Chương 179: Chó săn nhỏ (62)
Miêu Bính Thuyền Trường
27/05/2019
Khuôn mặt gầy yếu của Lý Tiểu Ngư trắng bệch, mí mắt rũ xuống, mở tờ
giấy đó ra, nhìn thoáng qua tờ giấy đó, nói: "Không tìm thấy thì phải
làm sao?"
Không tìm thấy lọ kháng thể kia thì phải làm sao.
Dương Nghiên cười nhạt: "Sẽ không, tôi sẽ liên lạc qua tai nghe với cô, cái tai nghe này cô đeo vào."
Đó là một cái tai nghe mini, rất nhỏ màu đen, giống như cúc áo.
Lý Tiểu Ngư đeo tai nghe, sau tiếng rè rè chói tai, đó là giọng nữ rõ ràng.
Dương Nghiên nói kế hoạch tỉ mù với cô, ngay sau đó nói: "Cô không được để Nghiêm Viêm nghi ngờ, nếu không rất cả đều thất bại trong gang tấc."
"Đã biết."
Nhìn bóng dáng cô rời đi, Dương Nghiên ngồi trên ghế nắm chặt tay, đôi mắt hơi rũ, sức lực dường như biến mất, tê liệt ngã xuống ghế.
-
Vách tường này trắng gạo, ẩn ẩn lộ ra sự lạnh lẽo, đi qua cửa kính, lại không nhìn rõ tình huống bên trong.
Lần thứ hai đi tới nơi này, Lý Tiểu Ngư nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước, ngón tay vỗ vỗ trên hạt châu trên cổ, tinh tế vuốt ve, giảm bớt sự khẩn trương trong lòng.
Nghiêm Viêm thả chậm bước chân, giọng nói trầm thấp vang lên, "Sao lại muốn nhìn nơi tôi làm việc?"
Lý Tiểu Ngư đắm chìm trong suy nghĩ, khi nghe thấy lời này, đột nhiên bừng tỉnh, trợn tròn mắt đối diện với đôi mắt của hắn, cô hơi hơi hé miệng, giọng nous có chút run rẩy: "Tớ..... Tớ muốn nhìn một chút, tớ chưa từng nhìn thấy cậu làm việc bao giờ, tớ tò mò."
Nghiêm Viêm duỗi tay xoa xoa đầu cô, khẽ nâng gọng kính, che khuất cảm xúc trong mắt, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng hắn cong lên, mang theo ý cười: "Phải không? Tiểu Ngư muốn nhìn tôi lúc làm việc, thật vui vẻ a."
Lý Tiểu Ngư cứng người, mí mắt rũ xuống, môi mấp máy, lại không nói nê lời.
Thật xin lỗi.
Cuối cùng cũng đi vào phòng thí nghiệm của Nghiêm Viêm, thiết bị bài trí đơn giản chỉnh tề giống trong nhà, Lý Tiểu Ngư không nghĩ tới mình dễ dàng vào đây như vậy, nhìn bóng dáng hắn, tất cả đơn giản giống như đang nằm mơ.
Lý Tiểu Ngư nhìn xung quanh, hỏi người nọ: "Kháng thể ở đâu?"
Giọng nói của Dương Nghiên truyền đến: "Cô đi tới cái tủ phía trước."
Lý Tiểu Ngư làm theo.
Dương Nghiên tiếp tục nói: "Cô tìm ở đó."
Đi đến trước tủ kính, các loại chai lọ chậm rãi mở ra, chữ trên đó cô không hiểu chút nào
Giọng nous của Dương Nghiên có chút kích động: "Cái chai thứ sáu, trên cùng chính là kháng thể virus RGH."
Cô ta không nghĩ tới Nghiêm Viêm thật sự đặt kháng thể ở nơi dễ thấy như vậy, nhưng đã châm, kế hoạch của bọn họ không phải tìm kháng thể, mà là làm cái phòng thí nghiệm này và Nghiêm Viêm biến mất.
Lý Tiểu Ngư nhón mũi chân, cầm chai thuốc kia xuống, nhanh chóng nhét vào trong túi, đang muốn đóng tủ lại, bên ngoài lại truyền đến tiếng mở cửa, cô vội đóng tủ, nhưng động tác hoảng loạn, không cẩn thận làm rơi chai thuốc xuống mặt đất.
Chai thuốc rơi vỡ, chất lỏng bên trong và mảnh vỡ rơi xuống dưới chân Lý Tiểu Ngư, Lý Tiểu Ngư ngồi xổm xuống muốn nhặt lên, nhưng mảnh vỡ rất nhiều, mới chạm vào, đã cắt vào tay, máu đỏ tươi nhỏ xuống mặt đất, trộn lẫn với chất lỏng trên mặt đất.
Khi cô còn đang ngây người, cổ tay đã bị người nắm chặt, đầu ngón tay bị ấm áp vây quanh, Lý Tiểu Ngư vừa ngẩng đầu, đã thấy ngón tay của mình đang được Nghiêm Viêm.
