Chương 1
Thanh An
15/02/2023
Đêm buông, bầu trời ngày đông chỉ toàn những mảnh đen lẫn lộn, không sao không trăng, gió rét thổi mù mịt ở bên ngoài. Trái ngược với khung cảnh ấy, viện mồ côi "Thiên ái" vốn đã chìm sâu vào bóng tối lại một lần nữa lên đèn, ánh sáng vàng ấm áp len qua khe cửa thu hút sự chú ý của Chu Tĩnh Anh.
Cậu tỉnh giấc bởi tiếng khóc của đứa bé chỉ mới tròn mấy tháng tuổi, cô giáo đã nhanh nhẹn đưa em ấy sang phòng khác, mấy đứa trẻ khác vừa thức lại dần dần ngủ say trở lại. Chỉ riêng Chu Tĩnh Anh không thể tiếp tục ngủ.
Cậu lặng lẽ đi ra khỏi phòng chung, định bụng đến nhà vệ sinh giải quyết xong sẽ quay lại. Lướt đi trên hành lang tối om, Chu Tĩnh Anh tò mò dừng chân ở khe cửa phòng viện trưởng.
Cậu thấy viện trưởn căng thẳng nắm chặt vạt áo, sắp không giữ được nụ cười gượng của mình, ông nhẹ giọng khuyên giải người đàn ông đối diện ăn mặc chỉnh tề, mày kiếm mũi cao, mái tóc đen có chút ngổn ngang.
Chu Tĩnh Anh biết nghe lén là chuyện xấu, nhưng cậu vẫn không kiềm lại được tính tò mò mà đứng ở ngoài lắng tai nghe. Nhờ bóng tối mà che được một phần khuôn mặt nhỏ mềm mại của cậu.
"Ngài Yến, chúng tôi không thể chấp nhận lí do như vậy. Mong ngài thông cảm, đứa trẻ này vẫn nên được ngài chăm sóc thì tốt hơn."
Người đàn ông không nói gì, bế đứa bé đang ngồi bên cạnh mình lên.
Chu Tĩnh Anh nhìn thấy ông đi ra cửa, cậu hoảng hốt tìm chỗ nấp. Lần đầu làm chuyện xấu nên trái tim đập nhanh vô cùng, cả người căng cứng ngồi trong tủ đựng quần áo làm vườn ở góc hành lang. Đến khi cậu không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa mới hơi hé cánh cửa tủ, nhìn ngó xung quanh không thấy bóng người, thở ra một hơi, bước ra ngoài.
Cậu nghe được tiếng bước chân cuối cùng phát ra ở phía lối rẽ ra cửa chính dẫn ra bên ngoài viện, đôi chân bước đi nhẹ nhàng ra đó.
Cậu nấp ở sau cánh cửa lớn, ngạc nhiên nhìn ra ngoài.
Người đàn ông đó lạnh nhạt bước lên xe ô tô. Trong đêm giá rét ấy, để lại một cậu bé đứng ở cổng viện, không có gì ngoài bộ quần áo mỏng trên người.
Nó không khóc nháo, cũng không đuổi theo chiếc xe, chỉ lẳng lặng đứng im một chỗ, không một tiếng động... Giống như đó là việc vô cùng quen thuộc, rằng người vừa bỏ đi không phải người ba đáng kính của nó... Giống như tâm hồn nó đã quá khô cằn, khô đến mức có một cơn mưa đi qua cũng không thể khiến nó trở lại như xưa.
Từng cơn gió tạt vào thân hình bé nhỏ giữa đêm đen, mang theo lạnh lẽo thấu xương. Nhưng đứa trẻ không còn cảm nhận được gì nữa. Nó không thấy lạnh, không còn thấy buồn ngủ, không cảm thấy gì cả... Đầu óc nó trống rỗng như rối gỗ thỏa người đùa nghịch.
Người đó thực sự muốn để con mình tự sinh tự diệt!
