Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản Be
Chương 112: Giao dịch
Đằng La Vi Chi
28/04/2022
Đạm Đài Tẫn đi vào sơn động, không biết tìm bao lâu, rốt cuộc nhìn thấy xa xa hình bóng một người gục đầu ôm đầu gối.
Trong hang động một mảnh đen kịt, bốn phía tĩnh mịch, chỉ có tiếng nước rơi tí tách. Tô Tô ôm đầu gối, gương mặt chôn giữa hai tay, run lẩy bẩy.
Khuynh Thế hoa nguyền rủa Diệp Tịch Vụ suốt đời, nàng là Lê Tô Tô, có thể nàng đã từng là Diệp Tịch Vụ, dù đã đổi một thân thể khác, nhưng ký ức ấy vẫn khắc sâu vào linh hồn.
Cảnh tượng trước mắt như trùng lặp với quá khứ. Không thấy ánh sáng mặt trời, mọi thứ tối đen, tiếng nước rơi từ nham thạch xuống.
Những ký ức nàng không muốn nhớ đến lại ùn ùn kéo đến. Một năm bị giam ở thạch thất kia, pháp lực bị phong ấn, Khuynh thế hoa ngày đêm giày vò nàng, không ánh sáng, không có âm thanh, cũng không có hy vọng.
Tô Tô lần đầu cúi đầu trước người khác, nàng liều mạng gõ vách đá, nói cho người kia biết nàng sợ hãi.
Nàng quá sợ, Khuynh Thế hoa phóng đại nỗi sợ lên vô số lần, thế giới trở nên tĩnh mịch, cho dù về sau nàng nghe được âm thanh, sự vắng vẻ trong lòng cũng không vơi đi, nàng nhìn thấy ánh sáng mông lung, nhưng một khắc sau mọi thứ đều trở lại như cũ.
Thần khí lặp đi lặp lại sự giày vò nàng, mắt trái chảy xuống một hàng máu, rốt cuộc có một ngày, nàng nhịn không được điên cuồng vỗ vách đá.
“Thả ra ra ngoài, van cầu ngươi thả ta ra ngoài, Đạm Đài Tẫn, ta sợ…”
Ta nhìn không thấy, ta thật sự đau quá. Thế nhưng không có ai đến, không có người cùng nàng nói chuyện.
Dần dần, nàng cũng không nhớ rõ ban ngày cùng ban đêm, lúc nàng sợ đến cực hạn, dùng lực yếu ớt gõ vách đá, có âm thanh… có âm thanh cũng tốt, chỉ cần có âm thanh vang lên liền tốt.
Tô Tô co quắp ở nơi hẻo lánh, nàng muốn rời khỏi thế giới này, nàng không muốn tiếp tục làm Diệp Tịch Vụ.
Có một lúc Tô Tô không thể phân rõ được nàng là ai, mà xem mình thật sự là Diệp Tịch Vụ. Nàng vốn cho rằng tu Vô tình đạo, mình sẽ không còn sợ, như lúc đầu tại Thương Nguyên bí cảnh.
Có thể nàng đã quên, đêm đó cũng từng xuất hiện ánh trăng. Có tiếng gió, còm có đom đóm bay qua. Giờ phút này cái gì cũng không có.
Mèo của Trương tiểu công tử đã chết bên trong sơn động, Diệp Tịch Vụ trong trí nhớ của Tô Tô cùng chết vào năm trăm năm trước.
Tô Tô cắn khóe miệng, toàn thân run rẩy. Nàng muốn đi ra ngoài, sư huynh còn đang chờ nàng. Đừng khóc, đừng khóc, kẻ yếu mới im lặng thút thít. Nàng nhớ kĩ con đường lúc vào, chỉ cần đi trở về, liền có thể đi ra ngoài.
Thế nhưng cho dù nàng có cố gắng như thế nào, đều không làm được, Tô Tô nghĩ, nàng sẽ từ từ là được thôi…
Một bàn tay xuất hiện nắm chặt tay nàng.
Đạm Đài Tẫn nói: “Ta đưa nàng ra ngoài”
Hắn ôm lấy Tô Tô, cảm nhận được tay nàng đang siết chặt cái gì, Đạm Đài Tẫn theo tay nàng chạm phía dưới. Hắn sờ đến dây Linh Đang buộc mèo, bị đặt dưới mặt đá.
Tô Tô không có chút khí lực, im lặng run rẩy, không kéo lên được Linh Đang, lại không dám buông tay.
Đạm Đài Tẫn lần đầu tiên trông thấy Lê Tô Tô yếu ớt sợ hãi đến dạng này.
Đạm Đài Tẫn cứ ngỡ năm trăm năm trước, đó chẳng qua là thần nữ lịch kiếp chơi đùa như một giấc mộng. Si tâm vọng tưởng chỉ có một mình hắn, đau khổ chỉ có một mình hắn chịu.
