cũng âm thầm tính khoảng cách thực lực của hai người để chuẩn bị cho tương lai.
Giản Lục lắc đầu, cậu vung tay, một làn gió lớn thổi qua, bột trắng bị gió cuốn ra ngoài cửa sổ, trên sàn chỉ còn sót lại những vết bẩn xa xưa.
Sau khi tra xét tầng hai, thấy nơi này trống trơn không còn gì, họ bèn lên tầng ba.
Tầng ba yên ắng vô cùng, không như những tầng trước vừa lên đã bị đội quân Vong linh tấn công. Nhưng càng như vậy họ lại càng không dám lơ là.
Hai người đi dọc theo hành lang, bầu không khí âm u, ánh sáng đan xen nhau hỗn loạn dễ tạo ảo giác, đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trí. Nhưng tố chất tâm lý của Giản Lục và Hynes đều không tồi, dù sao cũng từng rèn luyện trong không gian sương xám, nếu so sánh thì lâu đài Vong linh không quá đáng sợ.
Bỗng vang lên một tiếng “cạch”, Thánh quang lóe lên trên đầu ngón tay Giản Lục, tỏa sáng xua tan không khí u ám xung quanh.
Giản Lục chăm chú nhìn một bức tranh trên tường, bức tranh kia vốn được treo ngay ngắn, thế mà khi họ đi qua lại bị lệch.
Hynes dùng kiếm phép chỉnh lại bức tranh nghiêng.
Hai người đứng xem tranh.
Bức tranh này có gam màu rất sáng, vẽ về một gia đình bốn người đầm ấm đang ăn cơm ngoài trời, có nắng vàng cỏ xanh, còn có một cây rã hương xanh um tươi tốt, dưới tàng cây đặt một chiếc bàn ăn màu trắng thật lớn, bóng lưng một nam một nữ kề bên nhau nhìn hai đứa trẻ nô đùa trên cỏ, một chú chó nhỏ chạy phía sau chúng.
Chỉ nhìn bức tranh này cũng cảm nhận được không khí đầm ấm hạnh phúc, chắc hẳn khi vẽ nó, trong tâm trí người vẽ cũng ngập tràn hạnh phúc.
Giản Lục nhìn một hồi lâu, chợt bắt gặp vết mực loang lổ phía sau cây rã hương, nó làm mất đi sự hài hòa của bức tranh, khiến người ta chỉ muốn duỗi tay lau đi. Cậu vừa đưa tay ra đã rụt về ngay, dùng lửa thiêu rụi bức tranh.
Khi bức tranh hóa tro tàn, trong không khí dường như xuất hiện dao động rất nhỏ, Giản Lục cố tập trung nhưng không tài nào nắm bắt được.
Đốt xong, cậu nói với Hynes: “Ổn rồi, chúng ta lên tầng bốn đi.”
Hynes không hỏi cậu đốt bức tranh kia để làm gì, chỉ gật đầu rồi bước lên tầng trên.
Tầng bốn cũng im ắng như thế, hai người rà soát tất cả các phòng, thấy nơi này rất sạch sẽ, chẳng có chút mạng nhện nào, mọi thứ dường như vẫn giữ nguyên trạng thái khi người chủ ngôi nhà còn sống, ngay cả quần áo nạm hồng ngọc treo trên móc cũng thẳng thớm tinh tươm như vừa được ủi xong.
Trong một căn phòng chắc hẳn là phòng chủ nhân, họ tìm thấy rất nhiều vàng bạc đá quý.
Hai mắt Hynes sáng lên, không hề khách sáo nhét toàn bộ vào nhẫn không gian.
Giản Lục biết tính y nên không để bụng, mặc y làm.
