Hắc Nguyệt Quang Của Quyền Thần Trùng Sinh Rồi
Chương 29
Đóa Điềm
08/05/2022
Triệu Nguyên đáp được một tiếng là có không ít hộ vệ bắt đầu nhanh tay nhanh chân nhấc nồi đi. Mọi người chợt nghe có tiếng người hô lên bên ngoài phủ.
"Quân Dịch gia đánh đến kinh thành rồi!"
Dịch Dao sửng sốt, còn tưởng mình nghe nhầm, nàng lập tức bảo đầy tớ đi hỏi thăm. Tên đầy tớ thở hồng hộc quay lại, nói luôn: "Đúng là Dung đại nhân và Dịch thiếu gia, ta thấy cờ quân đội, đóng quân ở ngoài thành."
"Huynh ấy trở về rồi." Dịch Dao lẩm bẩm.
Mấy tháng nay đúng là khó khăn, cuối cùng hắn cũng trở về.
Sau đó tên đầy tớ lại nói: "Cấm vệ quân trên tường thành đang thương lượng với Dung đại nhân đó ạ, Dung đại nhân nói chỉ cần mở cổng quân Dịch gia tuyệt đối không gϊếŧ người nào, đảm bảo cấm vệ quân bình yên vô sự."
Tên đầy tớ vừa nói dứt lời thì nổi lên tiếng vang như dời núi lấp biển xuyên qua vách tường phủ tướng quân.
"Quân Dịch gia tới rồi!"
"Đánh đổ bạo quân!"
"Hoan nghênh quân Dịch gia!"
"..."
Vì Cảnh Uyên gϊếŧ người bừa bãi ở kinh thành nên không ít người dân kinh thành vừa hãi vừa sợ. Nhân dân không có vũ khí, không dám công khai phản đối Cảnh Uyên, nhưng trong lòng mọi người đã chẳng còn thiện cảm gì với nhà họ Cảnh nữa. Bây giờ quân Dịch gia quay lại kinh thành, người dân đương nhiên có tự tin dám ủng hộ Dung Huân.
Dịch dao chưa kịp hỏi Dung Huân ở đâu thì thấy đại đội người ngựa đi qua cổng lớn phủ tướng quân, hai người dẫn đầu chính là Dung Huân và Dịch Hàn mấy tháng không gặp.
Đại ca vẫn anh tuấn như trước, chỉ vì ở biên cương nhiều năm nên đen hơn Dung Huân một chút.
Nàng nhìn binh mã ngay hàng thẳng lối, cộp cộp đi về phía hoàng thành. Bỗng nhiên nàng nghĩ tới ngày Dung Huân cầu hôn nàng, hắn nói muốn lấy thiên hạ làm sính lễ.
Hắn làm được rồi.
Quân Dịch gia rầm rộ tiến vào hoàng thành, vây chặt Cảnh Uyên đang giãy chết ở điện Dưỡng Tâm. Đại quân ở đây, Cảnh Uyên không có phần thắng, chỉ có mười lăm nghìn cấm vệ quân bảo vệ.
Cảnh Uyên lần mẫn mãi không ra ra điện Dưỡng Tâm, Dịch Hàn ở ngoài điện hô to mấy câu khuyên y quy hàng mà chẳng hề có tiếng đáp lại. Bỗng nhiên có một thị vệ lảo đảo chạy ra.
"Hoàng thượng tự treo cổ rồi!"
Phó tướng cấm vệ quân Lâm Hoán mãi chẳng lấy lại tinh thần được, hắn chỉ thấy thị vệ kia tái mặt nói: "Bên cạnh còn có thi thể Lâm phi, hình như... hình như là hoàng thượng gϊếŧ." Nói đến vế sau, giọng hắn cũng trở nên yếu ớt.
Lâm phi chính là Lâm Ngộ An.
Lâm Hoán nghe, nàng ta là cháu gái hắn, ánh mắt hắn nhất thời cứng đờ, không quan tâm quân Dịch gia ở bên ngoài, chạy thẳng vào điện Dưỡng Tâm, quả nhiên bên cạnh long ỷ treo một thi thể mặc long bào, bên dưới cái xác ấy là Lâm Ngộ An nằm đó chẳng còn sức sống.
Hắn chạy lên trước ngồi xổm bên người Lâm Ngộ An, đưa tay dò xét hơi thở, trong mắt đau xót.
Thật sự mất rồi.
