Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa
Chương 21
Cửu Nguyệt Hy
06/05/2015
Nghê Già không dám nói muốn tìm anh đi mua sắm cùng, trong đầu một đống ý tưởng phụt ra, cắn răng: “Ờm, lần trước có nói, anh nợ tội một điệu nhảy, ừm, còn tính không?”
Đầu dây bên kia yên tĩnh, hai giây sau, hỏi lại: “Là tối nay sao?”
Nghê Già vội vàng gật đầu, mới nhớ ra là anh không nhìn thấy, lại dùng sức “Vâng” một tiếng.
Chẳng biết vì sao, mỗi lần cô nói xong, anh cũng giống như mất mấy giây mới phản ứng,
Anh nói, “Ừ, chắc chắn rồi.”
Nếu như người đại diện nhà họ Việt đến được, vậy thì cô đúng là được một viên thuốc an thần to nhất rồi!
Nghê Già thở phào, tiếp đó, biết thời thế nói: “Chúng ta cũng chưa nhảy mở màn cùng nhau bao giờ, hẳn là, cần, luyện tập một chút chứ!”
“A~~~” nghe có vẻ rất có ẩn ý sâu xa, “Cho nên ý của em là, tôi qua đó bây giờ?”
Nghê Già nhanh chóng khách khí nói: “Đương nhiên, xem Việt tiên sinh thời gian thế nào, lúc nào anh muốn đến, đều được!”
Việt Trạch bên kia nghe câu rõ là khách sáo còn không thật lòng của cô, khóe môi cong lên, nhưng giọng nói thì vẫn lạnh, không nghe ra cảm xúc: “Vừa hay không có việc gì, chút nữa tôi đến chỗ em nhé!”
“Thật cảm ơn anh quá!” Nghe cô nói có vẻ rất vui vẻ, như trút được gánh nặng vậy.
Việt Trạch mắt lóe sáng, cúp điện thoại.
Vừa định ra ngoài, trợ lý Giang Nam đã chặn đón, chỉ chỉ một đám người ngồi chờ họp trong phòng họp vách thủy tinh: “Tam ca, buổi họp đã hoãn được nửa thời gian rồi, còn chưa bắt đầu!”
Việt Trạch cầm lấy áo khoác trên bàn, cũng không hề quay đầu lại: “Khỏi bắt đầu!”
Giang Nam: ⊙﹏⊙b
Bạn nhỏ đây đã hoảng loạn rồi, lung lay trong gió như lá mùa thu!
Thời gian Việt Trạch ở trong quân ngũ, cậu vẫn hay theo anh. Đối với Việt Trạch, kỉ luật và quy củ là quan trọng nhất, được không hả? Nhưng hôm nay có chuyện gì vậy? Đang họp di động còn vang, lại còn nhận điện thoại, nói chuyện điện thoại xong thì bỏ chạy luôn!
Hình tượng chính trực đường đường như một tượng đài trong lòng cậu, xảy ra vấn đề gì rồi có phải hay không?
Nghê Già tự chuẩn bị một chút rồi xuống nhà.
Bước đi ra ngoài, phải đi qua một đoạn đường giữa lùm cây rất rộng.
Hai giờ chiều, ánh dương rực rỡ.
Tia sáng từ giữa những khe lá lọt xuống, tạo thành một khung cảnh như trong mộng.
Nơi có cây, không khí luôn luôn tốt. Nghê Già hít một hơi thật sâu, tâm tình cũng buông lỏng một chút.
Hơi nghiêng đầu, có thể thấy trên mảnh sân cỏ biếc bên cạnh, nhân viên công ty tổ chức sự kiện đang sắp xếp buổi party ngoài trời đêm nay.
Đêm nay, cô muốn để tất cả mọi người thấy, cô mới chân chính là Nghê gia đại tiểu thư.
Chuyện của Mạc Doãn Nhi, cô sẽ không nghĩ đến, cô sẽ không để cho cô ta ảnh hưởng đến tâm tình của mình;
Chuyện của mẹ, thuận theo tự nhiên, sau đó xử lý thế nào tùy theo hoàn cảnh, rồi sẽ có thời cơ vạch trần Mạc Doãn Nhi;
Nghê Lạc, chỉ cần giữ tâm tình tốt mà hò hét nó, là ổn.
