Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 2: Hung dữ! Xin chớ tới gần

Nhĩ Nhã

08/01/2017

"Cái gì?!"

Đạo diễn sớm ăn xong bữa trưa về tới trường quay, lại nhận được một cuộc gọi của Tạ Lê Thần, "Hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai diễn."

"Lê Thần a!" Đạo diễn gấp đến độ nhảy dựng, "Chỗ chúng tôi là đại chế tác trên trăm triệu đó a!"

"Ừ, khổ cực rồi." Tạ Lê Thần cúp điện thoại thẳng thắn và tàn nhẫn, đạo diễn không thể làm gì khác hơn là đập điện thoại di động cho hả giận, bất quá tự ngài biết, muốn trù ẻo chửi bới gì cũng chỉ có thể làm sau lưng, ngày mai mà gặp Tạ Lê Thần, còn phải ra vẻ đáng thương!

"Đi thôi." Tạ Lê Thần đưa Vinh Kính đi tới ga ra phía sau trường quay, mới ra khỏi thang máy, Vinh Kính đột nhiên chợt lóe thân, biến mất.

Tạ Lê Thần sửng sốt, chờ hiểu được, liền thấy phía sau một cây cột cực lớn, có hai người lăn ra. Vinh Kính giơ tay tước được camera trong tay bọn họ, gỡ phim ra, màn ảnh camera rắc một cái bị đập vỡ, lại xoẹt một tiếng, thước phim bị xé thành từng đoạn.

Tạ Lê Thần khóe miệng giật giật... Hai người kia là paparazzi, thuộc Đại Bảo, ngày nào cũng gặp.

Hai người paparazzi lại bị Vinh Kính làm choáng váng, ban đầu bọn họ còn tưởng rằng chụp được một tin tức kinh thiên động địa, Tạ Lê Thần đưa một siêu cấp mỹ nam cùng nhau rời đi, chàng trai ấy còn cầm theo hành lý, xem ra là định ở lại nhà họ Tạ. Bọn họ ngay cả cái tít cho bài báo ngày mai nên giật thế nào cũng đã mường tượng ra —— Tin tức siêu hot! Mỹ nhân trong nhà Tạ Lê Thần! Mỹ nam lọt vào ống kính... Sau đó bịa đặt thêm mắm thêm muối chút tưởng tượng hạn chế, tạp chí của mình khẳng định bán cháy rạp!

Chỉ tiếc, đang mơ đẹp, "mỹ nhân" kia đã "tước vũ khí" của bọn họ đồng thời trực tiếp phá hủy chứng cứ.

"Anh... Chúng tôi là phóng viên, mau đền camera cho chúng tôi." Paparazzi nhảy dựng lên.

"Thẻ phóng viên đâu? Thuộc chủ báo nào? Căn cứ theo quy định liên quan đến hành nghề của hiệp hội phóng viên các anh ký kết, là phỏng vấn liên quan đến đời sống tư nhân, không liên quan đến an ninh công cộng, trước đó phải báo cho người được phỏng vấn biết, đồng thời trưng cầu sự đồng ý của người được phỏng vấn. Tất cả các hành vi chụp lén là vô đạo đức, người được phỏng vấn có quyền cự tuyệt hết." Vinh Kính diện vô biểu tình nói xong, nhìn đồng hồ, "Hạn cho các anh trong 3 giây rời đi, nếu không tôi lấy lý do các anh uy hiếp an toàn sinh mạng và có ý đồ theo dõi bắt cóc, tháo vai các anh, cho các anh mất năng lực thương tổn người khác đồng thời đưa đến đồn cảnh sát...""Má ơi!" Hai ký giả nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy hai người còn vừa suy nghĩ, đây là người gì vậy a, vệ sĩ? Ký giả? Người ngoài hành tinh?!

"Bộp bộp..." Tạ Lê Thần tựa ở bên cạnh xe vỗ tay, "Phải nhìn với cặp mắt khác xưa, trước đây cậu đã làm ký giả?"

Vinh Kính đi tới bên người y lấy hành lý của mình, "Tôi nếu muốn hợp tác với anh, tính chất công việc cùng với khả năng gặp phải phiền phức trong công việc của anh tất nhiên sẽ có nghiên cứu nhất định, tôi là nhân viên chuyên nghiệp, xin đừng lẫn lộn với mấy tay bảo vệ côn đồ ở cửa kia."

"À..." Tạ Lê Thần khóe miệng nhẹ nhàng giật giật, "Vậy cậu trước đây từng làm luật sư? Mồm mép rất sắc bén a?"

