Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O

Chương 57: The memory of you emerges from the night around me

Lệ Đông Nhẫn

02/07/2021

Giản Tùng Ý mặt thối, bị Từ Gia Hành và Dương Nhạc ôm đùi, cuối cùng cũng bị bọn đa cấp này lôi kéo thành công.

Tên Bách Hoài kia quả thật là lòng dạ hẹp hòi.

Bảo yêu mình, xong kéo mình chết cùng, mà lại yêu mình à? Đấy, là ghét mình rồi.

Trai tồi.

Quả nhiên mình thật là đúng đắn khi không đồng ý làm bạn trai anh ta.

Trêи đi đi từ trường về nhà vào buổi tối, Giản Tùng Ý không thèm nói chuyện với Bách Hoài một câu. Về nhà là khóa trái của lại, chặt đứt con đường Bách Hoài dùng để lẻn vào nhà hắn nửa đêm.

Giống như là cực kì không muốn hòa tấu cùng với Bách Hoài.

Chỉ là ai đó vô ý thức, chân vẫn cứ bước vào phòng đàn.

Kiến trúc của căn biệt thự này có ba tầng, tầng thứ ba là tầng áp mái rất rộng. Bên trêи là mái vòm có trang trí chạm khắc rực rỡ như các giáo đường ở bên phương Tây. Cửa kính cũng là kính màu chạm đất, mỗi khi có ánh mặt trời chiếu qua sẽ rất lung linh. Ngoài ra còn có một cửa sổ lớn, mỗi lần có gió sẽ làm lay động tấm rèm cửa xinh đẹp màu kem nhè nhẹ.

Mà trêи sàn gỗ cũng không để bất kì một thứ gì, giữa phòng chỉ đặt duy nhất một chiếc đàn piano tam giác màu trắng.

Giản Tùng Ý nhấc nắp đàn lên.

Dì giúp việc luôn dọn dẹp rất kĩ, trêи mặt piano không có một hạt bụi dẫu bốn, năm năm trôi qua hắn chưa từng động đến.

Giản Tùng Ý không phải là một người kiên nhẫn, hắn cũng không đủ kiên nhẫn để làm bất cứ chuyện gì trong một thời gian dài. Lúc trước hắn muốn học piano là bởi vì thấy dáng vẻ lúc chú Chi Miên đánh đàn thật sự rất đẹp. Hắn cũng nhớ lúc đó Bách Tiểu Hoài ngồi bên cạnh, bộ dạng cũng giống một ông cụ non cho nên mới động lòng, nằng nặc đòi đi học đàn cùng anh.

Nhưng hắn không thể ngồi yên một chỗ, cũng không muốn khổ luyện, sau đó miễn cưỡng học lên rồi nghỉ hẳn. Còn mỗi Bách Hoài tiếp tục học, hiên ngang nhận một đống giải quán quân.

Không thể không thừa nhận, thiên phú ở mặt này của Bách Hoài giỏi hơn mình rất nhiều.

Vậy nên chắc cũng có liên quan đến gen di truyền gì đó. Hắn ngẫm lại chú Chi Miên, ngẫm lại Đường nữ sĩ ngốc bạch ngọt nhà mình.

May mắn cho hắn là Giản lão gia nhà hắn IQ đủ cao để carry cả gia đình.

Giản Tùng Ý mở nắp đàn, ngồi lên ghế, giẫm bàn đạp, ngón tay đặt trêи phím đàn. Bả vai thả lỏng, thẳng lưng, chuẩn bị hạ bút thành văn một bản Chopin, trình diễn cho công chúng thấy khí chất hoàng tử của mình.

Những nốt đầu tiên, sai lên sai xuống.

Những nốt tiếp theo, sai tới sai lui.

Âm thanh phát ra như tiếng gà bay chó sủa.

Giản Tùng Ý cảm thấy mình là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, không thể làm hoàn hảo thì sẽ không làm nữa.

‘’Bộp!’’

Nắp đàn mở ra chưa được năm phút đã bị đóng lại.

Quên đi, ai muốn đàn thì người đó đàn.

Ông đây éo đàn nữa.

Cùng lắm thì đến lúc đó ông đánh bốn ngón bài Twinkle twinkle little star, vậy là đủ trong sáng ngây thơ rồi.

Dù sao đối với tiết mục nghệ thuật này, ở mỗi giai đoạn cuộc đời thì sẽ có một loại cảm giác khác. Lớp mười còn non thì xem đây là việc vui, hăng hái bừng bừng. Lớp mười một thì đây là cơ hội để cúp học vài buổi. Còn đối với lớp mười hai thì chỉ thuần túy là gánh nặng bệnh thành tích.

Không có ai đủ hơi sức để ý chuyện này.

Mọi người ai nên ôn tập thì ôn tập, ai nên cày đề thì cày đề, đúng không cả nhà?

Dù sao các kì thi của Nam Ngoại đã được xếp kề với nhau, giữa tháng mười hai là thi tháng, giữa tháng Giêng là thi cuối kì. Sau khi nghỉ tết xong là chuẩn bị thi đại học, lịch trình dày đặc, ai cũng không dám trì hoãn, đầu tắt mặt tối học tập điên cuồng.

Tuy rằng Giản Tùng Ý không có áp lực lớn đến như vậy, nhưng dưới bầu không khí ngập mùi tri thức như thế này, hắn cũng quên bén mất chuyện tiết mục nghệ thuật, một lòng chuẩn bị cho cuộc thi vật lí sắp bắt đầu.

Cho tới tận đầu tháng mười hai, danh sách các tiết mục biểu diễn mới được dán lên, nhắc nhở cho Giản Tiểu Tùng sự thật tàn khốc mà hắn đã quên bén đi mất.

Khối mười hai vốn nhạt nhẽo vô vị, nhưng nhìn thấy hai cái tên vàng trong làng mặt lạnh của lớp Một, cả trường liền tưng bừng như trẩy hội.

Đêm đó, Tieba xuất hiện vô số hot topic.

<>

<>

<>

<>

(* Chế thơ Dạ Tần Hoài, nghĩa là “Đêm đến đỗ thuyền trêи sông Bách Hoài gần quán rượu, vậy mà còn có thể hát bài ca mất nước”)

[…]

Giản Tùng Ý nằm trêи giường, lướt hết từng post một rồi bật ra một nụ cười lạnh.

Quần chúng nông cạn ngu muội, mình đang muốn tỏ ra bình thường một chút thì bọn họ phải biết điều, đừng ép một Omega siêu cấp Alpha giả vờ làm một Beta.

Hắn vén tay áo lên, lộ ra cổ tay thon thả gầy gầy, xương cốt rõ ràng. Từng ngón tay thon dài đẹp đẽ, khép mở điều chỉnh một góc đẹp nhất rồi đăng lên vòng bạn bè.

[…]

Nhìn những dòng comment ngay ngắn từ hội anh em cây khế, Giản Tiểu Tùng cảm giác như mình mới giác ngộ thêm một chân trời mới.

Nhìn những comment thiếu đi bóng hình quen thuộc, Giản Tùng Ý đột nhiên cảm thấy Bách Hoài làm gì súc sinh như mình nghĩ đâu.

Một giây sau, [Chủ nợ] gửi qua cho hắn một tấm ảnh.

Screenshots lại tin nhắn của vòng bạn bè.

Đã vậy còn nhắn.

Giản Tùng Ý: …

A, súc sinh chân chính chỉ đến muộn chứ không vắng mặt.

Hắn căm phẫn định cho Bách Hoài vào danh sách đen, may mà tin nhắn tiếp theo kịp cứu vãn mối quan hệ mong manh yểu mệnh này.

Còn biết phải giúp mình cải thiện ngón đàn như chọt vào tai người khác.

Còn sót lại chút lương tâm.



Còn có giá trị lợi dụng.

Ai đó liệt kê ra được ba lí do không nhét ai kia vào danh sách đen.

Cực kì miễn cưỡng reply lại.

[…]

Nam Ngọai có một khu dành cho nghệ thuật và thể thao rất rộng. Bên trong gồm có phòng thể hình, một sân vận động trong nhà, một phòng nghệ thuật và một phòng thực hành nhạc cụ.

Khu gần cửa sổ của lầu bốn được ngăn cách nhau tạo thành phòng luyện đàn. Bên trong chỉ đặt một chiếc đàn piano và một cái ghế, không gian cũng không mấy rộng rãi cho lắm.

Hai em học sinh một mét tám mà sóng vai ngồi ở bên trong quả thật chật chội, giống như chỉ cần động đậy một chút là sẽ đụng vào người ngồi bên cạnh.

Giản Tùng Ý ngồi trêи ghế, hai tay đút vào túi áo đồng phục, hành động có phần cẩn thận, không được tự nhiên.

Bách Hoài thử đàn, cười nhẹ: ‘’Em căng thẳng gì chứ, chẳng lẽ tôi ăn em sao?’’

‘’Ai căng thẳng? Ông đây đang lạnh, không muốn nhúc nhích. Anh nói xem cái câu lạc bộ nghệ thuật này sao lại u ám như vậy, đóng một đống tiền mà vẫn còn không có khả năng lắp thêm vài cái điều hòa ư?’’

Bách Hoài biết chuyện Giản Tùng Ý sợ lạnh, nhiệt độ Nam thành vào đầu tháng mười hai đã xuống rất thấp, bầu trời ảm đạm, cả ngày luôn lạnh thấu xương.

Anh kéo tay Giản Tùng Ý qua, nắm lại trong lòng bàn tay mình.

Quả thật lạnh.

Mùa hè Giản Tiểu Tùng nóng như một lò lửa nhỏ, mùa đông lại lạnh thành một cục băng. Nóng không được, lạnh không xong, nằm điều hòa lại đau đầu sổ mũi. Giản Đại thiếu gia vừa quý giá lại vừa yếu ớt, khó lòng hầu hạ cho vừa ý được.

Bách Hoài lấy ra từ trong ba lô một túi nước ấm, đặt trong tay hắn rồi ra lệnh.

‘’Quay qua chỗ khác.’’

Giản Tiểu Tùng giống như em sóc nhỏ cầm hạt dẻ, trong tay là túi nước ấm, ngoan ngoãn quay qua chỗ khác.

Bách Hoài lấy ra thêm hai miếng làm ấm, mở túi rồi luồn tay vào áo len và áo đồng phục, dán lên áo sơ mi bên trong.

Động tác rất lưu loát, thoạt nhìn đã biết anh làm thế này nhiều năm, rất có kinh nghiệm.

Nhưng cách ba năm, cảm giác hôm nay không hề giống khi xưa nữa.

Áo len màu đen của hắn rất rộng thế nên tay Bách Hoài dễ dàng luồn vào, cách áo sơ mi mỏng manh, đầu ngón tay có thể cảm nhận chân thực về tấm lưng gầy yếu của Giản Tùng Ý, ngón tay dần đi xuống phía dưới, đếm được từng đốt xương sổ dọc trêи xương sống.

Gầy yếu mong manh như vậy nhưng lại là lưng của một người con trai đã phát triển đầy đủ.

Trước kia hành động này rất bình thường nhưng hôm nay bỗng dưng trở nên ám muội hơn bao giờ hết.

Giản Tùng Ý mấp máy môi, không dám cựa quậy.

Đầu ngón tay của Bách Hoài dưới sự ngầm đồng ý của hắn mà một đường đi thẳng xuống phía dưới, đến đốt xương cuối cùng của xương sống, anh dừng lại, thấp giọng hỏi, ‘’Chỗ này phải không?’’

Nháy mắt Giản Tùng Ý cứng đờ, cố giả vờ bình tĩnh mà trả lời lại: ‘’Không phải.’’

‘’À, vậy ra còn phải đi xuống dưới nữa.’’

Giọng nói thản nhiên, đứng đắn như đang bàn luận về một vấn đề học thuật nào đó.

Giản Tùng Ý sợ anh tiếp tục đi xuống, vội vàng quay người lại, hất cái tay đang làm xằng làm bậy kia ra.

‘’Đừng có mà sờ loạn!’’

Bách Hoài xòe tay anh ra trước mặt Giản Tùng Ý, cười nhẹ: ‘’Bàn tay dễ thương như vậy mà không thể mơn trớn được những nơi huyền bí, thật đáng tiếc.’’

‘’Liêm sỉ please!’’ Giản Tùng Ý xấu hổ đến đỏ mặt, ‘’Tôi đã là bạn trai anh đâu?! Đừng có suốt ngày động tay động chân với tôi như vậy, cẩn thận tôi báo công an bắt anh đấy!’’

Hung hăng quá đi >”<.

Rõ ràng mình và Bách Hoài còn chưa xác định quan hệ, thế mà đã hôn nhau, bế nhau, sờ soạng, ngủ chung nữa. Omega như mình có phải dễ dãi quá rồi không?

Giản Tùng Ý rất không hài lòng vấn đề này.

Cứ cho là mình muốn xác định tình cảm của mình, thế nhưng mình da mặt mỏng khϊế͙p͙, lại sĩ diện, không có dũng khí chạy tới trước mặt Bách Hoài mà hét lên ‘’Tôi đồng ý làm bạn trai anh’’ được.

Hắn vẫn đang đợi Bách Hoài cho mình một cơ hội, thế nhưng đúng lúc này Bách Hàn lại xuất hiện. Bách Hoài lại đứng đắn không tiếp tục đề cập chuyện này nữa, thế nên giờ mối quan hệ cứ không sâu không đậm như vậy.

Giản Tiểu Tùng là một em bé không giấu được chuyện trong lòng, đem sự bực bội nho nhỏ của mình biến thành hành động để biểu đạt ra ngoài.

Mà Bách Hoài từ trước đến giờ vẫn luôn nhạy cảm, thế mà hôm nay không tiếp được sóng não của Giản Tiểu Tùng, thu tay lại rồi hỏi: ‘’Phần thân dưới của em ấm lên chưa?’’

Anh dứt lời, Giản Tùng Ý mới kịp phản ứng lại. Đúng là cơ thể mình có ấm lên, tay ấm, lưng ấm, máu toàn thân cũng bởi vì xấu hổ mà nóng lên, cảm giác sắp chảy mồ hôi tới nơi.

Đầu ngón tay Bách Hoài đặt trêи lưng hắn, thử độ ấm, ‘’Ừ, có thể bắt đầu tập đàn được rồi.’’

‘’À…’’

Giản Tùng Ý không chút để ý lên tiếng, liếc mắt nhìn sheet nhạc, ‘’Lương Chúc?’’

‘’Ừ. Đánh đàn bốn ngón cần luyện tập trong thời gian dài, nhưng hiện tại thời gian còn lại không quá năm ngày. Em lại rất lâu không chạm vào đàn, nếu bản nhạc quá khó thì sẽ không đánh trơn tru được. Bản này không khó lắm nhưng lại mang rất nhiều cảm xúc tới người nghe.’’

Người xem các tiết mục biểu diễn ở trường đều là người thường cho nên sẽ không để ý đến kĩ thuật đàn có điêu luyện hay không. Chỉ cần đàn cẩn thận một khúc nhạc tuổi thơ quen thuộc này là có thể nâng cảm xúc của mọi người lên, xóa mờ đi kĩ thuật thiếu hụt.

Đúng là Bách Hoài đã nghĩ cho mình rất chu đáo.

Nhưng đàn qua một lần, Giản Tùng Ý lại cảm thấy không ổn.

Lúc trước hắn luyện đàn đều là dùng não, lần đầu tiên sử dụng sheet nhạc cho nên không quen cũng không đủ lưu loát. Ngón tay vẫn hơi ngượng, xử lí không được nốt, thỉnh thoảng sẽ đánh sai.

Nếu tiếp tục tập luyện như vậy, hiệu suất công việc đương nhiên không thể cao được.

Bách Hoài cài lại sheet nhạc rồi để trước mặt hắn.

‘’Cho em mười phút, cố gắng đừng vượt quá thời gian. Nhớ kĩ, vừa đàn vừa hoạt động ngón tay cho bớt cứng.’’

Vào giây phút này Giản Tùng Ý rất hiểu chuyện, không so đo với thái độ của Bách Hoài, vừa nhìn sheet nhạc vừa thao tác ngón tay.

Bách Hoài ngồi ở bên cạnh, rỗi tay lại nhấn vài phím đệm đàn cho hắn.

Đương nhiên tiếng đàn thanh thoát, nhẹ nhàng phát ra.



Nếu không có sheet nhạc mà có thể đánh được như vậy thì chắc chắn người chơi đàn phải thuộc bản này vào trong tâm thức.

Giản Tùng Ý nghe một đoạn nhắn, nhíu mày hỏi: ‘’Nhạc trêи thị trường à?’’

‘’Ừ.’’

Bỗng Giản Tùng Ý cảm thấy hứng thú, hắn và Bách Hoài đều không thích nghe nhạc đang lưu hành trêи thị trường. Vậy nên rốt cuộc bài hát ở xứ sở nào lại khiến cho Bách Hoài bốn mùa chỉ biết Chopin, Mozart lại có thể thuộc từng nốt nhạc như vậy, bài hát nào lại có thể tạo thành trí nhớ cơ thể cho anh?

Giai điệu của khúc đàn kia cũng không quá phức tạp, đậm chất trữ tình hòa lẫn với một nỗi buồn man mác.

Nếu Bách Hoài thích một thứ gì đó, nhất định phải có nguyên nhân ở đằng sau.

Giản Tùng Ý hỏi anh, ‘’Đây là bài hát anh thích sao?’’

‘’Lúc trước tình cờ nghe được, nghe xong là muốn đàn lại bài ấy.’’

‘’Hình như bài này tôi chưa nghe qua bao giờ.’’

‘’Ừ.’’

‘’Vậy tiểu Bách có muốn hát cho ông nghe không?’’

Bách Hoài cười cười, ‘’Đứng đường giá khác, mà hát cho em nghe là giá khác nhé.’’

‘’Chỉ cần anh hát vừa tai, ông đây cam đoan sẽ thưởng cho anh.’’

‘’Lúc trước thua dưới tay tôi, em đã không hề hôn tôi mỗi ngày còn thất hứa nữa, bây giờ tôi không tin em đâu.’’

‘’… Muốn tin hay không thì tùy! Ai mà thèm anh chứ!’’

Giản Tùng Ý nào để cho Bách Hoài đùa mình, trừng mắt nhìn anh, thẹn quá hóa giận, lòng hiếu kì bị treo ngược lên cành cây lại không được thỏa mãn cho nên thở hồng hộc, quay người, tiếp tục nhìn vào sheet nhạc.

Bên tai truyền tới một tiếng cười đầy dung túng: ‘’Lại dỗi, có phải lại muốn tôi vỗ về em đúng không?’’

‘’Dỗi cái gì mà dỗi! Tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi rất ghét anh…’’

Giản Tùng Ý nói dần dần nhỏ lại, bởi vì bên tai hắn đang nhẹ nhàng vang lên giọng nam của Bách Hoài.

Là một bài hát về hai đứa bé vô tư.

Giọng hát trầm lắng lạnh lùng, từng ca từ tràn ra giữa răng môi chớm lạnh.

Mặc dù nhạt nhòa xa cách nhưng vẫn tình vẫn nặng như núi cao biển rộng, như là sau khi đã trải qua nhiều năm tháng, chậm rãi lắng đọng trong hồi ức, biến thành một phần không thể tách rời, không thể xóa nhòa khỏi sinh mệnh. Những chuyện tầm thường vụn vặt, lại thẩm thấu vào từng tế bào, đâu đâu cũng có, khiến cho người ta hít thở không thông.

Từng tiếng một đều như thế, êm tai như gió thoảng.

Đứa bé nhỏ xíu, tay nắm tay, giống như cả đời đều như vậy, không thể chia lìa, nhưng bởi vì rất nhỏ cho nên lúng túng non nớt, lãng phí thời khắc thanh xuân.

Tiếng đàn mộc mạc êm đềm hòa cùng giọng hát của anh, không có bất kì kĩ xảo nào.

Chẳng hiểu sao khóe mắt của Giản Tùng Ý xót xót, quay đầu lại, ngắt lời anh hát, ‘’Vì sao anh lại thích bài hát này?’’

‘’Vô tình nghe được ở Bắc thành, đến câu hát ấy đột nhiên lại nhớ tới em.’’

‘’Câu nào?’’

‘’Sau này muốn cưới tôi vào cửa.’’

Giản Tùng Ý mấp máy môi.

Hồi bé, mình dính Bách Hoài như sam, suốt ngày theo chân anh, quấn anh, quậy anh rồi nói lớn lên muốn lấy anh về làm vợ mình. Vì thế nên Giản Tiểu Tùng và thằng hổ báo trường mẫu giáo (cũng muốn cưới Bách Hoài) đánh nhau một trận tơi bời.

Chỉ có điều khi đó mới ba tuổi, đã không đánh lại thằng kia lại còn bị nó tẩn cho một trận sưng vù cả mặt. Giản Tiểu Tùng vừa khóc thút thít vừa đi tìm Bách Hoài, Bách Hoài giận qúa đấm thằng cu kia rơi hai cái răng cửa nhưng vẫn không muốn gả cho Giản Tiểu Tùng, sống chết cũng không chịu chấp nhận làm vợ hắn.

Giản Tiểu Tùng cáu lên, tợp anh một phát, thế là hai đứa mặt mũi bầm dập lại lao vào đấm nhau thêm một trận nữa.

Từ đó, Giản Tiểu Tùng chết tâm, không còn muốn lấy Bách Hoài làm vợ nữa, hắn cảm thấy trêи đời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, đã là anh em thì không thể cưới được.

Bây giờ lại không ngờ, người này không muốn làm vợ mình, mà muốn làm chồng mình cơ!

Tuy tuổi nhỏ nhưng dã tâm không nhỏ.

Giản Tùng Ý vô thức cắn môi dưới.

Bách Hoài vẫn đàn, chậm rãi kể lại cho hắn nghe.

‘’Khi đó, tối nào cũng mơ thấy em, thế nhưng đã gần hai năm không gặp, tôi không biết dáng vẻ em đã thay đổi như nào. Hình bóng em lúc tôi mơ đều rất mơ hồ cùng với những chuyện không vui. Nhưng thật kì lạ là đêm hôm đó tôi nghe bài hát này xong, tôi đã mơ thấy em ngày trước, hình bóng em rất rõ ràng cùng với những kỉ niệm vui. Cho nên vì để thấy em, tôi đã tập khúc này rất nhiều.’’

‘’Vậy có lúc nào anh không nghe bài này không?’’

‘’Hai năm, không có đêm nào yên giấc.’’

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ như nước chảy mây trôi, lặng lẽ một mình đợi người trong li xa.

Có người đã từng chờ đợi mình, giống như câu chuyện được kể trong bài ca kia.

Giản Tùng Ý quay người, nhìn anh: ‘’Tôi còn muốn nghe anh hát.’’

‘’Được.’’

Bàn tay gần như hoàn mĩ kia đã luyện đàn không biết bao nhiêu năm, rơi trêи phím đàn trắng đen thật nhẹ nhàng. Đầu anh hơi nghiêng, đường gân thanh mảnh nơi cổ được kéo dài, làn mi mỏng manh rũ xuống, ánh mặt trời buổi chiều tàn hắt vào mái tóc anh. Tôn thêm dáng hình ngồi bên chiếc đàn bằng một lớp ánh sáng mỏng manh, như phủ thêm một lớp kim tuyến nhạt màu.

Cánh môi nhìn thoáng qua có chút bạc tình kia, khẽ nhếch lên rồi khép lại, như thể chẳng quan tâm bất kì chuyện gì.

Chỉ có yết hầu anh lên xuống, kèm theo tiếng đàn, bày tỏ tình yêu say đắm không muốn ai biết kia.

Thanh thoát động lòng người.

Sau đó, tiết mục nghệ thuật đàn bốn ngón được quay thành video, lan truyền rộng rãi, được người người khen là tiết mục hoàn hảo nhất trong lịch sử Nam Ngoại khi có hai nam thần cùng hòa tấu.

Nhưng trong lòng của Giản Tùng Ý, lúc chạng vạng đầu đông hôm ấy, trong căn phòng đàn chật hẹp, người thiếu niên năm mười tám tuổi kia của hắn đã hát một khúc ca đơn giản.

Chỉ hát cho hắn nghe, chỉ mình hắn lúng túng, mà câu chuyện này cũng chỉ có mình hắn hiểu được.

Chỉ có hắn.

Hắn chống tay lên piano, cúi người về phía trước, nghiêng đầu, cắn lên hầu kết của anh, để lại một dấu răng nhợt nhạt.

‘’Kí hiệu này, của tôi, cho nên về sau không được hát cho người khác nghe, ngoại trừ tôi thì ai cũng không được.’’

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook