Quyển 1 - Chương 13: Thân vô thải phượng (Phượng Hoàng không sắc)
Nhĩ Nhã
23/06/2018
Hạ Nhất Hàng đưa nội dung của kế hoạch cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hai người thân mang trọng trách, tối nay làm việc.
Rất nhanh, đêm đã dần khuya… Vô số đèn trời (*) đang bay nhẹ nhàng trên bầu trời đêm của núi Bình Chung.
(*) Đèn trời (nguyên văn là thiên đăng) hay còn gọi là đèn Khổng Minh, được làm bằng giấy, sau khi đốt đèn thì thả lên bầu trời với hi vọng mong cho cuộc sống bình an, đốt vào dịp Nguyên Tiêu thì được coi là xua đuổi tà ma, đèn do Gia Cát Lượng sáng chế nên mới được gọi là đèn Khổng Minh.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào trong tiểu viện, ngước mặt lên nhìn bầu trời sao…
Từ bên ngoài cửa viện, Lan Khắc Di tiến vào.
Triển Chiêu hỏi hắn, “Sao lại thả đèn trời?”
Lan Khắc Di ngẩng đầu nhìn một chút rồi nói, “Đó không phải là đèn trời thường dùng của người Trung Nguyên các ngươi, là ‘Bình Chung’.”
“‘Bình Chung'?” Triển Chiêu không hiểu.
“Dùng giấy quấn thành hình cái chai, nếu nhìn sơ qua thì gần giống như cái chuông. Do tập tục này chỉ có ở núi Bình Chung nên mới có cái tên như vậy.” Lan Khắc Di nói, “'Bình Chung' về cơ bản không khác đèn trời là mấy, chỉ là người Trung Nguyên dùng đèn trời để cầu nguyện, còn chúng ta dùng nó để đưa tang.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu ngắm lần nữa… Lúc này, trên bầu trời xuất hiện một dải đèn thật dài, tựa như ngân hà rực rỡ, càng lúc càng xa…
“Đêm nay, ngàn cân áp sẽ được hạ xuống, nếu như cha ta thật sự mất, như vậy tối nay linh hồn của người sẽ bay lên trời.” Lan Khắc Di nói, “Những 'Bình Chung' này sẽ chiếu sáng đường đi cho linh hồn của người, người sẽ một mạch lên trời phù hộ chúng ta.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời gật đầu, bầu không khí vừa mới tốt lên thì Lan Khắc Di lại đột nhiên nói một câu, “Sắp tới giờ Tý rồi, hai người chuẩn bị đến đâu rồi?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thở dài, tên này đúng là một đứa trẻ biết cách phá hỏng bầu không khí!
Bọn họ bất đắc dĩ quay sang nhìn hắn. Lan Khắc Di thật sự lo lắng, “Hai người có thể mở được cửa ở đỉnh ngôi mộ sao? Nếu như không mở được, vậy thì cha của ta chết chắc rồi…”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn Lan Khắc Di: chúng ta đã áp lực muốn chết mà ngươi còn đổ dầu vào lửa à…
Lúc này, Công Tôn từ trong viện đi ra, trên tay cầm một hòm thuốc.
“Chuẩn bị ra sao rồi?” Lan Khắc Di hỏi Công Tôn.
Công Tôn khoát tay, “Trước mắt cứ thử một lần đã.”
Trong lúc nói chuyện thì phía xa lại truyền đến tiếng chuông trầm ổn… Là tiếng chuông báo hiệu giờ Tý đã đến.
“Đến lúc rồi…” Lan Khắc Di phóng mắt nhìn ra xa, “Ngàn cân áp hạ xuống…”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi hắn, “Ngươi không đi cùng sao?”
Lan Khắc Di kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Có lẽ nhiệm vụ của bọn ta sẽ thất bại, mà cho dù có thành công cũng chưa chắc có thể cứu sống được cha ngươi.” Ngữ khí của Bạch Ngọc Đường vẫn cứ lạnh nhạt như vậy, trực tiếp nói thẳng, “Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để ngươi nhìn mặt cha ngươi lần cuối, không tới nhìn một lần sao?”
Thần sắc Lan Khắc Di có chút buồn bã, hắn cứ đờ ra nhìn chằm chằm mặt đất. Hắn đang ngây ngẩn cái gì đây? Trong trí nhớ của hắn, Lan Khắc Tĩnh Đạc vô cùng hiền từ, khi còn nhỏ thường cùng hắn cưỡi ngựa săn bắn, thế nhưng dần dần… Người phụ thân mà hắn thật sự tín nhiệm lại chỉ tin vào tà môn ma đạo, có lẽ là bắt đầu từ khi mẫu thân hắn qua đời.
Cho tới bây giờ, phụ hoàng cùng với vị phụ thân hiền từ trong ký ức kia đã không còn là một người nữa rồi…
Lan Khắc Di có thật sự muốn phụ thân hắn được cứu hay không? Dĩ nhiên là muốn! Thế nhưng thứ mà hắn nhớ nhung mong mỏi là sự săn sóc của nhiều năm trước chứ không phải là một Bình Chung Vương, tên hôn quân mê tín, sùng bái vu cổ, nhẹ dạ mà nghe theo bọn nịnh thần kia. Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cho dù võ công có tốt đến đâu, Công Tôn y thuật có thần tới mức nào cũng đâu có cách đảo ngược lại thời gian?
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, nhìn gương mặt buồn bã của Lan Khắc Di, thiếu niên này trưởng thành sớm như vậy chắc chắn là có quan hệ với việc Lan Khắc Tĩnh Đạc trở thành hôn quân.
Triển Chiêu vỗ vỗ vai hắn, Lan Khắc Di giật mình, giương mắt nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu mỉm cười, “Chớ có đăm chiêu ủ dột, đại ca của ngươi phải che chở cho tính mạng của bách tính, nhưng dù sao ngươi cũng là hoàng tử, nhất định phải giúp hắn một tay!”
Lan Khắc Di lập tức nghiêm túc gật đầu, “Ừ! Ta biết!”
Công Tôn cười khẽ, lòng nghĩ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng thật có ý tứ: Bạch Ngọc Đường có thói quen đem tình huống xấu nhất nói ra, mà ngay tại lúc người khác bị lời của Bạch Ngọc Đường làm cho suy sụp thì Triển Chiêu lại vỗ vỗ bả vai người, nói với hắn – Tỉnh táo lại đi! Còn có mặt tốt mà.
Lúc này, Hạ Nhất Hàng từ bên ngoài đi tới.
“Lính canh ẩn nấp đã được giải quyết rồi à?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Lan Khắc Minh đã thu hút được phần lớn sự chú ý, lát nữa ta chịu trách nhiệm dẫn đi số còn lại.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều thắc mắc – Phải dẫn đi như thế nào?
Hạ Nhất Hàng hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Đã chuẩn bị xong rồi?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau nhướng mày.
Hạ Nhất Hàng mỉm cười, trong lòng thỏa mãn – Không hổ là những người từng trải, công việc càng tới gần thì lại càng bình tĩnh, rất có phong thái của đại tướng nha.
Sau đó hắn lại quay sang nhìn Công Tôn.
Công Tôn huơ huơ hòm thuốc trong tay, Lan Khắc Di khẩn trương nhìn y.
Công Tôn mỉm cười, nói, “Chỉ cần hắn còn một hơi thở, ta đảm bảo hắn sẽ không chết!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật gật đầu.
Hạ Nhất Hàng trong lòng càng thêm thỏa mãn – Quả nhiên là người mà nguyên soái nhà hắn nhìn trúng, rất có khí phách!
Lúc này tại Hắc Phong Thành, trên cổng thành phía Bắc, Triệu Phổ tựa vào lan can, nhìn bầu trời đêm.
Xung quanh hết sức yên tĩnh, phía xa xa có một dải màu vô cùng sặc sỡ, hẳn là dân chúng núi Bình Chung thả đèn 'Bình Chung'.
Sau đó lại ngẩng đầu nhìn canh giờ, Triệu Phổ nhăn mặt cau mày.
Chợt nghe trên nóc nhà có người hỏi hắn, “Có vẻ đã đến lúc rồi, bắt đầu được chưa?”
Triệu Phổ gật đầu, “Ừ, bắt đầu đi.”
Trên nóc nhà, Lâm Dạ Hỏa dựa người vào Yêu Yêu, lấy từ trong lồng ngực ra một quả tên lệnh, vung tay ném lên trời.
Theo động tác của hắn, có thể thấy ở phía trước hàng tiền tuyến của Triệu gia quân, quả tên lệnh bay lên bầu trời đêm. Khi tên lệnh nổ tung, bầu trời ngay lập tức được chiếu sáng như ban ngày, kế đó, một màu trắng bạc rực rỡ lan ra, tạo thành chín con rồng nối tiếp nhau trên bầu trời đêm.
Bên trong thành Bình Chung một mảnh đại loạn.
Lúc ngàn cân áp được hạ xuống, Lan Khắc Minh nghẹn ngào nức nở, dường như khó có thể đứng vững, còn về phía Lan Khắc Di, nghe nói hắn âm thầm nhốt mình ờ trong phòng, không chịu ra ngoài gặp người khác.
Pháp sư Tư Minh còn phải tiếp đãi một đoàn sứ giả, đám quan viên còn lại cố gắng rơi nước mắt.
Trong thành đã quá mức rối ren, vậy mà bầu trời đêm phía Tây Nam lại đột nhiên sáng lên tên lệnh tập hợp binh mã của Triệu gia quân.
Lúc tên lệnh nổ tung, chín con rồng bạc xuất hiện… Đừng nói núi Bình Chung, ngay cả Hoàng cung Liêu quốc và Tây Hạ ở phía xa cũng hỗn loạn, binh mã quân doanh vội vã tập kết, tiếng chuông cảnh báo trong triều vang vọng khắp nơi…
Ở Tây Bắc không ai không biết Triệu Phổ mang theo đại quân trở về Hắc Phong Thành, bọn họ cũng biết hôm nay là ngày an táng Lan Khắc Tĩnh Đạc.
Lan Khắc Tĩnh Đạc vừa mới chết, hơn nửa đêm Triệu Phổ lại phóng Cửu Long lệnh lên trời để làm gì? Tên lệnh Triệu gia quân, Cửu Long Lệnh – mệnh lệnh triệu tập binh mã tối cao, nửa đêm Triệu Phổ tập hợp trăm vạn binh mã là muốn làm gì? Có phải điên rồi không!?
Xét thấy Triệu Phổ từ trước tới nay không rõ là chính hay tà, nên ai cũng không đoán được hắn thật sự muốn làm cái gì. Có trời mới biết hắn thật sự đơn giản chỉ muốn chiếm núi Bình Chung hay là có ý khác? Các nước Tây Vực vội vàng phái trinh sát đi tìm hiểu.
Những sứ giả của các quốc gia tại núi Bình Chung đứng ngồi không yên, đều đi tìm Hạ Nhất Hàng.
Thế nhưng Hạ Nhất Hàng lại không có ở đó.
Lan Khắc Minh có ý chí mạnh mẽ, vội vàng triệu tập văn võ trong triều, cấp tốc tiến hành nghị sự.
