Chương 20: Trông Đêm
Tống Tượng Bạch
18/06/2021
Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
Tiễn đi ngựa hôi Lão Ba càng được đà.
Đàn ngựa rất lớn, Lão Ba kêu đến từng con, trừ bỏ mã vương không quá thân cận, mặt khác mỗi con ngựa khác mỗi ngày Lão Ba đều đánh xuống hai cái.
Lão Ba không thân cận cùng người khác nói truyện, ở nơi này mỗi ngày lại cùng ngựa kể chuyện xưa.
Chuyện xưa có thê tử xinh đẹp.
Chuyện xưa có hài tử trắng trẻo mập mạp.
Chuyện xưa còn có hài tử lớn lên nhất định sẽ là một nha đầu xinh đẹp.
Nếu ngựa có thể nói nhất định sẽ nói, Lão Ba chính là nói dối, nha đầu béo như vậy không có khả năng trông xinh đẹp đi.
Ngựa sẽ không nói, nếu có nói Lão Ba cũng nghe không hiểu.
Cho nên chỉ có một mình Lão Ba nói.
Chỉ là hôm nay Lão Ba có điểm trầm mặc. Hắn không nói lời nào, những con ngựa đều có điểm thấy không quen. Lão Ba thất thần, bỗng nhiên một trận hoảng loạn nhìn xung quanh.
Quay đầu lại mới thấy mã vương đang bước lại đây, không chỉ quy trở lại mà trên lưng còn có một một nha đầu mặt đen. Nhìn mặt đen Lão Ba ngẩn người.
“Ca cao, ca cao!” Tiểu Thần Hữu ngồi ở trên lưng ngựa nhìn Lão Ba, lại chỉ ca ca bên kia.
A Lộc bên kia đã xảy ra chuyện?
Lão Ba bị dọa nhảy dựng, tuy rằng thường ngày hắn không cho A Lộc sắc mặt tốt, nhưng trong tận đáy lòng hắn rất thích tiểu tử này, làm việc cần mẫn, người cũng nhanh nhẹn.
Không rảnh lo Tiểu Thần Hữu trên lưng ngựa thế nào, Lão Ba vội vàng chạy tới.
Quả nhiên nhìn đến bên cỏ thiếu niên đang nằm đó.
Tim Lão Ba thắt lại.
Chờ hắn chạy tới trước mặt thiếu niên, nhìn đến gương mặt hắn đều an tường nằm trên cỏ, trên mặt còn mang nét cười cười, hô hấp cũng đều đều. Lão Ba thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Quay đầu thấy Tiểu Thần Hữu đang từ trên lưng mã vương oạch một cái xuống đất, vẻ mặt lo lắng nhìn mình.
“Không có việc gì, hẳn là ăn sai đồ vật, ngủ một giấc liền tốt.” Lão cũng là người khổ, thời điểm đói khát cái gì cũng đưa đến miệng ăn, ở trên cỏ có một số ít loại cỏ gây say, tiểu tử này hẳn đã ăn lầm.
Lão Ba nói xong, vẫn thấy Tiểu Thần Hữu ngồi trước ca ca mình vẻ mặt ngơ ngác.
Trời cũng nhanh đen xuống.
Hắn dứt khoát đốt một đống lửa bên cạnh A Lộc, gió nổi lên, hắn bắc nồi nấu bánh bao đen cũng rau dại.
“Không cần ghét bỏ bánh bao đen, thời điểm đói chết người, cái này có thể cứu mạng.” Lão Ba lầm bầm cảm thán một câu.
Theo mặt trời xuống núi, đàn ngựa chạy ầm ầm trở về, mã vương do dự một chút, lại vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Khắp thảo nguyên từ ánh mặt trời bao phủ, chậm rãi bị bóng tối nuốt dần.
