Chương 152: Vong linh cấp Thần
Vụ Thỉ Dực
10/05/2021
Có vẻ như một kẻ địch vô cùng đáng sợ đang ẩn trong màn sương, chưa trực tiếp đối đầu nhưng đã khiến lòng người sợ hãi, không dám tới gần, tưởng như chỉ cần tiến tới một phân cũng sẽ bị nghiền nát trong nháy mắt.
Giản Lục phải làm một lúc hai việc, vừa quan sát cuộc chiến bị che lấp phía trước, vừa phải để ý đám người bên cạnh, đề phòng họ đánh lén sau lưng. Cậu không tin tưởng vào nhân phẩm của đám Elvira, và đã quen với việc đề phòng trước khi tai họa xảy ra để tránh mọi điều đáng tiếc do sơ suất.
Sự thận trọng của Giản Lục mau chóng tỏ ra có ích, nhưng mối nguy hiểm không đến từ Nhân loại mà là đòn tấn công đã hòa nhập với sương mù.
Cảm nhận thấy sự thay đổi rất nhỏ trong không khí, Giản Lục lập tức tạo một khiên phép thuật chặn lại màn sương vần vũ, mới đầu nó tấn công lặng lẽ, như nước và không khí, không làm người ta cảnh giác. Nhưng trong hoàn cảnh này, một sự thay đổi dù rất nhỏ cũng không thể bỏ qua.
Phản ứng của Giản Lục rất kịp thời, đám người bên cạnh không nhanh bằng cậu, nói đúng hơn, vì là Thánh tử Ánh Sáng nên ma mạch hệ Ánh Sáng của cậu vô cùng tinh khiết, do đó cơ thể thuần khiết của cậu rất dễ trở thành mục tiêu cho sinh vật Bóng Tối, song ngược lại, cậu cũng rất nhạy cảm với sinh vật Bóng Tối để phản ứng một cách kịp thời.
“Á…”
Tiếng hét thảm thiết vang lên, Giản Lục tìm cơ hội nhìn về phía đó, qua màn sương mù, cậu thấy chàng thanh niên Leicester tuấn tú dùng một bàn tay che nửa bên mặt, máu rỉ ra theo kẽ ngón tay, không chỉ vậy, giữa kẽ ngón tay hắn còn có một con sâu to bằng ngón út, màu xám nhạt như sương, lúc này nửa thân con sâu vẫn ngọ nguậy bên ngoài, một Pháp sư vội vã dùng phép thuật tiêu diệt con sâu đang ra sức chui vào trong thịt đi nhưng không mấy hiệu quả.
Những người khác cũng luống cuống tạo khiên phép thuật ngăn cản công kích đến từ sương mù, dùng lửa tiêu diệt những con sâu kỳ lạ trong màn sương.
Grantham liếc nhìn Giản Lục rồi nhắc nhở: “Dùng phép thuật ánh sáng đi!”
Pháp sư nọ ngẩn người, bèn lấy ra một cuộn giấy hệ ánh sáng, một luồng sáng trắng lóe lên, khi ánh sáng tắt, con sâu ngọ nguậy trên mặt Leicester đã biến mất, nhưng vẫn để lại trên mặt hắn một vết thương xấu xí, làm hỏng khuôn mặt đẹp hơn con gái của hắn.
Giản Lục mau chóng nhận ra thứ tấn công họ là gì.
Sâu Sương Mù vô hình, vô sắc.
Một loại sâu sinh ra từ nơi tà ác.
Giản Lục nhìn màn sương liên tục quay cuồng, sắc mặt mỗi lúc một lạnh lùng, cậu đoán rằng chắc chắn trong thời gian diễn ra cuộc chiến giữa các vị Thần, một đại dịch đã xảy ra trong hẻm núi này, gây ra vô số chết chóc, khiến nơi này âm u hơn những chỗ khác, thậm chí còn sản sinh ra loài sâu Sương Mù tà ác.
