Chương 10
Đan Phi Tuyết
01/08/2013
“Đi ở vài ngày.”
“Là mấy ngày?” Tôn Vô Cực ý muốn giúp Lôi Tiêu hỏi cho rõ.
Ngưng Yên hơi ngạc nhiên, nhẹ cười, sau đó khẽ nói: “Để xem ở có quen hay không đã.”
Tôn Vô Cực hú lên một tiếng. “Thảm rồi! Ai, khẳng định ở không quen.”
“Làm sao mà biết?” Ngưng Yên hoang mang, truy vấn: “Nơi đó. . . . . . không tốt sao?”
Lôi Tiêu hung tợn trừng mắt Tôn Vô Cực, tức giận đến nghĩ muốn cắt đứt cổ của hắn.
Tôn Vô Cực ha ha cười. “Hắc trại tốt lắm!” Nhận đến ánh mắt cảnh cáo của Lôi Tiêu lại vội vàng chêm vào một câu: “Vô cùng tốt.”
Ngưng Yên bắt gặp Lôi Tiêu liều mạng nháy mắt với Tôn Vô Cực —— ừm, nhất định có gì đó kì quái, tốt nhất hỏi trước cho rõ ràng. Nàng hỏi Tôn Vô Cực: “Tốt là tốt như thế nào?”
Tôn Vô Cực liên tục cam đoan. “Cam đoan cho ngươi đại khai nhãn giới, đi không uổng phí.”
Nàng vẫn là không yên lòng, thử hỏi: “Rất hẻo lánh sao?”
“Là có chút ẩn mật.” Muốn trèo qua hai quả núi cao, vượt qua rất nhiều sơn động, đi qua mấy đường ngầm, chủ trạch xây dưới lòng đất, chậc chậc, hắn hoài nghi Ngưng Yên ở quen mới lạ.
“Hoa cỏ có nhiều không?” Ngưng Yên thử ở trong đầu tưởng tượng chỗ ở của Lôi Tiêu.
“Chim chóc mãnh thú tương đối nhiều.”
“Vậy thì, còn người thì sao? Sống ở nơi đó có mấy người?”
Lôi Tiêu ho khan vài tiếng, xấu hổ.
Tôn Vô Cực cố gắng nhịn cười, vẻ mặt đứng đắn. “Người hả? Đã có vị kia bên cạnh ngươi kìa!”
“A?” Nhất thời không hiểu ý, nàng hỏi Lôi Tiêu: “Ý hắn là. . . . . .”
Lôi Tiêu mặt cứng ngắc, thanh âm của hắn nghe qua giống như hít thở không thông. “Hắc trại. . . . . . chỉ có ta một người.”
“A?” Ngưng Yên kinh hô.
Tôn Vô Cực lại chêm vào một câu. “Còn có rất nhiều động vật, không buồn đâu.”
Ngưng Yên bật cười. “Được được được, nói cho ta biết có động vật nào, đừng dọa ta.”
Lôi Tiêu càng quẫn.
Tôn Vô Cực vui đến điên rồi. Hắn khẩn cấp muốn bỏ đá xuống giếng giới thiệu Hắc trại, thưởng thức vẻ mặt Lôi Tiêu càng ngày càng quẫn bách.
“Chẳng phải là chỉ có mấy con gấu thôi.” Tôn Vô Cực nhẹ nhàng bâng quơ.
Ngưng Yên kinh hãi. “Gấu? Gấu?!” Trời ơi!
“Ừ, còn có năm con báo nữa.”
“Báo?” Ông trời!
“Còn lại đều là tầm thường cả . . . . . .” Tôn Vô Cực nháy mắt mấy cái.
“Nói nghe một chút xem.” May quá, thứ khủng bố nhất cũng qua rồi.
“Sói.”
“Sói?!” Cái này gọi là “tầm thường”?!
“Lợn rừng.”
“Lợn-rừng!” Giờ phút này Hắc trại trong đầu Ngưng Yên tràn ngập hình ảnh dã thú rống đến rống đi, gầm tới gầm lại, cắn tới cắn lui, phi tới phóng đi.
“Đáng yêu nhất đúng là bọn khỉ. Khắp núi toàn là khỉ to khỉ bé, đủ để bảo vệ Hắc trại an toàn.”
