Chương 53: Mối thù sát phu
Kim Dung
21/05/2013
Táng Hoa phu nhân dừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Đệ tử trong Hoán Hoa cung đều xưng là Công chúa, chỉ có người Chưởng môn thì xưng là phu nhân, Chưởng môn có quyền chỉ định một người đệ tử nào mà mình xem là xứng đáng nhất để truyền y bát, thừa kế ngôi vị độc tôn trong Hoán Hoa cung.
Bạch Thiếu Huy chợt tỉnh ngộ :
- Thảo nào mà Bạch Linh đàn chủ chẳng đố kỵ Tử Vi đàn chủ cố loại trừ cho kỳ được! Chẳng qua họ vì cái ngôi vị độc tôn đó mà hủy diệt tình đồng môn?
Táng Hoa phu nhân lại tiếp :
- Võ công của Hoán Hoa cung ngụy dị, cao thâm vô cùng, không một nhân vật võ lâm nào dám khinh thường. Cũng may từ năm mươi năm trước, chúng không hề can dự vào những sự việc trên giang hồ, nhờ đó mà thiên hạ võ lâm được bình an vô sự. Nhưng gần đây yêu nữ thừa kế ngôi Chưởng môn quyền, nuôi tham vọng làm bá chủ võ lâm nên tình hình thay đổi hẳn. Yêu nữ đặt tai mắt khắp nơi, mua chuộc môn đệ các phái làm tay sai, những kẻ phản bội đó giúp yêu nữ thôn tính dần dần những môn phái nào tỏ vẻ chống đối.
Bạch Thiếu Huy trở lại vấn đề chính :
- Còn mối thù của phu nhân với Hoán Hoa cung như thế nào?
Táng Hoa phu nhân trầm ngay gương mặt, buông gọn :
- Mối thù sát phu!
Thấy phu nhân có vẻ không vui khi nhắc lại mối thù đó, Bạch Thiếu Huy lảng sang chuyện khác :
- Vương huynh là lịnh của phu nhân?
Phu nhân lắc đầu :
- Nó là cháu của già!
Vừa lúc đó Trại Thuần Dương Nghê Trường Lâm hấp tấp bước vào.
Phu nhân hỏi nhanh :
- Có việc gì hở Phó giáo luyện?
Nghê Trường Lâm nghiêng mình :
- Thuộc hạ vừa tiếp được một tin tức của Phương tổng quản từ Toại Ninh gửi về. Theo tin đó thì lão thiền sư trên Bạch Mã tự đã xuất ngoại vân du từ một tháng nay, theo lời các tăng chúng trong tự, có lẽ lão thiền sư còn lâu lắm mới trở về.
Phu nhân cau mày :
- Lão thiền sư đi đâu, Phương tổng quản có nói rõ chăng?
Nghê Trường Lâm lắc đầu :
- Phương tổng quản không đề cập đến điều đó.
Táng Hoa phu nhân hừ lạnh :
- Phương tổng quản đã bao nhiêu niên kỷ rổi, lại hành động hồ đồ như vậy? Ta bảo tìm một người, y lại dần dà đến nay mà vẫn chưa trở về, rồi cuối cùng chỉ báo cáo gọn như thế mà cho là đủ nhiệm vụ? Vương Lập Văn và các người kia đâu có thể chịu cho cảnh điểm huyệt lâu hơn?
Nghê Trường Lâm vội thốt :
- Xin phu nhân yên tâm, Phương tổng quản có nhờ thuộc hạ bẩm lên phu nhân...
Táng Hoa phu nhân nhướng cao đôi mày :
- Y còn nói gì nữa?
Nghê Trường Lâm trình gấp :
- Lão thiền sư vắng mặt, Phương tổng quản còn biết làm sao hơn, nhưng may thay y lại thỉnh được một vị danh sư khác...
Táng Hoa phu nhân kinh dị :
- Ai?
Nghê Trường Lâm thốt :
- Tiết thần y!
Bạch Thiếu Huy giật mình.
Chàng biết rõ nghĩa phụ chàng đang do Lăng đường chủ quản thúc. Trong trường hợp nào Phương tổng quản gặp nghĩa phụ chàng? Còn Lăng đường chủ thực sự có liên quan gì đến Bách Hoa cốc chăng?
Táng Hoa phu nhân hỏi tiếp :
- Y thuật của Tiết thần y như thế nào?
Nghê Trường Lâm tán :
- Nghề thuốc của Tiết thần y nổi tiếng như cồn khắp Đại nam giang bắc, bất cứ chứng bệnh khó khăn nào đều gặp lão là lành ngay.
Táng Hoa phu nhân gật đầu :
- Hiện tại Tiết thần y ở đâu?
Nghê Trường Lâm đáp :
- Lúc thuộc hạ may mắn được quen với Tiết thần y thì lão ở tại Tô Châu, song cách đây độ mười năm, lão dời chỗ đến Lạc Dương.
Táng Hoa phu nhân trố mắt :
- Lạc Dương? Từ đây đến đó phải mất bao nhiêu ngày đường?
Nghê Trường Lâm mỉm cười :
- Mình không cần phải đến Lạc Dương phu nhân à! Dịp may đưa đến, Phương tổng quản lại gặp Tiết thần y tại Bạch Mã tự, đúng lúc lão sang thăm Thiền sư. Vì có chỗ quen biết nhau từ trước, Phương tổng quản bèn thỉnh Tiết thần y cùng đến đây.
Bạch Thiếu Huy lại giật mình thầm nghĩ :
- “Nghĩa phụ ta đã được Lăng đàn chàng phóng thích rồi sao lại ung dung có mặt tại Bạch Mã tự?”
Táng Hoa phu nhân lai hỏi :
- Phương tổng quản có nói chừng nào thì y về đến đây?
Nghê Trường Lâm ngẫm nghi một lát :
- Trưa hôm nay, Phương tổng quản khởi hành, chậm lắm là vào lúc hoàng hôn, y và họ Tiết sẽ có mặt!
Táng Hoa phu nhân ngẩng mặt nhìn trời gật đầu :
- Vậy thì hay lắm!
Bà quay qua Bạch Thiếu Huy :
- Thiếu hiệp sinh trưởng tại Cô Tô, có lẽ biết Tiết thần y chứ?