Chu Tĩnh Anh chạy xông ra ngoài, đầu óc cậu hỗn loạn, cởi áo khoác len trắng như tuyết đã có chút cũ của mình, lao đến bao bọc lấy người đứa bé thấp hơn cậu nửa cái đầu. Chu Tĩnh Anh cảm nhận được từng giọt nước mắt ấm nóng rơi trên tay của cậu nhưng lại không nghe thấy tiếng khóc nào.
Đứa bé bị chính ba nó bỏ rơi, khóc không ra tiếng, chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt.
Chu Tĩnh Anh cuống quýt ôm nó lên, mang vào trong viện. Cậu đặt nó ngồi trên ghế sofa, không biết dỗ dành nó thế nào, vụng về ôm chặt lấy nó vào lòng, vỗ về.
"Đừng khóc, ca ca cho em kẹo."
Móc trong túi áo ra một viên kẹo sữa cậu nhẫn nhịn để dành không dám ăn, bóc vỏ, sau đó đút vào miệng đứa bé nước mắt chảy không ngừng.
Mùi vị của sữa bò lan tỏa trong miệng, ngọt ngọt nhưng không hề ngấy.
Chu Tĩnh Anh thấy nó không rơi nước mắt nữa mới nhẹ giọng hỏi:
"Em tên gì? Ca ca là Chu Tĩnh Anh, mười ba tuổi."
Cái đầu đang dựa vào lồng ngực cậu ngẩng lên, khụt khịt mũi, giọng nói có chút run rẩy:
"Y-Yến Thanh Hạm... Ngày mai em sẽ tròn mười một tuổi..."
Chu Tĩnh Anh càng ôm chặt nó hơn, dịu dàng xoa mái tóc đen rối tinh rối mù của nó, rồi lại lau nước mắt còn đọng ở bên khóe mắt đã ửng đỏ, xót xa vô cùng. Cậu bị ba mẹ bỏ lại ở đây từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi việc đó dường như chưa từng tồn tại mà đó chỉ đơn giản là một giấc mộng. Nhưng trong trái tim của cậu vẫn sẽ cảm thấy đau lòng, sẽ thấy khổ sở...
Tính cách cậu trời sinh trầm lặng, không nghịch ngợm hay nói nhiều như các bạn khác. Cậu thường ngồi một góc, tự làm việc của mình, cậu không dám mở miệng giao du kết bạn, càng không dám lên tiếng khi bị bắt nạt.
Các bạn không thích cậu. Cô giáo không thích cậu. Viện trưởng đau đầu vì cậu.
Chu Tĩnh Anh ngây thơ vô tư dần biết suy nghĩ, biết bản thân mình không được yêu thích, biết mình không nên gây phiền phức cho mọi người, biết mình là kẻ dư thừa không ai muốn. Bởi cậu từ bé đã rất yếu, dễ bệnh, động chút sẽ bị thương, các bạn học nhiều lần bị nhắc nhở cũng dần không chơi với cậu.
Mà người lớn hình như cũng không thích cậu.
Không ai thích rước một đứa bé thân đầy bệnh, tính cách lại quá trầm, học tập không quá xuất sắc, mọi thứ đều ở mức trung bình. Không chút nổi bật, không có tài năng gì. Những đứa trẻ xuất sắc lại dễ thương đã sớm được đón đi, khuôn mặt bọn họ tươi cười vui vẻ, từ ngày hôm ấy, bọn họ không cần chịu đựng cuộc sống phải chia sẻ tất cả mọi thứ, những giấc ngủ sẽ không bị làm phiền, bọn họ một lần nữa được sống một cuộc sống mới, tràn đầy hi vọng...
Chu Tĩnh Anh dần dà cũng không còn hi vọng ai đó sẽ đến nhận nuôi mình. Tuy cậu khao khát được giống như bọn họ, nhưng hiện thực lại rất khốc liệt, chỉ có đứa trẻ được người khác yêu thích mới xứng đáng có được hạnh phúc.