Lật tung tầng bốn mà vẫn không thấy có gì nguy hiểm khiến Giản Lục càng thêm cảnh giác, từ khi bước vào cậu đã cảm thấy lâu đài này rất kỳ lạ, thậm chí không quá tin những thông tin lấy từ chợ đen, nói rằng quý tộc bị Pháp sư Vong linh trả thù, chẳng lẽ Pháp sư Vong linh kia ăn no rửng mỡ trả thù xong còn sai người giữ gìn nguyên trạng cho lâu đài này? Nơi đây nhìn sao cũng thấy kỳ lạ.
Vừa nghĩ vậy, bản đồ hệ thống lại sáng lên.
Hệ thống nhanh chóng phác họa ảnh ba chiều của tòa lâu đài, chấm đỏ trên đó tượng trưng cho Vong linh.
Giản Lục chú ý đến một chấm đỏ giữa đại sảnh tầng một.
Hệ thống chưa thông minh đến mức hiển thị rõ thực lực của quái, chẳng cần biết to nhỏ mạnh yếu ra sao, tất cả đều được hiển thị bằng một chấm đỏ. Giữa đại sảnh tầng một còn chấm đỏ, chẳng lẽ chưa tiêu diệt hết Vong linh sao?
Lại nhìn lên tầng năm, tầng sáu, tầng bảy, tầng năm có mấy trăm chấm đỏ, tầng sáu có hai mươi chấm, tầng bảy lại chỉ có một.
Giản Lục nhìn một lát, đột nhiên nói với Hynes: “Chúng ta xuống tầng một.”
“Sao vậy?” Hynes ngạc nhiên nhìn cậu.
“Cứ vòng lại trước đã.”
Hynes thấy mặt cậu có vẻ nghiêm trọng bèn không hỏi thêm nữa, cùng cậu tiến về phía cầu thang.
Nhưng khi đến gần, vừa nhấc chân lên, cầu thang như bị phong hóa, chân vừa duỗi ra lơ lửng giữa không trung thì nghe tiếng “uỳnh”, cầu thang xoắn ốc nối từ tầng một đến tầng bốn bỗng chốc hóa thành bột mịn ngay trước mắt họ, qua năm rộng tháng dài, cuối cùng nó cũng tan thành cát bụi.
Tầng trên vang lên tiếng bước chân, Hynes kéo Giản Lục nhảy khỏi tầng bốn.
Giản Lục vội sử dụng thuật tạo gió giảm xốc cho hai người.
Hynes vung kiếm phép cản lại đòn đánh lén bằng kiếm xương từ phía trên của một con thú Vong linh có cánh. Giản Lục cũng phóng một cụm Thánh quang, thú Vong linh nhanh nhẹn chao liệng tránh thoát. Nhưng nó trốn được cụm thứ nhất chứ không trốn được cụm thứ hai, thứ ba… thậm chí cụm thứ mấy trăm.
Giản Lục quăng hết Thánh quang cậu tích trữ ra ngoài, không gian rộng lớn thật đấy, nhưng dù con thú Vong linh nọ ra sức bay lên cao vẫn bị Thánh quang đập trúng, hai cánh vừa chạm phải Thánh quang đã rã thành bột. Không có cánh nâng đỡ, nó rơi nhanh hơn cả họ, đập vào nền đất đánh “rầm”, xương cốt vỡ vụn lăn lóc.
Cuối cùng, Hynes và Giản Lục tiếp đất an toàn.
Ở trên có tiếng động lạ, Giản Lục ngẩng đầu lên thì thấy đám Vong linh thò đầu ra từ tầng năm, tầng sáu, hốc mắt chúng lập lòe ngọn lửa xanh lục, nhận ra chúng sắp nhảy xuống, cậu vội nói với Hynes: “Mau cắm kiếm phép vào giữa sảnh, làm nứt nó.”
Nơi Giản Lục chỉ chính là nơi có chấm đỏ trên bản đồ hệ thống.
Rõ ràng đại sảnh trống trơn nhưng chấm đỏ vẫn luôn tồn tại, điều này chắc chắn có vấn đề. Nhất là khi những Vong linh ở trên kia thấy hành động của họ thì gấp đến độ nhảy luôn xuống như đám sủi cảo bị thả vào nồi.
