Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
Chương 83: Nhà giàu cũng chỉ cầu hôn đơn giản thế thôi
Lovelif
28/06/2024
Hách Liên gia trong ngày đã trở về nhà và bọn họ đã cho mở họp báo đính chính lại việc hủy bỏ hôn sự vừa rồi của Hách Liên Bạch và bọn họ cũng không ngần ngại tiết lộ việc Mạc Uyển Yến gian díu giữa thanh thiên bạch nhật.
Cuối cùng thì nhà họ Mạc lại một lần nữa rơi vào đường cùng, Chước Ánh Nguyệt cũng vì bị Lý Khống phản bội mà khai hết mọi chuyện cho nhà Hách Liên nên cô ta đã tự tay hủy đi mối quan hệ lâu năm của hai bên.
Hôm nay cũng cách ngày diễn ra buổi họp báo tận năm ngày rồi. Khoảng thời gian này Mạc Uyển Kinh vẫn luôn chăm chỉ vun trồng lại vườn hoa của mình, ngoài ra còn phải thường xuyên đến mấy cửa tiệm hoa do mình đứng tên để xem xét sổ sách thu chi nhập giống cũng như số hoa được bán đi hằng ngày.
Tiệm Bách Thảo One.
Đây là cửa tiệm đầu tiên mà Hách Liên Tử Mục mua tặng cho Mạc Uyển Kinh sau lần hứa này hứa nọ với cô.
“Cô chủ, sao chị đến sớm vậy? Ơ, còn có cả chị Mẫn Mẫn nữa này.” Giang Chi người phụ trách cửa tiệm cho Mạc Uyển Kinh lúc vắng vừa thấy bà chủ đến thì chạy lại hỏi han.
“Mồm mép tép nhảy quá, con bé này đáng yêu đấy!” Lạc Hương Mẫn dạo này khá bận rộn nên cũng mới đến đây giúp bạn mình được mấy lần nhưng cô lại rất được lòng nhân viên kẻ đây, chắc bởi cô rất vui vẻ tính tình lại hòa đồng, tao nhã nên dù là người lại cũng nhanh chóng quen thân.
Mạc Uyển Kinh nhìn Giang Chi cùng Lạc Hương Mẫn lạc quan, yêu đời như thế thì bất giác nở nụ cười trên môi.
Hương hoa thoang thoảng trong không khí dường như làm tan đi mọi mệt mỏi vốn có, bầu trời đầy mây cùng những đàn chim bắt đầu kéo về báo hiệu một mùa xuân đã đến. Giang Chi mở cửa đón khách thì một chiếc xe ngập tràn hoa tiến đến.
Tất thảy người đang có mặt ở trên con đường này cũng hóng chuyện cùng Mạc Uyển Kinh và Lạc Hương Mẫn, hai người cứ đăm đăm nhìn về hướng cánh cửa kia.
Đôi giày hiệu lộ dần ra cùng với chiếc quần âu màu đen này thì chỉ có Hách Liên Tử Mục hoặc Vương Mặc Bắc nhưng liệu là ai đây?
Tiếng nhạc chuông truyền đến “Em như là đại dương xanh ngát khiến bao người…” Mạc Uyển Kinh nhận được cuộc gọi từ nhân viên ở tiệm hoa Bách Thảo 2 trên đường Thư Thục, gần ngay công ty của Hách Liên Tử Mục thì liền bắt máy tránh để người bên đầu dây kia chờ đợi quá lâu “Chị nghe, có chuyện gì sao San San?”
“Chị, tiệm hoa của chúng ta hôm nay được một vị khách giàu có mua hết rồi. Em đóng cửa rồi qua bên chị được không?” San San nhanh chóng báo lại rồi ngỏ ý hỏi qua tiệm Bách Thảo One làm việc.
Mạc Uyển Kinh đồng ý, tính cup máy nhưng lại không kiềm được mà hỏi tên người đó. San San vội lấy sổ ghi chép vừa nãy ra xem rồi đọc cho Mạc Uyển Kinh nghe cái tên bá đạo đó “Là Vương thiếu…á, lúc nãy em đã thấy anh ấy đặc biệt lại đẹp trai nữa nên không chú ý đến tên của anh ấy lắm.”
“Haiz, em qua đây đi. Anh ta đang ở đây nhưng chị nói trước là anh ta đã có người yêu rồi. Đừng buồn nhé cô bé của chị.” Mạc Uyển Kinh vừa đánh vừa thoa khiến San San không khỏi thấy ấm ức rồi lại vui vẻ.
‘Đúng là mấy tên đàn ông có tiền, thích làm gì thì làm mà…ít ra còn tốt hơn cái tên đàn ông đó. Không biết cả ngày đi đâu, đã không đến tìm mình thì thôi đi đây cũng không có nổi một dòng tin nhắn nào, hừ. Hách Liên Tử Mục tên đàn ông đáng ghét.’ Mạc Uyển Kinh cau có, giận dữ nhìn người ta ấm áp như thế mà tức không muốn nói chuyện ra mặt.
Song Lạc Hương Mẫn lại hết đỗi ngạc nhiên, cô cũng thấy tức vì Vương Mặc Bắc toàn thích làm mấy trò vung tiền như nước này khiến cô không hài lòng một chút nào. Nhìn cái người đàn ông kia từng bước hiên ngang bước tới gần mình, Lạc Hương Mẫn nhấp môi rồi quát lên “Mặc Bắc, anh thừa tiền lắm sao?”
“Người ta ủng hộ mình đó, đừng mắng khách Vip của mình.” Mạc Uyển Kinh nói vọng lại.
“…” Lạc Hương Mẫn nhìn bạn mình mà im lặng ngang, đôi mắt đầy vẻ xin lỗi, ấm ức lắm.
“Bây giờ không cần chờ đúng thời hẹn nữa, em có quyết định gả cho tôi không? Tặng em xe hoa này, nếu như đồng ý thì đưa tay cho tôi.” Gấp rút thổ lộ tình cảm ngay trước mặt đám đông, Vương Mặc Bắc dõi ánh mắt si tình nhìn người phụ nữ xinh đẹp động lòng trước mặt mà thốt lên.
Lạc Hương Mẫn có chút hoang mang, cô xúc động nhìn xung quanh rồi lạnh nhìn Vương Mặc Bắc. Đôi mắt rưng rưng lệ như sắp khóc, cô đương nhiên là đồng ý với người đàn ông này nên liền chầm chậm đưa tay đến trước mặt anh.
Đưa bó hoa cẩm tú cầu cho Lạc Hương Mẫn, Vương Mặc Bắc lại lấy từ trung đó ra một chiếc hộp mà người ta cứ ngỡ như là thủy tinh vì nó trong suốt lại ánh lên màu sắc cầu vòng rực rỡ trong nắng.
“Ấy, hình như là nhầm rồi đấy không phải là chất liệu thủy tinh mà là kim cương.” Giang Chi hoảng hốt thốt lên.
“…” Mạc Uyển Kinh theo quán tính quay lại xem sao, quả đúng như lời Giang Chi nói thì đó không phải là kim cương bình thường mà là loại kim cương đắt giá, quý hiếm nhất thế giới.
Trước đám đông biết bao nhiêu ánh nhìn thế mà Vương Mặc Bắc lại hạ cái tôi của mình xuống để bản thân một lần ngước nhìn người khác chứ không phải người khác ngước nhìn mình. Quỳ một gối xuống nền đất đầy bụi bặm, anh mở chiếc hộp kim cương kia ra rồi lấy chiếc nhẫn DR là hãng nhẫn không quá đắt nhưng lại mang ý nghĩa tượng trưng cho tình yêu vĩnh cữu, bền lâu ra đeo lên tay cho Lạc Hương Mẫn.
Anh bá đạo như thế làm cô gái kia phải bật khóc, nhưng làm sao anh có thể để người mình yêu rơi lệ được đây “Người đàn ông này chính thức thuộc về em kể từ giờ phút này, em thấy sao? Từ giờ nếu có kẻ nào dám đế gần em thì em bắt buộc phải nói với bọn họ rằng tôi là người phụ nữ của Vương Mặc Bắc hiểu chưa?”
Lạc Hương Mẫn bị chọc cho phì cười, cô gật đầu mà ôm lấy Vương Mặc Bắc đầy xúc động. Mây trời trong xanh, cảnh vật yên ắng như thể đang lẳng lặng chứng kiến hạnh phúc của hai con người có thể mệnh danh là trai tài gái sắc kia. Đám đông được phen ngưỡng mộ không thôi, chuyện này cũng vì được một cô gái đăng lên mạng mà dần hot trên khắp mọi nền tảng xã hội.