Vừa rồi ở đại điện còn có quan binh đến bẩm báo: Hình như có kẻ thấy Hạ Nhất Hàng và Phong Khiếu Thiên đã rời khỏi thành.
Lan Khắc Minh vội vã cho binh lính ra khỏi thành đuổi theo họ, ngàn vạn lần muốn bắt sống Hạ Nhất Hàng về.
Mà trên thực tế… Hạ Nhất Hàng còn đang ở trong phòng Lan Khắc Minh uống trà nghỉ ngơi.
Trong triều một đống hỗn loạn, xung quanh mộ điện hoàn toàn không còn ai khác ngoài mấy thủ vệ được phân công canh gác.
Lúc này Lan Khắc Di đáy mắt phiếm hồng, từ xa đi tới, phân phó bọn thủ vệ lui ra, hắn phải ở cửa trông giữ cho cha.
Bọn thủ vệ lui ra, mấy ảnh vệ mà Hạ Nhất Hàng mang đến đáp xuống xung quanh mặt sân, phụ trách canh giữ.
Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn từ trong viện đi đến.
Lan Khắc Di nhìn đỉnh của mộ điện nguy nga, đang tính hỏi Bạch Ngọc Đường có cần dùng dây thừng để leo lên không thì trông thấy hắn một tay đem trường đao dắt ở sau lưng, tay còn lại nắm lấy cánh tay của Công Tôn, nhún người một cái…
Lan Khắc Di ngửa đầu, lui lại vài bước, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đạp lên bức tường phía ngoài cung điện, nhẹ nhàng bay lên tựa như một đám mây.
Nhị Hoàng tử giờ khắc này không dám chớp mắt, chỉ sợ nháy mắt sẽ lạc mất bóng trắng kia.
Mà một khắc này, vị thị vệ lớn tuổi vẫn luôn đi theo Lan Khắc Di đã dẫn Triển Chiêu tới trước sân của bốn tòa cung điện kia.
Vị này chính là thị vệ bên người của Lan Khắc Di – Cáp Cổ.
Từ khi Lan Khắc Di vừa mới sinh ra, Cáp Cổ đã đi theo bảo hộ cho hắn, gần giống như một người cha, vô cùng trung thành và tận tâm với Lan Khắc Di.
Công phu của Cáp Cổ không tồi, hắn hiểu rõ Triển Chiêu là một cao thủ, thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy y đạp một cái nhảy lên, giống như con diều hâu, chỉ cần ba bước liền bay lên đỉnh của mộ thất, vẫn không nhịn được mà nuốt nước bọt – Võ học Trung Nguyên bác đại tinh thâm (cao cấp, kì diệu), có thể được ca tụng là đệ nhất khinh công – Yến Tử Phi, quả nhiên là danh bất hư truyền (danh tiếng không phải giả)!
Nóc nhà thật sự không làm khó được Triển Chiêu, bởi vì bất cứ con mèo nào trên đời cũng có thể trèo lên nóc nhà.
Lên tới được nóc nhà, Triển Chiêu nhìn sang phía đối diện, đúng lúc thấy được Bạch Ngọc Đường đang đứng ở đỉnh của tòa cung điện.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường nhìn mình rồi gật đầu, vì thế y ngồi xổm xuống.
Công Tôn nghiêm mặt liếc Bạch Ngọc Đường, “Xa vậy mà y có thể nhìn thấy ngươi đang gật đầu với y? Như vậy mà cũng nhìn thấy à?”
Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn: thành thật mà nói, Triển Chiêu không nhìn thấy hắn gật đầu, chỉ có thể nói y là biết! Cũng giống như lúc này nếu Triển Chiêu mà gật đầu, hắn nhất định cũng sẽ biết… Hẳn là không có khả năng!
Triển Chiêu kéo ra cửa nhỏ ở đỉnh của tòa mộ thất thứ nhất… Quả nhiên liền thấy một vật giống la bàn, bên trên kim đồng hồ của nó có một ký hiệu.
Thời điểm nhìn thấy cái ký hiệu kia, Triển hộ vệ thiếu chút nữa cười ra tiếng. Triển Chiêu là người nhã nhặn, nên y căn bản không quen chửi thề, nhưng lúc này y lại nhớ tới giọng điệu của Âu Dương Thiếu Chinh khi nói một câu – Đây con mẹ nó là cái trò hề gì?!
Bên trên đỉnh của tòa cung điện thứ ba, Giao Giao cũng đã tới, tuy nhiên ngoại trừ Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không ai có thể thấy nó.
Lan Khắc Di sốt ruột mà chờ ở bên dưới, cuối cùng không nhịn được liền trèo lên sườn núi cách đó không xa. Phong Khiếu Thiên đúng lúc đuổi tới nơi, hai người đứng trên đỉnh của một tòa nhà lớn phía trên sườn núi, vừa khéo có thể nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
“Xa như vậy?” Đứng ở trên cao nhìn thoáng qua, Lan Khắc Di mới hiểu được khoảng cách đến tột cùng xa như thế nào. Xa như vậy nhìn động tác của đối phương sẽ rất khó khăn, phải làm sao mới truyền đạt được?
“Cách xa như vậy liệu Triển Chiêu có thể báo cho Bạch Ngọc Đường biết hắn nhìn thấy kí hiệu gì không?” Lan Khắc Di hỏi Phong Khiếu Thiên.
Phong Khiếu Thiên khoanh tay, thật sự là hắn cũng không hiểu được sự ảo diệu trong đó, “Đại hòa thượng kia vẫn thường nói, có đôi khi nhìn cũng không nhất định phải dùng đến ánh mắt.”
Lan Khắc Di nghiêng đầu, nửa hiểu nửa không, “Cái này…”
Triển Chiêu nhìn thấy kí hiệu rồi, ý muốn chửi người trong lòng không dừng lại chút nào… Điều đầu tiên y làm chính là xoay người, bay đến tòa cung điện thứ hai.
Lan Khắc Di kinh ngạc, “Cứ trực tiếp bay qua như vậy…”
Phong Khiếu Thiên cũng há to miệng, “Bay giữa không trung mà không mượn lực chẳng phải sẽ ngã chết sao?”
Triển Chiêu thật sự không mượn lực, mà cho dù y ở giữa không trung mượn lực bọn họ cũng không thể nhìn rõ… Chỉ biết rằng Triển Chiêu cứ như một chú chim lướt qua, đáp xuống đỉnh của tòa mộ thất thứ hai.
Lan Khắc Di há to miệng, “Là bay thật đó!”
Phong Khiếu Thiên gật đầu, “Thì chính là bay mà.”
Lan Khắc Di làu bàu, “Triệu Phổ không những có rồng có hổ, còn có cả người biết bay nữa!”
Lúc Triển Chiêu đáp xuống đỉnh của tòa mộ thất thứ hai cũng là lúc cửa nhỏ thứ hai mở ra.
Triển Chiêu nhìn thấy hình vẽ thứ hai. Sau đó y đứng lên, khoát tay về phía Bạch Ngọc Đường.
Người ở phía đối diện vẫn đang chờ, vừa mới ngẩng đầu lên, theo ngón tay Triển Chiêu mà nhìn hướng y chỉ.
Lan Khắc Di cùng Phong Khiếu Thiên theo bản năng cũng nhìn về phương hướng Triển Chiêu vừa chỉ – Triển Chiêu thật ra không chỉ gì cả, y chỉ đang chỉ bầu trời đêm mà thôi.
Lúc này, ở tại đỉnh của tòa mộ thất thứ ba, Giao Giao mở ra cửa nhỏ. Sau khi nhìn thấy kí tự thứ ba thì Giao Giao xoay người lại, bay về phía tòa mộ thứ tư.
Thời điểm Giao Giao bay đến của thứ tư thì Triển Chiêu đồng thời vươn ra tay trái, xua tay với Bạch Ngọc Đường.
Lan Khắc Di cùng Phong Khiếu Thiên nghiêng đầu – Ý gì đây? Là muốn hắn đừng nhúc nhích hay là cái gì khác? Nhưng mà hình như dáng vẻ xua tay của Triển Chiêu có quy luật…
Vừa khéo, cửa nhỏ tòa mộ thất thứ tư mở ra, Giao Giao bay đến liền thấy được kí hiệu thứ tư.
Công Tôn chỉ thấy Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống.
Rất nhanh sau đó, đĩa quay trước mặt Bạch Ngọc Đường được mở ra.
Công Tôn vừa nhìn thấy cái đĩa kí hiệu kia được xoay tròn thì trợn tròn mắt!
Vì sao lại há hốc miệng?
Bởi vì mấy cái kí hiệu này căn bản không có quy tắc, không phải con số, cũng không phải sao trăng, càng không phải hoa cỏ cây cối hay chó chó mèo mèo gì mà là giống như bức tranh của một đứa nhỏ ba tuổi tiện tay vẽ lung tung thôi, chuyện này… Giao Giao nhìn thấy thì Bạch Ngọc Đường biết, cái này Công Tôn còn có có thể lí giải nhưng Triển Chiêu chỉ một ngón tay lên bầu trời đêm sau đó lại khoát tay, Bạch Ngọc Đường lại hiểu được, làm thế nào tài vậy?
Trong lúc Công Tôn còn đang vò đầu, Ngũ gia đã nhanh chóng chuyển động đĩa quay. Nhìn theo ngón tay Bạch Ngọc Đường xoay xoay bốn kí hiệu, chợt nghe “cạch cạch” một tiếng.
Âm thanh “lạch cạch lạch cạch” không ngừng vang lên từ đỉnh mộ thất xuống tận dưới đáy, sau đó chỉ thấy cái đĩa quay chậm rãi đi xuống, một cái lỗ thủng tựa như đóa hoa xuất hiện, mở rộng về hai phía, ánh sáng từ đèn chong lập tức hắt lên phía trên.
Công Tôn sợ tới mức ngây người, vừa quay đầu lại đã thấy Triển Chiêu gần bay tới nơi.
Công Tôn mím môi nhìn khoảng cách phía trước – Xa như vậy mà cũng có thể bay tới được hả?
Y còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra thì Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một trái một phải nắm lấy tay y kéo vào mộ thất.
Ở phía xa xa, Phong Khiếu Thiên cùng Lan Khắc Di vẫn duy trì bộ dáng há hốc miệng mà liếc nhìn nhau một cái – Vậy mà cũng thành công sao?! Thật không biết nên khoa trương mà gọi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một tiếng 'thần' hay là khen Hạ Nhất Hàng và Triệu Phổ thật sự 'thần' khi mời được hai người này tới làm việc cho bọn họ.
Trên bầu trời Hắc Phong Thành, chín con rồng bạc ở trong không trung lần lượt biến mất.
Lâm Dạ Hỏa hỏi Triệu Phổ, “Bước đầu tiên như vậy đã là thành công chưa?”
“Chắc là thành công.” Triệu Phổ nói, “Cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, không có cách nào có thể giải thích được!”
“Vậy thì chúng ta cũng nên thực hiện bước tiếp theo thôi.” Lâm Dạ Hỏa lại sờ lớp vảy màu trắng xinh đẹp của Yêu Yêu.
Triệu Phổ gật đầu, “Bước thứ hai phải nhờ vào Thư Ngốc (mọt sách) nhà ta rồi!”
Rất nhanh, đêm đã dần khuya… Vô số đèn trời (*) đang bay nhẹ nhàng trên bầu trời đêm của núi Bình Chung.
(*) Đèn trời (nguyên văn là thiên đăng) hay còn gọi là đèn Khổng Minh, được làm bằng giấy, sau khi đốt đèn thì thả lên bầu trời với hi vọng mong cho cuộc sống bình an, đốt vào dịp Nguyên Tiêu thì được coi là xua đuổi tà ma, đèn do Gia Cát Lượng sáng chế nên mới được gọi là đèn Khổng Minh.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào trong tiểu viện, ngước mặt lên nhìn bầu trời sao…
Từ bên ngoài cửa viện, Lan Khắc Di tiến vào.
Triển Chiêu hỏi hắn, “Sao lại thả đèn trời?”
Lan Khắc Di ngẩng đầu nhìn một chút rồi nói, “Đó không phải là đèn trời thường dùng của người Trung Nguyên các ngươi, là ‘Bình Chung’.”
“‘Bình Chung'?” Triển Chiêu không hiểu.
“Dùng giấy quấn thành hình cái chai, nếu nhìn sơ qua thì gần giống như cái chuông. Do tập tục này chỉ có ở núi Bình Chung nên mới có cái tên như vậy.” Lan Khắc Di nói, “'Bình Chung' về cơ bản không khác đèn trời là mấy, chỉ là người Trung Nguyên dùng đèn trời để cầu nguyện, còn chúng ta dùng nó để đưa tang.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu ngắm lần nữa… Lúc này, trên bầu trời xuất hiện một dải đèn thật dài, tựa như ngân hà rực rỡ, càng lúc càng xa…
“Đêm nay, ngàn cân áp sẽ được hạ xuống, nếu như cha ta thật sự mất, như vậy tối nay linh hồn của người sẽ bay lên trời.” Lan Khắc Di nói, “Những 'Bình Chung' này sẽ chiếu sáng đường đi cho linh hồn của người, người sẽ một mạch lên trời phù hộ chúng ta.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời gật đầu, bầu không khí vừa mới tốt lên thì Lan Khắc Di lại đột nhiên nói một câu, “Sắp tới giờ Tý rồi, hai người chuẩn bị đến đâu rồi?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thở dài, tên này đúng là một đứa trẻ biết cách phá hỏng bầu không khí!
Bọn họ bất đắc dĩ quay sang nhìn hắn. Lan Khắc Di thật sự lo lắng, “Hai người có thể mở được cửa ở đỉnh ngôi mộ sao? Nếu như không mở được, vậy thì cha của ta chết chắc rồi…”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn Lan Khắc Di: chúng ta đã áp lực muốn chết mà ngươi còn đổ dầu vào lửa à…
Lúc này, Công Tôn từ trong viện đi ra, trên tay cầm một hòm thuốc.
“Chuẩn bị ra sao rồi?” Lan Khắc Di hỏi Công Tôn.
Công Tôn khoát tay, “Trước mắt cứ thử một lần đã.”
Trong lúc nói chuyện thì phía xa lại truyền đến tiếng chuông trầm ổn… Là tiếng chuông báo hiệu giờ Tý đã đến.
“Đến lúc rồi…” Lan Khắc Di phóng mắt nhìn ra xa, “Ngàn cân áp hạ xuống…”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi hắn, “Ngươi không đi cùng sao?”
Lan Khắc Di kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Có lẽ nhiệm vụ của bọn ta sẽ thất bại, mà cho dù có thành công cũng chưa chắc có thể cứu sống được cha ngươi.” Ngữ khí của Bạch Ngọc Đường vẫn cứ lạnh nhạt như vậy, trực tiếp nói thẳng, “Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để ngươi nhìn mặt cha ngươi lần cuối, không tới nhìn một lần sao?”
Thần sắc Lan Khắc Di có chút buồn bã, hắn cứ đờ ra nhìn chằm chằm mặt đất. Hắn đang ngây ngẩn cái gì đây? Trong trí nhớ của hắn, Lan Khắc Tĩnh Đạc vô cùng hiền từ, khi còn nhỏ thường cùng hắn cưỡi ngựa săn bắn, thế nhưng dần dần… Người phụ thân mà hắn thật sự tín nhiệm lại chỉ tin vào tà môn ma đạo, có lẽ là bắt đầu từ khi mẫu thân hắn qua đời.
Cho tới bây giờ, phụ hoàng cùng với vị phụ thân hiền từ trong ký ức kia đã không còn là một người nữa rồi…
Lan Khắc Di có thật sự muốn phụ thân hắn được cứu hay không? Dĩ nhiên là muốn! Thế nhưng thứ mà hắn nhớ nhung mong mỏi là sự săn sóc của nhiều năm trước chứ không phải là một Bình Chung Vương, tên hôn quân mê tín, sùng bái vu cổ, nhẹ dạ mà nghe theo bọn nịnh thần kia. Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cho dù võ công có tốt đến đâu, Công Tôn y thuật có thần tới mức nào cũng đâu có cách đảo ngược lại thời gian?
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, nhìn gương mặt buồn bã của Lan Khắc Di, thiếu niên này trưởng thành sớm như vậy chắc chắn là có quan hệ với việc Lan Khắc Tĩnh Đạc trở thành hôn quân.
Triển Chiêu vỗ vỗ vai hắn, Lan Khắc Di giật mình, giương mắt nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu mỉm cười, “Chớ có đăm chiêu ủ dột, đại ca của ngươi phải che chở cho tính mạng của bách tính, nhưng dù sao ngươi cũng là hoàng tử, nhất định phải giúp hắn một tay!”
Lan Khắc Di lập tức nghiêm túc gật đầu, “Ừ! Ta biết!”
Công Tôn cười khẽ, lòng nghĩ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng thật có ý tứ: Bạch Ngọc Đường có thói quen đem tình huống xấu nhất nói ra, mà ngay tại lúc người khác bị lời của Bạch Ngọc Đường làm cho suy sụp thì Triển Chiêu lại vỗ vỗ bả vai người, nói với hắn – Tỉnh táo lại đi! Còn có mặt tốt mà.
Lúc này, Hạ Nhất Hàng từ bên ngoài đi tới.
“Lính canh ẩn nấp đã được giải quyết rồi à?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Lan Khắc Minh đã thu hút được phần lớn sự chú ý, lát nữa ta chịu trách nhiệm dẫn đi số còn lại.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều thắc mắc – Phải dẫn đi như thế nào?
Hạ Nhất Hàng hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Đã chuẩn bị xong rồi?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau nhướng mày.
Hạ Nhất Hàng mỉm cười, trong lòng thỏa mãn – Không hổ là những người từng trải, công việc càng tới gần thì lại càng bình tĩnh, rất có phong thái của đại tướng nha.
Sau đó hắn lại quay sang nhìn Công Tôn.
Công Tôn huơ huơ hòm thuốc trong tay, Lan Khắc Di khẩn trương nhìn y.
Công Tôn mỉm cười, nói, “Chỉ cần hắn còn một hơi thở, ta đảm bảo hắn sẽ không chết!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật gật đầu.
Hạ Nhất Hàng trong lòng càng thêm thỏa mãn – Quả nhiên là người mà nguyên soái nhà hắn nhìn trúng, rất có khí phách!
Lúc này tại Hắc Phong Thành, trên cổng thành phía Bắc, Triệu Phổ tựa vào lan can, nhìn bầu trời đêm.
Xung quanh hết sức yên tĩnh, phía xa xa có một dải màu vô cùng sặc sỡ, hẳn là dân chúng núi Bình Chung thả đèn 'Bình Chung'.
Sau đó lại ngẩng đầu nhìn canh giờ, Triệu Phổ nhăn mặt cau mày.
Chợt nghe trên nóc nhà có người hỏi hắn, “Có vẻ đã đến lúc rồi, bắt đầu được chưa?”
Triệu Phổ gật đầu, “Ừ, bắt đầu đi.”
Trên nóc nhà, Lâm Dạ Hỏa dựa người vào Yêu Yêu, lấy từ trong lồng ngực ra một quả tên lệnh, vung tay ném lên trời.
Theo động tác của hắn, có thể thấy ở phía trước hàng tiền tuyến của Triệu gia quân, quả tên lệnh bay lên bầu trời đêm. Khi tên lệnh nổ tung, bầu trời ngay lập tức được chiếu sáng như ban ngày, kế đó, một màu trắng bạc rực rỡ lan ra, tạo thành chín con rồng nối tiếp nhau trên bầu trời đêm.
Bên trong thành Bình Chung một mảnh đại loạn.
Lúc ngàn cân áp được hạ xuống, Lan Khắc Minh nghẹn ngào nức nở, dường như khó có thể đứng vững, còn về phía Lan Khắc Di, nghe nói hắn âm thầm nhốt mình ờ trong phòng, không chịu ra ngoài gặp người khác.
Pháp sư Tư Minh còn phải tiếp đãi một đoàn sứ giả, đám quan viên còn lại cố gắng rơi nước mắt.
Trong thành đã quá mức rối ren, vậy mà bầu trời đêm phía Tây Nam lại đột nhiên sáng lên tên lệnh tập hợp binh mã của Triệu gia quân.
Lúc tên lệnh nổ tung, chín con rồng bạc xuất hiện… Đừng nói núi Bình Chung, ngay cả Hoàng cung Liêu quốc và Tây Hạ ở phía xa cũng hỗn loạn, binh mã quân doanh vội vã tập kết, tiếng chuông cảnh báo trong triều vang vọng khắp nơi…
Ở Tây Bắc không ai không biết Triệu Phổ mang theo đại quân trở về Hắc Phong Thành, bọn họ cũng biết hôm nay là ngày an táng Lan Khắc Tĩnh Đạc.
Lan Khắc Tĩnh Đạc vừa mới chết, hơn nửa đêm Triệu Phổ lại phóng Cửu Long lệnh lên trời để làm gì? Tên lệnh Triệu gia quân, Cửu Long Lệnh – mệnh lệnh triệu tập binh mã tối cao, nửa đêm Triệu Phổ tập hợp trăm vạn binh mã là muốn làm gì? Có phải điên rồi không!?
Xét thấy Triệu Phổ từ trước tới nay không rõ là chính hay tà, nên ai cũng không đoán được hắn thật sự muốn làm cái gì. Có trời mới biết hắn thật sự đơn giản chỉ muốn chiếm núi Bình Chung hay là có ý khác? Các nước Tây Vực vội vàng phái trinh sát đi tìm hiểu.
Những sứ giả của các quốc gia tại núi Bình Chung đứng ngồi không yên, đều đi tìm Hạ Nhất Hàng.
Thế nhưng Hạ Nhất Hàng lại không có ở đó.
Lan Khắc Minh có ý chí mạnh mẽ, vội vàng triệu tập văn võ trong triều, cấp tốc tiến hành nghị sự.
Vừa rồi ở đại điện còn có quan binh đến bẩm báo: Hình như có kẻ thấy Hạ Nhất Hàng và Phong Khiếu Thiên đã rời khỏi thành.
Lan Khắc Minh vội vã cho binh lính ra khỏi thành đuổi theo họ, ngàn vạn lần muốn bắt sống Hạ Nhất Hàng về.
Mà trên thực tế… Hạ Nhất Hàng còn đang ở trong phòng Lan Khắc Minh uống trà nghỉ ngơi.
Trong triều một đống hỗn loạn, xung quanh mộ điện hoàn toàn không còn ai khác ngoài mấy thủ vệ được phân công canh gác.
Lúc này Lan Khắc Di đáy mắt phiếm hồng, từ xa đi tới, phân phó bọn thủ vệ lui ra, hắn phải ở cửa trông giữ cho cha.
Bọn thủ vệ lui ra, mấy ảnh vệ mà Hạ Nhất Hàng mang đến đáp xuống xung quanh mặt sân, phụ trách canh giữ.
Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn từ trong viện đi đến.
Lan Khắc Di nhìn đỉnh của mộ điện nguy nga, đang tính hỏi Bạch Ngọc Đường có cần dùng dây thừng để leo lên không thì trông thấy hắn một tay đem trường đao dắt ở sau lưng, tay còn lại nắm lấy cánh tay của Công Tôn, nhún người một cái…
Lan Khắc Di ngửa đầu, lui lại vài bước, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đạp lên bức tường phía ngoài cung điện, nhẹ nhàng bay lên tựa như một đám mây.
Nhị Hoàng tử giờ khắc này không dám chớp mắt, chỉ sợ nháy mắt sẽ lạc mất bóng trắng kia.
Mà một khắc này, vị thị vệ lớn tuổi vẫn luôn đi theo Lan Khắc Di đã dẫn Triển Chiêu tới trước sân của bốn tòa cung điện kia.
Vị này chính là thị vệ bên người của Lan Khắc Di – Cáp Cổ.
Từ khi Lan Khắc Di vừa mới sinh ra, Cáp Cổ đã đi theo bảo hộ cho hắn, gần giống như một người cha, vô cùng trung thành và tận tâm với Lan Khắc Di.
Công phu của Cáp Cổ không tồi, hắn hiểu rõ Triển Chiêu là một cao thủ, thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy y đạp một cái nhảy lên, giống như con diều hâu, chỉ cần ba bước liền bay lên đỉnh của mộ thất, vẫn không nhịn được mà nuốt nước bọt – Võ học Trung Nguyên bác đại tinh thâm (cao cấp, kì diệu), có thể được ca tụng là đệ nhất khinh công – Yến Tử Phi, quả nhiên là danh bất hư truyền (danh tiếng không phải giả)!
Nóc nhà thật sự không làm khó được Triển Chiêu, bởi vì bất cứ con mèo nào trên đời cũng có thể trèo lên nóc nhà.
Lên tới được nóc nhà, Triển Chiêu nhìn sang phía đối diện, đúng lúc thấy được Bạch Ngọc Đường đang đứng ở đỉnh của tòa cung điện.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường nhìn mình rồi gật đầu, vì thế y ngồi xổm xuống.
Công Tôn nghiêm mặt liếc Bạch Ngọc Đường, “Xa vậy mà y có thể nhìn thấy ngươi đang gật đầu với y? Như vậy mà cũng nhìn thấy à?”
Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn: thành thật mà nói, Triển Chiêu không nhìn thấy hắn gật đầu, chỉ có thể nói y là biết! Cũng giống như lúc này nếu Triển Chiêu mà gật đầu, hắn nhất định cũng sẽ biết… Hẳn là không có khả năng!
Triển Chiêu kéo ra cửa nhỏ ở đỉnh của tòa mộ thất thứ nhất… Quả nhiên liền thấy một vật giống la bàn, bên trên kim đồng hồ của nó có một ký hiệu.
Thời điểm nhìn thấy cái ký hiệu kia, Triển hộ vệ thiếu chút nữa cười ra tiếng. Triển Chiêu là người nhã nhặn, nên y căn bản không quen chửi thề, nhưng lúc này y lại nhớ tới giọng điệu của Âu Dương Thiếu Chinh khi nói một câu – Đây con mẹ nó là cái trò hề gì?!
Bên trên đỉnh của tòa cung điện thứ ba, Giao Giao cũng đã tới, tuy nhiên ngoại trừ Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không ai có thể thấy nó.
Lan Khắc Di sốt ruột mà chờ ở bên dưới, cuối cùng không nhịn được liền trèo lên sườn núi cách đó không xa. Phong Khiếu Thiên đúng lúc đuổi tới nơi, hai người đứng trên đỉnh của một tòa nhà lớn phía trên sườn núi, vừa khéo có thể nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
“Xa như vậy?” Đứng ở trên cao nhìn thoáng qua, Lan Khắc Di mới hiểu được khoảng cách đến tột cùng xa như thế nào. Xa như vậy nhìn động tác của đối phương sẽ rất khó khăn, phải làm sao mới truyền đạt được?
“Cách xa như vậy liệu Triển Chiêu có thể báo cho Bạch Ngọc Đường biết hắn nhìn thấy kí hiệu gì không?” Lan Khắc Di hỏi Phong Khiếu Thiên.
Phong Khiếu Thiên khoanh tay, thật sự là hắn cũng không hiểu được sự ảo diệu trong đó, “Đại hòa thượng kia vẫn thường nói, có đôi khi nhìn cũng không nhất định phải dùng đến ánh mắt.”
Lan Khắc Di nghiêng đầu, nửa hiểu nửa không, “Cái này…”
Triển Chiêu nhìn thấy kí hiệu rồi, ý muốn chửi người trong lòng không dừng lại chút nào… Điều đầu tiên y làm chính là xoay người, bay đến tòa cung điện thứ hai.
Lan Khắc Di kinh ngạc, “Cứ trực tiếp bay qua như vậy…”
Phong Khiếu Thiên cũng há to miệng, “Bay giữa không trung mà không mượn lực chẳng phải sẽ ngã chết sao?”
Triển Chiêu thật sự không mượn lực, mà cho dù y ở giữa không trung mượn lực bọn họ cũng không thể nhìn rõ… Chỉ biết rằng Triển Chiêu cứ như một chú chim lướt qua, đáp xuống đỉnh của tòa mộ thất thứ hai.
Lan Khắc Di há to miệng, “Là bay thật đó!”
Phong Khiếu Thiên gật đầu, “Thì chính là bay mà.”
Lan Khắc Di làu bàu, “Triệu Phổ không những có rồng có hổ, còn có cả người biết bay nữa!”
Lúc Triển Chiêu đáp xuống đỉnh của tòa mộ thất thứ hai cũng là lúc cửa nhỏ thứ hai mở ra.
Triển Chiêu nhìn thấy hình vẽ thứ hai. Sau đó y đứng lên, khoát tay về phía Bạch Ngọc Đường.
Người ở phía đối diện vẫn đang chờ, vừa mới ngẩng đầu lên, theo ngón tay Triển Chiêu mà nhìn hướng y chỉ.
Lan Khắc Di cùng Phong Khiếu Thiên theo bản năng cũng nhìn về phương hướng Triển Chiêu vừa chỉ – Triển Chiêu thật ra không chỉ gì cả, y chỉ đang chỉ bầu trời đêm mà thôi.
Lúc này, ở tại đỉnh của tòa mộ thất thứ ba, Giao Giao mở ra cửa nhỏ. Sau khi nhìn thấy kí tự thứ ba thì Giao Giao xoay người lại, bay về phía tòa mộ thứ tư.
Thời điểm Giao Giao bay đến của thứ tư thì Triển Chiêu đồng thời vươn ra tay trái, xua tay với Bạch Ngọc Đường.
Lan Khắc Di cùng Phong Khiếu Thiên nghiêng đầu – Ý gì đây? Là muốn hắn đừng nhúc nhích hay là cái gì khác? Nhưng mà hình như dáng vẻ xua tay của Triển Chiêu có quy luật…
Vừa khéo, cửa nhỏ tòa mộ thất thứ tư mở ra, Giao Giao bay đến liền thấy được kí hiệu thứ tư.
Công Tôn chỉ thấy Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống.
Rất nhanh sau đó, đĩa quay trước mặt Bạch Ngọc Đường được mở ra.
Công Tôn vừa nhìn thấy cái đĩa kí hiệu kia được xoay tròn thì trợn tròn mắt!
Vì sao lại há hốc miệng?
Bởi vì mấy cái kí hiệu này căn bản không có quy tắc, không phải con số, cũng không phải sao trăng, càng không phải hoa cỏ cây cối hay chó chó mèo mèo gì mà là giống như bức tranh của một đứa nhỏ ba tuổi tiện tay vẽ lung tung thôi, chuyện này… Giao Giao nhìn thấy thì Bạch Ngọc Đường biết, cái này Công Tôn còn có có thể lí giải nhưng Triển Chiêu chỉ một ngón tay lên bầu trời đêm sau đó lại khoát tay, Bạch Ngọc Đường lại hiểu được, làm thế nào tài vậy?
Trong lúc Công Tôn còn đang vò đầu, Ngũ gia đã nhanh chóng chuyển động đĩa quay. Nhìn theo ngón tay Bạch Ngọc Đường xoay xoay bốn kí hiệu, chợt nghe “cạch cạch” một tiếng.
Âm thanh “lạch cạch lạch cạch” không ngừng vang lên từ đỉnh mộ thất xuống tận dưới đáy, sau đó chỉ thấy cái đĩa quay chậm rãi đi xuống, một cái lỗ thủng tựa như đóa hoa xuất hiện, mở rộng về hai phía, ánh sáng từ đèn chong lập tức hắt lên phía trên.
Công Tôn sợ tới mức ngây người, vừa quay đầu lại đã thấy Triển Chiêu gần bay tới nơi.
Công Tôn mím môi nhìn khoảng cách phía trước – Xa như vậy mà cũng có thể bay tới được hả?
Y còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra thì Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một trái một phải nắm lấy tay y kéo vào mộ thất.
Ở phía xa xa, Phong Khiếu Thiên cùng Lan Khắc Di vẫn duy trì bộ dáng há hốc miệng mà liếc nhìn nhau một cái – Vậy mà cũng thành công sao?! Thật không biết nên khoa trương mà gọi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một tiếng 'thần' hay là khen Hạ Nhất Hàng và Triệu Phổ thật sự 'thần' khi mời được hai người này tới làm việc cho bọn họ.
Trên bầu trời Hắc Phong Thành, chín con rồng bạc ở trong không trung lần lượt biến mất.
Lâm Dạ Hỏa hỏi Triệu Phổ, “Bước đầu tiên như vậy đã là thành công chưa?”
“Chắc là thành công.” Triệu Phổ nói, “Cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, không có cách nào có thể giải thích được!”
“Vậy thì chúng ta cũng nên thực hiện bước tiếp theo thôi.” Lâm Dạ Hỏa lại sờ lớp vảy màu trắng xinh đẹp của Yêu Yêu.
Triệu Phổ gật đầu, “Bước thứ hai phải nhờ vào Thư Ngốc (mọt sách) nhà ta rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.