Chương 13: Tân Hậu
Tống Tượng Bạch
15/06/2021
Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
Hoàng hôn lại buông xuống, lập tức bóng chìm vào trong đất, toàn bộ thảo nguyên là ánh sáng mặt trời, cực đẹp.
Sống qua một ngày, A Lộc thở hổn hển dựa vào cọc gỗ, Tiểu Thần Hữu lăn một buổi chiều cũng mệt mỏi dựa vào ca ca.
Thân ảnh một lớn một nhỏ đối mặt nửa cái hoàng hôn còn dư lại. Thời điểm Lão Ba đi tới chính là thấy cảnh tượng như vậy. Trong phút chốc hắn cho rằng thấy được ảo cảnh kia.
“Sau khi mặt trời lặn nơi này sẽ rất lạnh, trở về đi. Sáng ngày mai ngươi quay lại đây.” Lão Ba không có tới gần, đứng cách xa mở miệng nói.
Thời điểm đi tới ném xuống hai cái bánh bao đen . Buổi trưa A Lộc chừa lại nữa là tổng cộng có hai cái bánh bao đen, thêm nửa cái bánh bao trắng mềm, A Lộc lập tức vui vẻ.
Điểu về tổ, ngựa về chuồng, A Lộc cõng muội muội về nhà gỗ nhỏ. Nhà gỗ bên hồ xương cốt, A Lộc nhìn lại thấy ấm áp cực kỳ, ánh hoàng hôn cuối cùng chiếu vào căn nhà, thật xinh đẹp.
Mới vào cửa liền cảm thấy trời đất tối xuống, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi.
A Lộc đem bật lửa lên, hôm nay lúc làm việc hắn kéo rất nhiều cỏ khô, cũng đủ làm thành một cái giường nhỏ, vừa lúc muội muội biết lật, ở trên giường nhỏ lật thật là tiện.
Theo thường lệ vẫn là nấu cháo bánh bao đen, hôm nay A Lộc thả vào chút cỏ hàm nước liền có thêm hương vị, hắn phát hiện trên núi cỏ hàm có rất nhiều.
Lửa cháy đượm bánh bao đen nhanh chóng nấu xong, A Lộc còn cho thêm chút cỏ thảo dược, thoạt nhìn thành một nồi lớn. Đối với A Lộc chưa từng được ăn no cũng không tính là nhiều. A Lộc vẫn cho muội muội ăn trước, lần này nàng không có quay đầu, buổi chiều chính là chơi thật mệt mỏi nay cùng ca ca ăn cháo thật ngon.
Tiểu Thần Hữu ăn một hồi liền không muốn ăn nữa. A Lộc ăn hơn nửa nồi, no chừng bảy, tám phần liền không ăn nữa, chừa lại một ít dự trữ đến buổi sáng ngày mai có thể ăn.
Hắn đem cái vòng nhỏ muội muội nhặt được nghiêm túc dùng cỏ lau sạch, phát hiện còn khá đẹp, trên mặt còn có kí hiệu, tuy rằng đen tuyền nhưng không có rỉ sét, cái này to chừng cái nhẫn nhưng không phải nhẫn, so với nhẫn được khoan một lỗ, A Lộc đưa lên miệng thổi, lại có âm thanh thật.
A Lộc lấy dây thừng xâu cái vòng vào đeo lên cổ. Rốt cuộc cũng là hài tử mười mấy tuổi đầu, lần đầu có trang sức liền rất vui vẻ, nhìn tới nhìn lui nhiều lần. Thời điểm ôm lấy muội muội, muội muội bắt lấy cái vòng chơi rất vui vẻ. Huynh muội chơi một hồi, A Lộc có chút mệt mỏi, hô hấp muội muội cũng đều đều, A Lộc vỗ lưng muội muội ngày càng chậm, hai huynh muội cùng nhau nằm xuống. Nhà gỗ nhỏ chỉ có ngọn lửa nhỏ nhẹ nhàng cháy.
Hoàng cung Thân Quốc xa xôi.
Đèn đuốc sáng trưng, hôm nay chính là buổi lễ phong tân hậu. Cả nước chúc mừng, quan ngũ phẩm trở lên đều được phép tới chúc mừng. Cửa hoàng cung mở rộng, chen đầy ánh sáng ngũ sắc của chân châu cùng kim thoa.