Nhưng dù có thất vọng đến đâu vẫn sẽ nỗ lực sống tiếp, ở ngoài kia chắc chắn còn có đứa trẻ đáng thương hơn cậu, ăn mặc còn không đủ, ít nhất cậu có chỗ ở, có quần áo ấm áp, có đồ ăn ngon, cậu không thể ích kỷ đòi hỏi nhiều hơn thế. Cậu không được phép ích kỷ.
Đến hôm nay, cậu đã gặp được đứa trẻ ấy rồi... Cậu vừa thương vừa giận. Người đàn ông đó rõ ràng không hề coi Yến Thanh Hạm là con mình, sẵn sàng vứt bỏ nó. Một đứa trẻ lớn lên xinh đẹp như vậy lại bị ruồng bỏ.
Cậu định chạy đi gọi viện trưởng nhưng Yến Thanh Hạm nhất quyết túm chặt lấy người cậu, cả người đã mệt mỏi, cơn buồn ngủ khiến hai mắt của hắn mở không nổi, nhưng rất nhanh, giọt nước mắt lăn dài, hắn khàn giọng bảo cậu không cần gọi ông ấy. Đến bờ vực tuyệt vọng, Chu Tĩnh Anh chính là cọng rơm cứu mạng của hắn, ban cho hắn hơi ấm, dịu dàng an ủi hắn, đối xử tốt với hắn.
Cú sốc kia dường như đã tạo ra bóng ma trong trái tim non nớt ấy, khiến Yến Thanh Hạm vốn đã nhạy cảm lại càng trở nên nhạy cảm hơn.
Trái tim Chu Tĩnh Anh giống như bị giao đâm một nhát, đau đớn vô cùng, quyết định để mai sẽ nói chuyện với ông. Cậu nắm chặt lấy tay của hắn, vuốt ve dỗ dành. Trong lòng tự nhủ rằng nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đệ đệ đáng yêu này của mình, tuyệt đối không để hắn phải chịu khổ.
Chu Tĩnh Anh cõng Yến Thanh Hạm ngủ say trên lưng vào phòng chung, thả nhẹ bước chân đến chỗ ngủ của mình, đặt người hắn xuống nệm, cẩn thận đắp kín chăn cho hắn, sau đó mới an ổn nhắm mắt bắt đầu ngủ.
Lăn lộn cả ngày dài đã khiến Chu Tĩnh Anh chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
Một đêm lạnh giá mà cả đời này hai người đều không quên được.
Cậu tỉnh giấc bởi tiếng khóc của đứa bé chỉ mới tròn mấy tháng tuổi, cô giáo đã nhanh nhẹn đưa em ấy sang phòng khác, mấy đứa trẻ khác vừa thức lại dần dần ngủ say trở lại. Chỉ riêng Chu Tĩnh Anh không thể tiếp tục ngủ.
Cậu lặng lẽ đi ra khỏi phòng chung, định bụng đến nhà vệ sinh giải quyết xong sẽ quay lại. Lướt đi trên hành lang tối om, Chu Tĩnh Anh tò mò dừng chân ở khe cửa phòng viện trưởng.
Cậu thấy viện trưởn căng thẳng nắm chặt vạt áo, sắp không giữ được nụ cười gượng của mình, ông nhẹ giọng khuyên giải người đàn ông đối diện ăn mặc chỉnh tề, mày kiếm mũi cao, mái tóc đen có chút ngổn ngang.
Chu Tĩnh Anh biết nghe lén là chuyện xấu, nhưng cậu vẫn không kiềm lại được tính tò mò mà đứng ở ngoài lắng tai nghe. Nhờ bóng tối mà che được một phần khuôn mặt nhỏ mềm mại của cậu.
"Ngài Yến, chúng tôi không thể chấp nhận lí do như vậy. Mong ngài thông cảm, đứa trẻ này vẫn nên được ngài chăm sóc thì tốt hơn."
Người đàn ông không nói gì, bế đứa bé đang ngồi bên cạnh mình lên.
