Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
Chương 48: Bây giờ hối hận liệu có quá muộn?
Lovelif
14/06/2024
*Toàn bộ cuộc trò chuyện đều là Tiếng Anh.
Những ngày tháng tươi đẹp cuối cùng cũng kết thúc sau một lần Khiêm Lăng Hoành trở về tổ chức, anh đã bị đối thủ phát hiện ra điểm yếu là Mộ Diệp Nhi nên bọn chúng đã bắt cô làm con tin ép anh nhường đường thủy cho chúng buôn bán thứ chất gây nghiện mai thúy.
“Mày thật sự muốn nó chết sao, Khiêm Thần. Chỉ vì một lần nới lỏng tay cho qua chuyện thôi mà nghe khó khăn quá nhỉ?” Kim OngSon, một tay buôn lậu mang quốc tịch chả xứ sở Kim Chi khá có tiếng trong giới xã hội ngầm mà không ai không biết. Hắn nhiều lần muốn hợp tác với Hách Liên Tử Mục, Vương Mặc Bắc không được nên liền chuyển qua Khiêm Lăng Hoành trong lúc anh đang có điểm yếu chí mạng là Mộ Diệp Nhi như bây giờ.
“Ư…ư…” Mộ Diệp Nhi lắc đầu bảo người đàn ông ở phía đối diện cứ mặc kệ mình, cô muốn nói lắm nhưng lại bị bịt miệng bằng băng dán. Cô của hiện tại ở trước mặt Khiêm Lăng Hoành với dáng vẻ tiều tụy vì mấy ngày bị bỏ đói cùng những trận đòn roi khiến anh phải nhún nhường rẽ đường cho chúng. Anh đau lòng nhìn cô rồi lại dùng đôi mắt như muốn ăn tươi uống máu của tên thủ lĩnh bên kia.
Tạ Hiện chuẩn bị rút súng một sống một còn với đám người bên kia rồi nhưng lại bị Khiêm Lăng Hoành cản lại bằng ngữ điệu mất bình tĩnh “Thu lại! Tất cả chuẩn bị nhường đường cho bọn chúng nhưng tiền trao cháo múc. Thả cô ấy ra trước đã.”
“Haha, mày nghĩ tao ngu hả? Thả con nhóc này ra rồi bọn mày nhân cơ hội đó mà trở mặt sao, chiêu này thật sự không có ích gì với tao cả. Tránh đường đi.” Kim OngSon vừa cười vừa đắc ý, hắn vênh váo mà dẫn Mộ Diệp Nhi đi cùng để tránh Khiêm Lăng Hoành có ý định quay ngoắt lời vừa dứt.
Đến thuyền, hắn bỗng dưng đẩy ngã Mộ Diệp Nhi xuống đất rồi ra lệnh chỉa súng về phía Khiêm Lăng Hoành phòng thủ trong lúc khởi tàu. Nhân cơ hội đó anh liền chạy đến cởi trói cho người phụ nữ của mình mà không biết rằng Kim OngSon không thật sự muốn cho qua dễ như vậy. Hắn ta ngắm thẳng đích đến là tim của Khiêm Lăng Hoành nhưng vừa hay Mộ Diệp Nhi lại là người ở phía đối diện hắn nên cô đã nhìn thấy cái ý định đó.
Pằng!
Chờ khi viên đạn chạm trúng da thịt Mộ Diệp Nhi thì Khiêm Lăng Hoành mới thật sự nổi cơn thịnh nộ mà ra lệnh cho Tạ Hiện trả đòn. Anh hoảng sợ, lần đầu anh khóc vì một người phụ nữ là đây “Diệp Nhi, em không được chết. Anh không cho phép em chết…Mau, lái xe…aaaaaa” nhìn cô anh hét lên trong vô vọng, bất lực cứ ngỡ là cô sẽ không qua khỏi vì phát đạn đó đã xuyên qua bụng cô.
Từ sau lần đó vì thấy bên cạnh mình có quá nhiều mối nguy hiểm kề cận nên Khiêm Lăng Hoành đã hạ quyết tâm buông lời cay độc để chia tay với Mộ Diệp Nhi mà không hề biết anh đã tổn thương cô đến độ khiến cô mắc phải căn bệnh trầm cảm hai năm kế tiếp.
………
Bảy năm sau cũng tức là hiện tại.
Tại bệnh viện.
Chiếc bàn đỡ lăn bánh đặt thân thể đầy máu me của Mộ Diệp Nhi lên đó rồi lăn bánh kéo cô vào phòng cấp cứu. Khiêm Lăng Hoành không được vào, anh đứng ngoài mà nơi lòng ngực nhói lên khiến anh suy sụp đấm mạnh vào tường để trút giận.
Thời gian là thứ gì đó trôi rất nhanh nhưng hôm nay lại như trở chậm, một tiếng, hai tiếng rồi ba tiếng đồng hồ trôi qua nhưng bác sĩ phẫu thuật ở trong căn phòng kia vẫn chưa ra. Khiêm Lăng Hoành khốn khổ ngước đầu nhìn lên trần nhà mà bất giác thốt ra mấy câu “Diệp Nhi, anh sai rồi! Nếu em tỉnh dậy thì anh sẽ nhận sai mà…”
Cạch!
Cánh cửa của phòng phẫu thuật dần mở ra, trước mắt anh là những khuôn mặt buồn đến không thể tả nổi. Nhìn thấy cảnh này dường như Khiêm Lăng Hoành đã đoán được kha khá mọi chuyện rồi.
“Người nhà của bệnh nhân nên chuẩn bị tâm lý trước đi, cô ấy vì mất máu khá nhiều nên có thể sẽ rất khó để tỉnh lại nhưng nếu như thật sự có chút phép màu nào đó thì sau khi tỉnh lại cũng sẽ trở thành người thực…vật.” Vị bác sĩ mổ chính còn chưa kịp ngắt lời thì Khiêm Lăng Hoành đã quát thẳng vào mặt ông.
“Tôi không cần biết các người dùng cách gì, nhưng nếu cô ấy thật sự có mệnh hệ gì thì các người cũng nên chuẩn bị tâm lý trước đi.” Nói rồi anh lao thẳng vào trong phòng bệnh mà nhìn Mộ Diệp Nhi với vẻ nghẹn lòng.
Thức nguyên đêm để kẻ cạnh Mộ Diệp Nhi, trong căn phòng Vip Khiêm Lăng Hoành không hề chợp mắt lấy một lúc nào mà chỉ đắm đuối nhìn người phụ nữ nằm im bất động cùng tiếng “bíp, bíp” của điện tâm đồ đang chạy trên màn hình bên cạnh. Người đàn ông đó lại một lần nữa rơi nước mắt nhưng lần này có vẻ anh thật sự hối hận rồi, hối hận đến độ chỉ mong cô tỉnh lại thì anh sẽ buông bỏ hết tất cả mà chạy theo cô chứ không để cô chạy theo anh nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Chỉ một đêm không ngủ thôi mà sắc mặt của Khiêm Lăng Hoành đã trở nên khác hẳn, da mặt anh có vẻ trắng bệch ra. Hai con mắt hờ hững cùng đôi tay nắm chặt lấy bàn tay có chút khí lạnh của Mộ Diệp Nhi cho đến độ ấm lại.
Cạch!
“Không sao chứ?” Đẩy cửa bước vào, Hách Liên Tử Mục đã lên tiếng hỏi han tinh thần của Khiêm Lăng Hoành. Anh cũng biết cái người đàn ông này rất cứng rắn, chắc chắn là không dễ gì mà bị thương nhưng đứng trước Mộ Diệp Nhi thì khác.
“…”
Mạc Uyển Kinh khá tò mò nhìn lướt qua tất thảy mọi thứ xung quanh kể cả người phụ nữ nằm trên chiếc giường bệnh kia. Cô chưa từng thấy con người Khiêm Lăng Hoành sa sút đến như vậy bao giờ nhưng có vẻ hôm nay đã được thấy rồi. Thì ra nhìn anh lạnh lùng, khó đoán như vậy chứ tâm tư, tình cảm trong lòng vẫn có, vẫn chỉ để dành riêng cho Mộ Diệp Nhi một cách vô hạn.
