Chương 244: Cô giáo muốn tẩy trắng (45)
Miêu Bính Thuyền Trường
28/07/2019
Edit: Ư Ư
723 ngậm miệng không nói nữa.
Thẩm Ngư dời ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, túi bánh quy vì động tác của cô mà phát ra tiếng vang, nhưng cô cũng không ăn nữa mà nhìn zombie đang đi lại qua cửa sổ.
Cứ ở trong xe cũng không phải là cách hay, cái xe này không biết Kỳ Cừu tìm được ở đâu, cũng là một chiếc xe jeep nhưng lại rất kiên cố, zombie bên ngoài đâm như nào cũng không hỏng.
Phải tìm cơ hội rời khỏi đây thôi, mà cô cũng không biết đây là đâu nữa, mọi thứ đều xa lạ, không có nhiều zombie lắm nhưng lúc nào cũng có zombie vờn quanh.
Nhìn nhìn lại ngủ mất, trong mơ Thẩm Ngư nhìn thấy một người đàn ông trần trụi nằm trên giường, làn da màu cổ đồng tràn ngập sức bật, tám múi cơ bụng và đôi chân thon dài gợi cảm, cơ bắp phân bố đồng đều, làm người mặt đỏ tai hồng tràn đầy hormone nam tính.
Ánh mắt chậm rãi chuyển qua giữa hai chân người đó, Thẩm Ngư không tự chủ được mà nuốt nuốt nước bọt, bị cái kích cỡ kia làm sợ hãi che mắt lại.
Qua một lúc nữa, lại không nhịn được mà ngó lên nhìn khuôn mặt của người kia.........
Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo cảm giác xâm lược, ngũ quan hoàn mỹ như được thượng đế cẩn thận tạo hình, đặc biệt là đôi mắt hẹp hài sâu thẳm kia, nóng bỏng nhìn chằm chằm như muốn cắn nuốt cô.
Thẩm Ngư: "........."
Cô ngồi bật dậy, trên mặt nóng đến khó chịu, nâng tay lên che mặt phun ra một câu
"Chết tiệt."
Kỳ Cừu cũng tỉnh lại, sắc mặt vẫn tái nhợt hỏi: "Lão sư, cô làm sao vậy?"
Thẩm Ngư vừa nhìn thấy hắn là lùi về phía sau, nâng tay lên ngăn hắn tới gần
"Cô giáo?"
Thẩm Ngư che mặt, trong mắt tràn đầy hổ thẹn, hận không thể tát mình hai cái, cũng không dám nhìn mặt hắn.
Mày mơ thấy đàn ông khỏa thân thì thôi đi, gương mặt kia mà còn mơ thành Kỳ Cừu, mày đói khát thế sao? Ngay cả một em trai nhỏ cũng không buông tha!
"Tôi không sao, chỉ là vừa mơ thấy ác mộng thôi." Thẩm Ngư thở hổn hển bình phục hô hấp, rút tay lại lấy một chai nước khoáng ra uống hai ngụm.
Khi dòng nước lạnh lẽo đi vào cổ họng khô khốc thì cô mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Kỳ Cừu rũ đầu, nhỏ giọng nói: "Ác mộng à......"
Thẩm Ngư gật gật đầu, không muốn nhớ lại giấc mơ lúc nãy nữa, lấy một gói mì ra đưa cho hắn, "Cả ngày nay em chưa ăn gì rồi, ăn một gói mì đi."
Kỳ Cừu cầm lấy gói mì, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.
Thẩm Ngư gặm bánh quy, cũng không nói chuyện.
Xe trở nên yên tĩnh.
-
Hôm sau, Kỳ Cừu khôi phục không sai biệt lắm, sáng sớm Thẩm Ngư đã lái xe rời khỏi nơi này.
Còn đi đâu thì Thẩm Ngư cũng không biết, bèn mua một cái tin nhanh.
Cái này có thể giới thiệu thế giới đã tới đoạn nào trong cốt truyện, nơi nào có ăn lại không có nhiều zombie.
Đó chính là nông thôn.
Bây giờ thành phố cũng không có điện, tất cả đồ điện chỉ dùng để trang trí, nơi duy nhất có thể tìm được đồ ăn là siêu thị vào các quán ăn, đồ ăn có hạn sử dụng, dù tìm được nhiều đồ ăn đi nữa thì cũng sẽ có ngày nó hết hạn
Lúc này mỗi căn cứ đã chia người ra để trồng rau trồng lúa, nhưng bởi vì không có nhiều nước nên những dị năng gi hệ thủy đã trở thành người mà các căn cứ cướp đoạt.