Chợt nghe thấy tiếng động, Giản Lục quay đầu lại thì thấy một đám sương mù đang tấn công con rối thú Kim Nguyên – không, không phải sương mù mà là một đàn sâu Sương Mù tụ lại với nhau, cơ thể chúng giống như một dải sương nhạt, nên khi tập trung lại chẳng khác nào một đám sương mù, lại ẩn náu trong sương khiến mắt thường khó có thể phát hiện, tấn công những người chưa kịp đề phòng.
Nhưng thú Kim Nguyên là con rối, cơ thể nó được làm từ vật liệu vô cùng cứng cáp, nên công kích của sâu Sương Mù không làm gì được nó.
Giản Lục hơi nheo mắt, bất thình lình phất tay một cái, một con rồng ánh sáng lao lên, rồng đi tới đâu, sương mù tan ra tới đó.
Không, thứ tan ra là sâu Sương Mù, chúng biến thành sương mù thật sự, hòa vào không khí.
Cậu đi rất nhanh, khiên phép thuật giống như một ngọn đèn sáng lòa trong màn đêm, xé rách bức màn sương dày đặc, sâu Sương Mù khi chạm vào khiên phép thuật đều bị Thánh quang làm tan đàn xẻ nghé, thậm chí bị tiêu diệt.
“Cậu ta đi rồi, phải mau lên!” Grantham nói một cách nghiêm nghị.
Leicester che vết thương trên mặt, hạ giọng: “Ngươi lo cậu ta gây bất lợi cho Elvira?”
Grantham dừng lại, lắc đầu: “Dẫu sao cậu ta cũng không thuộc phe chúng ta, nếu… Thôi, nói mấy cái này cũng không có ích gì, không thể để Thánh tử Ánh Sáng làm hỏng chuyện của Elvira.” Tới lúc này hắn vẫn tin rằng Thánh tử Ánh Sáng chắc chắn sẽ không để Giáo hội Yexi kiếm được lợi ích lớn, cho dù giữa họ có quan hệ hợp tác.
Những người khác nghe vậy cũng đẩy nhanh tốc độ.
Giản Lục không bận tâm tới những người phía sau, cậu cầm quyền trượng Milotus trong tay, mỗi khi sương mù xung quanh trở nên dày đặc lại vung quyền trượng, ánh sáng trắng thanh khiết biến thành những lưỡi dao ánh sáng, mang chứa sức mạnh vô biên, liên tục kết liễu sâu Sương Mù. Phép thuật Ánh Sáng chuyên trị những thứ âm tà, song cũng thu hút âm tà, sâu Sương Mù dần nhiều lên khiến cậu bắt đầu cảm thấy khó giải quyết.
Gặp đôi chút trở ngại, song Giản Lục vẫn tiến về phía trước với tốc độ rất nhanh, nhưng tốc độ như vậy vẫn là chưa đủ, nhận thấy dao động từ cuộc chiến phía trước ngày một yếu, cậu biết họ đã rời xa nơi này, chỉ có điều không biết Hynes và Elvira kéo xa khoảng cách vì lo ảnh hưởng đến họ hay vì nguyên nhân nào khác.
Càng vào sâu bên trong, sương mù bên trong càng dày đặc, thậm chí đã đặc đến mức đọng thành nước. Tất nhiên nước không còn là sương mù mà trở thành những vệt bẩn thỉu.
Giản Lục giữ khiên phép thuật, khiên phép thuật thuộc loại phép thuật ánh sáng, có thể ngăn đám sâu Sương Mù. Cậu nhìn vũng nước trước mặt, vũng nước rất nông, bẩn thỉu, đục ngầu nhưng lại khiến cậu sinh ra cảm giác e sợ, thậm chí khi tới gần còn cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo đáng sợ tỏa ra từ đó.
Cậu nhìn một lát rồi lấy một cuộn giấy phép thuật làm từ vỏ côn trùng ra và ném vào đó.
Chỉ trong nháy mắt, vũng nước tĩnh lặng như sôi lên sùng sục, mặt nước chao đảo, thậm chí có những sinh vật nước bẩn thỉu ngọ nguậy ngoi lên, muốn ăn cuộn giấy làm từ vỏ côn trùng sắp rơi xuống, giây phút cuộn giấy tiếp xúc với vũng nước, ánh sáng bừng lên, sinh vật nước chạm vào ánh sáng trắng đều cháy đen ngay lập tức.
Sau khi dùng một cuộn giấy làm từ vỏ côn trùng, vũng nước nọ như đã bốc hơi, chỉ để lại dấu vết màu đen.
Giản Lục thở phào một hơi, nhấc chân bước qua.
Những vũng nước nguy hiểm thế này thật ra chính là do sâu Sương Mù ngưng tụ thành thực thể rồi cùng sương mù đọng lại thành vũng nước trên mặt đất, mỗi vũng nước nhỏ do mấy chục vạn sâu Sương Mù tụ lại, cực kỳ đáng sợ. Vào sâu bên trong, những vũng nước như vậy có rất nhiều, trên đường đi Giản Lục phát hiện ở đâu cũng có những vũng nước kiểu như vậy, gần như không có chỗ đặt chân, muốn đi thì phải mở ra một con đường.
Lãng phí cũng mặc, Giản Lục dùng cuộn giấy làm từ vỏ côn trùng băng thẳng một đường, tốc độ được đẩy nhanh không ít.
Một lần nữa cảm nhận được dao động đến từ cuộc chiến phía trước, Giản Lục biết mình sắp tới nơi, bèn gấp gáp hơn nữa. Thú Kim Nguyên theo sát cậu suốt hành trình, khi một cơn gió nhẹ nổi lên gần đó, Giản Lục vội nấp vào sau thú Kim Nguyên, sau tiếng leng keng, các lưỡi dao gió đều đập lên người con rối, tia lửa bắn ra tứ phía.
Thú Kim Nguyên há miệng, gầm gào rồi nhảy lên, xông thẳng về phía trước.
Giản Lục theo sau thú Kim Nguyên, mau chóng nhìn thấy thứ đang chiến đấu cùng với nó, không biết nên gọi thứ đó là Vong linh hay Tử linh, trông nó giống người, da thịt vẫn chưa biến mất mà bọc quanh bộ xương như một xác sống, nó mặc một bộ lễ phục rách nát, trong đôi mắt không có con ngươi, chỉ có tròng mắt trắng dã, khi nhìn vào người khác, đôi mắt xấu xí ấy khiến người ta có cảm tưởng như nó còn sống, còn sót lại lí trí.
Bấy giờ nó đang nhanh nhẹn tránh né công kích của con rối thú Kim Nguyên, song đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào Giản Lục, thấy cậu tới gần, nó tránh đòn công kích của thú Kim Nguyên với tốc độ cực nhanh rồi vươn tay về phía cậu.
Giản Lục không tránh không né, sự thật là tốc độ của Vong linh này quá nhanh, cậu không trốn được. Khi tay nó đến trước mặt, một bức tường phép thuật màu trắng lóe sáng, cánh tay khô khốc chỉ nháy mắt đã bị Thánh quang đốt trọi, Giản Lục cũng nhân cơ hội này khom người tránh thoát.
Ngay lúc Giản Lục né tránh, thú Kim Nguyên cũng nhào lên đè Vong linh nọ xuống đất, dùng móng vuốt sắc nhọn chém dọc từ đầu xuống cánh tay phải khiến chúng tách lìa khỏi thân thể, miệng vết thương không chảy máu, dù bên trong là tổ chức cơ bắp màu đen nhưng không có chút chất lỏng nào chảy ra.
Giản Lục nghiêm mặt, phất tay, một luồng Thánh quang lao lên, khi gặp phải Thánh quang, cơ thể nó phát ra tiếng lách tách như bị lửa đốt, dù nó không phát ra âm thanh gì, nhưng qua khuôn mặt vặn vẹo có thể biết nó đang vô cùng đau đớn.
Nhân lúc nó yếu ớt, thú Kim Nguyên xé xác nó thành nhiều mảnh, Giản Lục cũng dùng Thánh quang thanh tẩy cơ thể nát tươm của nó.
Cuối cùng, trên mặt đất xuất hiện một quả cầu Thần cách màu đen.
Thần cách thường có hình thái của pha lê rất đẹp, tùy vào thuộc tính phép thuật và đấu khí tạo nên các màu sắc khác nhau, như Thần cách của Nữ thần Annabis, vì cô là Pháp Thần hệ nước nên Thần cách của cô màu xanh nước biển.
Thần cách màu đen là Thần cách bị ô uế.
Giản Lục đoán rằng đây là một bị Hạ Thần, Hạ Thần có địa vị không cao ở Thần giới nên mới tới phàm giới tham gia chiến tranh. Nhưng dù không mạnh cũng là Thần, nên khi chết đi cơ thể không thối rữa như người phàm mà vẫn giữ lại xác thịt và sức mạnh cấp Thánh.
Vì nơi này sinh ra tà khí, Thần cũng bị lây nhiễm, Thần cách bị nhuốm thành màu đen chứng tỏ vị Thần này không còn là Thần.
Giản Lục dùng Thánh quang nghiền nát quả cầu Thần cách màu đen, không dừng lại lâu mà tiếp tục tiến lên phía trước.
Tiếp đó cậu lại gặp mấy vị Thần đã biến thành Vong linh cấp thấp, bị ô uế, không thể gọi là Thần nên thực lực của chúng không đạt tới Thần cấp, chỉ dừng ở Thánh cấp, có thú Kim Nguyên, Giản Lục hơi chật vật chút nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Ngược lại, đám Grantham lâm vào cảnh khó khăn, người mạnh nhất trong số họ cũng chỉ là Đại pháp sư, không còn cách nào khác, họ phải triệu hồi xà nữ Medusa mới được thở phào một hơi.
Sau khi tốn chút công sức, cuối cùng GIản Lục cũng tới nơi, thấy được đối thủ của Hynes và Elvira cũng là một vị Thần biến thành Vong linh, hơn nữa điều đáng sợ là thực lực của nó không giảm xuống cấp Thánh mà vẫn ở cấp Thánh, bảo sao Hynes và Elvira căng thẳng đến vậy.
Lúc này Hynes và Elvira hợp tác với nhau, tạm thời hai phe cân bằng, không bên nào làm gì được bên nào.
Giản Lục không dám tới quá gần cuộc chiến để tránh rước vạ vào thân, cậu tìm chỗ ẩn náu rồi dẫn thú Kim Nguyên đi trốn với mình, vừa quan sát cuộc chiến vừa cảnh giác nghe ngóng xung quanh, tay cầm quyền trượng Milotus để đề phòng những công kích có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Không lâu sau, Giản Lục phát hiện sương mù ở đây nhạt hơn bên ngoài rất nhiều, thậm chí có thể nhìn thấy quang cảnh, địa hình xung quanh một cách mơ hồ, song xung quanh trống trải, trên mặt đất có rất nhiều vũng nước, còn có thể lờ mờ nhìn thấy những bóng dáng gần đó, chắc là những vị Thần cấp thấp biến thành Vong linh. Chúng lởn vởn xung quanh, không dám lại gần cuộc chiến, rõ ràng rất sợ hãi Vong linh cấp Thần kia.
Vì sao nơi này lại có nhiều Thần biến thành Vong linh đến vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Vong linh giữ lại sức mạnh cấp Thần là ai? Vì sao có nhiều Thần bị chôn vùi trong hẻm núi đến thế, họ đang bảo vệ thứ gì?
