Quyển 1 - Chương 10: Kỳ cảnh
Nhĩ Nhã
21/06/2018
Lâm Dạ Hỏa đấu với Triệu Phổ, đây là trận chiến kéo dài hơn một thế hệ vẫn chưa phân thắng bại.
Vô Sa đại sư và Yểu Trường Thiên, một người có lòng từ bi, một kẻ tội ác chồng chất, một người phổ độ chúng sinh, một kẻ giết người vô số. Năm đó, sau một hồi chiến đấu không có kết quả, trận chiến lại kéo dài thêm một thế hệ, toàn bộ sự yên bình đều đã phát sinh biến động.
Không khí trên giáo quân tràng dường như đọng lại trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ở trạng thái nín thở ngưng thần (tập trung cao độ), chờ đợi trận đại chiến này bắt đầu.
Sau khi những cao thủ trên thành lâu nghe xong lời của Ân Hậu và Thiên Tôn thì càng thêm khẩn trương — không nên tin vào ánh mắt của mình? Vậy nên tin tưởng vào cái gì?
Đương nhiên, trong những người này không bao gồm Thẩm Thiệu Tây.
Làm một người mù không thấy được gì, lúc này Thẩm Thiệu Tây đang dùng một đôi mắt khác quan sát cuộc chiến, bởi vậy nên hắn có thể cảm giác được biến hóa sớm nhất so với tất cả mọi người…
Đúng như Thiên Tôn nhắc nhở — Gió ngừng rồi!
Mà ngay sau đó, gió lại nổi lên… Theo tiếng gió lớn dần, Thẩm Thiệu Tây nghe được một âm thanh quỷ dị, nghe như tiếng mặt tường thành rạn nứt, tất cả mọi thứ đều xáo trộn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?!” Âu Dương Thiếu Chinh bên cạnh hắn đứng dậy hô to, đưa tay ngăn trở cát đá bay loạn xạ…
Trên giáo quân tràng, luồng gió yêu ma nhanh chóng nổi lên bốn phía, cuồng phong gào thét.
Thiên Tôn ngẩng mặt lên nhìn bầu trời trên đỉnh đầu dần dần mù mịt u ám, hỏi Ân Hậu, “Thế nào?”
Ân Hậu gật đầu, “Không tệ!”
“Sao lại như thế?” Âu Dương vỗ vỗ tro bụi trên tóc, phát hiện sức gió nhỏ lại thì thở phào, đột nhiên biểu cảm lại thay đổi một lượt, sợ tới mức nhảy dựng lên, “Mẹ nó!”
Tất cả mọi người nhìn Âu Dương.
“Cái gì vậy?” Âu Dương xua tay, giống như đang đuổi cái gì ở trước mắt vậy.
Long Kiều Quảng cũng lui ra phía sau một bước, “Tất cả mọi người hãy cảnh giác xung quanh.”
“Oa!” Tiểu Lương Tử đột nhiên chỉ tay xuống phía dưới.
Mọi người vừa nhìn xuống liền cả kinh hít một hơi khí lạnh… Không biết tại sao, trong giáo quân tràng lại có vô số binh lính, khung cảnh này thoạt nhìn dị thường đáng sợ, vì mỗi binh sĩ lại y hệt một Quỷ ảnh (bóng ma).
Trên lâu, chúng tướng đều dụi mắt, dưới lâu, nhóm binh lính hình như hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, đều xoay đầu nhìn xung quanh.
“ Khả năng khống chế Trọng ảnh(bóng mờ) không hề kém lão Yểu.” Ân Hậu vuốt cằm, gật gật đầu.
Thiên Tôn nâng cằm dựa vào tường thành, vừa xoa đầu Tiểu Tứ Tử vừa gật đầu, “Ừ! Hơn nữa tâm địa tốt hơn Lão Yểu, không hù dọa tiểu hài tử.”
“Đây chính là Bách Quỷ Trận?” Tiểu Lương Tử hỏi.
“Một chiêu trong Bách Quỷ Trận, Trọng ảnh!” Ân Hậu trả lời.
“Cái này có gì khác với Nhiếp Hồn thuật?” Long Kiều Quảng tò mò.
“Đương nhiên là khác nhau, Nhiếp Hồn thuật là thuật khống chế, mục đích tất nhiên là để khống chế. Mà Bách Quỷ Trận là tà thuật, cũng chính là mánh khoé bịp người! Mục đích là để lừa dối thôi.” Ân Hậu giải thích một chút, “Nếu ngươi trúng Nhiếp Hồn thuật, thì bản thân không có cách nào tự tỉnh lại, nhưng nếu lời nói của người khác có thể cứu tỉnh ngươi, ngươi hoàn toàn có thể tỉnh lại. Mà người trúng tà thuật thì lại tương phản, người khác không có cách nào cứu tỉnh ngươi, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình! Cho nên nói Nhiếp Hồn thuật không đả thương người, tà thuật lại đem tới hậu quả nguy hiểm vô cùng!”
Thiên Tôn nói, “Triệu Phổ chỉ dùng một chiêu Trọng ảnh này, hơn nữa lại thủ hạ lưu tình (nương tay), không hù dọa những tiểu binh có nội lực thấp. Nếu đổi lại là Yểu Trường Thiên năm đó, ngay cả con chó con mèo cũng phải trúng chiêu.”
“Như vậy chẳng phải là bất lợi cho Nguyên soái sao?” Thập đại phó tướng vừa không được tự nhiên nhìn trọng ảnh bên cạnh mình, vừa hỏi.
Ân Hậu lắc đầu, “Tiểu Lâm Tử cũng sẽ không dùng toàn lực, cả hai chỉ đang luận bàn, không phải đang đánh liều chết.”
“Hai người bọn họ cũng không phải người tranh cường háo thắng.” Thiên Tôn nói, “Tỷ thí là cơ sở tạo nên sự ăn ý của bằng hữu, tốt hơn việc so chiêu với Ngọc Đường ba ngày ba đêm, sẽ không tính kế đối phương, sẽ không thương tổn đối phương, hoặc là thương tổn người vô tội, một lí do thật là hay.”
“Làm sao có thể đuổi những tiểu quỷ này?” Âu Dương Thiếu Chinh nhìn quỷ ảnh bên cạnh mà luống cuống.
Tiểu Lương Tử nhìn trái nhìn phải, cảm thấy âm khí dày đặc…
Thiên Tôn và Ân Hậu đều không có phản ứng gì, điểm này mọi người lại có thể hiểu được: dù sao cấp bậc giữa bọn họ với những người khác hoàn toàn khác biệt! Nhưng điều khiến mọi người nghi hoặc chính là — Tiểu Tứ Tử cũng không có phản ứng gì.
Tiểu Tứ Tử lúc này đang ngồi ở rãnh tường thành, quơ đôi chân nho nhỏ, nhìn tình hình chiến đấu phía dưới. Thiên Tôn còn đang xoa đầu bé, bé phải lắc qua lắc lại để mà nhìn cho rõ.
Tiểu Lương Tử ngồi xổm xuống, tò mò hỏi, “Cận nhi, ngươi không nhìn thấy gì sao?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, hỏi, “Thấy cái gì nha?”
“Quỷ ảnh a.” Âu Dương Thiếu Chinh cũng hỏi, “Cháu không nhìn thấy trọng ảnh sao?”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, “Không nha.”
“Làm sao có thể?” Long Kiều Quảng nhìn nhóm binh lính ở phía dưới cũng đang không hiểu chuyện gì, liền hỏi Thiên Tôn, “Người vừa mới nói ''nội lực thấp thì không bị ảnh hưởng'' chính là ý này sao? Vì vậy Tiểu Tứ Tử không có phản ứng?”
“Ừ.” Thiên Tôn gật đầu, “Hẳn là tiểu tử Triệu Phổ đã cải biến Bách Quỷ Trận của Yểu Trường Thiên thành chiêu này. Thật sự rất thành công.”
“Cũng đúng…” Ân Hậu gật đầu, “Yểu Trường Thiên sẽ không đời nào tốn tâm tư suy nghĩ làm sao để tránh tổn thương cho người vô tội, hắn chỉ lo người trúng chiêu không đủ nhiều.”
“Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại…” Thiên Tôn vỗ nhẹ đầu Tiểu Tứ Tử, “Muốn cho nó trúng chiêu, thì khó hơn nhiều với việc cho ta và Lão quỷ trúng chiêu.”
Tất cả mọi người theo bản năng mà nhìn Tiểu Tứ Tử — Kia là một đôi mắt rất to và xinh đẹp, nó cho người ta một loại cảm giác… Khi ta nhìn xuyên qua ánh mắt này, dường như có thể nhìn thấy một người khác. Sự trong veo sạch sẽ trong đáy mắt đó đôi lúc sẽ lộ ra ánh nhìn hiểu rõ hết thảy, chỉ cần đứng ở bên cạnh người như bé, sẽ cảm thấy rất an tâm!
Mọi người ở đây nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử đến ngẩn người, đột nhiên… Thẩm Thiệu Tây hỏi, “Có phải có âm thanh gì đó không?”
“Âm thanh gì?” Tất cả mọi người nhìn hắn.
Thẩm Thiệu Tây vỗ vỗ lỗ tai của mình, ngẩng đầu, “Có tiếng người đang niệm kinh Phật…”
“Là Liên Phật Tâm Cảnh sao?” Trâu Lương hỏi.
Tiểu Lương Tử nói, “Trước kia Hỏa Kê từng dùng qua chiêu này.”
“Hẳn là không phải…” Thiên Tôn lắc lắc đầu, “Là Thiện Cảnh.”
“Có cái gì khá…” Âu Dương Thiếu Chinh nói còn chưa dứt lời, Long Kiều Quảng bên cạnh đột nhiên ngẩng mặt lên, hỏi, “Đây là ảo giác hay là thật sự xảy ra rồi?”
Chỉ thấy trên bầu trời, mây đen cùng trời quang tranh giành lẫn nhau, xuất hiện kỳ cảnh không trung bị xé rách, ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua mây đen chiếu xuống từng cột sáng. Hơn nữa xung quanh cát đá bay mù trời, lá cây bay cùng cát bụi khi bị cuốn qua cột sáng, cũng ào ào rơi xuống…
Toàn bộ chúng tướng trên thành lâu cùng binh lính trong quân doanh đều ngẩng mặt nhìn kỳ cảnh tự nhiên này.
“Bọn họ cũng thấy được…” Tiểu Lương Tử chỉ tay vào bọn lính, lại nhìn Tiểu Tứ Tử cũng đang ngẩng mặt nhìn, nhóc kinh hãi hỏi Ân Hậu cùng Thiên Tôn, “Cho nên đó không phải ảo giác ạ? Là thật hay giả?”
Thiên Tôn cười cười, “Có trời mới biết.”
…
Lúc mọi người bị kỳ cảnh này hấp dẫn, Thẩm Thiệu Tây là người đứng mũi chịu sào, bắt đầu phát hiện chuyện không ổn.
Hắn lấy hai ngón tay đè lỗ tai lại, lắc đầu, “Ta phát hiện cái này có tác dụng với ta hơn là Nhiếp Hồn thuật.”
Mọi người không hiểu vì sao hắn lại che lỗ tai, đột nhiên…
“Oa!” Âu Dương Thiếu Chinh nhảy lên, theo bản năng bịt tai lại. Lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên bên tai hắn, giống như là có đến mấy ngàn mấy vạn hòa thượng đang đồng thời đọc kinh văn, làm cho hắn có cảm giác Long Kiều Quảng đột nhiên há ra một trăm cái miệng…
“Rất đáng ghét đúng không?” Ân Hậu hai tay bịt chặt tai, hỏi mọi người.
Thiên Tôn gật đầu đồng ý, “Nhớ năm đó, lúc Vô Sa đánh trận này, chúng ta đều còn trẻ đứng một bên xem, ai cũng muốn Yểu Trường Thiên có thể đánh cho hắn đau một chút, thật phiền chết!”
Trên thành lâu, trừ bỏ Tiểu Tứ Tử thì tất cả mọi người đều ôm tai, ai ngờ Tiểu Tứ Tử còn nghiêng tai nghe, “Đang niệm có phải là Kim Cương Kinh không?” (Kim Cương Kinh là một bộ kinh quan trọng thuộc hệ Bát Nhã Ba La Mật Đa Kinh, được lưu truyền rộng rãi ở vùng Đông Á)
Tất cả mọi người vẻ mặt bội phục mà nhìn bé con kia — có thể nói bé thật lợi hại nha!
Âu Dương Thiếu Chinh lắc đầu hỏi, “Nguyên lí của công phu này là gì ạ?”
Ân Hậu vươn một ngón tay chỉ vào không trung, “Là gió!”
“Gió?” Mọi người khó hiểu.
“Bách Quỷ Trận khiến cho gió ngừng, mà Thiện cảnh lại là muốn cho gió nổi lên, sở dĩ cát bay đá chạy (gió to, nghĩa bóng chỉ chuyển động tai ương lớn)…" Thiên Tôn chỉ một ngón tay xuống phía dưới, “Là bởi vì hai cỗ nội lực kia đang lần lượt biến đổi…”
Đúng như lời Thiên Tôn nói, một tiếng nổ thật lớn đột nhiên vang lên. Mọi người vội vàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đang giao thủ… Lúc hai người bọn họ so chiêu, xuất hiện một trạng thái quái dị — Nội lực va chạm vào nhau trước quyền cước, bởi vì nội lực bất đồng mà tạo thành tàn ảnh… Nhìn nhiều thì thấy bóng mờ, rõ ràng hai người đánh lại biến thành bốn người, sau đó lại biến trở về hai người.
Âu Dương cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, cũng cảm giác được quỷ ảnh xung quanh đều vặn vẹo, mà cột sáng và mây đen trên bầu trời vẫn đang dây dưa với nhau.
Thẩm Thiệu Tây che kín lỗ tai, nói, “Hai người bọn họ còn muốn đánh bao lâu nữa?”
Mọi người đồng tình mà nhìn thính giác đặc biệt tốt của Thẩm Thiệu Tây. Cùng lúc đó, tất cả nghĩ đến một chuyện — Triệu Phổ có thể nghe tiếng ngâm tụng kinh Phật sao? Bình thường Long Kiều Quảng nói nhiều hơn hai câu hắn đã muốn động thủ đánh người, nếu như hiện tại hắn có thể nghe được tiếng kinh Phật…
Còn đang nghi hoặc, bỗng thấy Triệu Phổ nhảy ra ngoài vòng đấu, dậm chân, “Mẹ nó, năm đó hòa thượng nhà ngươi đã dùng chiêu này thật à? Thật là bỉ ổi mà!”
Lâm Dạ Hỏa chắp tay sau hông, lắc đầu, “Ta còn chưa dùng mõ nữa!”
Triệu Phổ cả kinh, “Ngươi dám gõ mõ ta chém chết ngươi liền!”
Lâm Dạ Hỏa híp mắt.
Trên lầu, mọi người gật đầu — Quả nhiên là có thể nghe thấy.
“Đây là Thiện Cảnh sao?” Tiểu Lương Tử hỏi, “Có thể khiến người ta tâm phiền ý loạn?”
“Tâm phiền ý loạn?” Ân Hậu lắc đầu, “Là giúp ngươi được tĩnh tâm.”
Thiên Tôn nhét ngón tay vào lỗ tai, “Tính cách Yểu Trường Thiên cuồng bạo, kỳ thật Thiện Cảnh giúp đối thủ tĩnh tâm, không còn điên cuồng, tính khí hắn kì cục tất nhiên rất khó chịu. Nhưng cơ bản Triệu Phổ chỉ dùng một chiêu Trọng ảnh trong Bách Quỷ Trận, Lâm Dạ Hỏa thấy không cần để Triệu Phổ tĩnh tâm, cho nên nó mới dùng một chiêu Thiện Cảnh trong Phật ngữ này… Mục đích đương nhiên là làm đối phương phiền chết.”
Mọi người há to miệng, “Cái này cũng được sao?”
“Sao… không phải ai cũng có thể dễ dàng hiểu thấu công phu của Đại hòa thượng kia, xem ra trận này rất giống trận năm đó…” Thiên Tôn lắc đầu, chỉ phía dưới.
Mọi người cúi đầu, chỉ thấy hai mươi vạn quan binh bịt chặt lỗ tai, chạy thật nhanh ra bên ngoài thao trường, vừa chạy vừa hét, “Oa! Thiệt là nhiều Long Tướng quân! Đầy trời đều là Long Tướng quân đang bay, phiền chết rồi!”
Long Kiều Quảng cảm thấy đầu gối mình cũng hơi đau, bĩu môi, “Liên quan cái rắm gì đến lão tử.”
Cuối cùng thì Triệu Phổ cũng thu hồi nội lực, Lâm Dạ Hỏa thu chiêu về… Thế giới lại yên tĩnh trở lại.
Quỷ Hồn đã biến mất, Phật ngữ cũng ngừng… Trên đỉnh đầu sương mờ mây tan, ánh mặt trời dần hiện ra.
Triệu Phổ xua tay, ý bảo Lâm Dạ Hỏa — Không đánh với ngươi nữa, đúng là phiền chết người rồi.
Lâm Dạ Hỏa vừa thu chiêu lại, quay sang nghiêm túc hỏi các tướng sĩ dưới võ đài, “Biết tầm quan trọng của phòng thủ chưa…”
Chờ Hỏa Phượng nói xong, nhìn lại thì chỉ thấy, trên giáo quân tràng to như vậy không còn lấy một binh sĩ, tất cả đều đã chạy mất dạng, một trận gió nổi lên, thổi vài chiếc lá khô xơ xác bay qua.
Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái, mếu máo trách cứ Triệu Phổ, “Binh lính nhà ngươi sao lại không có Phật tính như vậy…”
Triệu Phổ lắc đầu bước đi, hắn thà rằng cùng Bạch Lão Ngũ cầm đao liều mạng còn hơn đánh nhau với Lâm Dạ Hỏa, biểu diễn kiểu này ai mà chịu nổi. Nhưng về phương diện khác, hắn lại cảm thấy Lâm Dạ Hỏa là nhân tài… Một chiêu này lấy một địch trăm, “giết” người trong vô hình! Các tướng sĩ nói chính xác: Long Kiều Quảng đúng là bay đầy trời, hữu dụng hơn nhiều so với việc bắn hàng trăm hàng ngàn mũi tên!
Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên thành lâu vỗ tay, “Vậy là đánh hòa sao? Rất tuyệt!”
Chúng tướng hai mặt nhìn nhau — Xem như đến điểm thì dừng, quả nhiên không làm mất hòa khí.
“Ai.” Ân Hậu nâng cằm, “Hai người bọn họ giao tình không tồi, lại không có thâm cừu đại hận gì, quả nhiên là không có khả năng để bọn họ đánh đến ngươi chết ta sống.”
“Cho nên mới nói tiểu hài tử thành thực thì một chút cũng không thú vị.” Thiên Tôn gật đầu, “Có điều cả Thiện Cảnh cùng Bách Quỷ Trận đều được hai đứa luyện không tồi, không biết nếu Chiêu Nhi với cùng Ngọc Đường luyện được thì thế nào…”
Nói xong, Thiên Tôn và Ân Hậu liếc nhau một cái, cảm thấy rất cần đốc thúc hai đứa trẻ nhà mình chăm chỉ luyện công một chút, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với nói chuyện yêu đương!
…
Hai người đang mải ''nói chuyện yêu đương” trong suy nghĩ của Thiên Tôn cùng Ân Hậu lúc này lại đang làm chuyện vô cùng đứng đắn.
Tiến vào Hoàng cung núi Bình Chung, không khí xung quanh trang nghiêm, người ra kẻ vào nếu không phải mặc áo choàng pháp sư thì chính là binh lính mang biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Sau khi theo hai vị quan viên đi một hồi, đến cửa chính Hoàng cung, có một người đang đứng ở đó chờ mọi người, chính là người được Triệu Phổ thả đi mấy hôm trước — Lan Khắc Di.
Lan Khắc Di khoát tay với những quan viên dẫn đường, tự mình dẫn bọn Triển Chiêu tiến vào Hoàng cung.
Hoàng cung được kiến tạo trên núi nên khuyết điểm duy nhất, chính là bậc thang quá nhiều, một đường dẫn lên trên, đi mãi cũng chả biết đã đi bao lâu rồi… Cuối cùng cũng đến một tòa cung điện xanh vàng rực rỡ.
Ở giữa đại điện là ngôi vị Hoàng đế.
Lan Khắc Di mang theo mọi người từ thiên môn (cửa trời?) đi ra ngoài. Ngoài cửa trong viện, treo đầy lụa trắng.
“Linh đường ở phía trước.” Lan Khắc Di rốt cục cũng mở miệng nói câu đầu tiên, dẫn mọi người đi qua mấy tấm lụa trắng, ra tới đường nhỏ, tiến vào một tòa cung điện ngọc thạch được gọt giũa tinh xảo.
Xung quanh cung điện đều là cột cao, treo một vòng đèn sáng trưng, ở chính giữa có một cái ao, có một cây cầu đỏ đi thông giữa hồ sang đảo nhỏ, trên đảo là một quan tài ngọc.
Trước kia bọn Triển Chiêu đã từng gặp qua kết cấu này: năm đó Táng Sinh Hoa ngã xuống cái huyệt kia, cấu tạo của huyệt hoàn toàn giống thế này…
Bên này cầu có thị vệ gác, còn bên kia có một người trẻ tuổi đang đứng.
Người này dáng vóc cao gầy, mặc một bộ cẩm bào màu lam, dựa vào quan tài ngọc mà ngẩn người.
“Đại ca.” Lan Khắc Di đi lên cầu, kêu một tiếng.
Nam tử đứng bên quan tài quay đầu lại nhìn qua…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy rõ diện mạo của hắn — Người này hẳn là quân chủ mới nhậm chức của núi Bình Chung, Lan Khắc Minh.
Lan Khắc Minh có diện mạo giống với Lan Khắc Di đến bốn năm phần, nhưng không có loại tính cách trẻ con giống đệ đệ, nhìn tổng thể khiến người khác cảm thấy hắn là một người vô cùng trầm ổn. Tóm lại hai huynh đệ này đều là dáng vẻ có khí phách, hơn nữa vừa nhìn đã biết không phải là kẻ ngu dốt.
Lan Khắc Minh chắp tay với Hạ Nhất Hàng.
Hạ Nhất Hàng cũng đồng thời chắp tay với hắn, nhỏ giọng nói với Công Tôn, “Tiên sinh, tiên hạ thủ vi cường, phải dựa vào ngươi rồi!''
Công Tôn sửng sốt.
Ở phía sau Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhìn nhau một cái — Cái gì?
Phong Khiếu Thiên đi theo phía sau, đi đến hành lang cầu liền không tiếp tục đi nữa, cùng Lan Khắc Di đứng ở bên kia cầu mắt to trừng mắt nhỏ, có chút xấu hổ.
Hạ Nhất Hàng mang theo ba người Triển Chiêu tới cạnh quan tài.
Lan Khắc Minh lui ra phía sau một bước, ý bảo mọi người — Các ngươi có thể chiêm ngưỡng dung nhan Lan Khắc Tĩnh Đạc.
Triển Chiêu cảm thấy rất kỳ quái, làm gì có chuyện vừa vào tới cửa liền đến linh đường nhìn mặt người chết? Đây là phong tục ở núi Bình Chung sao?
Mọi người tới bên cạnh quan tài liếc một cái — Đó là một lão già, người ngoại tộc, vận trang phục cẩm bào màu đen nằm ở đó. Lão già này không hẳn là già, khoảng sáu mươi lăm tuổi, thân hình rất gầy yếu, hai gò má hóp lại, mặt xám trắng…
Triển Chiêu cảm thấy tuổi của Lan Khắc Tĩnh Đạc vẫn còn trẻ, cứ vậy mà chết thì có chút đáng tiếc, còn đang thất thần thì lại cảm giác được Công Tôn đột nhiên kéo cánh tay y.
Triển Chiêu không hiểu, quay sang nhìn Công Tôn.
Chỉ thấy Công Tôn há miệng thở dốc, nhìn khẩu hình thì hình như nói hai chữ — Chưa chết!
Triển Chiêu sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường đứng ở phía sau hai người bọn họ đột nhiên liếc mắt nhìn ra cửa, thấp giọng nhắc nhở, “Có người đến đây.”
Lan Khắc Minh vươn tay cầm một tấm khăn gấm màu đen, che khuất mặt Lan Khắc Tĩnh Đạc, rồi quay đầu lại liếc mắt nhìn Công Tôn một cái.
Công Tôn há miệng nhìn Hạ Nhất Hàng.
Hạ Nhất Hàng nhìn hắn gật đầu.
Lúc này, mọi người mới hiểu được — Trước đây Triệu Phổ và Hạ Nhất Hàng từng đưa Lan Khắc Di một cái hộp gấm để hắn mang về, thì ra cái hộp đó là một kế sách! Khó trách mang theo cả Công Tôn, xem ra y là mấu chốt để thành lập hữu nghị với núi Bình Chung, trừ bỏ việc phá án để tìm ra hung thủ thay hai huynh đệ bảo trụ vương vị ra, còn phải cứu sống lão hoàng đế này nữa!
Vô Sa đại sư và Yểu Trường Thiên, một người có lòng từ bi, một kẻ tội ác chồng chất, một người phổ độ chúng sinh, một kẻ giết người vô số. Năm đó, sau một hồi chiến đấu không có kết quả, trận chiến lại kéo dài thêm một thế hệ, toàn bộ sự yên bình đều đã phát sinh biến động.
Không khí trên giáo quân tràng dường như đọng lại trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ở trạng thái nín thở ngưng thần (tập trung cao độ), chờ đợi trận đại chiến này bắt đầu.
Sau khi những cao thủ trên thành lâu nghe xong lời của Ân Hậu và Thiên Tôn thì càng thêm khẩn trương — không nên tin vào ánh mắt của mình? Vậy nên tin tưởng vào cái gì?
Đương nhiên, trong những người này không bao gồm Thẩm Thiệu Tây.
Làm một người mù không thấy được gì, lúc này Thẩm Thiệu Tây đang dùng một đôi mắt khác quan sát cuộc chiến, bởi vậy nên hắn có thể cảm giác được biến hóa sớm nhất so với tất cả mọi người…
Đúng như Thiên Tôn nhắc nhở — Gió ngừng rồi!
Mà ngay sau đó, gió lại nổi lên… Theo tiếng gió lớn dần, Thẩm Thiệu Tây nghe được một âm thanh quỷ dị, nghe như tiếng mặt tường thành rạn nứt, tất cả mọi thứ đều xáo trộn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?!” Âu Dương Thiếu Chinh bên cạnh hắn đứng dậy hô to, đưa tay ngăn trở cát đá bay loạn xạ…
Trên giáo quân tràng, luồng gió yêu ma nhanh chóng nổi lên bốn phía, cuồng phong gào thét.
Thiên Tôn ngẩng mặt lên nhìn bầu trời trên đỉnh đầu dần dần mù mịt u ám, hỏi Ân Hậu, “Thế nào?”
Ân Hậu gật đầu, “Không tệ!”
“Sao lại như thế?” Âu Dương vỗ vỗ tro bụi trên tóc, phát hiện sức gió nhỏ lại thì thở phào, đột nhiên biểu cảm lại thay đổi một lượt, sợ tới mức nhảy dựng lên, “Mẹ nó!”
Tất cả mọi người nhìn Âu Dương.
“Cái gì vậy?” Âu Dương xua tay, giống như đang đuổi cái gì ở trước mắt vậy.
Long Kiều Quảng cũng lui ra phía sau một bước, “Tất cả mọi người hãy cảnh giác xung quanh.”
“Oa!” Tiểu Lương Tử đột nhiên chỉ tay xuống phía dưới.
Mọi người vừa nhìn xuống liền cả kinh hít một hơi khí lạnh… Không biết tại sao, trong giáo quân tràng lại có vô số binh lính, khung cảnh này thoạt nhìn dị thường đáng sợ, vì mỗi binh sĩ lại y hệt một Quỷ ảnh (bóng ma).
Trên lâu, chúng tướng đều dụi mắt, dưới lâu, nhóm binh lính hình như hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, đều xoay đầu nhìn xung quanh.
“ Khả năng khống chế Trọng ảnh(bóng mờ) không hề kém lão Yểu.” Ân Hậu vuốt cằm, gật gật đầu.
Thiên Tôn nâng cằm dựa vào tường thành, vừa xoa đầu Tiểu Tứ Tử vừa gật đầu, “Ừ! Hơn nữa tâm địa tốt hơn Lão Yểu, không hù dọa tiểu hài tử.”
“Đây chính là Bách Quỷ Trận?” Tiểu Lương Tử hỏi.
“Một chiêu trong Bách Quỷ Trận, Trọng ảnh!” Ân Hậu trả lời.
“Cái này có gì khác với Nhiếp Hồn thuật?” Long Kiều Quảng tò mò.
“Đương nhiên là khác nhau, Nhiếp Hồn thuật là thuật khống chế, mục đích tất nhiên là để khống chế. Mà Bách Quỷ Trận là tà thuật, cũng chính là mánh khoé bịp người! Mục đích là để lừa dối thôi.” Ân Hậu giải thích một chút, “Nếu ngươi trúng Nhiếp Hồn thuật, thì bản thân không có cách nào tự tỉnh lại, nhưng nếu lời nói của người khác có thể cứu tỉnh ngươi, ngươi hoàn toàn có thể tỉnh lại. Mà người trúng tà thuật thì lại tương phản, người khác không có cách nào cứu tỉnh ngươi, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình! Cho nên nói Nhiếp Hồn thuật không đả thương người, tà thuật lại đem tới hậu quả nguy hiểm vô cùng!”
Thiên Tôn nói, “Triệu Phổ chỉ dùng một chiêu Trọng ảnh này, hơn nữa lại thủ hạ lưu tình (nương tay), không hù dọa những tiểu binh có nội lực thấp. Nếu đổi lại là Yểu Trường Thiên năm đó, ngay cả con chó con mèo cũng phải trúng chiêu.”
“Như vậy chẳng phải là bất lợi cho Nguyên soái sao?” Thập đại phó tướng vừa không được tự nhiên nhìn trọng ảnh bên cạnh mình, vừa hỏi.
Ân Hậu lắc đầu, “Tiểu Lâm Tử cũng sẽ không dùng toàn lực, cả hai chỉ đang luận bàn, không phải đang đánh liều chết.”
“Hai người bọn họ cũng không phải người tranh cường háo thắng.” Thiên Tôn nói, “Tỷ thí là cơ sở tạo nên sự ăn ý của bằng hữu, tốt hơn việc so chiêu với Ngọc Đường ba ngày ba đêm, sẽ không tính kế đối phương, sẽ không thương tổn đối phương, hoặc là thương tổn người vô tội, một lí do thật là hay.”
“Làm sao có thể đuổi những tiểu quỷ này?” Âu Dương Thiếu Chinh nhìn quỷ ảnh bên cạnh mà luống cuống.
Tiểu Lương Tử nhìn trái nhìn phải, cảm thấy âm khí dày đặc…
Thiên Tôn và Ân Hậu đều không có phản ứng gì, điểm này mọi người lại có thể hiểu được: dù sao cấp bậc giữa bọn họ với những người khác hoàn toàn khác biệt! Nhưng điều khiến mọi người nghi hoặc chính là — Tiểu Tứ Tử cũng không có phản ứng gì.
Tiểu Tứ Tử lúc này đang ngồi ở rãnh tường thành, quơ đôi chân nho nhỏ, nhìn tình hình chiến đấu phía dưới. Thiên Tôn còn đang xoa đầu bé, bé phải lắc qua lắc lại để mà nhìn cho rõ.
Tiểu Lương Tử ngồi xổm xuống, tò mò hỏi, “Cận nhi, ngươi không nhìn thấy gì sao?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, hỏi, “Thấy cái gì nha?”
“Quỷ ảnh a.” Âu Dương Thiếu Chinh cũng hỏi, “Cháu không nhìn thấy trọng ảnh sao?”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, “Không nha.”
“Làm sao có thể?” Long Kiều Quảng nhìn nhóm binh lính ở phía dưới cũng đang không hiểu chuyện gì, liền hỏi Thiên Tôn, “Người vừa mới nói ''nội lực thấp thì không bị ảnh hưởng'' chính là ý này sao? Vì vậy Tiểu Tứ Tử không có phản ứng?”
“Ừ.” Thiên Tôn gật đầu, “Hẳn là tiểu tử Triệu Phổ đã cải biến Bách Quỷ Trận của Yểu Trường Thiên thành chiêu này. Thật sự rất thành công.”
“Cũng đúng…” Ân Hậu gật đầu, “Yểu Trường Thiên sẽ không đời nào tốn tâm tư suy nghĩ làm sao để tránh tổn thương cho người vô tội, hắn chỉ lo người trúng chiêu không đủ nhiều.”
“Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại…” Thiên Tôn vỗ nhẹ đầu Tiểu Tứ Tử, “Muốn cho nó trúng chiêu, thì khó hơn nhiều với việc cho ta và Lão quỷ trúng chiêu.”
Tất cả mọi người theo bản năng mà nhìn Tiểu Tứ Tử — Kia là một đôi mắt rất to và xinh đẹp, nó cho người ta một loại cảm giác… Khi ta nhìn xuyên qua ánh mắt này, dường như có thể nhìn thấy một người khác. Sự trong veo sạch sẽ trong đáy mắt đó đôi lúc sẽ lộ ra ánh nhìn hiểu rõ hết thảy, chỉ cần đứng ở bên cạnh người như bé, sẽ cảm thấy rất an tâm!
Mọi người ở đây nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử đến ngẩn người, đột nhiên… Thẩm Thiệu Tây hỏi, “Có phải có âm thanh gì đó không?”
“Âm thanh gì?” Tất cả mọi người nhìn hắn.
Thẩm Thiệu Tây vỗ vỗ lỗ tai của mình, ngẩng đầu, “Có tiếng người đang niệm kinh Phật…”
“Là Liên Phật Tâm Cảnh sao?” Trâu Lương hỏi.
Tiểu Lương Tử nói, “Trước kia Hỏa Kê từng dùng qua chiêu này.”
“Hẳn là không phải…” Thiên Tôn lắc lắc đầu, “Là Thiện Cảnh.”
“Có cái gì khá…” Âu Dương Thiếu Chinh nói còn chưa dứt lời, Long Kiều Quảng bên cạnh đột nhiên ngẩng mặt lên, hỏi, “Đây là ảo giác hay là thật sự xảy ra rồi?”
Chỉ thấy trên bầu trời, mây đen cùng trời quang tranh giành lẫn nhau, xuất hiện kỳ cảnh không trung bị xé rách, ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua mây đen chiếu xuống từng cột sáng. Hơn nữa xung quanh cát đá bay mù trời, lá cây bay cùng cát bụi khi bị cuốn qua cột sáng, cũng ào ào rơi xuống…
Toàn bộ chúng tướng trên thành lâu cùng binh lính trong quân doanh đều ngẩng mặt nhìn kỳ cảnh tự nhiên này.
“Bọn họ cũng thấy được…” Tiểu Lương Tử chỉ tay vào bọn lính, lại nhìn Tiểu Tứ Tử cũng đang ngẩng mặt nhìn, nhóc kinh hãi hỏi Ân Hậu cùng Thiên Tôn, “Cho nên đó không phải ảo giác ạ? Là thật hay giả?”
Thiên Tôn cười cười, “Có trời mới biết.”
…
Lúc mọi người bị kỳ cảnh này hấp dẫn, Thẩm Thiệu Tây là người đứng mũi chịu sào, bắt đầu phát hiện chuyện không ổn.
Hắn lấy hai ngón tay đè lỗ tai lại, lắc đầu, “Ta phát hiện cái này có tác dụng với ta hơn là Nhiếp Hồn thuật.”
Mọi người không hiểu vì sao hắn lại che lỗ tai, đột nhiên…
“Oa!” Âu Dương Thiếu Chinh nhảy lên, theo bản năng bịt tai lại. Lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên bên tai hắn, giống như là có đến mấy ngàn mấy vạn hòa thượng đang đồng thời đọc kinh văn, làm cho hắn có cảm giác Long Kiều Quảng đột nhiên há ra một trăm cái miệng…
“Rất đáng ghét đúng không?” Ân Hậu hai tay bịt chặt tai, hỏi mọi người.
Thiên Tôn gật đầu đồng ý, “Nhớ năm đó, lúc Vô Sa đánh trận này, chúng ta đều còn trẻ đứng một bên xem, ai cũng muốn Yểu Trường Thiên có thể đánh cho hắn đau một chút, thật phiền chết!”
Trên thành lâu, trừ bỏ Tiểu Tứ Tử thì tất cả mọi người đều ôm tai, ai ngờ Tiểu Tứ Tử còn nghiêng tai nghe, “Đang niệm có phải là Kim Cương Kinh không?” (Kim Cương Kinh là một bộ kinh quan trọng thuộc hệ Bát Nhã Ba La Mật Đa Kinh, được lưu truyền rộng rãi ở vùng Đông Á)
Tất cả mọi người vẻ mặt bội phục mà nhìn bé con kia — có thể nói bé thật lợi hại nha!
Âu Dương Thiếu Chinh lắc đầu hỏi, “Nguyên lí của công phu này là gì ạ?”
Ân Hậu vươn một ngón tay chỉ vào không trung, “Là gió!”
“Gió?” Mọi người khó hiểu.
“Bách Quỷ Trận khiến cho gió ngừng, mà Thiện cảnh lại là muốn cho gió nổi lên, sở dĩ cát bay đá chạy (gió to, nghĩa bóng chỉ chuyển động tai ương lớn)…" Thiên Tôn chỉ một ngón tay xuống phía dưới, “Là bởi vì hai cỗ nội lực kia đang lần lượt biến đổi…”
Đúng như lời Thiên Tôn nói, một tiếng nổ thật lớn đột nhiên vang lên. Mọi người vội vàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đang giao thủ… Lúc hai người bọn họ so chiêu, xuất hiện một trạng thái quái dị — Nội lực va chạm vào nhau trước quyền cước, bởi vì nội lực bất đồng mà tạo thành tàn ảnh… Nhìn nhiều thì thấy bóng mờ, rõ ràng hai người đánh lại biến thành bốn người, sau đó lại biến trở về hai người.
Âu Dương cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, cũng cảm giác được quỷ ảnh xung quanh đều vặn vẹo, mà cột sáng và mây đen trên bầu trời vẫn đang dây dưa với nhau.
Thẩm Thiệu Tây che kín lỗ tai, nói, “Hai người bọn họ còn muốn đánh bao lâu nữa?”
Mọi người đồng tình mà nhìn thính giác đặc biệt tốt của Thẩm Thiệu Tây. Cùng lúc đó, tất cả nghĩ đến một chuyện — Triệu Phổ có thể nghe tiếng ngâm tụng kinh Phật sao? Bình thường Long Kiều Quảng nói nhiều hơn hai câu hắn đã muốn động thủ đánh người, nếu như hiện tại hắn có thể nghe được tiếng kinh Phật…
Còn đang nghi hoặc, bỗng thấy Triệu Phổ nhảy ra ngoài vòng đấu, dậm chân, “Mẹ nó, năm đó hòa thượng nhà ngươi đã dùng chiêu này thật à? Thật là bỉ ổi mà!”
Lâm Dạ Hỏa chắp tay sau hông, lắc đầu, “Ta còn chưa dùng mõ nữa!”
Triệu Phổ cả kinh, “Ngươi dám gõ mõ ta chém chết ngươi liền!”
Lâm Dạ Hỏa híp mắt.
Trên lầu, mọi người gật đầu — Quả nhiên là có thể nghe thấy.
“Đây là Thiện Cảnh sao?” Tiểu Lương Tử hỏi, “Có thể khiến người ta tâm phiền ý loạn?”
“Tâm phiền ý loạn?” Ân Hậu lắc đầu, “Là giúp ngươi được tĩnh tâm.”
Thiên Tôn nhét ngón tay vào lỗ tai, “Tính cách Yểu Trường Thiên cuồng bạo, kỳ thật Thiện Cảnh giúp đối thủ tĩnh tâm, không còn điên cuồng, tính khí hắn kì cục tất nhiên rất khó chịu. Nhưng cơ bản Triệu Phổ chỉ dùng một chiêu Trọng ảnh trong Bách Quỷ Trận, Lâm Dạ Hỏa thấy không cần để Triệu Phổ tĩnh tâm, cho nên nó mới dùng một chiêu Thiện Cảnh trong Phật ngữ này… Mục đích đương nhiên là làm đối phương phiền chết.”
Mọi người há to miệng, “Cái này cũng được sao?”
“Sao… không phải ai cũng có thể dễ dàng hiểu thấu công phu của Đại hòa thượng kia, xem ra trận này rất giống trận năm đó…” Thiên Tôn lắc đầu, chỉ phía dưới.
Mọi người cúi đầu, chỉ thấy hai mươi vạn quan binh bịt chặt lỗ tai, chạy thật nhanh ra bên ngoài thao trường, vừa chạy vừa hét, “Oa! Thiệt là nhiều Long Tướng quân! Đầy trời đều là Long Tướng quân đang bay, phiền chết rồi!”
Long Kiều Quảng cảm thấy đầu gối mình cũng hơi đau, bĩu môi, “Liên quan cái rắm gì đến lão tử.”
Cuối cùng thì Triệu Phổ cũng thu hồi nội lực, Lâm Dạ Hỏa thu chiêu về… Thế giới lại yên tĩnh trở lại.
Quỷ Hồn đã biến mất, Phật ngữ cũng ngừng… Trên đỉnh đầu sương mờ mây tan, ánh mặt trời dần hiện ra.
Triệu Phổ xua tay, ý bảo Lâm Dạ Hỏa — Không đánh với ngươi nữa, đúng là phiền chết người rồi.
Lâm Dạ Hỏa vừa thu chiêu lại, quay sang nghiêm túc hỏi các tướng sĩ dưới võ đài, “Biết tầm quan trọng của phòng thủ chưa…”
Chờ Hỏa Phượng nói xong, nhìn lại thì chỉ thấy, trên giáo quân tràng to như vậy không còn lấy một binh sĩ, tất cả đều đã chạy mất dạng, một trận gió nổi lên, thổi vài chiếc lá khô xơ xác bay qua.
Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái, mếu máo trách cứ Triệu Phổ, “Binh lính nhà ngươi sao lại không có Phật tính như vậy…”
Triệu Phổ lắc đầu bước đi, hắn thà rằng cùng Bạch Lão Ngũ cầm đao liều mạng còn hơn đánh nhau với Lâm Dạ Hỏa, biểu diễn kiểu này ai mà chịu nổi. Nhưng về phương diện khác, hắn lại cảm thấy Lâm Dạ Hỏa là nhân tài… Một chiêu này lấy một địch trăm, “giết” người trong vô hình! Các tướng sĩ nói chính xác: Long Kiều Quảng đúng là bay đầy trời, hữu dụng hơn nhiều so với việc bắn hàng trăm hàng ngàn mũi tên!
Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên thành lâu vỗ tay, “Vậy là đánh hòa sao? Rất tuyệt!”
Chúng tướng hai mặt nhìn nhau — Xem như đến điểm thì dừng, quả nhiên không làm mất hòa khí.
“Ai.” Ân Hậu nâng cằm, “Hai người bọn họ giao tình không tồi, lại không có thâm cừu đại hận gì, quả nhiên là không có khả năng để bọn họ đánh đến ngươi chết ta sống.”
“Cho nên mới nói tiểu hài tử thành thực thì một chút cũng không thú vị.” Thiên Tôn gật đầu, “Có điều cả Thiện Cảnh cùng Bách Quỷ Trận đều được hai đứa luyện không tồi, không biết nếu Chiêu Nhi với cùng Ngọc Đường luyện được thì thế nào…”
Nói xong, Thiên Tôn và Ân Hậu liếc nhau một cái, cảm thấy rất cần đốc thúc hai đứa trẻ nhà mình chăm chỉ luyện công một chút, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với nói chuyện yêu đương!
…
Hai người đang mải ''nói chuyện yêu đương” trong suy nghĩ của Thiên Tôn cùng Ân Hậu lúc này lại đang làm chuyện vô cùng đứng đắn.
Tiến vào Hoàng cung núi Bình Chung, không khí xung quanh trang nghiêm, người ra kẻ vào nếu không phải mặc áo choàng pháp sư thì chính là binh lính mang biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Sau khi theo hai vị quan viên đi một hồi, đến cửa chính Hoàng cung, có một người đang đứng ở đó chờ mọi người, chính là người được Triệu Phổ thả đi mấy hôm trước — Lan Khắc Di.
Lan Khắc Di khoát tay với những quan viên dẫn đường, tự mình dẫn bọn Triển Chiêu tiến vào Hoàng cung.
Hoàng cung được kiến tạo trên núi nên khuyết điểm duy nhất, chính là bậc thang quá nhiều, một đường dẫn lên trên, đi mãi cũng chả biết đã đi bao lâu rồi… Cuối cùng cũng đến một tòa cung điện xanh vàng rực rỡ.
Ở giữa đại điện là ngôi vị Hoàng đế.
Lan Khắc Di mang theo mọi người từ thiên môn (cửa trời?) đi ra ngoài. Ngoài cửa trong viện, treo đầy lụa trắng.
“Linh đường ở phía trước.” Lan Khắc Di rốt cục cũng mở miệng nói câu đầu tiên, dẫn mọi người đi qua mấy tấm lụa trắng, ra tới đường nhỏ, tiến vào một tòa cung điện ngọc thạch được gọt giũa tinh xảo.
Xung quanh cung điện đều là cột cao, treo một vòng đèn sáng trưng, ở chính giữa có một cái ao, có một cây cầu đỏ đi thông giữa hồ sang đảo nhỏ, trên đảo là một quan tài ngọc.
Trước kia bọn Triển Chiêu đã từng gặp qua kết cấu này: năm đó Táng Sinh Hoa ngã xuống cái huyệt kia, cấu tạo của huyệt hoàn toàn giống thế này…
Bên này cầu có thị vệ gác, còn bên kia có một người trẻ tuổi đang đứng.
Người này dáng vóc cao gầy, mặc một bộ cẩm bào màu lam, dựa vào quan tài ngọc mà ngẩn người.
“Đại ca.” Lan Khắc Di đi lên cầu, kêu một tiếng.
Nam tử đứng bên quan tài quay đầu lại nhìn qua…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy rõ diện mạo của hắn — Người này hẳn là quân chủ mới nhậm chức của núi Bình Chung, Lan Khắc Minh.
Lan Khắc Minh có diện mạo giống với Lan Khắc Di đến bốn năm phần, nhưng không có loại tính cách trẻ con giống đệ đệ, nhìn tổng thể khiến người khác cảm thấy hắn là một người vô cùng trầm ổn. Tóm lại hai huynh đệ này đều là dáng vẻ có khí phách, hơn nữa vừa nhìn đã biết không phải là kẻ ngu dốt.
Lan Khắc Minh chắp tay với Hạ Nhất Hàng.
Hạ Nhất Hàng cũng đồng thời chắp tay với hắn, nhỏ giọng nói với Công Tôn, “Tiên sinh, tiên hạ thủ vi cường, phải dựa vào ngươi rồi!''
Công Tôn sửng sốt.
Ở phía sau Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhìn nhau một cái — Cái gì?
Phong Khiếu Thiên đi theo phía sau, đi đến hành lang cầu liền không tiếp tục đi nữa, cùng Lan Khắc Di đứng ở bên kia cầu mắt to trừng mắt nhỏ, có chút xấu hổ.
Hạ Nhất Hàng mang theo ba người Triển Chiêu tới cạnh quan tài.
Lan Khắc Minh lui ra phía sau một bước, ý bảo mọi người — Các ngươi có thể chiêm ngưỡng dung nhan Lan Khắc Tĩnh Đạc.
Triển Chiêu cảm thấy rất kỳ quái, làm gì có chuyện vừa vào tới cửa liền đến linh đường nhìn mặt người chết? Đây là phong tục ở núi Bình Chung sao?
Mọi người tới bên cạnh quan tài liếc một cái — Đó là một lão già, người ngoại tộc, vận trang phục cẩm bào màu đen nằm ở đó. Lão già này không hẳn là già, khoảng sáu mươi lăm tuổi, thân hình rất gầy yếu, hai gò má hóp lại, mặt xám trắng…
Triển Chiêu cảm thấy tuổi của Lan Khắc Tĩnh Đạc vẫn còn trẻ, cứ vậy mà chết thì có chút đáng tiếc, còn đang thất thần thì lại cảm giác được Công Tôn đột nhiên kéo cánh tay y.
Triển Chiêu không hiểu, quay sang nhìn Công Tôn.
Chỉ thấy Công Tôn há miệng thở dốc, nhìn khẩu hình thì hình như nói hai chữ — Chưa chết!
Triển Chiêu sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường đứng ở phía sau hai người bọn họ đột nhiên liếc mắt nhìn ra cửa, thấp giọng nhắc nhở, “Có người đến đây.”
Lan Khắc Minh vươn tay cầm một tấm khăn gấm màu đen, che khuất mặt Lan Khắc Tĩnh Đạc, rồi quay đầu lại liếc mắt nhìn Công Tôn một cái.
Công Tôn há miệng nhìn Hạ Nhất Hàng.
Hạ Nhất Hàng nhìn hắn gật đầu.
Lúc này, mọi người mới hiểu được — Trước đây Triệu Phổ và Hạ Nhất Hàng từng đưa Lan Khắc Di một cái hộp gấm để hắn mang về, thì ra cái hộp đó là một kế sách! Khó trách mang theo cả Công Tôn, xem ra y là mấu chốt để thành lập hữu nghị với núi Bình Chung, trừ bỏ việc phá án để tìm ra hung thủ thay hai huynh đệ bảo trụ vương vị ra, còn phải cứu sống lão hoàng đế này nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.