Ngón tay bị người nọ liếm mút liếm láp, cảm giác tê dại từ ngón tay chảy đến trái tim, đầy óc Lý Tiểu Ngư trống rỗng, chờ đến khi lấy lại tinh thần, ngón tay đã rời khỏi khoang miệng, đang được người kia nghiêm túc dán băng keo cá nhân.
Không tìm thấy lọ kháng thể kia thì phải làm sao.
Dương Nghiên cười nhạt: "Sẽ không, tôi sẽ liên lạc qua tai nghe với cô, cái tai nghe này cô đeo vào."
Đó là một cái tai nghe mini, rất nhỏ màu đen, giống như cúc áo.
Lý Tiểu Ngư đeo tai nghe, sau tiếng rè rè chói tai, đó là giọng nữ rõ ràng.
Dương Nghiên nói kế hoạch tỉ mù với cô, ngay sau đó nói: "Cô không được để Nghiêm Viêm nghi ngờ, nếu không rất cả đều thất bại trong gang tấc."
"Đã biết."
Nhìn bóng dáng cô rời đi, Dương Nghiên ngồi trên ghế nắm chặt tay, đôi mắt hơi rũ, sức lực dường như biến mất, tê liệt ngã xuống ghế.
-
Vách tường này trắng gạo, ẩn ẩn lộ ra sự lạnh lẽo, đi qua cửa kính, lại không nhìn rõ tình huống bên trong.
Lần thứ hai đi tới nơi này, Lý Tiểu Ngư nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước, ngón tay vỗ vỗ trên hạt châu trên cổ, tinh tế vuốt ve, giảm bớt sự khẩn trương trong lòng.
Nghiêm Viêm thả chậm bước chân, giọng nói trầm thấp vang lên, "Sao lại muốn nhìn nơi tôi làm việc?"
Lý Tiểu Ngư đắm chìm trong suy nghĩ, khi nghe thấy lời này, đột nhiên bừng tỉnh, trợn tròn mắt đối diện với đôi mắt của hắn, cô hơi hơi hé miệng, giọng nous có chút run rẩy: "Tớ..... Tớ muốn nhìn một chút, tớ chưa từng nhìn thấy cậu làm việc bao giờ, tớ tò mò."
Nghiêm Viêm duỗi tay xoa xoa đầu cô, khẽ nâng gọng kính, che khuất cảm xúc trong mắt, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng hắn cong lên, mang theo ý cười: "Phải không? Tiểu Ngư muốn nhìn tôi lúc làm việc, thật vui vẻ a."
Lý Tiểu Ngư cứng người, mí mắt rũ xuống, môi mấp máy, lại không nói nê lời.
Thật xin lỗi.
Cuối cùng cũng đi vào phòng thí nghiệm của Nghiêm Viêm, thiết bị bài trí đơn giản chỉnh tề giống trong nhà, Lý Tiểu Ngư không nghĩ tới mình dễ dàng vào đây như vậy, nhìn bóng dáng hắn, tất cả đơn giản giống như đang nằm mơ.
Lý Tiểu Ngư nhìn xung quanh, hỏi người nọ: "Kháng thể ở đâu?"
Giọng nói của Dương Nghiên truyền đến: "Cô đi tới cái tủ phía trước."
Lý Tiểu Ngư làm theo.
Dương Nghiên tiếp tục nói: "Cô tìm ở đó."
Đi đến trước tủ kính, các loại chai lọ chậm rãi mở ra, chữ trên đó cô không hiểu chút nào
Giọng nous của Dương Nghiên có chút kích động: "Cái chai thứ sáu, trên cùng chính là kháng thể virus RGH."
Cô ta không nghĩ tới Nghiêm Viêm thật sự đặt kháng thể ở nơi dễ thấy như vậy, nhưng đã châm, kế hoạch của bọn họ không phải tìm kháng thể, mà là làm cái phòng thí nghiệm này và Nghiêm Viêm biến mất.
Lý Tiểu Ngư nhón mũi chân, cầm chai thuốc kia xuống, nhanh chóng nhét vào trong túi, đang muốn đóng tủ lại, bên ngoài lại truyền đến tiếng mở cửa, cô vội đóng tủ, nhưng động tác hoảng loạn, không cẩn thận làm rơi chai thuốc xuống mặt đất.
Chai thuốc rơi vỡ, chất lỏng bên trong và mảnh vỡ rơi xuống dưới chân Lý Tiểu Ngư, Lý Tiểu Ngư ngồi xổm xuống muốn nhặt lên, nhưng mảnh vỡ rất nhiều, mới chạm vào, đã cắt vào tay, máu đỏ tươi nhỏ xuống mặt đất, trộn lẫn với chất lỏng trên mặt đất.
Khi cô còn đang ngây người, cổ tay đã bị người nắm chặt, đầu ngón tay bị ấm áp vây quanh, Lý Tiểu Ngư vừa ngẩng đầu, đã thấy ngón tay của mình đang được Nghiêm Viêm.
Ngón tay bị người nọ liếm mút liếm láp, cảm giác tê dại từ ngón tay chảy đến trái tim, đầy óc Lý Tiểu Ngư trống rỗng, chờ đến khi lấy lại tinh thần, ngón tay đã rời khỏi khoang miệng, đang được người kia nghiêm túc dán băng keo cá nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.