Giản Lục mở một cuộn giấy phép thuật ném lên trên. Cuộn giấy bị xé rách giữa không trung, Thánh quang tuôn ra, những Vong linh nhảy xuống tan biến trong Thánh quang chói lòa.
Chớp lấy cơ hội Giản Lục ngăn cản Vong linh, Hynes chỉ cần vài bước đã đến nơi Giản Lục chỉ, giơ kiếm phép cắm mạnh xuống nền gạch bóng loáng.
Đấu khí vàng kim trên thân kiếm như ngọn lửa nóng rực ăn mòn nền gạch, chỉ thoáng chốc, lấy kiếm phép làm trung tâm, vết nứt trên sàn lan đến cả vách tường, sau khi Hynes rút kiếm, một tiếng ầm rõ to vang lên, mặt đất nổ tung.
Hynes nhanh nhẹn che cho Giản Lục không bị đá vụn đập trúng.
Khi mặt đất nổ tan tành, chỉ phút chốc bầu không khí quái gở bao trùm khắp lâu đài, thậm chí bầu trời ngoài cửa sổ cũng hóa thành màu đen, gió mạnh nổi lên như điềm báo rằng một sinh vật tà ác sắp xuất hiện.
Giản Lục tạo khiên phép chắn cho hai người.
Đến đây, cậu trợn to mắt nhìn nơi phát nổ, trong đầu cũng chỉ còn những chữ đệch.
Sao bảo không có hầm ngầm cơ mà? Đùa nhau à?
Như thể đoán được những lời mắng thầm trong đầu cậu, Hynes nói: “Không phải hầm ngầm đâu Giản, đây rõ ràng là một hầm mộ.” Thế nên nếu không có Giản Lục, ai mà biết được hóa ra dưới lâu đài có một ngôi mộ?
Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng két két đáng sợ vang lên, dự cảm về điềm gở càng thêm mãnh liệt khiến hai người cảm thấy khó chịu.
Sau đó, họ trông thấy một bàn tay xương xẩu vươn lên từ lòng đất, một thây ma như da bọc xương nhảy ra ngoài. Trên người nó phủ một lớp da thối rữa, có chỗ bị bong tróc để lộ phần thịt đầm đìa máu, tởm đến buồn nôn.
Nhưng ánh mắt của hai người đều tập trung vào thứ mà thây ma đang cầm trong tay.
Đó là một quyền trượng màu đỏ vàng nạm đá quý xanh biếc trên đỉnh, tỏa ra từng làn dao động phép thuật, khỏi nói cũng biết đây chính là một trong những mục tiêu của họ trong chuyến đi này.
Quyền trượng Sardegna.
Giản Lục thấy tiếng động kỳ lạ trên lầu có vẻ giống do động vật tạo ra.
Theo kinh nghiệm chơi game giết quái của cậu, lâu đài này có tổng cộng bảy tầng, dưới cùng là Vong linh cấp thấp nhất, càng lên trên cấp bậc Vong linh càng cao, có lẽ khó mà tiêu diệt được Vong linh ở tầng cao nhất, cậu phải chuẩn bị sẵn tinh thần.
Quả nhiên, vừa lên đến tầng trên, một làn gió đã ập vào mặt.
Hynes phản ứng cực nhanh, y vung thanh kiếm trên tay, thân kiếm kéo theo ánh vàng, mỗi tiếng bốp vang lên lại có thêm một đống xương bị chém gãy, hình thù của mấy bộ xương trông rất giống xương mèo, trắng hơn nhẵn hơn lính xương dưới lầu một, hẳn là thú Vong linh cấp ba.
Đang nghĩ ngợi, chợt có tiếng bước chân uyển chuyển tới gần, hai người ngẩng đầu, bấy giờ hành lang đã đông nghịt thú Vong linh, có mèo, có chó, cũng có cả ma thú, nhìn màu xương của chúng thì đều là Vong linh cấp ba.