Bên cạnh thi thể có một quyển trục, trên đó là chiếu chỉ của hoàng thượng, viết thoái vị cho Dung Huân, tự thẹn với tổ tiên các kiểu.
Ngoài ra còn một di thư viết tay của Cảnh Uyên, y thừa nhận gϊếŧ hại Vân Yên quận chúa.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nói với thái giám ở bên cạnh: "Thả hoàng thượng xuống, chúng ta nên ra cung nghênh tân đế thôi."
Lâm Hoán đi ra khỏi điện Dưỡng Tâm, trong tay cầm theo thánh chỉ tuyên đọc một lần rồi tất cả mọi người tụ lại quỳ xuống trước Dung Huân.
"Cung nghênh tân đế."
Mười ngày sau Dịch Dao mới gặp được Dung Huân. Nói đúng ra thì trong mười ngày này nàng luôn nghe người ta nói về Dung Huân.
Lúc có người đến nói với nàng Cảnh Uyên tự sát, còn gϊếŧ luôn Lâm Ngộ An, viết di thư thừa nhận tội danh sát hại Vân Yên quận chúa.
Lúc lại có người nói cho nàng biết Dung Huân lên ngôi, triều Cảnh không còn mang họ Cảnh nữa, bắt đầu đổi họ Dung rồi.
Lúc sau lại có người đến nói chúc mừng quận chúa, chúc mừng quận chúa, tân đế phong người làm hoàng hậu.
Dịch Trường Phong và Ninh thị choáng váng nhận thánh chỉ ở tiền sảnh, mãi một lúc thật lâu sau mới phản ứng lại được, cô nương nhà mình lắc mình biến thành hoàng hậu một nước.
So ra thì đại ca Dịch Hàn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, vui mừng nhìn Dịch Dao nói: "Sau này ông đây sẽ là quốc cữu, ha ha ha ha..."
Dịch Dao: "..."
Thật ra Dịch Dao cũng hơi choáng, mãi đến khi nhìn thấy mũ phượng và khăn quàng vai của hoàng hậu nàng mới hiểu ra nàng phải xuất giá rồi. Hơn nữa còn gả cho đương kim thánh thượng – Dung Huân.
Nghe nói sau khi hắn lên ngôi luôn bận rộn cứu nạn thiên tai, phê tấu chương không quản ngày đêm, giải quyết một đống rắc rối Cảnh Uyên gây ra, ròng rã mười ngày không ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Mà hôm đó, cuối cùng hắn cũng có thời gian đến cưới nàng.
Dịch Dao ngồi trong điện Tiêu Phòng được trang trí đỏ thẫm ngập tràn niềm vui, dưới thân là giường cưới được dệt bằng sợi lụa đỏ, trước mắt có khăn trùm đầu che chắn, chẳng nhìn thấy gì cả.
Nàng thật sự rất buồn ngủ.
Hôm nay trời còn chưa sáng nàng đã bị một đám mama tổng quản trang điểm cho, đội mũ phượng và đeo khăn quàng vai vào nàng mới biết món đồ ấy nặng nhường nào, đội cả một ngày mà cái cổ sắp đứt đến nơi.
Sau đó là một loạt không ngừng giữa quỳ, lễ nghi, quỳ, lễ nghi... Mãi đến tận khi nàng sắp xỉu thì mới được đưa vào điện Tiêu Phòng được ngồi xuống.
Quan trọng là một ngày này nàng cũng không nhìn thấy Dung Huân, mặc dù hắn luôn quỳ, lễ nghi, quỳ, lễ nghi, quỳ... bên cạnh nàng. Nhưng mà nàng đội khăn đỏ, có người đỡ, chỉ có thể nhìn thấy đôi giày vải trắng thêu chỉ vàng mà Dung Huân đi.
"Dao Dao..." Trong điện Tiêu Phòng bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc có phần mệt mỏi.
Dịch Dao vốn chẳng lo gì đột nhiên nghe thấy tiếng hắn lại hơi căng thẳng, đầu ngón chân quặm vào đế giày, cúi thấp đầu không dám cử động.
Tiếng bước chân trầm ổn ngày càng gần.
Trước mắt chợt bừng sáng, khăn hỉ được hắn vén lên, Dịch Dao đối diện với đôi mắt sáng ngời của hắn.
Hai người đều sửng sốt.
"Thật đẹp." Dung Huân nắm chặt tay nàng, nó ấm nóng, hắn cụp mắt không nhịn được khen thêm một câu, "Sao lại có thể đẹp như vậy chứ?"