Về phần chính cô, giờ quan trọng nhất, là giúp Hoa thị có dự án Max Power. Ước định với cụ Việt, còn cần tiếp tục.
Nghê Già bước qua tia nắng rải rác dưới bóng cây, ra đến cổng đại viện, đứng dưới cây ngô đồng ở cổng chính.
Không phải đợi lâu, xe Việt Trạch đã đến.
Cửa xe mở ra, Nghê Già có chút hồi hộp. Không ngờ, xuống xe, lại là một người đàn ông mặt cũng lạnh như tiền mặc đồ đen, giống vệ sĩ, hoặc là dân xã hội đen vậy.
Nghê Già:…
Người đàn ông mặc đồ đen đi sầm sập đến cửa xe cạnh Nghê Già, Việt Trạch bước xuống, đầu tiên là hơi híp mắt, nhìn sân cỏ đang được sắp xếp, rồi mới nhìn Nghê Già, hỏi:
“Tiệc tối nay tổ chức trên cỏ sao?”
Nghê Già gật đầu.
“Sao em lại chạy ra đây?” Ý là, không phải muốn tập khiêu vũ sao?
Nghê Già ngượng ngùng cười cười nói: “Thực ra, tôi đã học khiêu vũ khá tốt rồi, không cần tập nữa. Mà, lễ phục dạ hội của tôi còn chưa chuẩn bị tốt, lại không tìm được ai cùng đi mua với tôi, cho nên…”
Việt Trạch thật yên lặng lắng nghe, không nhìn ra được một gợn sóng trên khuôn mặt.
Nhưng người mặc đồ đen đứng gần kia, lập tức phát ra luồng khí lạnh chết người, mẹ nó ông chủ của tôi là để cho cô gọi đi mua sắm cùng đấy à!
Nghê Già cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn của người này, lập tức cảm thấy không ôn, mím chặt môi, có chút chột dạ, ngước mắt nhìn Việt Trạch.
Lúc đó, anh đứng dưới ánh mặt trời ban trưa, khuôn mặt đẹp được mặt trời chiếu lên lại càng rõ ràng rực rỡ, có thể là do yếu tố ánh sáng, nhìn anh không có cảm giác tuy thanh khiết nhưng lạnh lùng, mà ngược lại có một cảm giác uể oải tùy tiện.
Khóe môi mỏng hơi hơi cong lên, giống như đang có một ý cười nhạt đến không thể thấy.
Nghê Già không hiểu anh cười như thế là có ý gì, không biết là anh thấy cô dùng thủ đoạn nham hiểm nên châm chọc cô, hay vì bị cô lừa mà tức giận.
Nếu không hiểu, cô chỉ làm bộ rất thản nhiên, nhếch miệng, cười tươi trở lại.
Việt Trạch:…
Con ngươi anh co lại, thần sắc bất minh, nhìn cô cười không biết ngượng ngùng, ba giây sau, xoay người, lại còn quái đản thay, mở cửa xe cho cô: “Vậy lên xe thôi!”
Nghê Già hơi sửng sốt, lập tức ngoan ngoãn lên xe, lên rồi mới phát hiện, đối diện còn có mấy người đàn ông mặt liệt nữa, nhìn cô rất u ám.
Nghê Già:…
Dọc đường đi, Việt Trạch không nói gì cả, tính anh là như thế.
Về phần Nghê Già, cô nghĩ, lợi dụng Việt Trạch, đi mua quần áo cùng cô, tối lại khiêu vũ với cô, sau đó có thể công đức viên mãn mà tiễn ông phật sống này đi rồi.
Nghĩ vậy, nên cô cũng không cố gắng lấy lòng anh làm gì, cho nên cũng không nói chuyện.
Mà mấy người đàn ông mặt liệt kia, thì càng không cần nói.
Vì thế, quãng đường mười phút, trôi qua trong yên lặng, không ai nổi loạn, cũng không ai tử trận.
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe chuyên dụng của khu trung tâm thương mại xa hoa và đông đúc nhất của Bắc Kinh. Người đàn ông ngồi gần cửa nhất chui xuống xe, chạy đến cửa cạnh Nghê Già mở cửa xe cho cô.
