Chương 1: Buổi sáng: Tay quản gia đó, vô cùng được việc
Ryan Nguyễn
30/12/2015
Trong một khu rừng được bao phủ bởi sương mù và cách thành phố Luân Đôn không xa, có một lâu đài của một dòng họ danh giá ở nước Anh.
Buổi sáng của gia tộc Phantomive cao quý, lỗi lạc khởi đầu bằng tiệc trà buổi sớm…
“Thiếu gia! Đến lúc phải dậy rồi” – Một người đàn ông với giọng trầm ổn nói. – “Bữa sáng hôm nay có món cá hồi sốt cà chua và sa-lat bạc hà. Tráng miệng có bánh mì, bánh nướng và bánh campagne của Pháp. Thiếu gia muốn ăn món nào?”
“Bánh nướng” – Người được gọi là thiếu gia vừa ngáp ngủ vừa uể oải đáp.
“Mùi thơm này là hồng trà ceylon phải không.” – Thiếu gia nhắm mắt cảm nhận mùi thơm thoang thoảng trong phòng.
“Vâng. Thiếu gia sẽ ăn sáng trong đĩa sứ hoàng gia. Tách trà cũng là đồ sứ nhưng được tráng men xanh ngọc.” Chàng quản gia vừa nói vừa thay đồ cho thiếu gia.
“Kế hoạch hôm nay là gì?”
“Sau bữa sáng, thiếu gia sẽ gặp hiệu trưởng trường Monarch, giáo sư Hugh.”
“Vậy sau bữa trưa sẽ là… ?”
...
Một tiếng trống vang lên báo hiệu cuộc đấu giữa giáo sư Hugh và chàng quản gia tiếp tục.
“Đỡ này! Tuyệt kíp bí mật! Quan âm nghìn mắt nghìn tay” – Giáo sư Hugh hét lên rồi xông đến chỗ chàng quản gia. Còn anh, trước những chiêu đòn như vậy, rất bình thản tiếp nhận và giải quyết. Sau một lúc, giáo sư Hugh bị đánh đến nỗi hộc máu mồm và ngã xuống đất:
“Đây… đây là tuyệt kĩ bí mật cuối cùng của môn phái ta.” – Giáo sư Hugh rít lên - “Thanh long, bạch hổ, hoa rơi nước chảy… Tất cả đều vô dụng. Rốt cuộc ngươi là ai.”
Chàng quản gia khẽ phủi tay, đáp:
“Tôi là quản gia của gia tộc Phantomive – Sebastian Michaels."
Sebastian là một quản gia trẻ tuổi với vẻ ngoài bảnh bao, tuấn tú, phong độ pha chút lạnh lùng có thể làm xiêu lòng bất cứ cô gái nào ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Nếu không dùng được tuyệt kĩ đó nữa thì ông định làm gì tiếp theo.” – Rồi Sebastian quay lại phía thiếu gia, mỉm cười nói: “Vâng, là thế đấy thưa thiếu gia. Tôi đã thắng cho nên mong thiếu gia hãy học ôn lại bài của ngày hôm nay và làm bài tập của ngày mai.”
Cậu thiếu gia 12 tuổi – Ciel Phantomive – người đứng đầu gia tộc Phantomive khó chịu nhìn Sebastian. Ciel mang vẻ đẹp khiến ngay cả con gái cũng phải ghen tị. Khuôn mặt vẫn có nét đáng yêu của đứa trẻ 12 tuổi nhưng trên khuôn mặt đẹp như hoa ấy và trong ánh mắt màu xanh thẳm của biển sâu kia luôn tồn tại sự lạnh lùng, độc ác – phong thái của người đứng đầu gia tộc. Và đặc biệt, một bên mắt của Ciel luôn được che kín giống như hình ảnh những tên cướp biển. Rốt cuộc, trong con mắt luôn được che đi ấy, ẩn chứa điều gì mà người khác không thể ngờ tới?
“Anh giỏi quá Sebastian!” – Người làm vườn tên Finnian kêu lên.
“Anh đã thắng 50 lần liên tiếp rồi đấy. Anh uyển chuyển như một làn gió vậy.” – Cô hầu gái Maylene cũng không khỏi khâm phục.
“Quản gia nhà này đúng là văn võ song toàn.” – Cuối cùng là đầu bếp Bard cười lớn.
“Đáng nhẽ người hướng dẫn ta phải là một võ sư tinh thông quyền thuật chứ. Ta cứ nghĩ hôm nay ta sẽ thấy ngươi quỳ gối chịu thua cơ đấy.” – Trong giọng nói của Ciel vẫn còn vẻ bực tức.
“Thật đáng tiếc.” – Sebastian nở nụ cười đẹp mê hồn nhìn Ciel.
“Hừm, ngươi làm tốt lắm. Này uống đi, vẫn còn lạnh đấy.” – Ciel đưa cho Sebastian một cốc nước chanh, trong ánh mắt có vài tia “nguy hiểm”.
“Cảm ơn thiếu gia.” – Sebastian nhận lấy, uống xong rồi quay ra chỗ mấy người giúp việc, nghiêm giọng nói. – “Nhân tiện, mấy người làm gì ở đây vậy?”
“Hả?” - Mấy người giúp việc chớp mắt nhìn nhau với vẻ ngây thơ vô số tội.
“Finni, cậu đã nhặt cỏ ở trong vườn xong chưa? Maylene, cô đã giặt chỗ quần áo bẩn chưa? Bard, anh đáng lẽ phải đi làm bữa tối đi chứ?” – Sebastian quát. – “Nếu đã có thời gian rong chơi thì hãy mau làm công việc của mình đi thì hơn.”