Chu Tĩnh Anh nhìn thấy ông đi ra cửa, cậu hoảng hốt tìm chỗ nấp. Lần đầu làm chuyện xấu nên trái tim đập nhanh vô cùng, cả người căng cứng ngồi trong tủ đựng quần áo làm vườn ở góc hành lang. Đến khi cậu không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa mới hơi hé cánh cửa tủ, nhìn ngó xung quanh không thấy bóng người, thở ra một hơi, bước ra ngoài.
Cậu nghe được tiếng bước chân cuối cùng phát ra ở phía lối rẽ ra cửa chính dẫn ra bên ngoài viện, đôi chân bước đi nhẹ nhàng ra đó.
Cậu nấp ở sau cánh cửa lớn, ngạc nhiên nhìn ra ngoài.
Người đàn ông đó lạnh nhạt bước lên xe ô tô. Trong đêm giá rét ấy, để lại một cậu bé đứng ở cổng viện, không có gì ngoài bộ quần áo mỏng trên người.
Nó không khóc nháo, cũng không đuổi theo chiếc xe, chỉ lẳng lặng đứng im một chỗ, không một tiếng động... Giống như đó là việc vô cùng quen thuộc, rằng người vừa bỏ đi không phải người ba đáng kính của nó... Giống như tâm hồn nó đã quá khô cằn, khô đến mức có một cơn mưa đi qua cũng không thể khiến nó trở lại như xưa.
Từng cơn gió tạt vào thân hình bé nhỏ giữa đêm đen, mang theo lạnh lẽo thấu xương. Nhưng đứa trẻ không còn cảm nhận được gì nữa. Nó không thấy lạnh, không còn thấy buồn ngủ, không cảm thấy gì cả... Đầu óc nó trống rỗng như rối gỗ thỏa người đùa nghịch.
Người đó thực sự muốn để con mình tự sinh tự diệt!
Chu Tĩnh Anh chạy xông ra ngoài, đầu óc cậu hỗn loạn, cởi áo khoác len trắng như tuyết đã có chút cũ của mình, lao đến bao bọc lấy người đứa bé thấp hơn cậu nửa cái đầu. Chu Tĩnh Anh cảm nhận được từng giọt nước mắt ấm nóng rơi trên tay của cậu nhưng lại không nghe thấy tiếng khóc nào.
Đứa bé bị chính ba nó bỏ rơi, khóc không ra tiếng, chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt.
Chu Tĩnh Anh cuống quýt ôm nó lên, mang vào trong viện. Cậu đặt nó ngồi trên ghế sofa, không biết dỗ dành nó thế nào, vụng về ôm chặt lấy nó vào lòng, vỗ về.
"Đừng khóc, ca ca cho em kẹo."
Móc trong túi áo ra một viên kẹo sữa cậu nhẫn nhịn để dành không dám ăn, bóc vỏ, sau đó đút vào miệng đứa bé nước mắt chảy không ngừng.
Mùi vị của sữa bò lan tỏa trong miệng, ngọt ngọt nhưng không hề ngấy.
Chu Tĩnh Anh thấy nó không rơi nước mắt nữa mới nhẹ giọng hỏi:
"Em tên gì? Ca ca là Chu Tĩnh Anh, mười ba tuổi."
Cái đầu đang dựa vào lồng ngực cậu ngẩng lên, khụt khịt mũi, giọng nói có chút run rẩy:
"Y-Yến Thanh Hạm... Ngày mai em sẽ tròn mười một tuổi..."
Chu Tĩnh Anh càng ôm chặt nó hơn, dịu dàng xoa mái tóc đen rối tinh rối mù của nó, rồi lại lau nước mắt còn đọng ở bên khóe mắt đã ửng đỏ, xót xa vô cùng. Cậu bị ba mẹ bỏ lại ở đây từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi việc đó dường như chưa từng tồn tại mà đó chỉ đơn giản là một giấc mộng. Nhưng trong trái tim của cậu vẫn sẽ cảm thấy đau lòng, sẽ thấy khổ sở...
Tính cách cậu trời sinh trầm lặng, không nghịch ngợm hay nói nhiều như các bạn khác. Cậu thường ngồi một góc, tự làm việc của mình, cậu không dám mở miệng giao du kết bạn, càng không dám lên tiếng khi bị bắt nạt.