Đây là một ông anh bề ngoài tục tằn như con gấu, nội tâm dịu dàng như thiếu nữ, anh này đoán là, anh ba nhà anh lại bỏ dở cuộc họp quan trọng thế mà đi theo tiểu thư này mua quần áo, chuyện này chưa từng xảy ra, cũng là chuyện cực kì cực kì khó tưởng tượng.
Cho nên là vị tiểu thư này được coi trọng đến mức thế nào là đủ thấy rồi.
Thế nhưng mà, anh ba nhà anh vẫn luôn giao du với một đống đực rựa, đã có bạn gái bao giờ đâu, cũng không biết phải ứng xử với phụ nữ thế nào, ngốc quá! Vừa rồi ngồi trên xe lại không nói một câu nào cả, không hiểu phong tình quá mức!
Chàng trai dịu dàng nghĩ thầm, những người kia cũng đều mặt lạnh như băng, sẽ dọa vị tiểu thư yếu ớt này sợ mất, rồi lại hại anh ba nhà anh thất tình. Anh quyết tâm dồn hết sức mình giúp đỡ chuyện đại sự cả đời của anh ba. Vì vậy,
Lúc mở cửa cho Nghê Già, chàng trai thô lỗ vô cùng dịu dàng nở nụ cười với cô.
Nghê Già nháy mắt run cả người, ôi mẹ ơi cười so với khóc nhìn còn khiếp hơn!
Ông anh thô tục trong lòng nước mắt chảy thành hàng, có lòng tốt, cũng không cần dọa các bạn nhỏ thế.
Nghê Già cũng phản ứng rất nhanh, nở nụ cười đáp lại.
Người ta cười như thế mà gọi là ngây thơ rực rỡ ấm áp được không? Ông anh bị tổn thương dữ dội, yên lặng ngồi góc tường tự kỉ.
Việt Trạch có ý hỏi Nghê Già: “Có hãng nào đặc biệt thích không?”
Nghê Già tùy tiện trả lời: “Valentino!”
Hai người liền đi cửa hàng của Valentino.
Tuy người đến trung tâm thương mại này mua quần áo đều là các quý công tử có quyền có thế, nhưng khi Việt Trạch đi vào trong cửa hàng, mắt các nhân viên nữ vẫn lập tức sáng rực lên, người này so người kia còn ân cần hơn.
Chỉ là, nhìn thấy mỹ nữ đi bên cạnh anh, nụ cười chiêu hoa ẩn đi một chút.
Nghê Già làm như không phát hiện, âm thầm ai oán, đàn ông đẹp thật dễ trêu hoa ghẹo nguyệt! Ai sau này yêu anh, chắc chắn là vận xui tám đời rồi!
Nghê Già dời ánh mắt đi, đang chọn đồ, thì sau lưng vang lên tiếng nói nhàn nhạt của Việt Trạch: “Cái này thế nào?”
Nghê Già quay đầu lại, chỉ thấy Việt Trạch đang cầm trong tay một chiếc váy dài màu trắng bằng lụa mỏng kiểu bó ngực không dây, váy được làm kiểu buộc ở ngực, đoạn vải lụa bao quanh phần ngực áo được tạo thành những nếp gấp nhẹ tự nhiên, đơn giản mà tuyệt đẹp.
Dưới phần ngực là làn váy dáy dịu dàng thanh thoát, có cảm giác bồng bềnh, mặc vào sẽ lộ được chân nhỏ thon dài, nhưng thân váy nhìn qua bó sát theo dáng người, cực kì tôn dáng, nhưng khẽ cử động, sẽ có tầng tầng lớp lớp sa tanh chậm rãi di động theo, nhưng làn sương lan tỏa vậy.
Việt Trạch nói: “Party làm vào ban đêm, màu trắng là dễ nhìn thấy nhất. Vì làm ngoài trời, sẽ có gió đêm…”
Nghê Già hiểu, cô gần như có thể tưởng tượng được khi cơn gió thổi qua, vô số tầng lụa trên váy sẽ tạo thành một điệu nhảy đẹp đến chừng nào.
Cô có chút ngoài ý muốn Việt Trạch lại có lòng nghĩ chu đáo như thế, nhận váy, nói một tiếng cảm ơn, rồi vào phòng thử đồ.
Lại càng trùng hợp hơn, chiếc váy này quá vừa vặn, giống như được đặt riêng làm cho cô vậy.
Nghê Già đi tới, nhân viên cửa hàng đều sợ hãi mở to mắt, ngay cả khi Việt Trạch vừa ngước mắt, nhìn thấy cô, đôi mắt sâu thắm cũng thất thần vài giây.
Nghê Già nhìn gương, da cô vốn trắng, hoàn toàn có thể át được màu trắng của quần áo, chiếc váy này cho dù là kiểu dáng hay họa tiết, đều rất hoàn mỹ, đơn giản mà tinh tế, trong sáng mà không mất quyến rũ.
Mới nhìn còn thấy ngoan ngoãn như nữ sinh, nhìn lại lại cảm giác như cô gái gợi cảm quyến rũ.
Nghê Già rất hài lòng, cười: “Tôi lấy cái này!”
Việt Trạch thấy cô đột nhiên nhìn anh cười ngọt ngào đến thế, có chút ngượng ngùng dời ánh mắt, nói với nhân viên cửa hàng:
“Lấy cái này!”
Nghê Già vừa định xoay người đi thay quần áo, lại nghĩ ra cái gì, nói với nhân viên cửa hàng: “Bộ này tôi trả tiền, đừng lấy tiền của vị tiên sinh này.”
Việt Trạch mím môi rất rất nhẹ, không có gì xấu hổ, đáp: “Cái váy này xem như quà sinh nhật đi, hay là, em lại muốn tôi đi chọn quà cho em nữa đây?”
Nghê Già nghe anh nói như thế, không nói gì nhún vai, không suy tính nhiều, rất tự nhiên mà nói: “Nếu vậy, tôi vui vẻ nhận! Cảm ơn Việt tiên sinh!”
Việt Trạch đáy mắt càng sâu, nhìn cô, cảm thấy tính cách của cô chắc thuộc kiểu rất thoải mái, sẽ không để cho người khác cảm thấy khó xử mà gánh thay.
Anh không nói gì nữa, tính tiền với nhân viên cửa hàng
“Già Già, sao cậu cũng ở đây vậy?” Cửa tiệm truyền đến một tiếng hô đầy kinh ngạc.
Nghê Già sửng sốt, Tống Nghiên Nhi? Không phải cô ấy đi mua sắm cùng Mạc Doãn Nhi sao?
Nhìn sang, không phải thế chứ?
Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi, hai người nắm tay nhau vô cùng thân mật đi tới.
Đằng sau còn có, Nghê Lạc.
(dip: tôi thất vọng về cậu, Lạc thiếu ạ)
Nghê Lạc hiển nhiên không ngờ đến lại gặp Nghê Già ở đây, rất xấu hổ, rất khó xử, dừng lại ở một bên.
Nhưng Mạc Doãn Nhi thấy cậu không đi theo, còn cố ý gọi cậu: “Lạc Lạc, em đứng đó làm gì? Mau ra đây, Nghê Già cũng ở đây này!”
Nghê Lạc cũng không đi, một mình đứng thẫn thờ ở trước cửa hàng
Lúc này cậu có chút khó chịu Mạc Doãn Nhi, gọi cậu làm gì, cậu không muốn để cho Nghê Già nhìn thấy cậu đi mua sắm cùng với một người “chị” khác!
Nói thật, cậu vẫn còn đang giận dỗi với Nghê Già! Cậu rất ghét cô quá gia trưởng, tự cho là tốt cho hắn mà không kiêng nể gì can thiệp vào cuộc sống riêng của cậu, cho nên, cậu rất muốn tìm cách chọc giận cô, chọc cô tức đến giơ chân mới tốt.
Nhưng mà, đi mua quà cùng Mạc Doãn Nhi, lại vứt Nghê Già lại, trong lòng cậu cũng chẳng dễ chịu gì.
Chỉ tại Mạc Doãn Nhi gọi cho cậu sớm quá, cậu đã đồng ý cô ta rồi. Hơn nữa, sinh nhật các năm trước, cậu đều mừng sinh nhật với Mạc Doãn Nhi, đã quen rồi.