“Nghe nói tân Hoàng hậu xuất thân từ nhà thương nhân.” Công Bộ thị lang Lưu phu nhân từ trước đến nay luôn thích nói xấu người khác, nàng nhịn không được nói với người bên cạnh. Gần nàng nhất chính là Lễ Bộ chủ quan phu nhân. Lễ Bộ chủ quan phu nhân này chú ý động tĩnh, không giống như Công Bộ thị lang Lưu phu nhân nói thẳng thắn như vậy.
Vương phu nhân không có đáp lời, mà nói chuyển đề tài: “Một hồi nữa chúng ta sẽ được thấy tiểu công chúa, nghe nói tiểu công chúa là thần nữ giáng thế, nếu có thể ôm một cái nhất định sẽ dính một chút phúc khí.”
“Ta nghe nói Đại công chúa mới là….”
“Lưu thị, cẩn thận lời nói.” Vương phu nhân nghe được Lưu phu nhân nói không dứt, sợ bị liên lụy vội vàng ngăn cản, bước thật nhanh về phía trước muốn cách Lưu thị này càng xa càng tốt.
Một thời gian ngắn ngủi Hoàng hậu Thân quốc liền đổi người. Đại công chúa bị dìm xuống dòng sông thánh. Gia tộc Hoàng hậu nghe nói thông đồng với địch, toàn bộ gia tộc đều phải sung quân.
Hoàng hậu nghe nói phát điên rồi, bị nhốt lại.
Ngày xưa Hi Hòa Cung huy hoàng là thế, hiện giờ chỉ còn một gốc cây ngô đồng khô héo cùng một nữ nhân điên dại.
Vương phu nhân đi nhanh cuối cùng đem Lưu phu nhân bỏ lại phía sau.
Nàng là phu nhân Lễ Bộ, không phải lần đầu tiên vào cung tham gia hoạt động, lần đầu sắc phong Hoàng hậu, nàng cũng tham dự.
Đây chính là lần thứ hai nàng tới.
Chiêu phi vì lập Hoàng hậu sau nên không dọn khỏi nơi ở, chỉ đem phá hai bức tường, mở rộng ra thêm.
Vương phu nhân đến gần Chiêu Hòa Cung giống các phu nhân khác, sắc mặt sững sờ đứng ở cửa.
Bên trong, Chiêu phi trẻ tuổi xinh đẹp đang ôm một tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác đầu cài trâm chim phượng. Lông chim bắt mắt, so với trang sức của các vị phu nhân thì tươi đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Đầu đội mũ quan phượng cao ngất.
“Đó là chim phượng sao?” Vương phu nhân nghe có người nhỏ giọng hỏi. Nàng lắc đầu.
“Thực không biết, có thể đây chính là thần điểu.”
Tiểu Chiêu quay đầu nhìn qua, trên mặt điềm tĩnh, nụ cười nhu hòa, những người đứng ở kia liền cảm thấy dùng từ gì miêu tả nàng cũng không thỏa đáng.
Một đám phụ nhân xôn xao quỳ xuống.
Tiểu Chiêu tựa hồ có chút kinh hách, mặt đỏ lên, âm thanh mềm mại nói: “Mau đứng lên.”
Các vị phu nhân thấy Tiểu Chiêu e lệ, trong lòng bình tĩnh đánh giá, quả nhiên là nữ tử đến từ gia đình bình dân, nhưng khi nhìn đến tiểu công chúa xinh đẹp tinh xảo, mới sinh ra không lâu liền có linh khí cũng không khỏi thở dài, ai ngờ là nàng sinh đâu.
“Ha ha…”
Truyền đến tiếng cười sang sảng của Hoàng Thượng.
Thân mình sải bước đến sân viện của Tiểu Chiêu, duỗi tay tiếp nhận hài tử mới sinh trong lòng nàng, cười nói: “Ngươi phải nói bình thân, ngươi là Hoàng Hậu của trẫm ngươi gánh nổi.”
Tay chân Tiểu Chiêu càng có chút luống cuống, mặt đỏ bừng, thời điểm ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng cũng không có lùi bước, kiên định nói:
“Tiểu Chiêu đã biết.”
Hi Hòa Cung không xa. Cây ngô đồng khô héo, một nữ tử điên nghe âm thanh vui mừng truyền tới, trong ngực nàng ôm một con rối gỗ, vẻ mặt mỉm cười ngây ngô.
Núi xương trắng rất xa. Trên giường cỏ khô khốc, một bé gái ôm lấy một thiếu niên, ngủ thơm ngọt.