Các bạn không thích cậu. Cô giáo không thích cậu. Viện trưởng đau đầu vì cậu.
Chu Tĩnh Anh ngây thơ vô tư dần biết suy nghĩ, biết bản thân mình không được yêu thích, biết mình không nên gây phiền phức cho mọi người, biết mình là kẻ dư thừa không ai muốn. Bởi cậu từ bé đã rất yếu, dễ bệnh, động chút sẽ bị thương, các bạn học nhiều lần bị nhắc nhở cũng dần không chơi với cậu.
Mà người lớn hình như cũng không thích cậu.
Không ai thích rước một đứa bé thân đầy bệnh, tính cách lại quá trầm, học tập không quá xuất sắc, mọi thứ đều ở mức trung bình. Không chút nổi bật, không có tài năng gì. Những đứa trẻ xuất sắc lại dễ thương đã sớm được đón đi, khuôn mặt bọn họ tươi cười vui vẻ, từ ngày hôm ấy, bọn họ không cần chịu đựng cuộc sống phải chia sẻ tất cả mọi thứ, những giấc ngủ sẽ không bị làm phiền, bọn họ một lần nữa được sống một cuộc sống mới, tràn đầy hi vọng...
Chu Tĩnh Anh dần dà cũng không còn hi vọng ai đó sẽ đến nhận nuôi mình. Tuy cậu khao khát được giống như bọn họ, nhưng hiện thực lại rất khốc liệt, chỉ có đứa trẻ được người khác yêu thích mới xứng đáng có được hạnh phúc.
Nhưng dù có thất vọng đến đâu vẫn sẽ nỗ lực sống tiếp, ở ngoài kia chắc chắn còn có đứa trẻ đáng thương hơn cậu, ăn mặc còn không đủ, ít nhất cậu có chỗ ở, có quần áo ấm áp, có đồ ăn ngon, cậu không thể ích kỷ đòi hỏi nhiều hơn thế. Cậu không được phép ích kỷ.
Đến hôm nay, cậu đã gặp được đứa trẻ ấy rồi... Cậu vừa thương vừa giận. Người đàn ông đó rõ ràng không hề coi Yến Thanh Hạm là con mình, sẵn sàng vứt bỏ nó. Một đứa trẻ lớn lên xinh đẹp như vậy lại bị ruồng bỏ.
Cậu định chạy đi gọi viện trưởng nhưng Yến Thanh Hạm nhất quyết túm chặt lấy người cậu, cả người đã mệt mỏi, cơn buồn ngủ khiến hai mắt của hắn mở không nổi, nhưng rất nhanh, giọt nước mắt lăn dài, hắn khàn giọng bảo cậu không cần gọi ông ấy. Đến bờ vực tuyệt vọng, Chu Tĩnh Anh chính là cọng rơm cứu mạng của hắn, ban cho hắn hơi ấm, dịu dàng an ủi hắn, đối xử tốt với hắn.
Cú sốc kia dường như đã tạo ra bóng ma trong trái tim non nớt ấy, khiến Yến Thanh Hạm vốn đã nhạy cảm lại càng trở nên nhạy cảm hơn.
Trái tim Chu Tĩnh Anh giống như bị giao đâm một nhát, đau đớn vô cùng, quyết định để mai sẽ nói chuyện với ông. Cậu nắm chặt lấy tay của hắn, vuốt ve dỗ dành. Trong lòng tự nhủ rằng nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đệ đệ đáng yêu này của mình, tuyệt đối không để hắn phải chịu khổ.
Chu Tĩnh Anh cõng Yến Thanh Hạm ngủ say trên lưng vào phòng chung, thả nhẹ bước chân đến chỗ ngủ của mình, đặt người hắn xuống nệm, cẩn thận đắp kín chăn cho hắn, sau đó mới an ổn nhắm mắt bắt đầu ngủ.
Lăn lộn cả ngày dài đã khiến Chu Tĩnh Anh chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
Một đêm lạnh giá mà cả đời này hai người đều không quên được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.