Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
Chương 111: Thăm thú cái nôi được mệnh danh là “kinh đô ánh sáng.”
Lovelif
08/07/2024
Được mệnh danh là “Kinh đô ánh sáng” của Pháp, Paris lúc về đêm quả thực như hòa vào làm một với cuộc sống của con người nơi đây. Tiết trời có chút hơi se lạnh khi ánh đèn bắt đầu rọi sáng, Hách Liên Tử Mục cũng không ham hố gì nhưng vì Mạc Uyển Kinh muốn nên anh mới chịu ra ngoài đi dạo cùng cô.
Nơi đây vốn không chỉ nổi tiếng với những công trình kiến trúc khổng lồ, các viện bảo tàng cổ kính và những con đường phồn hoa, hay các góc phố rực rỡ mà còn với nền văn hóa tinh tế và ẩm thực tuyệt vời.
Về phần ẩm thực thì đúng là không phải kể nữa vì hôm nay Hách Liên Tử Mục đã đưa cô đi nếm rất nhiều hương vị lạ nhưng hấp dẫn đến tê cả đầu lưỡi, có lẽ sau khi về Vân Nam hay nước D cô sẽ thực sự nhớ.
“Vào đây ngồi chờ anh một lát, anh gọi cho hoi chuẩn bị trà sữa cho em rồi anh còn phải đi xử lý một chút việc.” Hách Liên Tử Mục chỉ tay sang phía bên trái có một quán nước khá nổi tiếng và lâu năm mà nói.
Mạc Uyển Kinh gật đầu, cô chầm chậm bước theo sau cái bóng lớn của người đàn ông như một thói quen thích thú. Sao cũng được, chỉ cần cô vui thì Hách Liên Tử Mục cũng tự động cười. Gọi xong đồ uống cho người phụ nữ của mình Hách Liên Tử Mục liền quay gót đi ra một chỗ khác gọi điện cho ai đó.
“Cho cậu mười lăm phút, đặt giúp tôi một bó hoa thật đẹp vào, chuẩn bị thêm pháo hoa cùng một chiếc nhẫn Dior. Khoảng tầm mười hai giờ tính theo giờ Pháp thì cho người thực hiện bên đỉnh tháp Eiffel, cậu có làm được không?” Nếu Hách Liên Tử Mục chỉ căn dặn thôi thì Trương Quốc quả thực sẽ không hoảng hồn nhưng đây anh còn kết lại bằng việc hỏi ý kiến như này thì đúng là làm anh tâm không tịnh nổi.
Gấp gáp trả lời boss xong Trương Quốc mới dám cup máy “Được, tôi sẽ cho người đặt làm ngay.”
…………
Cũng ở Pháp nhưng bên dòng sông Seine.
“Nhóc con của bố có muốn cùng mẹ đi ăn đồ ngon không?” Vương Mặc Bắc sờ tay lên bụng của Lạc Hương Mẫn miệng không khỏi nuông chiều, hỏi han đứa con bé bỏng nhưng thật ra là cố ý hỏi người phụ nữ trước mặt này.
Bất lực, từ ngày cô mang thai cho đến nay đúng thật chẳng ngày nào được yên với Vương Mặc Bắc bởi anh như biến thành một ông già lắm chuyện suốt ngày bám dính lấy cô ở mọi lúc mọi nơi, hai tư trên hai tư giờ đồng hồ. Kể cả ở công ty ngoại trừ việc gặp mặt những đối tác quan trọng thì anh không thể không có cô bên cạnh.
Nhưng như vậy lâu dần Lạc Hương Mẫn cũng quen, anh lại dạy cho cô một thói xấu đó là đi đâu cũng phải có anh rồi. Khó tả thật đấy.
Tay đan tay với Vương Mặc Bắc, hai người đi đến quán ăn mà Hách Liên Tử Mục và Mạc Uyển Kinh từng ghé qua đó chính là thiên đường Mực của ông chủ Tư.
Lạc Hương Mẫn cũng giống Mạc Uyển Kinh lúc đó mà dừng chân đứng đọc biển hiệu rồi lời giới thiệu mà phì cười “Ông bà chủ nơi này cũng vui tính thật đấy, đến cả lời chào hỏi đầu tiên cũng thú vị như vậy!”
“Ông chủ ở đây là người gốc Vân Nam nhưng vợ của ông ấy lại là người Pháp. Bọn họ có thể nói nhiều thứ tiếng nên em thông thạo tiếng gì thờ có thể dùng tiếng đó.” Vương Mặc Bắc nhìn Lạc Hương Mẫn mà buông lời.
Lạc Hương Mẫn gật đầu rồi cả hai cùng vào gọi món, chỉ khác lần này người thẳng thừng gọi món cho họ là cô bé Anri. Khuôn mặt khó coi này đúng là khiến Lạc Hương Mẫn khó hiểu nhưng sau khi nghe qua một lượt câu hỏi thì cô đã hiểu rằng cô bé này rất thích ba người Mục, Bắc, Thấu.