Giản Lục liên tục suy đoán, cuối cùng, cậu nhìn lên một đồ án kỳ lạ hình sao năm cánh trên vách núi phía trước.
Giản Lục phải làm một lúc hai việc, vừa quan sát cuộc chiến bị che lấp phía trước, vừa phải để ý đám người bên cạnh, đề phòng họ đánh lén sau lưng. Cậu không tin tưởng vào nhân phẩm của đám Elvira, và đã quen với việc đề phòng trước khi tai họa xảy ra để tránh mọi điều đáng tiếc do sơ suất.
Sự thận trọng của Giản Lục mau chóng tỏ ra có ích, nhưng mối nguy hiểm không đến từ Nhân loại mà là đòn tấn công đã hòa nhập với sương mù.
Cảm nhận thấy sự thay đổi rất nhỏ trong không khí, Giản Lục lập tức tạo một khiên phép thuật chặn lại màn sương vần vũ, mới đầu nó tấn công lặng lẽ, như nước và không khí, không làm người ta cảnh giác. Nhưng trong hoàn cảnh này, một sự thay đổi dù rất nhỏ cũng không thể bỏ qua.
Phản ứng của Giản Lục rất kịp thời, đám người bên cạnh không nhanh bằng cậu, nói đúng hơn, vì là Thánh tử Ánh Sáng nên ma mạch hệ Ánh Sáng của cậu vô cùng tinh khiết, do đó cơ thể thuần khiết của cậu rất dễ trở thành mục tiêu cho sinh vật Bóng Tối, song ngược lại, cậu cũng rất nhạy cảm với sinh vật Bóng Tối để phản ứng một cách kịp thời.
“Á…”
Tiếng hét thảm thiết vang lên, Giản Lục tìm cơ hội nhìn về phía đó, qua màn sương mù, cậu thấy chàng thanh niên Leicester tuấn tú dùng một bàn tay che nửa bên mặt, máu rỉ ra theo kẽ ngón tay, không chỉ vậy, giữa kẽ ngón tay hắn còn có một con sâu to bằng ngón út, màu xám nhạt như sương, lúc này nửa thân con sâu vẫn ngọ nguậy bên ngoài, một Pháp sư vội vã dùng phép thuật tiêu diệt con sâu đang ra sức chui vào trong thịt đi nhưng không mấy hiệu quả.
Những người khác cũng luống cuống tạo khiên phép thuật ngăn cản công kích đến từ sương mù, dùng lửa tiêu diệt những con sâu kỳ lạ trong màn sương.
Grantham liếc nhìn Giản Lục rồi nhắc nhở: “Dùng phép thuật ánh sáng đi!”
Pháp sư nọ ngẩn người, bèn lấy ra một cuộn giấy hệ ánh sáng, một luồng sáng trắng lóe lên, khi ánh sáng tắt, con sâu ngọ nguậy trên mặt Leicester đã biến mất, nhưng vẫn để lại trên mặt hắn một vết thương xấu xí, làm hỏng khuôn mặt đẹp hơn con gái của hắn.
Giản Lục mau chóng nhận ra thứ tấn công họ là gì.
Sâu Sương Mù vô hình, vô sắc.
Một loại sâu sinh ra từ nơi tà ác.
Giản Lục nhìn màn sương liên tục quay cuồng, sắc mặt mỗi lúc một lạnh lùng, cậu đoán rằng chắc chắn trong thời gian diễn ra cuộc chiến giữa các vị Thần, một đại dịch đã xảy ra trong hẻm núi này, gây ra vô số chết chóc, khiến nơi này âm u hơn những chỗ khác, thậm chí còn sản sinh ra loài sâu Sương Mù tà ác.