723 ngậm miệng không nói nữa.
Thẩm Ngư dời ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, túi bánh quy vì động tác của cô mà phát ra tiếng vang, nhưng cô cũng không ăn nữa mà nhìn zombie đang đi lại qua cửa sổ.
Cứ ở trong xe cũng không phải là cách hay, cái xe này không biết Kỳ Cừu tìm được ở đâu, cũng là một chiếc xe jeep nhưng lại rất kiên cố, zombie bên ngoài đâm như nào cũng không hỏng.
Phải tìm cơ hội rời khỏi đây thôi, mà cô cũng không biết đây là đâu nữa, mọi thứ đều xa lạ, không có nhiều zombie lắm nhưng lúc nào cũng có zombie vờn quanh.
Nhìn nhìn lại ngủ mất, trong mơ Thẩm Ngư nhìn thấy một người đàn ông trần trụi nằm trên giường, làn da màu cổ đồng tràn ngập sức bật, tám múi cơ bụng và đôi chân thon dài gợi cảm, cơ bắp phân bố đồng đều, làm người mặt đỏ tai hồng tràn đầy hormone nam tính.
Ánh mắt chậm rãi chuyển qua giữa hai chân người đó, Thẩm Ngư không tự chủ được mà nuốt nuốt nước bọt, bị cái kích cỡ kia làm sợ hãi che mắt lại.
Qua một lúc nữa, lại không nhịn được mà ngó lên nhìn khuôn mặt của người kia.........
Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo cảm giác xâm lược, ngũ quan hoàn mỹ như được thượng đế cẩn thận tạo hình, đặc biệt là đôi mắt hẹp hài sâu thẳm kia, nóng bỏng nhìn chằm chằm như muốn cắn nuốt cô.
Thẩm Ngư: "........."
Cô ngồi bật dậy, trên mặt nóng đến khó chịu, nâng tay lên che mặt phun ra một câu
"Chết tiệt."
Kỳ Cừu cũng tỉnh lại, sắc mặt vẫn tái nhợt hỏi: "Lão sư, cô làm sao vậy?"
Thẩm Ngư vừa nhìn thấy hắn là lùi về phía sau, nâng tay lên ngăn hắn tới gần
"Cô giáo?"
Thẩm Ngư che mặt, trong mắt tràn đầy hổ thẹn, hận không thể tát mình hai cái, cũng không dám nhìn mặt hắn.
Mày mơ thấy đàn ông khỏa thân thì thôi đi, gương mặt kia mà còn mơ thành Kỳ Cừu, mày đói khát thế sao? Ngay cả một em trai nhỏ cũng không buông tha!
"Tôi không sao, chỉ là vừa mơ thấy ác mộng thôi." Thẩm Ngư thở hổn hển bình phục hô hấp, rút tay lại lấy một chai nước khoáng ra uống hai ngụm.
Khi dòng nước lạnh lẽo đi vào cổ họng khô khốc thì cô mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Kỳ Cừu rũ đầu, nhỏ giọng nói: "Ác mộng à......"
Thẩm Ngư gật gật đầu, không muốn nhớ lại giấc mơ lúc nãy nữa, lấy một gói mì ra đưa cho hắn, "Cả ngày nay em chưa ăn gì rồi, ăn một gói mì đi."
Kỳ Cừu cầm lấy gói mì, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.
Thẩm Ngư gặm bánh quy, cũng không nói chuyện.
Xe trở nên yên tĩnh.
-
Hôm sau, Kỳ Cừu khôi phục không sai biệt lắm, sáng sớm Thẩm Ngư đã lái xe rời khỏi nơi này.
Còn đi đâu thì Thẩm Ngư cũng không biết, bèn mua một cái tin nhanh.
Cái này có thể giới thiệu thế giới đã tới đoạn nào trong cốt truyện, nơi nào có ăn lại không có nhiều zombie.
Đó chính là nông thôn.
Bây giờ thành phố cũng không có điện, tất cả đồ điện chỉ dùng để trang trí, nơi duy nhất có thể tìm được đồ ăn là siêu thị vào các quán ăn, đồ ăn có hạn sử dụng, dù tìm được nhiều đồ ăn đi nữa thì cũng sẽ có ngày nó hết hạn
Lúc này mỗi căn cứ đã chia người ra để trồng rau trồng lúa, nhưng bởi vì không có nhiều nước nên những dị năng gi hệ thủy đã trở thành người mà các căn cứ cướp đoạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.