Chương 10
Ryan Nguyễn
30/12/2015
Tôi thường ghét màu tóc đỏ thừa hưởng từ bố mình. Tôi thường ghét màu đỏ.
“Mái tóc của Ann thực sự rất đẹp, nó giống như màu của những đóa Spider Lily đang nở rộ, màu đỏ thực sự rất hợp với em.”
Sau khi anh khen tôi, tôi đã bắt đầu yêu màu đỏ.
Tuy nhiên…
…
Sebastian cởi tấm áo choàng của mình ra, khoác lên người Ciel và dặn dò cậu như một người anh đối với một người em trai.
“Như thế cơ thể cậu sẽ không bị nhiễm lạnh quá nhiều, khi về biệt thự tôi sẽ chuẩn bị chút sữa nóng cho cậu.”
“Ta sẽ không để hai người đi dễ dàng thế đâu.” – Grell nở nụ cười nham nhở. – “Gần đây ta mới chỉ gặp những con mồi chất phác nên lưỡi hái này chẳng được thỏa mãn tí nào.”
Vừa dứt lời, Grell lấy đà nhảy lên cao rồi ngay lập tức mang theo lưỡi hái tử thần cắm thẳng xuống mắt đất, nơi mà Ciel và Sebastian đang đứng. Nhưng lưỡi hái ấy đã chỉ làm mặt đất thêm vài phần sứt mẻ, không hề chạm được đến Ciel và Sebastian.
“Ta là kẻ bị dồn vào đường cùng, nên ta thích là kẻ đi săn hơn, Sebastian.” – Lại điệu cười nham nhở ấy vang lên trong không gian. – “Chúng ta hãy cùng chơi một trò tuyệt vời nào Sebastian.”
“Ta nghĩ là ta đã nói trước đó rồi nhỉ.” – Sebastian đáp lại bằng một thái độ không thể bình thản hơn. – “Đừng có nói mấy thứ ghê tởm thế nữa.”
“Đừng có như thế chứ Sebastian, ta chắc chắn anh sẽ thích mùi vị của lưỡi hãi này đấy.”
Grell xông về phía Sebastian, cầm chiếc lưới hãi chém mạnh về phía anh, Sebastian chỉ kịp với lấy cây đèn đường bên cạnh để chống đỡ. Nhưng là, thứ sắt thép của con người tạo ra, rốt cuộc là có sức chịu đựng tốt thế nào?
“Anh đúng là một gã đàn ông thực sự đó Sebastian.” – Lúc này khuôn mặt Grell đã sát gần Sebastian, để lộ hàm răng sắc nhọn như hình tam giác. – “Tuy nhiên đây chỉ là khởi đầu của buổi biển diễn mà thôi. Nếu anh bị đánh trúng bởi lưỡi hái tử thần của ta thì cây đèn đường mà anh cầm trên tay chẳng khác gì một cành cây khô, không chút sức mạnh.”
Ngay sau đó, lời nói của Grell đã được chứng minh, cây đèn đường gãy làm đôi trong tay Sebastian khiến cho lưỡi hái tử thần thuận theo đà đó mà chém một nhát sắc bén vào tay của Sebastian.
Một lần nữa mùi máu tanh nồng ngập tràn.
Trong ánh mắt của Sebastian, có sự thảng thốt, có cả chút sợ hãi.
Mọi ký ức từ lúc bắt đầu gặp Ciel bắt đầu hiện lên rõ ràng trong suy nghĩ của Sebastian, mọi ký ức cứ dần hiện lên như một thước phim quay chậm.
“Sao rồi, toàn là những ký ức đau đớn phải không?” – Grell nhếch mép cười vẻ hài lòng. – “Đó chính là sức mạnh của thần chết – Cinematic Record (CR). Thần chết có thể dùng CR để xem lại ký ức của những nạn trong danh sách những kẻ phải chết, để đánh giá hắn là người như thế nào, đã sống như thế nào, nên để cho hắn tiếp tục sống hay giết hắn. Toàn bộ đều phản ánh cuộc sống của một người trước khi chết. Đó chỉ là thần chết đã xem lại ký ức của con người. Chúng ta sẽ dùng lưỡi hái của mình để cắt đứt mối liên kết giữa ký ức và linh hồn hắn và đó là cách chúng ta kết thúc cuộc đời hắn.”
“Ta nghĩ đó chỉ một thú vui ghê rợn.” – Sebastian chẳng có vẻ gì coi trọng mấy thứ đó, chỉ nhàn nhạt nói. – “Và mấy hành động xem xét đó… thật sự là chuyện tệ nhất.”
“Không không, đó là công việc. Nhưng… Đúng vậy! Quá khứ của một kẻ tốt làm người khác tò mò, nhưng nếu hắn chỉ là một gã khốn nạn thì điều đó làm ta muốn biết nhiều hơn.” – Grell vừa nói vừa chém từng đường vào Sebastian, nhưng không may là Sebastian cũng quá nhanh, thế nên bao nhát chém từ sau lưng, từ trước, từ hai bên đều không trúng.
“Rầm!” – Sebastian bị lưỡi hái của Grell sượt qua vai, rồi gim chặt vào tường. Lại một vết thương nữa trên vai Sebastian.
“Thật chán để cố tìm ra vài kẻ để chơi trốn tìm với ta, Sebastian. Một khi bị đánh bởi lưỡi hái tử thần, không kể ký ức, linh hồn hay địa vị, kể cả là ác quỷ, đều bị cắt xẻ ra.”
Khi mà Sebastian đang đánh nhau kịch liệt với Grell, thì Ciel vẫn chưa rời đi, cậu đang đứng đó, nói chuyện với người dì ruột của mình.
Những câu hỏi tại sao của Ciel đều không được Hồng phu nhân trả lời rõ ràng. Bởi vì theo cách nghĩ của bà, giờ thì hai người, một là “chó canh cổng của hoàng gia” còn một lại là “kẻ tội đồ”. Ciel và Hồng phu nhân giờ đây, không còn là dì và cháu, mà chính là kẻ thù của nhau.
“Nếu con không phải con chó canh cổng nơi này và trở thành con mồi thay vì điều đó, thì cũng sẽ chỉ có một con đường cho con mà thôi.” – Hồng phu nhân nói lớn, rồi rút con dao sắc nhọn đâm thẳng về Ciel và trong đường đâm ấy, chẳng thể nào thấy một chút tình thân.
Ciel vội tránh đi, nhưng vẫn bị con dao ấy cứa qua cánh tay, sự phận nỗ của cậu lại bùng lên mạnh mẽ.
“Madam, là một bác sĩ, tại sao dì lại giết người?” – Cậu hét lên.
“Cho dù ta nói cho một đứa trẻ như con, thì con cũng sẽ không bao giờ hiểu cả.” – Rồi Hồng phu nhân giơ tay bóp chặt cổ của Ciel. – “Nếu con không được sinh ra thì tốt biết mấy.” – Khuôn mặt Hồng phu nhân chất đầy những thù hận, khuôn mặt đáng sợ, và tay bà thì cầm con dao, đâm thẳng xuống Ciel. Nhưng khi con dao ấy gần găm vào người Ciel thì Hồng phu nhân lại khựng lại, bà nhìn thấy khuôn mặt chị hai bà, chứ không phải Ciel nữa.
“Cậu chủ!” – Sebastian hét lên và bất chấp lưỡi hát tử thần còn đang đè nặng lên vai, anh vẫn chạy đến bên Ciel, máu, máu lại tiếp tục tuôn trào.
“Dừng lại ngay Sebastian, đừng giết dì ấy.” – Khoảnh khắc Sebastian sắp cướp đi mạng sống của Hồng phu nhân, Ciel đã kịp ngăn lại.
Khuôn mặt của Sebastian như chìm trong bóng tối hoang lạnh, mưa vẫn không ngừng rơi, và máu từ vai anh cũng vậy. Sự đau đớn làm cho ánh mắt của Sebastian trở nên đáng sợ, lẽ nào đây là cách loài quỷ thể hiện sự đau đớn?
“Sức chịu đựng của Sebastian thật tốt đấy.” – Grell cảm thán một câu. – “Cánh tay của anh ta đã hoàn toàn vô dụng, nhưng anh ta vẫn phải cứu cậu nhóc nhỏ bé kia.”
“Giết thằng nhỏ đó đi.” – Giọng của Hồng phu nhân có chút run sợ. – “Không thể, ta… thật sự không thể… giết nó được.”