Chợt nghe thấy tiếng động, Giản Lục quay đầu lại thì thấy một đám sương mù đang tấn công con rối thú Kim Nguyên – không, không phải sương mù mà là một đàn sâu Sương Mù tụ lại với nhau, cơ thể chúng giống như một dải sương nhạt, nên khi tập trung lại chẳng khác nào một đám sương mù, lại ẩn náu trong sương khiến mắt thường khó có thể phát hiện, tấn công những người chưa kịp đề phòng.
Nhưng thú Kim Nguyên là con rối, cơ thể nó được làm từ vật liệu vô cùng cứng cáp, nên công kích của sâu Sương Mù không làm gì được nó.
Giản Lục hơi nheo mắt, bất thình lình phất tay một cái, một con rồng ánh sáng lao lên, rồng đi tới đâu, sương mù tan ra tới đó.
Không, thứ tan ra là sâu Sương Mù, chúng biến thành sương mù thật sự, hòa vào không khí.
Cậu đi rất nhanh, khiên phép thuật giống như một ngọn đèn sáng lòa trong màn đêm, xé rách bức màn sương dày đặc, sâu Sương Mù khi chạm vào khiên phép thuật đều bị Thánh quang làm tan đàn xẻ nghé, thậm chí bị tiêu diệt.
“Cậu ta đi rồi, phải mau lên!” Grantham nói một cách nghiêm nghị.
Leicester che vết thương trên mặt, hạ giọng: “Ngươi lo cậu ta gây bất lợi cho Elvira?”
Grantham dừng lại, lắc đầu: “Dẫu sao cậu ta cũng không thuộc phe chúng ta, nếu… Thôi, nói mấy cái này cũng không có ích gì, không thể để Thánh tử Ánh Sáng làm hỏng chuyện của Elvira.” Tới lúc này hắn vẫn tin rằng Thánh tử Ánh Sáng chắc chắn sẽ không để Giáo hội Yexi kiếm được lợi ích lớn, cho dù giữa họ có quan hệ hợp tác.
Những người khác nghe vậy cũng đẩy nhanh tốc độ.
Giản Lục không bận tâm tới những người phía sau, cậu cầm quyền trượng Milotus trong tay, mỗi khi sương mù xung quanh trở nên dày đặc lại vung quyền trượng, ánh sáng trắng thanh khiết biến thành những lưỡi dao ánh sáng, mang chứa sức mạnh vô biên, liên tục kết liễu sâu Sương Mù. Phép thuật Ánh Sáng chuyên trị những thứ âm tà, song cũng thu hút âm tà, sâu Sương Mù dần nhiều lên khiến cậu bắt đầu cảm thấy khó giải quyết.
Gặp đôi chút trở ngại, song Giản Lục vẫn tiến về phía trước với tốc độ rất nhanh, nhưng tốc độ như vậy vẫn là chưa đủ, nhận thấy dao động từ cuộc chiến phía trước ngày một yếu, cậu biết họ đã rời xa nơi này, chỉ có điều không biết Hynes và Elvira kéo xa khoảng cách vì lo ảnh hưởng đến họ hay vì nguyên nhân nào khác.
Càng vào sâu bên trong, sương mù bên trong càng dày đặc, thậm chí đã đặc đến mức đọng thành nước. Tất nhiên nước không còn là sương mù mà trở thành những vệt bẩn thỉu.
Giản Lục giữ khiên phép thuật, khiên phép thuật thuộc loại phép thuật ánh sáng, có thể ngăn đám sâu Sương Mù. Cậu nhìn vũng nước trước mặt, vũng nước rất nông, bẩn thỉu, đục ngầu nhưng lại khiến cậu sinh ra cảm giác e sợ, thậm chí khi tới gần còn cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo đáng sợ tỏa ra từ đó.
Cậu nhìn một lát rồi lấy một cuộn giấy phép thuật làm từ vỏ côn trùng ra và ném vào đó.