Hắn ngỡ, khi Tô Tô trở về vị trí cũ, thoát ly phàm trần, đoạn quá khứ đó cũng không lưu lại một chút vết tích nào trong lòng nàng.
Diệp Tịch Vụ từng lạnh giọng nói với Diệp Băng Thường sống như phù du, chết thì hết, người so với người khác nhau. Hắn đã từng chỉ là một người ti tiện, thân phận không rõ ràng, nàng lại trời sinh cao quý.
Hắn cho rằng mình chỉ là một thoáng qua trong ký ức của Tô Tô, chỉ là một người không đáng chú ý, phù du dơ bẩn băng lãnh lại đê tiện, vĩnh viễn sẽ không lưu lại bất cư dấu vết gì.
Nhưng khi Đạm Đài Tẫn lại nhìn thấy Tô Tô ở trong hang động, hắn mới biết được, ký ức hắn lưu lại cho nàng, là bóng tối ám ảnh vô tận thống khổ.
Năm đó nàng rõ ràng cầu khẩn hắn đổi Vĩnh Sinh Hoa nhưng hắn đem hi vọng cuối cùng của nàng cho người khác.
Đạm Đài Tẫn giọng run run nói: “Ra ngoài, chúng ta ra ngoài sẽ không sao”
Thiếu nữ trong ngực vô thanh vô thức, an tĩnh đến không ngờ, Đạm Đài Tẫn tình nguyện nàng đánh hắn mắng hắn, đem những thống hận phát ra với hắn.
Hắn luôn mong đến một ngày nàng sẽ nhớ về quá khứ, nhưng đến hiện tại nhớ lại thì thế nào? Chẳng phải càng đau đớn sao?
Đạm Đài Tẫn dùng vòng đốt niệm, tách vòng Linh Đan tách khỏi đá, bỏ vào trong tay của Tô Tô.
Hắn luống cuống tay chân, tại túi Càn Khôn tìm kiếm, các linh dược trong túi càn khôn rơi ra bên ngoài, ma tin* rơi ra hắn cũng không thèm nhìn đến, tay hắn run run cuối cùng cũng tìm được một viên dạ minh châu lớn chừng bàn tay.
(Ma tinh*: kiểu đồ chất lượng, tinh phẩm, đồ quý của ma giới.. ví dụ giống như đan dược nhưng cho người tu ma xài…)
Dạ minh châu vừa được lấy ra, cả sơn động rốt cuộc cũng sáng lên, Đạm Đài Tẫn đỏ vành mắt, lấy lòng bỏ nó vào lòng bàn tay Tô Tô: “Đừng sợ, đừng sợ, hiện tại có ánh sáng”. Ta cũng sẽ không, không đưa nàng vào bóng tối vô tận nữa.
Đạm Đài Tẫn ôm lấy nàng, không dám dừng bước chân, đi một mực hướng về cửa hang.
Linh Đang trong tay rung động, vang trong sơn động, Tô Tô nắm chặt dạ minh châu, ngước mắt thấy thiếu niên gương mặt khẩn trương lo lắng. Hắn tựa hồ rất sợ hãi, so với nàng lúc ở trong bóng tối còn muốn sợ hơn.
Luồng ánh sáng thứ nhất từ cửa hang chiếu vào, hắn đột nhiên dừng lại bước chân, luống cuốn như đứa bé không biết phải làm sao: “Tô Tô, thật xin lỗi, ta không biết lại như vậy…”.
Tô Tô không có phản ứng gì.
Nàng gặp qua vật, trời sinh là tà vật, gặp qua Đạm Đài Tẫn cố gắng bao nhiêu để sống sót, hắn cười, hắn bất thường dưới vỏ bọc ngây thơ, hắn động tâm thẳng thắn, còn có hình ảnh hắn cố gắng bắt chước cảm xúc của mọi người.
Những hành động kia vừa buồn cười vừa đáng thương. Người này, là ký ức năm trăm năm trước của nàng.
Diệt hồn châu ở trên người nàng từ nước mắt dần dần biến thành những chiếc đinh sắc bén, hắn dần dần cũng hiểu được yêu hận.
Thêu lên chiếc khăn voan trùm đầu tân nương, thiếu niên giương lên khoé miệng, còn có hắn ngăn chặn mũi tên đầy trời. Thế nhưng là…. Đều đã qua.
Không người nào biết được thật ra nàng cũng đã có lúc thật sự động tâm, nhưng hiện tại yêu hận đều lưu tại quá khứ đi. Hắn có biết hay không, cũng có ý nghĩa gì đâu.
“Đạm Đài Tẫn” Tô Tô thấp giọng nói, “Ngươi không cần nói xin lỗi, ta chỉ là… giống như ngươi, vì muốn sống sót mà làm hết tất cả mọi chuyện”
Ngươi không cần thống khổ, cũng không cần khiếp đảm. Diệt hồn châu là nhiệm vụ, cùng ngươi ở chung là nhiệm vụ, thậm trí trở lại năm trăm năm trước, bất quá cũng chỉ là nhiệm vụ gánh vác chúng sinh.
Không thể giết chết hắn chính là năng lực không đủ, rơi vào kết cục như vậy, là do lòng nàng không đủ độc ác, rơi vào hoàn cảnh như vậy là gieo gió gặp bão.
Nàng bởi vì trong lòng muốn bảo hộ hắn, lại bởi vì nhiệm vụ không thể không tổn thương hắn. Mà Đạm Đài Tẫn… cũng bởi vì Diệp Băng Thường mà bỏ rơi nàng.
Tô Tô đẩy hắn ra, đem dạ minh châu bỏ vào trong tay hắn, không tiếp tục nhìn hắn sắc mặt tái nhợt, chậm rãi đi ra ngoài.
Ánh mặt trời chiếu vào nàng trong thấy bên ngoài hang động cảnh vật sinh động. Nàng vào hàng động vậy mà đã hết một đêm, nhân gian hiện dang là mùa hè, trời cũng đã sáng.
Diêu Quang cùng Tàng Hải lo lắng nhìn xem nàng.
Linh đài Vô tình đạo im ắng lưu chuyển, con ngươi màu vàng thần quang xuất hiện một cái chớp mắt. Vô tình thần đạo vậy mà ngay lúc này đột phá.
Tô Tô nhìn xem ngón tay của nàng, thì ra là… Không phá thì không xây được sao?
Chỉ có tự bản thân nàng nhìn thẳng đối mặt với tình cảm của chính mình, thì Vô tình đạo mới thật sự tiến thêm một bước.
Những khổ sở kia, ngược lại đã biến mất hết tất cả, linh đài đặt một mảnh Thanh Minh.
Tô Tô giơ tay lên. Cười lộ ra trong lòng bàn tay Linh Đang: “Ta lấy được”
Diêu Quang nhìn nàng cười nụ cười tươi đẹp, nhẹ nhàng thở ra: “Sư muội, muội không có việc gì là tốt rồi.”
Nàng cùng Tàng Hải ở bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt, nhưng sợ nếu như tuỳ tiện đi vào, cứ người lại tìm người cuối cùng lại xoay vòng vĩnh viễn không có hồi kết.
Đứa trẻ đi tới, muốn cướp Linh Đang trên tay Tô Tô.
Tô Tô thu tay lại: “Nào có dễ dàng như vậy, lệnh bài ma vực mang ra đây.”
Trương tiểu công tử mói: “Hắn cũng tiến vào, các ngươi không có tuân thủ”
Hắn khuôn mặt nhỏ đờ đẫn chỉ vào Đạm Đài Tẫn.
Tô Tô nói: “Dạng này a, lúc đầu ta còn cảm ứng được tia tàn hồn trên Linh Đang, còn cảm thấy đáng tiếc, bây giờ xem ra, là ngươi không muốn, vậy bóp nát tia tàn hồn này cũng không sao”
Nó luôn một mực tỉnh táo lại thay đổi sắc mặt: “Không được”
Tô Tô quăng Linh Đan lên, một trảo, đem tia tàn hồn yếu ớt nắm vào lòng bàn tay.
Người có ba hồn bảy vía, động vật rõ ràng là hồn phách yếu kém hơn nhiều. Con mèo này càng đáng thương, hồn phách của nó cơ hồ đã tản, chỉ để lại ngần ấy tia tàn hồn màu trắng.
Tô Tô cũng không nhìn thằng bé, lòng bàn tay dùng lực, tựa hồ là muốn bóp bát tia tàn hồn này.
Trương tiểu công tử đột nhiên nói: “Ta đổi”
Nói xong câu đó, hắn vội vàng lấy tử trong ngực ra một viên lưu ly trong suốt, màu trắng trong con ngươi không thấy đâu nữa hoàn toàn biến thành màu đen, nhìn chằm chằm vào hạt lưu ly trong lòng bàn tay.
Hạt châu trong nháy mắt chậm rãi biến thành một khối lệnh bài có hình đầu rồng..
Một lát sau, nó nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, hắn đã trở lại bộ dáng bình thường.
“Đây là lệnh bài mà các ngươi muốn, mèo của ta trả lại cho ta”
Tàng Hải nói: “Đây không phải là hạt châu biến thành sao, thật sự là lệnh bài ma vực”
Trương tiểu công tử không để ý đến hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Tô.
Tô Tô ngược lại cũng không sợ nó lừa gạt mình, nếu như hắn dám thực sự lừa họ, bóp náp hồn phách của con mèo này dễ như trở bàn tay.
Trương tiểu công tử nhìn qua quỷ dị, nhưng cũng không có ngu ngốc.
