Chương 248: Cô giáo muốn tẩy trắng (49)
Miêu Bính Thuyền Trường
28/07/2019
Edit: Ư Ư
Vừa tìm thấy cô lại nhìn thấy cô đứng gần một nam sinh, hai người nói chuyện rất thân mật, thậm chí cô còn nở nụ cười, khi cô cười đôi mắt sẽ cong cong, trong suốt giống như một bầu trời đầy sao vậy.
Nhưng bây giờ cô đang cười với một người khác.
Sự ghen ghét trong lòng làm hắn thiếu chút nữa là không khống chế được đi tới giết chết nam sinh kia
Không thể, nếu cô nhìn thấy hắn giết người chắc chắn sẽ sợ hãi hắn, sẽ không tới gần hắn nữa.
Thẩm Ngư không biết Kỳ Cừu đang nghĩ gì, cô nhìn nhìn sắc trời, quá muộn rồi: "Đã tối rồi, chúng ta nhanh chóng tìm thôn đi."
"Tìm một cái thôn không bao giờ đi ra ngoài nữa, tôi không thích ngày nào cũng phải ăn mì tôm, tôi muốn ăn rau tôi muốn ăn đùi gà!"
Nói đến là cô lại nhớ đến các loại đồ ăn, đã bao lâu không được ăn những món này rồi.
Cô cũng không biết lời nói của cô, mang theo mong muốn vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn không ra ngoài, vẫn luôn ở trong cái thôn kia, chỉ có cô và hắn
Kỳ Cừu cảm thấy sự u ám dần dần biến mất và thay vào đó là sự vui sướng lấp đầy trái tim.
Hắn nâng đôi mắt ngây ngẩn nhìn Thẩm Ngư, giọng nói khàn khàn khác thường: "Thật sao?"
Thẩm Ngư không hiểu biểu tình của hắn là sao, gật gật đầu: "Thật... Thật mà."
Kỳ Cừ ngồi thẳng người, "Cô giáo, cô lái xe đi."
"Sao lại giống tên ngốc vậy chứ?" Thẩm Ngư thấy hắn không thèm thắt dây an toàn, ngây ngốc ngồi nghiêm chỉnh giống như đang có giáo viên điểm danh.
Nói xong cô cúi người xuống, kéo đai an toàn ra đeo cho hắn.
Bởi vì cô tới gần mà cơ thể Kỳ Cừu trở nên cứng đờ, mắt trái xám trắng dần dần biến thành màu đỏ đậm.
Thẩm Ngư thắt dây an toàn cho hắn xong thì dẫm chân ga phóng xe đi.
Một đường bình thản cho đến khi tới con đường gồ ghề lồi lõm trên núi, tuy là xe jeep nhưng vẫn xóc nảy khá nhiều.
Thẩm Ngư thấy sắc trời càng ngày càng ám nên dẫm mạnh chân ga vượt qua con đường này.
Trên đường không gặp nhiều zombie vì ở nơi này cũng không có nhiều người, đi qua khe suối này là đã đến thôn Lâm An, thôn ở phía nam của thành phố phía Bắc, thôn xa xôi, xung quanh đều là núi cao nhưng khí hậu mát mẻ nên rất thích hợp để sinh sống.
Đây là tin tức Thẩm Ngư biết khi mua tin nhanh ở trong thương thành.
-
Mà trong thôn Lâm An.
Nam Thanh và Lâm Thâm vừa lái xe vào bên trong, xung quanh đều là cây cối, sương đen che khuất mặt trăng làm khu rừng trở nên u ám im lặng, không có cả tiếng côn trùng hay tiếng ếch kêu, ngoại trừ tiếng dày da đạp lên lá là thì không còn nghe thấy tiếng động gì cả.
Nam Thanh càng đi càng cảm thấy kỳ quái, thật sự quá im ắng, "A Thâm......"
Lâm Thâm nhíu mày cảnh giác quan sát xung quanh, một lúc sau mới trả lời làm sao vậy.
"Nơi này thật kỳ lạ."
"Cậu cẩn thận một chút." Lâm Thâm trầm giọng nói
Nam Thanh gật đầu, vừa nhìn thấy ánh lửa phía xa ánh mắt đã sáng lên, nói: "Đến thôn rồi!"
"A Thâm, cậu nhìn kìa!"
Lâm Thâm: "Từ khi mạt thế bùng nổ đã qua bốn tháng."
Dứt lời, Nam Thanh cũng bình tĩnh lại mím môi nhìn phía xa, trong thôn chỉ có tầm bảy tám căn nhà nhưng nhà nào cũng đèn đuốc sáng trưng, dường như bây giờ không phải là mạt thế mà là cuộc sống yên bình an toàn trước kia.
Vừa tìm thấy cô lại nhìn thấy cô đứng gần một nam sinh, hai người nói chuyện rất thân mật, thậm chí cô còn nở nụ cười, khi cô cười đôi mắt sẽ cong cong, trong suốt giống như một bầu trời đầy sao vậy.
Nhưng bây giờ cô đang cười với một người khác.
Sự ghen ghét trong lòng làm hắn thiếu chút nữa là không khống chế được đi tới giết chết nam sinh kia
Không thể, nếu cô nhìn thấy hắn giết người chắc chắn sẽ sợ hãi hắn, sẽ không tới gần hắn nữa.
Thẩm Ngư không biết Kỳ Cừu đang nghĩ gì, cô nhìn nhìn sắc trời, quá muộn rồi: "Đã tối rồi, chúng ta nhanh chóng tìm thôn đi."
"Tìm một cái thôn không bao giờ đi ra ngoài nữa, tôi không thích ngày nào cũng phải ăn mì tôm, tôi muốn ăn rau tôi muốn ăn đùi gà!"
Nói đến là cô lại nhớ đến các loại đồ ăn, đã bao lâu không được ăn những món này rồi.
Cô cũng không biết lời nói của cô, mang theo mong muốn vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn không ra ngoài, vẫn luôn ở trong cái thôn kia, chỉ có cô và hắn
Kỳ Cừu cảm thấy sự u ám dần dần biến mất và thay vào đó là sự vui sướng lấp đầy trái tim.
Hắn nâng đôi mắt ngây ngẩn nhìn Thẩm Ngư, giọng nói khàn khàn khác thường: "Thật sao?"
Thẩm Ngư không hiểu biểu tình của hắn là sao, gật gật đầu: "Thật... Thật mà."
Kỳ Cừ ngồi thẳng người, "Cô giáo, cô lái xe đi."
"Sao lại giống tên ngốc vậy chứ?" Thẩm Ngư thấy hắn không thèm thắt dây an toàn, ngây ngốc ngồi nghiêm chỉnh giống như đang có giáo viên điểm danh.
Nói xong cô cúi người xuống, kéo đai an toàn ra đeo cho hắn.
Bởi vì cô tới gần mà cơ thể Kỳ Cừu trở nên cứng đờ, mắt trái xám trắng dần dần biến thành màu đỏ đậm.
Thẩm Ngư thắt dây an toàn cho hắn xong thì dẫm chân ga phóng xe đi.
Một đường bình thản cho đến khi tới con đường gồ ghề lồi lõm trên núi, tuy là xe jeep nhưng vẫn xóc nảy khá nhiều.
Thẩm Ngư thấy sắc trời càng ngày càng ám nên dẫm mạnh chân ga vượt qua con đường này.
Trên đường không gặp nhiều zombie vì ở nơi này cũng không có nhiều người, đi qua khe suối này là đã đến thôn Lâm An, thôn ở phía nam của thành phố phía Bắc, thôn xa xôi, xung quanh đều là núi cao nhưng khí hậu mát mẻ nên rất thích hợp để sinh sống.
Đây là tin tức Thẩm Ngư biết khi mua tin nhanh ở trong thương thành.
-
Mà trong thôn Lâm An.
Nam Thanh và Lâm Thâm vừa lái xe vào bên trong, xung quanh đều là cây cối, sương đen che khuất mặt trăng làm khu rừng trở nên u ám im lặng, không có cả tiếng côn trùng hay tiếng ếch kêu, ngoại trừ tiếng dày da đạp lên lá là thì không còn nghe thấy tiếng động gì cả.
Nam Thanh càng đi càng cảm thấy kỳ quái, thật sự quá im ắng, "A Thâm......"
Lâm Thâm nhíu mày cảnh giác quan sát xung quanh, một lúc sau mới trả lời làm sao vậy.
"Nơi này thật kỳ lạ."
"Cậu cẩn thận một chút." Lâm Thâm trầm giọng nói
Nam Thanh gật đầu, vừa nhìn thấy ánh lửa phía xa ánh mắt đã sáng lên, nói: "Đến thôn rồi!"
"A Thâm, cậu nhìn kìa!"
Lâm Thâm: "Từ khi mạt thế bùng nổ đã qua bốn tháng."
Dứt lời, Nam Thanh cũng bình tĩnh lại mím môi nhìn phía xa, trong thôn chỉ có tầm bảy tám căn nhà nhưng nhà nào cũng đèn đuốc sáng trưng, dường như bây giờ không phải là mạt thế mà là cuộc sống yên bình an toàn trước kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.