“Bây giờ bà đang nói gì thế sau khi đã giết cả đống đàn bà.” – Grell tức giận nhìn Hồng phu nhân. – “Nếu bây giờ bà không giết nó, nó sẽ quay lại giết bà. Và sẽ lại có thêm một tử thần nữa cứu bà.”
“Nhưng… nhưng… đứa trẻ này là cháu…” – Hồng phu nhân chưa kịp nói hết, thì lưỡi hái tử thần đã xuyên qua bụng bà, mùi máu tanh nồng nặc đến đáng thương.
“Thất vọng thật, Madam Red, tôi đã không còn hứng thú gì với loại đàn bà tầm thường như bà.” – Grell thản nhiên nói.
Một đoạn ký ức mà Hồng phu nhân không bao giờ muốn nhớ đến, lại hiện rõ lên mồm một trong tâm trí bà, đoạn ký ức đau thương…
…
“Ann Angelina.” – Một giọng nói dịu dàng vang lên, cô bé tóc đỏ nghe vậy quay lại. – “Em vẫn còn ở đây à? Bố gọi em đó. Bố bảo sẽ giới thiệu khách cho chúng ta, mà để khách phải chờ thì không tốt đâu.”
“Ehh, nhưng em đăng ăn mặc thế này, còn chưa trang điểm.” – Ann bối rối nhìn xuống bộ váy giản dị đến mức tối đa của mình.
Chị của Ann nhanh tay sửa lại trang phục của Ann một cách khéo léo.
“Thế này được rồi, rất dễ thương.” – Chị của Ann cười tươi, một nụ cười rất ấm áp.
Người chị yếu đuối của tôi là một quý cô hiền lành và cực kỳ xinh đẹp, và chị ấy chưa bao giờ tỏ ra vẻ ta đây. Tôi yêu chị ấy nhất. Tôi cũng yêu mái tóc đỏ màu hổ phách của chị, mái tóc được thừa hưởng từ mẹ tôi, tôi rất ngưỡng mộ mái tóc đó.
Lần đầu tiên tôi gặp gỡ anh ấy là khi 15 tuổi…
“Rachel Angelina, ra đây chào bá tước Phantomhive đi.” – Bố của Ann cất tiếng gọi.
“Rất vui được gặp em.” – Bá tước Phantomhive mỉm cười nói trong khi Ann vẫn còn ngại ngùng.
Tôi thường ghét mái tóc màu đỏ, mái tóc được thừa hưởng từ bố.
“Sao tóc mái em dài vậy?” – Bá tước Phantomhive thắc mắc hỏi.
“Vì em đâu có đẹp như chị em đâu. Và mái tóc em cũng màu đỏ nữa.” – Ann rụt rè nói.
“Không có gì phải xấu hổ khi khác biệt với những người khác cả, đây là tính cách của em.” – Bá tước Phantomhive lại cười. – “Mái tóc đỏ của Ann thực sự rất đẹp, cứ như những bông hoa Spider Lily đang nở rộ. Màu đỏ rất hợp với em, em nên tự tin về bản thân mình.”
Tôi trở nên yêu mái tóc đó, mái tóc được thừa hưởng từ bố. Tôi bắt đầu yêu màu đỏ. Tôi đã yêu anh ấy. Khi anh ấy đến, tôi mang màu đỏ mà anh ấy nói hợp với tôi nhất. Nhưng lần này, tôi còn chưa nghe được tiếng khen từ anh ấy, đã phải nghe “tin tốt” từ chị tôi. Anh ấy – người tôi yêu nhất sẽ kết hôn cùng người chị mà tôi yêu nhất.
Tôi mang màu đỏ, màu mà tôi thích nhất đến dự đám cưới. Tôi tự nhủ, nếu hai người tôi yêu hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc.
Mọi thứ đã diễn ra theo cách này…
Đứa con của họ ra đời, rất đáng yêu, rất đẹp và rất giống anh ấy.
Tôi lại bắt đầu ghét màu đỏ.
Từ đó về sau, tôi bắt đầu tham dự những bữa tiệc mà tôi từng ghét nhất. Tôi tham dự những bữa tiệc đó trong những bộ cánh dài hào nhoáng, lộng lậy và trang điểm thật nổi bật. Tôi nhớ đã bắt đầu như thế nào nhưng mọi người bắt đầu gọi tôi là “Madam Red”.
Mặt khác, tôi học hành chăm chỉ là chống lại mong ước của người thân, tôi lấy được bằng bác sĩ.
Người chị hiền lành của tôi, những đứa cháu đáng yêu của tôi, họ đều là những người tôi yêu nhất. Nhưng tôi luôn cảm thấy điều đó. Cái cảm giác thuộc về thứ tình cảm đang bùng cháy.
Cuối cùng tôi lấy một người đàn ông tôi gặp tại bữa tiệc. Mặc dù tôi nói rằng tôi vẫn không thể quên một người, nhưng anh ấy cũng không để ý. Anh ấy là một người đàn ông trung thực, thật thà. Cuối cùng, tôi có thai. Anh ấy đối xử với tôi rất tốt và tôi đã rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.
“Một con ngựa xổng chuồng đâm vào người ta, ai đó gọi bác sĩ đi.”
“Chồng cô đã chết trong vụ tai nạn, và các cơ quan của cô đã bị tổn thương. Và để cứu cô, chúng tôi đã phải lấy buồng trứng ra, chúng tôi không còn cách nào khác.” – Bác sĩ nói với tôi như vậy.
Điều đó không khác gì án tử hình đối với tôi. Những hạnh phúc, những ngọt ngào, những điều giản dị mà tuyệt vời tôi có được, bỗng chốc tan thành mây khói. Nó tan nhanh đến mức, tôi chỉ có thể bất lực nhìn theo, không cách nào níu lại, dù chỉ một chút thôi.
Chị tôi đã thường xuyên đến thăm tôi, dần dần, tôi cũng cảm thấy khá hơn. Nhưng lại rất nhanh sau đó, vào sinh nhật lần thứ mười của con trai chị tôi,…
“Sao bỗng nhiên ngươi dừng lại?” – Tôi khó hiểu nhìn ông quản gia.
“Madam… làm ơn… nhìn… kìa.” – Bàn tay ông quản gia run run chỉ về phía trước, giọng nói của ông cũng run rẩy.
Tôi nhìn theo hướng đó, chết lặng, đó là màu đỏ tôi ghét nhất.
Màu đỏ thẫm.
Cả tòa biệt thự của chị tôi, nơi có những người tôi yêu quý, đang chìm trong biển lửa, biển lửa màu đỏ thẫm.
“Mái tóc của Ann thực sự rất đẹp, nó giống như màu của những đóa Spider Lily đang nở rộ, màu đỏ thực sự rất hợp với em.”
Sau khi anh khen tôi, tôi đã bắt đầu yêu màu đỏ.
Tuy nhiên…
…
Sebastian cởi tấm áo choàng của mình ra, khoác lên người Ciel và dặn dò cậu như một người anh đối với một người em trai.
“Như thế cơ thể cậu sẽ không bị nhiễm lạnh quá nhiều, khi về biệt thự tôi sẽ chuẩn bị chút sữa nóng cho cậu.”
“Ta sẽ không để hai người đi dễ dàng thế đâu.” – Grell nở nụ cười nham nhở. – “Gần đây ta mới chỉ gặp những con mồi chất phác nên lưỡi hái này chẳng được thỏa mãn tí nào.”
Vừa dứt lời, Grell lấy đà nhảy lên cao rồi ngay lập tức mang theo lưỡi hái tử thần cắm thẳng xuống mắt đất, nơi mà Ciel và Sebastian đang đứng. Nhưng lưỡi hái ấy đã chỉ làm mặt đất thêm vài phần sứt mẻ, không hề chạm được đến Ciel và Sebastian.
“Ta là kẻ bị dồn vào đường cùng, nên ta thích là kẻ đi săn hơn, Sebastian.” – Lại điệu cười nham nhở ấy vang lên trong không gian. – “Chúng ta hãy cùng chơi một trò tuyệt vời nào Sebastian.”
“Ta nghĩ là ta đã nói trước đó rồi nhỉ.” – Sebastian đáp lại bằng một thái độ không thể bình thản hơn. – “Đừng có nói mấy thứ ghê tởm thế nữa.”
“Đừng có như thế chứ Sebastian, ta chắc chắn anh sẽ thích mùi vị của lưỡi hãi này đấy.”
Grell xông về phía Sebastian, cầm chiếc lưới hãi chém mạnh về phía anh, Sebastian chỉ kịp với lấy cây đèn đường bên cạnh để chống đỡ. Nhưng là, thứ sắt thép của con người tạo ra, rốt cuộc là có sức chịu đựng tốt thế nào?
