Hắc Liên Hoa Trong Truyện Sảng Văn Cổ Đại Muốn Làm Gì Thì Làm
Chương 20:
Lam Thiên
16/12/2024
Lưu thị chờ nàng ta nói xong mới nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, được rồi, nha đầu này cũng thật là, đừng làm ầm lên như vậy. Cô nương nhà ngươi đâu phải cố ý, một lát nữa ta sẽ thưởng thêm cho ngươi một đôi châu hoa nữa là xong.”
“Nhưng phu nhân...” Phương Phỉ đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt đầy tội nghiệp: “Nô tỳ... nô tỳ dù thấp kém nhưng cũng là một cô nương trong sạch.”
Nàng ta lau nước mắt, dáng vẻ như chỉ có chết đi mới có thể minh oan.
“Ôi.” Lưu thị thở dài, ngập ngừng nhìn Thịnh Hề Nhan, nói: “Nhan tỷ nhi, con xem... không thể ép nó đi chết được đâu.”
Hai người một câu tiếp một câu, ngụ ý trong lời nói là muốn Thịnh Hề Nhan nhận sai.
Đường đường là một đích trưởng nữ lại phải nhân sai với hạ nhân của mình, quả thật là đạp thể diện của nàng xuống tận bùn lầy.
Lưu thị muốn đè ép nàng, làm tổn thương lòng tự trọng của nàng, để sau này dù có gả đi rồi, nàng cũng không thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay của ả.
Chiêu trò này, ở kiếp trước, Thịnh Hề Nhan đã từng lãnh đủ rồi.
Ngày ấy, Thịnh Hề Nhan nhìn rõ ràng, nhưng không thèm phí thời gian vào chuyện này. Nàng nghĩ mình sẽ không ở lại trong Thịnh gia lâu, không cần tốn công sức để thu xếp, nhưng không ngờ rằng, dù là Thịnh gia hay là Vĩnh Ninh Hầu phủ, cả hai đều không phải nơi nàng có thể dựa vào.
Thịnh Hề Nhan nghịch nghịch châu hoa trong tay, thở dài nói: “Mẫu thân, đây không phải là châu hoa của ta.”
Phương Phỉ không chịu được nữa, kích động nói: “Nói bậy, rõ ràng là của cô nương!”
“Đúng vậy.” Lưu thị cũng nói: “Nhan tỷ nhi, quyển sổ này cũng ghi rõ ràng rồi.”
“Lão gia.”
Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng các nha hoàn chào hỏi, ngay sau đó, màn cửa bị kéo lên, Thịnh Hưng An bước vào.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ông ta nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Có chuyện gì vậy? Làm ầm lên như vậy?”
Thịnh Hưng An vừa mới hạ triều, xin phép về nhà vì chút việc vớiVĩnh Ninh Hầu phủ.
Không ngờ, khi còn ở ngoài, ông ta đã nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng, khiến tâm trạng vốn đã không tốt của ông ta càng thêm khó chịu.
“Lão gia.”
“Phụ thân.”
Mọi người đồng loạt hành lễ, Lưu thị nở nụ cười duyên dáng, chủ động kể lại tình hình mọi chuyện.
Thịnh Hưng An ngồi xuống giường, nghe càng nghe, càng nhíu chặt mày.
“Ôi.” Lưu thị tự tay rót trà cho ông ta, có vẻ hơi khó xử nói: “Nhưng Nhan tỷ nhỉ lại nói châu hoa này không đúng…”
Ả nhìn Thịnh Hưng An với ánh mắt như muốn nói “Thịnh Hề Nhan không muốn buông tha đâu”.
Thịnh Hưng An đặt mạnh chén trà xuống, khinh bỉ nói: “Vô cớ gây rối!”
Trong mắt ông ta, Thịnh Hề Nhan chỉ đang gây rối vô cớ, không ngừng làm loạn, khiến cả nhà không yên ổn.
Thịnh Hề Nhan như không nhận thấy gì, chỉ hỏi: “Mẫu thân nói là châu hoa này không có vấn đề gì phải không?”
Lưu thị gật đầu, khẳng định: “Tất nhiên rồi.”
“Nhưng phu nhân...” Phương Phỉ đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt đầy tội nghiệp: “Nô tỳ... nô tỳ dù thấp kém nhưng cũng là một cô nương trong sạch.”
Nàng ta lau nước mắt, dáng vẻ như chỉ có chết đi mới có thể minh oan.
“Ôi.” Lưu thị thở dài, ngập ngừng nhìn Thịnh Hề Nhan, nói: “Nhan tỷ nhi, con xem... không thể ép nó đi chết được đâu.”
Hai người một câu tiếp một câu, ngụ ý trong lời nói là muốn Thịnh Hề Nhan nhận sai.
Đường đường là một đích trưởng nữ lại phải nhân sai với hạ nhân của mình, quả thật là đạp thể diện của nàng xuống tận bùn lầy.
Lưu thị muốn đè ép nàng, làm tổn thương lòng tự trọng của nàng, để sau này dù có gả đi rồi, nàng cũng không thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay của ả.
Chiêu trò này, ở kiếp trước, Thịnh Hề Nhan đã từng lãnh đủ rồi.
Ngày ấy, Thịnh Hề Nhan nhìn rõ ràng, nhưng không thèm phí thời gian vào chuyện này. Nàng nghĩ mình sẽ không ở lại trong Thịnh gia lâu, không cần tốn công sức để thu xếp, nhưng không ngờ rằng, dù là Thịnh gia hay là Vĩnh Ninh Hầu phủ, cả hai đều không phải nơi nàng có thể dựa vào.
Thịnh Hề Nhan nghịch nghịch châu hoa trong tay, thở dài nói: “Mẫu thân, đây không phải là châu hoa của ta.”
Phương Phỉ không chịu được nữa, kích động nói: “Nói bậy, rõ ràng là của cô nương!”
“Đúng vậy.” Lưu thị cũng nói: “Nhan tỷ nhi, quyển sổ này cũng ghi rõ ràng rồi.”
“Lão gia.”
Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng các nha hoàn chào hỏi, ngay sau đó, màn cửa bị kéo lên, Thịnh Hưng An bước vào.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ông ta nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Có chuyện gì vậy? Làm ầm lên như vậy?”
Thịnh Hưng An vừa mới hạ triều, xin phép về nhà vì chút việc vớiVĩnh Ninh Hầu phủ.
Không ngờ, khi còn ở ngoài, ông ta đã nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng, khiến tâm trạng vốn đã không tốt của ông ta càng thêm khó chịu.
“Lão gia.”
“Phụ thân.”
Mọi người đồng loạt hành lễ, Lưu thị nở nụ cười duyên dáng, chủ động kể lại tình hình mọi chuyện.
Thịnh Hưng An ngồi xuống giường, nghe càng nghe, càng nhíu chặt mày.
“Ôi.” Lưu thị tự tay rót trà cho ông ta, có vẻ hơi khó xử nói: “Nhưng Nhan tỷ nhỉ lại nói châu hoa này không đúng…”
Ả nhìn Thịnh Hưng An với ánh mắt như muốn nói “Thịnh Hề Nhan không muốn buông tha đâu”.
Thịnh Hưng An đặt mạnh chén trà xuống, khinh bỉ nói: “Vô cớ gây rối!”
Trong mắt ông ta, Thịnh Hề Nhan chỉ đang gây rối vô cớ, không ngừng làm loạn, khiến cả nhà không yên ổn.
Thịnh Hề Nhan như không nhận thấy gì, chỉ hỏi: “Mẫu thân nói là châu hoa này không có vấn đề gì phải không?”
Lưu thị gật đầu, khẳng định: “Tất nhiên rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.