Dịch Dao: "..."
Nàng nghĩ thầm, huynh là văn nhân đó, sao khen người khác mà chỉ có hai câu bình thường thế thôi hả? Không định ngâm thơ, làm bài phú sao?
Nàng còn chưa kịp kêu ca, Dung Huân cúi đầu hôn nàng.
Ừm, chính là kiểu hôn chẳng hề khách sáo. Cứ như một đứa trẻ con vậy, muốn một cục kẹo, nhịn rất lâu, cuối cùng lấy được cục kẹo ấy cho vào trong miệng, không chờ nổi việc chậm rãi liếm để thưởng thức hương vị của kẹo mà dùng sức cắn một cái.
Hai cung nữ hiểu chuyện lặng lẽ buông rèm giường xuống cho bọn họ rồi lại lặng lẽ ra khỏi điện Tiêu Phòng.
Một đêm dây dưa, trời dần sáng.
Đêm đó Dung Huân ngủ rất say, ngủ say đến mức hắn chẳng biết gì, lúc tỉnh dậy đã là sau giờ ngọ.
Hắn nghiêng mặt sang bên thấy cô gái vẫn đang ngủ say phía bên trong, hắn vén góc chăn cho nàng, lặng lẽ hôn lên trán nàng một nụ hôn đong đầy tình ý, sau đó hắn đứng dậy mặc quần áo, dặn cung nữ không cần gọi hoàng hậu dậy, lúc ấy hắn mới yên tâm đi tới Ngư Thư Phòng tiếp tục phê tấu chương.
Tấu sớ càng phê càng nhiều, phê mãi tới độ Dung Huân buồn bực mất tập trung. Hắn nhìn chồng tấu chương cao một trượng không khỏi thở dài, hắn rất nhớ Dao Dao.
Thái giám theo hầy thầm cảm thán trong lòng: Tân đế thật chăm chỉ, chưa từng thấy vị hoàng đế nào ngay ngày hôm sau tân hôn đã phê tấu sớ tới đêm khuya, hoàng hậu thật đáng thương, vừa mới thành thân đã mất đi sủng ái rồi.
Tin hoàng hậu thất sủng nhanh chóng truyền khắp các ngóc ngách trong cung,
Tin tức này truyên đi chưa được một tháng chưa đánh đã tan.
Bởi vì hoàng hậu mang thai.
Ngày biết tin Dịch Dao mang thai, Dung Huân như thiếu niên mất não, hoan hô vui vẻ ôm Dịch Dao xoay vòng vòng trong điện Tiêu Phòng.
"Dao Dao, nàng muốn ăn gì, muốn chơi gì, muốn cái gì, nói cho ta biết hết đi, ta chuẩn bị cho nàng." Hoàng đế nào đó dịu dàng lưu luyến nhìn cô gái trong lòng.
Dịch Dao bị hắn bế xoay vòng đầu váng mắt hoa, vừa nôn xong, choáng muốn chết lại bị hắn bế xoay như thế khiến nàng càng choáng hơn, nàng đẩy vai hắn, đẩy hắn ra khỏi điện Tiêu Phòng, tức giận nói:
"Thần thiếp khẩn cầu hoàng thượng ban thưởng một bát canh tránh thai!"
Sau đó nàng đóng cửa điện Tiêu Phòng lại cái cạch.
Đêm đó, trong cung lại lan truyền tin tức: Hoàng đế bị thất sủng, ôm gối ngồi ở ngoài điện Tiêu Phòng một đêm, hoàng hậu không hề mở cửa.
Ngày hôm sau, trong điện Tiêu Phòng người đến đông như mắc cửi.
Dịch Hàn ôm đồ cổ quý hiểm đào được ở biên cương về chất đầy điện Tiêu Phòng.
"Này, đây là thượng phương bảo kiếm gϊếŧ qua vạn người đó, để lại làm đồ chơi cho cháu ta."
"Còn có chùy lôi thần lấy từ Tây Nam, cháu ta không có gì làm thì đập người chơi."
"Còn có, còn cái này..."
Dịch Dao đau đầu đỡ trán nghe đại ca giới thiệu các loại đồ chơi đầy đẫm máu, Dịch Trường Phong và Ninh thị ở bên cạnh cười không ngậm được miệng.
Nhưng mà thế này thật tốt.
Nhìn cả nhà vui vẻ mừng rỡ, Dịch Dao thỏa mãn mỉm cười, bảo cung nữ nhận đồ rồi cất đi.
Hạnh phúc tràn đầy này, nàng phải cất giữ cẩn thận mới được.
~Hoàn~
"Quân Dịch gia đánh đến kinh thành rồi!"
Dịch Dao sửng sốt, còn tưởng mình nghe nhầm, nàng lập tức bảo đầy tớ đi hỏi thăm. Tên đầy tớ thở hồng hộc quay lại, nói luôn: "Đúng là Dung đại nhân và Dịch thiếu gia, ta thấy cờ quân đội, đóng quân ở ngoài thành."
"Huynh ấy trở về rồi." Dịch Dao lẩm bẩm.
Mấy tháng nay đúng là khó khăn, cuối cùng hắn cũng trở về.
Sau đó tên đầy tớ lại nói: "Cấm vệ quân trên tường thành đang thương lượng với Dung đại nhân đó ạ, Dung đại nhân nói chỉ cần mở cổng quân Dịch gia tuyệt đối không gϊếŧ người nào, đảm bảo cấm vệ quân bình yên vô sự."
Tên đầy tớ vừa nói dứt lời thì nổi lên tiếng vang như dời núi lấp biển xuyên qua vách tường phủ tướng quân.
"Quân Dịch gia tới rồi!"
"Đánh đổ bạo quân!"
"Hoan nghênh quân Dịch gia!"
"..."
Vì Cảnh Uyên gϊếŧ người bừa bãi ở kinh thành nên không ít người dân kinh thành vừa hãi vừa sợ. Nhân dân không có vũ khí, không dám công khai phản đối Cảnh Uyên, nhưng trong lòng mọi người đã chẳng còn thiện cảm gì với nhà họ Cảnh nữa. Bây giờ quân Dịch gia quay lại kinh thành, người dân đương nhiên có tự tin dám ủng hộ Dung Huân.
Dịch dao chưa kịp hỏi Dung Huân ở đâu thì thấy đại đội người ngựa đi qua cổng lớn phủ tướng quân, hai người dẫn đầu chính là Dung Huân và Dịch Hàn mấy tháng không gặp.
Đại ca vẫn anh tuấn như trước, chỉ vì ở biên cương nhiều năm nên đen hơn Dung Huân một chút.
Nàng nhìn binh mã ngay hàng thẳng lối, cộp cộp đi về phía hoàng thành. Bỗng nhiên nàng nghĩ tới ngày Dung Huân cầu hôn nàng, hắn nói muốn lấy thiên hạ làm sính lễ.
Hắn làm được rồi.
Quân Dịch gia rầm rộ tiến vào hoàng thành, vây chặt Cảnh Uyên đang giãy chết ở điện Dưỡng Tâm. Đại quân ở đây, Cảnh Uyên không có phần thắng, chỉ có mười lăm nghìn cấm vệ quân bảo vệ.
Cảnh Uyên lần mẫn mãi không ra ra điện Dưỡng Tâm, Dịch Hàn ở ngoài điện hô to mấy câu khuyên y quy hàng mà chẳng hề có tiếng đáp lại. Bỗng nhiên có một thị vệ lảo đảo chạy ra.
"Hoàng thượng tự treo cổ rồi!"
Phó tướng cấm vệ quân Lâm Hoán mãi chẳng lấy lại tinh thần được, hắn chỉ thấy thị vệ kia tái mặt nói: "Bên cạnh còn có thi thể Lâm phi, hình như... hình như là hoàng thượng gϊếŧ." Nói đến vế sau, giọng hắn cũng trở nên yếu ớt.
Lâm phi chính là Lâm Ngộ An.
Lâm Hoán nghe, nàng ta là cháu gái hắn, ánh mắt hắn nhất thời cứng đờ, không quan tâm quân Dịch gia ở bên ngoài, chạy thẳng vào điện Dưỡng Tâm, quả nhiên bên cạnh long ỷ treo một thi thể mặc long bào, bên dưới cái xác ấy là Lâm Ngộ An nằm đó chẳng còn sức sống.
Hắn chạy lên trước ngồi xổm bên người Lâm Ngộ An, đưa tay dò xét hơi thở, trong mắt đau xót.
Thật sự mất rồi.
Bên cạnh thi thể có một quyển trục, trên đó là chiếu chỉ của hoàng thượng, viết thoái vị cho Dung Huân, tự thẹn với tổ tiên các kiểu.
