Chương 234: Cô giáo muốn tẩy trắng (35)
Miêu Bính Thuyền Trường
28/07/2019
Edit: Ư Ư
Trong thành chính phồn hoa nhất, vàng đá quý ở thời đại này đã vô dụng, vác tường được đúc bằng bạch ngọc, được nạm những viên đá quý quý giá nhất, sảnh lớn kiểu Âu sáng ngời, cầu thang tròn được làm bằng pha lê, đèn thủy tinh treo trên cao, thảm lông được phô ở tất cả mọi nơi.
Mà trong một căn phòng, Thẩm Ngư mở hai mắt, thiếu chút nữ bị lóe mù mắt chó, xoa xoa đứng lên, phát hiện hình như mình đã xuyên vào truyện cổ tích.
Căn phòng này trang trí thật sự giống y như căn phòng công chúa trong cổ tích.
Xốc lên chăn lên, ngoài cửa đã xuất hiện mười mấy người hầu, giơ quần áo nói: "Phu nhân, hãy để bọn tôi thay quần áo cho ngài."
Thẩm Ngư nâng tay lên, nói: "Đừng! Mấy người là ai vậy? Còn đây là đâu?"
Nếu không phải hệ thống nói với cô không đổi thế giới, Thẩm Ngư đều cho rằng mình đã xuyên vào thế giới cổ tích.
Đám người hầu sắc mặt tái nhợt, quỳ trên mặt đất, "Cầu xin phu nhân để bọn tôi thay quần áo cho ngài."
"Ai... Không phải." Thẩm Ngư không chịu nổi, lùi về phía sau nói: "Tôi chỉ hỏi đây là đâu thôi mà."
Người hầu đứng đầu cúi đầu nói: "Đây là thành chính, thủ lĩnh sẽ lập tức về đây."
Thẩm Ngư: "........." Vẫn không hiểu.
"Hệ ca, đây là đâu?"
【 Trong căn cứ, căn cứ của Lăng Mặc, thành chính. 】
Thẩm Ngư nghĩ nghĩ lại hỏi: "Kỳ Cừu đâu? Không phải tôi và hắn đang ở trên xe à?"
【 Hắn đã bị Lăng Mặc nhốt lại, không muốn cho cô biết. 】
Thẩm Ngư: "Không phải Lăng Mặc là mau xuyên giả chứ?" Cũng chỉ có cái lý do này làm cô tin tưởng.
【 Không phải, tôi cũng không biết vì sao nam chủ sẽ như vậy, nhưng mà tôi đã phản hồi lại cho Chủ Thần. 】
Thẩm Ngư cũng không muốn ở đây, nhiệm vụ của cô là Kỳ Cừu không hủy diệt thế giới, ở đây không được gì cả.
Nhấc chân định đi ra ngoài, đám người hầu phía sau hoảng sợ kêu lên: "Phu nhân đừng đi a, nếu ngài đi, bọn tôi sẽ chết a."
Thẩm Ngư dừng bước, mắt nhìn thoáng qua những người phía sau, nhấc chân tiếp tục tiến về phía trước.
Cô ghét nhất cái loại chuyện thường xuất hiện trong tiểu thuyết này, ví dụ như nữ chính bị cầm tù muốn rời khỏi nơi đó, sau đó nam chính nói nếu em đi tôi sẽ giết hết những người hầu này.
Sau đó nữ chính thánh mẫu thiện lương đành rưng rưng lưu lại.
Có tật xấu à.
Mạng của mình sắp không còn, mà còn có thời gian quan tâm đến người khác?
Rời khỏi phòng, Thẩm Ngư tìm mãi mới thấy cầu thang, vừa định đi xuống lại nhìn thấy một đám người đi lên, vừa lúc nhìn thấy cô.
Trong đó có Lăng Mặc, anh ta vừa nhìn thấy Thẩm Ngư, đôi mắt đều sáng, bước chân dài đi tới bên cạnh cô, "Em tỉnh rồi."
Thẩm Ngư cau mày, nhìn anh ta một lúc lâu, trong lòng bỗng nhiên có một suy nghĩ, nhưng chậm chạp không thể xác định, "Chúng ta... Không thân."
Đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Mặc lóe lên nhu tình, "Tôi nói rồi, chúng ta sẽ dần dần quen thuộc."
Lúc này, phía sau anh ta xuất hiện một người phụ nữ, một thân sườn xám màu xanh viền vàng thêu hoa, lộ bả vai và xương quai xanh, một khuôn mặt còn yêu diễn quyến rũ hơn cả Thẩm Ngư, giữa mày vẽ một nốt ruồi đỏ, càng thêm quyến rũ.
"Thủ lĩnh, đây là người đẹp ngài mang về đó sao, cũng không giới thiệu cho Hinh Nhi làm quen."
Hinh Nhi đánh giá Thẩm Ngư, khi ngửi thấy mùi hương trên người nàng, giữa mày nhăn lại.