Hynes tiến lên trước, giơ chân đạp bay Vong linh sói muốn vồ Giản Lục, khiến nó đập vào vách tường rồi gãy nát. Nhưng dù đã đứt lìa, chỉ cần không bị nghiền thành bột thì chúng vẫn có thể tập hợp lại, lê cái chân thiếu mất một khúc xương đùi lao lên.
Hai tay Giản Lục nhanh nhẹn tạo ấn quyết, miệng động đậy nhưng không phát ra tiếng, ngay sau đó một phép thuật cỡ lớn nhanh chóng hình thành, ánh sáng thánh khiết chói lòa, hễ là nơi ánh sáng đi qua, thú Vong linh đều hóa thành bột vụn rơi đầy đất, tạo thành một lớp bột trắng dày.
Xử lý đội quân động vật tầng hai xong, năng lượng phép thuật của Giản Lục cũng cạn kiệt, cậu vội uống thuốc phép đã chuẩn bị từ trước để bổ sung lại.
“Anh muốn minh tưởng không?” Hynes săn sóc hỏi, y hiểu rõ thực lực của Giản Lục hơn chính bản thân cậu, bởi ngày nào y cũng âm thầm tính khoảng cách thực lực của hai người để chuẩn bị cho tương lai.
Giản Lục lắc đầu, cậu vung tay, một làn gió lớn thổi qua, bột trắng bị gió cuốn ra ngoài cửa sổ, trên sàn chỉ còn sót lại những vết bẩn xa xưa.
Sau khi tra xét tầng hai, thấy nơi này trống trơn không còn gì, họ bèn lên tầng ba.
Tầng ba yên ắng vô cùng, không như những tầng trước vừa lên đã bị đội quân Vong linh tấn công. Nhưng càng như vậy họ lại càng không dám lơ là.
Hai người đi dọc theo hành lang, bầu không khí âm u, ánh sáng đan xen nhau hỗn loạn dễ tạo ảo giác, đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trí. Nhưng tố chất tâm lý của Giản Lục và Hynes đều không tồi, dù sao cũng từng rèn luyện trong không gian sương xám, nếu so sánh thì lâu đài Vong linh không quá đáng sợ.
Bỗng vang lên một tiếng “cạch”, Thánh quang lóe lên trên đầu ngón tay Giản Lục, tỏa sáng xua tan không khí u ám xung quanh.
Giản Lục chăm chú nhìn một bức tranh trên tường, bức tranh kia vốn được treo ngay ngắn, thế mà khi họ đi qua lại bị lệch.
Hynes dùng kiếm phép chỉnh lại bức tranh nghiêng.
Hai người đứng xem tranh.
Bức tranh này có gam màu rất sáng, vẽ về một gia đình bốn người đầm ấm đang ăn cơm ngoài trời, có nắng vàng cỏ xanh, còn có một cây rã hương xanh um tươi tốt, dưới tàng cây đặt một chiếc bàn ăn màu trắng thật lớn, bóng lưng một nam một nữ kề bên nhau nhìn hai đứa trẻ nô đùa trên cỏ, một chú chó nhỏ chạy phía sau chúng.
Chỉ nhìn bức tranh này cũng cảm nhận được không khí đầm ấm hạnh phúc, chắc hẳn khi vẽ nó, trong tâm trí người vẽ cũng ngập tràn hạnh phúc.
Giản Lục nhìn một hồi lâu, chợt bắt gặp vết mực loang lổ phía sau cây rã hương, nó làm mất đi sự hài hòa của bức tranh, khiến người ta chỉ muốn duỗi tay lau đi. Cậu vừa đưa tay ra đã rụt về ngay, dùng lửa thiêu rụi bức tranh.
Khi bức tranh hóa tro tàn, trong không khí dường như xuất hiện dao động rất nhỏ, Giản Lục cố tập trung nhưng không tài nào nắm bắt được.