Ngoài ra còn một di thư viết tay của Cảnh Uyên, y thừa nhận gϊếŧ hại Vân Yên quận chúa.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nói với thái giám ở bên cạnh: "Thả hoàng thượng xuống, chúng ta nên ra cung nghênh tân đế thôi."
Lâm Hoán đi ra khỏi điện Dưỡng Tâm, trong tay cầm theo thánh chỉ tuyên đọc một lần rồi tất cả mọi người tụ lại quỳ xuống trước Dung Huân.
"Cung nghênh tân đế."
Mười ngày sau Dịch Dao mới gặp được Dung Huân. Nói đúng ra thì trong mười ngày này nàng luôn nghe người ta nói về Dung Huân.
Lúc có người đến nói với nàng Cảnh Uyên tự sát, còn gϊếŧ luôn Lâm Ngộ An, viết di thư thừa nhận tội danh sát hại Vân Yên quận chúa.
Lúc lại có người nói cho nàng biết Dung Huân lên ngôi, triều Cảnh không còn mang họ Cảnh nữa, bắt đầu đổi họ Dung rồi.
Lúc sau lại có người đến nói chúc mừng quận chúa, chúc mừng quận chúa, tân đế phong người làm hoàng hậu.
Dịch Trường Phong và Ninh thị choáng váng nhận thánh chỉ ở tiền sảnh, mãi một lúc thật lâu sau mới phản ứng lại được, cô nương nhà mình lắc mình biến thành hoàng hậu một nước.
So ra thì đại ca Dịch Hàn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, vui mừng nhìn Dịch Dao nói: "Sau này ông đây sẽ là quốc cữu, ha ha ha ha..."
Dịch Dao: "..."
Thật ra Dịch Dao cũng hơi choáng, mãi đến khi nhìn thấy mũ phượng và khăn quàng vai của hoàng hậu nàng mới hiểu ra nàng phải xuất giá rồi. Hơn nữa còn gả cho đương kim thánh thượng – Dung Huân.
Nghe nói sau khi hắn lên ngôi luôn bận rộn cứu nạn thiên tai, phê tấu chương không quản ngày đêm, giải quyết một đống rắc rối Cảnh Uyên gây ra, ròng rã mười ngày không ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Mà hôm đó, cuối cùng hắn cũng có thời gian đến cưới nàng.
Dịch Dao ngồi trong điện Tiêu Phòng được trang trí đỏ thẫm ngập tràn niềm vui, dưới thân là giường cưới được dệt bằng sợi lụa đỏ, trước mắt có khăn trùm đầu che chắn, chẳng nhìn thấy gì cả.
Nàng thật sự rất buồn ngủ.
Hôm nay trời còn chưa sáng nàng đã bị một đám mama tổng quản trang điểm cho, đội mũ phượng và đeo khăn quàng vai vào nàng mới biết món đồ ấy nặng nhường nào, đội cả một ngày mà cái cổ sắp đứt đến nơi.
Sau đó là một loạt không ngừng giữa quỳ, lễ nghi, quỳ, lễ nghi... Mãi đến tận khi nàng sắp xỉu thì mới được đưa vào điện Tiêu Phòng được ngồi xuống.
Quan trọng là một ngày này nàng cũng không nhìn thấy Dung Huân, mặc dù hắn luôn quỳ, lễ nghi, quỳ, lễ nghi, quỳ... bên cạnh nàng. Nhưng mà nàng đội khăn đỏ, có người đỡ, chỉ có thể nhìn thấy đôi giày vải trắng thêu chỉ vàng mà Dung Huân đi.
"Dao Dao..." Trong điện Tiêu Phòng bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc có phần mệt mỏi.
Dịch Dao vốn chẳng lo gì đột nhiên nghe thấy tiếng hắn lại hơi căng thẳng, đầu ngón chân quặm vào đế giày, cúi thấp đầu không dám cử động.
Tiếng bước chân trầm ổn ngày càng gần.
Trước mắt chợt bừng sáng, khăn hỉ được hắn vén lên, Dịch Dao đối diện với đôi mắt sáng ngời của hắn.
Hai người đều sửng sốt.
"Thật đẹp." Dung Huân nắm chặt tay nàng, nó ấm nóng, hắn cụp mắt không nhịn được khen thêm một câu, "Sao lại có thể đẹp như vậy chứ?"
Dịch Dao: "..."
Nàng nghĩ thầm, huynh là văn nhân đó, sao khen người khác mà chỉ có hai câu bình thường thế thôi hả? Không định ngâm thơ, làm bài phú sao?