Nghe thế, Ngưng Yên đã không còn muốn nói gì nữa. Trời xanh ơi! Lôi Tiêu là từ chỗ nào mà ra vậy?
Sợ Ngưng Yên thất vọng, Lôi Tiêu vội vàng giữ chặt tay nàng nói: “Đừng sợ, chúng nó toàn bộ nghe ta, mà ta. . . . . . nghe lời nàng, cho nên. . . . . .”
Cho nên? Ngưng Yên khiêu mi. Việc lạ nha, Lôi Tiêu lại có thể nói ra lời nói êm tai như vậy.
Cho nên? Tôn Vô Cực lớn tiếng hỏi: “Cho nên huynh là muốn nói mình rất yêu rất yêu Ngưng Yên, cho nên cầu xin nàng đừng bỏ rơi huynh?”
Oanh! Lôi Tiêu đỏ bừng mặt, Ngưng Yên cười hạnh phúc, ba người uống rượu ăn cơm, vui vui vẻ vẻ.
***
Đương lúc Lôi Tiêu, Ngưng Yên, Tôn Vô Cực ba người uống rượu mua vui, vô cùng khoái hoạt tiêu dao, ở trong Tiết gia trang có một nữ nhân đang khóc.
Đường Uyển Uyển khóc đến mắt sưng đỏ, chỉ cần liếc nhìn đến trượng phu ở trên giường liền lại bật khóc. Quỷ y nằm trên giường bên cạnh, nhìn thấy nữ nhi thương tâm, vô cùng áy náy.
Đường Uyển Uyển khóc nức nở nói: “Đại phu nói chân Tứ Phương bị phế đi, không bao giờ có thể đi được nữa . . . . . .”
Quỷ y oán hận nói: “Cha nhất định giúp con báo thù!”
“Thật sự?” Đường Uyển Uyển nhìn lại phụ thân.
Quỷ y gật đầu. “Thật sự.”
“Vậy cha nhanh đi chết đi ——” Uyển Uyển bắt lấy bội kiếm trên tường, ném cho phụ thân.
“Uyển Nhi?” Quỷ y đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phẫn nộ. “Con dám kêu cha. . . . . .”
“Đúng vậy, cha không phải là phải giúp con báo thù sao? Giật dây Tứ Phương lang tâm cẩu phế đi thương tổn Ngưng Yên công chúa, là cha! Bắt chàng giúp nhân giống đoạt hồn hoa hại người, cũng là cha! Vì con đường làm quan của cha, vì dã tâm của cha, cha hại chàng thành đến như vậy, cuối cùng nhà cũng bị hủy, chân cũng bị phế đi, cha, cha thỏa mãn rồi chứ? Mà nay ngay cả Thánh chủ cũng không để ý đến cha, vì sao? Cha có nghĩ tới hay không, đây là báo ứng!” Ngưng Yên không đuổi tận giết tuyệt, đã là đại ban ân rồi.
Quỷ y bị mắng há mồm không nói gì, vừa tức vừa giận, thoạt nhìn càng già nua yếu ớt.
Thiệu Tứ Phương hôn mê, nghe thấy tiếng tranh cãi, sợ tới mức rú lên: “Đừng. . . . . . Ngưng Yên. . . . . . Cầu xin nàng. . . . . .”
Đường Uyển Uyển thấy thế, lại thương tâm khóc lên.
Quỷ y ôm lấy nữ nhi, thấp giọng an ủi. “Cha. . . . . . Cha sẽ tìm người chữa khỏi chân của hắn, cha cam đoan với con. . . . . . Uyển Uyển, đừng khóc . . . . . .”
***
Ba năm sau ——
Từ sau khi Hắc trại có nữ chủ nhân liền sửa chữa lại phòng ốc, nhưng giờ là xây trên mặt đất. Mãnh thú vẫn hoành hành như cũ, nhưng là có thêm vài tên gia đinh. Trước sau nhà trồng đầy hoa, mùi hương làm đạm đi mãnh thú nhuệ khí. Bồ công anh như tuyết rơi trên không trung phấp phới. Có một đứa trẻ ở giữa đống cỏ đang khóc nỉ non, một con hắc báo ở bên cạnh hắn đang quay cuồng trên đồi hoa, ép tới hương hoa tứ tán. Đứa bé nằm trong tã lót khóc không ngừng, tiếng khóc vang vọng đưa tới một người vạm vỡ.