Tiếng gió cũng rất lớn, nhưng không át được tiếng cháo bánh bao sôi ùng ục. Cùng là nấu cháo bánh bao, A Lộc nấu giống như cơm heo, mà Lão Ba lại như một nồi mỹ vị, hắn hết sức chăm chú nhìn nồi, ném bánh bao vào có tiết tấu, thêm gia vị, từng bước một, thật sự rất nghiêm túc.
Tiểu Thần Hữu vốn dĩ nhìn chằm chằm nhìn ca ca hôn mê, nhưng Lão Ba nấu ăn động tác cũng thật đẹp mắt. Bên đống lửa, hắn xem hướng nồi, lại thêm chút đồ vật vào bên trong, cảm giác tổng thể hương vị khá ngon, tựa hồ giống vị nương tử cho uống sữa giống nhau.
Tiểu Thần Hữu một hồi quay đầu xem ca ca, một hồi quay đầu xem Lão Ba, thật sự quá mệt mỏi, nàng dứt khoát dựa lưng vào ca ca chuyên chú xem Lão Ba nấu cơm.
Gió bắt đầu ngừng thổi, chỉ có thể nghe được âm thanh của lửa đốt “đùng đùng”.
Đại Hắc ngoan ngoãn đứng một bên vẫy vẫy đuôi.
A Lộc tỉnh lại chính là thời điểm này. Cảm giác được bên người là muội muội mềm mại, hắn lập tức an tâm. Mới bắt đầu hồi tưởng vì sao mình nằm trên mặt đất, hắn ăn sâu sau đó liền ngủ mất.
A Lộc cảm thấy thật đói bụng.
Hắn quay đầu thấy Lão Ba đang ở một bên nấu cơm, nấu một nồi to bánh bao đen, A Lộc thực kinh ngạc. Ba thúc thường ngày nhìn hung dữ, cũng không thích nói chuyện, thực ra lại là người tốt. A Lộc cảm thấy Ba thúc nguyện ý cũng cấp thức ăn, chính là người rất tốt.
A Lộc thấy được Đại Hắc cũng không đi.
Trên mông đại hắc có mấy con trùng nhỏ, nó ve vẩy đuôi xua đuổi, nghĩ đến thường ngày muội muội thích chơi đùa của Đại Hắc, bèn quyết định ngày mai giúp Đại Hắc tắm rửa một chút.
Còn có ở nơi xa……
A Lộc đột nhiên sửng sốt.
Hắn vừa mới nhìn thấy trùng nhỏ trên lưng Đại Hắc, tuy nói hiện giờ có một đống lửa đang cháy, nhưng chính là một đống nhỏ.
Hắn như thế nào lại có thể thấy được trùng nhỏ trên lưng Đại Hắc?
Mắt hắn sao lại tốt như vậy?
A Lộc thập phần ngạc nhiên, hắn không chỉ thấy được trùng nhỏ trên lưng Đại Hắc, mà còn thấy được nơi rất xa, một gốc cây hoàng thảo héo một mảng lá cây, dư lại ba phiến cao cao thẳng đứng.
A Lộc cảm thấy mình có thể thấy được cả thế giới, ở trước mắt hắn bỗng nhiên thấy rất rõ ràng mọi thứ, quả thực quá thần kỳ.
Lão Ba nghe được động tĩnh, nhìn đến bên này. Chắc là ngủ nhiều đến hồ đồ rồi.
“A Lộc, khai thật.” Lão Ba hô một câu.
“Tốt, cha à.” A Lộc hưng phấn nói xong, mới phát hiện hắn nói sai rồi.
Đột nhiên nước mắt A Lộc trào tới, thời điểm cha hắn còn sống cũng kêu hắn như thế.
“A Lộc, khái thật.”
A Lộc ôm muội muội ngồi xuống đống lửa trước mặt, tiếp nhận bát cháo Lão Ba đưa qua.
Múc một miếng đến miệng, nóng nóng, thơm thơm.
Nước mắt A Lộc tích tụ rơi xuống mái tóc mềm mại của muội muội.
Tiễn đi ngựa hôi Lão Ba càng được đà.
Đàn ngựa rất lớn, Lão Ba kêu đến từng con, trừ bỏ mã vương không quá thân cận, mặt khác mỗi con ngựa khác mỗi ngày Lão Ba đều đánh xuống hai cái.
Lão Ba không thân cận cùng người khác nói truyện, ở nơi này mỗi ngày lại cùng ngựa kể chuyện xưa.
Chuyện xưa có thê tử xinh đẹp.
Chuyện xưa có hài tử trắng trẻo mập mạp.
Chuyện xưa còn có hài tử lớn lên nhất định sẽ là một nha đầu xinh đẹp.
Nếu ngựa có thể nói nhất định sẽ nói, Lão Ba chính là nói dối, nha đầu béo như vậy không có khả năng trông xinh đẹp đi.
Ngựa sẽ không nói, nếu có nói Lão Ba cũng nghe không hiểu.
Cho nên chỉ có một mình Lão Ba nói.
Chỉ là hôm nay Lão Ba có điểm trầm mặc. Hắn không nói lời nào, những con ngựa đều có điểm thấy không quen. Lão Ba thất thần, bỗng nhiên một trận hoảng loạn nhìn xung quanh.
Quay đầu lại mới thấy mã vương đang bước lại đây, không chỉ quy trở lại mà trên lưng còn có một một nha đầu mặt đen. Nhìn mặt đen Lão Ba ngẩn người.
“Ca cao, ca cao!” Tiểu Thần Hữu ngồi ở trên lưng ngựa nhìn Lão Ba, lại chỉ ca ca bên kia.
A Lộc bên kia đã xảy ra chuyện?
Lão Ba bị dọa nhảy dựng, tuy rằng thường ngày hắn không cho A Lộc sắc mặt tốt, nhưng trong tận đáy lòng hắn rất thích tiểu tử này, làm việc cần mẫn, người cũng nhanh nhẹn.
Không rảnh lo Tiểu Thần Hữu trên lưng ngựa thế nào, Lão Ba vội vàng chạy tới.
Quả nhiên nhìn đến bên cỏ thiếu niên đang nằm đó.
Tim Lão Ba thắt lại.
Chờ hắn chạy tới trước mặt thiếu niên, nhìn đến gương mặt hắn đều an tường nằm trên cỏ, trên mặt còn mang nét cười cười, hô hấp cũng đều đều. Lão Ba thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Quay đầu thấy Tiểu Thần Hữu đang từ trên lưng mã vương oạch một cái xuống đất, vẻ mặt lo lắng nhìn mình.
“Không có việc gì, hẳn là ăn sai đồ vật, ngủ một giấc liền tốt.” Lão cũng là người khổ, thời điểm đói khát cái gì cũng đưa đến miệng ăn, ở trên cỏ có một số ít loại cỏ gây say, tiểu tử này hẳn đã ăn lầm.
Lão Ba nói xong, vẫn thấy Tiểu Thần Hữu ngồi trước ca ca mình vẻ mặt ngơ ngác.
Trời cũng nhanh đen xuống.
Hắn dứt khoát đốt một đống lửa bên cạnh A Lộc, gió nổi lên, hắn bắc nồi nấu bánh bao đen cũng rau dại.
“Không cần ghét bỏ bánh bao đen, thời điểm đói chết người, cái này có thể cứu mạng.” Lão Ba lầm bầm cảm thán một câu.
Theo mặt trời xuống núi, đàn ngựa chạy ầm ầm trở về, mã vương do dự một chút, lại vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Khắp thảo nguyên từ ánh mặt trời bao phủ, chậm rãi bị bóng tối nuốt dần.
