Chương 253: Cô giáo muốn tẩy trắng (54)
Miêu Bính Thuyền Trường
28/07/2019
Edit: Ư Ư
Thẩm Ngư nghe vậy mới hiểu ra.
Trong cốt truyện cũng xuất hiện loại zombie này, sau trận mưa này nó đã có trí thông minh, cắn nuốt dị năng giả để tăng cấp dị năng và thông minh hơn.
Loại zombie này nếu là dị năng bình thường thì còn may, nhưng nếu gặp phải con có dị năng hiếm thì rất khó giải quyết.
Hệ tinh thần cấp càng cao thì càng khủng bố, nếu không thì nam chủ cũng sẽ không có dị năng này.
Một khi dị năng hệ tinh thần lên tới cấp ba thì nó sẽ xuất hiện một kỹ năng gọi là ảo giác, kỹ năng này sẽ làm người xuất hiện ảo giác, ảo giác đó rất chân thật rõ ràng nhưng nếu người đang ở trong ảo giác cảm thấy không đúng thì sẽ tỉnh lại.
Cũng sẽ không giống như Nam Thanh, coi Bạch Nhiễm là người nên vẫn luôn không tỉnh lại.
Tất cả mọi chuyện đều là do con quái vật này, nó cắn nuốt tất cả những người lâm vào trong ảo giác của nó, lấy bộ dáng của con người, dùng tình cảm và ký ức của người đó để lừa gạt những người tới đây.
Con quái vật này ở trong thôn Lâm An, làm cho những người tới đây nhìn thấy nơi này không bị mạt thế bao trùm, vẫn an toàn và sinh hoạt như ngày thường.
Chờ khi đi vào thì sẽ bị nó cắn nuốt, nó càng ngày càng mạnh, chỉ số thông minh càng ngày ngày cao, sẽ có rất ít người giết được nó.
Thẩm Ngư nhìn thân thể to hơn cả ngôi nhà kia của nó cũng không biết nó đã ăn bao nhiêu người.
Lâm Thâm dường như đang đắm chìm trong cuộc chiến với quái vật mà không phát hiện ra nó không phải thật thể.
Thẩm Ngư nắm chặt chày gỗ, hỏi thiếu niên: "Cái nào là thật thể?"
Đôi mắt Kỳ Cừu đảo qua trên cơ thể quái vật nói: "Ở trên người nó có một miếng thịt là thật."
Thấy cố muốn tiến lên thì nhanh chóng giữ chặt tay cô lại: "Để tôi giải quyết nó."
Thẩm Ngư không đồng ý: "Thân thể của em còn chưa khôi phục, cứ để tôi đi." Cô vừa dùng thuốc tăng lực, đập đập mấy cái là được.
Kỳ Cừu, "Tôi không sao, cô giáo."
Thái độ của thiếu niên rất kiên quyết.
Thẩm Ngư bất đắc dĩ đành đứng phía sau hắn.
Chỉ thấy Kỳ Cừu nâng tay lên, chưa được bao lâu thì đôi mắt của con quái vật kia đã run rẩy nhìn về phía bọn họ.
Ảo giác trước mặt Lâm Thâm tan biến, khi nhìn thấy Nam Thanh đang ngất xỉu dưới gốc cây thì vội vàng đi qua.
Quái vật nhìn Kỳ Cừu một lúc lâu, người này làm nó muốn quỳ xuống, cảm giác thần phục này dường như đã khắc sâu vào trong lòng nó.
Hắn là hệ tinh thần cấp ba?
Đôi mắt màu xám chôn trong đống thịt nát của con quái vật tràn đầy hưng phấn và kích động, nếu ăn được người này thì dị năng của nó sẽ lên tới cấp bốn.
Nó đè lại sự sợ hãi xuống đáy lòng rồi chậm rãi đi về phía Kỳ Cừu, "Mày đang bị thương nặng."
"Nếu tao ăn mày thì nhất định tao sẽ lên cấp bốn."
Thẩm Ngư nghe vậy cười nhạo nói, "Si tâm vọng tưởng."
Quái vật cũng cười, tiếng cười chói tai truyền ra xung quanh là cô cực kỳ khó chịu.
Kỳ Cừu đứng phía trước cởi cúc tay á oven lên, nâng ánh mắt bình tĩnh nhìn con quái vật này, hơi thở quanh người bắt đầu thay đổi.
Thẩm Ngư cũng biến mất, xung quanh tràn đầy sương mù.
Hắn đi về phía trước, sương trắng bỗng nhiên biến mất mà xuất hiện một dòng suối nhỏ, một người đang ngồi xổm bên dòng suối, người kia quay đầu lại, là cô giáo, cô giáo quay đầu lại nhìn hắn, cô giáo đứng dậy chạy tới giang hai tay ra ôm lấy hắn.
Giọng nói tràn đầy vui sướng: "Kỳ Cừu, nơi này thật đẹp, sau này chúng ta ở đây nhé, chỉ có hai người chúng ta, vĩnh viễn ở bên nhau."