Hắn đi tới, thân mình hắc báo nhổm dậy, ào ào chạy tới tả khiêu hữu triền hắn.
Hắn cúi xuống nhìn đứa bé, ánh mắt dịu dàng cùng vết sẹo khiến người ta sợ hãi trên mặt hắn cực không tương xứng, khóe miệng nhưng lại hiện lên nụ cười hiền lành. Hắn ôm lấy đứa bé, bàn tay thô to nhẹ nhàng lau đi khóe mắt nước mắt của con. Đứa bé ngừng khóc, lẳng lặng nhìn hắn, bàn tay xinh xinh bắt lấy ngón cái của hắn, đứng lên, hắn nở nụ cười.
Ôm đứa bé, dẫn theo hắc báo, đi về hướng biển hoa tìm kiếm ái thê.
Nàng khuất bóng đứng giữa biển hoa, ánh sáng chiếu lên mái tóc dài như thác của nàng, chiếu lên xiêm y màu đỏ trên người nàng. Hắn đi đến hướng nàng, của hắn âu yếm nữ tử hình như có cảm ứng, xoay người lại, nhìn hắn, cười đến quyến rũ.
Hắn cảm thấy lòng mềm nhũn, giống như túy. Hắn đứng ở trước mặt nàng, để nàng đặt vòng hoa lên trên đầu đứa bé.
Nàng hỏi: “Kiển Kiển ngoan không?”
“Nó khóc không ngớt.”
Khóe mắt đứa trẻ còn vương lại nước mắt, nàng cúi đầu, hôn đi nước mắt. “Không khóc, mẹ ôm ôm.” Nàng ôm đứa bé, nam nhân ôm nàng.
Hắn cười nói: “Tôn Vô Cực tới thăm chúng ta.”
Ngưng Yên hừ nói: “Tên kia đến đây chắc chắn không có chuyện gì tốt, nhất định là muốn chàng giúp đỡ cái gì.”
Lôi Tiêu cười nhẹ, gió thổi đến, hoàng hôn chiếu lên bóng lưng bọn họ. Hắc báo lao vụt đi, tối rồi, nên trở về ổ.
Nơi nào đó khói bếp lượn lờ, Triệu đầu bếp bị Lôi Tiêu bắt đến đang sai phái hạ nhân chuẩn bị bữa tối.
“Lại là cá chua cay?” Có cái nam tử áo xanh cầm quạt dựa vào cửa phòng bếp, nhíu mày oán giận. “Thật là, mấy lần đến, mấy lần ăn cá chua cay. . . . . .”
Đầu bếp Triệu xấu hổ, cười ngây ngô. “Tôn gia, ta còn chuẩn bị món khác.”
“Ồ? Cái gì?”
“Bánh hoa sơn trà.”
Tôn Vô Cực tặc lưỡi, có phần không cho là đúng. “May là ta mang theo rượu với thức ăn.” Tên Lôi Tiêu này nha, còn như vậy cùng Ngưng Yên công chúa sống tiếp, sợ ngay cả vung đao như thế nào cũng đều quên. Nhìn xem Hắc trại này, đều sắp bị hoa che lấp hết, hắn thiếu chút nữa không nhìn ra được đường đến.
Bên ngoài truyền đến tiếng cười của trẻ con, Tôn Vô Cực xoay người đi ra ngoài phòng, cười nhìn lão hữu. Chỉ thấy Lôi Tiêu tay trái ôm đứa bé, tay phải dắt Ngưng Yên, chậc, thật một cái gia đình hạnh phúc nha.
“Lôi Tiêu, huynh đệ tới thăm huynh.”
“Ngươi tiểu tử này, lại muốn cầu chàng đi làm gì đây?” Ngưng Yên cười trách móc, nhận lấy đứa bé, để bọn họ đi đàm chuyện nam nhân với nhau.
Giang hồ lại phát sinh chuyện gì? Thánh chủ bên kia tới tìm Ma La giáo phiền toái sao? Nàng không quan tâm, tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống, đùa với đứa trẻ trong lòng, tiểu gia hỏa hồng nộn nộn này, sờ lên thật mềm mại nha.
“Ngoan nha. . . . . .” Ngưng Yên dỗ đứa nhỏ, yêu hận tình cừu đã qua cách nàng thật xa thật xa, mà nay trong lòng nàng chỉ có tràn đầy yêu.
Chỗ khói bếp, trong đại sảnh đương lúc Tôn Vô Cực cùng Lôi Tiêu nghị luận sự vụ trong giáo, Tôn Vô Cực nói cho Lôi Tiêu một chuyện thú vị ——
“Thiệu Tứ Phương bị Ngưng Yên bắn đứt đôi chân kia, đến bây giờ còn chưa có khởi sắc.” Hắn hưng trí bừng bừng nói. “Quỷ y phái người lén đến cầu xin ta chuyển lời cho Mộ Dung Biệt Nhạc cầu hắn chữa bệnh.”
“Không cần giúp súc sinh kia!” Nghĩ tới hắn tra tấn Ngưng Yên, lưu lại cho hắn sống đã là thiên đại ban ân.
“Không không không. . . . . .” Tôn Vô Cực phe phẩy quạt. “Chúng ta làm người muốn từ bi tích thiện, lấy ơn báo oán. Quỷ y đáp ứng giúp ta làm vài chuyện, cho nên ta không đành lòng a, tìm Mộ Dung Biệt Nhạc giúp đỡ.”
Lôi Tiêu mới không tin Tôn Vô Cực thực từ bi như thế. Hắn khẳng định bức Quỷ y giúp Ma La giáo làm rất nhiều sự.
“Như vậy, chữa khỏi rồi?” Tính đến, đôi chân kia cũng tàn đã ba năm.
“Ai, ta là đáp ứng nói giúp cho Quỷ y tìm Mộ Dung huynh hỗ trợ. . . . . .”
“Sau đó thì sao?” Lôi Tiêu hỏi.
“Sau đó, ta phái người chuyển lời tới Mộ Dung Biệt Nhạc, bảy ngày sau huynh ấy gửi lại một phong thư cho ta.”
“Huynh ấy nói như thế nào?”
“Huynh ấy ở trong thư viết ——” Tôn Vô Cực nghiêm mặt, bắt chước bộ dạng nghiêm túc của Mộ Dung Biệt Nhạc, nói : “Thiệu Tứ Phương không phải người, bò trên mặt đất là đủ rồi.” Nói xong, bọn họ ngửa đầu cười to, cụng ly chúc mừng.
Không lâu sau, Ngưng Yên ôm đứa bé trở về, cùng nhau ngồi, mọi người thoải mái chè chén, tán gẫu lại rất nhiều chuyện cũ.
Tên tiểu tử Tôn Vô Cực kia lại nhắc lên, Lôi Tiêu lúc trước là như thế nào vội vã vội vã phải cứu Ngưng Yên, còn như thế nào vì Ngưng Yên mà phát cáu phát cáu với hắn, rút đao kề cổ, Bảo Hi thì bị Lôi Tiêu dọa sợ tới mức tè ra quần.
Tôn Vô Cực hưng trí dạt dào, hứng thú liên tiếp nói, Lôi Tiêu nghe được xấu hổ, cúi đầu uống rượu liên tục. Ngưng Yên mỉm cười, trong lòng ấm áp, nàng nhấc bầu rượu, giúp Tôn Vô Cực rót đầy rượu, cùng hắn cụng ly, làm cho hắn câm mồm.
Đầu bếp Triệu cùng người hầu bưng một bàn đồ ăn lên. Hắc báo tiến vào phòng bếp, gặm lấy một cái đùi gà lại đây, nằm dưới chân bàn ăn, sau đó, nghe thấy tiếng trẻ con khanh khách cười, hắc báo chui ra khỏi bàn, ngẩng đầu, thấy chủ tử đang mỉm cười gãi gãi đứa bé, nó ánh mắt tối sầm lại, ghen tị, chạy tới bên chân bọn họ giụi giụi. Ra sức cọ, ra sức giụi, rốt cục có người phát hiện nó.
Ngưng Yên duỗi tay xuống xoa gáy báo nhi. Nó híp lại mắt, thật hạnh phúc nha!