Tô Tô tiếp nhận lệnh bài trong tay hắn, xúc tua lệnh bài mát lạnh, phía trên mang theo ma khí.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thực sự khó mà tin được, trong nháy mắt từ một viên lưu ly lại biến thành một cái lệnh bài.
Huyễn Nhan châu không hổ là ma khí đáng sợ, lại ở trong thân thể của phàm nhân, cũng có được lực lượng cường đại, khó trách khỏi lúc trước bọn người Tô Tô quan sát đều không thấy có chỗ nào không đúng, hắn vốn chính là phàm nhân, bất quá thì nuốt một viên ma châu cường đại mà thôi.
Diêu Quang ở bên ngoài cũng không có nhàn rỗi, xích lại gần bên tay Tô Tô nói: “Nửa năm trước, yêu ba đầu đã bày trận ở trấn Ninh Hạc, muốn ăn Trương tiểu công tử, mèo hắn đi trộm Huyền Nhan châu, để cho Trương tiểu công tử ăn, yêu ba đầu muốn giết nó, nó trốn vào trong hang, rốt cuộc thì không có trở ra.”
Thì ra là như vậy, yêu ba đầu tâm tư nhạy bén, pháp lực lại yếu kém, trận Thôn phệ kia, cơ hồ hao hết linh lực của hắn.
Trời xui đất khiến bị một thằng bé phàm nhân nuốt mất bảo vật, yêu ba đầu nghĩ chắc tức nôn ra máu.
Bởi vậy Trương tiểu công tử mỗi lần nói, hắn muốn mèo của hắn còn tưởng rằng thằng bé đang khích bác châm chọc chính mình.
Trương tiểu công tử siết chặt Linh Đang.
Tàng Hải nhìn thấy lệnh bài cuối cùng đã cầm tới tay, nhẹ nhàng thở ra. Hắn liền nhớ đến một chuyện lúc trước, hỏi Trương tiểu công tử: “Ngươi vì cái gì giết người?”
Thằng bé không để ý đến hắn, vẫn như cũ chìm đắm vào thể giới của mình.
Tàng Hải thở dài, cùng đứa trẻ kì lạ nói chuyện thật là phiền phức.
Tô Tô quay đầu nhìn Đạm Đài Tẫn một chút, từ trong sơn động đi ra, hắn từ đầu đến cuối trầm mặt, mím môi nhìn dưới đất.
Có lẽ Đạm Đài Tẫn biết rõ lý do. Nhưng những việc này cũng không nằm trong phạm vi của bọn họ quản, Trương tiểu công tử giết người, chuyện này có quan phủ lo.
“Ta cùng Diêu Quang sư tỷ quyết định đi vào Ma Vực hai người thì sao?” Tô Tô hỏi.
Tàng Hải vội vàng nói: “Chúng ta cùng nhau đi! Sư tôn có khả năng cũng đang ở Ma Vực”
Dù sao thì toàn bộ tiên giới cũng không có liên lạc được người, thần đăng của Triệu Du vẫn chưa tắt, nơi có khả năng nhất đó là Ma vực.
Bây giờ chỉ còn một vấn đề, Ma châu trong cơ thể của Trương tiểu công tử làm sao bây giờ?
Đến cả yêu ba đầu cũng không có cách nào, bọn họ dĩ nhiên cũng như vậy.
Diêu Quang nói: “Đi ma vực trước”
Nàng sợ nếu trì hoãn tiếp Công Dã Tịch Vô lành ít dữ nhiều.
Đám người gật đầu, quyết định rời khỏi trấn Ninh Hạc. Đêm đó Trương tiểu công tử ngủ say đột nhiên mở mắt ra.
Con ngươi đen nhánh nhìn thiếu niên áo trắng ngồi ngoài cửa sổ tất nhiên là Đạm Đài Tẫn.
Trương tiểu công tử cầm Linh Đang ngồi xuống: “Ngươi muốn giết ta”
Hắn bình tĩnh hỏi.
Đạm Đài Tẫn nắm cổ hắn: “Đúng”
Ngươi đáng chết.
Trương tiểu công tử cười quỷ dị.
“Đừng giết ta, ta biết ngươi muốn cái gì”
Người nuốt Huyễn Nhan châu, có thể huyễn hoá tất cả tính cách, mà chủ nhân yêu cầu, mà Trương tiểu công có thể khám phá được nỗi sợ hãi trong lòng Tô Tô, làm sao có thể không thấy rõ được điều mong muốn của Đạm Đài Tẫn.
Trương công tử liền xuất ra hạt châu.
“Ngươi sợ có một ngày, nàng yêu người khác, triệt để vứt bỏ ngươi bên trong vũng lầy”.