Ba người phía sau cũng chạy tới, một đám đều là dị năng giả, diện mạo không kém, đều là nam.
Trong thành chính phồn hoa nhất, vàng đá quý ở thời đại này đã vô dụng, vác tường được đúc bằng bạch ngọc, được nạm những viên đá quý quý giá nhất, sảnh lớn kiểu Âu sáng ngời, cầu thang tròn được làm bằng pha lê, đèn thủy tinh treo trên cao, thảm lông được phô ở tất cả mọi nơi.
Mà trong một căn phòng, Thẩm Ngư mở hai mắt, thiếu chút nữ bị lóe mù mắt chó, xoa xoa đứng lên, phát hiện hình như mình đã xuyên vào truyện cổ tích.
Căn phòng này trang trí thật sự giống y như căn phòng công chúa trong cổ tích.
Xốc lên chăn lên, ngoài cửa đã xuất hiện mười mấy người hầu, giơ quần áo nói: "Phu nhân, hãy để bọn tôi thay quần áo cho ngài."
Thẩm Ngư nâng tay lên, nói: "Đừng! Mấy người là ai vậy? Còn đây là đâu?"
Nếu không phải hệ thống nói với cô không đổi thế giới, Thẩm Ngư đều cho rằng mình đã xuyên vào thế giới cổ tích.
Đám người hầu sắc mặt tái nhợt, quỳ trên mặt đất, "Cầu xin phu nhân để bọn tôi thay quần áo cho ngài."
"Ai... Không phải." Thẩm Ngư không chịu nổi, lùi về phía sau nói: "Tôi chỉ hỏi đây là đâu thôi mà."
Người hầu đứng đầu cúi đầu nói: "Đây là thành chính, thủ lĩnh sẽ lập tức về đây."
Thẩm Ngư: "........." Vẫn không hiểu.
"Hệ ca, đây là đâu?"
【 Trong căn cứ, căn cứ của Lăng Mặc, thành chính. 】
Thẩm Ngư nghĩ nghĩ lại hỏi: "Kỳ Cừu đâu? Không phải tôi và hắn đang ở trên xe à?"
【 Hắn đã bị Lăng Mặc nhốt lại, không muốn cho cô biết. 】
Thẩm Ngư: "Không phải Lăng Mặc là mau xuyên giả chứ?" Cũng chỉ có cái lý do này làm cô tin tưởng.
【 Không phải, tôi cũng không biết vì sao nam chủ sẽ như vậy, nhưng mà tôi đã phản hồi lại cho Chủ Thần. 】
Thẩm Ngư cũng không muốn ở đây, nhiệm vụ của cô là Kỳ Cừu không hủy diệt thế giới, ở đây không được gì cả.
Nhấc chân định đi ra ngoài, đám người hầu phía sau hoảng sợ kêu lên: "Phu nhân đừng đi a, nếu ngài đi, bọn tôi sẽ chết a."
Thẩm Ngư dừng bước, mắt nhìn thoáng qua những người phía sau, nhấc chân tiếp tục tiến về phía trước.
Cô ghét nhất cái loại chuyện thường xuất hiện trong tiểu thuyết này, ví dụ như nữ chính bị cầm tù muốn rời khỏi nơi đó, sau đó nam chính nói nếu em đi tôi sẽ giết hết những người hầu này.
Sau đó nữ chính thánh mẫu thiện lương đành rưng rưng lưu lại.
Có tật xấu à.
Mạng của mình sắp không còn, mà còn có thời gian quan tâm đến người khác?
Rời khỏi phòng, Thẩm Ngư tìm mãi mới thấy cầu thang, vừa định đi xuống lại nhìn thấy một đám người đi lên, vừa lúc nhìn thấy cô.
Trong đó có Lăng Mặc, anh ta vừa nhìn thấy Thẩm Ngư, đôi mắt đều sáng, bước chân dài đi tới bên cạnh cô, "Em tỉnh rồi."
Thẩm Ngư cau mày, nhìn anh ta một lúc lâu, trong lòng bỗng nhiên có một suy nghĩ, nhưng chậm chạp không thể xác định, "Chúng ta... Không thân."
Đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Mặc lóe lên nhu tình, "Tôi nói rồi, chúng ta sẽ dần dần quen thuộc."
Lúc này, phía sau anh ta xuất hiện một người phụ nữ, một thân sườn xám màu xanh viền vàng thêu hoa, lộ bả vai và xương quai xanh, một khuôn mặt còn yêu diễn quyến rũ hơn cả Thẩm Ngư, giữa mày vẽ một nốt ruồi đỏ, càng thêm quyến rũ.
"Thủ lĩnh, đây là người đẹp ngài mang về đó sao, cũng không giới thiệu cho Hinh Nhi làm quen."
Hinh Nhi đánh giá Thẩm Ngư, khi ngửi thấy mùi hương trên người nàng, giữa mày nhăn lại.
Ba người phía sau cũng chạy tới, một đám đều là dị năng giả, diện mạo không kém, đều là nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.