Hắc Oa

Chương 9: Hiệp cảnh không phải là cảnh sát.

Thường Thư Hân

04/11/2020

Những người vừa mới tới Đệ nhất oa mang theo hơi thở của thành phố lớn. Đó là cuộc sống Giản Phàm từng trải qua, có điều vẻn vẹn ở đại  học làm kẻ bàng quan thôi, cho tới tận bây giờ vẫn vô duyên. 

Từng cho rằng mình sẽ thành một trong số họ, nhưng rời trường học, hộ khẩu, công việc, tiền lương, nhà, xe, những vấn đề mà khi đi học chẳng nghĩ tới chỉ trong một đêm đổ ụp lên đầu, khi đó chẳng phòng bị nào mới hoảng loạn phát hiện, mình chẳng có gì cả.

Tốt nghiệp rồi, người có bản lĩnh thì tự sáng nghiệp, người có quan hệ sớm đi làm, còn có chút vốn liếng thì ở lại tỉnh thành lập nghiệp, còn bản thân như con ruồi không đầu lang thang tỉnh thành mấy tháng.

Không phải là không có cơ hội ở lại, cũng không phải là không thích ở lại, thậm chí Giản Phàm thử đi tìm vài công việc rồi, nhưng mà bằng cấp không đủ sang, bằng loại ba, tuy là chính quy, kỳ thực là đeo danh đại học thôi, phía sau thêm vài chữ "phân viện thứ XXX", thế là hỏng rồi. 

Trước khi tốt nghiệp, những công ty tuyển dụng đặt bàn trong trường, công ty lớn, xĩ nghiệp lớn, China telecom, China Mobile đều tuyển sinh viên tốt nghiệp loại một loại hai, còn loại ba, chẳng thèm nhìn, thi thoảng có xí nghiệp tiếp nhận cũng là xí nghiệp nhỏ vô danh, cơ bản là đi làm tiếp thị cho những sản phẩm hàng nhái.

Giản Phàm hi vọng có được công việc thể diện, từng thực sự đi tìm, vừa vặn Cty Điện tín phương nam muốn thành lập chi nhánh phương bắc đang cần người, lật đật bôn ba hai tháng trời, miễn cưỡng quen thuộc công vụ. Đến khi công ty thành lập xong, thượng tầng được định sẵn, trung tầng ở công ty khác nhảy việc qua, còn lính vô chủ hạ tầng như Giản Phàm vốn ứng tuyển vào nhân viên nghiệp vụ, nhưng bị ném ra sảnh doanh nghiệp thu tiền. Đó còn là do y đẹp trai ngời ngời được chiếu cố đấy, nếu không phải chạy nghiệp vụ, không hoàn thành chỉ tiêu thì ngay cả lương cũng thành vấn đề.

Ai chẳng phải do cha sinh mẹ đẻ, nhưng so lương với lương, mình chẳng phải người.

Giản Phàm tức khí khăn gói về quê, chẳng phải không chịu được khổ, mà không chịu được bị người ta khinh thường, mỗi ngày khom lưng với lãnh đạo, vâng dạ với khách hàng mà mỗi tháng nhận dăm ba nghìn lương của giai tầng cổ cồn trắng đã đành, chẳng thể vì hơn một nghìn mà không coi bản thân là người.

Huyện Ô Long tuy nhỏ, nhưng không cần mỗi ngày mở mắt ra là sờ túi xem có còn tiền không, lo lắng hôm nay không có cái ăn, không cần ngày đêm ngong ngóng đợi phát lương, không cần lo ngày nào đó đi qua cổng công ty nhận thông báo thôi việc, cũng không cần vài ba ngày phải lủi như chuột trốn chủ nhà .... Cho dù không có việc làm, cho dù ở nhà làm phục vụ, Giản Phàm cũng thấy sống rất thoải mái, rất thích hợp với tính cách của mình.

Từ mỹ nữ nhớ tới thành thị, từ cuộc sống thành thị nhớ lại thời đại học, từ thời đại học nhớ tới cuộc sống chìm nổi, nghĩ tới hiện tại, Giản Phàm ăn ngấu ăn nghiến. Bát lớn của quê khác nơi khác, miệng vuông đáy tròn, bát lớn bị tiêu diệt, ngẩng đầu lên thấy cha nhìn mình chằm chằm.

- Tiểu Phàm, hôm nay con làm sao thế? Bình thường ăn khỏe vậy đâu.



- Hôm nay cha nấu ngon quá. Phải rồi, tối con đi trực, không giúp được cha.

Giản Phàm cười che dấu tâm sự:

- Đi đi, về sớm đấy.

Cha lúi húi cho thêm củi vào bếp, như mẹ nói, mỗi ngày đầu tắt mặt tối, mình cũng thế sao?

Quán cơm thì thanh nhàn, đồn công ăn chưa phải trực, đây là thời gian nghỉ ngơi, Giản Phàm về nhà ở tiểu khu Nhất Trung, cũng gần thôi nằm cách trường Nhất Trung mà y vừa thi hồi sáng không xa.

Tiểu khu được xây cách đây hơn mười năm, không mới cũng không cũ, không đến nối sập xệ như nhiều khu tập thể thời xưa, nhưng cũng chẳng cao cấp, tóm lại tạm được.

Ngôi nhà gần 100 m2, một nhà bốn người ở vậy cũng tạm đủ, giờ em gái đi học đại học rồi, thậm chí có chút trống vắng, trong nhà chẳng có đồ đạc gì đáng kể, ngoại trừ nguyên một mặt tường treo đủ loại giấy khen, đều là của Giản Lỵ, em gái y, còn Giản Phàm, nếu treo hết bản kiểm điểm y phải viết lên thì quy mô chỉ hơn không kém.

Mẹ không có nhà, đoán chừng lên lớp, về nhà mà hồn vía đẩu đâu, về thẳng phòng mở máy tính, là cái laptop nội địa mua ở thời đại học, lạc hậu rồi, chạy còn ồn hơn cả máy để bàn, còn thường treo máy, có điều miễn cưỡng dùng được, Giản Phàm chẳng chơi game cũng ít lên mạng nên không quan trọng lắm. 

Mở QQ, nhìn biểu tượng QQ của Hương Hương mờ, cô ấy không online, tin nhắn cuối cùng đã là ba ngày trước rồi, Hương Hương trả lời đang bồi dưỡng nghiệp vụ, không có thời gian.

Đưa hai ngón tay khẽ vuốt má cô gái xinh xắn cười nhe răng nanh nhỏ đáng yêu dùng làm hình nền, Giản Phàm thở dài, quyết định tắt máy chùm chăn ngủ một lúc.

Hiện thực chẳng những tàn phá cá tính con người, còn tàn phá tình cảm con người, từng một thời y cùng Hương Hương dính nhau như sam, giờ đã lúc gần lúc xa rồi. 



Khi mới về huyện Ô Long, cứ tối đến là mở máy tán gẫu, không cần Giản Phàm lên tiếng, Hương Hương đã thỏ thẻ những lời nhớ nhung cùng lộ ra vài bộ phận ở camera, trắng trắng là, dụ Giản Phàm vài ba ngày lại chạy lên thành phố hẹn hò. 

Có điều từ khi Hương Hương xin được việc làm, bất đầu bồi huấn, công việc bận rộn, Giản Phàm thì dăm ba bữa lại trực đêm, liên hệ ngày càng thưa thớt. Cảm xúc chẳng đấu nổi thời gian tiêu hao, sau khi biết tin Hương Hương sắp chính thức được nhận, Giản Phàm thấy phải lên thành phố một chuyến.

Rốt cuộc là ôm nhau tâm sự hay là đường ai nấy đi, cuối cùng cũng phải đối diện ...

Mười tám giờ, đã tới giờ đi làm, chuông đồng hồ báo thức vừa reo một cái là Giản Phàm thức dậy, rửa mặt qua loa, thay trang phục cảnh sát, rời tiểu khu, ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, đeo huy hiệu "hiệp cảnh trị an", đây là công việc tạm thời vinh quang, tới hôm nay Giản Phàm đã làm năm tháng hai mươi ba ngày.

Hiệp cảnh trị an, nghiêm khắc mà nói thì không tính là cảnh sát, chẳng qua bởi vì đồn công an không đủ nhân lực, thuê nhân viên hiệp trợ tuần tra mà thôi, giống như công việc hợp đồng lâm thời vậy. Xuất thân không tốt nền chuyện gì vật vả bẩn thỉu là phải phơi mặt ra làm, tiền lương không cao, mỗi tháng tám trăm còn không phát đúng ngày. 

Cái lợi duy nhất là được mặc trang phục cảnh sát, cáo mượn oai hùm, nói không chừng làm vài năm kiếm được vị trí chính chức, làm cảnh sát thực sự, thế thì ghê rồi, lắc mình một cái biến thành nanh vuốt ăn cơm nhà nước.

Giản Phàm về nhà đợi việc mấy tháng, chẳng những làm cha mẹ sốt ruột còn kinh động tới cả chú hai làm đồn trưởng đồn công an, thế là kéo luôn Giản Phàm tới đồn làm nghề này. Theo lời chú hai thì đây là cơ hội tốt để làm quen với thực tiễn và xã hội, hiện nay hai cái nghề tiềm năng nhất là thành quản và hiệp cảnh, làm tốt hai công tác này, về sau làm cái gì cũng có thể.

Đi làm mới biết lời của chú hai đúng là nhận thức chính xác, làm hiệp cảnh trên phải ứng phó với cảnh sát trong đồn, dưới phải dọa dẫm bách tính, vài ba ngày cùng thành quản, cảnh sát tuần tra liên hợp chấp pháp, ra đường truy bắt tiểu thương bán hàng rong. 

Chẳng phải khó, ở huyện thành nhỏ như Ô Long, chẳng có vụ án lớn, nhưng chuyện lặt vặt trị an thì không ngớt, say rượu, ẩu đả, vợ chồng đấu khẩu, học sinh nhãi con gây chuyện, mất xe đạp, nhà ai đó bị ném vỡ cửa kính, toàn chuyện lặt vặt bé tẹo tèo teo, thậm chí mất chó mất mèo cũng chạy tới đồn công an tìm ...  Những chuyện đó xử lý không tốt là bị chửi, không phải cư dân trong khu rỉa rói sau lưng thì lãnh đạo chỉ mặt chửi bới, tóm lại không phải công việc cho người làm.

Tiền lương chẳng cao, thanh danh chẳng tốt, trách nhiệm không nhỏ khiến đội ngũ hiệp cảnh thay người liên tục, dăm ba tháng lại thay một đợt, may mà Giản Phàm khôn khéo tránh được không ít chuyện mới miễn cưỡng làm được nửa năm. Có điều mỗi lần đi làm Giản Phàm vẫn hơi run, sợ vô tình gặp phải chuyện tệ hại nào đó bị đuổi, mất việc không sợ, chỉ sợ mất mặt.

(*)Thành quản: Phòng Hành chính đô thị và thực thi pháp luật, thường được rút ngắn là thành quản, là một cơ quan chính quyền địa phương đã được thành lập ở mọi thành phố ở Trung Quốc. Cơ quan này thường là một phần của Cục quản lý đô thị. Cơ quan chịu trách nhiệm thực thi quản lý thành phố.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Oa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook