Chương 187: Chó săn nhỏ (70)
Miêu Bính Thuyền Trường
02/06/2019
Tắm rửa xong về phòng Nhị Nữu lại nhìn thấy Lý Tiểu Ngư đang rối rắm, nói: "Sao vậy?"
Lý Tiểu Ngư ngước mắt, "Người như tớ, căn bản không thể thích bất cứ ai, chỉ biết tai họa người khác."
Nhị Nữu vừa nghe là thấy nóng nảy, "Sao lại là tai họa người khác? Cậu không tốt ở điểm nào? Tiểu Ngư, cậu đừng nghĩ bản thân như vậy, ai nói người bị bệnh thiếu hụt cảm xúc không thể yêu đương."
"Nhị Nữu." Lý Tiểu Ngư rũ mắt, lắc đầu, "Cậu không hiểu."
Mười năm nay, không phải Lý Tiểu Ngư không thử hẹn hò với người khác, nhưng không có ai không có việc gì có thể làm trái tim cô dao động, cái loại cảm giác yêu thương một người, cô chưa bao giờ cảm nhận được.
Nhị Nữu không hiểu, nhưng Tiểu Ngư như vậy làm Nhị Nữu rất đau lòng, cậu ấy tốt như vậy, vì sao ông trời lại tàn nhẫn với cậu ấy như vậy.
Ngày hôm sau dậy sớm, ăn bữa sáng tình yêu của Hà Phương xong, hai người đi tới điểm hẹn.
Đây là một nhà hàng kiểu Tây xa hoa, bàn ghế bên trong đều dành cho hai người,bàn gỗ hình tròn, ánh đèn hơi tối, không khí khá tốt.
Lý Tiểu Ngư đi vào trước, vài phút sau Nhị Nữu mới đi vào, ngồi ở một cái bàn cách đó không xa.
Nhìn từ xa, người đàn ông kia rất cao, một thân tây trang, khuôn mặt thuốc kiểu ấm áp tươi sáng.
Lý Tiểu Ngư muốn nở một nụ cười, nhưng lại sợ làm người ta sợ, banh mặt cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, nói: "Xin chào, tôi là Lý Tiểu Ngư."
Người nọ cười giới thiệu bản thân, "Anh là Triệu Minh, chào em."
Lý Tiểu Ngư không biết muốn nói gì, Triệu Minh dường như biết cô ngại, tìm đề tài nói: "Nghe nói em mở cửa hàng đồ ngọt, em rất thích ăn đồ ngọt sao?"
Lý Tiểu Ngư nghe được chữ ngọt, trong mắt mới có một tia sáng, con ngươi hơi lóe, "Thích."
Triệu Minh tìm tìm trong túi tiền nói: "Anh có vài viên kẹo, em nếm thử đi."
Mở ra lòng bàn tay, đều là một vài viên kẹo trái cây
Lý Tiểu Ngư do dự nắm chặt lòng bàn tay, không khống chế được sự xúc động trong lòng, nhận lấy ăn một viên
Hương vị ngọt ngào làm giảm sự khẩn trương trong lòng, khóe miệng hơi hơi cong lên, đôi mắt tỏa sáng nói cảm ơn, "Cảm ơn kẹo của anh."
Triệu Minh nhìn cô từ bộ dáng nghiêm túc trở nên sáng lạn giống như pháo hoa trên bầu trời, trái tim chậm nửa nhịp.
Phục vụ sinh đi tới, bưng đồ ăn lên, nói: "Mời dùng."
Triệu Minh chờ phục vụ sinh đi, nói tiếp: "Tiểu Ngư, cười rộ lên rất đẹp, hẳn nên cười nhiều hơn."
Khóe miệng Lý Tiểu Ngư hơi cứng đờ, nắm chặt kẹo trong lòng bàn tay, chờ mong lại cẩn thận hỏi: "Tôi... Tôi cười sao?"
Cô vẫn luôn cảm thấy bản thân chưa bao giờ cười, cho dù xem phim hài hay đọc được câu truyện cười nào, cô cũng chưa bao giờ cười.
Hóa ra cô cũng sẽ cười.
Triệu Minh gật đầu, "Cười a, rất đẹp."
Lý Tiểu Ngư mở to mắt, không nhịn được mà kích động, có phải điều này chứng tỏ cô cũng có cảm xúc không.
Đôi mắt của cô gái mở to, trong mắt đựng đầy tia sáng, Triệu Minh không khống chế được muốn xoa đầu cô, cái ý niệm này đến cũng nhanh, chờ khi phát hiện ra, bàn tay đã nâng lên tới, hướng về phía đỉnh đầu của cô
Lý Tiểu Ngư lại bỗng chốc đứng lên, né tránh bàn tay to kia, nuốt kẹo trong miệng xuống, đặt số kẹo còn lại lên mặt bàn, nói: "Tôi... Tôi đi đi WC một lát."
Triệu Minh ngượng ngùng rút tay lại, cười, "Được."
Lý Tiểu Ngư đi tới WC, cảm giác ghê tởm làm sắc mặt cô tái nhợt, không phải cô không nhìn thấy bàn tay đã duỗi tới, nhưng cơ thể lại phản ứng mạnh mẽ, căn bản không muốn bị cái tay kia chạm vào.
Lý Tiểu Ngư ngước mắt, "Người như tớ, căn bản không thể thích bất cứ ai, chỉ biết tai họa người khác."
Nhị Nữu vừa nghe là thấy nóng nảy, "Sao lại là tai họa người khác? Cậu không tốt ở điểm nào? Tiểu Ngư, cậu đừng nghĩ bản thân như vậy, ai nói người bị bệnh thiếu hụt cảm xúc không thể yêu đương."
"Nhị Nữu." Lý Tiểu Ngư rũ mắt, lắc đầu, "Cậu không hiểu."
Mười năm nay, không phải Lý Tiểu Ngư không thử hẹn hò với người khác, nhưng không có ai không có việc gì có thể làm trái tim cô dao động, cái loại cảm giác yêu thương một người, cô chưa bao giờ cảm nhận được.
Nhị Nữu không hiểu, nhưng Tiểu Ngư như vậy làm Nhị Nữu rất đau lòng, cậu ấy tốt như vậy, vì sao ông trời lại tàn nhẫn với cậu ấy như vậy.
Ngày hôm sau dậy sớm, ăn bữa sáng tình yêu của Hà Phương xong, hai người đi tới điểm hẹn.
Đây là một nhà hàng kiểu Tây xa hoa, bàn ghế bên trong đều dành cho hai người,bàn gỗ hình tròn, ánh đèn hơi tối, không khí khá tốt.
Lý Tiểu Ngư đi vào trước, vài phút sau Nhị Nữu mới đi vào, ngồi ở một cái bàn cách đó không xa.
Nhìn từ xa, người đàn ông kia rất cao, một thân tây trang, khuôn mặt thuốc kiểu ấm áp tươi sáng.
Lý Tiểu Ngư muốn nở một nụ cười, nhưng lại sợ làm người ta sợ, banh mặt cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, nói: "Xin chào, tôi là Lý Tiểu Ngư."
Người nọ cười giới thiệu bản thân, "Anh là Triệu Minh, chào em."
Lý Tiểu Ngư không biết muốn nói gì, Triệu Minh dường như biết cô ngại, tìm đề tài nói: "Nghe nói em mở cửa hàng đồ ngọt, em rất thích ăn đồ ngọt sao?"
Lý Tiểu Ngư nghe được chữ ngọt, trong mắt mới có một tia sáng, con ngươi hơi lóe, "Thích."
Triệu Minh tìm tìm trong túi tiền nói: "Anh có vài viên kẹo, em nếm thử đi."
Mở ra lòng bàn tay, đều là một vài viên kẹo trái cây
Lý Tiểu Ngư do dự nắm chặt lòng bàn tay, không khống chế được sự xúc động trong lòng, nhận lấy ăn một viên
Hương vị ngọt ngào làm giảm sự khẩn trương trong lòng, khóe miệng hơi hơi cong lên, đôi mắt tỏa sáng nói cảm ơn, "Cảm ơn kẹo của anh."
Triệu Minh nhìn cô từ bộ dáng nghiêm túc trở nên sáng lạn giống như pháo hoa trên bầu trời, trái tim chậm nửa nhịp.
Phục vụ sinh đi tới, bưng đồ ăn lên, nói: "Mời dùng."
Triệu Minh chờ phục vụ sinh đi, nói tiếp: "Tiểu Ngư, cười rộ lên rất đẹp, hẳn nên cười nhiều hơn."
Khóe miệng Lý Tiểu Ngư hơi cứng đờ, nắm chặt kẹo trong lòng bàn tay, chờ mong lại cẩn thận hỏi: "Tôi... Tôi cười sao?"
Cô vẫn luôn cảm thấy bản thân chưa bao giờ cười, cho dù xem phim hài hay đọc được câu truyện cười nào, cô cũng chưa bao giờ cười.
Hóa ra cô cũng sẽ cười.
Triệu Minh gật đầu, "Cười a, rất đẹp."
Lý Tiểu Ngư mở to mắt, không nhịn được mà kích động, có phải điều này chứng tỏ cô cũng có cảm xúc không.
Đôi mắt của cô gái mở to, trong mắt đựng đầy tia sáng, Triệu Minh không khống chế được muốn xoa đầu cô, cái ý niệm này đến cũng nhanh, chờ khi phát hiện ra, bàn tay đã nâng lên tới, hướng về phía đỉnh đầu của cô
Lý Tiểu Ngư lại bỗng chốc đứng lên, né tránh bàn tay to kia, nuốt kẹo trong miệng xuống, đặt số kẹo còn lại lên mặt bàn, nói: "Tôi... Tôi đi đi WC một lát."
Triệu Minh ngượng ngùng rút tay lại, cười, "Được."
Lý Tiểu Ngư đi tới WC, cảm giác ghê tởm làm sắc mặt cô tái nhợt, không phải cô không nhìn thấy bàn tay đã duỗi tới, nhưng cơ thể lại phản ứng mạnh mẽ, căn bản không muốn bị cái tay kia chạm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.