Thanh âm nó quỷ dị mà nhẹ nhàng “Đổ lực lượng vào lưu ly châu, ngươi có thể giết chết người nàng thích, biến thành bộ dáng người kia, ai cũng không phân biệt được”
Thế nào, giao dịch này thế nào?
Trong hang động một mảnh đen kịt, bốn phía tĩnh mịch, chỉ có tiếng nước rơi tí tách. Tô Tô ôm đầu gối, gương mặt chôn giữa hai tay, run lẩy bẩy.
Khuynh Thế hoa nguyền rủa Diệp Tịch Vụ suốt đời, nàng là Lê Tô Tô, có thể nàng đã từng là Diệp Tịch Vụ, dù đã đổi một thân thể khác, nhưng ký ức ấy vẫn khắc sâu vào linh hồn.
Cảnh tượng trước mắt như trùng lặp với quá khứ. Không thấy ánh sáng mặt trời, mọi thứ tối đen, tiếng nước rơi từ nham thạch xuống.
Những ký ức nàng không muốn nhớ đến lại ùn ùn kéo đến. Một năm bị giam ở thạch thất kia, pháp lực bị phong ấn, Khuynh thế hoa ngày đêm giày vò nàng, không ánh sáng, không có âm thanh, cũng không có hy vọng.
Tô Tô lần đầu cúi đầu trước người khác, nàng liều mạng gõ vách đá, nói cho người kia biết nàng sợ hãi.
Nàng quá sợ, Khuynh Thế hoa phóng đại nỗi sợ lên vô số lần, thế giới trở nên tĩnh mịch, cho dù về sau nàng nghe được âm thanh, sự vắng vẻ trong lòng cũng không vơi đi, nàng nhìn thấy ánh sáng mông lung, nhưng một khắc sau mọi thứ đều trở lại như cũ.
Thần khí lặp đi lặp lại sự giày vò nàng, mắt trái chảy xuống một hàng máu, rốt cuộc có một ngày, nàng nhịn không được điên cuồng vỗ vách đá.
“Thả ra ra ngoài, van cầu ngươi thả ta ra ngoài, Đạm Đài Tẫn, ta sợ…”
Ta nhìn không thấy, ta thật sự đau quá. Thế nhưng không có ai đến, không có người cùng nàng nói chuyện.
Dần dần, nàng cũng không nhớ rõ ban ngày cùng ban đêm, lúc nàng sợ đến cực hạn, dùng lực yếu ớt gõ vách đá, có âm thanh… có âm thanh cũng tốt, chỉ cần có âm thanh vang lên liền tốt.
Tô Tô co quắp ở nơi hẻo lánh, nàng muốn rời khỏi thế giới này, nàng không muốn tiếp tục làm Diệp Tịch Vụ.
Có một lúc Tô Tô không thể phân rõ được nàng là ai, mà xem mình thật sự là Diệp Tịch Vụ. Nàng vốn cho rằng tu Vô tình đạo, mình sẽ không còn sợ, như lúc đầu tại Thương Nguyên bí cảnh.
Có thể nàng đã quên, đêm đó cũng từng xuất hiện ánh trăng. Có tiếng gió, còm có đom đóm bay qua. Giờ phút này cái gì cũng không có.
Mèo của Trương tiểu công tử đã chết bên trong sơn động, Diệp Tịch Vụ trong trí nhớ của Tô Tô cùng chết vào năm trăm năm trước.
Tô Tô cắn khóe miệng, toàn thân run rẩy. Nàng muốn đi ra ngoài, sư huynh còn đang chờ nàng. Đừng khóc, đừng khóc, kẻ yếu mới im lặng thút thít. Nàng nhớ kĩ con đường lúc vào, chỉ cần đi trở về, liền có thể đi ra ngoài.
Thế nhưng cho dù nàng có cố gắng như thế nào, đều không làm được, Tô Tô nghĩ, nàng sẽ từ từ là được thôi…
Một bàn tay xuất hiện nắm chặt tay nàng.
Đạm Đài Tẫn nói: “Ta đưa nàng ra ngoài”
Hắn ôm lấy Tô Tô, cảm nhận được tay nàng đang siết chặt cái gì, Đạm Đài Tẫn theo tay nàng chạm phía dưới. Hắn sờ đến dây Linh Đang buộc mèo, bị đặt dưới mặt đá.
Tô Tô không có chút khí lực, im lặng run rẩy, không kéo lên được Linh Đang, lại không dám buông tay.
Đạm Đài Tẫn lần đầu tiên trông thấy Lê Tô Tô yếu ớt sợ hãi đến dạng này.
Đạm Đài Tẫn cứ ngỡ năm trăm năm trước, đó chẳng qua là thần nữ lịch kiếp chơi đùa như một giấc mộng. Si tâm vọng tưởng chỉ có một mình hắn, đau khổ chỉ có một mình hắn chịu.