Tiếng gió cũng rất lớn, nhưng không át được tiếng cháo bánh bao sôi ùng ục. Cùng là nấu cháo bánh bao, A Lộc nấu giống như cơm heo, mà Lão Ba lại như một nồi mỹ vị, hắn hết sức chăm chú nhìn nồi, ném bánh bao vào có tiết tấu, thêm gia vị, từng bước một, thật sự rất nghiêm túc.
Tiểu Thần Hữu vốn dĩ nhìn chằm chằm nhìn ca ca hôn mê, nhưng Lão Ba nấu ăn động tác cũng thật đẹp mắt. Bên đống lửa, hắn xem hướng nồi, lại thêm chút đồ vật vào bên trong, cảm giác tổng thể hương vị khá ngon, tựa hồ giống vị nương tử cho uống sữa giống nhau.
Tiểu Thần Hữu một hồi quay đầu xem ca ca, một hồi quay đầu xem Lão Ba, thật sự quá mệt mỏi, nàng dứt khoát dựa lưng vào ca ca chuyên chú xem Lão Ba nấu cơm.
Gió bắt đầu ngừng thổi, chỉ có thể nghe được âm thanh của lửa đốt “đùng đùng”.
Đại Hắc ngoan ngoãn đứng một bên vẫy vẫy đuôi.
A Lộc tỉnh lại chính là thời điểm này. Cảm giác được bên người là muội muội mềm mại, hắn lập tức an tâm. Mới bắt đầu hồi tưởng vì sao mình nằm trên mặt đất, hắn ăn sâu sau đó liền ngủ mất.
A Lộc cảm thấy thật đói bụng.
Hắn quay đầu thấy Lão Ba đang ở một bên nấu cơm, nấu một nồi to bánh bao đen, A Lộc thực kinh ngạc. Ba thúc thường ngày nhìn hung dữ, cũng không thích nói chuyện, thực ra lại là người tốt. A Lộc cảm thấy Ba thúc nguyện ý cũng cấp thức ăn, chính là người rất tốt.
A Lộc thấy được Đại Hắc cũng không đi.
Trên mông đại hắc có mấy con trùng nhỏ, nó ve vẩy đuôi xua đuổi, nghĩ đến thường ngày muội muội thích chơi đùa của Đại Hắc, bèn quyết định ngày mai giúp Đại Hắc tắm rửa một chút.
Còn có ở nơi xa……
A Lộc đột nhiên sửng sốt.
Hắn vừa mới nhìn thấy trùng nhỏ trên lưng Đại Hắc, tuy nói hiện giờ có một đống lửa đang cháy, nhưng chính là một đống nhỏ.
Hắn như thế nào lại có thể thấy được trùng nhỏ trên lưng Đại Hắc?
Mắt hắn sao lại tốt như vậy?
A Lộc thập phần ngạc nhiên, hắn không chỉ thấy được trùng nhỏ trên lưng Đại Hắc, mà còn thấy được nơi rất xa, một gốc cây hoàng thảo héo một mảng lá cây, dư lại ba phiến cao cao thẳng đứng.
A Lộc cảm thấy mình có thể thấy được cả thế giới, ở trước mắt hắn bỗng nhiên thấy rất rõ ràng mọi thứ, quả thực quá thần kỳ.
Lão Ba nghe được động tĩnh, nhìn đến bên này. Chắc là ngủ nhiều đến hồ đồ rồi.
“A Lộc, khai thật.” Lão Ba hô một câu.
“Tốt, cha à.” A Lộc hưng phấn nói xong, mới phát hiện hắn nói sai rồi.
Đột nhiên nước mắt A Lộc trào tới, thời điểm cha hắn còn sống cũng kêu hắn như thế.
“A Lộc, khái thật.”
A Lộc ôm muội muội ngồi xuống đống lửa trước mặt, tiếp nhận bát cháo Lão Ba đưa qua.
Múc một miếng đến miệng, nóng nóng, thơm thơm.
Nước mắt A Lộc tích tụ rơi xuống mái tóc mềm mại của muội muội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.