"Ngôn ngữ là đặc điểm cơ bản mà nhân loại khác biệt với động vật, nếu như không thể lưu loát biểu đạt ý của mình đồng thời trao đổi cùng người khác, chỉ có thể chứng minh năng lực biểu đạt của anh quá kém." Nói xong, Vinh Kính nhìn cái xe trước mắt, "Của anh?"

"Ừm." Tạ Lê Thần mở cốp xe, đây là cái xe yêu của y, chiếc xe thể thao số lượng có hạn xa hoa nhất trên thế giới!

Vinh Kính trên mặt lộ ra biểu cảm không dám khen tặng, "Thứ tôi nói thẳng, toàn quốc thậm chí toàn thế giới người có chiếc xe như vậy không hơn con số mười, nếu như tôi là phần tử khủng bố muốn cho nổ chết anh, tùy tiện tìm một chiếc như vậy cũng có một phần mười khả năng thành công rồi! Gắn cả mười cái thì có nghĩa anh trăm phần trăm chết chắc rồi." Bỏ hành lý vào cốp xe xong, Vinh Kính đóng nắp cốp xe, nói với Tạ Lê Thần đang trợn mắt há mồm, "Làm ơn đổi cái xe ngu xuẩn này đi." Nói xong, mở cửa lên xe.

Tạ Lê Thần đứng ở tại chỗ dại ra nửa phút hoàn hồn, tán thán —— trên đời này thế mà lại có người so với chính mình càng làm cho người ta chán ghét... Đáng khen!

"Cậu lái xe?" Tạ Lê Thần ngồi vào ghế phó lái xe, nhìn Vinh Kính khởi động xe.

"Ừ." Vinh Kính đem hệ thống GPS tự mang theo gắn lên đầu xe, nhìn đồng hồ đo cùng bộ linh kiện xe, nhíu mày, "Có vẻ không phải loại chỉ có hào nhoáng bên ngoài."

"Này... Cậu có thù với người giàu hả?" Tạ Lê Thần hỏi.

Vinh Kính xoay mặt nhìn y, "Chiếc xe này là sắt vụn và có thù với người giàu thì liên quan gì?"

"Rất bình thường a... Không ăn được nho liền chê nho xanh gì đó chứ sao nữa..." Tạ Lê Thần nhún nhún vai.

"Ý của anh là một người chưa bao giờ ăn nho thì không có tư cách nói nho chua? Thế theo ý anh thì tức là chỉ cần chưa nếm thử thì tất cả đều ngon?"

"Được rồi được rồi... Lái xe đi." Tạ Lê Thần buông tay, "Tôi chỉ là sợ cậu lần đầu tiên lái nên không quen."

"Tôi có thể lái máy bay chiến đấu và tàu ngầm hạt nhân thông thạo, anh cho rằng cái đống sắt vụn không có hơn 10 ngàn chi tiết linh kiện này có thể làm khó tôi?" Vinh Kính khởi động xe... Chạy như bay.

Tạ Lê Thần ngồi một hồi, cảm thấy mình có chút choáng, "Này... Cậu không cần chạy nhanh như vậy chứ?"

"Ở đây không giới hạn tốc độ." Vinh Kính ngắn gọn trả lời, "Còn cách đoạn giới hạn tốc độ 3 km.""Cậu làm sao biết?"



"Toàn bộ bản độ địa hình của thành phố này tôi đã in vào trong đầu ." Vinh Kính nhăn mặt nhíu mày, "Anh ồn ào quá, xin yên lặng chút!"

Tạ Lê Thần hít sâu một hơi, "Cậu là người máy sao?"

Vinh Kính trầm mặc chốc lát, "Tôi đã nói rồi, đừng đùa giỡn với tôi."

Tạ Lê Thần phát điên —— trời ạ! Thật thú vị a!

Xe ngừng lại trước một khu cao tầng xa hoa, Vinh Kính ngẩng đầu nhìn nhìn, hỏi, "Anh ở tầng 17 phải không?"

"Ừ." Tạ Lê Thần cười hỏi, "Có phải không an toàn không?"

"Bất luận phòng kiểu gì đều không an toàn." Vinh Kính lái xe vào ga rangầm đỗ, thuận miệng nói, "Trên trái đất không có nơi nào là tuyệt đối an toàn." Nói xong, xuống xe.

Đi tới thang máy phía trước, Tạ Lê Thần ấn nút lên, đợi thang máy xuống.

"Anh đang làm gì?" Vinh Kính hỏi y.

Tạ Lê Thần cười cười, dựa vào tường, hai tay đút túi bày ra một tư thế ưu nhã hỏi, "Cậu có phải đang nghĩ tư thế tôi ấn thang máy không đúng?"

Vinh Kính lại một lần nữa nhíu mày, "Đừng đùa giỡn với tôi."

Tạ Lê Thần nhìn trời, đợi thang máy, lại nghe Vinh Kính nói, "Đi thang máy là vô cùng không an toàn, hơn nữa công việc của chúng ta sau này cần tích được lượng thể năng nhất định, từ hôm nay trở đi, xin bỏ thói quen đi thang máy, leo cầu thang."

"Không phải chứ... Nhà của tôi ở tầng 17 đó!"

"Có vấn đề gì sao?"

"Thể năng tôi OK." Tạ Lê Thần nỗ lực thuyết phục Vinh Kính, "Tôi mỗi ngày đều có vận động."

"Vậy càng không thành vấn đề, thể năng của anh hẳn là rất đầy đủ, có muốn leo lên tầng 30 sau đó leo xuống lần nữa không?"

"A..." Tạ Lê Thần lại một lần nữa hít sâu một hơi, gật đầu đi về phía cầu thang —— càng ngày càng thú vị!

Chờ leo lên tầng 17 rồi, Tạ Lê Thần tựa trên tường bên cửa phòng thở dốc, "Phù..."

Vinh Kính y như không có việc gì đứng ở bên người y, "Hiển nhiên tích trử thể năng của anh còn chưa đủ."

"Đừng dài dòng." Tạ Lê Thần vung tay, một chuỗi chìa khóa ném cho Vinh Kính.

Vinh Kính mở cửa.

Khái quát một chút về nhà của Tạ Lê Thần: đơn giản, xa hoa, rộng... Hầu như không có bất luận vật che chắn gì.

Vinh Kính xoa xoa cằm khắp nơi quan sát , đi tới cửa sổ, bồn rửa tay, n nơi chốn xem xét.

"Chỉ có một gian phòng sao?" Vinh Kính cảm thấy không thể tin được, toàn bộ gian phòng phân thành ba bậc, phòng ngủ ở chỗ cao nhất, phía dưới là phòng khách, xuống nữa nhất cấp là nhà bếp, ngay cả bồn tắm lớn cũng kê bên cửa sổ.

"Sao anh không ở ngoài trời luôn đi!" Vinh Kính rất bất mãn.

"Có sao đâu, nơi này là nhà của tôi, tôi muốn ở thế nào thì ở thế ấy chứ." Tạ Lê Thần đi tới quầy rượu lấy ly thủy tinh, mở tủ lạnh nhỏ lấy một khối nước đá bỏ vào khứ, tự rót rượu cho mình.Vừa uống, Tạ Lê Thần vừa nhìn Vinh Kính còn đang đứng giữa phòng khách, "Đêm nay cậu có thể tạm ngủ cùng giường với tôi, ngày mai tôi sẽ cho người đưa thêm một cái giường đến."

"Tôi đêm nay có thể ngủ sô pha." Vinh Kính nhìn cái sô pha dài chính giữa phòng khách, "Chỉ là, phải dùng chung một phòng ngủ sao?"

"Ừ." Tạ Lê Thần đi tới bên cạnh bàn tiếp tục rót, "Cậu đã được huấn luyện chuyên nghiệp rồi mà! Cùng một phòng sẽ càng tiện cho cậu bảo vệ tôi."

Vinh Kính liếc mắt lườm y.



"Uống rượu không?" Tạ Lê Thần định rót cho Vinh Kính một ly.

"Thời gian làm việc, cự tuyệt bất luận đồ uống có cồn nào."

"Vậy cậu chừng nào mới có thể tan tầm a." Tạ Lê Thần cởi áo khoác, tựa ở sô pha, trên dưới nhìn Vinh Kính, cảm thấy thú vị, người này về sau mặc quần áo, ăn, tập thể hình, tắm... Toàn bộ đều có thể thấy.

"Tôi hiện tại cần tắm." Vinh Kính quay đầu lại nói với Tạ Lê Thần.

"Xin cứ tự nhiên, máy nước nóng một cái linh kiện chi tiết cũng không có, người biết lái xe lái máy bay chiến đấu và tàu ngầm hạt nhân như cậu hẳn là có thể dễ dàng thao tác." Tạ Lê Thần giơ cái ly làm một động tác tôi kính cậu.

"Thế nhưng cửa phòng tắm là thủy tinh."

"Công việc cần mà." Tạ Lê Thần uống hết rượu trong ly, "Cậu ứng phó thuận tiện, hơn nữa, lúc tôi tắm cậu cũng có thể thấy." Nói rồi, đôi chân dài thay đổi tư thế, "Thỏa mãn chưa, thế giới này córất nhiều người muốn nhìn bổn đại gia tắm. Hay là cậu muốn vào bồn tắm lớn tắm bọt? Bồn tắm rất lớn, có muốn cùng nhau tắm không?"

"Miễn." Vinh Kính cầm vali hành lý đi vào phòng chứa đồ lấy áo tắm và đồ dùng hàng ngày, trực tiếp đi tới trước cửa phòng tắm... May thật, tuy rằng là thủy tinh, thế nhưng là kính mờ, tối đa chỉ có thể thấy đường viền.

Vinh Kính chạy một ngày đường, phải tắm, liền tâm không cam lòng không muốn đi vào phòng tắm.

Tạ Lê Thần mỉm cười, tựa ở sô pha nâng ly rượu thưởng thức, Vinh Kính cởi áo sơmi, quần... Một loạt động tác, rất ngắn gọn, cũng khiến người ta ngứa tâm nói không nên lời, về phần ngứa ngáy cái gì, Tạ Lê Thần quy kết vì —— người bình thường đều có ham mê nhìn lén mỹ nhân tắm mà.

Bất quá Vinh Kính rất cẩn thận, tự nhiên quấn bên hông một khối khăn, Tạ Lê Thần vẫn như cũ nhìn đăm đăm chằm chằm người đang tắm sau lớp thủy tinh trong suốt kia, vừa bình rượu vừa bình người —— thắt lưng rất nhỏ, vóc người siêu cấp tốt...

Không quá 10 phút, Vinh Kính đi ra, mặc áo choàng tắm lau tóc, trực tiếp đi vào phòng chứa đồ, thay một thân quần áo thể thao rộng thùng thình.

Tạ Lê Thần khó tránh khỏi uể oải, "Ở nhà không cần cảnh giác như vậy a."

"Anh có thể tùy ý, tôi như vậy hành động tương đối tiện." Vinh Kính lau khô tóc, dùng máy sấy thổi thổi... Tóc đen nhánh dày đặc, thoạt nhìn phi thường khỏe mạnh.

Tạ Lê Thần chống cằm, nhìn anh đờ ra.

Vinh Kính đi tới nhà bếp, rót ly nước uống, mở tủ lạnh nhìn một chút, lấy ra nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị làm cơm."Cậu còn có thể làm cơm?"

"Đây là kỹ năng sinh tồn cơ bản của nhân loại, sinh vật không tự mình tìm kiếm và chế tác thức ăn là loài ký sinh." Vinh Kính đem thức ăn nặng đặt ở trên bồn rửa tay.

"Cậu đang tức giận?" Tạ Lê Thần tới gần Vinh Kính, cười có chút bất cần đời, "Bởi vì chuyện tắm?"

Vinh Kính không nói lời nào, lấy dao thái thần tốc thái.

"Này." Tạ Lê Thần đứng ở bên người anh, giơ tay nhéo nhéo mái tóc đen còn không chưa khô hẳn, "Có cái gì bất mãn sao?"

"Phật" một tiếng, Vinh Kính dùng dao nhỏ bổ một củ khoai tây, xoay mặt nhìn Tạ Lê Thần, "Đồng sự của tôi lúc này, có người đang chiến đấu với phần tử khủng bố, có người đang giải cứu con tin, có người đang phá dịch mật mã, có người đang làm giám thị gián điệp... Mà tôi thì sao?! Chỉ có tôi ở đây ở đây cùng một người diễn viên hạng 3 trại qua cuộc sống ở nhà! Anh còn hỏi tôi có cái gì bất mãn?"

Tạ Lê Thần nhướn mày, "Diễn viên hạng 3?! Ông đây là ông hoàng màn ảnh đó!"

"Anh bỏ tổ kịch một mình về nhà hưởng lạc, loại hành vi này hoàn toàn không có đạo đức nghề nghiệp, một nghề thì đạo đức làm đầu, nói anh hạng 3 là còn may đấy."

"A..." Tạ Lê Thần chợt nghe thấy tiếng mình nghiến răng kèn kẹt, cầm lấy dao thái hung hăng bổ củ khoai tây kia, "Tôi muốn ăn hải sản!"

"Anh cần tôi đánh cá sao?!" Vinh Kính lạch xạch vài cái băm một bông cải xanh.

Hai người đang giằng co, đột nhiên truyền đến một loạt tiếng "tít tít tít".

Vinh Kính ném dao, đi qua mở máy tính bảng tùy thân, trên màn hình có điện báo biểu hiện, mở ra... Là đến từ cuộc gọi hình ảnh từ Kolo.

"Black Crow White Crow, đêm nay có nhiệm vụ! Chi tiết nhiệm vụ đã gửi đến hòm thư bí mật, xem xong nhanh chóng tiêu hủy, nhiệm vụ đầu tiên độ khó không cao lắm, cẩn thận hành sự! Tôi chờ tin lành."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook