Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
Chương 115: Song sinh (ngoại truyện)
Lovelif
10/07/2024
Hơn năm tháng sau, tại tiệm Bách Thảo One.
‘‘Bà chủ, cô cũng tài thật. Bầu bì như này rồi mà còn đến đây làm việc sao?’’ Phương Ly - một khách quen của quán hoa Mạc Uyển Kinh bởi cô là người thêu dệt lên những bó hồng đủ sắc hương.
Chỉ cười rồi đáp lời một cách thoải mái nhất ‘‘Còn ngày là còn bán, tại ai bảo tôi cứ thích tiếp đón bà chủ Phương chứ?’’ Đơn thuần chỉ nói mấy câu mà lại khiến cho ai nấy đều cười phá lên thì không khí cũng đỡ bức bách hẳn, Giang Chi không khỏi khép được miệng nữa nên cố ý hùa theo Mạc Uyển Kinh ‘‘Bà chủ Phương nhất định phải ghé thường xuyên ủng hộ những ngày chị ấy còn chưa sinh nở đấy.’’
Cả hết lại được phen cười, bỗng dưng ngoài cửa truyền đến một âm thanh còn lạc quan hơn ‘‘Hoa của cửa tiệm này thơm đấy, bà chủ đâu tớ muốn chốt sổ toàn bộ cho người đàn ông này quẹt thẻ. Thấy thế nào?’’
Khiêm Lăng Hoành nâng vai ba phần bất lực, bảy phần như ba nhìn Lạc Hương Mẫn đầy vẻ vô tội khi nghe cô nói lấy thẻ anh để quẹt nhưng anh làm gì có thẻ nữa mà đưa. Thôi không sao Mạc Uyển Kinh hiểu, cô tiễn Phương Ly ra về rồi mới quay người nhìn sang Lạc Hương Mẫn đồng tình ‘‘Khách Vip cũ lần này cũng hãy hào phóng như lần trước nhé, Giang Chi thu tiền đi.’’
''Vợ à, tất cả thẻ của anh không phải đều đưa cho em hết rồi sao? Bây giờ anh chỉ còn tấm thân này nếu được thì em cứ gán nợ anh mà mua thứ mình thích đi, anh không quan trọng bằng thứ em thích đâu.” Nói với vẻ mặt tủi thân lắm, Vương Mặc Bắc đây là cố ý làm cho Lạc Hương Mẫn thấy thương anh hơn hay sao. Đúng là đàn ông có vợ cái khác hẳn thuở còn tung hoành làm chủ bốn phương trước kia liền.
Giang Chi phì cười nhưng lại để ý thấy Lạc Hương Mẫn và Mạc Uyển Kinh nhìn mình nên có ngại mà nghiêm túc trở lại, bấy giờ hai người phụ nữ kia mới khúc khích vì độ đáng yêu của cô.
Bỗng dưng từ bên dưới bụng ập đến một cơn đau dữ dội khiến Mạc Uyển Kinh vô thức loạng choạng bước, tay cố giữ lấy kệ hoa bên cạnh mà kêu lên “A…bụng tớ đau quá…”
Lạc Hương Mẫn hoảng hồn đến cạnh nắm lấy tay của bạn mình, cô lo lắng bảo Vương Mặc Bắc đi lái xe ngay thẳng tới bệnh viện. Trên xe là tiếng la hét dữ dội của Mạc Uyển Kinh cùng những âm vang an ủi “Không sao, cậu cố chịu một lát thôi. Để mình gọi điện cho Hách Liên Tử Mục giúp cậu.”
Không chờ vợ mình rút máy bấm số thì Vương Mặc Bắc đã nhanh tay gọi rồi, thấy người ở đầu dây bên kia bắt máy anh liền nói “Đến bệnh viện đi, cậu sắp được làm bố rồi.”
“…”
Cái gì cũng biết đúng là đàn ông họ Vương, khỏi nói chiếc xe cứ thế băng băng bốn bánh trên đường quốc lộ rộng lớn khoảng chừng mười phút thì đến nơi. Vương Mặc Bắc nhìn Lạc Hương Mẫn xong thì dang tay định bế Mạc Uyển Kinh vào trong “Tránh ra” thì phía sau lưng đã truyền đến giọng nói gấp gáp của Hách Liên Tử Mục.
May quá Vương Mặc Bắc cũng không muốn động chạm vào người phụ nữ nào khác ngoài Lạc Hương Mẫn đâu. Theo vợ vội vàng vào khoang mổ cho thai phụ, anh kéo cô ngồi xuống ghế kẻo lại động thai kể cũng gần rồi hai người phụ nữ này đều có dự tính sinh giống nhau nhưng không ngờ Mạc Uyển Kinh lại vào cái căn phòng kia trước.