Hắn ngỡ, khi Tô Tô trở về vị trí cũ, thoát ly phàm trần, đoạn quá khứ đó cũng không lưu lại một chút vết tích nào trong lòng nàng.
Diệp Tịch Vụ từng lạnh giọng nói với Diệp Băng Thường sống như phù du, chết thì hết, người so với người khác nhau. Hắn đã từng chỉ là một người ti tiện, thân phận không rõ ràng, nàng lại trời sinh cao quý.
Hắn cho rằng mình chỉ là một thoáng qua trong ký ức của Tô Tô, chỉ là một người không đáng chú ý, phù du dơ bẩn băng lãnh lại đê tiện, vĩnh viễn sẽ không lưu lại bất cư dấu vết gì.
Nhưng khi Đạm Đài Tẫn lại nhìn thấy Tô Tô ở trong hang động, hắn mới biết được, ký ức hắn lưu lại cho nàng, là bóng tối ám ảnh vô tận thống khổ.
Năm đó nàng rõ ràng cầu khẩn hắn đổi Vĩnh Sinh Hoa nhưng hắn đem hi vọng cuối cùng của nàng cho người khác.
Đạm Đài Tẫn giọng run run nói: “Ra ngoài, chúng ta ra ngoài sẽ không sao”
Thiếu nữ trong ngực vô thanh vô thức, an tĩnh đến không ngờ, Đạm Đài Tẫn tình nguyện nàng đánh hắn mắng hắn, đem những thống hận phát ra với hắn.
Hắn luôn mong đến một ngày nàng sẽ nhớ về quá khứ, nhưng đến hiện tại nhớ lại thì thế nào? Chẳng phải càng đau đớn sao?
Đạm Đài Tẫn dùng vòng đốt niệm, tách vòng Linh Đan tách khỏi đá, bỏ vào trong tay của Tô Tô.
Hắn luống cuống tay chân, tại túi Càn Khôn tìm kiếm, các linh dược trong túi càn khôn rơi ra bên ngoài, ma tin* rơi ra hắn cũng không thèm nhìn đến, tay hắn run run cuối cùng cũng tìm được một viên dạ minh châu lớn chừng bàn tay.
(Ma tinh*: kiểu đồ chất lượng, tinh phẩm, đồ quý của ma giới.. ví dụ giống như đan dược nhưng cho người tu ma xài…)
Dạ minh châu vừa được lấy ra, cả sơn động rốt cuộc cũng sáng lên, Đạm Đài Tẫn đỏ vành mắt, lấy lòng bỏ nó vào lòng bàn tay Tô Tô: “Đừng sợ, đừng sợ, hiện tại có ánh sáng”. Ta cũng sẽ không, không đưa nàng vào bóng tối vô tận nữa.
Đạm Đài Tẫn ôm lấy nàng, không dám dừng bước chân, đi một mực hướng về cửa hang.
Linh Đang trong tay rung động, vang trong sơn động, Tô Tô nắm chặt dạ minh châu, ngước mắt thấy thiếu niên gương mặt khẩn trương lo lắng. Hắn tựa hồ rất sợ hãi, so với nàng lúc ở trong bóng tối còn muốn sợ hơn.
Luồng ánh sáng thứ nhất từ cửa hang chiếu vào, hắn đột nhiên dừng lại bước chân, luống cuốn như đứa bé không biết phải làm sao: “Tô Tô, thật xin lỗi, ta không biết lại như vậy…”.
Tô Tô không có phản ứng gì.
Nàng gặp qua vật, trời sinh là tà vật, gặp qua Đạm Đài Tẫn cố gắng bao nhiêu để sống sót, hắn cười, hắn bất thường dưới vỏ bọc ngây thơ, hắn động tâm thẳng thắn, còn có hình ảnh hắn cố gắng bắt chước cảm xúc của mọi người.
Những hành động kia vừa buồn cười vừa đáng thương. Người này, là ký ức năm trăm năm trước của nàng.
Diệt hồn châu ở trên người nàng từ nước mắt dần dần biến thành những chiếc đinh sắc bén, hắn dần dần cũng hiểu được yêu hận.
Thêu lên chiếc khăn voan trùm đầu tân nương, thiếu niên giương lên khoé miệng, còn có hắn ngăn chặn mũi tên đầy trời. Thế nhưng là…. Đều đã qua.
Không người nào biết được thật ra nàng cũng đã có lúc thật sự động tâm, nhưng hiện tại yêu hận đều lưu tại quá khứ đi. Hắn có biết hay không, cũng có ý nghĩa gì đâu.
“Đạm Đài Tẫn” Tô Tô thấp giọng nói, “Ngươi không cần nói xin lỗi, ta chỉ là… giống như ngươi, vì muốn sống sót mà làm hết tất cả mọi chuyện”
Ngươi không cần thống khổ, cũng không cần khiếp đảm. Diệt hồn châu là nhiệm vụ, cùng ngươi ở chung là nhiệm vụ, thậm trí trở lại năm trăm năm trước, bất quá cũng chỉ là nhiệm vụ gánh vác chúng sinh.
Không thể giết chết hắn chính là năng lực không đủ, rơi vào kết cục như vậy, là do lòng nàng không đủ độc ác, rơi vào hoàn cảnh như vậy là gieo gió gặp bão.
Nàng bởi vì trong lòng muốn bảo hộ hắn, lại bởi vì nhiệm vụ không thể không tổn thương hắn. Mà Đạm Đài Tẫn… cũng bởi vì Diệp Băng Thường mà bỏ rơi nàng.
Tô Tô đẩy hắn ra, đem dạ minh châu bỏ vào trong tay hắn, không tiếp tục nhìn hắn sắc mặt tái nhợt, chậm rãi đi ra ngoài.
Ánh mặt trời chiếu vào nàng trong thấy bên ngoài hang động cảnh vật sinh động. Nàng vào hàng động vậy mà đã hết một đêm, nhân gian hiện dang là mùa hè, trời cũng đã sáng.
Diêu Quang cùng Tàng Hải lo lắng nhìn xem nàng.
Linh đài Vô tình đạo im ắng lưu chuyển, con ngươi màu vàng thần quang xuất hiện một cái chớp mắt. Vô tình thần đạo vậy mà ngay lúc này đột phá.
Tô Tô nhìn xem ngón tay của nàng, thì ra là… Không phá thì không xây được sao?
Chỉ có tự bản thân nàng nhìn thẳng đối mặt với tình cảm của chính mình, thì Vô tình đạo mới thật sự tiến thêm một bước.
Những khổ sở kia, ngược lại đã biến mất hết tất cả, linh đài đặt một mảnh Thanh Minh.
Tô Tô giơ tay lên. Cười lộ ra trong lòng bàn tay Linh Đang: “Ta lấy được”
Diêu Quang nhìn nàng cười nụ cười tươi đẹp, nhẹ nhàng thở ra: “Sư muội, muội không có việc gì là tốt rồi.”
Nàng cùng Tàng Hải ở bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt, nhưng sợ nếu như tuỳ tiện đi vào, cứ người lại tìm người cuối cùng lại xoay vòng vĩnh viễn không có hồi kết.
Đứa trẻ đi tới, muốn cướp Linh Đang trên tay Tô Tô.
Tô Tô thu tay lại: “Nào có dễ dàng như vậy, lệnh bài ma vực mang ra đây.”
Trương tiểu công tử mói: “Hắn cũng tiến vào, các ngươi không có tuân thủ”
Hắn khuôn mặt nhỏ đờ đẫn chỉ vào Đạm Đài Tẫn.
Tô Tô nói: “Dạng này a, lúc đầu ta còn cảm ứng được tia tàn hồn trên Linh Đang, còn cảm thấy đáng tiếc, bây giờ xem ra, là ngươi không muốn, vậy bóp nát tia tàn hồn này cũng không sao”
Nó luôn một mực tỉnh táo lại thay đổi sắc mặt: “Không được”
Tô Tô quăng Linh Đan lên, một trảo, đem tia tàn hồn yếu ớt nắm vào lòng bàn tay.
Người có ba hồn bảy vía, động vật rõ ràng là hồn phách yếu kém hơn nhiều. Con mèo này càng đáng thương, hồn phách của nó cơ hồ đã tản, chỉ để lại ngần ấy tia tàn hồn màu trắng.
Tô Tô cũng không nhìn thằng bé, lòng bàn tay dùng lực, tựa hồ là muốn bóp bát tia tàn hồn này.
Trương tiểu công tử đột nhiên nói: “Ta đổi”
Nói xong câu đó, hắn vội vàng lấy tử trong ngực ra một viên lưu ly trong suốt, màu trắng trong con ngươi không thấy đâu nữa hoàn toàn biến thành màu đen, nhìn chằm chằm vào hạt lưu ly trong lòng bàn tay.
Hạt châu trong nháy mắt chậm rãi biến thành một khối lệnh bài có hình đầu rồng..
Một lát sau, nó nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, hắn đã trở lại bộ dáng bình thường.
“Đây là lệnh bài mà các ngươi muốn, mèo của ta trả lại cho ta”
Tàng Hải nói: “Đây không phải là hạt châu biến thành sao, thật sự là lệnh bài ma vực”
Trương tiểu công tử không để ý đến hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Tô.
Tô Tô ngược lại cũng không sợ nó lừa gạt mình, nếu như hắn dám thực sự lừa họ, bóp náp hồn phách của con mèo này dễ như trở bàn tay.
Trương tiểu công tử nhìn qua quỷ dị, nhưng cũng không có ngu ngốc.
Tô Tô tiếp nhận lệnh bài trong tay hắn, xúc tua lệnh bài mát lạnh, phía trên mang theo ma khí.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thực sự khó mà tin được, trong nháy mắt từ một viên lưu ly lại biến thành một cái lệnh bài.
Huyễn Nhan châu không hổ là ma khí đáng sợ, lại ở trong thân thể của phàm nhân, cũng có được lực lượng cường đại, khó trách khỏi lúc trước bọn người Tô Tô quan sát đều không thấy có chỗ nào không đúng, hắn vốn chính là phàm nhân, bất quá thì nuốt một viên ma châu cường đại mà thôi.
Diêu Quang ở bên ngoài cũng không có nhàn rỗi, xích lại gần bên tay Tô Tô nói: “Nửa năm trước, yêu ba đầu đã bày trận ở trấn Ninh Hạc, muốn ăn Trương tiểu công tử, mèo hắn đi trộm Huyền Nhan châu, để cho Trương tiểu công tử ăn, yêu ba đầu muốn giết nó, nó trốn vào trong hang, rốt cuộc thì không có trở ra.”
Thì ra là như vậy, yêu ba đầu tâm tư nhạy bén, pháp lực lại yếu kém, trận Thôn phệ kia, cơ hồ hao hết linh lực của hắn.
Trời xui đất khiến bị một thằng bé phàm nhân nuốt mất bảo vật, yêu ba đầu nghĩ chắc tức nôn ra máu.
Bởi vậy Trương tiểu công tử mỗi lần nói, hắn muốn mèo của hắn còn tưởng rằng thằng bé đang khích bác châm chọc chính mình.
Trương tiểu công tử siết chặt Linh Đang.
Tàng Hải nhìn thấy lệnh bài cuối cùng đã cầm tới tay, nhẹ nhàng thở ra. Hắn liền nhớ đến một chuyện lúc trước, hỏi Trương tiểu công tử: “Ngươi vì cái gì giết người?”
Thằng bé không để ý đến hắn, vẫn như cũ chìm đắm vào thể giới của mình.
Tàng Hải thở dài, cùng đứa trẻ kì lạ nói chuyện thật là phiền phức.
Tô Tô quay đầu nhìn Đạm Đài Tẫn một chút, từ trong sơn động đi ra, hắn từ đầu đến cuối trầm mặt, mím môi nhìn dưới đất.
Có lẽ Đạm Đài Tẫn biết rõ lý do. Nhưng những việc này cũng không nằm trong phạm vi của bọn họ quản, Trương tiểu công tử giết người, chuyện này có quan phủ lo.
“Ta cùng Diêu Quang sư tỷ quyết định đi vào Ma Vực hai người thì sao?” Tô Tô hỏi.
Tàng Hải vội vàng nói: “Chúng ta cùng nhau đi! Sư tôn có khả năng cũng đang ở Ma Vực”
Dù sao thì toàn bộ tiên giới cũng không có liên lạc được người, thần đăng của Triệu Du vẫn chưa tắt, nơi có khả năng nhất đó là Ma vực.
Bây giờ chỉ còn một vấn đề, Ma châu trong cơ thể của Trương tiểu công tử làm sao bây giờ?
Đến cả yêu ba đầu cũng không có cách nào, bọn họ dĩ nhiên cũng như vậy.
Diêu Quang nói: “Đi ma vực trước”
Nàng sợ nếu trì hoãn tiếp Công Dã Tịch Vô lành ít dữ nhiều.
Đám người gật đầu, quyết định rời khỏi trấn Ninh Hạc. Đêm đó Trương tiểu công tử ngủ say đột nhiên mở mắt ra.
Con ngươi đen nhánh nhìn thiếu niên áo trắng ngồi ngoài cửa sổ tất nhiên là Đạm Đài Tẫn.
Trương tiểu công tử cầm Linh Đang ngồi xuống: “Ngươi muốn giết ta”
Hắn bình tĩnh hỏi.
Đạm Đài Tẫn nắm cổ hắn: “Đúng”
Ngươi đáng chết.
Trương tiểu công tử cười quỷ dị.
“Đừng giết ta, ta biết ngươi muốn cái gì”
Người nuốt Huyễn Nhan châu, có thể huyễn hoá tất cả tính cách, mà chủ nhân yêu cầu, mà Trương tiểu công có thể khám phá được nỗi sợ hãi trong lòng Tô Tô, làm sao có thể không thấy rõ được điều mong muốn của Đạm Đài Tẫn.
Trương công tử liền xuất ra hạt châu.
“Ngươi sợ có một ngày, nàng yêu người khác, triệt để vứt bỏ ngươi bên trong vũng lầy”.
Thanh âm nó quỷ dị mà nhẹ nhàng “Đổ lực lượng vào lưu ly châu, ngươi có thể giết chết người nàng thích, biến thành bộ dáng người kia, ai cũng không phân biệt được”
Thế nào, giao dịch này thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.