Đốt xong, cậu nói với Hynes: “Ổn rồi, chúng ta lên tầng bốn đi.”
Hynes không hỏi cậu đốt bức tranh kia để làm gì, chỉ gật đầu rồi bước lên tầng trên.
Tầng bốn cũng im ắng như thế, hai người rà soát tất cả các phòng, thấy nơi này rất sạch sẽ, chẳng có chút mạng nhện nào, mọi thứ dường như vẫn giữ nguyên trạng thái khi người chủ ngôi nhà còn sống, ngay cả quần áo nạm hồng ngọc treo trên móc cũng thẳng thớm tinh tươm như vừa được ủi xong.
Trong một căn phòng chắc hẳn là phòng chủ nhân, họ tìm thấy rất nhiều vàng bạc đá quý.
Hai mắt Hynes sáng lên, không hề khách sáo nhét toàn bộ vào nhẫn không gian.
Giản Lục biết tính y nên không để bụng, mặc y làm.
Lật tung tầng bốn mà vẫn không thấy có gì nguy hiểm khiến Giản Lục càng thêm cảnh giác, từ khi bước vào cậu đã cảm thấy lâu đài này rất kỳ lạ, thậm chí không quá tin những thông tin lấy từ chợ đen, nói rằng quý tộc bị Pháp sư Vong linh trả thù, chẳng lẽ Pháp sư Vong linh kia ăn no rửng mỡ trả thù xong còn sai người giữ gìn nguyên trạng cho lâu đài này? Nơi đây nhìn sao cũng thấy kỳ lạ.
Vừa nghĩ vậy, bản đồ hệ thống lại sáng lên.
Hệ thống nhanh chóng phác họa ảnh ba chiều của tòa lâu đài, chấm đỏ trên đó tượng trưng cho Vong linh.
Giản Lục chú ý đến một chấm đỏ giữa đại sảnh tầng một.
Hệ thống chưa thông minh đến mức hiển thị rõ thực lực của quái, chẳng cần biết to nhỏ mạnh yếu ra sao, tất cả đều được hiển thị bằng một chấm đỏ. Giữa đại sảnh tầng một còn chấm đỏ, chẳng lẽ chưa tiêu diệt hết Vong linh sao?
Lại nhìn lên tầng năm, tầng sáu, tầng bảy, tầng năm có mấy trăm chấm đỏ, tầng sáu có hai mươi chấm, tầng bảy lại chỉ có một.
Giản Lục nhìn một lát, đột nhiên nói với Hynes: “Chúng ta xuống tầng một.”
“Sao vậy?” Hynes ngạc nhiên nhìn cậu.
“Cứ vòng lại trước đã.”
Hynes thấy mặt cậu có vẻ nghiêm trọng bèn không hỏi thêm nữa, cùng cậu tiến về phía cầu thang.
Nhưng khi đến gần, vừa nhấc chân lên, cầu thang như bị phong hóa, chân vừa duỗi ra lơ lửng giữa không trung thì nghe tiếng “uỳnh”, cầu thang xoắn ốc nối từ tầng một đến tầng bốn bỗng chốc hóa thành bột mịn ngay trước mắt họ, qua năm rộng tháng dài, cuối cùng nó cũng tan thành cát bụi.
Tầng trên vang lên tiếng bước chân, Hynes kéo Giản Lục nhảy khỏi tầng bốn.
Giản Lục vội sử dụng thuật tạo gió giảm xốc cho hai người.
Hynes vung kiếm phép cản lại đòn đánh lén bằng kiếm xương từ phía trên của một con thú Vong linh có cánh. Giản Lục cũng phóng một cụm Thánh quang, thú Vong linh nhanh nhẹn chao liệng tránh thoát. Nhưng nó trốn được cụm thứ nhất chứ không trốn được cụm thứ hai, thứ ba… thậm chí cụm thứ mấy trăm.
Giản Lục quăng hết Thánh quang cậu tích trữ ra ngoài, không gian rộng lớn thật đấy, nhưng dù con thú Vong linh nọ ra sức bay lên cao vẫn bị Thánh quang đập trúng, hai cánh vừa chạm phải Thánh quang đã rã thành bột. Không có cánh nâng đỡ, nó rơi nhanh hơn cả họ, đập vào nền đất đánh “rầm”, xương cốt vỡ vụn lăn lóc.
Cuối cùng, Hynes và Giản Lục tiếp đất an toàn.
Ở trên có tiếng động lạ, Giản Lục ngẩng đầu lên thì thấy đám Vong linh thò đầu ra từ tầng năm, tầng sáu, hốc mắt chúng lập lòe ngọn lửa xanh lục, nhận ra chúng sắp nhảy xuống, cậu vội nói với Hynes: “Mau cắm kiếm phép vào giữa sảnh, làm nứt nó.”
Nơi Giản Lục chỉ chính là nơi có chấm đỏ trên bản đồ hệ thống.
Rõ ràng đại sảnh trống trơn nhưng chấm đỏ vẫn luôn tồn tại, điều này chắc chắn có vấn đề. Nhất là khi những Vong linh ở trên kia thấy hành động của họ thì gấp đến độ nhảy luôn xuống như đám sủi cảo bị thả vào nồi.
Giản Lục mở một cuộn giấy phép thuật ném lên trên. Cuộn giấy bị xé rách giữa không trung, Thánh quang tuôn ra, những Vong linh nhảy xuống tan biến trong Thánh quang chói lòa.
Chớp lấy cơ hội Giản Lục ngăn cản Vong linh, Hynes chỉ cần vài bước đã đến nơi Giản Lục chỉ, giơ kiếm phép cắm mạnh xuống nền gạch bóng loáng.
Đấu khí vàng kim trên thân kiếm như ngọn lửa nóng rực ăn mòn nền gạch, chỉ thoáng chốc, lấy kiếm phép làm trung tâm, vết nứt trên sàn lan đến cả vách tường, sau khi Hynes rút kiếm, một tiếng ầm rõ to vang lên, mặt đất nổ tung.
Hynes nhanh nhẹn che cho Giản Lục không bị đá vụn đập trúng.
Khi mặt đất nổ tan tành, chỉ phút chốc bầu không khí quái gở bao trùm khắp lâu đài, thậm chí bầu trời ngoài cửa sổ cũng hóa thành màu đen, gió mạnh nổi lên như điềm báo rằng một sinh vật tà ác sắp xuất hiện.
Giản Lục tạo khiên phép chắn cho hai người.
Đến đây, cậu trợn to mắt nhìn nơi phát nổ, trong đầu cũng chỉ còn những chữ đệch.
Sao bảo không có hầm ngầm cơ mà? Đùa nhau à?
Như thể đoán được những lời mắng thầm trong đầu cậu, Hynes nói: “Không phải hầm ngầm đâu Giản, đây rõ ràng là một hầm mộ.” Thế nên nếu không có Giản Lục, ai mà biết được hóa ra dưới lâu đài có một ngôi mộ?
Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng két két đáng sợ vang lên, dự cảm về điềm gở càng thêm mãnh liệt khiến hai người cảm thấy khó chịu.
Sau đó, họ trông thấy một bàn tay xương xẩu vươn lên từ lòng đất, một thây ma như da bọc xương nhảy ra ngoài. Trên người nó phủ một lớp da thối rữa, có chỗ bị bong tróc để lộ phần thịt đầm đìa máu, tởm đến buồn nôn.
Nhưng ánh mắt của hai người đều tập trung vào thứ mà thây ma đang cầm trong tay.
Đó là một quyền trượng màu đỏ vàng nạm đá quý xanh biếc trên đỉnh, tỏa ra từng làn dao động phép thuật, khỏi nói cũng biết đây chính là một trong những mục tiêu của họ trong chuyến đi này.
Quyền trượng Sardegna.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.