Hắc Liên Hoa Trong Truyện Sảng Văn Cổ Đại Muốn Làm Gì Thì Làm
Chương 13:
Lam Thiên
15/12/2024
Từ vườn đến kinh thành mất tận một canh giờ.
Chưa kịp vào cổng, Thịnh phủ đã biết Thái hậu đã tứ hôn cho Thịnh Hề Nhan với người khác.
Khi nghĩ đến việc những người đồng liêu đều cúi đầu chúc mừng, trong lòng Thịnh Hưng An không thể kiềm chế nổi cơn giận.
Thịnh phu nhân Lưu thị nhẹ nhàng khuyên bảo: "Lão gia, ngài đừng nóng vội, đợi Nhan tỷ nhi về rồi hỏi con bé là sẽ rõ."
Ả ta mới chỉ hơn hai mươi, dung mạo thanh nhã, mặt như trứng gà, lông mày như lá liễu.
“Nhan tỷ nhi luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhất định không làm chuyện gì gây sự.”
“Có lẽ chỉ là một hiểu lầm mà thôi.”
Ả không nói thì thôi, vừa nói ra, cảm xúc của Thịnh Hưng An không thể nào kiềm chế được nữa, liền quát lớn: “Nàng còn nói đỡ cho nó?!”
“Chắc chắn là nó cố tình cậy mạnh, mới gây ra tai họa này.”
“Còn nữa, tại sao trong vườn lại có nhiều người như vậy, mà Thái hậu lại chỉ hôn cho nó?”
Nói càng nhiều càng thấy sự thật là vậy, ông ta giận dữ nói: “Đã có hôn ước rồi mà vẫn không biết liêm sỉ, làm mất hết mặt mũi của Thịnh gia chúng ta!”
“Đại cô nương.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi thăm của nha hoàn, rèm cửa được kéo lên.
Thịnh Hưng An dừng lại, quay đầu nhìn, một bóng dáng thon thả bước qua cửa, không chút do dự ông ta liền cầm tách trà trên bàn, ném mạnh về phía nàng.
Rầm!
Thịnh Hề Nhan bất ngờ dừng bước, tách trà rơi xuống đất, vỡ vụn, nước trà nóng văng ra, nhưng không hề vương vào người nàng.
Thịnh Hề Nhan nhẹ nhàng nhấc váy, không thay đổi sắc mặt, bước qua mảnh vụn trên sàn, đứng nghiêm chào: "Phụ thân, mẫu thân."
Thịnh Hưng An trừng mắt nhìn nàng, quát lớn: “Quỳ xuống!”
Các hạ nhân hầu hạ trong phòng đều cúi đầu, không dám thở mạnh, sợ bị chủ tử giận chó đánh mèo.
“Nhan tỷ nhi, con hãy nói chuyện tử tế với phụ thân con đi.” Lưu thị ra hiệu cho nàng, bảo nàng đừng trái ý với Thịnh Hưng An, cứ quỳ xuống rồi nói sau.
Thịnh Hề Nhan giơ ý chỉ lên, hỏi: “Phụ thân có thấy có gì không ổn trong ý chỉ của Thái hậu?”
Ánh mắt nàng trong sáng, vẻ mặt bình thản, điềm tĩnh.
Thịnh Hưng An nghẹn lại: “…”
Ông ta nào dám trực tiếp nói ý chỉ của Thái hậu không đúng.
Ông ta vốn định thốt ra lời mắng chửi, nhưng lại kìm nén cơn giận, hỏi: "Ngươi đã làm gì trong vườn?" Mặt ông ta đầy vẻ chán ghét, trong lòng đã quyết định đổ tội cho Thịnh Hề Nhan.
"Nữ nhi không biết." Thịnh Hề Nhan thần sắc tự nhiên, bình thản nói: "Chỉ là nữ nhi nghe nói, hôm nay trong vườn, Chiêu Vương điện hạ và Chu Thế tử không biết vì chuyện gì mà cãi nhau, Chu Thế tử còn rơi xuống hồ. Sau đó, Thái hậu đã tứ hôn cho nữ nhi."
Chưa kịp vào cổng, Thịnh phủ đã biết Thái hậu đã tứ hôn cho Thịnh Hề Nhan với người khác.
Khi nghĩ đến việc những người đồng liêu đều cúi đầu chúc mừng, trong lòng Thịnh Hưng An không thể kiềm chế nổi cơn giận.
Thịnh phu nhân Lưu thị nhẹ nhàng khuyên bảo: "Lão gia, ngài đừng nóng vội, đợi Nhan tỷ nhi về rồi hỏi con bé là sẽ rõ."
Ả ta mới chỉ hơn hai mươi, dung mạo thanh nhã, mặt như trứng gà, lông mày như lá liễu.
“Nhan tỷ nhi luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhất định không làm chuyện gì gây sự.”
“Có lẽ chỉ là một hiểu lầm mà thôi.”
Ả không nói thì thôi, vừa nói ra, cảm xúc của Thịnh Hưng An không thể nào kiềm chế được nữa, liền quát lớn: “Nàng còn nói đỡ cho nó?!”
“Chắc chắn là nó cố tình cậy mạnh, mới gây ra tai họa này.”
“Còn nữa, tại sao trong vườn lại có nhiều người như vậy, mà Thái hậu lại chỉ hôn cho nó?”
Nói càng nhiều càng thấy sự thật là vậy, ông ta giận dữ nói: “Đã có hôn ước rồi mà vẫn không biết liêm sỉ, làm mất hết mặt mũi của Thịnh gia chúng ta!”
“Đại cô nương.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi thăm của nha hoàn, rèm cửa được kéo lên.
Thịnh Hưng An dừng lại, quay đầu nhìn, một bóng dáng thon thả bước qua cửa, không chút do dự ông ta liền cầm tách trà trên bàn, ném mạnh về phía nàng.
Rầm!
Thịnh Hề Nhan bất ngờ dừng bước, tách trà rơi xuống đất, vỡ vụn, nước trà nóng văng ra, nhưng không hề vương vào người nàng.
Thịnh Hề Nhan nhẹ nhàng nhấc váy, không thay đổi sắc mặt, bước qua mảnh vụn trên sàn, đứng nghiêm chào: "Phụ thân, mẫu thân."
Thịnh Hưng An trừng mắt nhìn nàng, quát lớn: “Quỳ xuống!”
Các hạ nhân hầu hạ trong phòng đều cúi đầu, không dám thở mạnh, sợ bị chủ tử giận chó đánh mèo.
“Nhan tỷ nhi, con hãy nói chuyện tử tế với phụ thân con đi.” Lưu thị ra hiệu cho nàng, bảo nàng đừng trái ý với Thịnh Hưng An, cứ quỳ xuống rồi nói sau.
Thịnh Hề Nhan giơ ý chỉ lên, hỏi: “Phụ thân có thấy có gì không ổn trong ý chỉ của Thái hậu?”
Ánh mắt nàng trong sáng, vẻ mặt bình thản, điềm tĩnh.
Thịnh Hưng An nghẹn lại: “…”
Ông ta nào dám trực tiếp nói ý chỉ của Thái hậu không đúng.
Ông ta vốn định thốt ra lời mắng chửi, nhưng lại kìm nén cơn giận, hỏi: "Ngươi đã làm gì trong vườn?" Mặt ông ta đầy vẻ chán ghét, trong lòng đã quyết định đổ tội cho Thịnh Hề Nhan.
"Nữ nhi không biết." Thịnh Hề Nhan thần sắc tự nhiên, bình thản nói: "Chỉ là nữ nhi nghe nói, hôm nay trong vườn, Chiêu Vương điện hạ và Chu Thế tử không biết vì chuyện gì mà cãi nhau, Chu Thế tử còn rơi xuống hồ. Sau đó, Thái hậu đã tứ hôn cho nữ nhi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.