Hắc Tổng, Thiếu Phu Nhân Lại Muốn Ngoại Tình!
Chương 33: Gào khóc tiếc nuối
Talan
15/11/2023
" Máu của tôi, muốn rút bao nhiêu cũng được chỉ cần Hắc Minh Hạo có thể sống. "
" Kết quả trùng khớp, cậu chuẩn bị tinh thần nằm lên giường đi. "
Bác sĩ tiêm cho cậu liều thuốc tê, nằm đối diện nhìn người bạn thân bên cạnh vẫn hấp bốp hô hấp khó khăn, đôi mắt dán chặt lo lắng an nguy của anh.
Vài giờ dần trôi qua, Diệp La Manh Hạ thấp thỏm không yên cứ chốc lát lại lê bước đi đi lại lại trước cửa bất an không thôi.
Khi đôi chân nhẹ bước ra khỏi phòng cấp cứu đôi mắt lóe lên nhanh chóng sáp lại hỏi han tình hình. Bác sĩ nở nụ cười gật đầu báo tin Minh Hạo thoát khỏi cơn nguy kịch.
Lòng vui như nở hoa thở phào nhẹ nhõm, cô vui vẻ đi mua đồ ăn thanh đạm cho anh, vừa đi vừa huýt sáo.
Thế mà khi mang đồ trở vào thì toàn thân lạnh cứng chết lặng, chiếc giường phủ ga trắng toát che luôn toàn thân không còn thấy mặt mũi đâu nữa.
Tay cầm đồ đột ngột rơi xuống mặt đất, chân lao gấp bám vào thành giường gào khóc nức nở.
" Tại sao chứ!! Không phải đã qua cơn nguy kịch rồi sao? Sao lại thành ra thế này!? "
" Hắc Minh Hạo anh không được chết!! Tôi không cho phép anh chết đồ khốn nạn nhà anh hứa không chết mà đi dễ như vậy à con mẹ nó mở mắt ra nhìn tôi!! "
Bàn tay đằng sau đặt lên vai cô kêu cô bình tĩnh bị hất mạnh ra quát nạt.
" Cút ra! "
Ngô Kim Nhất hết cách đỡ cô đứng dậy dù bị cô đấm mấy phát vào người đau điếng.
" Manh Hạ bình tĩnh. "
Cô vùng vẫy không chấp nhận được sự thật, nước mắt lem nhem hết cả mặt, miệng run rẩy bỗng chốc hối hận.
" Tỉnh lại đi tôi không bỏ trốn nữa...hức...khốn kiếp...tôi hình như yêu anh mất rồi đồ khốn!! "
" Em có vẻ yêu thích cái xác chết đấy nhỉ. "
Cô nín bặt bất ngờ quay lại phía sau, dáng chân cao ngất ngưởng đó hiện lên gương mặt cô căm ghét, vội vàng đẩy Kim Nhất ra một góc lao ra ôm anh trách móc.
" Dọa chết tôi rồi anh dám chơi trò giả chết lần nữa tôi liền xẻo thịt anh! "
Hắc Minh Hạo nhếch miệng cười hài lòng hôn lên trán cô an ủi. Ngón tay nhỏ nhéo mạnh cạnh sườn làm anh đau điếng hét toáng lên.
" Đau!! Đau!! Em định hại chết chồng mình thật à!? "
Ngô Kim Nhất làm cái bóng đèn lung linh sáng chói nhìn hai vợ chồng ân cần thân mật, rầu rĩ biến về phòng bệnh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Mã Tiểu Yên còn ngồi trên chiếc ghế mặt mày cau có phẫn nộ đập mạnh xuống bàn tức run người.
Kế hoạch bị phá nát không tưởng, chỉ chậm 1s nữa thôi bà ta đã có tất cả. Chẳng ngờ Hắc Minh Hạo đã ngấm ngầm điều tra làm lộ ra toàn bộ hành tung của bà.
Lý Yết Gia trầm lặng suy ngẫm cũng chịu mở miệng xoa dịu tình hình.
" Diệp La Manh Hạ thật sự là con ruột của bà thì bà sợ cái gì. Không sớm thì muộn cũng sẽ có cách. "
" Cậu yêu Manh Hạ đến vậy, lí gì chịu bắt tay tôi làm gia đình nó thân bại danh liệt? "
Anh yên lặng không đáp, mãi hồi lâu đôi mắt lay động nói lí nhí.
" Có như vậy tôi mới có thể cướp cô ấy khỏi tay hắn. "
Mã Tiểu Yên khó hiểu nhìn Yết Gia.
" Cậu điên thật đấy, vì tình yêu mù quáng mà chuyện gì cũng dám làm. "
" Bà nhầm rồi, tôi muốn hắn nếm trải cảm giác mất đi người mình yêu thương trân trọng, đau thấu đến tận xương tủy. "
Bà ngây ngốc trước câu trả lời kiên định đáng sợ, sự thật Diệp La Manh Hạ vốn không phải con ruột bà. Toàn bộ mọi chuyện đều do bà tự biên tự diễn ngay cả kết quả xét nghiệm cũng do bà nhúng tay vào vì biết cái tính không chịu chấp nhận sự thật một cách dễ dàng ấy của cô.
" Kết quả trùng khớp, cậu chuẩn bị tinh thần nằm lên giường đi. "
Bác sĩ tiêm cho cậu liều thuốc tê, nằm đối diện nhìn người bạn thân bên cạnh vẫn hấp bốp hô hấp khó khăn, đôi mắt dán chặt lo lắng an nguy của anh.
Vài giờ dần trôi qua, Diệp La Manh Hạ thấp thỏm không yên cứ chốc lát lại lê bước đi đi lại lại trước cửa bất an không thôi.
Khi đôi chân nhẹ bước ra khỏi phòng cấp cứu đôi mắt lóe lên nhanh chóng sáp lại hỏi han tình hình. Bác sĩ nở nụ cười gật đầu báo tin Minh Hạo thoát khỏi cơn nguy kịch.
Lòng vui như nở hoa thở phào nhẹ nhõm, cô vui vẻ đi mua đồ ăn thanh đạm cho anh, vừa đi vừa huýt sáo.
Thế mà khi mang đồ trở vào thì toàn thân lạnh cứng chết lặng, chiếc giường phủ ga trắng toát che luôn toàn thân không còn thấy mặt mũi đâu nữa.
Tay cầm đồ đột ngột rơi xuống mặt đất, chân lao gấp bám vào thành giường gào khóc nức nở.
" Tại sao chứ!! Không phải đã qua cơn nguy kịch rồi sao? Sao lại thành ra thế này!? "
" Hắc Minh Hạo anh không được chết!! Tôi không cho phép anh chết đồ khốn nạn nhà anh hứa không chết mà đi dễ như vậy à con mẹ nó mở mắt ra nhìn tôi!! "
Bàn tay đằng sau đặt lên vai cô kêu cô bình tĩnh bị hất mạnh ra quát nạt.
" Cút ra! "
Ngô Kim Nhất hết cách đỡ cô đứng dậy dù bị cô đấm mấy phát vào người đau điếng.
" Manh Hạ bình tĩnh. "
Cô vùng vẫy không chấp nhận được sự thật, nước mắt lem nhem hết cả mặt, miệng run rẩy bỗng chốc hối hận.
" Tỉnh lại đi tôi không bỏ trốn nữa...hức...khốn kiếp...tôi hình như yêu anh mất rồi đồ khốn!! "
" Em có vẻ yêu thích cái xác chết đấy nhỉ. "
Cô nín bặt bất ngờ quay lại phía sau, dáng chân cao ngất ngưởng đó hiện lên gương mặt cô căm ghét, vội vàng đẩy Kim Nhất ra một góc lao ra ôm anh trách móc.
" Dọa chết tôi rồi anh dám chơi trò giả chết lần nữa tôi liền xẻo thịt anh! "
Hắc Minh Hạo nhếch miệng cười hài lòng hôn lên trán cô an ủi. Ngón tay nhỏ nhéo mạnh cạnh sườn làm anh đau điếng hét toáng lên.
" Đau!! Đau!! Em định hại chết chồng mình thật à!? "
Ngô Kim Nhất làm cái bóng đèn lung linh sáng chói nhìn hai vợ chồng ân cần thân mật, rầu rĩ biến về phòng bệnh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Mã Tiểu Yên còn ngồi trên chiếc ghế mặt mày cau có phẫn nộ đập mạnh xuống bàn tức run người.
Kế hoạch bị phá nát không tưởng, chỉ chậm 1s nữa thôi bà ta đã có tất cả. Chẳng ngờ Hắc Minh Hạo đã ngấm ngầm điều tra làm lộ ra toàn bộ hành tung của bà.
Lý Yết Gia trầm lặng suy ngẫm cũng chịu mở miệng xoa dịu tình hình.
" Diệp La Manh Hạ thật sự là con ruột của bà thì bà sợ cái gì. Không sớm thì muộn cũng sẽ có cách. "
" Cậu yêu Manh Hạ đến vậy, lí gì chịu bắt tay tôi làm gia đình nó thân bại danh liệt? "
Anh yên lặng không đáp, mãi hồi lâu đôi mắt lay động nói lí nhí.
" Có như vậy tôi mới có thể cướp cô ấy khỏi tay hắn. "
Mã Tiểu Yên khó hiểu nhìn Yết Gia.
" Cậu điên thật đấy, vì tình yêu mù quáng mà chuyện gì cũng dám làm. "
" Bà nhầm rồi, tôi muốn hắn nếm trải cảm giác mất đi người mình yêu thương trân trọng, đau thấu đến tận xương tủy. "
Bà ngây ngốc trước câu trả lời kiên định đáng sợ, sự thật Diệp La Manh Hạ vốn không phải con ruột bà. Toàn bộ mọi chuyện đều do bà tự biên tự diễn ngay cả kết quả xét nghiệm cũng do bà nhúng tay vào vì biết cái tính không chịu chấp nhận sự thật một cách dễ dàng ấy của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.