………………………………………………………………..
Hoàng hôn lại buông xuống, lập tức bóng chìm vào trong đất, toàn bộ thảo nguyên là ánh sáng mặt trời, cực đẹp.
Sống qua một ngày, A Lộc thở hổn hển dựa vào cọc gỗ, Tiểu Thần Hữu lăn một buổi chiều cũng mệt mỏi dựa vào ca ca.
Thân ảnh một lớn một nhỏ đối mặt nửa cái hoàng hôn còn dư lại. Thời điểm Lão Ba đi tới chính là thấy cảnh tượng như vậy. Trong phút chốc hắn cho rằng thấy được ảo cảnh kia.
“Sau khi mặt trời lặn nơi này sẽ rất lạnh, trở về đi. Sáng ngày mai ngươi quay lại đây.” Lão Ba không có tới gần, đứng cách xa mở miệng nói.
Thời điểm đi tới ném xuống hai cái bánh bao đen . Buổi trưa A Lộc chừa lại nữa là tổng cộng có hai cái bánh bao đen, thêm nửa cái bánh bao trắng mềm, A Lộc lập tức vui vẻ.
Điểu về tổ, ngựa về chuồng, A Lộc cõng muội muội về nhà gỗ nhỏ. Nhà gỗ bên hồ xương cốt, A Lộc nhìn lại thấy ấm áp cực kỳ, ánh hoàng hôn cuối cùng chiếu vào căn nhà, thật xinh đẹp.
Mới vào cửa liền cảm thấy trời đất tối xuống, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi.
A Lộc đem bật lửa lên, hôm nay lúc làm việc hắn kéo rất nhiều cỏ khô, cũng đủ làm thành một cái giường nhỏ, vừa lúc muội muội biết lật, ở trên giường nhỏ lật thật là tiện.
Theo thường lệ vẫn là nấu cháo bánh bao đen, hôm nay A Lộc thả vào chút cỏ hàm nước liền có thêm hương vị, hắn phát hiện trên núi cỏ hàm có rất nhiều.
Lửa cháy đượm bánh bao đen nhanh chóng nấu xong, A Lộc còn cho thêm chút cỏ thảo dược, thoạt nhìn thành một nồi lớn. Đối với A Lộc chưa từng được ăn no cũng không tính là nhiều. A Lộc vẫn cho muội muội ăn trước, lần này nàng không có quay đầu, buổi chiều chính là chơi thật mệt mỏi nay cùng ca ca ăn cháo thật ngon.
Tiểu Thần Hữu ăn một hồi liền không muốn ăn nữa. A Lộc ăn hơn nửa nồi, no chừng bảy, tám phần liền không ăn nữa, chừa lại một ít dự trữ đến buổi sáng ngày mai có thể ăn.
Hắn đem cái vòng nhỏ muội muội nhặt được nghiêm túc dùng cỏ lau sạch, phát hiện còn khá đẹp, trên mặt còn có kí hiệu, tuy rằng đen tuyền nhưng không có rỉ sét, cái này to chừng cái nhẫn nhưng không phải nhẫn, so với nhẫn được khoan một lỗ, A Lộc đưa lên miệng thổi, lại có âm thanh thật.
A Lộc lấy dây thừng xâu cái vòng vào đeo lên cổ. Rốt cuộc cũng là hài tử mười mấy tuổi đầu, lần đầu có trang sức liền rất vui vẻ, nhìn tới nhìn lui nhiều lần. Thời điểm ôm lấy muội muội, muội muội bắt lấy cái vòng chơi rất vui vẻ. Huynh muội chơi một hồi, A Lộc có chút mệt mỏi, hô hấp muội muội cũng đều đều, A Lộc vỗ lưng muội muội ngày càng chậm, hai huynh muội cùng nhau nằm xuống. Nhà gỗ nhỏ chỉ có ngọn lửa nhỏ nhẹ nhàng cháy.
Hoàng cung Thân Quốc xa xôi.
Đèn đuốc sáng trưng, hôm nay chính là buổi lễ phong tân hậu. Cả nước chúc mừng, quan ngũ phẩm trở lên đều được phép tới chúc mừng. Cửa hoàng cung mở rộng, chen đầy ánh sáng ngũ sắc của chân châu cùng kim thoa.