Nàng còn chưa kịp kêu ca, Dung Huân cúi đầu hôn nàng.
Ừm, chính là kiểu hôn chẳng hề khách sáo. Cứ như một đứa trẻ con vậy, muốn một cục kẹo, nhịn rất lâu, cuối cùng lấy được cục kẹo ấy cho vào trong miệng, không chờ nổi việc chậm rãi liếm để thưởng thức hương vị của kẹo mà dùng sức cắn một cái.
Hai cung nữ hiểu chuyện lặng lẽ buông rèm giường xuống cho bọn họ rồi lại lặng lẽ ra khỏi điện Tiêu Phòng.
Một đêm dây dưa, trời dần sáng.
Đêm đó Dung Huân ngủ rất say, ngủ say đến mức hắn chẳng biết gì, lúc tỉnh dậy đã là sau giờ ngọ.
Hắn nghiêng mặt sang bên thấy cô gái vẫn đang ngủ say phía bên trong, hắn vén góc chăn cho nàng, lặng lẽ hôn lên trán nàng một nụ hôn đong đầy tình ý, sau đó hắn đứng dậy mặc quần áo, dặn cung nữ không cần gọi hoàng hậu dậy, lúc ấy hắn mới yên tâm đi tới Ngư Thư Phòng tiếp tục phê tấu chương.
Tấu sớ càng phê càng nhiều, phê mãi tới độ Dung Huân buồn bực mất tập trung. Hắn nhìn chồng tấu chương cao một trượng không khỏi thở dài, hắn rất nhớ Dao Dao.
Thái giám theo hầy thầm cảm thán trong lòng: Tân đế thật chăm chỉ, chưa từng thấy vị hoàng đế nào ngay ngày hôm sau tân hôn đã phê tấu sớ tới đêm khuya, hoàng hậu thật đáng thương, vừa mới thành thân đã mất đi sủng ái rồi.
Tin hoàng hậu thất sủng nhanh chóng truyền khắp các ngóc ngách trong cung,
Tin tức này truyên đi chưa được một tháng chưa đánh đã tan.
Bởi vì hoàng hậu mang thai.
Ngày biết tin Dịch Dao mang thai, Dung Huân như thiếu niên mất não, hoan hô vui vẻ ôm Dịch Dao xoay vòng vòng trong điện Tiêu Phòng.
"Dao Dao, nàng muốn ăn gì, muốn chơi gì, muốn cái gì, nói cho ta biết hết đi, ta chuẩn bị cho nàng." Hoàng đế nào đó dịu dàng lưu luyến nhìn cô gái trong lòng.
Dịch Dao bị hắn bế xoay vòng đầu váng mắt hoa, vừa nôn xong, choáng muốn chết lại bị hắn bế xoay như thế khiến nàng càng choáng hơn, nàng đẩy vai hắn, đẩy hắn ra khỏi điện Tiêu Phòng, tức giận nói:
"Thần thiếp khẩn cầu hoàng thượng ban thưởng một bát canh tránh thai!"
Sau đó nàng đóng cửa điện Tiêu Phòng lại cái cạch.
Đêm đó, trong cung lại lan truyền tin tức: Hoàng đế bị thất sủng, ôm gối ngồi ở ngoài điện Tiêu Phòng một đêm, hoàng hậu không hề mở cửa.
Ngày hôm sau, trong điện Tiêu Phòng người đến đông như mắc cửi.
Dịch Hàn ôm đồ cổ quý hiểm đào được ở biên cương về chất đầy điện Tiêu Phòng.
"Này, đây là thượng phương bảo kiếm gϊếŧ qua vạn người đó, để lại làm đồ chơi cho cháu ta."
"Còn có chùy lôi thần lấy từ Tây Nam, cháu ta không có gì làm thì đập người chơi."
"Còn có, còn cái này..."
Dịch Dao đau đầu đỡ trán nghe đại ca giới thiệu các loại đồ chơi đầy đẫm máu, Dịch Trường Phong và Ninh thị ở bên cạnh cười không ngậm được miệng.
Nhưng mà thế này thật tốt.
Nhìn cả nhà vui vẻ mừng rỡ, Dịch Dao thỏa mãn mỉm cười, bảo cung nữ nhận đồ rồi cất đi.
Hạnh phúc tràn đầy này, nàng phải cất giữ cẩn thận mới được.
~Hoàn~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.