“Anh đúng là một gã đàn ông thực sự đó Sebastian.” – Lúc này khuôn mặt Grell đã sát gần Sebastian, để lộ hàm răng sắc nhọn như hình tam giác. – “Tuy nhiên đây chỉ là khởi đầu của buổi biển diễn mà thôi. Nếu anh bị đánh trúng bởi lưỡi hái tử thần của ta thì cây đèn đường mà anh cầm trên tay chẳng khác gì một cành cây khô, không chút sức mạnh.”
Ngay sau đó, lời nói của Grell đã được chứng minh, cây đèn đường gãy làm đôi trong tay Sebastian khiến cho lưỡi hái tử thần thuận theo đà đó mà chém một nhát sắc bén vào tay của Sebastian.
Một lần nữa mùi máu tanh nồng ngập tràn.
Trong ánh mắt của Sebastian, có sự thảng thốt, có cả chút sợ hãi.
Mọi ký ức từ lúc bắt đầu gặp Ciel bắt đầu hiện lên rõ ràng trong suy nghĩ của Sebastian, mọi ký ức cứ dần hiện lên như một thước phim quay chậm.
“Sao rồi, toàn là những ký ức đau đớn phải không?” – Grell nhếch mép cười vẻ hài lòng. – “Đó chính là sức mạnh của thần chết – Cinematic Record (CR). Thần chết có thể dùng CR để xem lại ký ức của những nạn trong danh sách những kẻ phải chết, để đánh giá hắn là người như thế nào, đã sống như thế nào, nên để cho hắn tiếp tục sống hay giết hắn. Toàn bộ đều phản ánh cuộc sống của một người trước khi chết. Đó chỉ là thần chết đã xem lại ký ức của con người. Chúng ta sẽ dùng lưỡi hái của mình để cắt đứt mối liên kết giữa ký ức và linh hồn hắn và đó là cách chúng ta kết thúc cuộc đời hắn.”
“Ta nghĩ đó chỉ một thú vui ghê rợn.” – Sebastian chẳng có vẻ gì coi trọng mấy thứ đó, chỉ nhàn nhạt nói. – “Và mấy hành động xem xét đó… thật sự là chuyện tệ nhất.”
“Không không, đó là công việc. Nhưng… Đúng vậy! Quá khứ của một kẻ tốt làm người khác tò mò, nhưng nếu hắn chỉ là một gã khốn nạn thì điều đó làm ta muốn biết nhiều hơn.” – Grell vừa nói vừa chém từng đường vào Sebastian, nhưng không may là Sebastian cũng quá nhanh, thế nên bao nhát chém từ sau lưng, từ trước, từ hai bên đều không trúng.
“Rầm!” – Sebastian bị lưỡi hái của Grell sượt qua vai, rồi gim chặt vào tường. Lại một vết thương nữa trên vai Sebastian.
“Thật chán để cố tìm ra vài kẻ để chơi trốn tìm với ta, Sebastian. Một khi bị đánh bởi lưỡi hái tử thần, không kể ký ức, linh hồn hay địa vị, kể cả là ác quỷ, đều bị cắt xẻ ra.”
Khi mà Sebastian đang đánh nhau kịch liệt với Grell, thì Ciel vẫn chưa rời đi, cậu đang đứng đó, nói chuyện với người dì ruột của mình.
Những câu hỏi tại sao của Ciel đều không được Hồng phu nhân trả lời rõ ràng. Bởi vì theo cách nghĩ của bà, giờ thì hai người, một là “chó canh cổng của hoàng gia” còn một lại là “kẻ tội đồ”. Ciel và Hồng phu nhân giờ đây, không còn là dì và cháu, mà chính là kẻ thù của nhau.
“Nếu con không phải con chó canh cổng nơi này và trở thành con mồi thay vì điều đó, thì cũng sẽ chỉ có một con đường cho con mà thôi.” – Hồng phu nhân nói lớn, rồi rút con dao sắc nhọn đâm thẳng về Ciel và trong đường đâm ấy, chẳng thể nào thấy một chút tình thân.
Ciel vội tránh đi, nhưng vẫn bị con dao ấy cứa qua cánh tay, sự phận nỗ của cậu lại bùng lên mạnh mẽ.
“Madam, là một bác sĩ, tại sao dì lại giết người?” – Cậu hét lên.
“Cho dù ta nói cho một đứa trẻ như con, thì con cũng sẽ không bao giờ hiểu cả.” – Rồi Hồng phu nhân giơ tay bóp chặt cổ của Ciel. – “Nếu con không được sinh ra thì tốt biết mấy.” – Khuôn mặt Hồng phu nhân chất đầy những thù hận, khuôn mặt đáng sợ, và tay bà thì cầm con dao, đâm thẳng xuống Ciel. Nhưng khi con dao ấy gần găm vào người Ciel thì Hồng phu nhân lại khựng lại, bà nhìn thấy khuôn mặt chị hai bà, chứ không phải Ciel nữa.
“Cậu chủ!” – Sebastian hét lên và bất chấp lưỡi hát tử thần còn đang đè nặng lên vai, anh vẫn chạy đến bên Ciel, máu, máu lại tiếp tục tuôn trào.
“Dừng lại ngay Sebastian, đừng giết dì ấy.” – Khoảnh khắc Sebastian sắp cướp đi mạng sống của Hồng phu nhân, Ciel đã kịp ngăn lại.
Khuôn mặt của Sebastian như chìm trong bóng tối hoang lạnh, mưa vẫn không ngừng rơi, và máu từ vai anh cũng vậy. Sự đau đớn làm cho ánh mắt của Sebastian trở nên đáng sợ, lẽ nào đây là cách loài quỷ thể hiện sự đau đớn?
“Sức chịu đựng của Sebastian thật tốt đấy.” – Grell cảm thán một câu. – “Cánh tay của anh ta đã hoàn toàn vô dụng, nhưng anh ta vẫn phải cứu cậu nhóc nhỏ bé kia.”
“Giết thằng nhỏ đó đi.” – Giọng của Hồng phu nhân có chút run sợ. – “Không thể, ta… thật sự không thể… giết nó được.”
“Bây giờ bà đang nói gì thế sau khi đã giết cả đống đàn bà.” – Grell tức giận nhìn Hồng phu nhân. – “Nếu bây giờ bà không giết nó, nó sẽ quay lại giết bà. Và sẽ lại có thêm một tử thần nữa cứu bà.”
“Nhưng… nhưng… đứa trẻ này là cháu…” – Hồng phu nhân chưa kịp nói hết, thì lưỡi hái tử thần đã xuyên qua bụng bà, mùi máu tanh nồng nặc đến đáng thương.
“Thất vọng thật, Madam Red, tôi đã không còn hứng thú gì với loại đàn bà tầm thường như bà.” – Grell thản nhiên nói.
Một đoạn ký ức mà Hồng phu nhân không bao giờ muốn nhớ đến, lại hiện rõ lên mồm một trong tâm trí bà, đoạn ký ức đau thương…
…
“Ann Angelina.” – Một giọng nói dịu dàng vang lên, cô bé tóc đỏ nghe vậy quay lại. – “Em vẫn còn ở đây à? Bố gọi em đó. Bố bảo sẽ giới thiệu khách cho chúng ta, mà để khách phải chờ thì không tốt đâu.”
“Ehh, nhưng em đăng ăn mặc thế này, còn chưa trang điểm.” – Ann bối rối nhìn xuống bộ váy giản dị đến mức tối đa của mình.
Chị của Ann nhanh tay sửa lại trang phục của Ann một cách khéo léo.
“Thế này được rồi, rất dễ thương.” – Chị của Ann cười tươi, một nụ cười rất ấm áp.
Người chị yếu đuối của tôi là một quý cô hiền lành và cực kỳ xinh đẹp, và chị ấy chưa bao giờ tỏ ra vẻ ta đây. Tôi yêu chị ấy nhất. Tôi cũng yêu mái tóc đỏ màu hổ phách của chị, mái tóc được thừa hưởng từ mẹ tôi, tôi rất ngưỡng mộ mái tóc đó.
Lần đầu tiên tôi gặp gỡ anh ấy là khi 15 tuổi…
“Rachel Angelina, ra đây chào bá tước Phantomhive đi.” – Bố của Ann cất tiếng gọi.
“Rất vui được gặp em.” – Bá tước Phantomhive mỉm cười nói trong khi Ann vẫn còn ngại ngùng.
Tôi thường ghét mái tóc màu đỏ, mái tóc được thừa hưởng từ bố.
“Sao tóc mái em dài vậy?” – Bá tước Phantomhive thắc mắc hỏi.
“Vì em đâu có đẹp như chị em đâu. Và mái tóc em cũng màu đỏ nữa.” – Ann rụt rè nói.
“Không có gì phải xấu hổ khi khác biệt với những người khác cả, đây là tính cách của em.” – Bá tước Phantomhive lại cười. – “Mái tóc đỏ của Ann thực sự rất đẹp, cứ như những bông hoa Spider Lily đang nở rộ. Màu đỏ rất hợp với em, em nên tự tin về bản thân mình.”
Tôi trở nên yêu mái tóc đó, mái tóc được thừa hưởng từ bố. Tôi bắt đầu yêu màu đỏ. Tôi đã yêu anh ấy. Khi anh ấy đến, tôi mang màu đỏ mà anh ấy nói hợp với tôi nhất. Nhưng lần này, tôi còn chưa nghe được tiếng khen từ anh ấy, đã phải nghe “tin tốt” từ chị tôi. Anh ấy – người tôi yêu nhất sẽ kết hôn cùng người chị mà tôi yêu nhất.
Tôi mang màu đỏ, màu mà tôi thích nhất đến dự đám cưới. Tôi tự nhủ, nếu hai người tôi yêu hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc.
Mọi thứ đã diễn ra theo cách này…
Đứa con của họ ra đời, rất đáng yêu, rất đẹp và rất giống anh ấy.
Tôi lại bắt đầu ghét màu đỏ.
Từ đó về sau, tôi bắt đầu tham dự những bữa tiệc mà tôi từng ghét nhất. Tôi tham dự những bữa tiệc đó trong những bộ cánh dài hào nhoáng, lộng lậy và trang điểm thật nổi bật. Tôi nhớ đã bắt đầu như thế nào nhưng mọi người bắt đầu gọi tôi là “Madam Red”.
Mặt khác, tôi học hành chăm chỉ là chống lại mong ước của người thân, tôi lấy được bằng bác sĩ.
Người chị hiền lành của tôi, những đứa cháu đáng yêu của tôi, họ đều là những người tôi yêu nhất. Nhưng tôi luôn cảm thấy điều đó. Cái cảm giác thuộc về thứ tình cảm đang bùng cháy.
Cuối cùng tôi lấy một người đàn ông tôi gặp tại bữa tiệc. Mặc dù tôi nói rằng tôi vẫn không thể quên một người, nhưng anh ấy cũng không để ý. Anh ấy là một người đàn ông trung thực, thật thà. Cuối cùng, tôi có thai. Anh ấy đối xử với tôi rất tốt và tôi đã rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.
“Một con ngựa xổng chuồng đâm vào người ta, ai đó gọi bác sĩ đi.”
“Chồng cô đã chết trong vụ tai nạn, và các cơ quan của cô đã bị tổn thương. Và để cứu cô, chúng tôi đã phải lấy buồng trứng ra, chúng tôi không còn cách nào khác.” – Bác sĩ nói với tôi như vậy.
Điều đó không khác gì án tử hình đối với tôi. Những hạnh phúc, những ngọt ngào, những điều giản dị mà tuyệt vời tôi có được, bỗng chốc tan thành mây khói. Nó tan nhanh đến mức, tôi chỉ có thể bất lực nhìn theo, không cách nào níu lại, dù chỉ một chút thôi.
Chị tôi đã thường xuyên đến thăm tôi, dần dần, tôi cũng cảm thấy khá hơn. Nhưng lại rất nhanh sau đó, vào sinh nhật lần thứ mười của con trai chị tôi,…
“Sao bỗng nhiên ngươi dừng lại?” – Tôi khó hiểu nhìn ông quản gia.
“Madam… làm ơn… nhìn… kìa.” – Bàn tay ông quản gia run run chỉ về phía trước, giọng nói của ông cũng run rẩy.
Tôi nhìn theo hướng đó, chết lặng, đó là màu đỏ tôi ghét nhất.
Màu đỏ thẫm.
Cả tòa biệt thự của chị tôi, nơi có những người tôi yêu quý, đang chìm trong biển lửa, biển lửa màu đỏ thẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.