Cuối cùng thì nhà họ Mạc lại một lần nữa rơi vào đường cùng, Chước Ánh Nguyệt cũng vì bị Lý Khống phản bội mà khai hết mọi chuyện cho nhà Hách Liên nên cô ta đã tự tay hủy đi mối quan hệ lâu năm của hai bên.
Hôm nay cũng cách ngày diễn ra buổi họp báo tận năm ngày rồi. Khoảng thời gian này Mạc Uyển Kinh vẫn luôn chăm chỉ vun trồng lại vườn hoa của mình, ngoài ra còn phải thường xuyên đến mấy cửa tiệm hoa do mình đứng tên để xem xét sổ sách thu chi nhập giống cũng như số hoa được bán đi hằng ngày.
Tiệm Bách Thảo One.
Đây là cửa tiệm đầu tiên mà Hách Liên Tử Mục mua tặng cho Mạc Uyển Kinh sau lần hứa này hứa nọ với cô.
“Cô chủ, sao chị đến sớm vậy? Ơ, còn có cả chị Mẫn Mẫn nữa này.” Giang Chi người phụ trách cửa tiệm cho Mạc Uyển Kinh lúc vắng vừa thấy bà chủ đến thì chạy lại hỏi han.
“Mồm mép tép nhảy quá, con bé này đáng yêu đấy!” Lạc Hương Mẫn dạo này khá bận rộn nên cũng mới đến đây giúp bạn mình được mấy lần nhưng cô lại rất được lòng nhân viên kẻ đây, chắc bởi cô rất vui vẻ tính tình lại hòa đồng, tao nhã nên dù là người lại cũng nhanh chóng quen thân.
Mạc Uyển Kinh nhìn Giang Chi cùng Lạc Hương Mẫn lạc quan, yêu đời như thế thì bất giác nở nụ cười trên môi.
Hương hoa thoang thoảng trong không khí dường như làm tan đi mọi mệt mỏi vốn có, bầu trời đầy mây cùng những đàn chim bắt đầu kéo về báo hiệu một mùa xuân đã đến. Giang Chi mở cửa đón khách thì một chiếc xe ngập tràn hoa tiến đến.
Tất thảy người đang có mặt ở trên con đường này cũng hóng chuyện cùng Mạc Uyển Kinh và Lạc Hương Mẫn, hai người cứ đăm đăm nhìn về hướng cánh cửa kia.
Đôi giày hiệu lộ dần ra cùng với chiếc quần âu màu đen này thì chỉ có Hách Liên Tử Mục hoặc Vương Mặc Bắc nhưng liệu là ai đây?
Tiếng nhạc chuông truyền đến “Em như là đại dương xanh ngát khiến bao người…” Mạc Uyển Kinh nhận được cuộc gọi từ nhân viên ở tiệm hoa Bách Thảo 2 trên đường Thư Thục, gần ngay công ty của Hách Liên Tử Mục thì liền bắt máy tránh để người bên đầu dây kia chờ đợi quá lâu “Chị nghe, có chuyện gì sao San San?”
“Chị, tiệm hoa của chúng ta hôm nay được một vị khách giàu có mua hết rồi. Em đóng cửa rồi qua bên chị được không?” San San nhanh chóng báo lại rồi ngỏ ý hỏi qua tiệm Bách Thảo One làm việc.
Mạc Uyển Kinh đồng ý, tính cup máy nhưng lại không kiềm được mà hỏi tên người đó. San San vội lấy sổ ghi chép vừa nãy ra xem rồi đọc cho Mạc Uyển Kinh nghe cái tên bá đạo đó “Là Vương thiếu…á, lúc nãy em đã thấy anh ấy đặc biệt lại đẹp trai nữa nên không chú ý đến tên của anh ấy lắm.”
“Haiz, em qua đây đi. Anh ta đang ở đây nhưng chị nói trước là anh ta đã có người yêu rồi. Đừng buồn nhé cô bé của chị.” Mạc Uyển Kinh vừa đánh vừa thoa khiến San San không khỏi thấy ấm ức rồi lại vui vẻ.
‘Đúng là mấy tên đàn ông có tiền, thích làm gì thì làm mà…ít ra còn tốt hơn cái tên đàn ông đó. Không biết cả ngày đi đâu, đã không đến tìm mình thì thôi đi đây cũng không có nổi một dòng tin nhắn nào, hừ. Hách Liên Tử Mục tên đàn ông đáng ghét.’ Mạc Uyển Kinh cau có, giận dữ nhìn người ta ấm áp như thế mà tức không muốn nói chuyện ra mặt.
Song Lạc Hương Mẫn lại hết đỗi ngạc nhiên, cô cũng thấy tức vì Vương Mặc Bắc toàn thích làm mấy trò vung tiền như nước này khiến cô không hài lòng một chút nào. Nhìn cái người đàn ông kia từng bước hiên ngang bước tới gần mình, Lạc Hương Mẫn nhấp môi rồi quát lên “Mặc Bắc, anh thừa tiền lắm sao?”
“Người ta ủng hộ mình đó, đừng mắng khách Vip của mình.” Mạc Uyển Kinh nói vọng lại.
“…” Lạc Hương Mẫn nhìn bạn mình mà im lặng ngang, đôi mắt đầy vẻ xin lỗi, ấm ức lắm.
“Bây giờ không cần chờ đúng thời hẹn nữa, em có quyết định gả cho tôi không? Tặng em xe hoa này, nếu như đồng ý thì đưa tay cho tôi.” Gấp rút thổ lộ tình cảm ngay trước mặt đám đông, Vương Mặc Bắc dõi ánh mắt si tình nhìn người phụ nữ xinh đẹp động lòng trước mặt mà thốt lên.
Lạc Hương Mẫn có chút hoang mang, cô xúc động nhìn xung quanh rồi lạnh nhìn Vương Mặc Bắc. Đôi mắt rưng rưng lệ như sắp khóc, cô đương nhiên là đồng ý với người đàn ông này nên liền chầm chậm đưa tay đến trước mặt anh.
Đưa bó hoa cẩm tú cầu cho Lạc Hương Mẫn, Vương Mặc Bắc lại lấy từ trung đó ra một chiếc hộp mà người ta cứ ngỡ như là thủy tinh vì nó trong suốt lại ánh lên màu sắc cầu vòng rực rỡ trong nắng.
“Ấy, hình như là nhầm rồi đấy không phải là chất liệu thủy tinh mà là kim cương.” Giang Chi hoảng hốt thốt lên.
“…” Mạc Uyển Kinh theo quán tính quay lại xem sao, quả đúng như lời Giang Chi nói thì đó không phải là kim cương bình thường mà là loại kim cương đắt giá, quý hiếm nhất thế giới.
Trước đám đông biết bao nhiêu ánh nhìn thế mà Vương Mặc Bắc lại hạ cái tôi của mình xuống để bản thân một lần ngước nhìn người khác chứ không phải người khác ngước nhìn mình. Quỳ một gối xuống nền đất đầy bụi bặm, anh mở chiếc hộp kim cương kia ra rồi lấy chiếc nhẫn DR là hãng nhẫn không quá đắt nhưng lại mang ý nghĩa tượng trưng cho tình yêu vĩnh cữu, bền lâu ra đeo lên tay cho Lạc Hương Mẫn.
Anh bá đạo như thế làm cô gái kia phải bật khóc, nhưng làm sao anh có thể để người mình yêu rơi lệ được đây “Người đàn ông này chính thức thuộc về em kể từ giờ phút này, em thấy sao? Từ giờ nếu có kẻ nào dám đế gần em thì em bắt buộc phải nói với bọn họ rằng tôi là người phụ nữ của Vương Mặc Bắc hiểu chưa?”
Lạc Hương Mẫn bị chọc cho phì cười, cô gật đầu mà ôm lấy Vương Mặc Bắc đầy xúc động. Mây trời trong xanh, cảnh vật yên ắng như thể đang lẳng lặng chứng kiến hạnh phúc của hai con người có thể mệnh danh là trai tài gái sắc kia. Đám đông được phen ngưỡng mộ không thôi, chuyện này cũng vì được một cô gái đăng lên mạng mà dần hot trên khắp mọi nền tảng xã hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.