Chương 207: Cô giáo muốn tẩy trắng (8)
Miêu Bính Thuyền Trường
28/07/2019
Edit: ULies
Beta: Ư Ư
Thân thể Kỳ Cừu hơi cứng đờ, sau khi trở lại bình thường, khóe mắt nhìn thoáng qua phía sau.
Làn da của cô vốn rất trắng, bây giờ lại càng trắng tựa như trong suốt, hai mắt tràn đầy sợ hãi, nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh quan sát bốn phía, bàn tay đang nắm lấy góc áo của hắn khẽ run rẩy, bàn tay ấy rất đẹp, trắng nõn, chưa từng làm việc nặng, không có chút thô ráp hay già nua nào.
Nhưng chính đôi tay này, đã đẩy hắn vào bầy zombie, hắn vẫn nhớ ánh mắt của người này khi nhìn hắn ngã xuống vào lúc ấy, lạnh băng và bình tĩnh, giống như chuyện hắn chết đi đối với cô chẳng tạo nên chút gợn sóng nào, thậm chí còn cảm thấy chuyện hắn chết là loại chuyện tốt đến dường nào, loại người như hắn, ở trong mắt cô chỉ là một con chuột nhắt hôi hám, một loại tồn tại kinh tởm.
Kỳ Cừu sống lại, hắn không nghĩ tới mình sẽ sống lại, kiếp trước hắn nhìn cả thế giới chết đi, hắn cô độc sống suốt hai mươi năm, mỗi đêm hắn đều mơ thấy một người, đó là một cô bé, nhờ đó chỉ có trong mơ hắn mới cảm nhận được hơi người.
Một năm trôi qua một năm tới, hắn càng ngày càng nhớ nhung cô bé ở trong giấc mơ, hắn chưa từng nhìn thấy khuôn mặt cô, đến cả tên cũng không biết, nhưng không biết tại sao, hắn rất muốn gặp cô ấy.
Hắn tự sát, nếu chỉ có thể thấy cô trong mơ, vậy thì chết đi, sẽ được nằm mơ mãi mãi.
Cũng không biết tại sao vừa mở mắt ra, hắn lại quay trở về tuổi mười sáu. Ký ức năm mười sáu tuổi là ký ức hắn chán ghét nhất, những kẻ đó, những chuyện đó, tất cả đều khiến hắn chán ghét. Đặc biệt là cô gái này, Kỳ Cừu nhớ lại, cô ta chết thế nào nhỉ?
Hình như là bị zombie cắn xé đến chết.
Quá nhạt nhẽo, chết như vậy quá đơn giản, kiếp này sẽ cho cô ta chết kiểu khác.
Ví dụ như, lấy huyết thanh kiếp trước nghiên cứu được tiêm vào cơ thể cô, loại huyết thanh này có thể giúp cho con người không bị lây nhiễm virus, còn có thể làm miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
Nghĩ đến cô sẽ bị zombie cắn từng miếng từng miếng, sau đó khép lại, cắn xong lại khép.
Hình ảnh này, thật là xinh đẹp biết bao.
Nhưng không biết tại sao, ký ức hình như bị thay đổi, bây giờ đáng lẽ hắn phải ở trong phòng thi, người này cũng vậy.
Học sinh đang làm bài đột nhiên biến thành zombie, tiếng cắn xé, màu máu, âm thanh gào thét chói tai, sợ hãi.
Không phải giống bây giờ, bình yên đợi ở đây.
Tại sao lại thay đổi?
Ánh mắt Kỳ Cừu sâu thẳm, nheo lại, lập loè hưng phấn.
Cô gái này, thú zị hơn kiếp trước..
Thẩm Ngư đang rơi vào trạng thái căng thẳng nếu biết trong đầu thiếu niên nghĩ gì, nhất định sẽ bóp cổ 723 rống giận, boss phản diện sống lại kiểu quái gì thế!!
Nhưng mà cô không biết đọc suy nghĩ.
Càng đi sâu vào hành lang, càng yên tĩnh, yên tĩnh đến kì lạ.
Thẩm Ngư không dám thả lỏng cảnh giác, đưa mắt nhìn xung quanh.
Lúc này, một tiếng vang lớn truyền đến từ cánh cửa bên cạnh, sau đó cửa mở ra, một "người" nhảy vọt tới trước mặt họ.
Đó là một nữ zombie, nửa khuôn mặt đã bị gặm cắn đến nỗi lộ ra hộp sọ bên trong, nước miếng hòa lẫn với máu rơi xuống đất, đôi mắt xám trắng nhìn chằm chằm họ.
Thẩm Ngư nhìn thoáng căn phòng, nhưng bởi vì cái giá chặn ngang giữa phòng nên hoàn toàn không thấy gì hết.
Nếu trong phòng vẫn còn zombie, lại đột nhiên lao tới, hai người đều phải chết.
"Đánh... Đánh vào đầu nó! Đó là điểm yếu của nó!" Thẩm Ngư ghé lại gần tai Kỳ Cừu, run giọng nói.
Hơi thở nóng bỏng ướt át truyền đến tai Kỳ Cừu khiến cả người hắn run lên, cảm giác quái dị sinh ra dưới đáy lòng, sau đó lại biến mất, làm hắn không kịp bắt lấy.
Zombie trước mặt xông đến, Kỳ Cừu nâng gậy bóng chày lên đập thẳng về phía đầu con zombie, khuôn mặt dữ tợn bị đánh lệch hẳn về một bên, zombie chỉ ngừng lại một chút, sau đó lại xông đến.
Beta: Ư Ư
Thân thể Kỳ Cừu hơi cứng đờ, sau khi trở lại bình thường, khóe mắt nhìn thoáng qua phía sau.
Làn da của cô vốn rất trắng, bây giờ lại càng trắng tựa như trong suốt, hai mắt tràn đầy sợ hãi, nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh quan sát bốn phía, bàn tay đang nắm lấy góc áo của hắn khẽ run rẩy, bàn tay ấy rất đẹp, trắng nõn, chưa từng làm việc nặng, không có chút thô ráp hay già nua nào.
Nhưng chính đôi tay này, đã đẩy hắn vào bầy zombie, hắn vẫn nhớ ánh mắt của người này khi nhìn hắn ngã xuống vào lúc ấy, lạnh băng và bình tĩnh, giống như chuyện hắn chết đi đối với cô chẳng tạo nên chút gợn sóng nào, thậm chí còn cảm thấy chuyện hắn chết là loại chuyện tốt đến dường nào, loại người như hắn, ở trong mắt cô chỉ là một con chuột nhắt hôi hám, một loại tồn tại kinh tởm.
Kỳ Cừu sống lại, hắn không nghĩ tới mình sẽ sống lại, kiếp trước hắn nhìn cả thế giới chết đi, hắn cô độc sống suốt hai mươi năm, mỗi đêm hắn đều mơ thấy một người, đó là một cô bé, nhờ đó chỉ có trong mơ hắn mới cảm nhận được hơi người.
Một năm trôi qua một năm tới, hắn càng ngày càng nhớ nhung cô bé ở trong giấc mơ, hắn chưa từng nhìn thấy khuôn mặt cô, đến cả tên cũng không biết, nhưng không biết tại sao, hắn rất muốn gặp cô ấy.
Hắn tự sát, nếu chỉ có thể thấy cô trong mơ, vậy thì chết đi, sẽ được nằm mơ mãi mãi.
Cũng không biết tại sao vừa mở mắt ra, hắn lại quay trở về tuổi mười sáu. Ký ức năm mười sáu tuổi là ký ức hắn chán ghét nhất, những kẻ đó, những chuyện đó, tất cả đều khiến hắn chán ghét. Đặc biệt là cô gái này, Kỳ Cừu nhớ lại, cô ta chết thế nào nhỉ?
Hình như là bị zombie cắn xé đến chết.
Quá nhạt nhẽo, chết như vậy quá đơn giản, kiếp này sẽ cho cô ta chết kiểu khác.
Ví dụ như, lấy huyết thanh kiếp trước nghiên cứu được tiêm vào cơ thể cô, loại huyết thanh này có thể giúp cho con người không bị lây nhiễm virus, còn có thể làm miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
Nghĩ đến cô sẽ bị zombie cắn từng miếng từng miếng, sau đó khép lại, cắn xong lại khép.
Hình ảnh này, thật là xinh đẹp biết bao.
Nhưng không biết tại sao, ký ức hình như bị thay đổi, bây giờ đáng lẽ hắn phải ở trong phòng thi, người này cũng vậy.
Học sinh đang làm bài đột nhiên biến thành zombie, tiếng cắn xé, màu máu, âm thanh gào thét chói tai, sợ hãi.
Không phải giống bây giờ, bình yên đợi ở đây.
Tại sao lại thay đổi?
Ánh mắt Kỳ Cừu sâu thẳm, nheo lại, lập loè hưng phấn.
Cô gái này, thú zị hơn kiếp trước..
Thẩm Ngư đang rơi vào trạng thái căng thẳng nếu biết trong đầu thiếu niên nghĩ gì, nhất định sẽ bóp cổ 723 rống giận, boss phản diện sống lại kiểu quái gì thế!!
Nhưng mà cô không biết đọc suy nghĩ.
Càng đi sâu vào hành lang, càng yên tĩnh, yên tĩnh đến kì lạ.
Thẩm Ngư không dám thả lỏng cảnh giác, đưa mắt nhìn xung quanh.
Lúc này, một tiếng vang lớn truyền đến từ cánh cửa bên cạnh, sau đó cửa mở ra, một "người" nhảy vọt tới trước mặt họ.
Đó là một nữ zombie, nửa khuôn mặt đã bị gặm cắn đến nỗi lộ ra hộp sọ bên trong, nước miếng hòa lẫn với máu rơi xuống đất, đôi mắt xám trắng nhìn chằm chằm họ.
Thẩm Ngư nhìn thoáng căn phòng, nhưng bởi vì cái giá chặn ngang giữa phòng nên hoàn toàn không thấy gì hết.
Nếu trong phòng vẫn còn zombie, lại đột nhiên lao tới, hai người đều phải chết.
"Đánh... Đánh vào đầu nó! Đó là điểm yếu của nó!" Thẩm Ngư ghé lại gần tai Kỳ Cừu, run giọng nói.
Hơi thở nóng bỏng ướt át truyền đến tai Kỳ Cừu khiến cả người hắn run lên, cảm giác quái dị sinh ra dưới đáy lòng, sau đó lại biến mất, làm hắn không kịp bắt lấy.
Zombie trước mặt xông đến, Kỳ Cừu nâng gậy bóng chày lên đập thẳng về phía đầu con zombie, khuôn mặt dữ tợn bị đánh lệch hẳn về một bên, zombie chỉ ngừng lại một chút, sau đó lại xông đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.