Nhưng mà, vì sao lại đúng cái ngày hôm nay cậu phải khó xử thế chứ!
Đầu dây bên kia yên tĩnh, hai giây sau, hỏi lại: “Là tối nay sao?”
Nghê Già vội vàng gật đầu, mới nhớ ra là anh không nhìn thấy, lại dùng sức “Vâng” một tiếng.
Chẳng biết vì sao, mỗi lần cô nói xong, anh cũng giống như mất mấy giây mới phản ứng,
Anh nói, “Ừ, chắc chắn rồi.”
Nếu như người đại diện nhà họ Việt đến được, vậy thì cô đúng là được một viên thuốc an thần to nhất rồi!
Nghê Già thở phào, tiếp đó, biết thời thế nói: “Chúng ta cũng chưa nhảy mở màn cùng nhau bao giờ, hẳn là, cần, luyện tập một chút chứ!”
“A~~~” nghe có vẻ rất có ẩn ý sâu xa, “Cho nên ý của em là, tôi qua đó bây giờ?”
Nghê Già nhanh chóng khách khí nói: “Đương nhiên, xem Việt tiên sinh thời gian thế nào, lúc nào anh muốn đến, đều được!”
Việt Trạch bên kia nghe câu rõ là khách sáo còn không thật lòng của cô, khóe môi cong lên, nhưng giọng nói thì vẫn lạnh, không nghe ra cảm xúc: “Vừa hay không có việc gì, chút nữa tôi đến chỗ em nhé!”
“Thật cảm ơn anh quá!” Nghe cô nói có vẻ rất vui vẻ, như trút được gánh nặng vậy.
Việt Trạch mắt lóe sáng, cúp điện thoại.
Vừa định ra ngoài, trợ lý Giang Nam đã chặn đón, chỉ chỉ một đám người ngồi chờ họp trong phòng họp vách thủy tinh: “Tam ca, buổi họp đã hoãn được nửa thời gian rồi, còn chưa bắt đầu!”
Việt Trạch cầm lấy áo khoác trên bàn, cũng không hề quay đầu lại: “Khỏi bắt đầu!”
Giang Nam: ⊙﹏⊙b
Bạn nhỏ đây đã hoảng loạn rồi, lung lay trong gió như lá mùa thu!
Thời gian Việt Trạch ở trong quân ngũ, cậu vẫn hay theo anh. Đối với Việt Trạch, kỉ luật và quy củ là quan trọng nhất, được không hả? Nhưng hôm nay có chuyện gì vậy? Đang họp di động còn vang, lại còn nhận điện thoại, nói chuyện điện thoại xong thì bỏ chạy luôn!
Hình tượng chính trực đường đường như một tượng đài trong lòng cậu, xảy ra vấn đề gì rồi có phải hay không?
Nghê Già tự chuẩn bị một chút rồi xuống nhà.
Bước đi ra ngoài, phải đi qua một đoạn đường giữa lùm cây rất rộng.
Hai giờ chiều, ánh dương rực rỡ.
Tia sáng từ giữa những khe lá lọt xuống, tạo thành một khung cảnh như trong mộng.
Nơi có cây, không khí luôn luôn tốt. Nghê Già hít một hơi thật sâu, tâm tình cũng buông lỏng một chút.
Hơi nghiêng đầu, có thể thấy trên mảnh sân cỏ biếc bên cạnh, nhân viên công ty tổ chức sự kiện đang sắp xếp buổi party ngoài trời đêm nay.
Đêm nay, cô muốn để tất cả mọi người thấy, cô mới chân chính là Nghê gia đại tiểu thư.
Chuyện của Mạc Doãn Nhi, cô sẽ không nghĩ đến, cô sẽ không để cho cô ta ảnh hưởng đến tâm tình của mình;
Chuyện của mẹ, thuận theo tự nhiên, sau đó xử lý thế nào tùy theo hoàn cảnh, rồi sẽ có thời cơ vạch trần Mạc Doãn Nhi;
Nghê Lạc, chỉ cần giữ tâm tình tốt mà hò hét nó, là ổn.
Về phần chính cô, giờ quan trọng nhất, là giúp Hoa thị có dự án Max Power. Ước định với cụ Việt, còn cần tiếp tục.
Nghê Già bước qua tia nắng rải rác dưới bóng cây, ra đến cổng đại viện, đứng dưới cây ngô đồng ở cổng chính.
Không phải đợi lâu, xe Việt Trạch đã đến.
Cửa xe mở ra, Nghê Già có chút hồi hộp. Không ngờ, xuống xe, lại là một người đàn ông mặt cũng lạnh như tiền mặc đồ đen, giống vệ sĩ, hoặc là dân xã hội đen vậy.
Nghê Già:…
Người đàn ông mặc đồ đen đi sầm sập đến cửa xe cạnh Nghê Già, Việt Trạch bước xuống, đầu tiên là hơi híp mắt, nhìn sân cỏ đang được sắp xếp, rồi mới nhìn Nghê Già, hỏi:
“Tiệc tối nay tổ chức trên cỏ sao?”
Nghê Già gật đầu.
“Sao em lại chạy ra đây?” Ý là, không phải muốn tập khiêu vũ sao?
Nghê Già ngượng ngùng cười cười nói: “Thực ra, tôi đã học khiêu vũ khá tốt rồi, không cần tập nữa. Mà, lễ phục dạ hội của tôi còn chưa chuẩn bị tốt, lại không tìm được ai cùng đi mua với tôi, cho nên…”
Việt Trạch thật yên lặng lắng nghe, không nhìn ra được một gợn sóng trên khuôn mặt.
Nhưng người mặc đồ đen đứng gần kia, lập tức phát ra luồng khí lạnh chết người, mẹ nó ông chủ của tôi là để cho cô gọi đi mua sắm cùng đấy à!
Nghê Già cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn của người này, lập tức cảm thấy không ôn, mím chặt môi, có chút chột dạ, ngước mắt nhìn Việt Trạch.
Lúc đó, anh đứng dưới ánh mặt trời ban trưa, khuôn mặt đẹp được mặt trời chiếu lên lại càng rõ ràng rực rỡ, có thể là do yếu tố ánh sáng, nhìn anh không có cảm giác tuy thanh khiết nhưng lạnh lùng, mà ngược lại có một cảm giác uể oải tùy tiện.
Khóe môi mỏng hơi hơi cong lên, giống như đang có một ý cười nhạt đến không thể thấy.
Nghê Già không hiểu anh cười như thế là có ý gì, không biết là anh thấy cô dùng thủ đoạn nham hiểm nên châm chọc cô, hay vì bị cô lừa mà tức giận.
Nếu không hiểu, cô chỉ làm bộ rất thản nhiên, nhếch miệng, cười tươi trở lại.
Việt Trạch:…
Con ngươi anh co lại, thần sắc bất minh, nhìn cô cười không biết ngượng ngùng, ba giây sau, xoay người, lại còn quái đản thay, mở cửa xe cho cô: “Vậy lên xe thôi!”
Nghê Già hơi sửng sốt, lập tức ngoan ngoãn lên xe, lên rồi mới phát hiện, đối diện còn có mấy người đàn ông mặt liệt nữa, nhìn cô rất u ám.
Nghê Già:…
Dọc đường đi, Việt Trạch không nói gì cả, tính anh là như thế.
Về phần Nghê Già, cô nghĩ, lợi dụng Việt Trạch, đi mua quần áo cùng cô, tối lại khiêu vũ với cô, sau đó có thể công đức viên mãn mà tiễn ông phật sống này đi rồi.
Nghĩ vậy, nên cô cũng không cố gắng lấy lòng anh làm gì, cho nên cũng không nói chuyện.
Mà mấy người đàn ông mặt liệt kia, thì càng không cần nói.
Vì thế, quãng đường mười phút, trôi qua trong yên lặng, không ai nổi loạn, cũng không ai tử trận.
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe chuyên dụng của khu trung tâm thương mại xa hoa và đông đúc nhất của Bắc Kinh. Người đàn ông ngồi gần cửa nhất chui xuống xe, chạy đến cửa cạnh Nghê Già mở cửa xe cho cô.
Đây là một ông anh bề ngoài tục tằn như con gấu, nội tâm dịu dàng như thiếu nữ, anh này đoán là, anh ba nhà anh lại bỏ dở cuộc họp quan trọng thế mà đi theo tiểu thư này mua quần áo, chuyện này chưa từng xảy ra, cũng là chuyện cực kì cực kì khó tưởng tượng.
Cho nên là vị tiểu thư này được coi trọng đến mức thế nào là đủ thấy rồi.
Thế nhưng mà, anh ba nhà anh vẫn luôn giao du với một đống đực rựa, đã có bạn gái bao giờ đâu, cũng không biết phải ứng xử với phụ nữ thế nào, ngốc quá! Vừa rồi ngồi trên xe lại không nói một câu nào cả, không hiểu phong tình quá mức!
Chàng trai dịu dàng nghĩ thầm, những người kia cũng đều mặt lạnh như băng, sẽ dọa vị tiểu thư yếu ớt này sợ mất, rồi lại hại anh ba nhà anh thất tình. Anh quyết tâm dồn hết sức mình giúp đỡ chuyện đại sự cả đời của anh ba. Vì vậy,
Lúc mở cửa cho Nghê Già, chàng trai thô lỗ vô cùng dịu dàng nở nụ cười với cô.
Nghê Già nháy mắt run cả người, ôi mẹ ơi cười so với khóc nhìn còn khiếp hơn!
Ông anh thô tục trong lòng nước mắt chảy thành hàng, có lòng tốt, cũng không cần dọa các bạn nhỏ thế.
Nghê Già cũng phản ứng rất nhanh, nở nụ cười đáp lại.
Người ta cười như thế mà gọi là ngây thơ rực rỡ ấm áp được không? Ông anh bị tổn thương dữ dội, yên lặng ngồi góc tường tự kỉ.
Việt Trạch có ý hỏi Nghê Già: “Có hãng nào đặc biệt thích không?”
Nghê Già tùy tiện trả lời: “Valentino!”
Hai người liền đi cửa hàng của Valentino.
Tuy người đến trung tâm thương mại này mua quần áo đều là các quý công tử có quyền có thế, nhưng khi Việt Trạch đi vào trong cửa hàng, mắt các nhân viên nữ vẫn lập tức sáng rực lên, người này so người kia còn ân cần hơn.
Chỉ là, nhìn thấy mỹ nữ đi bên cạnh anh, nụ cười chiêu hoa ẩn đi một chút.
Nghê Già làm như không phát hiện, âm thầm ai oán, đàn ông đẹp thật dễ trêu hoa ghẹo nguyệt! Ai sau này yêu anh, chắc chắn là vận xui tám đời rồi!
Nghê Già dời ánh mắt đi, đang chọn đồ, thì sau lưng vang lên tiếng nói nhàn nhạt của Việt Trạch: “Cái này thế nào?”
Nghê Già quay đầu lại, chỉ thấy Việt Trạch đang cầm trong tay một chiếc váy dài màu trắng bằng lụa mỏng kiểu bó ngực không dây, váy được làm kiểu buộc ở ngực, đoạn vải lụa bao quanh phần ngực áo được tạo thành những nếp gấp nhẹ tự nhiên, đơn giản mà tuyệt đẹp.
Dưới phần ngực là làn váy dáy dịu dàng thanh thoát, có cảm giác bồng bềnh, mặc vào sẽ lộ được chân nhỏ thon dài, nhưng thân váy nhìn qua bó sát theo dáng người, cực kì tôn dáng, nhưng khẽ cử động, sẽ có tầng tầng lớp lớp sa tanh chậm rãi di động theo, nhưng làn sương lan tỏa vậy.
Việt Trạch nói: “Party làm vào ban đêm, màu trắng là dễ nhìn thấy nhất. Vì làm ngoài trời, sẽ có gió đêm…”
Nghê Già hiểu, cô gần như có thể tưởng tượng được khi cơn gió thổi qua, vô số tầng lụa trên váy sẽ tạo thành một điệu nhảy đẹp đến chừng nào.
Cô có chút ngoài ý muốn Việt Trạch lại có lòng nghĩ chu đáo như thế, nhận váy, nói một tiếng cảm ơn, rồi vào phòng thử đồ.
Lại càng trùng hợp hơn, chiếc váy này quá vừa vặn, giống như được đặt riêng làm cho cô vậy.
Nghê Già đi tới, nhân viên cửa hàng đều sợ hãi mở to mắt, ngay cả khi Việt Trạch vừa ngước mắt, nhìn thấy cô, đôi mắt sâu thắm cũng thất thần vài giây.
Nghê Già nhìn gương, da cô vốn trắng, hoàn toàn có thể át được màu trắng của quần áo, chiếc váy này cho dù là kiểu dáng hay họa tiết, đều rất hoàn mỹ, đơn giản mà tinh tế, trong sáng mà không mất quyến rũ.
Mới nhìn còn thấy ngoan ngoãn như nữ sinh, nhìn lại lại cảm giác như cô gái gợi cảm quyến rũ.
Nghê Già rất hài lòng, cười: “Tôi lấy cái này!”
Việt Trạch thấy cô đột nhiên nhìn anh cười ngọt ngào đến thế, có chút ngượng ngùng dời ánh mắt, nói với nhân viên cửa hàng:
“Lấy cái này!”
Nghê Già vừa định xoay người đi thay quần áo, lại nghĩ ra cái gì, nói với nhân viên cửa hàng: “Bộ này tôi trả tiền, đừng lấy tiền của vị tiên sinh này.”
Việt Trạch mím môi rất rất nhẹ, không có gì xấu hổ, đáp: “Cái váy này xem như quà sinh nhật đi, hay là, em lại muốn tôi đi chọn quà cho em nữa đây?”
Nghê Già nghe anh nói như thế, không nói gì nhún vai, không suy tính nhiều, rất tự nhiên mà nói: “Nếu vậy, tôi vui vẻ nhận! Cảm ơn Việt tiên sinh!”
Việt Trạch đáy mắt càng sâu, nhìn cô, cảm thấy tính cách của cô chắc thuộc kiểu rất thoải mái, sẽ không để cho người khác cảm thấy khó xử mà gánh thay.
Anh không nói gì nữa, tính tiền với nhân viên cửa hàng
“Già Già, sao cậu cũng ở đây vậy?” Cửa tiệm truyền đến một tiếng hô đầy kinh ngạc.
Nghê Già sửng sốt, Tống Nghiên Nhi? Không phải cô ấy đi mua sắm cùng Mạc Doãn Nhi sao?
Nhìn sang, không phải thế chứ?
Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi, hai người nắm tay nhau vô cùng thân mật đi tới.
Đằng sau còn có, Nghê Lạc.
(dip: tôi thất vọng về cậu, Lạc thiếu ạ)
Nghê Lạc hiển nhiên không ngờ đến lại gặp Nghê Già ở đây, rất xấu hổ, rất khó xử, dừng lại ở một bên.
Nhưng Mạc Doãn Nhi thấy cậu không đi theo, còn cố ý gọi cậu: “Lạc Lạc, em đứng đó làm gì? Mau ra đây, Nghê Già cũng ở đây này!”
Nghê Lạc cũng không đi, một mình đứng thẫn thờ ở trước cửa hàng
Lúc này cậu có chút khó chịu Mạc Doãn Nhi, gọi cậu làm gì, cậu không muốn để cho Nghê Già nhìn thấy cậu đi mua sắm cùng với một người “chị” khác!
Nói thật, cậu vẫn còn đang giận dỗi với Nghê Già! Cậu rất ghét cô quá gia trưởng, tự cho là tốt cho hắn mà không kiêng nể gì can thiệp vào cuộc sống riêng của cậu, cho nên, cậu rất muốn tìm cách chọc giận cô, chọc cô tức đến giơ chân mới tốt.
Nhưng mà, đi mua quà cùng Mạc Doãn Nhi, lại vứt Nghê Già lại, trong lòng cậu cũng chẳng dễ chịu gì.
Chỉ tại Mạc Doãn Nhi gọi cho cậu sớm quá, cậu đã đồng ý cô ta rồi. Hơn nữa, sinh nhật các năm trước, cậu đều mừng sinh nhật với Mạc Doãn Nhi, đã quen rồi.
Nhưng mà, vì sao lại đúng cái ngày hôm nay cậu phải khó xử thế chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.