Chỉ trong nháy mắt, vũng nước tĩnh lặng như sôi lên sùng sục, mặt nước chao đảo, thậm chí có những sinh vật nước bẩn thỉu ngọ nguậy ngoi lên, muốn ăn cuộn giấy làm từ vỏ côn trùng sắp rơi xuống, giây phút cuộn giấy tiếp xúc với vũng nước, ánh sáng bừng lên, sinh vật nước chạm vào ánh sáng trắng đều cháy đen ngay lập tức.
Sau khi dùng một cuộn giấy làm từ vỏ côn trùng, vũng nước nọ như đã bốc hơi, chỉ để lại dấu vết màu đen.
Giản Lục thở phào một hơi, nhấc chân bước qua.
Những vũng nước nguy hiểm thế này thật ra chính là do sâu Sương Mù ngưng tụ thành thực thể rồi cùng sương mù đọng lại thành vũng nước trên mặt đất, mỗi vũng nước nhỏ do mấy chục vạn sâu Sương Mù tụ lại, cực kỳ đáng sợ. Vào sâu bên trong, những vũng nước như vậy có rất nhiều, trên đường đi Giản Lục phát hiện ở đâu cũng có những vũng nước kiểu như vậy, gần như không có chỗ đặt chân, muốn đi thì phải mở ra một con đường.
Lãng phí cũng mặc, Giản Lục dùng cuộn giấy làm từ vỏ côn trùng băng thẳng một đường, tốc độ được đẩy nhanh không ít.
Một lần nữa cảm nhận được dao động đến từ cuộc chiến phía trước, Giản Lục biết mình sắp tới nơi, bèn gấp gáp hơn nữa. Thú Kim Nguyên theo sát cậu suốt hành trình, khi một cơn gió nhẹ nổi lên gần đó, Giản Lục vội nấp vào sau thú Kim Nguyên, sau tiếng leng keng, các lưỡi dao gió đều đập lên người con rối, tia lửa bắn ra tứ phía.
Thú Kim Nguyên há miệng, gầm gào rồi nhảy lên, xông thẳng về phía trước.
Giản Lục theo sau thú Kim Nguyên, mau chóng nhìn thấy thứ đang chiến đấu cùng với nó, không biết nên gọi thứ đó là Vong linh hay Tử linh, trông nó giống người, da thịt vẫn chưa biến mất mà bọc quanh bộ xương như một xác sống, nó mặc một bộ lễ phục rách nát, trong đôi mắt không có con ngươi, chỉ có tròng mắt trắng dã, khi nhìn vào người khác, đôi mắt xấu xí ấy khiến người ta có cảm tưởng như nó còn sống, còn sót lại lí trí.
Bấy giờ nó đang nhanh nhẹn tránh né công kích của con rối thú Kim Nguyên, song đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào Giản Lục, thấy cậu tới gần, nó tránh đòn công kích của thú Kim Nguyên với tốc độ cực nhanh rồi vươn tay về phía cậu.
Giản Lục không tránh không né, sự thật là tốc độ của Vong linh này quá nhanh, cậu không trốn được. Khi tay nó đến trước mặt, một bức tường phép thuật màu trắng lóe sáng, cánh tay khô khốc chỉ nháy mắt đã bị Thánh quang đốt trọi, Giản Lục cũng nhân cơ hội này khom người tránh thoát.
Ngay lúc Giản Lục né tránh, thú Kim Nguyên cũng nhào lên đè Vong linh nọ xuống đất, dùng móng vuốt sắc nhọn chém dọc từ đầu xuống cánh tay phải khiến chúng tách lìa khỏi thân thể, miệng vết thương không chảy máu, dù bên trong là tổ chức cơ bắp màu đen nhưng không có chút chất lỏng nào chảy ra.
Giản Lục nghiêm mặt, phất tay, một luồng Thánh quang lao lên, khi gặp phải Thánh quang, cơ thể nó phát ra tiếng lách tách như bị lửa đốt, dù nó không phát ra âm thanh gì, nhưng qua khuôn mặt vặn vẹo có thể biết nó đang vô cùng đau đớn.