HẾT
“Là mấy ngày?” Tôn Vô Cực ý muốn giúp Lôi Tiêu hỏi cho rõ.
Ngưng Yên hơi ngạc nhiên, nhẹ cười, sau đó khẽ nói: “Để xem ở có quen hay không đã.”
Tôn Vô Cực hú lên một tiếng. “Thảm rồi! Ai, khẳng định ở không quen.”
“Làm sao mà biết?” Ngưng Yên hoang mang, truy vấn: “Nơi đó. . . . . . không tốt sao?”
Lôi Tiêu hung tợn trừng mắt Tôn Vô Cực, tức giận đến nghĩ muốn cắt đứt cổ của hắn.
Tôn Vô Cực ha ha cười. “Hắc trại tốt lắm!” Nhận đến ánh mắt cảnh cáo của Lôi Tiêu lại vội vàng chêm vào một câu: “Vô cùng tốt.”
Ngưng Yên bắt gặp Lôi Tiêu liều mạng nháy mắt với Tôn Vô Cực —— ừm, nhất định có gì đó kì quái, tốt nhất hỏi trước cho rõ ràng. Nàng hỏi Tôn Vô Cực: “Tốt là tốt như thế nào?”
Tôn Vô Cực liên tục cam đoan. “Cam đoan cho ngươi đại khai nhãn giới, đi không uổng phí.”
Nàng vẫn là không yên lòng, thử hỏi: “Rất hẻo lánh sao?”
“Là có chút ẩn mật.” Muốn trèo qua hai quả núi cao, vượt qua rất nhiều sơn động, đi qua mấy đường ngầm, chủ trạch xây dưới lòng đất, chậc chậc, hắn hoài nghi Ngưng Yên ở quen mới lạ.
“Hoa cỏ có nhiều không?” Ngưng Yên thử ở trong đầu tưởng tượng chỗ ở của Lôi Tiêu.
“Chim chóc mãnh thú tương đối nhiều.”
“Vậy thì, còn người thì sao? Sống ở nơi đó có mấy người?”
Lôi Tiêu ho khan vài tiếng, xấu hổ.
Tôn Vô Cực cố gắng nhịn cười, vẻ mặt đứng đắn. “Người hả? Đã có vị kia bên cạnh ngươi kìa!”
“A?” Nhất thời không hiểu ý, nàng hỏi Lôi Tiêu: “Ý hắn là. . . . . .”
Lôi Tiêu mặt cứng ngắc, thanh âm của hắn nghe qua giống như hít thở không thông. “Hắc trại. . . . . . chỉ có ta một người.”
“A?” Ngưng Yên kinh hô.
Tôn Vô Cực lại chêm vào một câu. “Còn có rất nhiều động vật, không buồn đâu.”
Ngưng Yên bật cười. “Được được được, nói cho ta biết có động vật nào, đừng dọa ta.”
Lôi Tiêu càng quẫn.
Tôn Vô Cực vui đến điên rồi. Hắn khẩn cấp muốn bỏ đá xuống giếng giới thiệu Hắc trại, thưởng thức vẻ mặt Lôi Tiêu càng ngày càng quẫn bách.
“Chẳng phải là chỉ có mấy con gấu thôi.” Tôn Vô Cực nhẹ nhàng bâng quơ.
Ngưng Yên kinh hãi. “Gấu? Gấu?!” Trời ơi!
“Ừ, còn có năm con báo nữa.”
“Báo?” Ông trời!
“Còn lại đều là tầm thường cả . . . . . .” Tôn Vô Cực nháy mắt mấy cái.
“Nói nghe một chút xem.” May quá, thứ khủng bố nhất cũng qua rồi.
“Sói.”
“Sói?!” Cái này gọi là “tầm thường”?!
“Lợn rừng.”
“Lợn-rừng!” Giờ phút này Hắc trại trong đầu Ngưng Yên tràn ngập hình ảnh dã thú rống đến rống đi, gầm tới gầm lại, cắn tới cắn lui, phi tới phóng đi.
“Đáng yêu nhất đúng là bọn khỉ. Khắp núi toàn là khỉ to khỉ bé, đủ để bảo vệ Hắc trại an toàn.”
Nghe thế, Ngưng Yên đã không còn muốn nói gì nữa. Trời xanh ơi! Lôi Tiêu là từ chỗ nào mà ra vậy?
Sợ Ngưng Yên thất vọng, Lôi Tiêu vội vàng giữ chặt tay nàng nói: “Đừng sợ, chúng nó toàn bộ nghe ta, mà ta. . . . . . nghe lời nàng, cho nên. . . . . .”
Cho nên? Ngưng Yên khiêu mi. Việc lạ nha, Lôi Tiêu lại có thể nói ra lời nói êm tai như vậy.
Cho nên? Tôn Vô Cực lớn tiếng hỏi: “Cho nên huynh là muốn nói mình rất yêu rất yêu Ngưng Yên, cho nên cầu xin nàng đừng bỏ rơi huynh?”
Oanh! Lôi Tiêu đỏ bừng mặt, Ngưng Yên cười hạnh phúc, ba người uống rượu ăn cơm, vui vui vẻ vẻ.
***
Đương lúc Lôi Tiêu, Ngưng Yên, Tôn Vô Cực ba người uống rượu mua vui, vô cùng khoái hoạt tiêu dao, ở trong Tiết gia trang có một nữ nhân đang khóc.
Đường Uyển Uyển khóc đến mắt sưng đỏ, chỉ cần liếc nhìn đến trượng phu ở trên giường liền lại bật khóc. Quỷ y nằm trên giường bên cạnh, nhìn thấy nữ nhi thương tâm, vô cùng áy náy.
Đường Uyển Uyển khóc nức nở nói: “Đại phu nói chân Tứ Phương bị phế đi, không bao giờ có thể đi được nữa . . . . . .”
Quỷ y oán hận nói: “Cha nhất định giúp con báo thù!”
“Thật sự?” Đường Uyển Uyển nhìn lại phụ thân.
Quỷ y gật đầu. “Thật sự.”
“Vậy cha nhanh đi chết đi ——” Uyển Uyển bắt lấy bội kiếm trên tường, ném cho phụ thân.
“Uyển Nhi?” Quỷ y đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phẫn nộ. “Con dám kêu cha. . . . . .”
“Đúng vậy, cha không phải là phải giúp con báo thù sao? Giật dây Tứ Phương lang tâm cẩu phế đi thương tổn Ngưng Yên công chúa, là cha! Bắt chàng giúp nhân giống đoạt hồn hoa hại người, cũng là cha! Vì con đường làm quan của cha, vì dã tâm của cha, cha hại chàng thành đến như vậy, cuối cùng nhà cũng bị hủy, chân cũng bị phế đi, cha, cha thỏa mãn rồi chứ? Mà nay ngay cả Thánh chủ cũng không để ý đến cha, vì sao? Cha có nghĩ tới hay không, đây là báo ứng!” Ngưng Yên không đuổi tận giết tuyệt, đã là đại ban ân rồi.
Quỷ y bị mắng há mồm không nói gì, vừa tức vừa giận, thoạt nhìn càng già nua yếu ớt.
Thiệu Tứ Phương hôn mê, nghe thấy tiếng tranh cãi, sợ tới mức rú lên: “Đừng. . . . . . Ngưng Yên. . . . . . Cầu xin nàng. . . . . .”
Đường Uyển Uyển thấy thế, lại thương tâm khóc lên.
Quỷ y ôm lấy nữ nhi, thấp giọng an ủi. “Cha. . . . . . Cha sẽ tìm người chữa khỏi chân của hắn, cha cam đoan với con. . . . . . Uyển Uyển, đừng khóc . . . . . .”
***
Ba năm sau ——
Từ sau khi Hắc trại có nữ chủ nhân liền sửa chữa lại phòng ốc, nhưng giờ là xây trên mặt đất. Mãnh thú vẫn hoành hành như cũ, nhưng là có thêm vài tên gia đinh. Trước sau nhà trồng đầy hoa, mùi hương làm đạm đi mãnh thú nhuệ khí. Bồ công anh như tuyết rơi trên không trung phấp phới. Có một đứa trẻ ở giữa đống cỏ đang khóc nỉ non, một con hắc báo ở bên cạnh hắn đang quay cuồng trên đồi hoa, ép tới hương hoa tứ tán. Đứa bé nằm trong tã lót khóc không ngừng, tiếng khóc vang vọng đưa tới một người vạm vỡ.
Hắn đi tới, thân mình hắc báo nhổm dậy, ào ào chạy tới tả khiêu hữu triền hắn.
Hắn cúi xuống nhìn đứa bé, ánh mắt dịu dàng cùng vết sẹo khiến người ta sợ hãi trên mặt hắn cực không tương xứng, khóe miệng nhưng lại hiện lên nụ cười hiền lành. Hắn ôm lấy đứa bé, bàn tay thô to nhẹ nhàng lau đi khóe mắt nước mắt của con. Đứa bé ngừng khóc, lẳng lặng nhìn hắn, bàn tay xinh xinh bắt lấy ngón cái của hắn, đứng lên, hắn nở nụ cười.
Ôm đứa bé, dẫn theo hắc báo, đi về hướng biển hoa tìm kiếm ái thê.
Nàng khuất bóng đứng giữa biển hoa, ánh sáng chiếu lên mái tóc dài như thác của nàng, chiếu lên xiêm y màu đỏ trên người nàng. Hắn đi đến hướng nàng, của hắn âu yếm nữ tử hình như có cảm ứng, xoay người lại, nhìn hắn, cười đến quyến rũ.
Hắn cảm thấy lòng mềm nhũn, giống như túy. Hắn đứng ở trước mặt nàng, để nàng đặt vòng hoa lên trên đầu đứa bé.
Nàng hỏi: “Kiển Kiển ngoan không?”
“Nó khóc không ngớt.”
Khóe mắt đứa trẻ còn vương lại nước mắt, nàng cúi đầu, hôn đi nước mắt. “Không khóc, mẹ ôm ôm.” Nàng ôm đứa bé, nam nhân ôm nàng.
Hắn cười nói: “Tôn Vô Cực tới thăm chúng ta.”
Ngưng Yên hừ nói: “Tên kia đến đây chắc chắn không có chuyện gì tốt, nhất định là muốn chàng giúp đỡ cái gì.”
Lôi Tiêu cười nhẹ, gió thổi đến, hoàng hôn chiếu lên bóng lưng bọn họ. Hắc báo lao vụt đi, tối rồi, nên trở về ổ.
Nơi nào đó khói bếp lượn lờ, Triệu đầu bếp bị Lôi Tiêu bắt đến đang sai phái hạ nhân chuẩn bị bữa tối.
“Lại là cá chua cay?” Có cái nam tử áo xanh cầm quạt dựa vào cửa phòng bếp, nhíu mày oán giận. “Thật là, mấy lần đến, mấy lần ăn cá chua cay. . . . . .”
Đầu bếp Triệu xấu hổ, cười ngây ngô. “Tôn gia, ta còn chuẩn bị món khác.”
“Ồ? Cái gì?”
“Bánh hoa sơn trà.”
Tôn Vô Cực tặc lưỡi, có phần không cho là đúng. “May là ta mang theo rượu với thức ăn.” Tên Lôi Tiêu này nha, còn như vậy cùng Ngưng Yên công chúa sống tiếp, sợ ngay cả vung đao như thế nào cũng đều quên. Nhìn xem Hắc trại này, đều sắp bị hoa che lấp hết, hắn thiếu chút nữa không nhìn ra được đường đến.
Bên ngoài truyền đến tiếng cười của trẻ con, Tôn Vô Cực xoay người đi ra ngoài phòng, cười nhìn lão hữu. Chỉ thấy Lôi Tiêu tay trái ôm đứa bé, tay phải dắt Ngưng Yên, chậc, thật một cái gia đình hạnh phúc nha.
“Lôi Tiêu, huynh đệ tới thăm huynh.”
“Ngươi tiểu tử này, lại muốn cầu chàng đi làm gì đây?” Ngưng Yên cười trách móc, nhận lấy đứa bé, để bọn họ đi đàm chuyện nam nhân với nhau.
Giang hồ lại phát sinh chuyện gì? Thánh chủ bên kia tới tìm Ma La giáo phiền toái sao? Nàng không quan tâm, tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống, đùa với đứa trẻ trong lòng, tiểu gia hỏa hồng nộn nộn này, sờ lên thật mềm mại nha.