Kỳ Cừu ngửi ngửi, mùi hương của cô giáo vẫn làm người mê say như vậy.
Thẩm Ngư nghe vậy mới hiểu ra.
Trong cốt truyện cũng xuất hiện loại zombie này, sau trận mưa này nó đã có trí thông minh, cắn nuốt dị năng giả để tăng cấp dị năng và thông minh hơn.
Loại zombie này nếu là dị năng bình thường thì còn may, nhưng nếu gặp phải con có dị năng hiếm thì rất khó giải quyết.
Hệ tinh thần cấp càng cao thì càng khủng bố, nếu không thì nam chủ cũng sẽ không có dị năng này.
Một khi dị năng hệ tinh thần lên tới cấp ba thì nó sẽ xuất hiện một kỹ năng gọi là ảo giác, kỹ năng này sẽ làm người xuất hiện ảo giác, ảo giác đó rất chân thật rõ ràng nhưng nếu người đang ở trong ảo giác cảm thấy không đúng thì sẽ tỉnh lại.
Cũng sẽ không giống như Nam Thanh, coi Bạch Nhiễm là người nên vẫn luôn không tỉnh lại.
Tất cả mọi chuyện đều là do con quái vật này, nó cắn nuốt tất cả những người lâm vào trong ảo giác của nó, lấy bộ dáng của con người, dùng tình cảm và ký ức của người đó để lừa gạt những người tới đây.
Con quái vật này ở trong thôn Lâm An, làm cho những người tới đây nhìn thấy nơi này không bị mạt thế bao trùm, vẫn an toàn và sinh hoạt như ngày thường.
Chờ khi đi vào thì sẽ bị nó cắn nuốt, nó càng ngày càng mạnh, chỉ số thông minh càng ngày ngày cao, sẽ có rất ít người giết được nó.
Thẩm Ngư nhìn thân thể to hơn cả ngôi nhà kia của nó cũng không biết nó đã ăn bao nhiêu người.
Lâm Thâm dường như đang đắm chìm trong cuộc chiến với quái vật mà không phát hiện ra nó không phải thật thể.
Thẩm Ngư nắm chặt chày gỗ, hỏi thiếu niên: "Cái nào là thật thể?"
Đôi mắt Kỳ Cừu đảo qua trên cơ thể quái vật nói: "Ở trên người nó có một miếng thịt là thật."
Thấy cố muốn tiến lên thì nhanh chóng giữ chặt tay cô lại: "Để tôi giải quyết nó."
Thẩm Ngư không đồng ý: "Thân thể của em còn chưa khôi phục, cứ để tôi đi." Cô vừa dùng thuốc tăng lực, đập đập mấy cái là được.
Kỳ Cừu, "Tôi không sao, cô giáo."
Thái độ của thiếu niên rất kiên quyết.
Thẩm Ngư bất đắc dĩ đành đứng phía sau hắn.
Chỉ thấy Kỳ Cừu nâng tay lên, chưa được bao lâu thì đôi mắt của con quái vật kia đã run rẩy nhìn về phía bọn họ.
Ảo giác trước mặt Lâm Thâm tan biến, khi nhìn thấy Nam Thanh đang ngất xỉu dưới gốc cây thì vội vàng đi qua.
Quái vật nhìn Kỳ Cừu một lúc lâu, người này làm nó muốn quỳ xuống, cảm giác thần phục này dường như đã khắc sâu vào trong lòng nó.
Hắn là hệ tinh thần cấp ba?
Đôi mắt màu xám chôn trong đống thịt nát của con quái vật tràn đầy hưng phấn và kích động, nếu ăn được người này thì dị năng của nó sẽ lên tới cấp bốn.
Nó đè lại sự sợ hãi xuống đáy lòng rồi chậm rãi đi về phía Kỳ Cừu, "Mày đang bị thương nặng."
"Nếu tao ăn mày thì nhất định tao sẽ lên cấp bốn."
Thẩm Ngư nghe vậy cười nhạo nói, "Si tâm vọng tưởng."
Quái vật cũng cười, tiếng cười chói tai truyền ra xung quanh là cô cực kỳ khó chịu.
Kỳ Cừu đứng phía trước cởi cúc tay á oven lên, nâng ánh mắt bình tĩnh nhìn con quái vật này, hơi thở quanh người bắt đầu thay đổi.
Thẩm Ngư cũng biến mất, xung quanh tràn đầy sương mù.
Hắn đi về phía trước, sương trắng bỗng nhiên biến mất mà xuất hiện một dòng suối nhỏ, một người đang ngồi xổm bên dòng suối, người kia quay đầu lại, là cô giáo, cô giáo quay đầu lại nhìn hắn, cô giáo đứng dậy chạy tới giang hai tay ra ôm lấy hắn.
Giọng nói tràn đầy vui sướng: "Kỳ Cừu, nơi này thật đẹp, sau này chúng ta ở đây nhé, chỉ có hai người chúng ta, vĩnh viễn ở bên nhau."
Kỳ Cừu ngửi ngửi, mùi hương của cô giáo vẫn làm người mê say như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.