Nhân lúc nó yếu ớt, thú Kim Nguyên xé xác nó thành nhiều mảnh, Giản Lục cũng dùng Thánh quang thanh tẩy cơ thể nát tươm của nó.
Cuối cùng, trên mặt đất xuất hiện một quả cầu Thần cách màu đen.
Thần cách thường có hình thái của pha lê rất đẹp, tùy vào thuộc tính phép thuật và đấu khí tạo nên các màu sắc khác nhau, như Thần cách của Nữ thần Annabis, vì cô là Pháp Thần hệ nước nên Thần cách của cô màu xanh nước biển.
Thần cách màu đen là Thần cách bị ô uế.
Giản Lục đoán rằng đây là một bị Hạ Thần, Hạ Thần có địa vị không cao ở Thần giới nên mới tới phàm giới tham gia chiến tranh. Nhưng dù không mạnh cũng là Thần, nên khi chết đi cơ thể không thối rữa như người phàm mà vẫn giữ lại xác thịt và sức mạnh cấp Thánh.
Vì nơi này sinh ra tà khí, Thần cũng bị lây nhiễm, Thần cách bị nhuốm thành màu đen chứng tỏ vị Thần này không còn là Thần.
Giản Lục dùng Thánh quang nghiền nát quả cầu Thần cách màu đen, không dừng lại lâu mà tiếp tục tiến lên phía trước.
Tiếp đó cậu lại gặp mấy vị Thần đã biến thành Vong linh cấp thấp, bị ô uế, không thể gọi là Thần nên thực lực của chúng không đạt tới Thần cấp, chỉ dừng ở Thánh cấp, có thú Kim Nguyên, Giản Lục hơi chật vật chút nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Ngược lại, đám Grantham lâm vào cảnh khó khăn, người mạnh nhất trong số họ cũng chỉ là Đại pháp sư, không còn cách nào khác, họ phải triệu hồi xà nữ Medusa mới được thở phào một hơi.
Sau khi tốn chút công sức, cuối cùng GIản Lục cũng tới nơi, thấy được đối thủ của Hynes và Elvira cũng là một vị Thần biến thành Vong linh, hơn nữa điều đáng sợ là thực lực của nó không giảm xuống cấp Thánh mà vẫn ở cấp Thánh, bảo sao Hynes và Elvira căng thẳng đến vậy.
Lúc này Hynes và Elvira hợp tác với nhau, tạm thời hai phe cân bằng, không bên nào làm gì được bên nào.
Giản Lục không dám tới quá gần cuộc chiến để tránh rước vạ vào thân, cậu tìm chỗ ẩn náu rồi dẫn thú Kim Nguyên đi trốn với mình, vừa quan sát cuộc chiến vừa cảnh giác nghe ngóng xung quanh, tay cầm quyền trượng Milotus để đề phòng những công kích có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Không lâu sau, Giản Lục phát hiện sương mù ở đây nhạt hơn bên ngoài rất nhiều, thậm chí có thể nhìn thấy quang cảnh, địa hình xung quanh một cách mơ hồ, song xung quanh trống trải, trên mặt đất có rất nhiều vũng nước, còn có thể lờ mờ nhìn thấy những bóng dáng gần đó, chắc là những vị Thần cấp thấp biến thành Vong linh. Chúng lởn vởn xung quanh, không dám lại gần cuộc chiến, rõ ràng rất sợ hãi Vong linh cấp Thần kia.
Vì sao nơi này lại có nhiều Thần biến thành Vong linh đến vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Vong linh giữ lại sức mạnh cấp Thần là ai? Vì sao có nhiều Thần bị chôn vùi trong hẻm núi đến thế, họ đang bảo vệ thứ gì?
Giản Lục liên tục suy đoán, cuối cùng, cậu nhìn lên một đồ án kỳ lạ hình sao năm cánh trên vách núi phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.