“Ngoan nha. . . . . .” Ngưng Yên dỗ đứa nhỏ, yêu hận tình cừu đã qua cách nàng thật xa thật xa, mà nay trong lòng nàng chỉ có tràn đầy yêu.
Chỗ khói bếp, trong đại sảnh đương lúc Tôn Vô Cực cùng Lôi Tiêu nghị luận sự vụ trong giáo, Tôn Vô Cực nói cho Lôi Tiêu một chuyện thú vị ——
“Thiệu Tứ Phương bị Ngưng Yên bắn đứt đôi chân kia, đến bây giờ còn chưa có khởi sắc.” Hắn hưng trí bừng bừng nói. “Quỷ y phái người lén đến cầu xin ta chuyển lời cho Mộ Dung Biệt Nhạc cầu hắn chữa bệnh.”
“Không cần giúp súc sinh kia!” Nghĩ tới hắn tra tấn Ngưng Yên, lưu lại cho hắn sống đã là thiên đại ban ân.
“Không không không. . . . . .” Tôn Vô Cực phe phẩy quạt. “Chúng ta làm người muốn từ bi tích thiện, lấy ơn báo oán. Quỷ y đáp ứng giúp ta làm vài chuyện, cho nên ta không đành lòng a, tìm Mộ Dung Biệt Nhạc giúp đỡ.”
Lôi Tiêu mới không tin Tôn Vô Cực thực từ bi như thế. Hắn khẳng định bức Quỷ y giúp Ma La giáo làm rất nhiều sự.
“Như vậy, chữa khỏi rồi?” Tính đến, đôi chân kia cũng tàn đã ba năm.
“Ai, ta là đáp ứng nói giúp cho Quỷ y tìm Mộ Dung huynh hỗ trợ. . . . . .”
“Sau đó thì sao?” Lôi Tiêu hỏi.
“Sau đó, ta phái người chuyển lời tới Mộ Dung Biệt Nhạc, bảy ngày sau huynh ấy gửi lại một phong thư cho ta.”
“Huynh ấy nói như thế nào?”
“Huynh ấy ở trong thư viết ——” Tôn Vô Cực nghiêm mặt, bắt chước bộ dạng nghiêm túc của Mộ Dung Biệt Nhạc, nói : “Thiệu Tứ Phương không phải người, bò trên mặt đất là đủ rồi.” Nói xong, bọn họ ngửa đầu cười to, cụng ly chúc mừng.
Không lâu sau, Ngưng Yên ôm đứa bé trở về, cùng nhau ngồi, mọi người thoải mái chè chén, tán gẫu lại rất nhiều chuyện cũ.
Tên tiểu tử Tôn Vô Cực kia lại nhắc lên, Lôi Tiêu lúc trước là như thế nào vội vã vội vã phải cứu Ngưng Yên, còn như thế nào vì Ngưng Yên mà phát cáu phát cáu với hắn, rút đao kề cổ, Bảo Hi thì bị Lôi Tiêu dọa sợ tới mức tè ra quần.
Tôn Vô Cực hưng trí dạt dào, hứng thú liên tiếp nói, Lôi Tiêu nghe được xấu hổ, cúi đầu uống rượu liên tục. Ngưng Yên mỉm cười, trong lòng ấm áp, nàng nhấc bầu rượu, giúp Tôn Vô Cực rót đầy rượu, cùng hắn cụng ly, làm cho hắn câm mồm.
Đầu bếp Triệu cùng người hầu bưng một bàn đồ ăn lên. Hắc báo tiến vào phòng bếp, gặm lấy một cái đùi gà lại đây, nằm dưới chân bàn ăn, sau đó, nghe thấy tiếng trẻ con khanh khách cười, hắc báo chui ra khỏi bàn, ngẩng đầu, thấy chủ tử đang mỉm cười gãi gãi đứa bé, nó ánh mắt tối sầm lại, ghen tị, chạy tới bên chân bọn họ giụi giụi. Ra sức cọ, ra sức giụi, rốt cục có người phát hiện nó.
Ngưng Yên duỗi tay xuống xoa gáy báo nhi. Nó híp lại mắt, thật hạnh phúc nha!
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.