Trải nghiệm Paris về đêm với món mực xiên giòn tan đậm vị cùng một ít nước ngọt không gas như này thật khiến Lạc Hương Mẫn mất hứng hẳn. Đồ ăn của cô dạo này cứ bị Vương Mặc Bắc quản lý rất nghiêm, ngoại trừ những đồ tốt cho bà bầu ra thì hầu như cô đều không được động tới chỉ có đôi lúc làm nũng vì thèm quá anh mới chịu mua cho cô ăn.
“Ưm…” Đang ngấu nghiến món ngon trên bàn thì cô bất giác bị Vương Mặc Bắc hôn lên má, hai người cứ thế ở nơi đông người không ngại thể hiện tình cảm ân ân ái ái, ngọt như đường của mình.
Cong môi là một nụ cười thỏa mãn hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt nhưng ẩn trong đó vẫn còn có phần mong muốn làm chuyện lớn hơn.
“Anh không ăn sao?” Lạc Hương Mẫn ăn mãi mà không thấy người đàn ông bên cạnh đụng đũa mới tò mò hỏi.
Anh cũng không ngại mà đáp lời ngay “Không, nhìn em ăn thôi là đủ no rồi.”
“Thế thì kể cho em nghe về chuyện của người bạn đã mất của anh đi, không biết anh ấy là người như thế nào?”
Bỗng dưng Lạc Hương Mẫn lại nhắc đến Phó Thiết Thấu khiến Vương Mặc Bắc có chút suy tư, đắn đo trong lời nói nhưng rồi anh vẫn rất kiên trì kể hết cho cô mọi chuyện. Câu cuối mà anh chốt lại thật sự là cảm xúc cô đọng bấy lâu nay “Cậu ấy thật sự rất tốt, tốt đến nỗi khiến người ta không nỡ quên cậu ấy dù chỉ mới gặp lần đầu…Hừm, nói đến thế thôi. Em ăn xong thì anh dẫn em đến một nơi này, có bất ngờ.”
“Có bất ngờ sao? Vậy thì đi thôi còn chần chờ gì nữa?” Nghe thấy Vương Mặc Bắc muốn tạo bất ngờ cho mình mà Lạc Hương Mẫn không kìm nổi sự háo hức, cô sốt sắng hết cả lên chờ anh trả tiền xong thì đi nhanh.
Thật mong chờ những sự bất ngờ mà người đàn ông họ Vương này tạo nên cho người phụ nữ của mình và màn pháo hoa của Hách Liên Tử Mục với Mạc Uyển Kinh.
Nơi đây vốn không chỉ nổi tiếng với những công trình kiến trúc khổng lồ, các viện bảo tàng cổ kính và những con đường phồn hoa, hay các góc phố rực rỡ mà còn với nền văn hóa tinh tế và ẩm thực tuyệt vời.
Về phần ẩm thực thì đúng là không phải kể nữa vì hôm nay Hách Liên Tử Mục đã đưa cô đi nếm rất nhiều hương vị lạ nhưng hấp dẫn đến tê cả đầu lưỡi, có lẽ sau khi về Vân Nam hay nước D cô sẽ thực sự nhớ.
“Vào đây ngồi chờ anh một lát, anh gọi cho hoi chuẩn bị trà sữa cho em rồi anh còn phải đi xử lý một chút việc.” Hách Liên Tử Mục chỉ tay sang phía bên trái có một quán nước khá nổi tiếng và lâu năm mà nói.
Mạc Uyển Kinh gật đầu, cô chầm chậm bước theo sau cái bóng lớn của người đàn ông như một thói quen thích thú. Sao cũng được, chỉ cần cô vui thì Hách Liên Tử Mục cũng tự động cười. Gọi xong đồ uống cho người phụ nữ của mình Hách Liên Tử Mục liền quay gót đi ra một chỗ khác gọi điện cho ai đó.
“Cho cậu mười lăm phút, đặt giúp tôi một bó hoa thật đẹp vào, chuẩn bị thêm pháo hoa cùng một chiếc nhẫn Dior. Khoảng tầm mười hai giờ tính theo giờ Pháp thì cho người thực hiện bên đỉnh tháp Eiffel, cậu có làm được không?” Nếu Hách Liên Tử Mục chỉ căn dặn thôi thì Trương Quốc quả thực sẽ không hoảng hồn nhưng đây anh còn kết lại bằng việc hỏi ý kiến như này thì đúng là làm anh tâm không tịnh nổi.
Gấp gáp trả lời boss xong Trương Quốc mới dám cup máy “Được, tôi sẽ cho người đặt làm ngay.”
…………
Cũng ở Pháp nhưng bên dòng sông Seine.
“Nhóc con của bố có muốn cùng mẹ đi ăn đồ ngon không?” Vương Mặc Bắc sờ tay lên bụng của Lạc Hương Mẫn miệng không khỏi nuông chiều, hỏi han đứa con bé bỏng nhưng thật ra là cố ý hỏi người phụ nữ trước mặt này.
Bất lực, từ ngày cô mang thai cho đến nay đúng thật chẳng ngày nào được yên với Vương Mặc Bắc bởi anh như biến thành một ông già lắm chuyện suốt ngày bám dính lấy cô ở mọi lúc mọi nơi, hai tư trên hai tư giờ đồng hồ. Kể cả ở công ty ngoại trừ việc gặp mặt những đối tác quan trọng thì anh không thể không có cô bên cạnh.
Nhưng như vậy lâu dần Lạc Hương Mẫn cũng quen, anh lại dạy cho cô một thói xấu đó là đi đâu cũng phải có anh rồi. Khó tả thật đấy.
Tay đan tay với Vương Mặc Bắc, hai người đi đến quán ăn mà Hách Liên Tử Mục và Mạc Uyển Kinh từng ghé qua đó chính là thiên đường Mực của ông chủ Tư.
Lạc Hương Mẫn cũng giống Mạc Uyển Kinh lúc đó mà dừng chân đứng đọc biển hiệu rồi lời giới thiệu mà phì cười “Ông bà chủ nơi này cũng vui tính thật đấy, đến cả lời chào hỏi đầu tiên cũng thú vị như vậy!”
“Ông chủ ở đây là người gốc Vân Nam nhưng vợ của ông ấy lại là người Pháp. Bọn họ có thể nói nhiều thứ tiếng nên em thông thạo tiếng gì thờ có thể dùng tiếng đó.” Vương Mặc Bắc nhìn Lạc Hương Mẫn mà buông lời.
Lạc Hương Mẫn gật đầu rồi cả hai cùng vào gọi món, chỉ khác lần này người thẳng thừng gọi món cho họ là cô bé Anri. Khuôn mặt khó coi này đúng là khiến Lạc Hương Mẫn khó hiểu nhưng sau khi nghe qua một lượt câu hỏi thì cô đã hiểu rằng cô bé này rất thích ba người Mục, Bắc, Thấu.
Trải nghiệm Paris về đêm với món mực xiên giòn tan đậm vị cùng một ít nước ngọt không gas như này thật khiến Lạc Hương Mẫn mất hứng hẳn. Đồ ăn của cô dạo này cứ bị Vương Mặc Bắc quản lý rất nghiêm, ngoại trừ những đồ tốt cho bà bầu ra thì hầu như cô đều không được động tới chỉ có đôi lúc làm nũng vì thèm quá anh mới chịu mua cho cô ăn.
“Ưm…” Đang ngấu nghiến món ngon trên bàn thì cô bất giác bị Vương Mặc Bắc hôn lên má, hai người cứ thế ở nơi đông người không ngại thể hiện tình cảm ân ân ái ái, ngọt như đường của mình.
Cong môi là một nụ cười thỏa mãn hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt nhưng ẩn trong đó vẫn còn có phần mong muốn làm chuyện lớn hơn.
“Anh không ăn sao?” Lạc Hương Mẫn ăn mãi mà không thấy người đàn ông bên cạnh đụng đũa mới tò mò hỏi.
Anh cũng không ngại mà đáp lời ngay “Không, nhìn em ăn thôi là đủ no rồi.”
“Thế thì kể cho em nghe về chuyện của người bạn đã mất của anh đi, không biết anh ấy là người như thế nào?”
Bỗng dưng Lạc Hương Mẫn lại nhắc đến Phó Thiết Thấu khiến Vương Mặc Bắc có chút suy tư, đắn đo trong lời nói nhưng rồi anh vẫn rất kiên trì kể hết cho cô mọi chuyện. Câu cuối mà anh chốt lại thật sự là cảm xúc cô đọng bấy lâu nay “Cậu ấy thật sự rất tốt, tốt đến nỗi khiến người ta không nỡ quên cậu ấy dù chỉ mới gặp lần đầu…Hừm, nói đến thế thôi. Em ăn xong thì anh dẫn em đến một nơi này, có bất ngờ.”
“Có bất ngờ sao? Vậy thì đi thôi còn chần chờ gì nữa?” Nghe thấy Vương Mặc Bắc muốn tạo bất ngờ cho mình mà Lạc Hương Mẫn không kìm nổi sự háo hức, cô sốt sắng hết cả lên chờ anh trả tiền xong thì đi nhanh.
Thật mong chờ những sự bất ngờ mà người đàn ông họ Vương này tạo nên cho người phụ nữ của mình và màn pháo hoa của Hách Liên Tử Mục với Mạc Uyển Kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.