Những ngày tháng tươi đẹp cuối cùng cũng kết thúc sau một lần Khiêm Lăng Hoành trở về tổ chức, anh đã bị đối thủ phát hiện ra điểm yếu là Mộ Diệp Nhi nên bọn chúng đã bắt cô làm con tin ép anh nhường đường thủy cho chúng buôn bán thứ chất gây nghiện mai thúy.
“Mày thật sự muốn nó chết sao, Khiêm Thần. Chỉ vì một lần nới lỏng tay cho qua chuyện thôi mà nghe khó khăn quá nhỉ?” Kim OngSon, một tay buôn lậu mang quốc tịch chả xứ sở Kim Chi khá có tiếng trong giới xã hội ngầm mà không ai không biết. Hắn nhiều lần muốn hợp tác với Hách Liên Tử Mục, Vương Mặc Bắc không được nên liền chuyển qua Khiêm Lăng Hoành trong lúc anh đang có điểm yếu chí mạng là Mộ Diệp Nhi như bây giờ.
“Ư…ư…” Mộ Diệp Nhi lắc đầu bảo người đàn ông ở phía đối diện cứ mặc kệ mình, cô muốn nói lắm nhưng lại bị bịt miệng bằng băng dán. Cô của hiện tại ở trước mặt Khiêm Lăng Hoành với dáng vẻ tiều tụy vì mấy ngày bị bỏ đói cùng những trận đòn roi khiến anh phải nhún nhường rẽ đường cho chúng. Anh đau lòng nhìn cô rồi lại dùng đôi mắt như muốn ăn tươi uống máu của tên thủ lĩnh bên kia.
Tạ Hiện chuẩn bị rút súng một sống một còn với đám người bên kia rồi nhưng lại bị Khiêm Lăng Hoành cản lại bằng ngữ điệu mất bình tĩnh “Thu lại! Tất cả chuẩn bị nhường đường cho bọn chúng nhưng tiền trao cháo múc. Thả cô ấy ra trước đã.”
“Haha, mày nghĩ tao ngu hả? Thả con nhóc này ra rồi bọn mày nhân cơ hội đó mà trở mặt sao, chiêu này thật sự không có ích gì với tao cả. Tránh đường đi.” Kim OngSon vừa cười vừa đắc ý, hắn vênh váo mà dẫn Mộ Diệp Nhi đi cùng để tránh Khiêm Lăng Hoành có ý định quay ngoắt lời vừa dứt.
Đến thuyền, hắn bỗng dưng đẩy ngã Mộ Diệp Nhi xuống đất rồi ra lệnh chỉa súng về phía Khiêm Lăng Hoành phòng thủ trong lúc khởi tàu. Nhân cơ hội đó anh liền chạy đến cởi trói cho người phụ nữ của mình mà không biết rằng Kim OngSon không thật sự muốn cho qua dễ như vậy. Hắn ta ngắm thẳng đích đến là tim của Khiêm Lăng Hoành nhưng vừa hay Mộ Diệp Nhi lại là người ở phía đối diện hắn nên cô đã nhìn thấy cái ý định đó.
Pằng!
Chờ khi viên đạn chạm trúng da thịt Mộ Diệp Nhi thì Khiêm Lăng Hoành mới thật sự nổi cơn thịnh nộ mà ra lệnh cho Tạ Hiện trả đòn. Anh hoảng sợ, lần đầu anh khóc vì một người phụ nữ là đây “Diệp Nhi, em không được chết. Anh không cho phép em chết…Mau, lái xe…aaaaaa” nhìn cô anh hét lên trong vô vọng, bất lực cứ ngỡ là cô sẽ không qua khỏi vì phát đạn đó đã xuyên qua bụng cô.
Từ sau lần đó vì thấy bên cạnh mình có quá nhiều mối nguy hiểm kề cận nên Khiêm Lăng Hoành đã hạ quyết tâm buông lời cay độc để chia tay với Mộ Diệp Nhi mà không hề biết anh đã tổn thương cô đến độ khiến cô mắc phải căn bệnh trầm cảm hai năm kế tiếp.
