Hắc Hoàng Hậu

Chương 40: Cứu Người

Tống Tượng Bạch

21/07/2021

Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu

Tỳ nữ Tiểu Đào mặt áo bông dày, ngồi ở trước cửa gà gật một chút.

Chạng vạng hoàng hôn chiếu nghiêng bóng. Chiếu lên trên đôi chân to của Tiểu Đào.

Âm thanh Lạc nương tử mở cửa sổ đem nàng đánh thức. Nàng xoa xoa mắt nhìn đến cửa sổ của Lạc nương tử.

Biểu tình của Lạc nương tử nghiêm túc, người cũng thực nghiêm túc.

Càng thêm lãnh đạm.

Cũng càng thêm đẹp.

Cũng là khuôn mặt, nhưng mặt mình lại bẹp bẹp.

Mặt Lạc nương tử tinh xảo vô cùng, nói chuyện, nhìn người, tức giận, cao hứng đều sẽ rất đẹp.

Tiểu Đào vội vàng đứng dậy, theo thói quen chuẩn bị nước tắm gội cho Lạc nương tử, và còn cả thuốc cầm máu.

..........

Hạt châu xương cốt xinh đẹp đều bị đổi thành thịt khô. Tiểu Ngũ cảm thấy quá lời.

Kéo A Tầm tới hồ nhỏ đầy xương cốt, lại muốn tìm một ít hạt châu ngày mai lại đổi.

Bọn họ hiện đang ở tại động tù binh. Động tù binh là một huyệt động nhỏ của sườn núi, đan xen ngang dọc, cuối cùng thông đến một hồ nhỏ đầy xương cốt.

Người sơn trại cách một đoạn thời gian sẽ tới hồ vớt xương cốt, xương cốt được vớt ra từ hồ nhỏ đều trắng tinh xinh đẹp. Vớt xong, một thời gian sau lại có xương trắng nổi lên.

Mà hạt châu xương cốt chính là Tiểu Ngũ tìm được ở hồ xương kia.

Trên xương bên hồ có một có lỗ, cách một khoảng thời gian từ trong lỗ đó sẽ xuất hiện mấy hạt châu. Mọi người không ai muốn tới gần hồ xương cốt cho nên không ai phát hiện ra điều này.

Bởi vì chỉ có sắp chết mới có thể nhảy vào hồ xương cốt, hoặc bị người ta ném vào.

Tiểu Ngũ đào đào chỉ nóc ra được hai viên, có chút buồn rầu.

“Tiểu hài tử kia lời đều chưa nói sõi đã thật gian xảo.”

A Tầm nghĩ đến tiểu hài tử kia ngồi trên đất, bột bên là thịt khô, một bên là bãi đá, gương mặt thon gầy như xương khô của hắn bỗng dưng tươi cười.

Tiểu Ngũ bị doạ nhảy dựng.

A Tầm cười rộ lên có điểm đáng sợ nói không nên lời, bởi A Tầm quá gầy, tai lại cực lớn.

Ngày hôm sau.

Không cần dùng dầu vừng, hôm nay Đại Hắc lại mang theo Tiểu Thần Hữu lắc lư trên lưng đi đến.

Tiểu Ngũ gấp gáp chờ không nổi lấy ra hai viên hạt châu. Tiểu Thần Hữu giơ tay nhận hai viên hạt châu ném vào túi, sau đó ngửa đầu vươn đôi tay bụ bẫm lên tiếp tục chờ.

“Đã không còn, chỉ có hai viên.” Tiểu Ngũ bất đắc dĩ nói.



Tiểu Thần Hữu giống như nghe hiểu, từ trong túi móc ra một miếng thịt khô ra, sau đó xé thành hai nửa, đem một nửa đưa cho Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ: .............

A Tầm đưang một bên cư nhiên lại cười.

Tiểu Ngũ nhìn mà dựng tóc gáy.

Lại thấy tiểu hài tử kia đưa nửa còn lại cho A Tầm, còn chảy nước miếng nói: “Ca cao, cười, đẹp.”

Đến phiên A Tầm ngây ngẩn cả người.

Tuy rằng trong động tù binh không có gương, nhưng nghe người khác nói hắn chính là hình ảnh phản chiếu của xương cốt, A Tầm có thể cảm thấy cả người hắn gầy giống như bộ xương, hai lỗ tai cực kỳ lớn, vậy lớn lên hẳn rất khó coi.

Nay tiểu gia hoả lại nói hắn cười đẹp. Hơn nữa còn kêu hắn là ca ca.

Tiểu Ngũ cảm thấy có điểm thông suốt, nhìn bộ dáng tiểu gia hoả, nhịn không được duỗi tay nhéo mặt nàng một phen.

“A Tầm, mặt nàng sờ thật thích nha.”

Không nghĩ tới bỗng nhiên méo mặt, khóc lớn lên, đem Tiểu Ngũ doạ nhảy dựng, vội vàng buông tay.

A Tầm cũng bị doạ, chíng là nhìn tới tiểu gia hoả ngồi ở kia, nước mắt tích tụ như hạt đậu rơi xuống.

“Ngươi đem nàng đang khóc, thử đem nàng bế lên thử xem.” A Tầm không chắc chắn nói.

Tiểu Ngũ trước nay đều nghe lời A Tầm, chỉ cần là A Tầm nói chắc chắn là đúng. Cho nên hắn đem tiểu gia hoả bế lên, quả nhiên thấy nước mắt nàng tựa hồ ngừng rơi, chỉ lan tràn trong mắt đảo quanh.

Hắn tuy rằng hay trêu chọc A Tầm, từng đem A Tầm bế lên, A Tầm môht thân xương khớp khẳng khiu, không giống tiểu gia hoả này, toàn thân đều là thịt, mềm oặt, như toàn thân không có xương cốt.

Tiểu Ngũ có chút khẩn trương, ôm ở trên tay thiếu chút nữa rớt xuống đất, cũng may hắn phản ứng nhanh nhẹn, vội vàng đỡ được.

“Ha ha ha.”

Không nghĩ tới tiểu gia hoả thiếu chút nữa rơi xuống mặt đấy, giờ đây lại cười.

Tiểu Ngũ ôm ở trong tay, nhìn tiểu gia hoả nước mắt không rơi tiếp nữa, lại cười ha hả giống như rất thích vậy, vì thế hắn lại dùng sưac ném, đem tiểu gia hoả ném lên trên, sau đó thời điểu tiểu gia hoả sắp rơi xuống mặt đất, đem tay đỡ lấy.

Tiểu gia hoả cười thực vui vẻ.

Mà Tiểu Ngũ ném một hồi, đầu liền đầy mồ hôi.

Tiểu gia hoả này thực nặng, lúc mới ôm không có cảm giác, chơi một hồi liền cảm thấy thực nặng, giống như tảng đá lớn.

A Tầm đều không có biết cảm giác nàng nặng.

Tiểu Ngũ buông tiểu gia hoả xuống, thoả dốc thật mạnh.

Tiểu Thần Hữu chơi không đủ, liền bò tới trước mặt A Tầm. A Tầm rất gầy, chỉ toàn xương, nên chỉ có thể duỗi tay xoa đầu nhỏ.

Không nghĩ tới xoa xoa, tiểu gia hoả lại dựa vào hắn ngủ rồi.

Tiểu Ngũ nhìn vật nhỏ kia hô hấp đều đều, nói đều nhẹ:

“A Tầm, nàng chơi thật vui.”



....................,,

Chờ đến khi Tiểu Thần Hữu tỉnh lại đã là ở trên lưng Đại Hắc, trước mặt là nhà gỗ quen thuộc.

Mặt Tiểu Thần Hữu nghiêng nghiêng dán kêu lưng ngựa nhìn phía xa.

Phương xa có một quả cầu đỏ. Rất xa, rất xa.

Nàng bỗng nhiên có điểm lạnh, lập tức lấy trong túi ra, ném vài miệng hai viên châu, có điểm thống khổ.

Nàng nhắm mắt ăn giống như ăn đường. Trên mặt nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào, còn tươi sáng hơn ánh nắng mặt trời.

Ngày ấy ánh mặt mặt trời rơi xuống trước mặt nàng, lại lập tức hướng sang hướng khác.

Giờ phút này……..

Cả tòa núi đều bị ánh mặt trời bao phủ. Đạo phủ trên núi xương khô bỗng nhiên thấy có chút ấm áp.

Ưng đang phi rất cao rất cao, trên bầu trời la lên “Oa…..”

Tam đương gia ngồi ở trước bàn sách tính toán sổ, bỗng nhiên thấy vết thương trên vai không còn đau như vậy nữa.

Đại đương gia đang phát giận muốn cầm đao chém người, chém tới một nửa bỗng buông lỏng đao, đao rơi xuống bên cạnh người nọ, ánh sáng mặt trời phản chiếu từ đao phản xạ tới.

Chỗ sâu nhất trong huyệt động có một thiếu niên đang cõng một thiếu niên khác, thiếu niên Tiểu Ngũ bỗng mở miệng nói: “A Tầm, hình như có điểm nóng, mùa đông kết thúc sớm rồi sao?”

A Tầm lắc đầu: “Không có, đi nhanh đi.”

Trên lưng ngựa A Lộc thúc ngựa chạy thật nhanh, áo bông bên ngoài gió không xuyên qua được.

“Ba thúc, thời tiết muốn tốt lên.”

Lão Ba lưng còng ngửa đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi rơi xuống.

“Qua mùa đông giá rét, mặt trời liền tốt quá.

Chỗ sâu trong hồ xương cốt, sương đen quay cuồng, như là rồng quay cuồng.

Đại Hắc có chút bất an dạo bước.

Tiểu Thần Hữu ngồi dậy nhìn chùm tia sáng nơi chân trời, nàng nhẹ nhàng nâng tay lên, trên tay như là bắt được ánh mặt trời, không có độ ấm, chỉ rất sáng.

Tiểu Thần Hữu mặt đen giờ khắc này cả người trắng tinh như ánh sáng.

Tiểu Thần Hữu buông lỏng tay ra.

Ánh mặt trời tản ra, ánh sáng trên núi xương khô khuếch tán chậm rãi, bao phủ toàn bộ thảo nguyên, núi tuyết, sông thánh.

Đáy hồ có một cái rương gỗ, phát ra tiếng lạch cạch vỡ nát. Phù văn bên trong cũng bị nước cuốn đi.

Cái con rắn lớm vẫy vẫy đuôi, hướng chỗ sâu trong dòng sông thánh bơi đi.

Tiểu Thần Hữu cưỡi ngựa, hướng tới ca ca, đuôi ngựa xinh đẹp nhẹ nhàng vẫy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook