Chương 74: Đầu cắt mo
Lệ Đông Nhẫn
02/07/2021
Ngày cuối cùng của năm 2019, Giản Tùng Ý cảm thấy ngoài trời lạnh ghê gớm.
Gió của Nam thành xôn xao rào rạc ngoài kia.
Hắn đứng trước tiệm cắt tóc, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa kính thủy tinh. Giản Tùng Ý tháo mũ lưỡi trai xuống, đưa tay vuốt ngược tóc lên ra sau trán, tóc đen nhánh xõa tung theo nếp vuốt, dần để lộ ra cái trán trơn bóng căng đầy.
Cảm giác giữa kẽ ngón tay này thật mềm mại, thật thoải mái.
Trách không được tại sao Bách Hoài lại thích mân mê tóc của mình, thì ra là sướиɠ như vậy.
Đáng tiếc, nhanh thôi, anh sẽ không thể xoa được nữa, Giản Tùng Ý tiếc nuối chậc chậc lưỡi.
Không còn cách nào nữa rồi, danh phận và cạo đầu không thể balance được.
Muốn trách thì trách Bách Hoài là tiểu yêu tinh đấy, mê hoặc mình đến thần hồn điên đảo, ngay cả tóc cũng không cần nữa.
Giản Tùng Ý tự cảm động lòng mình, đẩy cửa, đi vào.
Thợ cắt tóc rất nhiệt tình chào mời: ‘’Anh đẹp trai, gội đầu hay là uốn tóc đây?’’
‘’Cạo đầu.’’
‘’Cạo đầu kiểu nào?’’
‘’Trọc.’’
‘’…’’
‘’Không được?’’
‘’Được…’’ Tuy thợ cắt tóc không biết anh đẹp trai này vì chuyện gì mà có bóng ma trong lòng, thế nhưng khách hàng là thượng đế cho nên niềm nở như thường, “Gội đầu trước, sau đó ngồi chờ bởi vì còn hai người nữa…’’
‘’Ừ.’’
Giản Tùng Ý gội đầu xong, ngồi trêи ghế sa lông, chán muốn chết, mở điện thoại ra search ‘’Tốc độ mọc tóc’’.
Mỗi tháng một xăng ti mét đều đều.
Theo lí thuyết bình thường, phần đỉnh mô liên kết có nhiều hormone tăng trưởng nhất, vì vậy tóc có thể mọc nhanh lại sau khi bị cắt. Nếu tính thế thì sau khi thi đại học xong thì đầu tóc mình cũng dài ra được bảy tám xăng ti mét rồi.
Được, dù gì cũng có thể tốt nghiệp trong sự cool ngầu.
Giản Tùng Ý thở dài một tiếng.
Cưng bạn trai thì cưng bạn trai, tượng đài liêm sỉ cũng không thể cho ra chuồng gà được.
Vừa định lên Baidu search ít tips chăm sóc đầu đinh, màn hình đột nhiên tối sầm lại, bắn ra hai chữ Bách Hoài to đùng, theo bản năng, tay ai đấy run lên, nhấn nút nghe.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới âm thanh áp suất thấp của Bách Hoài: ‘’Sao tôi mới về nhà dọn đồ, người đã không thấy đâu rồi?’’
‘’À… À à… Đột nhiên em muốn ra ngoài…’’
Giản Tùng Ý định thêu dệt một lí do nghe hợp tình hợp lí nhất có thể.
Nhưng chưa đợi hắn thêu dệt xong, thợ cắt tóc lớn họng sung sức kêu lên: ‘’Anh đẹp trai muốn cạo đầu kia, đến lượt anh rồi!’’
Chất giọng cao khỏe, khả năng dẫn truyền cực mạnh.
‘’Tút!’’
Giản Tùng Ý không hề nghĩ ngợi, ngay lập tức ngắt điện thoại.
Không thể để cho Bách Hoài nghe được, đây là điều bất ngờ mà!
Bách Hoài ở đầu bên kia điện thoại nghe được âm thanh bất ngờ này, ngẩn người, cúi đầu mắng một câu thô tục rồi nhanh chóng chạy ra bên ngoài dinh thự.
Con trùng cỏ Giản Tùng Ý này, mình mới vừa đi khuất một cái mà đã dám cả gan chuồn đi cạo đầu ư?
Mình cũng không ngại nuôi một con sóc đầu trọc, chỉ sợ con sóc trọc này xấu hổ muốn tự hủy mà thôi.
Bách Hoài tưởng tượng ra một Giản Tiểu Tùng đầu tóc trụi lủi, lại giận đến bật cười.
Quên đi, cạo thật cũng tốt, mình sẽ giấu em ấy rồi nuôi ở nhà, để cho em ấy nhớ lâu thật lâu, xem về sau còn dám lộn xộn vậy hay không.
Tuy rằng anh nghĩ thế nhưng bước chân phía dưới một phút cũng không ngừng lại.
Phố buôn bán bên ngoài dinh thự có ba cái cửa hàng cắt tóc, anh tìm đồ ngốc ở từng cửa tiệm một, sau khi tìm ra Giản Tùng Ý đang ngồi chễm chệ trong phòng, anh đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là cái đầu nhỏ xinh của ai đó đang cứng ngắc dưới bàn tay của thợ cắt tóc.
Nhắm chặt hai mắt, nhăn mày, quả mặt thấy chết không sờn.
Trêи mặt đất đã rơi xuống kha khá lông sóc.
Nếu đã không muốn như vậy, tại sao lại đi cạo? Em ấy có biết mình vì tránh cảnh về đâu mái tóc người thương mà tốn biết bao công sức không?
Không biết đầu óc của cái đồ ngốc này phát triển chưa nữa!
Trong lòng Bách Hoài bực đến nghẹn, xưa nay bình tĩnh cũng tức nước vỡ bờ, không nhịn được nữa mà cúi đầu cắn răng: ‘’Giản Tùng Ý, em là kẻ ngốc sao?’’
Mặc dù là câu hỏi thế nhưng giọng điệu cực kì thong thả.
Giản Tùng Ý quay đầu.
Bách Hoài đứng ở cửa, thở hồng hộc, ngực phập phồng, sương trắng ngưng tụ trêи không trung, có lẽ bởi vì chạy quá nhanh cho nên khuôn mặt vẫn luôn lãnh đạm không còn lãnh đạm như trước nữa.
Không chỉ có không lạnh nhạt mà nét mặt cũng đa dạng nữa, có bất đắc dĩ, có lo lắng, có khẩn trương, có buồn cười, có muốn đánh người. Tất cả hòa quyện lại khiến cho Giản Tùng Ý không hiểu sao mình lại có cảm giác làm chuyện xấu bị lật tẩy.
Hắn chột dạ hỏi một câu: ‘’Sao anh lại tới đây?’’
‘’Sao tôi lại tới đây?’’ Bách Hoài rũ mắt nhìn lông sóc rơi trêи mặt đất, rồi nâng mắt nhìn con sóc chuột ngu ngốc đang căng thẳng kia, vừa bực vừa buồn cười, ‘’Nếu tôi không đến, chẳng lẽ ngồi chờ trong nhà có thêm một quả trứng hay sao?’’
‘’…’’
Có thể là bởi vì biết mình là đồ ngốc cứng đầu, cho nên vẻ mặt của Giản Tiểu Tùng lại hiện lên chút tủi thân, hơn nữa một đầu tóc như chó gặm, nhìn qua đáng thương cực mạnh.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Giản Tùng Ý, Bách Hoài cũng không muốn mắng hắn, đi tới bên cạnh, gẩy gẩy những sợi tóc đã bị cắt xuống.
Nhưng may là thợ cắt tóc ở đây làm chậm và tỉ mỉ, chưa cắt hết, chỉ chừa lại gốc tóc dài ba bốn xăng ti mét.
Đầu ngón tay Bách Hoài ước lượng trêи đầu Giản Tùng Ý, nói với chú cắt tóc thế này: ‘’Hai bên và đằng sau có thể cắt ngắn, đỉnh đầu và phía trước để dài chút, cậu ấy có mĩ nhân tiêm*, cắt vậy sẽ đẹp.’’
(*phần tóc nhô ra hình chữ V giữa hai mái trước trán)
Chú cắt tóc không biết người này có quan hệ gì với nhóc đẹp trai, thế nhưng hình như đây mới là chủ gia đình – người có tiếng nói nhất nhà cho nên gật đầu ngay tức khắc: ‘’OK OK.’’
Giản Tùng Ý không vui: ‘’Dù sao mấy hôm nữa cũng phải cạo sạch, không bằng giờ mình đi trước một bước.’’
Bách Hoài quét mắt nhìn đồ ngốc: ‘’Tôi có thể để cho em bị cạo đầu sao?’’
Ngữ khí cực kì mạnh mẽ.
Phần lớn Bách Hoài lúc nào cũng nhường hắn, thế nhưng một khi bắt đầu cứng lên như này, một là một, hai là hai, lời đã nói ra không hề rút lại.
Giản Tùng Ý bĩu môi, nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Không để cho cạo đầu thì dù sao sau này hắn không cho anh một danh phận là được.
Bách Hoài thấy Giản Tùng Ý không nháo nữa, lại quay đầu nhìn về phía chú cắt tóc: ‘’Tóc cắt dài chừng này, cắt cẩn thận cho đẹp vào, không cần phải vội.’’
‘’À, được, được rồi, anh cứ qua bên kia ngồi.’’
‘’Ừ.’’
Bách Hoài đáp lời, nhưng không ngồi, chỉ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm với cặp mắt đầy chết chóc, giống như cái đầu này là bảo vật quốc gia, có nhắm mắt cũng không an tâm cho qua được.
Bầu không khí Bách Hoài tỏa ra khiến cho chú cắt tóc có lí do để hoài nghi rằng nếu như hôm nay tui cắt hỏng cái đầu này, tui, and cửa hàng thân thương này sẽ cuốn theo chiều gió.
Vì thế chú Tony này cắt cực kì cẩn thận, vượt xa trình độ cắt tóc bình thường, rõ ràng chỉ cắt một cái đầu đinh mà cắt ra được khí chất của một nhà tạo mẫu tóc model hàng đầu thế giới.
Cắt cũng cực kì chậm rãi luôn.
Giản Tùng Ý tâm như tro tàn, quyết định chắc chắn rồi, nhắm mắt dùng đao sắt chặt đay rối đi. Trọc thì cũng sắp rồi, mà bây giờ cắt lại chậm chạp như thế, ngược lại khiến hắn có cảm giác giống như đang bị lăng trì.
Từ từ nhắm cặp mắt nhìn thấu hồng trần, cảm nhận được từng sợi tóc rơi xuống, tuy không thấy nhưng đột nhiên có chút lo âu.
Bách Hoài mới trừng mắt có phải không? Sao anh lại không vui? Có phải đầu đinh thì sờ không thoải mái, anh không thích? Có phải cắt tóc xong xấu lắm không? Lỡ đâu mình xấu xí, Bách Hoài bị tiểu yêu tinh khác cuỗm đi thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến là căng thẳng gay cấn.
Bách Hoài cảm giác được hắn đang căng thẳng, khẽ cười một tiếng: ‘’Bây giờ mới bắt đầu lo lắng sao? Không phải em muốn cạo đầu mà?’’
‘’Cái đít đấy.’’ Giản Tiểu Tùng vịt chết mạnh miệng, ‘’Cạo đầu thì sao chứ, cột hai chùm đuôi ngựa ông đây còn không sợ.’’
‘’Ừ, thế làm luôn kiểu quả đào đi.’’
‘’… Cút!’’
Mặc dù Giản Tùng Ý nói không sợ, thế nhưng chờ tới giây phút thợ cắt tóc buông kéo, hắn vẫn không dám nhìn, từ từ nhắm cặp mắt lại, không muốn chấp nhận sự thật.
Bách Hoài nghiêng người tựa trêи bàn cắt tóc, che gương lại, đánh giá hắn: ‘’Mở to mắt ra, để tôi xem một chút.’’
Giản Tùng Ý mở ra cặp mắt to xinh đẹp.
Trong nháy mắt, bỗng Bách Hoài cảm thấy bạn trai nhà mình không phải là một Alpha quả thật phí của trời.
Anh không nghĩ tới Giản Tùng Ý cắt tóc rồi sẽ đẹp trai như vậy. Mặt nhỏ, cằm nhọn, ngũ quan lập thể, cái trán căng bóng đã không còn tóc mái lòa xòa che, góc cạnh khuôn mặt tinh xảo lại càng được khắc họa rõ hơn.
Không có tóc mái che, cặp lông mày xếch rậm rạp lộ ra, kiểu tóc tràn ngập hormone nam tính khiến cho cặp mắt hoa đào đa tình kia lại xinh đẹp ngời ngời, lấp lánh lại có mùi vị lưu manh.
Giỏi giang, đẹp trai, hoang dại, còn rất A, A đến gợi cảm, ngũ quan trời cho lại khiến người khác có ham muốn.
Sau khi quay lại trường học, lại khiến một ít người rung rinh rồi.
Tưởng tượng đến cảnh ấy, may mà tên này cũng không phải Alpha, nếu không mỗi này mình ăn dấm chua chết mất.
Hơn nữa Omega này vừa A vừa lưu manh lại xen chút ngây thơ, nếu bắt nạt, khóe mắt sẽ đỏ lên, chắc chắn sẽ có cảm giác lạ.
Bách Hoài cảm thấy mình đúng thật chẳng phải người tốt lành gì…
Anh khoác nhẹ chiếc áo bành tô lên người Giản Tùng Ý: ‘’Về nhà thôi.’’
Giản Tùng Ý muốn hất tay anh ra: ‘’Anh để em soi gương cái đã.’’
‘’Đừng soi, hơi xấu xí, tôi sợ em không vui.’’
‘’…’’
Bách Hoài đã nói mình xấu xí, vậy chắc chắn xấu xí, Giản Tùng Ý tuột mood, ‘’Ừm, vậy anh chờ em đội mũ.’’
Nói chưa dứt lời, vừa nhắc tới mũ, Bách Hoài đã liếc mắt, thiếu chút nữa là sốc nặng, một tay cướp lấy mũ, một tay dắt hắn: ‘’Đừng đội cái mũ hư này.’’
‘’Hư gì mà hư? Trend mới đấy, màu bơ hot nhất năm nay luôn, em mới mua mất cả đống tiền! Đưa đây!’’
Đưa cái rắm.
Bách Hoài không còn lời nào để nói, một tay cầm mũ, một tay dắt Giản Tùng Ý đi khỏi tiệm cắt tóc.
Giản Tùng Ý cảm thấy địa vị gia đình của mình đang bị khiêu khích, ý muốn cách mạng lật đổ độc tài nhưng cách mạng thất bại, bị Bách Hoài xách về nhà, ném lên trêи giường, đè lên trêи.
Em bé hung hăng hỏi: ‘’Anh muốn làm gì đấy?’’
‘’Tính sổ.’’
‘’Tính sổ quái gì cơ?’’
‘’Em thiếu chút nữa là biến bạn trai tôi thành một quả trứng rồi, chẳng lẽ tôi vẫn không thể tìm em tính sổ một chút hay sao?’’
‘’…’’
Bách Hoài xoa xoa đầu đinh, cảm giác còn tốt hơn trong tưởng tượng, không châm chích, xù xù, ngưa ngứa.
‘’Em có thể nói tôi nghe em nghĩ cái gì không? Sao đột nhiên nhớ tới việc cạo đầu? Mà nhớ xong là đi ngay hả?’’
‘’Em không muốn lằng nhằng, em nghĩ rồi, việc hai ta yêu sớm không thể giấu được, em cũng không muốn đồn đãi. Chuyện này vỡ lở ra là do em, cho nên em phải chịu trách nhiệm, đầu này rồi cũng cạo thôi.’’
‘’Em thấy bạn trai em có thể để cho em bị cạo đầu sao? Ngay cả tóc trêи đầu bạn trai mình còn không bảo vệ được thì tôi còn dám yêu sớm ư?’’
Giản Tùng Ý cảm thấy mình đang bị khinh bỉ: ‘’Em có thể hoài nghi đúng tình hợp lí là anh đang chế giễu em không?’’
‘’Tôi hoài nghi đúng tình hợp lí là em còn chưa tỉnh rượu.’’
‘’…’’ Nháy mắt mặt Giản Tùng Ý đỏ lựng lên, ‘’Em tỉnh!’’
‘’Nếu em không say rượu, vậy em có ngốc hay không? Hôm nay tôi không đến, không phải em định cạo đầu thật đấy chứ? Không phải em thích sĩ diện nhất ư, sao bây giờ lại không thích rồi?’’
Ngoài dự kiến của Bách Hoài chính là Giản Tùng Ý không làm ầm lên, chỉ quay đầu đi, mấp máy môi: ‘’Sau này em sẽ không sĩ diện nữa.’’
Bách Hoài nhíu mày.
‘’Em thích sĩ diện hão, hão đến điên rồi, cho nên lúc trước gây cho anh không ít khổ sở, bây giờ còn liên lụy anh phải nợ nhân tình thiên hạ. Em buồn anh là vì anh vì em mà nhún nhường cho lợi ích toàn cục, em đau lòng cho nên em muốn sửa cái tật xấu này.’’
Nhìn từ bên cạnh, kiểu tóc này khiến cho Giản Tùng Ý nhìn đô con hơn một chút.
Nhưng nhìn A thế thôi, bên trong mềm nhũn.
Trong lòng Bách Hoài cũng mềm theo: ‘’Tôi không tủi thân.’’
‘’Anh tủi thân.’’ Giản Tùng Ý quay đầu, thật sự nhìn thẳng vào Bách Hoài, ‘’Em tính tình xấu em biết mà, anh nuông chiều em cũng thành quen rồi, em cứ vô tâm, cứ ỷ là anh thích em cho nên muốn làm gì thì làm. Lúc trước em không ý thức được điều này, thế nhưng bây giờ có người nói cho em biết rồi, em biết, em sửa. Em đi cạo quả đầu này là muốn chứng minh, trong lòng em thì anh quan trọng hơn thể diện. Từ nay em sẽ để ý đến cảm nhận của anh nhiều hơn để ý đến thể diện của mình.’’
Không biết nguyên nhân có phải là do thay đổi kiểu tóc hay không, đột nhiên Bách Hoài cảm thấy người bạn nhỏ mình săn sóc mười mấy năm qua giống như đã thành thục hơn một chút, không còn bé nữa.
Tuy rằng hắn vẫn chưa đạt đến tuổi trưởng thành, thế nhưng bắt đầu hiểu chuyện rồi, nói không cảm động là nói dối.
Anh cười cười, ‘’Không hổ danh là bảo bối mười tám tuổi, em trưởng thành rồi.’’
Giản Tiểu Tùng đỏ mặt, đá anh một cái: ‘’Anh nói ai bảo bối, anh mới là bảo bối!’’
‘’Ừ, không phải bảo bối.’’ Bách Hoài đè hắn dưới người, cúi đầu cười một tiếng, ‘’Tôi mới vừa gạt em đấy, thật ra em cắt tóc rất đẹp, rất nam tính, rất A, rất tuấn tú.’’
Tâm trạng của Giản Tiểu Tùng tăng vọt lên: ‘’Chứ còn gì nữa!’’
Tâm tình đi lên, hắn nhướng mày cười thì lại càng rực rỡ, vừa vô lại vừa kiêu ngạo, chỉ một lần liếc qua cũng khiến người rung động.
Bách Hoài kiềm không được mà cắn vành tai hắn: ‘’Nghe nói đàn ông càng A thì khóc lên càng khiến người đau lòng.’’
‘’…’’
Ai đấy mặt già đỏ lên, không nói hai lời, đầu gối đỉnh lên Bách Hoài nhỏ, ‘’Bách Hoài, sao bây giờ mi lưu manh vậy?!’’
Bách Hoài nhấn chặt đầu gối của hắn, thấp giọng cười nói: ‘’Cho tôi đùa giỡn lưu manh một chút, tôi cho phép em yêu sớm quang minh chính đại, em thấy được chứ?’’
Tim Giản Tiểu Tùng đập thình thịch: ‘’Phụ thuộc vào anh thôi.’’
Bách Hoài cười cười, lấy điện thoại ra, mở ra phần mềm ghi âm.
Truyền đến giọng nói rõ ràng của Bành Minh Hồng.
– Tóm lại tôi muốn hai trò tình thương mến thương, giúp đỡ lẫn nhau, tình cảm khăng khít, tạo nên một hình tượng đôi bạn cùng tiến, tấm gương đoàn kết…
– Hai đứa chúng nó mà có thể đường đường mật mật, tôi sẽ quỳ gối trước đài chủ tịch đốt ba nén hương cao. Không làm kẻ thù là tốt rồi, huống chi đòi làʍ ȶìиɦ nhân chứ.
– Tôi nói với chú, nếu hai đứa nó có thể thành tình nhân, tôi sẽ tu tâm dưỡng tính, đời này sẽ không bao giờ… đi bắt yêu sớm nữa, tôi sẽ đi chùa tích đức!
…
Bách Hoài nhếch mày, ‘’Sao, bảo bối, bạn trai em giỏi không?’’
Giỏi, quá giỏi.
Giản Tùng Ý có lẽ đã tưởng tượng ra cảnh Bành Minh Hồng bắt yêu sớm rồi, mình cứ việc đem đoạn ghi âm này đưa lên làm bằng chứng là được.
Xin thầy hãy thắp nén nhang thơm cầu nguyện tại chỗ.
Tên cầm thú Bách Hoài này, thảo nào hôm đấy lại khơi cho mình nói chuyện cứ sao sao đấy. Thế mà tên này dám ghi âm gài thầy chủ nhiệm, đây là loại mặt người dạ thú gì thế?
Quá tâm cơ.
Quá thông minh.
Không hổ danh là bạn trai hắn.
Hắn thích.
Giản Tùng Ý quay người, cưỡi lên bụng Bách Hoài, nắm cằm anh, cong môi cười: ‘’Biểu hiện không tệ, bạn trai thưởng cho anh.’’
Nói xong cúi đầu hôn xuống.
Nhưng bên tai đột nhiên truyền đến giọng của Bách Hoài.
– Bảo bối, em vừa mới nói gì, còn nhớ rõ không?
Giản Tùng Ý ngẩn người, miệng của Bách Hoài rõ ràng là bị mình chặn lại mà, chẳng lẽ giờ anh biết nói cả tiếng bụng à?
Cả người Bách Hoài cũng cứng đờ.
Ngay sau đó, Giản Tùng Ý nghe được giọng của mình.
– Mẹ của em không đồng ý, em sẽ đi trốn với anh.
– Còn câu phía trước thì sao?
– Em muốn kết hôn với anh.
…
‘’Bách Hoài, con mẹ nó, ngay cả tôi mà anh cũng dám tính kế ư? Súc sinh này!’’
Gió của Nam thành xôn xao rào rạc ngoài kia.
Hắn đứng trước tiệm cắt tóc, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa kính thủy tinh. Giản Tùng Ý tháo mũ lưỡi trai xuống, đưa tay vuốt ngược tóc lên ra sau trán, tóc đen nhánh xõa tung theo nếp vuốt, dần để lộ ra cái trán trơn bóng căng đầy.
Cảm giác giữa kẽ ngón tay này thật mềm mại, thật thoải mái.
Trách không được tại sao Bách Hoài lại thích mân mê tóc của mình, thì ra là sướиɠ như vậy.
Đáng tiếc, nhanh thôi, anh sẽ không thể xoa được nữa, Giản Tùng Ý tiếc nuối chậc chậc lưỡi.
Không còn cách nào nữa rồi, danh phận và cạo đầu không thể balance được.
Muốn trách thì trách Bách Hoài là tiểu yêu tinh đấy, mê hoặc mình đến thần hồn điên đảo, ngay cả tóc cũng không cần nữa.
Giản Tùng Ý tự cảm động lòng mình, đẩy cửa, đi vào.
Thợ cắt tóc rất nhiệt tình chào mời: ‘’Anh đẹp trai, gội đầu hay là uốn tóc đây?’’
‘’Cạo đầu.’’
‘’Cạo đầu kiểu nào?’’
‘’Trọc.’’
‘’…’’
‘’Không được?’’
‘’Được…’’ Tuy thợ cắt tóc không biết anh đẹp trai này vì chuyện gì mà có bóng ma trong lòng, thế nhưng khách hàng là thượng đế cho nên niềm nở như thường, “Gội đầu trước, sau đó ngồi chờ bởi vì còn hai người nữa…’’
‘’Ừ.’’
Giản Tùng Ý gội đầu xong, ngồi trêи ghế sa lông, chán muốn chết, mở điện thoại ra search ‘’Tốc độ mọc tóc’’.
Mỗi tháng một xăng ti mét đều đều.
Theo lí thuyết bình thường, phần đỉnh mô liên kết có nhiều hormone tăng trưởng nhất, vì vậy tóc có thể mọc nhanh lại sau khi bị cắt. Nếu tính thế thì sau khi thi đại học xong thì đầu tóc mình cũng dài ra được bảy tám xăng ti mét rồi.
Được, dù gì cũng có thể tốt nghiệp trong sự cool ngầu.
Giản Tùng Ý thở dài một tiếng.
Cưng bạn trai thì cưng bạn trai, tượng đài liêm sỉ cũng không thể cho ra chuồng gà được.
Vừa định lên Baidu search ít tips chăm sóc đầu đinh, màn hình đột nhiên tối sầm lại, bắn ra hai chữ Bách Hoài to đùng, theo bản năng, tay ai đấy run lên, nhấn nút nghe.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới âm thanh áp suất thấp của Bách Hoài: ‘’Sao tôi mới về nhà dọn đồ, người đã không thấy đâu rồi?’’
‘’À… À à… Đột nhiên em muốn ra ngoài…’’
Giản Tùng Ý định thêu dệt một lí do nghe hợp tình hợp lí nhất có thể.
Nhưng chưa đợi hắn thêu dệt xong, thợ cắt tóc lớn họng sung sức kêu lên: ‘’Anh đẹp trai muốn cạo đầu kia, đến lượt anh rồi!’’
Chất giọng cao khỏe, khả năng dẫn truyền cực mạnh.
‘’Tút!’’
Giản Tùng Ý không hề nghĩ ngợi, ngay lập tức ngắt điện thoại.
Không thể để cho Bách Hoài nghe được, đây là điều bất ngờ mà!
Bách Hoài ở đầu bên kia điện thoại nghe được âm thanh bất ngờ này, ngẩn người, cúi đầu mắng một câu thô tục rồi nhanh chóng chạy ra bên ngoài dinh thự.
Con trùng cỏ Giản Tùng Ý này, mình mới vừa đi khuất một cái mà đã dám cả gan chuồn đi cạo đầu ư?
Mình cũng không ngại nuôi một con sóc đầu trọc, chỉ sợ con sóc trọc này xấu hổ muốn tự hủy mà thôi.
Bách Hoài tưởng tượng ra một Giản Tiểu Tùng đầu tóc trụi lủi, lại giận đến bật cười.
Quên đi, cạo thật cũng tốt, mình sẽ giấu em ấy rồi nuôi ở nhà, để cho em ấy nhớ lâu thật lâu, xem về sau còn dám lộn xộn vậy hay không.
Tuy rằng anh nghĩ thế nhưng bước chân phía dưới một phút cũng không ngừng lại.
Phố buôn bán bên ngoài dinh thự có ba cái cửa hàng cắt tóc, anh tìm đồ ngốc ở từng cửa tiệm một, sau khi tìm ra Giản Tùng Ý đang ngồi chễm chệ trong phòng, anh đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là cái đầu nhỏ xinh của ai đó đang cứng ngắc dưới bàn tay của thợ cắt tóc.
Nhắm chặt hai mắt, nhăn mày, quả mặt thấy chết không sờn.
Trêи mặt đất đã rơi xuống kha khá lông sóc.
Nếu đã không muốn như vậy, tại sao lại đi cạo? Em ấy có biết mình vì tránh cảnh về đâu mái tóc người thương mà tốn biết bao công sức không?
Không biết đầu óc của cái đồ ngốc này phát triển chưa nữa!
Trong lòng Bách Hoài bực đến nghẹn, xưa nay bình tĩnh cũng tức nước vỡ bờ, không nhịn được nữa mà cúi đầu cắn răng: ‘’Giản Tùng Ý, em là kẻ ngốc sao?’’
Mặc dù là câu hỏi thế nhưng giọng điệu cực kì thong thả.
Giản Tùng Ý quay đầu.
Bách Hoài đứng ở cửa, thở hồng hộc, ngực phập phồng, sương trắng ngưng tụ trêи không trung, có lẽ bởi vì chạy quá nhanh cho nên khuôn mặt vẫn luôn lãnh đạm không còn lãnh đạm như trước nữa.
Không chỉ có không lạnh nhạt mà nét mặt cũng đa dạng nữa, có bất đắc dĩ, có lo lắng, có khẩn trương, có buồn cười, có muốn đánh người. Tất cả hòa quyện lại khiến cho Giản Tùng Ý không hiểu sao mình lại có cảm giác làm chuyện xấu bị lật tẩy.
Hắn chột dạ hỏi một câu: ‘’Sao anh lại tới đây?’’
‘’Sao tôi lại tới đây?’’ Bách Hoài rũ mắt nhìn lông sóc rơi trêи mặt đất, rồi nâng mắt nhìn con sóc chuột ngu ngốc đang căng thẳng kia, vừa bực vừa buồn cười, ‘’Nếu tôi không đến, chẳng lẽ ngồi chờ trong nhà có thêm một quả trứng hay sao?’’
‘’…’’
Có thể là bởi vì biết mình là đồ ngốc cứng đầu, cho nên vẻ mặt của Giản Tiểu Tùng lại hiện lên chút tủi thân, hơn nữa một đầu tóc như chó gặm, nhìn qua đáng thương cực mạnh.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Giản Tùng Ý, Bách Hoài cũng không muốn mắng hắn, đi tới bên cạnh, gẩy gẩy những sợi tóc đã bị cắt xuống.
Nhưng may là thợ cắt tóc ở đây làm chậm và tỉ mỉ, chưa cắt hết, chỉ chừa lại gốc tóc dài ba bốn xăng ti mét.
Đầu ngón tay Bách Hoài ước lượng trêи đầu Giản Tùng Ý, nói với chú cắt tóc thế này: ‘’Hai bên và đằng sau có thể cắt ngắn, đỉnh đầu và phía trước để dài chút, cậu ấy có mĩ nhân tiêm*, cắt vậy sẽ đẹp.’’
(*phần tóc nhô ra hình chữ V giữa hai mái trước trán)
Chú cắt tóc không biết người này có quan hệ gì với nhóc đẹp trai, thế nhưng hình như đây mới là chủ gia đình – người có tiếng nói nhất nhà cho nên gật đầu ngay tức khắc: ‘’OK OK.’’
Giản Tùng Ý không vui: ‘’Dù sao mấy hôm nữa cũng phải cạo sạch, không bằng giờ mình đi trước một bước.’’
Bách Hoài quét mắt nhìn đồ ngốc: ‘’Tôi có thể để cho em bị cạo đầu sao?’’
Ngữ khí cực kì mạnh mẽ.
Phần lớn Bách Hoài lúc nào cũng nhường hắn, thế nhưng một khi bắt đầu cứng lên như này, một là một, hai là hai, lời đã nói ra không hề rút lại.
Giản Tùng Ý bĩu môi, nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Không để cho cạo đầu thì dù sao sau này hắn không cho anh một danh phận là được.
Bách Hoài thấy Giản Tùng Ý không nháo nữa, lại quay đầu nhìn về phía chú cắt tóc: ‘’Tóc cắt dài chừng này, cắt cẩn thận cho đẹp vào, không cần phải vội.’’
‘’À, được, được rồi, anh cứ qua bên kia ngồi.’’
‘’Ừ.’’
Bách Hoài đáp lời, nhưng không ngồi, chỉ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm với cặp mắt đầy chết chóc, giống như cái đầu này là bảo vật quốc gia, có nhắm mắt cũng không an tâm cho qua được.
Bầu không khí Bách Hoài tỏa ra khiến cho chú cắt tóc có lí do để hoài nghi rằng nếu như hôm nay tui cắt hỏng cái đầu này, tui, and cửa hàng thân thương này sẽ cuốn theo chiều gió.
Vì thế chú Tony này cắt cực kì cẩn thận, vượt xa trình độ cắt tóc bình thường, rõ ràng chỉ cắt một cái đầu đinh mà cắt ra được khí chất của một nhà tạo mẫu tóc model hàng đầu thế giới.
Cắt cũng cực kì chậm rãi luôn.
Giản Tùng Ý tâm như tro tàn, quyết định chắc chắn rồi, nhắm mắt dùng đao sắt chặt đay rối đi. Trọc thì cũng sắp rồi, mà bây giờ cắt lại chậm chạp như thế, ngược lại khiến hắn có cảm giác giống như đang bị lăng trì.
Từ từ nhắm cặp mắt nhìn thấu hồng trần, cảm nhận được từng sợi tóc rơi xuống, tuy không thấy nhưng đột nhiên có chút lo âu.
Bách Hoài mới trừng mắt có phải không? Sao anh lại không vui? Có phải đầu đinh thì sờ không thoải mái, anh không thích? Có phải cắt tóc xong xấu lắm không? Lỡ đâu mình xấu xí, Bách Hoài bị tiểu yêu tinh khác cuỗm đi thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến là căng thẳng gay cấn.
Bách Hoài cảm giác được hắn đang căng thẳng, khẽ cười một tiếng: ‘’Bây giờ mới bắt đầu lo lắng sao? Không phải em muốn cạo đầu mà?’’
‘’Cái đít đấy.’’ Giản Tiểu Tùng vịt chết mạnh miệng, ‘’Cạo đầu thì sao chứ, cột hai chùm đuôi ngựa ông đây còn không sợ.’’
‘’Ừ, thế làm luôn kiểu quả đào đi.’’
‘’… Cút!’’
Mặc dù Giản Tùng Ý nói không sợ, thế nhưng chờ tới giây phút thợ cắt tóc buông kéo, hắn vẫn không dám nhìn, từ từ nhắm cặp mắt lại, không muốn chấp nhận sự thật.
Bách Hoài nghiêng người tựa trêи bàn cắt tóc, che gương lại, đánh giá hắn: ‘’Mở to mắt ra, để tôi xem một chút.’’
Giản Tùng Ý mở ra cặp mắt to xinh đẹp.
Trong nháy mắt, bỗng Bách Hoài cảm thấy bạn trai nhà mình không phải là một Alpha quả thật phí của trời.
Anh không nghĩ tới Giản Tùng Ý cắt tóc rồi sẽ đẹp trai như vậy. Mặt nhỏ, cằm nhọn, ngũ quan lập thể, cái trán căng bóng đã không còn tóc mái lòa xòa che, góc cạnh khuôn mặt tinh xảo lại càng được khắc họa rõ hơn.
Không có tóc mái che, cặp lông mày xếch rậm rạp lộ ra, kiểu tóc tràn ngập hormone nam tính khiến cho cặp mắt hoa đào đa tình kia lại xinh đẹp ngời ngời, lấp lánh lại có mùi vị lưu manh.
Giỏi giang, đẹp trai, hoang dại, còn rất A, A đến gợi cảm, ngũ quan trời cho lại khiến người khác có ham muốn.
Sau khi quay lại trường học, lại khiến một ít người rung rinh rồi.
Tưởng tượng đến cảnh ấy, may mà tên này cũng không phải Alpha, nếu không mỗi này mình ăn dấm chua chết mất.
Hơn nữa Omega này vừa A vừa lưu manh lại xen chút ngây thơ, nếu bắt nạt, khóe mắt sẽ đỏ lên, chắc chắn sẽ có cảm giác lạ.
Bách Hoài cảm thấy mình đúng thật chẳng phải người tốt lành gì…
Anh khoác nhẹ chiếc áo bành tô lên người Giản Tùng Ý: ‘’Về nhà thôi.’’
Giản Tùng Ý muốn hất tay anh ra: ‘’Anh để em soi gương cái đã.’’
‘’Đừng soi, hơi xấu xí, tôi sợ em không vui.’’
‘’…’’
Bách Hoài đã nói mình xấu xí, vậy chắc chắn xấu xí, Giản Tùng Ý tuột mood, ‘’Ừm, vậy anh chờ em đội mũ.’’
Nói chưa dứt lời, vừa nhắc tới mũ, Bách Hoài đã liếc mắt, thiếu chút nữa là sốc nặng, một tay cướp lấy mũ, một tay dắt hắn: ‘’Đừng đội cái mũ hư này.’’
‘’Hư gì mà hư? Trend mới đấy, màu bơ hot nhất năm nay luôn, em mới mua mất cả đống tiền! Đưa đây!’’
Đưa cái rắm.
Bách Hoài không còn lời nào để nói, một tay cầm mũ, một tay dắt Giản Tùng Ý đi khỏi tiệm cắt tóc.
Giản Tùng Ý cảm thấy địa vị gia đình của mình đang bị khiêu khích, ý muốn cách mạng lật đổ độc tài nhưng cách mạng thất bại, bị Bách Hoài xách về nhà, ném lên trêи giường, đè lên trêи.
Em bé hung hăng hỏi: ‘’Anh muốn làm gì đấy?’’
‘’Tính sổ.’’
‘’Tính sổ quái gì cơ?’’
‘’Em thiếu chút nữa là biến bạn trai tôi thành một quả trứng rồi, chẳng lẽ tôi vẫn không thể tìm em tính sổ một chút hay sao?’’
‘’…’’
Bách Hoài xoa xoa đầu đinh, cảm giác còn tốt hơn trong tưởng tượng, không châm chích, xù xù, ngưa ngứa.
‘’Em có thể nói tôi nghe em nghĩ cái gì không? Sao đột nhiên nhớ tới việc cạo đầu? Mà nhớ xong là đi ngay hả?’’
‘’Em không muốn lằng nhằng, em nghĩ rồi, việc hai ta yêu sớm không thể giấu được, em cũng không muốn đồn đãi. Chuyện này vỡ lở ra là do em, cho nên em phải chịu trách nhiệm, đầu này rồi cũng cạo thôi.’’
‘’Em thấy bạn trai em có thể để cho em bị cạo đầu sao? Ngay cả tóc trêи đầu bạn trai mình còn không bảo vệ được thì tôi còn dám yêu sớm ư?’’
Giản Tùng Ý cảm thấy mình đang bị khinh bỉ: ‘’Em có thể hoài nghi đúng tình hợp lí là anh đang chế giễu em không?’’
‘’Tôi hoài nghi đúng tình hợp lí là em còn chưa tỉnh rượu.’’
‘’…’’ Nháy mắt mặt Giản Tùng Ý đỏ lựng lên, ‘’Em tỉnh!’’
‘’Nếu em không say rượu, vậy em có ngốc hay không? Hôm nay tôi không đến, không phải em định cạo đầu thật đấy chứ? Không phải em thích sĩ diện nhất ư, sao bây giờ lại không thích rồi?’’
Ngoài dự kiến của Bách Hoài chính là Giản Tùng Ý không làm ầm lên, chỉ quay đầu đi, mấp máy môi: ‘’Sau này em sẽ không sĩ diện nữa.’’
Bách Hoài nhíu mày.
‘’Em thích sĩ diện hão, hão đến điên rồi, cho nên lúc trước gây cho anh không ít khổ sở, bây giờ còn liên lụy anh phải nợ nhân tình thiên hạ. Em buồn anh là vì anh vì em mà nhún nhường cho lợi ích toàn cục, em đau lòng cho nên em muốn sửa cái tật xấu này.’’
Nhìn từ bên cạnh, kiểu tóc này khiến cho Giản Tùng Ý nhìn đô con hơn một chút.
Nhưng nhìn A thế thôi, bên trong mềm nhũn.
Trong lòng Bách Hoài cũng mềm theo: ‘’Tôi không tủi thân.’’
‘’Anh tủi thân.’’ Giản Tùng Ý quay đầu, thật sự nhìn thẳng vào Bách Hoài, ‘’Em tính tình xấu em biết mà, anh nuông chiều em cũng thành quen rồi, em cứ vô tâm, cứ ỷ là anh thích em cho nên muốn làm gì thì làm. Lúc trước em không ý thức được điều này, thế nhưng bây giờ có người nói cho em biết rồi, em biết, em sửa. Em đi cạo quả đầu này là muốn chứng minh, trong lòng em thì anh quan trọng hơn thể diện. Từ nay em sẽ để ý đến cảm nhận của anh nhiều hơn để ý đến thể diện của mình.’’
Không biết nguyên nhân có phải là do thay đổi kiểu tóc hay không, đột nhiên Bách Hoài cảm thấy người bạn nhỏ mình săn sóc mười mấy năm qua giống như đã thành thục hơn một chút, không còn bé nữa.
Tuy rằng hắn vẫn chưa đạt đến tuổi trưởng thành, thế nhưng bắt đầu hiểu chuyện rồi, nói không cảm động là nói dối.
Anh cười cười, ‘’Không hổ danh là bảo bối mười tám tuổi, em trưởng thành rồi.’’
Giản Tiểu Tùng đỏ mặt, đá anh một cái: ‘’Anh nói ai bảo bối, anh mới là bảo bối!’’
‘’Ừ, không phải bảo bối.’’ Bách Hoài đè hắn dưới người, cúi đầu cười một tiếng, ‘’Tôi mới vừa gạt em đấy, thật ra em cắt tóc rất đẹp, rất nam tính, rất A, rất tuấn tú.’’
Tâm trạng của Giản Tiểu Tùng tăng vọt lên: ‘’Chứ còn gì nữa!’’
Tâm tình đi lên, hắn nhướng mày cười thì lại càng rực rỡ, vừa vô lại vừa kiêu ngạo, chỉ một lần liếc qua cũng khiến người rung động.
Bách Hoài kiềm không được mà cắn vành tai hắn: ‘’Nghe nói đàn ông càng A thì khóc lên càng khiến người đau lòng.’’
‘’…’’
Ai đấy mặt già đỏ lên, không nói hai lời, đầu gối đỉnh lên Bách Hoài nhỏ, ‘’Bách Hoài, sao bây giờ mi lưu manh vậy?!’’
Bách Hoài nhấn chặt đầu gối của hắn, thấp giọng cười nói: ‘’Cho tôi đùa giỡn lưu manh một chút, tôi cho phép em yêu sớm quang minh chính đại, em thấy được chứ?’’
Tim Giản Tiểu Tùng đập thình thịch: ‘’Phụ thuộc vào anh thôi.’’
Bách Hoài cười cười, lấy điện thoại ra, mở ra phần mềm ghi âm.
Truyền đến giọng nói rõ ràng của Bành Minh Hồng.
– Tóm lại tôi muốn hai trò tình thương mến thương, giúp đỡ lẫn nhau, tình cảm khăng khít, tạo nên một hình tượng đôi bạn cùng tiến, tấm gương đoàn kết…
– Hai đứa chúng nó mà có thể đường đường mật mật, tôi sẽ quỳ gối trước đài chủ tịch đốt ba nén hương cao. Không làm kẻ thù là tốt rồi, huống chi đòi làʍ ȶìиɦ nhân chứ.
– Tôi nói với chú, nếu hai đứa nó có thể thành tình nhân, tôi sẽ tu tâm dưỡng tính, đời này sẽ không bao giờ… đi bắt yêu sớm nữa, tôi sẽ đi chùa tích đức!
…
Bách Hoài nhếch mày, ‘’Sao, bảo bối, bạn trai em giỏi không?’’
Giỏi, quá giỏi.
Giản Tùng Ý có lẽ đã tưởng tượng ra cảnh Bành Minh Hồng bắt yêu sớm rồi, mình cứ việc đem đoạn ghi âm này đưa lên làm bằng chứng là được.
Xin thầy hãy thắp nén nhang thơm cầu nguyện tại chỗ.
Tên cầm thú Bách Hoài này, thảo nào hôm đấy lại khơi cho mình nói chuyện cứ sao sao đấy. Thế mà tên này dám ghi âm gài thầy chủ nhiệm, đây là loại mặt người dạ thú gì thế?
Quá tâm cơ.
Quá thông minh.
Không hổ danh là bạn trai hắn.
Hắn thích.
Giản Tùng Ý quay người, cưỡi lên bụng Bách Hoài, nắm cằm anh, cong môi cười: ‘’Biểu hiện không tệ, bạn trai thưởng cho anh.’’
Nói xong cúi đầu hôn xuống.
Nhưng bên tai đột nhiên truyền đến giọng của Bách Hoài.
– Bảo bối, em vừa mới nói gì, còn nhớ rõ không?
Giản Tùng Ý ngẩn người, miệng của Bách Hoài rõ ràng là bị mình chặn lại mà, chẳng lẽ giờ anh biết nói cả tiếng bụng à?
Cả người Bách Hoài cũng cứng đờ.
Ngay sau đó, Giản Tùng Ý nghe được giọng của mình.
– Mẹ của em không đồng ý, em sẽ đi trốn với anh.
– Còn câu phía trước thì sao?
– Em muốn kết hôn với anh.
…
‘’Bách Hoài, con mẹ nó, ngay cả tôi mà anh cũng dám tính kế ư? Súc sinh này!’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.