“Nhắc đến công việc, Sebastian.” – Ciel cất tiếng gọi. – “Có một cuộc điện thoại từ Italia.”
“Của ngài Clause ư?”
“Chúng ta sẽ nói về chuyện này. Lại đây”
“Tuân lệnh.” – Sebastian nói, rồi đi theo Ciel vào thư phòng.
“Như vậy, ngài Clause sẽ đến thẳng Anh quốc?” – Sebastian hỏi khi Ciel đã ngối xuống ghế.
“Đúng. Ông ấy có nhiều món đồ không bình thường nên đã liên lạc với ta. Có vẻ lần này ông ấy gặp khá nhiều rắc rối. Ông ấy sẽ có mặt ở đây vào khoảng 6h. Cuộc trao đổi sẽ diễn ra tại dinh thự của ta. Ngươi hiểu thế có nghĩa là gì không Sebastian.” – Ciel khẽ nhếch môi cười nhìn Sebastian.
“Đã hiểu, thưa thiếu gia. Chúng tôi nhất định sẽ tiếp đãi ngài Clause với sự phục vụ tốt nhất.” – Sebastian ngừng một lát như thể đang do dự rồi nói tiếp - “Nhân tiện cho tôi hỏi, thưa thiếu gia, cốc nước chanh vừa rồi là thứ quái quỷ gì thế ạ?” – Sebastian nhăn nhó nhìn Ciel, thầm nghĩ: “Bụng tôi không ngừng quặn lại vì đau.”
“Đó là cốc nước chanh “đặc biệt dành cho trẻ em” (cực kì nhiều đường và còn có thêm cái gì đó) của ông Tanaka (người quản gia cũ của gia tộc Phantomive). Ta vừa nhấp một chút là đã ngừng uống ngay lập tức."
“Tôi xin phép đi chuẩn bị mọi thứ.” – Sebastian vẫn nhăn nhó.
“Ừ. Vui vẻ nhé!” – Ciel cười thầm trong bụng, rồi quay người lại, cầm tờ báo đọc.
Sebastian ra khỏi phòng và đi chuẩn bị mọi thứ. Đầu tiên là chọn và đánh bóng các đồ bày trên bàn, từ cốc cho đến đĩa. Muỗng, nĩa, dao, khay bằng bạc phải sạch bong như gương, không có bất kì vết bẩn nào. Khăn trải bàn cũng phải mới toanh. Vườn hoa hồng ánh bạc yêu quý của thiếu gia phải được sắp xếp gọn gàng và cắt hết những bông đã héo. Sau khi nhổ hết cỏ dại ở cổng chính, bãi cỏ sẽ được cắt tỉa mịn như nhung. Điểm quan trọng của sự mến khách là bữa tối phải dùng những nguyên liệu tốt nhất. “ Đây chính là sự mến khách của nhà Phantomive”
“Ring ring ring.” – tiếng chuông nhẹ vang lên, đây là cách mà Ciel dùng để gọi Sebastian, tuy nhiên, chỉ thường dùng trong nhà. Sebastian khẽ phủi tay, thầm nghĩ:
“Đang lúc bận rộn thế này, thiếu gia thật là… Không biết là việc gì đây?”
Ba người giúp việc lấp ló đằng sau bức tường lén nhìn Sebastian đang vội đi đến phòng thiếu gia.
“Sebastian đang cực kì hăng hái. Không còn nghi ngờ gì nữa. Chắc chắn là một vị khách.” – Bard nhận xét.
“Nhất định không sai.” – Maylene cũng nói.
“Có tiệc có tiệc.” – Finni reo lên, anh chàng đang tơ tưởng đến đống đồ ăn thừa. Vì ở gia tộc Phantomive, dù là đồ ăn thừa cũng cực kì ngon.
“Ngốc, không phải thế.” – Bard nhíu mày, khẽ cốc đầu Finni. – “Đó là vận may của chúng ta đó. Chúng ta phải đi trước một bước, làm Sebastian sửng sốt trước sự phục vụ của chúng ta. Đây chính là cơ hội chúng ta thể hiện tài năng của mình, không phải sao?”
“A. Hiểu rồi.” – Finni hai mắt sáng lên. – “Tôi sẽ cho những vị khách của chúng ta thấy một khu vườn đẹp chưa từng thấy.”
“Còn tôi sẽ khiến những tách trà sáng bóng như mới.” – Maylene nói.
“Còn tôi, Bard vĩ đại sẽ làm những món ăn ngon tuyệt trần để khiến cho những vị khách đó nhớ mãi không quên.”
Rồi cả ba người cùng đồng thanh nói to: “Cùng bắt tay vào làm thôi.” Trong khi đó, Sebastian đang phải nghe mấy lời dặn dò không tí quan trọng của Ciel: “Ta muốn ăn một cái gì ngọt ngọt, món tráng miệng chẳng hạn”.
Và, sau một lúc, kết quả là: Khu vườn đẹp đẽ giờ trống hơ trống hoác, trong hành lang ngổn ngang cốc chén vỡ nát, và đồ ăn thì cháy thành than. Nhìn thấy vậy, Sebastian nở một nụ người sắc như dao nhìn mấy người giúp việc, còn họ, đối diện với nụ cười ấy, chỉ biết lắp bắp giải thích, đầu tiên là Finni:
“Diệt cỏ xong, tôi pha thuốc tiếp, nhưng thế nào mà cái nắp thùng nó bị tung ra, thế là thuốc diệt cỏ phu khắp cả cỏ dại lẫn khu vườn.”
“Tôi mang bộ tách trà dành cho khách ra xếp thì va vào cái tủ, cái xe đẩy nó đổ rồi tan tành…” – Maylene nhỏ giọng nói.
“Còn tôi, đặt miếng thịt sống lên thớt rồi định chiên thì…” – Bard chưa kịp nói hết thì Sebastian cắt ngang:
“Tôi hiểu rồi” – Sebastian ngừng lại một lúc khiến cho mấy người giúp việc sợ hãi, liên tục nói “Đừng đuổi bọn tôi. Xin lỗi mà Sebastian.”
“Một phần cũng là do lỗi của tôi. Bình tĩnh đi.” – Sebastian cất tiếng khiến cho mấy người giúp việc thở phào, nhẹ nhõm hẳn.
“Khu vườn bị diệt sạch, bộ ấm chén vỡ tan, món chính lại biến thành than… Ngài Clause sẽ đến lúc 6h, chúng ta chỉ còn 2h nữa để chuẩn bị. Phải làm gì đây?” – Sebastian đăm chiêu suy nghĩ làm cho ba người giúp việc lo sợ rằng anh lại nổi giận nên mặt ai cũng nhăn nhó như khỉ.
“Mọi người nên học cách cư xử đúng mực như ông Tanaka.” – Sebastian chầm chậm hướng ánh nhìn về phía ông Tanaka rồi hai mắt chợt sáng lên như bắt được vàng khi nhìn thấy cái cốc nước ông Tanaka đang cầm.
Bộp! Bộp! – Sebastian vỗ tay để mọi người chú ý. – “Mọi người. Trật tự nào.Từ giờ trở đi hãy làm theo kế hoạch của tôi.” – Anh nâng cốc nước lên trước mặt mọi người nói. – “Chúng ta sẽ làm như sau.”
Sebastian bắt đầu cắt bỏ phần bên ngoài cháy đen của miếng thịt để lộ ra bên trong còn chưa kịp chín, sống nguyên.
“Sebastian. Tôi tìm thấy rồi.” – Maylene hớn hở nói với đống hộp lỉnh kỉnh trên tay. Và vì quá vội vã, cô trượt chân nhưng may mà Sebastian đã đỡ kịp và đỡ được cả đống hộp chỉ bằng một chân và một tay còn lại một cách gọn ghẽ.
“Xin lỗi. Kính của tôi bị vỡ nên tôi không nhìn rõ.” – Maylene lại rối rít xin lỗi. Nhưng mặt lại đỏ ửng như cà chua vì… đã được ở trong vòng tay của Sebastian.
Ngay sau đấy là tiếng gọi í ới của Finni:
“Tôi đã mua sỏi và những thứ khác mà anh dặn rồi đây Sebastian”.
“Làm tốt lắm. Vậy công đoạn cuối cùng sẽ do tôi phụ trách. Mọi người hãy nghỉ ngơi đi. Và nhớ cư xử cho giống người lớn, giống người lớn đấy.”
Finni, Maylene và Bard nhau chóng chuồn lẹ, trong đầu vẫn còn vang tiếng nói của Sebastian nhấn mạnh vào ba chữ: “giống người lớn”.
“Ôi trời, Anh quốc thật là xa. Lâu rồi không đến đây.” – Ông Clause đặt chân đến trước lâu đài, cất giọng nói.
“Ngài đến rồi à?” – Ciel bỏ quyển sách trên tay xuống để ra tiếp đón.
“Ciel, cháu có khỏe không? Hình như cháu lớn lên một chút rồi.” – Ông Clause ôm chầm lấy Ciel, tươi cười nói.
“Đáng tiếc là cháu chẳng thay đổi gì cả.” – Ciel cất giọng nhàn nhạt đáp lại.
“Bất lịch sự quá, cháu vẫn y như trước.” – Trước thái độ của Ciel, ông Clause có chút gượng gạo.
“Ông cũng chẳng thay đổi gì cả.” – Ciel vừa nói vừa đẩy cửa lớn bước vào. Sebastian cùng mấy người giúp việc cùng cúi đầu, đồng thanh chào.
“Xin mời ngài nói chuyện với chủ nhân tôi trước. Tôi còn phải chuẩn bị bữa tối. Xin mời ngài ra sân sau. Đây là bữa tiệc cho chủ nhân tôi chiêu đãi. Hy vọng ngài hài lòng.”
Ông Clause nghe vậy có chút ngạc nhiên. Và càng ngạc nhiên hơn nữa khi bắt gặp khu vườn đá mang đậm phong cách Nhật Bản ở sân sau và cũng rất hài lòng vì điều này. Ông Clause hết lời khen ngợi khu vườn. Nhìn thấy vậy, mấy người giúp việc không khỏi trầm trồ khen người tài biến hóa của Sebastian mà lấy ý tưởng từ một cốc trà xanh của ông Tanaka.
“Nhân tiện, ông Clause, về món hàng…” – Ciel lên tiếng cắt ngang.
“Đây là món đồ chơi mà cháu muốn có.” – Ông Clause đưa một cái hộp nhỏ nhỏ. – “Ở Ý vẫn chưa có đâu. Khó lắm ta mới kiếm được.”
“Khó ư? Trong điện thoại ông cũng nhấn mạnh như vậy.” – Trong giọng nói của Ciel có chút mỉa mai khiến cho ông Clause lại khó xử, đành cười gượng:
“Aha. Đúng thế. Hoàng thượng đã ban một “phần thưởng” xứng đáng với sự phục vụ của cháu đúng không?”
“Phần thưởng ấy tương xứng với “trò chơi” là được rồi. Nhưng gần đây nó chẳng có kết cục thú vị gì cả.” – Ciel khẽ ngả người ra sau.
“Chao ôi. Nếu đó là một “trò chơi” mà “trẻ con” có thể xử lý thì dễ dàng quá. Cháu đang bảo ta gửi cho cháu trò tiếp theo bằng bất cứ giá nào phải không?” – Ông Clause chẹp miệng.
“Vâng. “Trẻ con” luôn có một ham muốn mãnh liệt với trò chơi.” – Giọng nói của Ciel bỗng trở nên sắc nhọn kì dị.
“Vì là cháu, người bị buộc điều hành công ty trò chơi lớn nhất đất nước khi mới 12 tuổi nên mới thế. Thật chẳng tốt lành gì.” – Ông Clause thở dài, trong ánh mắt có chút tiếc nuối.
“Xin phép làm phiền.” – Sebastian lên tiếng cắt ngang. – “Bữa tối đã chuẩn bị xong, mong hai vị chờ một chút. Món ăn tối nay là do đầu bếp trường Bardroy nấu. Món donburi bò.”
Bard đứng đằng sau toe toét cười, thật ra anh ta chỉ việc cắt và mang ra, chứ có nấu nướng gì đâu.
Còn ông Clause và cả Ciel nghe vậy đều ngớ người. Bởi vì họ chưa từng nghe tên món ăn này bao giờ.
“Bữa tối đây sao?” – Ông Clause chỉ vào cái bát duy nhất trên bàn ăn với mấy miếng thịt bò sống, nghi ngờ hỏi.
“Vâng. Ngài Clause, ngài không biết gì về món này sao?” – Sebastian khẽ cười rồi bắt đầu trổ tài diễn thuyết. – “Chúng ta có những người làm công từ nước Nhật xưa là nhờ món donburi, một món ăn phục vụ nhiều mục đích. Người đóng góp xã hội khi hoàn thành nhiệm vụ của mình đã đặt vào món ăn này niềm biết ơn chân thành. Đó chính là donburi.” – Dừng một lát trước sự ngỡ ngàng của ông Clause rồi Sebastian lại nói tiếp. – “Đồn rằng những người vốn là nông dân thèm muốn bữa ăn cung đình xa xỉ đã làm ra món này. Và rồi tôi nghĩ hẳn là ngài đã chán ngấy các món nhiều dầu mỡ nên tôi chọn món bình dân này.”
Ngơ ngẩn vài giây rồi ông Clause cười lớn: “Ciel, cháu giỏi lắm. Không bao giờ làm ta ngừng ngạc nhiên. Cháu rất hóm hỉnh.”
“Thật vinh hạnh cho cháu.”
“Donburi là một món ăn sâu sắc. Cậu đúng là thông thái.” – Ông Clause quay sang khen ngợi Sebastian. Nhưng ông Clause không biết rằng, số sách mà Sebastian đã đọc để tìm hiểu là hàng chục quyển. – “Đúng như cậu nói, ta đã chán những món Ý nhiều dầu mỡ rồi. Cảm ơn vì món ăn nhé.”
Mọi việc tưởng chừng đã suôn sẻ, ai ngờ cô hầu gái Maylene vì quá run mà khi rót rượu làm tràn hết ra ngoài. May thay lúc đó, ông Clause đang mải tán thưởng khu vườn đã mà không để ý. Để cứu vãn tình hình, Sebastian nhanh chóng giật tấm khăn trải bàn ra khỏi bàn với một tốc độ đáng kinh ngạc. Và đặc biệt, cốc đĩa,… mọi thứ trên bàn không hề đổ vỡ gì. Tất cả những người có mặt ở đó đều tròn xoe mắt nhìn Sebastian lúc này đang rất bình thản. Khi ông Clause quay lại cũng không khỏi giật mình hỏi:
“Tấm khăn trải bàn đâu rồi?”
“Tấm khăn trải bàn bị bẩn một chút nên tôi đã lấy đi. Không cần để tâm đến nó đâu. Xin lỗi vì đã làm phiền các vị, xin hãy thong thả dùng tiếp bữa ăn.” – Sebastian cúi đầu chào rồi đi vào trong bếp chuẩn bị món trang miệng kiểu Nhật Aperieol và trà xanh (kèm theo kem).
“Tuyệt vời quá Sebastian.” – Finni nở nụ cười tươi rói nhìn Sebastian.
“Ở nước tôi có một anh chàng giống cậu tên là siêu nhân đấy.” – Bard khẽ đập vào vai Sebastian
“Tôi không phải siêu nhân hay cái gì đó mà tôi là quản gia đến từ địa ngục.” – Sebastian khẽ nhếch môi tạo thành nụ cười lạnh lẽo.
“Quản gia của cháu vô cùng được việc.” – Ông Clause hài lòng nói.
“Được việc? Quản gia của cháu đương nhiên làm được những việc như thế rồi.” – Ciel thản nhiên nói.
“Cháu nghiêm khắc quá.”
“Đương nhiên, nhưng cháu thuê Sebastian không phải chỉ vì thế. Cháu chưa ăn món bánh ngọt nào ngon hơn Sebastian làm cả.”
“Bánh ngọt?” – Ông Clause lại ngớ người rồi bật cười làm cho Ciel có chút ngại. – “Đó là một lý do quan trọng đúng không?”
“Cháu rất mong đợi món tráng miệng hôm nay.”
Trong phòng bếp…
Sebastian đang tập trung làm bánh tráng miệng trong khi Finni và Bard cứ rì rà rì rầm bên cạnh vì món bánh. Bị làm phiền, Sebastian đành lên tiếng:
“Nếu các cậu cư xử như người lớn thì tôi sẽ để phần cho các cậu.”
Cuối cùng, là những hạt giống hoa iris nở rộ một cách nhanh đến kỳ lạ.
Về phần chiếc bánh, ông Tanaka đã không thương tiếc ăn hết chỗ bánh phần cho mấy người giúp việc.
Bữa tiệc kết thúc trong sự hoàn hảo đặc biệt.
Buổi sáng của gia tộc Phantomive cao quý, lỗi lạc khởi đầu bằng tiệc trà buổi sớm…
“Thiếu gia! Đến lúc phải dậy rồi” – Một người đàn ông với giọng trầm ổn nói. – “Bữa sáng hôm nay có món cá hồi sốt cà chua và sa-lat bạc hà. Tráng miệng có bánh mì, bánh nướng và bánh campagne của Pháp. Thiếu gia muốn ăn món nào?”
“Bánh nướng” – Người được gọi là thiếu gia vừa ngáp ngủ vừa uể oải đáp.
“Mùi thơm này là hồng trà ceylon phải không.” – Thiếu gia nhắm mắt cảm nhận mùi thơm thoang thoảng trong phòng.
“Vâng. Thiếu gia sẽ ăn sáng trong đĩa sứ hoàng gia. Tách trà cũng là đồ sứ nhưng được tráng men xanh ngọc.” Chàng quản gia vừa nói vừa thay đồ cho thiếu gia.
“Kế hoạch hôm nay là gì?”
“Sau bữa sáng, thiếu gia sẽ gặp hiệu trưởng trường Monarch, giáo sư Hugh.”
“Vậy sau bữa trưa sẽ là… ?”
...
Một tiếng trống vang lên báo hiệu cuộc đấu giữa giáo sư Hugh và chàng quản gia tiếp tục.
“Đỡ này! Tuyệt kíp bí mật! Quan âm nghìn mắt nghìn tay” – Giáo sư Hugh hét lên rồi xông đến chỗ chàng quản gia. Còn anh, trước những chiêu đòn như vậy, rất bình thản tiếp nhận và giải quyết. Sau một lúc, giáo sư Hugh bị đánh đến nỗi hộc máu mồm và ngã xuống đất:
“Đây… đây là tuyệt kĩ bí mật cuối cùng của môn phái ta.” – Giáo sư Hugh rít lên - “Thanh long, bạch hổ, hoa rơi nước chảy… Tất cả đều vô dụng. Rốt cuộc ngươi là ai.”
Chàng quản gia khẽ phủi tay, đáp:
“Tôi là quản gia của gia tộc Phantomive – Sebastian Michaels."
Sebastian là một quản gia trẻ tuổi với vẻ ngoài bảnh bao, tuấn tú, phong độ pha chút lạnh lùng có thể làm xiêu lòng bất cứ cô gái nào ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Nếu không dùng được tuyệt kĩ đó nữa thì ông định làm gì tiếp theo.” – Rồi Sebastian quay lại phía thiếu gia, mỉm cười nói: “Vâng, là thế đấy thưa thiếu gia. Tôi đã thắng cho nên mong thiếu gia hãy học ôn lại bài của ngày hôm nay và làm bài tập của ngày mai.”
Cậu thiếu gia 12 tuổi – Ciel Phantomive – người đứng đầu gia tộc Phantomive khó chịu nhìn Sebastian. Ciel mang vẻ đẹp khiến ngay cả con gái cũng phải ghen tị. Khuôn mặt vẫn có nét đáng yêu của đứa trẻ 12 tuổi nhưng trên khuôn mặt đẹp như hoa ấy và trong ánh mắt màu xanh thẳm của biển sâu kia luôn tồn tại sự lạnh lùng, độc ác – phong thái của người đứng đầu gia tộc. Và đặc biệt, một bên mắt của Ciel luôn được che kín giống như hình ảnh những tên cướp biển. Rốt cuộc, trong con mắt luôn được che đi ấy, ẩn chứa điều gì mà người khác không thể ngờ tới?
“Anh giỏi quá Sebastian!” – Người làm vườn tên Finnian kêu lên.
“Anh đã thắng 50 lần liên tiếp rồi đấy. Anh uyển chuyển như một làn gió vậy.” – Cô hầu gái Maylene cũng không khỏi khâm phục.
“Quản gia nhà này đúng là văn võ song toàn.” – Cuối cùng là đầu bếp Bard cười lớn.
“Đáng nhẽ người hướng dẫn ta phải là một võ sư tinh thông quyền thuật chứ. Ta cứ nghĩ hôm nay ta sẽ thấy ngươi quỳ gối chịu thua cơ đấy.” – Trong giọng nói của Ciel vẫn còn vẻ bực tức.
“Thật đáng tiếc.” – Sebastian nở nụ cười đẹp mê hồn nhìn Ciel.
“Hừm, ngươi làm tốt lắm. Này uống đi, vẫn còn lạnh đấy.” – Ciel đưa cho Sebastian một cốc nước chanh, trong ánh mắt có vài tia “nguy hiểm”.
“Cảm ơn thiếu gia.” – Sebastian nhận lấy, uống xong rồi quay ra chỗ mấy người giúp việc, nghiêm giọng nói. – “Nhân tiện, mấy người làm gì ở đây vậy?”
“Hả?” - Mấy người giúp việc chớp mắt nhìn nhau với vẻ ngây thơ vô số tội.
“Finni, cậu đã nhặt cỏ ở trong vườn xong chưa? Maylene, cô đã giặt chỗ quần áo bẩn chưa? Bard, anh đáng lẽ phải đi làm bữa tối đi chứ?” – Sebastian quát. – “Nếu đã có thời gian rong chơi thì hãy mau làm công việc của mình đi thì hơn.”
“Nhắc đến công việc, Sebastian.” – Ciel cất tiếng gọi. – “Có một cuộc điện thoại từ Italia.”
“Của ngài Clause ư?”
“Chúng ta sẽ nói về chuyện này. Lại đây”
“Tuân lệnh.” – Sebastian nói, rồi đi theo Ciel vào thư phòng.
“Như vậy, ngài Clause sẽ đến thẳng Anh quốc?” – Sebastian hỏi khi Ciel đã ngối xuống ghế.
“Đúng. Ông ấy có nhiều món đồ không bình thường nên đã liên lạc với ta. Có vẻ lần này ông ấy gặp khá nhiều rắc rối. Ông ấy sẽ có mặt ở đây vào khoảng 6h. Cuộc trao đổi sẽ diễn ra tại dinh thự của ta. Ngươi hiểu thế có nghĩa là gì không Sebastian.” – Ciel khẽ nhếch môi cười nhìn Sebastian.
“Đã hiểu, thưa thiếu gia. Chúng tôi nhất định sẽ tiếp đãi ngài Clause với sự phục vụ tốt nhất.” – Sebastian ngừng một lát như thể đang do dự rồi nói tiếp - “Nhân tiện cho tôi hỏi, thưa thiếu gia, cốc nước chanh vừa rồi là thứ quái quỷ gì thế ạ?” – Sebastian nhăn nhó nhìn Ciel, thầm nghĩ: “Bụng tôi không ngừng quặn lại vì đau.”
“Đó là cốc nước chanh “đặc biệt dành cho trẻ em” (cực kì nhiều đường và còn có thêm cái gì đó) của ông Tanaka (người quản gia cũ của gia tộc Phantomive). Ta vừa nhấp một chút là đã ngừng uống ngay lập tức."
“Tôi xin phép đi chuẩn bị mọi thứ.” – Sebastian vẫn nhăn nhó.
“Ừ. Vui vẻ nhé!” – Ciel cười thầm trong bụng, rồi quay người lại, cầm tờ báo đọc.
Sebastian ra khỏi phòng và đi chuẩn bị mọi thứ. Đầu tiên là chọn và đánh bóng các đồ bày trên bàn, từ cốc cho đến đĩa. Muỗng, nĩa, dao, khay bằng bạc phải sạch bong như gương, không có bất kì vết bẩn nào. Khăn trải bàn cũng phải mới toanh. Vườn hoa hồng ánh bạc yêu quý của thiếu gia phải được sắp xếp gọn gàng và cắt hết những bông đã héo. Sau khi nhổ hết cỏ dại ở cổng chính, bãi cỏ sẽ được cắt tỉa mịn như nhung. Điểm quan trọng của sự mến khách là bữa tối phải dùng những nguyên liệu tốt nhất. “ Đây chính là sự mến khách của nhà Phantomive”
“Ring ring ring.” – tiếng chuông nhẹ vang lên, đây là cách mà Ciel dùng để gọi Sebastian, tuy nhiên, chỉ thường dùng trong nhà. Sebastian khẽ phủi tay, thầm nghĩ:
“Đang lúc bận rộn thế này, thiếu gia thật là… Không biết là việc gì đây?”
Ba người giúp việc lấp ló đằng sau bức tường lén nhìn Sebastian đang vội đi đến phòng thiếu gia.
“Sebastian đang cực kì hăng hái. Không còn nghi ngờ gì nữa. Chắc chắn là một vị khách.” – Bard nhận xét.
“Nhất định không sai.” – Maylene cũng nói.
“Có tiệc có tiệc.” – Finni reo lên, anh chàng đang tơ tưởng đến đống đồ ăn thừa. Vì ở gia tộc Phantomive, dù là đồ ăn thừa cũng cực kì ngon.
“Ngốc, không phải thế.” – Bard nhíu mày, khẽ cốc đầu Finni. – “Đó là vận may của chúng ta đó. Chúng ta phải đi trước một bước, làm Sebastian sửng sốt trước sự phục vụ của chúng ta. Đây chính là cơ hội chúng ta thể hiện tài năng của mình, không phải sao?”
“A. Hiểu rồi.” – Finni hai mắt sáng lên. – “Tôi sẽ cho những vị khách của chúng ta thấy một khu vườn đẹp chưa từng thấy.”
“Còn tôi sẽ khiến những tách trà sáng bóng như mới.” – Maylene nói.
“Còn tôi, Bard vĩ đại sẽ làm những món ăn ngon tuyệt trần để khiến cho những vị khách đó nhớ mãi không quên.”
Rồi cả ba người cùng đồng thanh nói to: “Cùng bắt tay vào làm thôi.” Trong khi đó, Sebastian đang phải nghe mấy lời dặn dò không tí quan trọng của Ciel: “Ta muốn ăn một cái gì ngọt ngọt, món tráng miệng chẳng hạn”.
Và, sau một lúc, kết quả là: Khu vườn đẹp đẽ giờ trống hơ trống hoác, trong hành lang ngổn ngang cốc chén vỡ nát, và đồ ăn thì cháy thành than. Nhìn thấy vậy, Sebastian nở một nụ người sắc như dao nhìn mấy người giúp việc, còn họ, đối diện với nụ cười ấy, chỉ biết lắp bắp giải thích, đầu tiên là Finni:
“Diệt cỏ xong, tôi pha thuốc tiếp, nhưng thế nào mà cái nắp thùng nó bị tung ra, thế là thuốc diệt cỏ phu khắp cả cỏ dại lẫn khu vườn.”
“Tôi mang bộ tách trà dành cho khách ra xếp thì va vào cái tủ, cái xe đẩy nó đổ rồi tan tành…” – Maylene nhỏ giọng nói.
“Còn tôi, đặt miếng thịt sống lên thớt rồi định chiên thì…” – Bard chưa kịp nói hết thì Sebastian cắt ngang:
“Tôi hiểu rồi” – Sebastian ngừng lại một lúc khiến cho mấy người giúp việc sợ hãi, liên tục nói “Đừng đuổi bọn tôi. Xin lỗi mà Sebastian.”
“Một phần cũng là do lỗi của tôi. Bình tĩnh đi.” – Sebastian cất tiếng khiến cho mấy người giúp việc thở phào, nhẹ nhõm hẳn.
“Khu vườn bị diệt sạch, bộ ấm chén vỡ tan, món chính lại biến thành than… Ngài Clause sẽ đến lúc 6h, chúng ta chỉ còn 2h nữa để chuẩn bị. Phải làm gì đây?” – Sebastian đăm chiêu suy nghĩ làm cho ba người giúp việc lo sợ rằng anh lại nổi giận nên mặt ai cũng nhăn nhó như khỉ.
“Mọi người nên học cách cư xử đúng mực như ông Tanaka.” – Sebastian chầm chậm hướng ánh nhìn về phía ông Tanaka rồi hai mắt chợt sáng lên như bắt được vàng khi nhìn thấy cái cốc nước ông Tanaka đang cầm.
Bộp! Bộp! – Sebastian vỗ tay để mọi người chú ý. – “Mọi người. Trật tự nào.Từ giờ trở đi hãy làm theo kế hoạch của tôi.” – Anh nâng cốc nước lên trước mặt mọi người nói. – “Chúng ta sẽ làm như sau.”
Sebastian bắt đầu cắt bỏ phần bên ngoài cháy đen của miếng thịt để lộ ra bên trong còn chưa kịp chín, sống nguyên.
“Sebastian. Tôi tìm thấy rồi.” – Maylene hớn hở nói với đống hộp lỉnh kỉnh trên tay. Và vì quá vội vã, cô trượt chân nhưng may mà Sebastian đã đỡ kịp và đỡ được cả đống hộp chỉ bằng một chân và một tay còn lại một cách gọn ghẽ.
“Xin lỗi. Kính của tôi bị vỡ nên tôi không nhìn rõ.” – Maylene lại rối rít xin lỗi. Nhưng mặt lại đỏ ửng như cà chua vì… đã được ở trong vòng tay của Sebastian.
Ngay sau đấy là tiếng gọi í ới của Finni:
“Tôi đã mua sỏi và những thứ khác mà anh dặn rồi đây Sebastian”.
“Làm tốt lắm. Vậy công đoạn cuối cùng sẽ do tôi phụ trách. Mọi người hãy nghỉ ngơi đi. Và nhớ cư xử cho giống người lớn, giống người lớn đấy.”
Finni, Maylene và Bard nhau chóng chuồn lẹ, trong đầu vẫn còn vang tiếng nói của Sebastian nhấn mạnh vào ba chữ: “giống người lớn”.
“Ôi trời, Anh quốc thật là xa. Lâu rồi không đến đây.” – Ông Clause đặt chân đến trước lâu đài, cất giọng nói.
“Ngài đến rồi à?” – Ciel bỏ quyển sách trên tay xuống để ra tiếp đón.
“Ciel, cháu có khỏe không? Hình như cháu lớn lên một chút rồi.” – Ông Clause ôm chầm lấy Ciel, tươi cười nói.
“Đáng tiếc là cháu chẳng thay đổi gì cả.” – Ciel cất giọng nhàn nhạt đáp lại.
“Bất lịch sự quá, cháu vẫn y như trước.” – Trước thái độ của Ciel, ông Clause có chút gượng gạo.
“Ông cũng chẳng thay đổi gì cả.” – Ciel vừa nói vừa đẩy cửa lớn bước vào. Sebastian cùng mấy người giúp việc cùng cúi đầu, đồng thanh chào.
“Xin mời ngài nói chuyện với chủ nhân tôi trước. Tôi còn phải chuẩn bị bữa tối. Xin mời ngài ra sân sau. Đây là bữa tiệc cho chủ nhân tôi chiêu đãi. Hy vọng ngài hài lòng.”
Ông Clause nghe vậy có chút ngạc nhiên. Và càng ngạc nhiên hơn nữa khi bắt gặp khu vườn đá mang đậm phong cách Nhật Bản ở sân sau và cũng rất hài lòng vì điều này. Ông Clause hết lời khen ngợi khu vườn. Nhìn thấy vậy, mấy người giúp việc không khỏi trầm trồ khen người tài biến hóa của Sebastian mà lấy ý tưởng từ một cốc trà xanh của ông Tanaka.
“Nhân tiện, ông Clause, về món hàng…” – Ciel lên tiếng cắt ngang.
“Đây là món đồ chơi mà cháu muốn có.” – Ông Clause đưa một cái hộp nhỏ nhỏ. – “Ở Ý vẫn chưa có đâu. Khó lắm ta mới kiếm được.”
“Khó ư? Trong điện thoại ông cũng nhấn mạnh như vậy.” – Trong giọng nói của Ciel có chút mỉa mai khiến cho ông Clause lại khó xử, đành cười gượng:
“Aha. Đúng thế. Hoàng thượng đã ban một “phần thưởng” xứng đáng với sự phục vụ của cháu đúng không?”
“Phần thưởng ấy tương xứng với “trò chơi” là được rồi. Nhưng gần đây nó chẳng có kết cục thú vị gì cả.” – Ciel khẽ ngả người ra sau.
“Chao ôi. Nếu đó là một “trò chơi” mà “trẻ con” có thể xử lý thì dễ dàng quá. Cháu đang bảo ta gửi cho cháu trò tiếp theo bằng bất cứ giá nào phải không?” – Ông Clause chẹp miệng.
“Vâng. “Trẻ con” luôn có một ham muốn mãnh liệt với trò chơi.” – Giọng nói của Ciel bỗng trở nên sắc nhọn kì dị.
“Vì là cháu, người bị buộc điều hành công ty trò chơi lớn nhất đất nước khi mới 12 tuổi nên mới thế. Thật chẳng tốt lành gì.” – Ông Clause thở dài, trong ánh mắt có chút tiếc nuối.
“Xin phép làm phiền.” – Sebastian lên tiếng cắt ngang. – “Bữa tối đã chuẩn bị xong, mong hai vị chờ một chút. Món ăn tối nay là do đầu bếp trường Bardroy nấu. Món donburi bò.”
Bard đứng đằng sau toe toét cười, thật ra anh ta chỉ việc cắt và mang ra, chứ có nấu nướng gì đâu.
Còn ông Clause và cả Ciel nghe vậy đều ngớ người. Bởi vì họ chưa từng nghe tên món ăn này bao giờ.
“Bữa tối đây sao?” – Ông Clause chỉ vào cái bát duy nhất trên bàn ăn với mấy miếng thịt bò sống, nghi ngờ hỏi.
“Vâng. Ngài Clause, ngài không biết gì về món này sao?” – Sebastian khẽ cười rồi bắt đầu trổ tài diễn thuyết. – “Chúng ta có những người làm công từ nước Nhật xưa là nhờ món donburi, một món ăn phục vụ nhiều mục đích. Người đóng góp xã hội khi hoàn thành nhiệm vụ của mình đã đặt vào món ăn này niềm biết ơn chân thành. Đó chính là donburi.” – Dừng một lát trước sự ngỡ ngàng của ông Clause rồi Sebastian lại nói tiếp. – “Đồn rằng những người vốn là nông dân thèm muốn bữa ăn cung đình xa xỉ đã làm ra món này. Và rồi tôi nghĩ hẳn là ngài đã chán ngấy các món nhiều dầu mỡ nên tôi chọn món bình dân này.”
Ngơ ngẩn vài giây rồi ông Clause cười lớn: “Ciel, cháu giỏi lắm. Không bao giờ làm ta ngừng ngạc nhiên. Cháu rất hóm hỉnh.”
“Thật vinh hạnh cho cháu.”
“Donburi là một món ăn sâu sắc. Cậu đúng là thông thái.” – Ông Clause quay sang khen ngợi Sebastian. Nhưng ông Clause không biết rằng, số sách mà Sebastian đã đọc để tìm hiểu là hàng chục quyển. – “Đúng như cậu nói, ta đã chán những món Ý nhiều dầu mỡ rồi. Cảm ơn vì món ăn nhé.”
Mọi việc tưởng chừng đã suôn sẻ, ai ngờ cô hầu gái Maylene vì quá run mà khi rót rượu làm tràn hết ra ngoài. May thay lúc đó, ông Clause đang mải tán thưởng khu vườn đã mà không để ý. Để cứu vãn tình hình, Sebastian nhanh chóng giật tấm khăn trải bàn ra khỏi bàn với một tốc độ đáng kinh ngạc. Và đặc biệt, cốc đĩa,… mọi thứ trên bàn không hề đổ vỡ gì. Tất cả những người có mặt ở đó đều tròn xoe mắt nhìn Sebastian lúc này đang rất bình thản. Khi ông Clause quay lại cũng không khỏi giật mình hỏi:
“Tấm khăn trải bàn đâu rồi?”
“Tấm khăn trải bàn bị bẩn một chút nên tôi đã lấy đi. Không cần để tâm đến nó đâu. Xin lỗi vì đã làm phiền các vị, xin hãy thong thả dùng tiếp bữa ăn.” – Sebastian cúi đầu chào rồi đi vào trong bếp chuẩn bị món trang miệng kiểu Nhật Aperieol và trà xanh (kèm theo kem).
“Tuyệt vời quá Sebastian.” – Finni nở nụ cười tươi rói nhìn Sebastian.
“Ở nước tôi có một anh chàng giống cậu tên là siêu nhân đấy.” – Bard khẽ đập vào vai Sebastian
“Tôi không phải siêu nhân hay cái gì đó mà tôi là quản gia đến từ địa ngục.” – Sebastian khẽ nhếch môi tạo thành nụ cười lạnh lẽo.
“Quản gia của cháu vô cùng được việc.” – Ông Clause hài lòng nói.
“Được việc? Quản gia của cháu đương nhiên làm được những việc như thế rồi.” – Ciel thản nhiên nói.
“Cháu nghiêm khắc quá.”
“Đương nhiên, nhưng cháu thuê Sebastian không phải chỉ vì thế. Cháu chưa ăn món bánh ngọt nào ngon hơn Sebastian làm cả.”
“Bánh ngọt?” – Ông Clause lại ngớ người rồi bật cười làm cho Ciel có chút ngại. – “Đó là một lý do quan trọng đúng không?”
“Cháu rất mong đợi món tráng miệng hôm nay.”
Trong phòng bếp…
Sebastian đang tập trung làm bánh tráng miệng trong khi Finni và Bard cứ rì rà rì rầm bên cạnh vì món bánh. Bị làm phiền, Sebastian đành lên tiếng:
“Nếu các cậu cư xử như người lớn thì tôi sẽ để phần cho các cậu.”
Cuối cùng, là những hạt giống hoa iris nở rộ một cách nhanh đến kỳ lạ.
Về phần chiếc bánh, ông Tanaka đã không thương tiếc ăn hết chỗ bánh phần cho mấy người giúp việc.
Bữa tiệc kết thúc trong sự hoàn hảo đặc biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.