………
Bảy năm sau cũng tức là hiện tại.
Tại bệnh viện.
Chiếc bàn đỡ lăn bánh đặt thân thể đầy máu me của Mộ Diệp Nhi lên đó rồi lăn bánh kéo cô vào phòng cấp cứu. Khiêm Lăng Hoành không được vào, anh đứng ngoài mà nơi lòng ngực nhói lên khiến anh suy sụp đấm mạnh vào tường để trút giận.
Thời gian là thứ gì đó trôi rất nhanh nhưng hôm nay lại như trở chậm, một tiếng, hai tiếng rồi ba tiếng đồng hồ trôi qua nhưng bác sĩ phẫu thuật ở trong căn phòng kia vẫn chưa ra. Khiêm Lăng Hoành khốn khổ ngước đầu nhìn lên trần nhà mà bất giác thốt ra mấy câu “Diệp Nhi, anh sai rồi! Nếu em tỉnh dậy thì anh sẽ nhận sai mà…”
Cạch!
Cánh cửa của phòng phẫu thuật dần mở ra, trước mắt anh là những khuôn mặt buồn đến không thể tả nổi. Nhìn thấy cảnh này dường như Khiêm Lăng Hoành đã đoán được kha khá mọi chuyện rồi.
“Người nhà của bệnh nhân nên chuẩn bị tâm lý trước đi, cô ấy vì mất máu khá nhiều nên có thể sẽ rất khó để tỉnh lại nhưng nếu như thật sự có chút phép màu nào đó thì sau khi tỉnh lại cũng sẽ trở thành người thực…vật.” Vị bác sĩ mổ chính còn chưa kịp ngắt lời thì Khiêm Lăng Hoành đã quát thẳng vào mặt ông.
“Tôi không cần biết các người dùng cách gì, nhưng nếu cô ấy thật sự có mệnh hệ gì thì các người cũng nên chuẩn bị tâm lý trước đi.” Nói rồi anh lao thẳng vào trong phòng bệnh mà nhìn Mộ Diệp Nhi với vẻ nghẹn lòng.
Thức nguyên đêm để kẻ cạnh Mộ Diệp Nhi, trong căn phòng Vip Khiêm Lăng Hoành không hề chợp mắt lấy một lúc nào mà chỉ đắm đuối nhìn người phụ nữ nằm im bất động cùng tiếng “bíp, bíp” của điện tâm đồ đang chạy trên màn hình bên cạnh. Người đàn ông đó lại một lần nữa rơi nước mắt nhưng lần này có vẻ anh thật sự hối hận rồi, hối hận đến độ chỉ mong cô tỉnh lại thì anh sẽ buông bỏ hết tất cả mà chạy theo cô chứ không để cô chạy theo anh nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Chỉ một đêm không ngủ thôi mà sắc mặt của Khiêm Lăng Hoành đã trở nên khác hẳn, da mặt anh có vẻ trắng bệch ra. Hai con mắt hờ hững cùng đôi tay nắm chặt lấy bàn tay có chút khí lạnh của Mộ Diệp Nhi cho đến độ ấm lại.
Cạch!
“Không sao chứ?” Đẩy cửa bước vào, Hách Liên Tử Mục đã lên tiếng hỏi han tinh thần của Khiêm Lăng Hoành. Anh cũng biết cái người đàn ông này rất cứng rắn, chắc chắn là không dễ gì mà bị thương nhưng đứng trước Mộ Diệp Nhi thì khác.
“…”
Mạc Uyển Kinh khá tò mò nhìn lướt qua tất thảy mọi thứ xung quanh kể cả người phụ nữ nằm trên chiếc giường bệnh kia. Cô chưa từng thấy con người Khiêm Lăng Hoành sa sút đến như vậy bao giờ nhưng có vẻ hôm nay đã được thấy rồi. Thì ra nhìn anh lạnh lùng, khó đoán như vậy chứ tâm tư, tình cảm trong lòng vẫn có, vẫn chỉ để dành riêng cho Mộ Diệp Nhi một cách vô hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.