“Nghe nói tân Hoàng hậu xuất thân từ nhà thương nhân.” Công Bộ thị lang Lưu phu nhân từ trước đến nay luôn thích nói xấu người khác, nàng nhịn không được nói với người bên cạnh. Gần nàng nhất chính là Lễ Bộ chủ quan phu nhân. Lễ Bộ chủ quan phu nhân này chú ý động tĩnh, không giống như Công Bộ thị lang Lưu phu nhân nói thẳng thắn như vậy.
Vương phu nhân không có đáp lời, mà nói chuyển đề tài: “Một hồi nữa chúng ta sẽ được thấy tiểu công chúa, nghe nói tiểu công chúa là thần nữ giáng thế, nếu có thể ôm một cái nhất định sẽ dính một chút phúc khí.”
“Ta nghe nói Đại công chúa mới là….”
“Lưu thị, cẩn thận lời nói.” Vương phu nhân nghe được Lưu phu nhân nói không dứt, sợ bị liên lụy vội vàng ngăn cản, bước thật nhanh về phía trước muốn cách Lưu thị này càng xa càng tốt.
Một thời gian ngắn ngủi Hoàng hậu Thân quốc liền đổi người. Đại công chúa bị dìm xuống dòng sông thánh. Gia tộc Hoàng hậu nghe nói thông đồng với địch, toàn bộ gia tộc đều phải sung quân.
Hoàng hậu nghe nói phát điên rồi, bị nhốt lại.
Ngày xưa Hi Hòa Cung huy hoàng là thế, hiện giờ chỉ còn một gốc cây ngô đồng khô héo cùng một nữ nhân điên dại.
Vương phu nhân đi nhanh cuối cùng đem Lưu phu nhân bỏ lại phía sau.
Nàng là phu nhân Lễ Bộ, không phải lần đầu tiên vào cung tham gia hoạt động, lần đầu sắc phong Hoàng hậu, nàng cũng tham dự.
Đây chính là lần thứ hai nàng tới.
Chiêu phi vì lập Hoàng hậu sau nên không dọn khỏi nơi ở, chỉ đem phá hai bức tường, mở rộng ra thêm.
Vương phu nhân đến gần Chiêu Hòa Cung giống các phu nhân khác, sắc mặt sững sờ đứng ở cửa.
Bên trong, Chiêu phi trẻ tuổi xinh đẹp đang ôm một tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác đầu cài trâm chim phượng. Lông chim bắt mắt, so với trang sức của các vị phu nhân thì tươi đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Đầu đội mũ quan phượng cao ngất.
“Đó là chim phượng sao?” Vương phu nhân nghe có người nhỏ giọng hỏi. Nàng lắc đầu.
“Thực không biết, có thể đây chính là thần điểu.”
Tiểu Chiêu quay đầu nhìn qua, trên mặt điềm tĩnh, nụ cười nhu hòa, những người đứng ở kia liền cảm thấy dùng từ gì miêu tả nàng cũng không thỏa đáng.
Một đám phụ nhân xôn xao quỳ xuống.
Tiểu Chiêu tựa hồ có chút kinh hách, mặt đỏ lên, âm thanh mềm mại nói: “Mau đứng lên.”
Các vị phu nhân thấy Tiểu Chiêu e lệ, trong lòng bình tĩnh đánh giá, quả nhiên là nữ tử đến từ gia đình bình dân, nhưng khi nhìn đến tiểu công chúa xinh đẹp tinh xảo, mới sinh ra không lâu liền có linh khí cũng không khỏi thở dài, ai ngờ là nàng sinh đâu.
“Ha ha…”
Truyền đến tiếng cười sang sảng của Hoàng Thượng.
Thân mình sải bước đến sân viện của Tiểu Chiêu, duỗi tay tiếp nhận hài tử mới sinh trong lòng nàng, cười nói: “Ngươi phải nói bình thân, ngươi là Hoàng Hậu của trẫm ngươi gánh nổi.”
Tay chân Tiểu Chiêu càng có chút luống cuống, mặt đỏ bừng, thời điểm ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng cũng không có lùi bước, kiên định nói:
“Tiểu Chiêu đã biết.”
Hi Hòa Cung không xa. Cây ngô đồng khô héo, một nữ tử điên nghe âm thanh vui mừng truyền tới, trong ngực nàng ôm một con rối gỗ, vẻ mặt mỉm cười ngây ngô.
Núi xương trắng rất xa. Trên giường cỏ khô khốc, một bé gái ôm lấy một thiếu niên, ngủ thơm ngọt.
………………………………………………………………..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.