Bạch Thiếu Huy đáp :
- Tệ xá ở tại nội thành, còn nhà của Tiết thần y lại ở tại Mộc Độc trấn, cách nhau cũng khá xa, nên không được biết Tiết thần y cho lắm. Bất quá tại hạ cùng con trai lão là bạn đồng song, thỉnh thoảng có đến thăm nhau, chứ không lấy gì làm thân.
Táng Hoa phu nhân gật đầu :
- Suốt đêm qua thiếu hiệp vất vả lắm phải không? Giờ nên nghỉ ngơi một lát cho lại sức.
Bà đứng lên hướng mắt sang Nghê Trường Lâm :
- Phó giáo luyện đưa Bạch thiếu hiệp đến thơ phòng nghỉ ngơi đi.
Nghê Trường Lâm vâng một tiếng, đưa Bạch Thiếu Huy đi liền.
Phu nhân gọi chàng lại mỉm cười dặn dò :
- Ở đây rồi, thiếu hiệp nên rửa sạch thuốc hóa trang đó cải sửa thành một dung mạo khác nhé, còn y phục của thiếu hiệp bê bết những máu cũng phải được thay đổi luôn. Thân vóc của thiếu hiệp suýt soát với Vương Lập Văn, có thể dùng y phục của nó thay đổi.
Bạch Thiếu Huy tỏ lời cảm tạ lo liệu cho chàng, đoạn bước theo Nghê Trường Lâm.
Chàng nhận thấy nơi đây nhất nhất cái gì cũng không khác mảy may tại Vương phủ nơi Đô thành. Nếu chàng không được cho biết trước, rất có thể chàng lầm ngay đây là Vương phủ cũ chứ không phải là cơ sở khác.
Nghê Trường Lâm mỉm cười :
- Đại hiệp nhận thấy nơi đây cái gì cũng giống như tại Vương phủ phải không? Thiếu chủ nhân dự liệu sẽ có ngày phải chuyển cư nơi khác, nên cho thiết lập cơ sở này từ lâu, phỏng theo quy mô cũ, để một khi sang đây ở rồi, phu nhân không phải ưu tư hoài niệm cảnh xưa...
Bạch Thiếu Huy gật đầu :
- Vương huynh biết lo xa như vậy là tốt lắm!
Cả hai đi một lúc đến thơ phòng.
Thơ phòng trang trí vô cùng khả khiết, giống hệt như thơ phòng ngày trước của Vương Lập Văn đã dành cho chàng.
Thơ đồng Minh Cầm từ trong phòng bước ra vái chào.
Nghê Trường Lâm bảo :
- Đây là Bạch đại hiệp, người hãy hầu hạ cho chu đáo nhé.
Minh Cầm vâng một tiếng, quay ra làm lễ ra mắt Bạch Thiếu Huy, Nghê Trường Lâm cáo từ lui ra ngoài.
Bạch Thiếu Huy điểm một nụ cười nhìn Minh Cầm :
- Hiện tại ta chẳng cần gì, người khỏi phải ở đây, khi nào cần ta sẽ gọi.
Minh Cầm cũng ra luôn.
Chàng đóng cửa phòng cởi giày lên giường ngồi xếp bằng tròn, vận công điều tức.
Khi chàng mở mắt ra thì đêm đã xuống rồi.
Có tiếng gõ cửa phòng, chàng bước xuống giường ra mở thì thấy Minh Cầm mang đèn đến cho chàng. Sau lưng Minh Cầm có nàng Tử Quyên tay cầm một chiếc áo.
Nàng trao áo cho Bạch Thiếu Huy cung kính thốt :
- Chiếc áo này của thiếu chủ nhân, phu nhân sai tiểu tỳ mang đến cho thiếu hiệp thay đổi.
Bạch Thiếu Huy tiếp lấy :
- Đa tạ cô nương!
Tử Quyên lại lấy một chiếc hộp bằng gỗ đàn hương, thấp giọng :
- Hộp này đựng thuốc cải sửa dung mạo, xin thiếu hiệp để cho tiểu tỳ đổi gương mặt khác, như vậy mới tránh được sự nhòm ngó của Bách Hoa cốc.
Bạch Thiếu Huy nghĩ Tử Vi đàn chủ đã mất tích rồi, chàng không thể trở về Bách Hoa cốc thì còn để gương mặt có làm da xám làm gì?
Chàng gật đầu mỉm cười :
- Cô nương hãy để chiếc hộp đó cho tại hạ, tự mình làm cũng được rồi, được dám phiền đến cô nương đâu.
Tử Quyên không dám ép, chỉ giục chàng thay áo, rồi cầm chiếc áo vấy màu ra khỏi phòng.
Loay quay một lúc, Bạch Thiếu Huy đã biến đổi thành một vị tướng công, mặt trắng xanh, trông có vẻ bệnh hoạn yếu ớt.
Khi Tử Quyên vào nàng chỉ mỉm cười chứ không lấy làm lạ tán :
- Bạch tướng công cải sửa dung mạo tuyệt khéo! Nếu không biết trước, tiểu tỳ không thể nào nhận ra đó!
Nàng thu dọn chiếc hộp, vừa bước ra ngoài thì Minh Cầm bước vào. Hắn không lấy làm lạ chút nào, hắn cũng không cần nhìn chàng, chỉ đặt bình trà lên bàn rồi trở ra.
Bạch Thiếu Huy gật đầu nghĩ thầm :
- “Táng Hoa phu nhân quả có công khó huấn luyện thuộc hạ đây! Đến một tên thơ đồng ấu thơ như vậy mà còn giữ được tánh khí trầm ổn, không tỏ vẻ lạ lùng khi nhận ra ta đã đổi thành con người khác biệt”.
Chàng rót trà, nhấp nhấp vài ngụm, kế đó Nghê Trường Lâm tới.
Lão vòng tay điểm một nụ cười thốt :
- Đại hiệp à, Tiết thần y đã cùng Phương tổng quản từ Toại Ninh đến đây rồi. Hiện tại họ đang ở ngoài khách sảnh, xin mời đại hiệp ra đó luôn để cùng nhập tiệc.
Bạch Thiếu Huy vô cùng cao hứng, nhưng chàng có ý nghĩ ngờ thầm nghĩ :
- “Như vậy là thực sự nghĩa phụ ta đã được phóng thích rồi sao? Có lý nào người được phóng thích dễ dàng và nhanh chóng như thế? Dù có được phóng thích người cũng phải trở về Lạc Dương, cho nghĩa mẫu ta khuây khỏa thương nhớ chứ! Tại sao người lại đến Tứ Xuyên? Đến đây làm gì?”
Tuy nghĩ vậy, chàng đứng lên giục Nghê Trường Lâm đi liền :
- Mình đi ngay đạo trưởng ạ, đừng để bọn họ chờ mà mình thất lễ!
Nghê Trường Lâm vuốt chòm râu thưa cười nhẹ :
- Lão phu chỉ là một đạo sĩ giả hiệu, Bạch đại hiệp gọi đạo trưởng mãi, làm lão phu thẹn chết!
Lão nghiêm giọng nói tiếp :
- Phu nhân muốn giữ sự tình bí mật hoàn toàn, nên bảo lão phu đến đây, thông tin trước cho đại hiệp biết, tạm thời đại hiệp nên tự xưng mình là La công tử, biểu điệt của phu nhân và gọi lão phu là Phó giáo luyện nhé.
Bạch Thiếu Huy gật đầu :
- Phu nhân liệu việc chu đáo quá! Tự nhiên tại hạ phải tuân theo.
Nghê Trường Lâm mỉm cười :
- Giờ thì mình đi được rồi!
Gần đến khách sảnh, Bạch Thiếu Huy nghe giọng cười giọng nói của Tiết thần y không khác mảy mau âm thanh ngày trước, chàng nhủ thầm :
- “Tại mình đa nghi quá, chứ đúng là nghĩa phụ mình còn ai khác nữa?”
Trong khách sảnh có Phương tổng quản đang tiếp chuyện Tiết thần y.
Chàng nhận thấy Tiết thần y hơi ốm hơn ngày trước một chút nhưng tinh thần vẫn mạnh mẽ như ngày nào. Cũng đôi mắt đó, vừa sáng rực vừa từ hòa, một thứ ánh sáng ấm áp, chứ không lạnh lùng ghê rợn như một số người tàn bạo.
Gặp lại nghĩa phụ, chàng xúc động vô cùng, song biết làm sao hơn khi mình đang đóng kịch?
Nghê Trường Lâm bật cười ha hả, giới thiệu từng người.
Bạch Thiếu Huy thoáng nhìn qua Phương tổng quản, trông thấy con người có phong độ tỷ mỉ quá, chàng sanh ác cảm ngay.
Đoạn Nghê Trường Lâm mời tất cả sang phòng ăn, cuộc rượu đã bày sẵn rồi, Tiết thần y khoác tay :
- Rượu lúc nào uống cũng được! Cứu người là việc gấp hơn, lão phu đề nghị xem chứng bệnh của mấy vị đó trước, rồi mình sẽ nâng chén sau, các vị nghĩ thế nào?
Nghê Trường Lâm cười nhẹ :
- Tiết lão ca cứ tự nhiên! Mình ăn uống xong xem bệnh cũng không muộn. Lão phu xin báo trước cho Tiết lão ca biết bệnh nhân không phải là một vài người đâu nhé! Nếu muốn xem qua tất cả, cũng phải một thời gian lâu!
Tiết thần y kinh hãi :
- Nhiều người mang bệnh cùng một lúc? Mà bệnh gì?
Nghê Trường Lâm đáp nhanh :
- Bị đánh thuốc mê, tâm trí đều rối loạn!
Tiết thần y kêu lên :
- Trời! Lại có việc như vậy à? Tất cả là bao nhiêu người?
Nghê Trường Lâm trầm giọng :
- Mười tám. Đã chết hết ba, còn mười lăm!
Tiết thần y trầm ngâm một lúc :
- Mê dược dù có lợi hại đến đâu, cũng không thể làm chết người! Có lẽ bên trong có sự bí ẩn gì?
Rồi họ cùng nâng chén, cũng cầm đũa uống uống ăn ăn.
Trong khi uống ăn họ nói chuyện với nhau toàn chuyện trên trời dưới đất, không ai đề cập đến trường hợp những kẻ mê thất thần trí vì uống Vô Ưu tán.
Khi xong tiếc, đến tiệc trà. Tiệc trà tự nhiên qua nhanh hơn.
Tiết thần y tằng hắng một tiếng đứng lên.
- Mình đi thôi, Nghê lão ca!
Nghê Trường Lâm đứng lên :
- Tiết lão ca thong thả một tý, để lão phu vào trước xem phu nhân đã dùng xong bữa cơm chưa?
Vừa lúc đó một tỳ nữa áo tím từ hậu sảnh bước ra, hướng về Nghê Trường Lâm vòng tay thốt :
- Phu nhân đang chờ Phó giáo luyện tại hậu đường!
Nghê Trường Lâm quay qua Tiết thần y :
- Phu nhân đang đợi đó, Tiết lão ca!
Rồi bốn người theo sau tỳ nữ đi vào hậu đường.
Vượt qua không biết bao nhiêu là dãy nhà, cuối cùng đến một tòa dinh viện, kiến trúc không khác gì với đinh viện thường chỉ có nơi sân lộ thiên, còn bên trên có chăng một mành lưới nhỏ tao tiệp với bóng đêm, nếu không để ý chắc không ai trông thấy.
Tỳ nữ xách đèn lồng vượt thềm tiến lên, đưa tay đẩy cửa bước vào. Bốn người kia không chậm trễ, theo sát bên nàng.
Nơi đó lại là một gian khách sảnh nữa, hai bên vách có kê hai hàng ghế, nhưng chẳng thấy ma nào ngồi.
Tỳ nữ không dừng chân, đi qua khỏi hai hàng ghế đó vòng quay một tấm bình phong đến bên sau.
Phía sau có một vọng cửa hình tròn, cạnh sát hai bên có hai đầu thú bằng đồng bạch.
Tỳ nữ đưa tay gõ nhẹ ba lượt.
Từ nơi đầu thú bên tả có tiếng hỏi vọng ra :
- Ai?
Tỳ nữ bước đến gần đầu thú, đáp vọng vào :
- Tỳ nữ là Tử Yến, vâng lệnh phu nhân, đưa Tiết thần y vào!
Có tiếng le te vang, hai cánh cửa sắt mở toang ra, bên trong là những bậc thềm bằng đá trắng ăn sâu vào lòng đất.
Bạch Thiếu Huy nghĩ thầm :
- “Thì ra mình đi đến một tòa địa thất”.
Nghê Trường Lâm thấy phải giải thích một câu :
- Để bảo vệ an toàn cho bệnh nhân, phu nhân phải đưa họ xuống đây xin Tiết lão ca hiểu cho, vững tâm theo phu nhân.
Tiết thần y thản nhiên như thường, gật đầu nói :
- Những kẻ mê thất thần trí hay có những hành động vô ý thức, đem họ vào đây là đắc sách nhất, vừa an toàn cho họ vừa an toàn cho những người khác.
Tuy là người trong Táng Hoa môn, chừng như Phương tổng quản chưa từng đến những nơi vô cùng bí mật như tòa thạch thất này, nên y đi sau cùng, đảo mắt quan sát khắp nơi thạch kỷ.
Khi tất cả đều đặt chân lên bậc thềm, cánh cửa sắt vụt đóng lại làm Phương tổng quản giật mình, vọt thân tới trước tránh chạm.
Nơi đầu dưới bậc thềm là một khoảng đất rộng độ mấy trượng. Sau khoảng đất rộng là sân cánh cửa sơn màu đỏ.
Bốn cánh hai đầu đóng im ỉm, hai cánh cửa giữa mở rộng bên trong là một sảnh đường, đèn đuốc sáng như ban ngày.
Tỳ nữ dẫn lộ đứng tại vọng cửa, nghiêng mình cao giọng :
- Báo cáo phu nhân, Phó giáo luyện và Tiết thần y đã đến!
Từ trên sảnh đường, Táng Hoa phu nhân truyền lệnh :
- Hãy mời vào!
Nghê Trường Lâm đã nghe vội vòng tay hướng sang Tiết thần y :
- Xin thỉnh Tiết lão ca!
Tiết thần y ngang nhiên bước vào, không chút khách khí.
Nghê Trường Lâm, Bạch Thiếu Huy và Phương tổng quản bước vào theo.
Táng Hoa phu nhân rời ghế đứng dậy, gật đầu chào :
- Già này bấy lâu ngưỡng mộ thinh danh của Tiết thần y, mãi đến hôm nay mới được hân hạnh hội kiến, nếu có gì thất lễ mong thần y thứ cho.
Tiết thần y hấp tấp vòng tay đáp lễ :
- Phu nhân bày vẽ long trọng quá, làm lão phu áy náy vô cùng.
Nghê Trường Lâm bước tới :
- Ngồi xuống Tiết lão ca.
Tiết thần y lại thốt một câu khiêm tốn rồi mới ngồi xuống. Nghê Trường Lâm, Bạch Thiếu Huy cũng ngồi theo.
Chỉ có Phương tổng quản bài kiến phu nhân rồi, lại một góc xa xa, ngồi xuống tỏ rõ cái thân thiện ti tiện.
Tử Quyên, Tử Yến dâng trà.
Tàng Hoa Phu nhân vào đề :
- Trong hào xá có mười mấy người không may bị đánh thuốc mê, thần trí hỗn loạn, mong thần y tất lòng nhân dạ cứu họ thoát nạn.
Tiết thần y gật đầu :
- Lão phu có nghe Nghê lão ca thuật sơ qua tình hình của họ, chẳng hay lão phu nhân an trí họ nơi nào?
Táng Hoa phu nhân đưa tay chỉ vọng cửa bên hữu :
- Tất cả ở trong ấy. Vì sợ bọn họ hành động liều lĩnh, già mới cho điểm huyệt bọn họ.
Tiết thần y lại hỏi :
- Nghe nói có ba người đã chết, họ đã chết được bao lâu rồi?
Nghê Trường Lâm đáp nhanh :
- Vào trưa hôm nay!
Tiết thần y trầm ngâm một chút :
- Theo chỗ hiểu biết của lão phu, thì trên giang hồ bất cứ loại mê dược nào dù lợi hại đến đâu, cũng không thể làm chết người. Có lẽ lão phu nhân đã cho bọn họ uống một loại thuốc giải độc nào, không nhằm chứng gây nên phản ứng làm cho chất mê dược biến thành độc tánh?
Táng Hoa phu nhân gật đầu :
- Già có cho bọn họ uống thuốc giải mê, song chẳng biết có biến chứng như thần y vừa bảo đó chăng?
Tiết thần y thở dài :
- Gần đây trên giang hồ, người ta thường pha trộn mấy loại độc trong thuốc mê, người bị đánh thuốc mê thoạt đầu chẳng đến nỗi nào nguy hại đến bản thân, chỉ sau đó dùng thuốc giải rồi lại chết liền, chẳng qua loại độc dược pha trộn đó có khắc tinh là gặp thuốc giải là công phạt ngay, không còn cách giải cứu kịp.
Lão lại hỏi :
- Phu nhân có biết kẻ nào ám toán những người đó chăng?
Táng Hoa phu nhân lắc đầu :
- Già chưa có đủ thời gian truy nguyên trường hợp ấy.
Bạch Thiếu Huy trách thầm :
- “Tại sao phu nhân không chịu nói thật với nghĩa phụ? Giấu một nguyên nhân phát xuất căn bệnh là làm phí rất nhiều thời giờ cho y sư phải gia công tìm tòi, tìm được thì chẳng nói làm chi, tìm không được thì dẫu thang phục dược sai có hại cho người bệnh”.
Chàng nhìn thẳng lên mặt phu nhân, xem có biểu lộ gì không.
Tiết thần y tiếp nối :
- Nếu biết được môn phái nào ám toán, lão phu suy đoán họ dùng mê dược gì, sau đó mình mới chọn loại thuốc giải đúng loại.
Phu nhân không nói chi đến môn phái, chỉ buông gọn :
- Bọn địch thủ cho bọn họ uống một loại thuốc mê có tên là Vô Ưu tán.
Tiết thần y lắc đầu :
- Vô Ưu tán? Lão phu chưa hề nghe đến ba tiếng đó.
Lão đứng lên :
- Xin phu nhân cho phép lão phu quan sát qua tình trạng của họ xem sao! Dù thế nào đi nữa, lão phu cũng cố hết sức mình, xin phu nhân yên trí.
Táng Hoa phu nhân gật đầu :
- Vạn sự xin nhờ tiên sinh hết lòng giúp đỡ, già quyết chẳng dám quên ơn.
Bà quay qua Nghê Trường Lâm :
- Phó giáo luyện đưa tiên sinh vào xem bệnh đi!
Nghê Trường Lâm vâng lệnh đứng lên, đưa Tiết thần y tiến đến vọng cửa bên mật thất.
Bạch Thiếu Huy không biết mình có thể đi theo được chăng, đang lưỡng lự thì phu nhân gọi :
- Biểu điệt nên vào đó xem cho biết tình hình.
