Chương 8: Hắc Mã
Tống Tượng Bạch
12/06/2021
Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
Lão Ba lưng còng tiếp tục đi về phía trước. Có chút kinh ngạc nhãi ranh trầm mê một hồi nay lại đi lên theo. Hắn mỗi lần đi qua đây đều nhịn không được xem vài lần. Đứng ở chỗ này hắn thấy được thành thị phồn hoa, thành nam có một tửu lầu xinh đẹp, trên tửu lâu có một nữ tử thanh tú bế trên tay hài tử mập mạp trên đầu có hai bờm tóc, vẫy tay về phía hắn.
Tửu lầu rượu rất thơm, ngửi liền say lòng người.
“Ngươi về sau ở lại nơi này, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi vào núi, cho ngươi ăn, về sau ngươi phải tự kiếm lấy.”
Lão Ba đem hắn tiến vào nhà gỗ, ném cho hắn một cái bánh bao. Bánh bao kia không biết để bao lâu, đen xì, như là một cục đá, đem ném xuống đất còn muốn bắn lên một chút.
Nhà gỗ cao hơn người, trong một góc có chồng cỏ khô, hẳn là dùng để ngủ.
A Lộc nhịn không được mở miệng: “Nơi này là nơi ta sống sao?”
Lão Ba không có trả lời hắn, trầm mặc một hồi, mới mở miệng: “Đứa trông ngựa trước kia không còn nữa, ngươi tới làm muốn trông ngựa thì đừng để ngựa nhảy vào trong hồ xương cốt, mất đi một con ngựa, kết cục của ngươi cũng liền giống như thế.”
Nói xong Lão Ba chắp tay rời đi. Bóng dáng lưng thật u tịch.
Mặt trời xuống núi. A Lộc nhìn nhà gỗ nhỏ, đằng trước là một mảng thảo nguyên, vẫn xem như còn tươi tốt. Phía sau chính là nơi hắn suýt nữa không cẩn thận ngã xuống, chính là hồ xương mà Lão Ba nói tới. Mọc xung quanh hồ là các cây cột gỗ vây quanh kín mít, so với hắn còn cao hơn, không biết ngựa làm cách nào nhảy được xuống dưới hồ đi.
Trong tay hắn là một bánh bao đen, sau lưng còn có một muội muội đen. Hắn không nhìn bóng lưng Lão Ba nữa, xoay người trở vào nhà.
Giờ khắc này A Lộc còn có điểm có thể vui vẻ, đêm nay không cần phải ngủ ngoài trời nữa, có nhà ở, còn có ăn, không tệ.
Hắn cõng muội muội, đầu tiên là dọn dẹp một lần nhà gỗ, sau đó ra bên ngoài kéo cỏ khô, chỉ trong chốt lát, liền kéo được một đóng cỏ khô.
Hắn dùng cỏ khô làm một cái chăn cho trẻ con, sau đó đem muội muội từ trên lưng tháo xuống, đặt lên trên.
Muội muội tựa hồ thật sự vui vẻ, dựa vào cỏ mềm mại, toét miệng cười, dùng sức duỗi chân, hướng đưa lên miệng, phát ra âm thanh “A a!”.
A Lộc nhìn một chút, tinh thần muội muội khá hơn nhìn, nhưng mặt vẫn thật đen, so với ban đầu còn đen hơn một ít.
“Không cần gặm chân, ca ca lập tức cho ngươi ăn ngon.” A Lộc nhéo mặt muội muội một phen, nhanh nhẹn đứng dậy, đem cỏ khô ban đầu trong phòng thu nạp thành một đống, dùng đá quẹt lửa, từ trong lu múc ra một chút nước chuẩn bị đem cái bánh bao đen kia xé nhỏ.
Hắn xẻ rất cẩn thận, sợ một chút phấn bánh bao banh đi, lãng phí, bất quá cái bánh bao này quả thật quá cứng. A Lộc dùng sức lực rất lớn, chính là đem bánh bao bẻ nhiểu lần, nhưng bánh kia một chút biến hóa cũng không có.
A Lộc ngây ngốc. Quay đầu thấy muội muội chơi đùa vui vẻ, ha ha cười. A Lộc dùng cục đá đập lên bánh bao, phát ra “phanh” một tiếng, muội muôi liền cười một trận,”phanh!” “khanh khách!” “phanh” “khanh khách!”……..
Nhà gỗ nhỏ, truyền đến âm thanh vui vẻ.
Cách đó không xa bên hồ xương, Lão Ba đang đứng nghe thấy âm thanh này, biểu tình quái dị, trên mặt có chút nhớ lại, càng nhiều hơn là chết lặng. Hắn nhanh chóng rời xa nhà gỗ, rời xa hồ xương.
A Lộc nhóm lửa nấu nước sôi, cái bánh bao kia vẫn không có xé nhỏ ra được, không có cách nào khác chỉ đành ném vào trong nồi.
Cũng may nấu trong nồi, bánh bao đen cứng như đá lại có chút mềm ra, nhà gỗ tràn ngập mùi hương bánh bao nhàn nhạt, một nồi cháo xám xịt, A Lộc nhịn không được nuốt vài ngụm nước miếng.
Muội muội cũng ngoan ngoãn ngủ rồi. Phát ra tiếng thở đều đều.
Bên tay trái A Lộc là muội muội đang ngủ, bên phải là nồi cháo bánh bao, giờ khắc này A Lộc cảm thấy thật an tâm.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã rơi xuống từ lâu, ánh trăng dâng tới. Một con hắc mã to lớn trên bờm còn có vết thương chậm rì rì đi tới nhà gỗ.
Lão Ba lưng còng tiếp tục đi về phía trước. Có chút kinh ngạc nhãi ranh trầm mê một hồi nay lại đi lên theo. Hắn mỗi lần đi qua đây đều nhịn không được xem vài lần. Đứng ở chỗ này hắn thấy được thành thị phồn hoa, thành nam có một tửu lầu xinh đẹp, trên tửu lâu có một nữ tử thanh tú bế trên tay hài tử mập mạp trên đầu có hai bờm tóc, vẫy tay về phía hắn.
Tửu lầu rượu rất thơm, ngửi liền say lòng người.
“Ngươi về sau ở lại nơi này, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi vào núi, cho ngươi ăn, về sau ngươi phải tự kiếm lấy.”
Lão Ba đem hắn tiến vào nhà gỗ, ném cho hắn một cái bánh bao. Bánh bao kia không biết để bao lâu, đen xì, như là một cục đá, đem ném xuống đất còn muốn bắn lên một chút.
Nhà gỗ cao hơn người, trong một góc có chồng cỏ khô, hẳn là dùng để ngủ.
A Lộc nhịn không được mở miệng: “Nơi này là nơi ta sống sao?”
Lão Ba không có trả lời hắn, trầm mặc một hồi, mới mở miệng: “Đứa trông ngựa trước kia không còn nữa, ngươi tới làm muốn trông ngựa thì đừng để ngựa nhảy vào trong hồ xương cốt, mất đi một con ngựa, kết cục của ngươi cũng liền giống như thế.”
Nói xong Lão Ba chắp tay rời đi. Bóng dáng lưng thật u tịch.
Mặt trời xuống núi. A Lộc nhìn nhà gỗ nhỏ, đằng trước là một mảng thảo nguyên, vẫn xem như còn tươi tốt. Phía sau chính là nơi hắn suýt nữa không cẩn thận ngã xuống, chính là hồ xương mà Lão Ba nói tới. Mọc xung quanh hồ là các cây cột gỗ vây quanh kín mít, so với hắn còn cao hơn, không biết ngựa làm cách nào nhảy được xuống dưới hồ đi.
Trong tay hắn là một bánh bao đen, sau lưng còn có một muội muội đen. Hắn không nhìn bóng lưng Lão Ba nữa, xoay người trở vào nhà.
Giờ khắc này A Lộc còn có điểm có thể vui vẻ, đêm nay không cần phải ngủ ngoài trời nữa, có nhà ở, còn có ăn, không tệ.
Hắn cõng muội muội, đầu tiên là dọn dẹp một lần nhà gỗ, sau đó ra bên ngoài kéo cỏ khô, chỉ trong chốt lát, liền kéo được một đóng cỏ khô.
Hắn dùng cỏ khô làm một cái chăn cho trẻ con, sau đó đem muội muội từ trên lưng tháo xuống, đặt lên trên.
Muội muội tựa hồ thật sự vui vẻ, dựa vào cỏ mềm mại, toét miệng cười, dùng sức duỗi chân, hướng đưa lên miệng, phát ra âm thanh “A a!”.
A Lộc nhìn một chút, tinh thần muội muội khá hơn nhìn, nhưng mặt vẫn thật đen, so với ban đầu còn đen hơn một ít.
“Không cần gặm chân, ca ca lập tức cho ngươi ăn ngon.” A Lộc nhéo mặt muội muội một phen, nhanh nhẹn đứng dậy, đem cỏ khô ban đầu trong phòng thu nạp thành một đống, dùng đá quẹt lửa, từ trong lu múc ra một chút nước chuẩn bị đem cái bánh bao đen kia xé nhỏ.
Hắn xẻ rất cẩn thận, sợ một chút phấn bánh bao banh đi, lãng phí, bất quá cái bánh bao này quả thật quá cứng. A Lộc dùng sức lực rất lớn, chính là đem bánh bao bẻ nhiểu lần, nhưng bánh kia một chút biến hóa cũng không có.
A Lộc ngây ngốc. Quay đầu thấy muội muội chơi đùa vui vẻ, ha ha cười. A Lộc dùng cục đá đập lên bánh bao, phát ra “phanh” một tiếng, muội muôi liền cười một trận,”phanh!” “khanh khách!” “phanh” “khanh khách!”……..
Nhà gỗ nhỏ, truyền đến âm thanh vui vẻ.
Cách đó không xa bên hồ xương, Lão Ba đang đứng nghe thấy âm thanh này, biểu tình quái dị, trên mặt có chút nhớ lại, càng nhiều hơn là chết lặng. Hắn nhanh chóng rời xa nhà gỗ, rời xa hồ xương.
A Lộc nhóm lửa nấu nước sôi, cái bánh bao kia vẫn không có xé nhỏ ra được, không có cách nào khác chỉ đành ném vào trong nồi.
Cũng may nấu trong nồi, bánh bao đen cứng như đá lại có chút mềm ra, nhà gỗ tràn ngập mùi hương bánh bao nhàn nhạt, một nồi cháo xám xịt, A Lộc nhịn không được nuốt vài ngụm nước miếng.
Muội muội cũng ngoan ngoãn ngủ rồi. Phát ra tiếng thở đều đều.
Bên tay trái A Lộc là muội muội đang ngủ, bên phải là nồi cháo bánh bao, giờ khắc này A Lộc cảm thấy thật an tâm.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã rơi xuống từ lâu, ánh trăng dâng tới. Một con hắc mã to lớn trên bờm còn có vết thương chậm rì rì đi tới nhà gỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.