Hách Liên Tử Mục khó chịu lắm, anh như đứt gan đứt ruột khi nghe thấy tiếng la hét của người phụ nữ được truyền đến từ bên trong. Từ đăng xa mấy vị bác sĩ phụ trách khoa sinh này đi đến trong đó có một bác sĩ nam. Đến giờ này rồi mà người đàn ông này vẫn còn ghen, anh không cho phép bất kì tên đàn ông nào nhìn thấy những điểm nhạy cảm của cô ngoài anh mà buông lời lạnh lùng ra lệnh “Thay hắn thành bác sĩ nữ đi.”
“…” Vương Mặc Bắc im bặt, anh không quan tâm mà chỉ nhếch môi cảm giác.
Lạc Hương Mẫn thì rối rồi lại lo, cô đứng phắt dậy một cái mạnh mà lên tiếng “Mau lên đi, đừng để cô ấy đau quá lâu dễ mất sức lắm…A Bắc bụng em…bụng em cũng đau…”
Phụ nữ mang thai xúc động quá ở giai đoạn gần sinh nở thường rất dễ sinh non nhưng trường hợp của hai người phụ nữ này được gọi là sinh sớm. Vương Mặc Bắc nhảy dựng lên tiến đến đỡ lấy Lạc Hương Mẫn vào lòng, anh gằn giọng gấp gáp gọi bác sĩ ngay, vừa anh vừa đặt tay lên bụng vô xoa nhẹ giúp cô giảm đau phần nào nhưng càng như thế những tiếng hét càng lớn hơn.
Sắp xếp sinh mổ cho cả hai người phụ nữ nhưng ai nấy đều từ chối mà chọn sinh thường để trải nghiệm cảm giác của người mẹ khi đích thân chào đón đứa con đầu lòng ra đời.
…………
Mấy tiếng trôi qua.
“Oe…oe…”
“Á, sinh rồi, mau mau tránh ra cho mẹ xem nào?” Tiêu Di Phương đẩy thằng con trai với cái danh chồng hợp pháp sang một bên, dõi ánh mắt nhìn vào bên trong nhưng chẳng thấy gì thế mà nãy giờ bà cứ tưởng là có gì đó chứ không ngờ Hách Liên Tử Mục chăm chăm như thế chỉ để bớt lo lắng trong người.
Niềm vui của người làm bố đúng là khiến người ta khó tưởng, ngay khi nghe thấy tiếng khóc đầu lòng của đứa bé bên trong phòng mổ Hách Liên Tử Mục như muốn sướng điên lên mà thông báo cho cả thế giới biết.
Cạch!
Bác sĩ bế đứa nhỏ còn đỏ hỏn đi ra khỏi phòng mổ, trên trán còn đẫm mồ hôi lên tiếng “Chúc mừng ngài, là một vị tiểu thư xinh xắn.”
Hách Liên Tử Mục đi đến nhìn kĩ đứa nhỏ một lúc không nên lời khiến người ta nghĩ anh đang có ý phân biệt đối xử nhưng thật không ngờ câu nói tiếp đây lại khiến người ta đổ ngang đổ dọc “Không xinh bằng mẹ nó nhưng sau này có gả chồng cũng phải tìm được người nào có tầm như bố nó đây mới được.”
Bác sĩ bất lực rồi xin phép bế đứa bé đi lau người trước, vì muốn ngắm nhìn cháu gái mọi lúc mà Hách Liên Thuần Dung liền đi theo chân bác sĩ.
Cả nhà đang đứng chờ xe đẩy Mạc Uyển Kinh chuyển qua phòng dưỡng sức thì cánh cửa phòng mổ lại đóng lại, trước sự khó hiểu của mọi người thì âm vang đau đến xé lòng từ bên trong lại truyền đến. Cả nhà ngoại của cô vừa đến sân bay đã nhận được tin con gái đã sinh nên cấp tốc gọi xe thắng đến bệnh viện theo địa chỉ được đưa cho.
“Hự…sinh đôi sao?” Đế Diêu Mộc Long vì chạy từ ngoài cửa bệnh viện vào đây quá nhanh nên mới thở dốc, thêm cả đã nhận được tin em gái mình vừa sinh được một cô nhóc rồi giờ lại la hét thất thanh bên trong như này thì chỉ có sinh thêm một đứa nữa thôi chứ không nằm ngoài khả năng này được.
“…”
Không ai nói gì nhưng nhìn biểu cảm của họ thì ai cũng biết được chuyện đang xảy ra.
‘‘Bà chủ, cô cũng tài thật. Bầu bì như này rồi mà còn đến đây làm việc sao?’’ Phương Ly - một khách quen của quán hoa Mạc Uyển Kinh bởi cô là người thêu dệt lên những bó hồng đủ sắc hương.
Chỉ cười rồi đáp lời một cách thoải mái nhất ‘‘Còn ngày là còn bán, tại ai bảo tôi cứ thích tiếp đón bà chủ Phương chứ?’’ Đơn thuần chỉ nói mấy câu mà lại khiến cho ai nấy đều cười phá lên thì không khí cũng đỡ bức bách hẳn, Giang Chi không khỏi khép được miệng nữa nên cố ý hùa theo Mạc Uyển Kinh ‘‘Bà chủ Phương nhất định phải ghé thường xuyên ủng hộ những ngày chị ấy còn chưa sinh nở đấy.’’
Cả hết lại được phen cười, bỗng dưng ngoài cửa truyền đến một âm thanh còn lạc quan hơn ‘‘Hoa của cửa tiệm này thơm đấy, bà chủ đâu tớ muốn chốt sổ toàn bộ cho người đàn ông này quẹt thẻ. Thấy thế nào?’’
Khiêm Lăng Hoành nâng vai ba phần bất lực, bảy phần như ba nhìn Lạc Hương Mẫn đầy vẻ vô tội khi nghe cô nói lấy thẻ anh để quẹt nhưng anh làm gì có thẻ nữa mà đưa. Thôi không sao Mạc Uyển Kinh hiểu, cô tiễn Phương Ly ra về rồi mới quay người nhìn sang Lạc Hương Mẫn đồng tình ‘‘Khách Vip cũ lần này cũng hãy hào phóng như lần trước nhé, Giang Chi thu tiền đi.’’
''Vợ à, tất cả thẻ của anh không phải đều đưa cho em hết rồi sao? Bây giờ anh chỉ còn tấm thân này nếu được thì em cứ gán nợ anh mà mua thứ mình thích đi, anh không quan trọng bằng thứ em thích đâu.” Nói với vẻ mặt tủi thân lắm, Vương Mặc Bắc đây là cố ý làm cho Lạc Hương Mẫn thấy thương anh hơn hay sao. Đúng là đàn ông có vợ cái khác hẳn thuở còn tung hoành làm chủ bốn phương trước kia liền.
Giang Chi phì cười nhưng lại để ý thấy Lạc Hương Mẫn và Mạc Uyển Kinh nhìn mình nên có ngại mà nghiêm túc trở lại, bấy giờ hai người phụ nữ kia mới khúc khích vì độ đáng yêu của cô.
Bỗng dưng từ bên dưới bụng ập đến một cơn đau dữ dội khiến Mạc Uyển Kinh vô thức loạng choạng bước, tay cố giữ lấy kệ hoa bên cạnh mà kêu lên “A…bụng tớ đau quá…”
Lạc Hương Mẫn hoảng hồn đến cạnh nắm lấy tay của bạn mình, cô lo lắng bảo Vương Mặc Bắc đi lái xe ngay thẳng tới bệnh viện. Trên xe là tiếng la hét dữ dội của Mạc Uyển Kinh cùng những âm vang an ủi “Không sao, cậu cố chịu một lát thôi. Để mình gọi điện cho Hách Liên Tử Mục giúp cậu.”
Không chờ vợ mình rút máy bấm số thì Vương Mặc Bắc đã nhanh tay gọi rồi, thấy người ở đầu dây bên kia bắt máy anh liền nói “Đến bệnh viện đi, cậu sắp được làm bố rồi.”
“…”
Cái gì cũng biết đúng là đàn ông họ Vương, khỏi nói chiếc xe cứ thế băng băng bốn bánh trên đường quốc lộ rộng lớn khoảng chừng mười phút thì đến nơi. Vương Mặc Bắc nhìn Lạc Hương Mẫn xong thì dang tay định bế Mạc Uyển Kinh vào trong “Tránh ra” thì phía sau lưng đã truyền đến giọng nói gấp gáp của Hách Liên Tử Mục.
May quá Vương Mặc Bắc cũng không muốn động chạm vào người phụ nữ nào khác ngoài Lạc Hương Mẫn đâu. Theo vợ vội vàng vào khoang mổ cho thai phụ, anh kéo cô ngồi xuống ghế kẻo lại động thai kể cũng gần rồi hai người phụ nữ này đều có dự tính sinh giống nhau nhưng không ngờ Mạc Uyển Kinh lại vào cái căn phòng kia trước.
Hách Liên Tử Mục khó chịu lắm, anh như đứt gan đứt ruột khi nghe thấy tiếng la hét của người phụ nữ được truyền đến từ bên trong. Từ đăng xa mấy vị bác sĩ phụ trách khoa sinh này đi đến trong đó có một bác sĩ nam. Đến giờ này rồi mà người đàn ông này vẫn còn ghen, anh không cho phép bất kì tên đàn ông nào nhìn thấy những điểm nhạy cảm của cô ngoài anh mà buông lời lạnh lùng ra lệnh “Thay hắn thành bác sĩ nữ đi.”
“…” Vương Mặc Bắc im bặt, anh không quan tâm mà chỉ nhếch môi cảm giác.
Lạc Hương Mẫn thì rối rồi lại lo, cô đứng phắt dậy một cái mạnh mà lên tiếng “Mau lên đi, đừng để cô ấy đau quá lâu dễ mất sức lắm…A Bắc bụng em…bụng em cũng đau…”
Phụ nữ mang thai xúc động quá ở giai đoạn gần sinh nở thường rất dễ sinh non nhưng trường hợp của hai người phụ nữ này được gọi là sinh sớm. Vương Mặc Bắc nhảy dựng lên tiến đến đỡ lấy Lạc Hương Mẫn vào lòng, anh gằn giọng gấp gáp gọi bác sĩ ngay, vừa anh vừa đặt tay lên bụng vô xoa nhẹ giúp cô giảm đau phần nào nhưng càng như thế những tiếng hét càng lớn hơn.
Sắp xếp sinh mổ cho cả hai người phụ nữ nhưng ai nấy đều từ chối mà chọn sinh thường để trải nghiệm cảm giác của người mẹ khi đích thân chào đón đứa con đầu lòng ra đời.
…………
Mấy tiếng trôi qua.
“Oe…oe…”
“Á, sinh rồi, mau mau tránh ra cho mẹ xem nào?” Tiêu Di Phương đẩy thằng con trai với cái danh chồng hợp pháp sang một bên, dõi ánh mắt nhìn vào bên trong nhưng chẳng thấy gì thế mà nãy giờ bà cứ tưởng là có gì đó chứ không ngờ Hách Liên Tử Mục chăm chăm như thế chỉ để bớt lo lắng trong người.
Niềm vui của người làm bố đúng là khiến người ta khó tưởng, ngay khi nghe thấy tiếng khóc đầu lòng của đứa bé bên trong phòng mổ Hách Liên Tử Mục như muốn sướng điên lên mà thông báo cho cả thế giới biết.
Cạch!
Bác sĩ bế đứa nhỏ còn đỏ hỏn đi ra khỏi phòng mổ, trên trán còn đẫm mồ hôi lên tiếng “Chúc mừng ngài, là một vị tiểu thư xinh xắn.”
Hách Liên Tử Mục đi đến nhìn kĩ đứa nhỏ một lúc không nên lời khiến người ta nghĩ anh đang có ý phân biệt đối xử nhưng thật không ngờ câu nói tiếp đây lại khiến người ta đổ ngang đổ dọc “Không xinh bằng mẹ nó nhưng sau này có gả chồng cũng phải tìm được người nào có tầm như bố nó đây mới được.”
Bác sĩ bất lực rồi xin phép bế đứa bé đi lau người trước, vì muốn ngắm nhìn cháu gái mọi lúc mà Hách Liên Thuần Dung liền đi theo chân bác sĩ.
Cả nhà đang đứng chờ xe đẩy Mạc Uyển Kinh chuyển qua phòng dưỡng sức thì cánh cửa phòng mổ lại đóng lại, trước sự khó hiểu của mọi người thì âm vang đau đến xé lòng từ bên trong lại truyền đến. Cả nhà ngoại của cô vừa đến sân bay đã nhận được tin con gái đã sinh nên cấp tốc gọi xe thắng đến bệnh viện theo địa chỉ được đưa cho.
“Hự…sinh đôi sao?” Đế Diêu Mộc Long vì chạy từ ngoài cửa bệnh viện vào đây quá nhanh nên mới thở dốc, thêm cả đã nhận được tin em gái mình vừa sinh được một cô nhóc rồi giờ lại la hét thất thanh bên trong như này thì chỉ có sinh thêm một đứa nữa thôi chứ không nằm ngoài khả năng này được.
“…”
Không ai nói gì nhưng nhìn biểu cảm của họ thì ai cũng biết được chuyện đang xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.