- Đệ tử trong Hoán Hoa cung đều xưng là Công chúa, chỉ có người Chưởng môn thì xưng là phu nhân, Chưởng môn có quyền chỉ định một người đệ tử nào mà mình xem là xứng đáng nhất để truyền y bát, thừa kế ngôi vị độc tôn trong Hoán Hoa cung.
Bạch Thiếu Huy chợt tỉnh ngộ :
- Thảo nào mà Bạch Linh đàn chủ chẳng đố kỵ Tử Vi đàn chủ cố loại trừ cho kỳ được! Chẳng qua họ vì cái ngôi vị độc tôn đó mà hủy diệt tình đồng môn?
Táng Hoa phu nhân lại tiếp :
- Võ công của Hoán Hoa cung ngụy dị, cao thâm vô cùng, không một nhân vật võ lâm nào dám khinh thường. Cũng may từ năm mươi năm trước, chúng không hề can dự vào những sự việc trên giang hồ, nhờ đó mà thiên hạ võ lâm được bình an vô sự. Nhưng gần đây yêu nữ thừa kế ngôi Chưởng môn quyền, nuôi tham vọng làm bá chủ võ lâm nên tình hình thay đổi hẳn. Yêu nữ đặt tai mắt khắp nơi, mua chuộc môn đệ các phái làm tay sai, những kẻ phản bội đó giúp yêu nữ thôn tính dần dần những môn phái nào tỏ vẻ chống đối.
Bạch Thiếu Huy trở lại vấn đề chính :
- Còn mối thù của phu nhân với Hoán Hoa cung như thế nào?
Táng Hoa phu nhân trầm ngay gương mặt, buông gọn :
- Mối thù sát phu!
Thấy phu nhân có vẻ không vui khi nhắc lại mối thù đó, Bạch Thiếu Huy lảng sang chuyện khác :
- Vương huynh là lịnh của phu nhân?
Phu nhân lắc đầu :
- Nó là cháu của già!
Vừa lúc đó Trại Thuần Dương Nghê Trường Lâm hấp tấp bước vào.
Phu nhân hỏi nhanh :
- Có việc gì hở Phó giáo luyện?
Nghê Trường Lâm nghiêng mình :
- Thuộc hạ vừa tiếp được một tin tức của Phương tổng quản từ Toại Ninh gửi về. Theo tin đó thì lão thiền sư trên Bạch Mã tự đã xuất ngoại vân du từ một tháng nay, theo lời các tăng chúng trong tự, có lẽ lão thiền sư còn lâu lắm mới trở về.
Phu nhân cau mày :
- Lão thiền sư đi đâu, Phương tổng quản có nói rõ chăng?
Nghê Trường Lâm lắc đầu :
- Phương tổng quản không đề cập đến điều đó.
Táng Hoa phu nhân hừ lạnh :
- Phương tổng quản đã bao nhiêu niên kỷ rổi, lại hành động hồ đồ như vậy? Ta bảo tìm một người, y lại dần dà đến nay mà vẫn chưa trở về, rồi cuối cùng chỉ báo cáo gọn như thế mà cho là đủ nhiệm vụ? Vương Lập Văn và các người kia đâu có thể chịu cho cảnh điểm huyệt lâu hơn?
Nghê Trường Lâm vội thốt :
- Xin phu nhân yên tâm, Phương tổng quản có nhờ thuộc hạ bẩm lên phu nhân...
Táng Hoa phu nhân nhướng cao đôi mày :
- Y còn nói gì nữa?
Nghê Trường Lâm trình gấp :
- Lão thiền sư vắng mặt, Phương tổng quản còn biết làm sao hơn, nhưng may thay y lại thỉnh được một vị danh sư khác...
Táng Hoa phu nhân kinh dị :
- Ai?
Nghê Trường Lâm thốt :
- Tiết thần y!
Bạch Thiếu Huy giật mình.
Chàng biết rõ nghĩa phụ chàng đang do Lăng đường chủ quản thúc. Trong trường hợp nào Phương tổng quản gặp nghĩa phụ chàng? Còn Lăng đường chủ thực sự có liên quan gì đến Bách Hoa cốc chăng?
Táng Hoa phu nhân hỏi tiếp :
- Y thuật của Tiết thần y như thế nào?
Nghê Trường Lâm tán :
- Nghề thuốc của Tiết thần y nổi tiếng như cồn khắp Đại nam giang bắc, bất cứ chứng bệnh khó khăn nào đều gặp lão là lành ngay.
Táng Hoa phu nhân gật đầu :
- Hiện tại Tiết thần y ở đâu?
Nghê Trường Lâm đáp :
- Lúc thuộc hạ may mắn được quen với Tiết thần y thì lão ở tại Tô Châu, song cách đây độ mười năm, lão dời chỗ đến Lạc Dương.
Táng Hoa phu nhân trố mắt :
- Lạc Dương? Từ đây đến đó phải mất bao nhiêu ngày đường?
Nghê Trường Lâm mỉm cười :
- Mình không cần phải đến Lạc Dương phu nhân à! Dịp may đưa đến, Phương tổng quản lại gặp Tiết thần y tại Bạch Mã tự, đúng lúc lão sang thăm Thiền sư. Vì có chỗ quen biết nhau từ trước, Phương tổng quản bèn thỉnh Tiết thần y cùng đến đây.
Bạch Thiếu Huy lại giật mình thầm nghĩ :
- “Nghĩa phụ ta đã được Lăng đàn chàng phóng thích rồi sao lại ung dung có mặt tại Bạch Mã tự?”
Táng Hoa phu nhân lai hỏi :
- Phương tổng quản có nói chừng nào thì y về đến đây?
Nghê Trường Lâm ngẫm nghi một lát :
- Trưa hôm nay, Phương tổng quản khởi hành, chậm lắm là vào lúc hoàng hôn, y và họ Tiết sẽ có mặt!
Táng Hoa phu nhân ngẩng mặt nhìn trời gật đầu :
- Vậy thì hay lắm!
Bà quay qua Bạch Thiếu Huy :
- Thiếu hiệp sinh trưởng tại Cô Tô, có lẽ biết Tiết thần y chứ?
Bạch Thiếu Huy đáp :
- Tệ xá ở tại nội thành, còn nhà của Tiết thần y lại ở tại Mộc Độc trấn, cách nhau cũng khá xa, nên không được biết Tiết thần y cho lắm. Bất quá tại hạ cùng con trai lão là bạn đồng song, thỉnh thoảng có đến thăm nhau, chứ không lấy gì làm thân.
Táng Hoa phu nhân gật đầu :
- Suốt đêm qua thiếu hiệp vất vả lắm phải không? Giờ nên nghỉ ngơi một lát cho lại sức.
Bà đứng lên hướng mắt sang Nghê Trường Lâm :
- Phó giáo luyện đưa Bạch thiếu hiệp đến thơ phòng nghỉ ngơi đi.
Nghê Trường Lâm vâng một tiếng, đưa Bạch Thiếu Huy đi liền.
Phu nhân gọi chàng lại mỉm cười dặn dò :
- Ở đây rồi, thiếu hiệp nên rửa sạch thuốc hóa trang đó cải sửa thành một dung mạo khác nhé, còn y phục của thiếu hiệp bê bết những máu cũng phải được thay đổi luôn. Thân vóc của thiếu hiệp suýt soát với Vương Lập Văn, có thể dùng y phục của nó thay đổi.
Bạch Thiếu Huy tỏ lời cảm tạ lo liệu cho chàng, đoạn bước theo Nghê Trường Lâm.
Chàng nhận thấy nơi đây nhất nhất cái gì cũng không khác mảy may tại Vương phủ nơi Đô thành. Nếu chàng không được cho biết trước, rất có thể chàng lầm ngay đây là Vương phủ cũ chứ không phải là cơ sở khác.
Nghê Trường Lâm mỉm cười :
- Đại hiệp nhận thấy nơi đây cái gì cũng giống như tại Vương phủ phải không? Thiếu chủ nhân dự liệu sẽ có ngày phải chuyển cư nơi khác, nên cho thiết lập cơ sở này từ lâu, phỏng theo quy mô cũ, để một khi sang đây ở rồi, phu nhân không phải ưu tư hoài niệm cảnh xưa...
Bạch Thiếu Huy gật đầu :
- Vương huynh biết lo xa như vậy là tốt lắm!
Cả hai đi một lúc đến thơ phòng.
Thơ phòng trang trí vô cùng khả khiết, giống hệt như thơ phòng ngày trước của Vương Lập Văn đã dành cho chàng.
Thơ đồng Minh Cầm từ trong phòng bước ra vái chào.
Nghê Trường Lâm bảo :
- Đây là Bạch đại hiệp, người hãy hầu hạ cho chu đáo nhé.
Minh Cầm vâng một tiếng, quay ra làm lễ ra mắt Bạch Thiếu Huy, Nghê Trường Lâm cáo từ lui ra ngoài.
Bạch Thiếu Huy điểm một nụ cười nhìn Minh Cầm :
- Hiện tại ta chẳng cần gì, người khỏi phải ở đây, khi nào cần ta sẽ gọi.
Minh Cầm cũng ra luôn.
Chàng đóng cửa phòng cởi giày lên giường ngồi xếp bằng tròn, vận công điều tức.
Khi chàng mở mắt ra thì đêm đã xuống rồi.
Có tiếng gõ cửa phòng, chàng bước xuống giường ra mở thì thấy Minh Cầm mang đèn đến cho chàng. Sau lưng Minh Cầm có nàng Tử Quyên tay cầm một chiếc áo.
Nàng trao áo cho Bạch Thiếu Huy cung kính thốt :
- Chiếc áo này của thiếu chủ nhân, phu nhân sai tiểu tỳ mang đến cho thiếu hiệp thay đổi.
Bạch Thiếu Huy tiếp lấy :
- Đa tạ cô nương!
Tử Quyên lại lấy một chiếc hộp bằng gỗ đàn hương, thấp giọng :
- Hộp này đựng thuốc cải sửa dung mạo, xin thiếu hiệp để cho tiểu tỳ đổi gương mặt khác, như vậy mới tránh được sự nhòm ngó của Bách Hoa cốc.
Bạch Thiếu Huy nghĩ Tử Vi đàn chủ đã mất tích rồi, chàng không thể trở về Bách Hoa cốc thì còn để gương mặt có làm da xám làm gì?
Chàng gật đầu mỉm cười :
- Cô nương hãy để chiếc hộp đó cho tại hạ, tự mình làm cũng được rồi, được dám phiền đến cô nương đâu.
Tử Quyên không dám ép, chỉ giục chàng thay áo, rồi cầm chiếc áo vấy màu ra khỏi phòng.
Loay quay một lúc, Bạch Thiếu Huy đã biến đổi thành một vị tướng công, mặt trắng xanh, trông có vẻ bệnh hoạn yếu ớt.
Khi Tử Quyên vào nàng chỉ mỉm cười chứ không lấy làm lạ tán :
- Bạch tướng công cải sửa dung mạo tuyệt khéo! Nếu không biết trước, tiểu tỳ không thể nào nhận ra đó!
Nàng thu dọn chiếc hộp, vừa bước ra ngoài thì Minh Cầm bước vào. Hắn không lấy làm lạ chút nào, hắn cũng không cần nhìn chàng, chỉ đặt bình trà lên bàn rồi trở ra.
Bạch Thiếu Huy gật đầu nghĩ thầm :
- “Táng Hoa phu nhân quả có công khó huấn luyện thuộc hạ đây! Đến một tên thơ đồng ấu thơ như vậy mà còn giữ được tánh khí trầm ổn, không tỏ vẻ lạ lùng khi nhận ra ta đã đổi thành con người khác biệt”.
Chàng rót trà, nhấp nhấp vài ngụm, kế đó Nghê Trường Lâm tới.
Lão vòng tay điểm một nụ cười thốt :
- Đại hiệp à, Tiết thần y đã cùng Phương tổng quản từ Toại Ninh đến đây rồi. Hiện tại họ đang ở ngoài khách sảnh, xin mời đại hiệp ra đó luôn để cùng nhập tiệc.
Bạch Thiếu Huy vô cùng cao hứng, nhưng chàng có ý nghĩ ngờ thầm nghĩ :
- “Như vậy là thực sự nghĩa phụ ta đã được phóng thích rồi sao? Có lý nào người được phóng thích dễ dàng và nhanh chóng như thế? Dù có được phóng thích người cũng phải trở về Lạc Dương, cho nghĩa mẫu ta khuây khỏa thương nhớ chứ! Tại sao người lại đến Tứ Xuyên? Đến đây làm gì?”
Tuy nghĩ vậy, chàng đứng lên giục Nghê Trường Lâm đi liền :
- Mình đi ngay đạo trưởng ạ, đừng để bọn họ chờ mà mình thất lễ!
Nghê Trường Lâm vuốt chòm râu thưa cười nhẹ :
- Lão phu chỉ là một đạo sĩ giả hiệu, Bạch đại hiệp gọi đạo trưởng mãi, làm lão phu thẹn chết!
Lão nghiêm giọng nói tiếp :
- Phu nhân muốn giữ sự tình bí mật hoàn toàn, nên bảo lão phu đến đây, thông tin trước cho đại hiệp biết, tạm thời đại hiệp nên tự xưng mình là La công tử, biểu điệt của phu nhân và gọi lão phu là Phó giáo luyện nhé.
Bạch Thiếu Huy gật đầu :
- Phu nhân liệu việc chu đáo quá! Tự nhiên tại hạ phải tuân theo.
Nghê Trường Lâm mỉm cười :
- Giờ thì mình đi được rồi!
Gần đến khách sảnh, Bạch Thiếu Huy nghe giọng cười giọng nói của Tiết thần y không khác mảy mau âm thanh ngày trước, chàng nhủ thầm :
- “Tại mình đa nghi quá, chứ đúng là nghĩa phụ mình còn ai khác nữa?”
Trong khách sảnh có Phương tổng quản đang tiếp chuyện Tiết thần y.
Chàng nhận thấy Tiết thần y hơi ốm hơn ngày trước một chút nhưng tinh thần vẫn mạnh mẽ như ngày nào. Cũng đôi mắt đó, vừa sáng rực vừa từ hòa, một thứ ánh sáng ấm áp, chứ không lạnh lùng ghê rợn như một số người tàn bạo.
Gặp lại nghĩa phụ, chàng xúc động vô cùng, song biết làm sao hơn khi mình đang đóng kịch?
Nghê Trường Lâm bật cười ha hả, giới thiệu từng người.
Bạch Thiếu Huy thoáng nhìn qua Phương tổng quản, trông thấy con người có phong độ tỷ mỉ quá, chàng sanh ác cảm ngay.
Đoạn Nghê Trường Lâm mời tất cả sang phòng ăn, cuộc rượu đã bày sẵn rồi, Tiết thần y khoác tay :
- Rượu lúc nào uống cũng được! Cứu người là việc gấp hơn, lão phu đề nghị xem chứng bệnh của mấy vị đó trước, rồi mình sẽ nâng chén sau, các vị nghĩ thế nào?
Nghê Trường Lâm cười nhẹ :
- Tiết lão ca cứ tự nhiên! Mình ăn uống xong xem bệnh cũng không muộn. Lão phu xin báo trước cho Tiết lão ca biết bệnh nhân không phải là một vài người đâu nhé! Nếu muốn xem qua tất cả, cũng phải một thời gian lâu!
Tiết thần y kinh hãi :
- Nhiều người mang bệnh cùng một lúc? Mà bệnh gì?
Nghê Trường Lâm đáp nhanh :
- Bị đánh thuốc mê, tâm trí đều rối loạn!
Tiết thần y kêu lên :
- Trời! Lại có việc như vậy à? Tất cả là bao nhiêu người?
Nghê Trường Lâm trầm giọng :
- Mười tám. Đã chết hết ba, còn mười lăm!
Tiết thần y trầm ngâm một lúc :
- Mê dược dù có lợi hại đến đâu, cũng không thể làm chết người! Có lẽ bên trong có sự bí ẩn gì?
Rồi họ cùng nâng chén, cũng cầm đũa uống uống ăn ăn.
Trong khi uống ăn họ nói chuyện với nhau toàn chuyện trên trời dưới đất, không ai đề cập đến trường hợp những kẻ mê thất thần trí vì uống Vô Ưu tán.
Khi xong tiếc, đến tiệc trà. Tiệc trà tự nhiên qua nhanh hơn.
Tiết thần y tằng hắng một tiếng đứng lên.
- Mình đi thôi, Nghê lão ca!
Nghê Trường Lâm đứng lên :
- Tiết lão ca thong thả một tý, để lão phu vào trước xem phu nhân đã dùng xong bữa cơm chưa?
Vừa lúc đó một tỳ nữa áo tím từ hậu sảnh bước ra, hướng về Nghê Trường Lâm vòng tay thốt :
- Phu nhân đang chờ Phó giáo luyện tại hậu đường!
Nghê Trường Lâm quay qua Tiết thần y :
- Phu nhân đang đợi đó, Tiết lão ca!
Rồi bốn người theo sau tỳ nữ đi vào hậu đường.
Vượt qua không biết bao nhiêu là dãy nhà, cuối cùng đến một tòa dinh viện, kiến trúc không khác gì với đinh viện thường chỉ có nơi sân lộ thiên, còn bên trên có chăng một mành lưới nhỏ tao tiệp với bóng đêm, nếu không để ý chắc không ai trông thấy.
Tỳ nữ xách đèn lồng vượt thềm tiến lên, đưa tay đẩy cửa bước vào. Bốn người kia không chậm trễ, theo sát bên nàng.
Nơi đó lại là một gian khách sảnh nữa, hai bên vách có kê hai hàng ghế, nhưng chẳng thấy ma nào ngồi.
Tỳ nữ không dừng chân, đi qua khỏi hai hàng ghế đó vòng quay một tấm bình phong đến bên sau.
Phía sau có một vọng cửa hình tròn, cạnh sát hai bên có hai đầu thú bằng đồng bạch.
Tỳ nữ đưa tay gõ nhẹ ba lượt.
Từ nơi đầu thú bên tả có tiếng hỏi vọng ra :
- Ai?
Tỳ nữ bước đến gần đầu thú, đáp vọng vào :
- Tỳ nữ là Tử Yến, vâng lệnh phu nhân, đưa Tiết thần y vào!
Có tiếng le te vang, hai cánh cửa sắt mở toang ra, bên trong là những bậc thềm bằng đá trắng ăn sâu vào lòng đất.
Bạch Thiếu Huy nghĩ thầm :
- “Thì ra mình đi đến một tòa địa thất”.
Nghê Trường Lâm thấy phải giải thích một câu :
- Để bảo vệ an toàn cho bệnh nhân, phu nhân phải đưa họ xuống đây xin Tiết lão ca hiểu cho, vững tâm theo phu nhân.
Tiết thần y thản nhiên như thường, gật đầu nói :
- Những kẻ mê thất thần trí hay có những hành động vô ý thức, đem họ vào đây là đắc sách nhất, vừa an toàn cho họ vừa an toàn cho những người khác.
Tuy là người trong Táng Hoa môn, chừng như Phương tổng quản chưa từng đến những nơi vô cùng bí mật như tòa thạch thất này, nên y đi sau cùng, đảo mắt quan sát khắp nơi thạch kỷ.
Khi tất cả đều đặt chân lên bậc thềm, cánh cửa sắt vụt đóng lại làm Phương tổng quản giật mình, vọt thân tới trước tránh chạm.
Nơi đầu dưới bậc thềm là một khoảng đất rộng độ mấy trượng. Sau khoảng đất rộng là sân cánh cửa sơn màu đỏ.
Bốn cánh hai đầu đóng im ỉm, hai cánh cửa giữa mở rộng bên trong là một sảnh đường, đèn đuốc sáng như ban ngày.
Tỳ nữ dẫn lộ đứng tại vọng cửa, nghiêng mình cao giọng :
- Báo cáo phu nhân, Phó giáo luyện và Tiết thần y đã đến!
Từ trên sảnh đường, Táng Hoa phu nhân truyền lệnh :
- Hãy mời vào!
Nghê Trường Lâm đã nghe vội vòng tay hướng sang Tiết thần y :
- Xin thỉnh Tiết lão ca!
Tiết thần y ngang nhiên bước vào, không chút khách khí.
Nghê Trường Lâm, Bạch Thiếu Huy và Phương tổng quản bước vào theo.
Táng Hoa phu nhân rời ghế đứng dậy, gật đầu chào :
- Già này bấy lâu ngưỡng mộ thinh danh của Tiết thần y, mãi đến hôm nay mới được hân hạnh hội kiến, nếu có gì thất lễ mong thần y thứ cho.
Tiết thần y hấp tấp vòng tay đáp lễ :
- Phu nhân bày vẽ long trọng quá, làm lão phu áy náy vô cùng.
Nghê Trường Lâm bước tới :
- Ngồi xuống Tiết lão ca.
Tiết thần y lại thốt một câu khiêm tốn rồi mới ngồi xuống. Nghê Trường Lâm, Bạch Thiếu Huy cũng ngồi theo.
Chỉ có Phương tổng quản bài kiến phu nhân rồi, lại một góc xa xa, ngồi xuống tỏ rõ cái thân thiện ti tiện.
Tử Quyên, Tử Yến dâng trà.
Tàng Hoa Phu nhân vào đề :
- Trong hào xá có mười mấy người không may bị đánh thuốc mê, thần trí hỗn loạn, mong thần y tất lòng nhân dạ cứu họ thoát nạn.
Tiết thần y gật đầu :
- Lão phu có nghe Nghê lão ca thuật sơ qua tình hình của họ, chẳng hay lão phu nhân an trí họ nơi nào?
Táng Hoa phu nhân đưa tay chỉ vọng cửa bên hữu :
- Tất cả ở trong ấy. Vì sợ bọn họ hành động liều lĩnh, già mới cho điểm huyệt bọn họ.
Tiết thần y lại hỏi :
- Nghe nói có ba người đã chết, họ đã chết được bao lâu rồi?
Nghê Trường Lâm đáp nhanh :
- Vào trưa hôm nay!
Tiết thần y trầm ngâm một chút :
- Theo chỗ hiểu biết của lão phu, thì trên giang hồ bất cứ loại mê dược nào dù lợi hại đến đâu, cũng không thể làm chết người. Có lẽ lão phu nhân đã cho bọn họ uống một loại thuốc giải độc nào, không nhằm chứng gây nên phản ứng làm cho chất mê dược biến thành độc tánh?
Táng Hoa phu nhân gật đầu :
- Già có cho bọn họ uống thuốc giải mê, song chẳng biết có biến chứng như thần y vừa bảo đó chăng?
Tiết thần y thở dài :
- Gần đây trên giang hồ, người ta thường pha trộn mấy loại độc trong thuốc mê, người bị đánh thuốc mê thoạt đầu chẳng đến nỗi nào nguy hại đến bản thân, chỉ sau đó dùng thuốc giải rồi lại chết liền, chẳng qua loại độc dược pha trộn đó có khắc tinh là gặp thuốc giải là công phạt ngay, không còn cách giải cứu kịp.
Lão lại hỏi :
- Phu nhân có biết kẻ nào ám toán những người đó chăng?
Táng Hoa phu nhân lắc đầu :
- Già chưa có đủ thời gian truy nguyên trường hợp ấy.
Bạch Thiếu Huy trách thầm :
- “Tại sao phu nhân không chịu nói thật với nghĩa phụ? Giấu một nguyên nhân phát xuất căn bệnh là làm phí rất nhiều thời giờ cho y sư phải gia công tìm tòi, tìm được thì chẳng nói làm chi, tìm không được thì dẫu thang phục dược sai có hại cho người bệnh”.
Chàng nhìn thẳng lên mặt phu nhân, xem có biểu lộ gì không.
Tiết thần y tiếp nối :
- Nếu biết được môn phái nào ám toán, lão phu suy đoán họ dùng mê dược gì, sau đó mình mới chọn loại thuốc giải đúng loại.
Phu nhân không nói chi đến môn phái, chỉ buông gọn :
- Bọn địch thủ cho bọn họ uống một loại thuốc mê có tên là Vô Ưu tán.
Tiết thần y lắc đầu :
- Vô Ưu tán? Lão phu chưa hề nghe đến ba tiếng đó.
Lão đứng lên :
- Xin phu nhân cho phép lão phu quan sát qua tình trạng của họ xem sao! Dù thế nào đi nữa, lão phu cũng cố hết sức mình, xin phu nhân yên trí.
Táng Hoa phu nhân gật đầu :
- Vạn sự xin nhờ tiên sinh hết lòng giúp đỡ, già quyết chẳng dám quên ơn.
Bà quay qua Nghê Trường Lâm :
- Phó giáo luyện đưa tiên sinh vào xem bệnh đi!
Nghê Trường Lâm vâng lệnh đứng lên, đưa Tiết thần y tiến đến vọng cửa bên mật thất.
Bạch Thiếu Huy không biết mình có thể đi theo được chăng, đang lưỡng lự thì phu nhân gọi :
- Biểu điệt nên vào đó xem cho biết tình hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.